Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 41:
Thập Tam Thị
05/10/2024
Hai tên nha dịch đi tới, đưa tay muốn xách Tô Cẩm Sênh lên.
Lúc này lại nghe thấy một tiếng nói trong trẻo vang lên: “Khoan đã”.
Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại liền thấy Nguyễn Chiêu đang đi tới.
Phía sau còn có Nguyễn Trọng Minh và Nguyễn Lâm Giác đang có chút hoang mang lại lo lắng mà đi theo.
Đám người nháy mắt nghị luận ầm ĩ, kinh ngạc không thôi, đều đang nghĩ bọn họ tới làm cái gì.
Rốt cuộc trước đó khi bắt đầu có người không chống đỡ nổi, đã từng cầu xin Nguyễn gia.
Đáng tiếc Nguyễn gia lòng dạ sắt đá.
Tuy rằng sau đó Nguyễn Chiêu đưa ra một ít ngân châu, nha dịch rốt cục đồng ý tất cả mọi người đều bỏ xích sắt.
Nhưng đó cũng là vì Nguyễn gia mà thôi, bọn họ bất quá thuận tay, bởi vậy lúc này có người xảy ra chuyện cũng sẽ không nghĩ đến Nguyễn gia.
Đương nhiên cũng không cho rằng Nguyễn gia lúc này lại đây là muốn làm việc tốt.
“Nguyễn cô nương, đây là?” Nha dịch quay đầu nhìn nàng.
Nguyễn Chiêu áy náy cười cười: “Xin lỗi, Lục đại nhân, ta có chút việc nhỏ, có khả năng phải trì hoãn một chút thời gian.”
Nha dịch đối với Nguyễn Chiêu là phá lệ khoan dung.
Rốt cuộc sẽ không có ai đi đắc tội một vị ra tay hào phóng tiền đồ vô lượng.
“Nhiều nhất một khắc đồng hồ.”
“Đủ rồi, đa tạ Lục đại nhân.”
Nguyễn Chiêu tạ xong, liền đi vào trong đám người, ở bên người Tô Cẩm Sênh, đứng yên.
Lúc này Tô Cẩm Sênh mất máu quá nhiều, đã có chút lung lay sắp đổ.
Chỉ là vẫn ôm chặt đệ đệ như cũ, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, như phát điên vậy.
Nguyễn Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn về phía Tô Cẩm Sênh: “Ngươi vừa rồi nói, ai cứu lệnh đệ, thì liền nguyện ý làm nô làm tỳ?”
Xung quanh mọi người có chút kinh ngạc, nguyên lai là nàng có mục đích này.
Rồi lại cảm khái không thôi, không hổ là làm qua thiên kim đại tiểu thư, đều bị lưu đày rồi còn không quên muốn mua nô bộc hầu hạ.
Tô Cẩm Sênh mê mang ngẩng đầu, một hồi lâu mới thấy rõ người trước mặt là ai, nhất thời đôi mắt mất tiêu cự của bản thân bỗng nhiên sáng ngời.
“Ta… Ta nguyện ý, chỉ, chỉ cần, cứu a đệ ta, cái gì, ta cũng nguyện ý làm.”
“Ta có thể cứu các ngươi, nhưng ta muốn các ngươi đều bán mình cho ta, khế ước có thể đợi các ngươi an toàn lại bổ sung, như thế nào.”
Tô Cẩm Sênh nghe vậy sắc mặt đại biến, mặt lộ vẻ giãy giụa.
Tuy rằng bọn họ bị lưu đày, nhưng lương tịch còn, một khi bán mình, vậy liền vĩnh viễn trở thành nô lệ thấp hèn.
Lúc này lại nghe thấy một tiếng nói trong trẻo vang lên: “Khoan đã”.
Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại liền thấy Nguyễn Chiêu đang đi tới.
Phía sau còn có Nguyễn Trọng Minh và Nguyễn Lâm Giác đang có chút hoang mang lại lo lắng mà đi theo.
Đám người nháy mắt nghị luận ầm ĩ, kinh ngạc không thôi, đều đang nghĩ bọn họ tới làm cái gì.
Rốt cuộc trước đó khi bắt đầu có người không chống đỡ nổi, đã từng cầu xin Nguyễn gia.
Đáng tiếc Nguyễn gia lòng dạ sắt đá.
Tuy rằng sau đó Nguyễn Chiêu đưa ra một ít ngân châu, nha dịch rốt cục đồng ý tất cả mọi người đều bỏ xích sắt.
Nhưng đó cũng là vì Nguyễn gia mà thôi, bọn họ bất quá thuận tay, bởi vậy lúc này có người xảy ra chuyện cũng sẽ không nghĩ đến Nguyễn gia.
Đương nhiên cũng không cho rằng Nguyễn gia lúc này lại đây là muốn làm việc tốt.
“Nguyễn cô nương, đây là?” Nha dịch quay đầu nhìn nàng.
Nguyễn Chiêu áy náy cười cười: “Xin lỗi, Lục đại nhân, ta có chút việc nhỏ, có khả năng phải trì hoãn một chút thời gian.”
Nha dịch đối với Nguyễn Chiêu là phá lệ khoan dung.
Rốt cuộc sẽ không có ai đi đắc tội một vị ra tay hào phóng tiền đồ vô lượng.
“Nhiều nhất một khắc đồng hồ.”
“Đủ rồi, đa tạ Lục đại nhân.”
Nguyễn Chiêu tạ xong, liền đi vào trong đám người, ở bên người Tô Cẩm Sênh, đứng yên.
Lúc này Tô Cẩm Sênh mất máu quá nhiều, đã có chút lung lay sắp đổ.
Chỉ là vẫn ôm chặt đệ đệ như cũ, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, như phát điên vậy.
Nguyễn Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn về phía Tô Cẩm Sênh: “Ngươi vừa rồi nói, ai cứu lệnh đệ, thì liền nguyện ý làm nô làm tỳ?”
Xung quanh mọi người có chút kinh ngạc, nguyên lai là nàng có mục đích này.
Rồi lại cảm khái không thôi, không hổ là làm qua thiên kim đại tiểu thư, đều bị lưu đày rồi còn không quên muốn mua nô bộc hầu hạ.
Tô Cẩm Sênh mê mang ngẩng đầu, một hồi lâu mới thấy rõ người trước mặt là ai, nhất thời đôi mắt mất tiêu cự của bản thân bỗng nhiên sáng ngời.
“Ta… Ta nguyện ý, chỉ, chỉ cần, cứu a đệ ta, cái gì, ta cũng nguyện ý làm.”
“Ta có thể cứu các ngươi, nhưng ta muốn các ngươi đều bán mình cho ta, khế ước có thể đợi các ngươi an toàn lại bổ sung, như thế nào.”
Tô Cẩm Sênh nghe vậy sắc mặt đại biến, mặt lộ vẻ giãy giụa.
Tuy rằng bọn họ bị lưu đày, nhưng lương tịch còn, một khi bán mình, vậy liền vĩnh viễn trở thành nô lệ thấp hèn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.