Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 46:
Thập Tam Thị
05/10/2024
Tuy chưa thể giải quyết hoàn toàn nguy cơ, nhưng lời nói của Nguyễn Chiêu chẳng khác nào lời trời ban.
Quan sai mừng rỡ, vội vàng nói: "Tốt tốt tốt, đại tiểu thư quả nhiên hào phóng, vậy ta xin đa tạ đại tiểu thư trước, nếu đến được dịch trạm, nhất định sẽ bổ sung lương thực mới cho tiểu thư."
"Chúng ta đồng cam cộng khổ, Lục đại nhân không cần khách sáo."
Nàng hoàn toàn có thể dẫn theo người Nguyễn gia bỏ trốn, có đi Bắc Cương hay không cũng chẳng sao.
Song theo như lời gã nha dịch phỏng đoán, nếu nhóm người kia chỉ tầm mười người thì may ra nàng còn có thể ứng phó.
Nhưng nếu thật sự là một trăm tên cuồng đồ ăn thịt người, muốn bảo vệ người Nguyễn gia mà không để lộ dị năng thì khả năng cực kỳ thấp.
Ít ra thì mười mấy vị nha dịch này còn có vũ khí, võ nghệ, lại còn có thêm đám phạm nhân.
Nếu thật sự xảy ra xung đột, đánh không lại cũng có thể tạo ra hỗn loạn để đưa mọi người chạy trốn, dù sao cũng an toàn hơn là tự mình rời khỏi đoàn người.
Nghe Nguyễn Chiêu nói vậy, gã nha dịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới thông báo chuyện này cho mọi người.
Lần này hắn cũng không giấu giếm chuyện có người bị ăn thịt, ít nhất phải để bọn họ có ý thức về nguy hiểm.
Mọi người biết chuyện, vừa mừng vừa sợ.
Nguyễn Chiêu quay lại xe ngựa, nhìn sắc mặt tái nhợt và vẻ lo lắng của người Nguyễn gia, chỉ đành nói: "Tiếp theo, mong mọi người hãy cẩn thận."
Mọi người chỉ đành gật đầu, tâm trí rối bời.
Để tránh đêm dài lắm mộng, gã nha dịch lấy hết gạo mì, mượn tạm nhà bếp của dịch trạm.
Bột mì được đổ thành bánh, gạo dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Chiêu được làm thành kẹo mạch nha, như vậy vừa bảo quản được lâu, vừa bổ sung thêm đường.
Các nha dịch không ngờ Nguyễn Chiêu còn biết cả việc này.
Quả nhiên người đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác có khác.
Không nói đến kẹo mạch nha, chỉ riêng bỏng gạo vừa nổ xong, ăn giòn rụm cũng đã rất ngon rồi.
Bọn họ đều cảm thấy chỉ cần ăn như vậy là được rồi, mỗi người một ít là đủ.
Thế nhưng sau khi kẹo mạch nha được làm xong, tất cả mọi người đều yêu thích món này.
Trước đó bọn họ còn tưởng bỏng gạo giòn tan khi trộn với mạch nha sẽ trở nên mềm nhũn.
Không ngờ sau khi khô lại càng thêm giòn tan, thơm ngon.
"Cách làm này vừa đơn giản lại ngon miệng, hay là đợi về rồi huynh nói với quan trên xem có thể đổi lương khô thành món này được không."
Một tên nha dịch lấy lòng ghé sát lại, nhìn chằm chằm vào kẹo mạch nha trong tay gã nha dịch, không khỏi liếm môi.
Quan sai mừng rỡ, vội vàng nói: "Tốt tốt tốt, đại tiểu thư quả nhiên hào phóng, vậy ta xin đa tạ đại tiểu thư trước, nếu đến được dịch trạm, nhất định sẽ bổ sung lương thực mới cho tiểu thư."
"Chúng ta đồng cam cộng khổ, Lục đại nhân không cần khách sáo."
Nàng hoàn toàn có thể dẫn theo người Nguyễn gia bỏ trốn, có đi Bắc Cương hay không cũng chẳng sao.
Song theo như lời gã nha dịch phỏng đoán, nếu nhóm người kia chỉ tầm mười người thì may ra nàng còn có thể ứng phó.
Nhưng nếu thật sự là một trăm tên cuồng đồ ăn thịt người, muốn bảo vệ người Nguyễn gia mà không để lộ dị năng thì khả năng cực kỳ thấp.
Ít ra thì mười mấy vị nha dịch này còn có vũ khí, võ nghệ, lại còn có thêm đám phạm nhân.
Nếu thật sự xảy ra xung đột, đánh không lại cũng có thể tạo ra hỗn loạn để đưa mọi người chạy trốn, dù sao cũng an toàn hơn là tự mình rời khỏi đoàn người.
Nghe Nguyễn Chiêu nói vậy, gã nha dịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới thông báo chuyện này cho mọi người.
Lần này hắn cũng không giấu giếm chuyện có người bị ăn thịt, ít nhất phải để bọn họ có ý thức về nguy hiểm.
Mọi người biết chuyện, vừa mừng vừa sợ.
Nguyễn Chiêu quay lại xe ngựa, nhìn sắc mặt tái nhợt và vẻ lo lắng của người Nguyễn gia, chỉ đành nói: "Tiếp theo, mong mọi người hãy cẩn thận."
Mọi người chỉ đành gật đầu, tâm trí rối bời.
Để tránh đêm dài lắm mộng, gã nha dịch lấy hết gạo mì, mượn tạm nhà bếp của dịch trạm.
Bột mì được đổ thành bánh, gạo dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Chiêu được làm thành kẹo mạch nha, như vậy vừa bảo quản được lâu, vừa bổ sung thêm đường.
Các nha dịch không ngờ Nguyễn Chiêu còn biết cả việc này.
Quả nhiên người đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác có khác.
Không nói đến kẹo mạch nha, chỉ riêng bỏng gạo vừa nổ xong, ăn giòn rụm cũng đã rất ngon rồi.
Bọn họ đều cảm thấy chỉ cần ăn như vậy là được rồi, mỗi người một ít là đủ.
Thế nhưng sau khi kẹo mạch nha được làm xong, tất cả mọi người đều yêu thích món này.
Trước đó bọn họ còn tưởng bỏng gạo giòn tan khi trộn với mạch nha sẽ trở nên mềm nhũn.
Không ngờ sau khi khô lại càng thêm giòn tan, thơm ngon.
"Cách làm này vừa đơn giản lại ngon miệng, hay là đợi về rồi huynh nói với quan trên xem có thể đổi lương khô thành món này được không."
Một tên nha dịch lấy lòng ghé sát lại, nhìn chằm chằm vào kẹo mạch nha trong tay gã nha dịch, không khỏi liếm môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.