Chương 6: Mỹ nữ thần bí
Ngọa Long Sinh
03/10/2013
Nhìn thấy bức tường ở trên đỉnh núi cao này, Kim Ngang Tiêu không khỏi giật mình suy nghĩ. Chàng chợt nhớ lại vừa rồi trong hang núi chàng thấy có một bàn tay khổng lồ bằng đá, ngón tay của bàn tay ấy chỉ đúng vào đường đi ra ngoài hang, lên tới đỉnh núi này.
Vật tuy kỳ dị, nhưng quyết nhiên không phải vật thiên tạo, mà phải do tay người làm ra, nhất định như vậy.
Nếu có người làm ra bàn tay khổng lồ để chỉ đường lên chỗ chàng đứng lúc này, dĩ nhiên nơi đây phải có người ở, nếu không ở bây giờ thì trước đây phải có người từng ở rồi.
Trên đỉnh núi lại có bức tường, tất nhiên phải có người xây mới có tường. Xét ra như vậy, nơi đây hẳn là một nơi kỳ dị có thể chứa một sự bí mật gì đó mà không ai biết tới. Nếu vậy tại sao ta không đến chỗ bức tường đó xem sao?
Nghĩ như vậy, Kim Ngang Tiêu liền bước vào đám cỏ um tùm để tiến đến chỗ có bốn cổ thụ ở giữa.
Chàng vừa đi, vừa phải lấy hai tay gạt đám cỏ voi lá cao tới đầu, sang hai bên để lấy lối đi. Bước đi như vậy, chàng đã làm kinh động những loài thằn lằn, cáo chuột, côn trùng sống trong bãi cỏ, khiến chúng chạy nhảy rào rào. Nơi đây quả là nơi đã từ bao năm nay không có một người nào đặt chân đến.
Kim Ngang Tiêu đi đến trước bốn cây cổ thụ, dùng sức bứt mạnh những thân cây leo chi chít bám trên bốn thân cây, hoa lá um tùm như một bức màn bao phủ bốn cây này.
Sau khi kéo gỡ hết loại cây leo, Kim Ngang Tiêu thấy bốn cổ thụ hiện rõ ra. Chàng ngắm nhìn kỹ, thấy bốn cây đó đứng thành bốn góc, cây nọ cách cây kia ba trượng ở hai bên tả hữu, thành ra bốn cây đó đứng thành một hình rất vuông vắn.
Giữa bốn cây đó có bốn bức tường, cao tới hai trượng, quây vuông lại như bốn tường nhà, song là phía trên không có mái.
Hơn nữa bốn bức tường xây kín, không thấy có cửa ra vào mà cũng không có cửa sổ, như vậy không phải là căn nhà.
Bốn bức tường này không phải xây bằng gạch, mà sắp lại bằng những tảng đá rất lớn.
Những tảng đá ấy mặc dầu không có quy củ, hay kích tấc giống nhau, nhưng sắp vào nhau rất khít, tảng nọ hợp với tảng kia rất vừa vặn ăn khớp với nhau, thành ra một công trình thiên nhiên tuyệt mỹ với một vẻ hùng vĩ lạ thường.
Trên mấy bức tường đá đó lúc này rêu xanh mọc đầy, lại thân cây leo bò khắp nơi ngổn ngang chi chít, từ đầu tường bò xuống, trông cảnh tượng này Kim Ngang Tiêu có thể biết ngay rằng đã bao năm nay không có người đến chỗ này.
Kim Ngang Tiêu ngây người ra nhìn, rồi ngửa cổ trông lên đầu ngọn tường. Chàng thấy bốn phía tường đá kín mít quây quây vuông lại, nên không biết bên trong có gì.
Bức tường tuy có chỗ cao thấp, nhưng chỗ thấp cũng đến hơn hai trượng, Kim Ngang Tiêu không thể đứng ngoài nhìn vào trong được. Chỉ có cách nhảy lên tường mà thôi.
Kim Ngang Tiêu liền lùi lại một bước lấy đà, rồi nhún mình nhảy lên phía trước. Chàng nhảy cao được hơn một trượng nhưng hai tay chàng bám được nắm thân cây leo trên tường nhờ đó có đà chàng vươn mình lên, sau cùng bám vào được đầu tường, chàng dùng hai tay đánh đu, co mình lên, tới đỉnh ngọn tường.
Đứng trên ngọn tường, Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn vào phía trong ngay và vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong bốn bức tường đá quây vuông, chàng sững sờ đứng ngây người ra một lúc lâu.
Từ lúc lên đỉnh núi này, chàng thấy khắp nơi đều có cỏ dại, cây leo hay các loại cổ thụ lâu đời, nghĩa là đâu đâu quang cảnh cũng hết sức hoang vu.
Vậy mà trong bốn bức tường đá lại trái hẳn, nghĩa là rất quang đãng không có một ngọn cỏ hay thân cây nào.
Trên một khoảng rộng lớn quy vuông mỗi bề ba trượng có bốn bức tường đá bao bọc, chỉ thấy toàn một nền đá đen nhẵn thín và sạch sẽ như chùi.
Trên nền đá đen đó có những bàn tay bằng đá, dựng đứng, Kim Ngang Tiêu đưa mắt đếm: phía Đông một bàn tay, phía Tây một bàn tay... phía nào cũng có, tổng cộng có chín bàn tay bằng đá.
Mỗi bàn tay này dựng đứng, nghĩa là cổ tay cắm xuống đất, ngón chĩa lên trời, và bàn tay nào cũng cao quá đầu người.
Nhưng các bàn tay hình thể không giống nhau, năm ngón tay có ngón duỗi thẳng, có ngón quặp xuống.
Cả chín bàn tay đều bằng đá tạc thành, nhưng thứ đá này rất trắng, trắng muốt như ngọc, thành thử bàn tay trắng phản ảnh với nền đá đen, hai màu đen trắng nổi bật lên, trông rất rõ, như đập vào mắt người nhìn.
Kim Ngang Tiêu đứng trên đỉnh ngọn tường, ngây người ra ngắm hồi lâu, trong lòng tự hỏi không biết đây là trò gì? Kẻ nào đã dùng đá tạc thành chín bàn tay, rồi lặn lội đem lên núi cao chót vót, bầy ở một nơi hoang sơ cùng dã như thế này?
Chàng chỉ đứng trên tường suy nghĩ, không nghĩ đến việc nhảy xuống đến gần các bàn tay nghiên cứu cho tường tận.
Đó là vì lúc ấy trong lòng chàng còn mang vết thương đau về việc Kỳ Vân mất tích không biết số phận sống chết ra sao, lại thêm vận mệnh của mình cũng đang trải qua lúc bi thảm hết sức nên tâm trí chàng rối loạn như tơ vò.
Lúc đầu trông thấy bức tường lộ ra, chàng còn hy vọng sẽ gặp một nhân vật nào ẩn cư nơi đây, để tìm cách hỏi cho rõ địa thế nơi này, may ra thấy manh mối về nơi thất lạc của Kỳ Vân.
Nhưng nay, chàng chẳng thấy ai, mà chỉ có chín bàn tay bằng đá, chàng đâm chán nản chẳng biết tìm hiểu gì hơn nữa.
Kim Ngang Tiêu buồn bã quay người lại, định tìm chỗ nhảy xuống đi ra ngoài tìm lối xuống núi.
Nhưng ngay lúc đó chàng chợt có cảm tưởng như lúc mình xoay người, đôi mắt mình hình như thoáng trông thấy một vật gì như một bóng người ở trong chỗ có chín bàn tay.
Nhưng rõ ràng vừa rồi chàng đã thoáng trông thấy bóng người ở cạnh một bàn tay, không biết bàn tay nào. Dĩ nhiên bóng người đó có thể khuất sau một bàn, vì các bàn tay đá đó cao lớn hơn đầu người thường.
Cô gái bí mật trên ngọn núi
Kim Ngang Tiêu không nhảy xuống nữa. Chàng cúi người cho thấp xuống rồi lần mò khẽ bước mấy bước trên đỉnh ngọn tường.
Sau khi bước được vài bước như vậy, Kim Ngang Tiêu lại định thần ngắm nhìn các bàn tay đá.
Chàng bỗng choáng người, tim đập loạn trong lồng ngực.
Chàng đã nhìn rõ: quả có người đứng ở trong đám bàn tay thật.
Trước một bàn tay - hình tay phải - với năm ngón tay khum khum như chụp lại, có một người đang đứng ngắm nhìn bàn tay đó, ngắm nhìn một cách say mê, toàn thân bất động. Có thể nói người đó cũng là một pho tượng đá ở giữa chín bàn tay đá khổng lồ, vì người đó chẳng những không nhúc nhích mà còn không hay biết có Kim Ngang Tiêu đang đứng trên đỉnh ngọn tường nhìn xuống.
Sau khi nhìn rõ người đó, trái tim Kim Ngang Tiêu lại càng đập dữ dội hơn trước, đập thình thình như trống làng trong lồng ngực chàng.
Đó là vì bóng người đứng trước bàn tay đá là một thiếu nữ và là một thiếu nữ tuyệt đẹp, đẹp như tiên nga, dưới ánh nắng thân hình nàng và khuôn mặt mỹ lệ của nàng nổi bật lên như một pho tượng nữ thần tuyệt mỹ.
Nước da nàng trắng như tuyết, mớ tóc mây óng ả như tơ, đôi vai nhỏ nhắn rất xinh, cặp mắt trong đẹp, đen lay láy, Kim Ngang Tiêu chưa gặp một cô gái nào kiều diễm như thế bao giờ.
Lúc đó cô gái đang mê say ngắm bàn tay đá, dáng người trông lại càng đẹp. Tuy nhiên trong cái đẹp của thiếu nữ đó có một vẻ gì đoan trang ngay thẳng, khiến bất cứ một chàng trai nào trông thấy cũng phải đem lòng cảm mến và ngưỡng mộ ngay.
Lúc đầu, Kim Ngang Tiêu đã định lên tiếng gọi để hỏi thiếu nữ. Nhưng sao không hiểu tại sao chàng không dám mở mồm, như sợ kinh động đến con người đẹp trong lúc nàng đang mải mê quan sát hình bàn tay bằng đá.
Kim Ngang Tiêu không biết thiếu nữ này là ai, nàng ở đâu và đến đây làm gì? Nhưng không biết gì lẽ gì, chàng đã có cảm giác hết sức ngưỡng mộ cô gái. Chàng sợ một khi cô gái quay lại nhìn chàng, chàng sẽ không dám nhìn thẳng vào nàng để ngắm khuôn mặt tuyệt đẹp đó nữa.
Vì vậy, nhân lúc thiếu nữ chưa chú ý đến chàng, Kim Ngang Tiêu vội cúi mình thật thấp, để người mình khỏi bị lộ ra quá, vì chàng đang đứng trên bờ tường cao.
Trên bờ tường cũng có cỏ mọc cao và rậm nên Kim Ngang Tiêu cúi mình thấp xuống thì thân hình chàng khuất trong đám cỏ. Sau đó chàng mới mở tròn đôi mắt, tự do ngắm nhìn thiếu nữ.
Trong lúc đó thiếu nữ vẫn đứng im như tượng gỗ, ngây người ngắm các bàn tay.
Thành ra Kim Ngang Tiêu lẫn thiếu nữ cũng giống nhau, cả hai cùng ngây người ra mê mải nhìn ngắm. Kim Ngang Tiêu nhìn nàng, còn nàng nhìn bàn tay đá không thốt ra một lời mà cũng không nhúc nhích tay chân.
Hai người ở trong tình trạng đó không biết bao lâu. Mãi đến mặt trời ngả về Tây, hai người vẫn ở nguyên vị trí cũ, một người đứng trước bàn tay đá, còn một người nắp trong đám cỏ trên bờ tường.
Lúc mặt trời ngả về Tây, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua một áng mây hồng, nên ánh sáng chiếu đỏ ửng chiếu lên bàn tay đá khổng lồ, khiến bàn tay này cũng nhuộm sắc hồng.
Ánh nắng chiều đó cũng chiếu cả lên mặt thiếu nữ, tăng thêm vẻ kiều diễm của khuôn mặt đã đẹp sẵn.
Trên đỉnh ngọn núi cao này suốt ngày yên tĩnh vô cùng. Lúc đó về chiều, chợt có mấy tiếng “quạc quạc” của loài chim rừng bay về tổ.
Tiếng chim kêu đó làm Kim Ngang Tiêu giật mình như tỉnh giấc mơ. Chàng kinh hãi thầm tự hỏi :
- Ta làm cái gì thế này?
Chàng ngơ ngác trông quanh, rồi nhìn về phía Tây, thấy mặt trời sắp lặn ở chân trời, quang cảnh núi rừng đã ngã hẳn ánh hoàng hôn, nên bất giác trong lòng kinh hoảng kêu lên một tiếng “A” rất lớn.
Chàng kinh ngạc như vậy là vì chính chàng không ngờ rằng mình rình phục ở trên bờ tường này lâu đến thế.
Chàng buột mồm kêu lên một tiếng rồi vội vã nhìn về phía thiếu nữ. Chính lúc ấy thiếu nữ cũng ngẩng đầu nhìn về phía chàng.
Kim Ngang Tiêu chợt thấy mặt mình nóng bừng như có lửa cháy ở gần, trong lòng chàng đột khởi một cảm giác lạ lùng mà xưa nay chàng chưa từng thấy có bao giờ.
Thật không ngờ thiếu nữ thấy chàng, chẳng những nàng không giật mình kinh hãi, mà nàng còn mở một nụ cười rất tươi trên làn môi thắm, đôi mắt của nàng làn thu ba lóng lánh như vui mừng, tay nàng còn đưa lên vẫy chàng, như thể nàng đã quen biết chàng từ lâu rồi.
Thấy thiếu nữ tự nhiên đưa tay vẫy mình, Kim Ngang Tiêu bất giác rung chuyển cả thân thể, rồi như người máy, chàng định nhảy đại xuống ngay.
Kim Ngang Tiêu ở trên bờ tường cao hơn hai thước nên nhảy xuống không phải là chuyện dễ. Tiện ở cạnh tường gần đó cũng có bàn tay đá khổng lồ, chàng liền đưa hai tay ra nắm lấy một ngón tay ở gần, rồi truyền người sang bàn tay, sau đó mới tuột xuống đất.
Kim Ngang Tiêu vừa nhảy xuống đất thì thiếu nữ cũng rảo bước chạy đến bên chàng. Kim Ngang Tiêu luống cả tay chân không biết làm thế nào, mà cũng không biết nói thế nào.
Hai tay chàng lúc đó có vẻ như thừa, không biết để vào đâu cho tiện. Dáng điệu của Kim Ngang Tiêu lúc đó chắc hẳn phải tức cười hết sức, bởi thế thiếu nữ bật cười lên một tiếng rồi hỏi :
- Công tử làm sao đến được chỗ này vậy?
Thiếu nữ vừa mở mồm nói, Kim Ngang Tiêu đã giật nẩy người, choáng váng cả đầu óc.
Giọng nói của thiếu nữ trong như tiếng đàn, êm đềm như tiếng suối reo, ai nghe thấy cũng phải thích nó, muốn nghe mãi. Dĩ nhiên, Kim Ngang Tiêu không phải giật mình vì thanh âm trong trẻo đó.
Sở dĩ chàng giật mình là vì thiếu nữ vừa nói ra một câu, Kim Ngang Tiêu đã nhận thấy ngay đó là một giọng nói hết sức quen thuộc, giọng nói mà chàng ghi nhớ mãi mãi trong tâm khảm.
Chàng không thể nào nhầm lẫn được. Đó là tiếng nói của thiếu nữ đã mấy lần cứu chàng và Kỳ Vân, và mới đây chính nàng đã đưa chàng và Kỳ Vân vào hang núi, thoát khỏi sự truy nã của Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống.
Gặp mặt ân nhân
Kim Ngang Tiêu đã nhận ra được tiếng nói đó, tiếng nói của thiếu nữ đã nhiều lần cứu mạng chàng. Chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng lúc này mồm chàng tê liệt, lưỡi cứng nhắc, chàng vẫn chưa dám tiếng nhận.
Đó là vì chàng còn có một điều nghi ngờ. Mặc dầu chàng đã nhận rõ tiếng nói của thiếu nữ đúng là tiếng nói của ân nhân mà chàng chưa biết mặt nhưng chàng đã từng thấy người cứu mạng mình là người võ công cao cường ghê gớm, còn thiếu nữ đứng trước mặt chàng lúc này chẳng qua chỉ độ mười bảy tuổi, nét mặt thơ ngây, làm sao có thể là một người có võ công cao cường xuất chúng như vậy?
Thiếu nữ thấy Kim Ngang Tiêu chỉ ngây mặt ra không nói gì, nàng lại cười lên một tiếng và lạ lùng hỏi :
- Công tử làm sao thế?
Kim Ngang Tiêu cố trấn tĩnh lại tinh thần đáp :
- Cô nương... Cô nương mấy lần... có phải cô là vị ân nhân đã mấy lần... cứu mạng chúng tôi không?
Thiếu nữ lại cười rất tươi :
- Cái đó có kể gì. Nguyên tôi đã định không cho hai người biết mặt tôi, không ngờ tôi đến đây thấy mấy bàn tay bằng đá, đứng ngắm nhìn mãi, rồi công tử cũng đến mà tôi không biết, thành thử công tử nhìn thấy tôi.
Thiếu nữ này không những dung mạo tuyệt đẹp, mà lời nói cũng ngọt ngào dễ thương, thật là người đẹp hoàn toàn, ai gặp cũng phải đem lòng kính mến.
Kim Ngang Tiêu thấy nàng nói như vậy vội nói :
- Đa tạ cô nương, đã mấy lần cứu mạng.
Vừa nói chàng vừa chuẩn bị quỳ xuống để lạy mấy lạy tạ ơn cải tử hoàn sinh. Thiếu nữ giật mình, nhưng rồi lại cười khanh khách, tiếng cười như khánh vàng chuông ngọc va chạm nhau đồng thời thân hình nàng né tránh sang một bên nhanh như chớp và nói :
- Công tử mau đứng lên, chớ có làm thế, việc nhỏ mọn đó có gì đâu mà nói mãi. Làm thế khó coi chết đi được!
Kim Ngang Tiêu nghe nói, ngẩn người ra. Chàng đã định quỳ lạy, nhưng thấy thiếu nữ nói như vậy đành thôi.
Chàng đã được thiếu nữ này hai lần ra tay cứu sống, như vậy chàng nghĩ dù có gì quá đáng. Thiếu nữ này không chịu nhận ơn, xét ra là người có tâm hồn hết sức rộng rãi, đại lượng, thật đáng phục.
Kim Ngang Tiêu liền chắp tay lại kính cẩn nói :
- Thật tôi không phải quá, ân...
Chàng định nói ân nhân, tức là tiếng gọi thiếu nữ này là người ơn của chàng, nhưng chợt nhớ ra mình chưa biết tên họ nàng, liền ngừng lại và đổi thành câu hỏi :
- Cô nương tôn tính cao danh là gì, xin cho tôi biết được không?
Thiếu nữ mau mắn đáp :
- Tôi à? Tôi họ Lý!
Kim Ngang Tiêu vốn đã mong nàng nói rõ cho mình biết cả họ lẫn tên, để ghi khắc tên đó trong tâm khảm nhớ ơn đời đời. Nhưng thấy nàng chỉ nói là họ Lý, sau đó không nói gì nữa, nên chàng thất vọng nói :
- Vậy ra Lý cô nương đó!
Thiếu nữ gật đầu rồi nói :
- Tôi đã đưa hai người đến hang núi, vì biết hang núi đó ăn thông ra một thung lũng. Trong thung lũng này có hai vị quái nhân, bản lĩnh cực cao. Kẻ thù của hai người võ công siêu việt, hai người tại sao không ở trong thung lũng đó với hai vị quái nhân, mà chạy ra ngoài lòng vòng như thế này làm gì, ngộ nhờ gặp kẻ thù thì thoát sao nổi?
Nghe thiếu nữ nói như vậy, Kim Ngang Tiêu bất giác vụt nhớ lại những việc xảy ra trong thung lũng mới đây sau khi chàng và Kỳ Vân chạy vào đó.
Dĩ nhiên chàng không có ý oán trách gì thiếu nữ. Bởi vì sau khi thiếu nữ đưa chàng và Kỳ Vân vào thung lũng. Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống muốn vào theo cũng không được, rút cục phải kêu lên kinh hoàng bỏ chạy vì đàn rít chắn đường.
Nhưng chàng có ngờ đâu hai lão quái ở trong thung lại lại là đầy tớ cũ của Câu Hồn bang chủ. Vì điểm đó đến sự tình hoàn toàn biến đổi, và chắc chính thiếu nữ cũng không ngờ tình thế chuyển biến như thế.
Thấy Kim Ngang Tiêu nét mặt có vẻ buồn bã, thiếu nữ lấy làm lạ hỏi :
- Làm sao thế? Sự tình ra làm sao?
Kim Ngang Tiêu thở dài não ruột đáp :
- Sau khi chạy vào thung lũng, tôi với Vân muội muội đã tạm thời thoát khỏi sự truy nã của kẻ thù. Song le hai vị dị nhân ở trong thung lũng...
Kim Ngang Tiêu chưa nói dứt lời, thiếu nữ đã nóng nảy cắt ngang :
- Hai người đó làm sao? Tôi đứng ở ngọn núi bên này, nghe thấy hai người đó lớn tiếng cãi nhau suốt ngày. Nhờ nghe những lời cãi đó, tôi biết hai người ẩn trong thung lũng từ lâu năm rồi. Hơn nữa hai lão quái đó lại nuôi được đàn rít khổng lồ quái dị, và có ý muốn thâu đồ đệ. Vậy hai người chạy vào đó, không phải là dịp may hay sao?
Kim Ngang Tiêu nói :
- Sự tính vốn dĩ là tốt đẹp như vậy đó. Nhưng hai lão quái có hỏi chúng tôi kẻ thù của chúng tôi là ai. Chúng tôi liền cứ theo sự thật nói ra. Té ra hai lão quái đó là đầy tớ cũ của Câu Hồn bang chủ.
Nét mặt của thiếu nữ hơi biến đổi, lại có vẻ không bằng lòng, lớn tiếng nói :
- Công tử chỉ nói bậy!
Kim Ngang Tiêu kinh hoảng cãi :
- Sự thật như vậy đó. Vân muội muội vì muốn cứu tôi, thành ra bị thất lạc, đến nay chưa biết sống ra sao.
Thiếu nữ nói :
- Câu Hồn bang chủ là người thế nào, ngay đến cả tôi dùng đủ mọi biện pháp cũng không dò biết được. Công tử làm sao có thể biết rõ!
Kim Ngang Tiêu kinh ngạc :
- Tôi nào có biết Câu Hồn bang chủ là ai?
Thiếu nữ mỉm cười :
- Công tử không biết Câu Hồn bang chủ là ai, vậy hai vị dị nhân ở trong thung lũng làm thế nào biết được Câu Hồn bang chủ là chủ cũ của họ? Ngay cả đến ba chữ “Câu Hồn bang” hai lão quái chưa chắc đã được nghe nói, vì Câu Hồn bang mới xuất hiện có mấy năm gần đây thôi.
Kim Ngang Tiêu vội nói :
- Lý cô nương có chỗ chưa rõ đó thôi. Tôi và Vân muội muội vốn không biết Câu Hồn bang chủ là ai, nhưng chúng tôi có biết hắn dùng một thứ ám khí, trên có khắc một hình vẽ rất đẹp, hình chim phượng, sở dĩ...
Kim Ngang Tiêu nói đến đó, thiếu nữ bỗng kêu lên một tiếng thất thanh :
- Cái gì? Công tử nói sao?
Kim Ngang Tiêu nhìn lên mặt thiếu nữ, thấy mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng.
Lúc đó, Kim Ngang Tiêu không khỏi thấy tim đập mạnh trong lồng ngực, hồi hộp hết sức. Chàng biết thiếu nữ trước mặt mình hình dạng mảnh mai ẻo lả, như thể cành liễu trước gió, nhưng thật thì võ công của nàng cao siêu kinh khủng, chàng không thể nào địch nổi nàng.
Chàng thấy mình vừa nói đến “hình chim phượng” khắc trên ám khí của Câu Hồn bang chủ, lập tức thiếu nữ đó đã lộ vẻ kinh ngạc hết sức, y hệt như lão quái trong thung lũng khi nghe nói đến việc đó.
Chẳng lẽ thiếu nữ này cũng có liên quan với Câu Hồn bang chủ?
Chàng nghĩ đến đó trong lòng kinh hoảng, bất giác lùi lại mấy bước.
Thiếu nữ nhảy vọt lên theo, thân hình như luồng gió nhanh nhẹn vô kể miệng hỏi gấp :
- Vừa rồi công tử nói gì vậy? Nói lại cho ta nghe!
Kim Ngang Tiêu cố tĩnh trí lại, đoạn thuật lại những lời chàng vừa nói. Thiếu nữ châu mày, khuôn mặt kiều diễm có vẻ suy nghĩ lắm, lát sau nàng mới hỏi :
- Hình chim phượng đó như thế nào? Công tử có nhớ rõ không?
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
- Nhớ rõ.
Chàng liền cúi xuống cầm hoàn đá vẽ lên nền đá đen. Tuy đá không hằng rõ nét vẽ, nhưng nhìn qua cũng thấy đại khái hình chim phượng mà Kim Ngang Tiêu theo trí nhớ vẽ ra.
Vẻ xong chàng ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu nữ đang ngửa lên nhìn trời, nét mặt cực kỳ kinh dị.
Mải lúc sau nàng mới lên tiếng :
- Công tử có nhớ nhầm không? Làm sao công tử biết được ám khí của Câu Hồn bang chủ có hình con chim phượng.
Kim Ngang Tiêu vốn là người rất thông minh. Chàng nghe giọng nói của thiếu nữ, liền hiểu ngay rằng nàng đã nhận ngay là chủ nhân của loại ám khí có khắc hình chim phượng là của người nào rồi.
Chàng vội đáp :
- Nhất định không nhầm.
Đoạn chàng thuật lại chuyện xảy ra trong Bốc thị tứ đường thành Nghi Xương. Khi chàng nói đến đoạn chàng chạy ra ngoài đến bên bức tượng cao, bị mộ người nào đó bắn một mũi tên ghim lên tóc mình, đột nhiên thiếu nữ bậc ra tiếng cưới khì.
Kim Ngang Tiêu không khỏi ngạc nhiên hỏi :
- Lý cô nương cô nương cười gì vậy?
Người đẹp hơn nàng
Thiếu nữ đáp :
- Việc công tử bị người ta bắn một mũi tên tôi đã biết. Công tử còn giữ mũi tên đó không?
Kim Ngang Tiêu thấy thiếu nữ đó bỗng nhiên chú ý đến một việc vớ vẩn, không chút quan hệ gì như vậy, lại còn hỏi thêm tường tận, chàng cảm thấy hết sức lạ lùng, nhưng vẫn đáp :
- Tôi thấy mũi tên đó làm bằng ngà voi, đầu bịt vàng, trông thực đẹp mắt, nên vẫn giữ đến bây giờ.
Thiếu nữ lại cười khúc khích và nói :
- Vậy từ nay công tử phải lưu ý cẩn thận đó.
Câu nói đó làm cho Kim Ngang Tiêu nhu tự cung trăng rơi xuống, chàng chẳng hiểu gì cả, và cũng không biết thiếu nữ có dụng ý như thế nào.
Chàng ngập ngừng hỏi lại :
- Lý cô nương nói như vậy là có ý thế nào?
Thiếu nữ đáp :
- Cứ theo tôi biết thì mũi tên này là của một cô gái tuyệt đẹp, đẹp một cách phi thường.
Kim Ngang Tiêu “à” một tiếng, rồi hỏi :
- Như vậy rồi làm sao?
Thiếu nữ nói :
- Loại tên này cô gái đó chỉ có một cây mà thôi. Nàng đã nói không phải bất cứ lúc nào cũng dùng đến nó, nhưng một khi đã dùng đến tên này tất phải có dụng ý. Nay nàng đã dùng tên này bắn công tử, vậy mà công tử không muốn đề phòng hay sao?
Kim Ngang Tiêu càng ngạc nhiên :
- Tôi vốn không biết cô ta, làm sao tôi phải đề phòng?
Thiếu nữ cười :
Sớm muộn rồi nàng cũng tìm đến công tử. Tôi biết chuyện nên muốn lưu ý công tử mấy câu. Nàng ta đẹp ghê gớm, nhưng cũng lại ác độc ghê gớm đó!
Kim Ngang Tiêu lắc đầu :
- Tôi không tin!
Thiếu nữ có vẻ giận dỗi :
- Tôi nói dối công tử làm gì?
Kim Ngang Tiêu thu hết can đảm nói một câu chàng ấp ủ mãi :
- Tôi biết cô nói dối tôi. Cô bảo cô gái ấy đẹp hết sức, đẹp phi thường, nhưng tôi tin rằng trong thiên hạ không có người nào đẹp hơn cô nương...
Thiếu nữ thấy Kim Ngang Tiêu khen mình như vậy, mặc bỗng đỏ hồng, nhưng trong lòng hết sức vui sướng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mặt nàng lại có vẻ buồn, nàng thở dài :
- Công tử chưa gặp mặt nàng nên mới nói thế, nếu công tử gặp nàng rồi, công tử sẽ biết ngay là tôi không thể nào hơn được nàng ta.
Kim Ngang Tiêu lấy làm kỳ quái hết sức. Các cô gái, cô nào cũng vậy, đều muốn tự nhận mình là đẹp hơn người, mặc dầu bề ngoài không muốn nói rõ. Nhưng thiếu nữ này nói có một thiếu nữ khác đẹp hơn mình, nếu đó là sự thật đi nữa làm sao nàng lại nói như vậy.
Vả lại thiếu nữ này có thể nói là đẹp hơn cả tiên nữ nữa, vậy mà trên đời còn có người đẹp hơn nàng, thật khó mà tưởng tượng.
Kim Ngang Tiêu ngây người ra không nói được lời nào nữa.
Thiếu nữ lại căn dặn :
- Công tử phải thận trọng lưu ý đó, nếu công tử làm nàng tức giận thì còn nguy hiểm hơn là gặp Câu Hồn bang chủ nữa.
Kim Ngang Tiêu thấy nàng nói có vẻ nghiêm trọng như vậy, trong lòng bỗng thấy chán nản hết sức, chàng thở dài một tiếng não ruột.
Thiếu nữ liền chạy lại các bàn tay bằng đá, tới trước lại đứng lại một chút. Lát sau quay lại trước mặt Kim Ngang Tiêu, nàng nói :
- Tôi đưa hai người vào hang núi, để hai người chạy vào thung lũng, vì thế hôm nay tôi định đến xem kết quả như thế nào. Ai ngờ lên tới đỉnh núi này, tôi lại tìm thấy một nơi có nhiều bàn tay đá lạ lùng thế này.
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
- Vâng, tôi cũng thấy lạ quá. Lý cô nương, vừa rồi cô đứng suy nghĩ lâu như vậy, cô đã đoán được nguyên do những bàn tay đá này chưa?
Thiếu nữ mỉm cười :
- Tôi chấy chín bàn tay đá này, mỗi tay đều có một thế khác nhau, các ngón tay cũng duỗi cụp khác nhau. Vì vậy tôi đã tưởng ngay rằng các hình bàn tay này tượng trưng cho một môn chưởng pháp hết sức tinh diệu. Nhưng nhìn kỹ, tôi thấy có lúc là chưởng pháp thật, có lúc lại hình như không phải.
Thiếu nữ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tôi nhìn mãi mà không có kết quả chi tiết. Tôi chắc mình đã nghĩ lầm, vì bất cứ một môn võ công nào tinh diệu phức tạp đến đâu, tôi cũng có thể đoán ra được. Đàng này tôi đã ngắm nhìn đến nửa ngày mà không tìm thấy điểm gì rõ rệt cả.
Kim Ngang Tiêu thấy thiếu nữ nói như vậy, chàng cũng lấy làm ngạc nhiên hết sức. Chàng tự nhủ lời thiếu nữ nói không phải là vô lý. Chín bàn tay đá khổng lồ này, bỗng dưng lại xuất hiện ở một đỉnh núi không có ai đi tới bao giờ thì thật là cả một sự kỳ quái.
Xét tình hình này, rất có thể là một vị tiền bối dị nhân nào đó đã tạc các bàn tay đá để lưu lại hậu thế một môn chưởng pháp kỳ diệu.
Kim Ngang Tiêu quay lại ngắm nhìn chín bàn tay đá một lần nữa, trong lòng hết sức phân vân nghi hoặc. Nhưng nhìn mãi chàng vẫn không nhận thấy điểm gì kỳ lạ.
Thiếu nữ quay người bước đi mấy bước và nói :
- Công tử bây giờ dự định như thế nào?
Kim Ngang Tiêu nói :
- Tôi muốn trước hết dò hỏi cho ra tung tích của Vân muội muội.
Thiếu nữ đã đi bỗng quay ngoắt đầu lại :
- Công tử với Vân cô nương, hai người thân nhau lắm phải không?
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
- Dạ phải!
Thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng :
- Được. Công tử có đi dò hỏi lấy, cũng không thâu được kết quả gì đâu. Để tôi thay mặt công tử đi tìm. Còn công tử nên mau mau rời khỏi chỗ này, tôi thấy nơi đây có nhiều nguy hiểm lắm.
Thiếu nữ ngừng lại, cho tay vào ngực áo, tìm vật gì, rồi tiếp :
- Để tôi cho công tử mượn lấy vật này, có thể giúp công tử tránh được nguy hiểm. Công tử dùng vật này đi đường, không còn sợ kẻ thù tấn công nữa.
Vừa nói thiếu nữ vừa một chiếc gói nhỏ vứt cho Kim Ngang Tiêu. Vứt xong gói đó cho chàng, thiếu nữ cười khúc khích, như thể chợt nhớ tới việc gì thú lắm.
Chiếc mặt nạ da người
Kim Ngang Tiêu đưa tay ra đón lấy gói đó, lúc chàng ngẩng đầu lên thì thiếu nữ đã phi thân như một luồng khói, bay vọt ra mặt tường nhảy ra mặt ngoài đi mất.
Kim Ngang Tiêu cũng muốn nhún mình nhảy theo. Nhưng bức tường quá cao, chàng phải nhảy lên một bàn tay đá, rồi hai tay bám lấy một ngón tay đá khổng lồ, đánh đu rồi nhảy lên mặt tường.
Chàng vừa tới mặt tường đã trông ra ngoài để tìm bóng hình thiếu nữ, nhưng chỉ kịp thấy một bóng trắng bay đi như một mũi tên trên đám cỏ voi cao ngất, chớp mắt không còn trông thấy đâu nữa.
Kim Ngang Tiêu không kịp suy nghĩ, vội nhảy xuống đất, rồi theo hướng thiếu nữ đuổi theo. Song le chạy một lúc, chàng chỉ thấy còn thoang thoảng mùi hương thơm của thiếu nữ để lại, còn người hoàn toàn mất tăm.
Chàng đứng trên mõm đá cao chót vót, nhìn xuống dưới thấy sườn núi dốc thăm thẳm, mấy vệt mây trắng lơ lửng ở mấy trượng phía dưới, chàng bất giác rùng mình sởn gáy.
Kim Ngang Tiêu đứng ngẩn người ra nhìn xuống chân núi hồi lâu đoạn chàng lấy gói nhỏ của thiếu nữ ra ngắm nhìn. Chàng liền mở gói đó ra xem.
Vừa nhìn thấy vật ở trong gói, Kim Ngang Tiêu đã sửng sốt há hốc mồm.
Thì ra trong gói đó có một bộ quần áo ngắn, và một chiếc mặt nạ da người có đủ cả tóc, chế tạo rất tinh xảo và da mặt nạ đó là màu... tím.
Kim Ngang Tiêu không còn hồ nghi gì nữa. Chiếc mặt nạ da người màu tín này đúng là bộ mặt của anh chàng mặt tía mà chàng và Kỳ Vân đã gặp trên thuyền. Chàng mặt tía có hành động hết sức quái gở, lại theo chàng và Kỳ Vân, khiến hai người đã có lúc nghi rằng chàng mặt tía đó là người của Câu Hồn bang.
Bây giờ Kim Ngang Tiêu mới biết chắc chắn là chàng mặt tía đó chẳng phải ai xa lạ, chính là thiếu nữ vừa rồi giả trang.
Ngay cả bộ quần áo trong gói này cũng là bộ quần áo mà chàng mặt tía đã mặc để đi theo hai người mấy hôm trước đây.
Chàng mặt tía - tức thiếu nữ - đã theo dõi Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân ngay từ lúc hai người ra khỏi kinh thành Nghi Xương. Rồi sau đó, thiếu nữ còn chọc ghẹo hai người và mấy lần ra tay cứu mạng cho hai người.
Thiếu nữ hành động như vậy là có mục đích gì?
Một điểm khác làm Kim Ngang Tiêu thắc mắc là thiếu nữ này làm sao có một mức võ công cao cường tột bực như vậy? Dưới lốt chàng mặt tía, thiếu nữ chỉ ra tay có một chiêu đã hạ luôn mấy cao thủ của Câu Hồn bang, vào loại có danh vọng trong võ lâm?
Mới đây Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống võ công thượng đỉnh như vậy, thế mà đuổi theo thiếu nữ cũng không kịp, mặc dầu nàng đã sách Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân chạy đi.
Với võ công ghê gớm như vậy, thiếu nữ hẳn là một nhân vật phi thường trong võ lâm, nếu không phải là đệ tử của những bậc tiền bối dị nhân. Vậy lai lịch của nàng như thế nào?
Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu óc Kim Ngang Tiêu, khiến chàng càng nghĩ ngợi, càng thấy khó hiểu.
Tuy nhiên chàng cũng nhận thấy thiếu nữ thực tâm rất tốt đối với chàng. Không những mấy lần ra cứu mạng cho chàng và Kỳ Vân, thiếu nữ còn tỏ vẻ quan tâm đến số phận của chàng, tìm cách giúp chàng thoát khỏi nanh vuốt của kẻ thù. Ngẫm nghĩ một lát, đoạn Kim Ngang Tiêu y theo lời thiếu nữ chỉ bảo lập tức thay luôn bộ quần áo nàng vừa cho để hóa trang, đồng thời chàng đeo chiếc mặt nạ da người lên mặt.
Đeo chiếc mặt nạ lên mặt, Kim Ngang Tiêu ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng, tức là mùi thơm của thiếu nữ quyện vào mặt nạ vì trước đây nàng đã đeo nó lên mặt.
Mùi hương thơm đó làm cho Kim Ngang Tiêu ngây ngất, như uống phải một ly rượu mạnh, làm chàng đứng ngẩn người ra một lúc lâu.
Lúc này Kim Ngang Tiêu đã hoàn toàn thay đổi hình dạng. Chàng giống hệt như anh chàng mặt tía mà chàng đã gặp mấy hôm trước. Nếu Kỳ Vân gặp chàng lúc này, nàng sẽ tưởng ngay rằng nàng gặp chàng mặt tía chớ không phải Kim Ngang Tiêu.
Sau đó, Kim Ngang Tiêu chạy đến bờ núi phía trong để nhìn xuống thung lũng. Vạn Mai cốc và Thiên Trúc cốc với ngọn suối ngăn ranh giới lúc này hiện ra phía dưới như một tấm họa đồ.
Trông xuống thung lũng, Kim Ngang Tiêu buồn rầu nhớ đến Kỳ Vân và tự nhủ thầm bất luận như thế nào chàng cũng phải kiếm cho ra tung tích của nàng, để biết rõ nàng sống chết ra sao.
Chàng thấy với Thiên Trúc cốc có nhiều chỗ cây bị đỗ gẫy ngổn ngang, nhưng lúc này vắng ngắt, chắc chắn là bọn Câu Hồn bang chủ bốn người đã kéo nhau đi cả rồi. Chàng liền nghĩ thử xuống đó xem, họa may có tìm thấy dấu vết gì về Kỳ Vân không.
Kim Ngang Tiêu trở lại chỗ thông đạo, từ đỉnh núi bò xuống hang núi ở giữa. Đường đó rất thuận tiện, không mấy chốc chàng đã tới sườn núi phía dưới và bò lần xuống thung lũng.
Lúc đó trời đã lại ngả về chiều. Xuống đến thung lũng thì trời vừa tối, nhưng may có ánh sáng trăng nên Kim Ngang Tiêu nhìn rõ cảnh vật. Mặc dầu thung lũng im lặng như tờ, Kim Ngang Tiêu cũng thận trọng lần từng bước đi trong bóng tối.
Chàng thấy trong rừng mai, rừng trúc, cây cối bị tàn phá rất nhiều, có lẽ bọn Câu Hồn bang chủ đã phá hủy nơi này, trước khi rút đi, Kim Ngang Tiêu đi khắp thung lũng, lòng buồn rầu vô hạn. Chàng không tìm thấy vết tích gì về Kỳ Vân hết.
Tìm mãi đến quá nửa đêm không kết quả. Kim Ngang Tiêu thở dài, rồi tìm đến bên mấy căn nhà lá của lão quái, lúc này bị đổ sập, kiếm ít lá thu lại làm giường tạm nghỉ. Chàng định chờ đến lúc trời sáng rồi tìm kiếm nữa, nhưng vì quá mệt nên vừa đặt mình xuống là chàng đã ngủ thiếp ngay.
Kim Ngang Tiêu không ngờ mình ngủ say đến thế. Lúc chàng mở mắt ra thì trời đã gần trưa rồi. Chàng vội vàng đứng lên, không ngờ thấy ở trước mặt mình có một thân cây tre lớn, dựng đứng sừng sững.
Kim Ngang Tiêu kinh hoàng, toát mồ hôi. Đêm hôm trước lúc chàng đi ngủ, chàng không thấy cây tre này. Dĩ nhiên, cây trên không có chân biết bò. Nếu nó có ở trước mặt chàng lúc này là do người đem lại. Thì ra trong lúc chàng ngủ đã có người vào thung lũng này mà chàng không biết.
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, sợ tái xám cả người. Tuy nhiên chỉ lát sau nghĩ lại, chàng thấy yên tâm ngay. Vì chàng biết rằng mình hoàn toàn vô sự bây giờ, tức là người đến thung lũng không phải là ác nhân hay kẻ thù. Nếu không trong lúc chàng ngủ, hắn có thể giết chàng dễ như chơi.
Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy hình bóng một người nào hết. Chàng bước lại bên thân cây tre xem xét, chợt thấy ở trên thân cây, giữa khoảng một đốt dài, có hai hàng chữ nhỏ, nét chữ khắc vào tre rất đẹp và tinh xảo, không hiểu người viết dùng vật gì khắc.
Chàng cúi đầu để đọc hàng chữ, thấy viết như sau :
- “Kỳ Vân cô nương bình an vô sự, xin các hạ yên lòng, Câu Hồn bang chủ, Hổ Ma Phạm Hống, Kim Công tôn giả, và Ngân Công bà bà hiện đang đi tìm các hạ, vậy các hạ phải lưu ý đề phòng. Việc tôi nói với các hạ trên đỉnh núi hôm qua, các hạ cũng phải hết sức đề phòng, chớ có quên. Thân mến”.
Dưới hai hàng chữ này không thấy có ký tên. Nhưng Kim Ngang Tiêu đọc xong bèn hiểu ngay đó là do thiếu nữ hôm qua viết.
Chàng vội đứng lên nhìn quanh và gọi lớn :
- Lý cô nương! Lý cô nương!
Nhưng tứ bề chỉ có tiếng vang ở sườn núi đáp lại, tuyệt nhiên, không có người nào lên tiếng.
Kim Ngang Tiêu ngẩn người ra một lúc lâu, rồi chàng lại cúi xuống đọc lại mấy hàng chữ vừa rồi. Không ngờ, chàng lại nhận thấy ở mặt sau khúc tre còn có một hàng chữ nữa, viết như sau :
- “Thiên Phật tự ở núi Nga Mi là nơi của Phật, đất Thánh, có thể làm chỗ dung thân. Kẻ thù của các hạ nhiều như vậy, trừ nơi đó ra, không còn có chỗ nào khả dĩ nương tựa an toàn”.
Kim Ngang Tiêu đọc xong, buông một tiếng thở dài, trong lòng hết sức cảm kích tấm lòng tốt của thiếu nữ. Thiếu nữ đã cứu chàng mấy lần thoát chết, nàng lại có công dò tìm tin tức về Kỳ Vân để báo cho chàng biết Kỳ Vân vãn bình an vô sự để chàng yên lòng, giờ đây nàng lại mách bảo cho chàng nơi trốn lánh, quả nàng hết sức chu đáo đối với chàng.
Chùa Thiên Phật trên núi Nga Mi là nơi trụ trì của Trường Phật Bách Trượng thiền sư, và cũng là nơi trọng địa căn bản của phái Nga Mi, xét ra thật là nơi an toàn để tránh nạn vậy.
Trong khi suy nghĩ như vậy, Kim Ngang Tiêu còn cảm thấy hối tiếc và giận thân vô cùng. Chàng giận mình ngủ quá say, để đến nỗi có người đến cạnh mà cũng không biết. Chàng không tỉnh giấc khi thiếu nữ đến đây, thành thử không được gặp mặt thiếu nữ.
Không hiểu sao từ lúc gặp mặt thiếu nữ căn dặn chàng phải đề phòng việc nàng nói hôm trước, tức là việc có một cô gái tuyệt đẹp hơn thiếu nữ này - nàng bảo thế - nhưng tâm hồn ác độc, đã bắn mũi tên ngà lên mái tóc của chàng, chắc chắn sẽ tìm đến chàng, vậy chàng phải lưu ý đề phòng.
Mấy hàng chữ của thiếu nữ căn dặn chàng khẩn thiết, chứng tỏ là nàng chưa an tâm.
Kim Ngang Tiêu không lo về việc người bắn tên, mà chỉ nghĩ ngợi vơ vẩn về lòng tốt của thiếu nữ tự xưng là Lý cô nương, đối với chàng quả là hết sức chu đáo và thiết tha.
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó bất giác đưa tay ra mân mê thân tre có khắc chữ, mắt mơ màng suy nghĩ. Một lúc lâu sau, Kim Ngang Tiêu mới thở dài một tiếng, đoạn đi ra chỗ cửa đá để ra ngoài thung lũng.
Trong thung lũng vắng ngắt, Kim Ngang Tiêu ra đến đường hầm có cửa đá, chàng cũng không thấy một bóng người nào. Nhưng đến lúc chàng ra đến ngoài cửa đá, chỗ hang rít, chàng chợt trông thấy một đống xương trắng hếu, khiến chàng giật nẩy người.
Tất cả có hai bộ xương và nhìn kỹ chàng thấy đó là hai bộ xương hổ. Hai bộ xương vẫn còn y nguyên hình thể, như hai con hổ đang nằm phục trên mặt đất, duy chỉ có da thịt là không còn chút nào.
Kim Ngang Tiêu không biết hai con hổ này từ đâu lại, nhưng trông thế nằm của hai bộ xương, đầu quay về phía hang núi bên trong, chàng đoán rằng hai con hổ này định xông vào động, chỗ có đàn rít, nhưng bị đàn rít cắn chết. Và dĩ nhiên da thịt hổ đâu hết, chỉ còn trơ xương trắng, đó là vì đàn rít đã ăn thịt hai con hổ này.
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, không khỏi rùng mình, toát mồ hôi lạnh, vì chàng tưởng tượng quang cảnh hàng trăm hàng ngàn con rít xúm lại hai xác hổ để xâu xé, chỉ trong khoảnh khắc, hai con hổ lớn như hai con bò mộng đã biến thành hai bộ xương trắng hếu.
Nếu vị thử đó là hai người bị chúng ăn, thì kết quả cũng như thế mà thôi. Kim Ngang Tiêu rợn tóc gáy, lập tức bỏ nơi đó, theo đường hang chạy vội ra phía ngoài, rồi ra khỏi hang tới ngoài trời.
Kim Ngang Tiêu tiếp tục đi mãi, đi tới bảy hay tám dặm, chàng vẫn thấy ở trong một vùng núi đá lởm chởm, không thấy đường đi được chỗ nào cả. Khoảng quá trưa hôm đó, Kim Ngang Tiêu đến một con đường núi nhỏ, quanh co khúc khuỷu.
Chàng thấy ở bên đường có mấy căn nhà bằng đá, liền nảy ra ý định gõ cửa xin ngủ một đêm cho đỡ mệt để hôm sau lên đường đi lên núi Nga Mi. Kim Ngang Tiêu đã quyết định theo lời chỉ bảo của thiếu nữ, chàng không đi lên núi Thanh Thành nữa, mà tìm đường đi lên Thiên Phật tự trên núi Nga Mi.
Song là, lúc này chàng hoàn toàn lạc lối, không biết đi về hướng nào để ra khỏi vùng núi non hiểm trở này. Bởi thế chàng muốn tìm gặp người sống ở địa phương này, hầu hỏi đường và nhờ họ chỉ cho biết lối nào lên núi Nga Mi gần nhất.
Chàng bước đến mấy căn nhà đá, định gõ cửa để hỏi thăm đường và nếu có thể nghỉ trọ một đêm. Nhưng đến lúc tới trước dãy nhà - cả thảy có ba căn - chàng thấy cửa đóng kín, bên trong hoàn toàn im lặng, như thể trong nhà không có người.
Thuận tay, chàng đẩy thử vào cánh cửa gỗ, lập tức cánh cửa mở ra, kêu “kẹt” một tiếng khá lớn. Kim Ngang Tiêu thò đầu nhìn vào trong căn nhà, chàng vừa nhìn thấy vật ở bên trong, bất giác đầu tóc đã dựng ngược, sống lưng thấy lạnh toát.
Thì ra ở trong căn nhà đó bốn bộ xương trắng và tất cả đều là xương người. Bốn bộ xương này, hoặc ngồi hoặc nằm hình thể rất tự nhiên như lúc còn sống, và xương cốt cũng còn nguyên, chẳng bị hư hại chỗ nào. Trong số bốn bộ xương có một bộ xương nhỏ, trông rõ bộ xương của một đứa con nít.
Kim Ngang Tiêu kinh hoảng lùi lại một bước. Chàng bước sang căn bên cạnh, đẩy cửa nhìn vào. Trong căn phòng này cũng có 5 bộ xương. Rồi đến căn thứ ba, tình cảnh cũng y hệt.
Tất cả ba gian nhà đó cộng lại được mười một bộ xương người. Quang cảnh thật ghê rợn, âm khí xông ra lạnh người.
Lúc Kim Ngang Tiêu ra khỏi cửa đá trong động vừa rồi, chàng thấy hai bộ xương hổ, trong lòng phân vân chưa hiểu rõ đích xác căn nguyên, nhưng sau chàng đoán được ngay là đàn rít đã ăn thịt, nên chàng rợn tóc gáy bỏ chạy.
Bây giờ chàng thấy tất cả mười một bộ xương người, cũng ở hoàn cảnh róc hết da thịt thì chỉ còn xương cốt trắng phếu, thử hỏi làm sao chàng không kinh sợ đến hồn bay phách lạc.
Kim Ngang Tiêu đứng trước ba căn nhà, chân tay chàng run bắn, đứng không vững, sự thật Kim Ngang Tiêu chỉ sợ có lúc đầu nhưng sau đó chàng tĩnh trí lại được ngay. Sở dĩ chàng run người lên như vậy, không phải vì sợ hãi mà là căm giận.
Câu Hồn bang chủ vốn dĩ đã là một tay đại ma đầu, ra tay ác độc vô cùng. Bây giờ hắn lại được mấy ngàn con rít khổng lồ và rất độc của Kim Ngô công công và Ngân Ngô bà bà trợ lực hắn còn ác độc hơn nữa.
Từ nay Câu Hồn bang chủ lại càng thêm vây cánh, không còn biết sợ ai dưới gầm trời này, muốn làm chi cũng được.
Lên chùa Thiên Phật
Kim Ngang Tiêu đứng ngây người một lúc lâu, rồi thở dài một tiếng, tiếp tục theo đường núi bước đi.
Chàng đi liên miên suốt ngày và một đêm, cuối cùng lần mò được ra đến đường cái quan. Kim Ngang Tiêu tìm được tới đường lớn, tâm trí bắt đầu bình tĩnh sáng suốt trở lại.
Chàng gặp người đi đường liền hỏi thăm lối đi lên núi Nga Mi. Đoạn cứ theo lời chỉ bảo tiếp tục đi mãi. Chàng đi luôn trong hai ngày không thấy có biến cố gì xảy ra.
Đến ngày thứ ba, Kim Ngang Tiêu đi tới chân núi Nga Mi. Suốt trong mấy ngày đi đường, chàng đeo chiếc mặt nạ da người màu tía tóc đỏ hung, nên hành tung của chàng hoàn toàn được bí mật, không có ai theo dõi chàng.
Kim Ngang Tiêu đã có sẵn chủ ý, lên tới Thiên Phật tự chàng tìm ngay Bách Trượng thiền sư, thuật lại cho Thiền sư nghe tất cả những việc xảy ra và tố cáo tội ác của bọn Câu Hồn bang, Bách Trượng thiền sư, trưởng môn phái Nga Mi danh chấn võ lâm, chỉ can hô lên một tiếng lập tức các anh hùng hào kiệt chính phái ở bốn phương sẽ hưởng ứng, cùng nhau hiệp lực đến tấn công Câu Hồn bang, như vậy dù Câu Hồn bang chủ có ba đầu sáu tay, hắn cũng phải thất bại.
Chàng vừa suy nghĩ, vừa tìm đường lên núi.
Dãy núi Nga Mi có rất nhiều chùa chiền. Song le Thiên Phật tự gọi là ngôi chùa lớn nhất và cũng có danh tiếng nhất, nên lúc nào cũng có nhiều khách lập phương đến lễ bái. Bởi vậy, Kim Ngang Tiêu không cần hỏi thăm đường, chàng cũng đi lần vào đám khách dâng hương, để cùng lên chùa khỏi bị chú ý.
Sau khi vượt qua mấy đường núi nhỏ, Kim Ngang Tiêu đến chân ngọn núi có Thiên Phật tự ở trên đỉnh. Nơi đây không ngờ có đến hơn trăm người đi lễ tề tựu đông đủ, người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau, thăm hỏi tíu tít, tuyệt không có người nào tiến lên con đường dốc để lên chùa trên đỉnh núi.
Kim Ngang Tiêu vội tiến đến chỗ đó thì vừa gặp đúng lúc có mấy nhà sư đang lớn tiếng, khuyên khách thập phương hãy trở về chớ có lên chùa hôm nay. Mọi người ngạc nhiên, nhao nhao hỏi rõ nguyên do. Mấy nhà sư liền cho biết trên chùa hôm nay có biến, lên chùa bây giờ tức là đi vào đất chết vậy.
Bọn khách thập phương giật mình ngơ ngác. Có người sợ hãi liền quay về ngay, nhưng cũng có người không chịu, cho là mấy nhà sư nói dối, nhất định đòi đi lên chùa bằng được.
Mấy người khách thập phương bướng bỉnh, bất chấp mấy nhà sư, xăm xăm bước lên núi, nhưng các nhà sư chùa Thiên Phật đều là những tay võ công rất cao, họ chỉ đưa tay ra cản nhẹ cũng đủ làm cho cả chục người lui xuống. Rốt cuộc không có ai lên được chùa.
Kim Ngang Tiêu đứng nhìn một hồi, chàng lạ lùng tự hỏi không biết trong chùa Thiên Phật xảy ra biến cố gì khiến các sư cấm các thiện nam tín nữ, không cho họ lên chùa lễ Phật.
Chàng lặng lẽ rút lui khỏi chỗ ấy, đi vòng ra phía sau ngọn núi, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thiên Phật tự ở ngay trên đỉnh núi cao: Thiên Phật tự là một ngôi chùa rất lớn, lối kiến trúc rất đẹp, nên đứng ở phía dưới nhìn lên trông vô cùng ngoạn mục, chỗ Kim Ngang Tiêu đứng là phía sau chùa, thành thử núi dốc ngược, không có đường đi lên. Phía trước mặt chùa có sườn núi dốc, nên người ta đã làm thành đường, có những bục đá để đi, để khách thập phương tiện lên chùa lễ bái.
Tuy phía sau chùa sườn núi dốc ngược, nhưng không phải là không thể leo lên được. Nhờ những mô đá, những rẽ cây, bất cứ người khỏe mạnh nào cũng có thể trèo lên dễ dàng.
Đối với những người có võ công thì lại càng không khó.
Kim Ngang Tiêu nhìn quanh không thấy ai, chàng liền nhảy lên bám vào một mô đá, rồi cứ thế trèo lên núi. Chẳng bao lâu chàng đã trèo lên đỉnh, tức là tới chùa. Kim Ngang Tiêu biết chùa đang có biến cố xảy ra nên chàng không dám đường hoàng xuất đầu lộ diện mà đi nấp sau các vách đá, vòng qua phía sau cửa chùa.
Trong lúc chàng trèo lên núi, Kim Ngang Tiêu đã thầm sắp đặt kế hoạch. Chàng biết Thiên Phật tự là nơi đất Phật quan trọng. Hơn nữa vị hòa thượng trụ trì tại chùa lại là Trường Phật Bách Trượng thiền sư, một nhân vật số một số hai trong võ lâm đương thời. Các vị sư trong chùa là những vị tăng, võ công rất cao, phần lớn không vị nào ở dưới mức bình thường. Đó là bởi vì chùa này là chùa chính của phái Nga Mi, một phái võ rất lớn trong võ lâm, các đệ tử nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Vả lại tại chùa Thiên Phật này cũng có nhiều tay giang hồ hắc đạo võ công chí cao, bây giờ cải tà quy chánh, xuất gia đầu Phật và đến tu ở trong chùa.
Kim Ngang Tiêu đến gặp mấy vị sư ngăn cản khách thập phương ở chân núi, chàng đã để ý nhìn thấy vẻ mặt của các vị sư này hết sức nghiêm trọng, có vẻ lo lắng, nên chàng đoán hiểu rằng biến cố xảy ra trong chùa Thiên Phật lúc này hết sức trầm trọng.
Nhưng ai dám đến gây sự tại Thiên Phật tự? Kim Ngang Tiêu không thể ngờ được rằng trên chốn giang hồ hào kiệt lại còn có kẻ dám đến chùa Thiên Phật tự làm loạn?
Không biết chừng biến cố tự trong chùa xảy ra. Nhưng đó là việc gì? Ai cũng biết giới luật trong chùa Thiên Phật rất nghiêm, không có lý một vị sư nào đã tác loạn?
Chợt một ý nghĩ thoáng qua óc Kim Ngang Tiêu: Câu Hồn bang! Phải rồi có lẽ bọn Câu Hồn bang đã đến gây sự với chùa Thiên Phật! Vì nghĩ như vậy, Kim Ngang Tiêu càng phải thận trọng, không dám lộ thân, ngộ nhỡ bị kẻ thù bắt gặp.
Chàng nấp sau một tảng đá lớn ở gần sân trước cửa chùa, tảng đá này lại có hõm vào vừa lọt một người, nên rất thuận tiện cho chàng ẩn nấp. Sau khi tìm được chỗ nấp vững chắc, Kim Ngang Tiêu lắng tai nghe ngóng. Cửa chùa Thiên Phật vắng ngắt, tĩnh mịch lạ thường.
Kim Ngang Tiêu ghé mắt nhìn, chàng thấy cửa chùa đóng chặt. Đây là một sự lạ, vì giữa ban ngày, một ngôi chùa lớn như Thiên Phật tự không có lý do nào đóng kín cửa.
Nhưng kỳ lạ hơn nữa là trong chùa cũng thấy im lặng phăng phắc, như thể không có người. Ngày thường, trong chùa lúc nào cũng có tiếng chuông mỏ, hay tiếng tụng niệm vọng ra. Hôm nay, chùa im lìm quả là một sự lạ.
Kim Ngang Tiêu thò hẳn cổ ra ngoài nhìn, chàng thấy cửa chùa đóng chặt. Mắt chàng có thể nhìn bao quát cả ngôi chùa lớn, trông rõ những kiến trúc hết sức hùng vĩ nguy nga.
Trước cửa chùa là một chiếc sân rộng giữa sân có một hòn non bộ rất lớn, có đủ cây cối.
Nhà sư quái dị
Kim Ngang Tiêu chú ý đến hòn non bộ đó nên chàng ngắm nhìn mãi, thấy xung quanh vắng ngắt chẳng có một bóng người. Bởi vậy chàng tin rằng trước cửa chùa không có một bóng người nào.
Không ngờ giữa lúc ấy, bỗng có một tiếng “bốc” rất lớn, như tiếng mỏ, từ một gốc sân phát ra. Kim Ngang Tiêu vội nhìn về phía có tiếng đó, chàng bất giác giật mình kinh hãi. Thì ra ở ngay cạnh sân, dưới gốc một cây tùng cao lớn, có một vị sư đang ngồi tĩnh tọa.
Trước cửa chùa Thiên Phật có vị sư ngồi tĩnh tọa, đó là việc rất thường, không thể làm ai kinh ngạc cả. Song le Kim Ngang Tiêu nhìn thấy ngay sự kỳ dị. Vị sư đó tuổi rất trẻ có thể nói trẻ quá sức, trông chỉ độ mười lăm hay mười sáu tuổi, vẻ mặt tuấn tú, môi đỏ răng trắng, dáng người đẹp. Song là vị sư đó mặt một chiếc áo cà sa, nhưng cà sa lại màu tím thẩm.
Tuy không phải người trong cửa Phật, Kim Ngang Tiêu cũng biết rằng vị hòa thượng mặc cà sa màu đỏ hay màu tím, đều là những bậc cao tăng, võ công vào mức tuyệt đỉnh thượng thừa.
Vị sư ngồi dưới gốc cây tùng, tuổi chỉ đáng làm một chú tiểu, vậy mà lại mặc áo cà sa màu tím của các bậc chư tăng đó chẳng phải là sự lạ hay sao? Hơn nữa, trước mặt nhà sư đó lại có một cái mỏ lớn kinh khủng. Vị sư đó ngồi sắp chân bằng tròn, chiếc mỏ đó cao đến ngực nhà sư.
Chiếc mỏ khổng lồ đó trông đen sì, không biết làm cây hay bằng chất gì. Nhưng khi nhà sư cầm chiếc dùi gõ lên mỏ, lập tức một tiếng “bốc” ròn tan vang vọng đến chói tai phát ra.
Nhà sư nhắm mắt như tham thiền, sau khi gõ một tiếng mỏ lại ngồi im như tượng gỗ, không hiểu nhà sư ngồi tại trước cửa chùa này từ bao giờ.
Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn hồi lâu, nghĩ thầm: nhà sư này chắc là người trong chùa Thiên Phật ra ngồi đây để dụ địch. Trong đầu óc Kim Ngang Tiêu, chàng luôn nghĩ đến bọn Câu Hồn bang, cho nên đến lúc này chàng vẫn tin rằng bọn Câu Hồn bang sắp đến đây gây sự.
Chàng lại nghĩ: nhà sư này trông còn trẻ, non nớt quá, đâu có thể là đối thủ với bọn Câu Hồn bang ghê gớm. Chắc ông ta không hiểu kẻ thù lợi hại như thế nào nên mới một mình ra ngồi đây dụ địch.
Nghĩ vậy, Kim Ngang Tiêu đã định chạy ra, khuyên nhà sư nên trở vào chùa, kẻo bọn Câu Hồn bang đến thì sẽ chết uổng mạng. Chàng chưa kịp chui ra khỏi chỗ núp bỗng nghe trong chùa có ba tiếng chuông “boong, boong, boong” rất lớn vang động cả bầu không khí tĩnh mịch.
Ba tiếng chuông đó ngân nga rền rĩ, đồng thời từ mấy ngọn núi xung quanh thanh âm vọng lại, nên nghe “ổng ổng” một lúc lâu. Tiếng chuông và tiếng vọng lại hòa lẫn với nhau, ở giữa nơi vắng vẻ tĩnh mịch này khiến cho Kim Ngang Tiêu không khỏi có cảm tưởng kỳ lạ, chàng ngây người ra, không bước ra ngoài nữa.
Tuy vậy chàng thấy tiếng chuông đột ngột bất thường, nên lại thò cổ ra ngoài nhìn về phía cửa chùa. Khi thấy tiếng chuông vừa nổi lên, nhà sư ngồi dưới gốc cây tùng, bỗng cầm lấy chiếc dùi gõ lên chiếc mỏ lớn ba tiếng “bốc, bốc, bốc”, nghe ròn tan và rõ mồn một.
Tiếng chuông tuy lớn, nhưng tiếng mỏ cũng rất cao quyết không chịu để tiếng chuông che lấp đi. Lúc này Kim Ngang Tiêu mới chợt hiểu, nhà sư không phải là người trong chùa Thiên Phật như mình đã tưởng. Nếu vậy nhà sư tuổi còn non quá, đến trước của chùa Thiên Phật ngồi làm gì?
Một lúc sau, tiếng chuông rền rĩ nhỏ dần và tắt hẳn. Cửa chùa Thiên Phật bỗng kêu kẹt một tiếng rồi mở rộng.
Một vị lão hòa thượng, đầu trọc nhưng còn chấm tóc trắng xóa từ trong chùa thong thả bước ra. Kim Ngang Tiêu vẫn nấp sau khối đá, đưa mắt ngắm nhìn lão hòa thượng, thấy ông trang nghiêm từ tốn, mặc áo đại cà sa, trông chẳng khác gì hình ảnh các vị cao tăng mà chàng vẫn thấy vẽ trong sách vở.
Theo sau lão hòa thượng còn có bốn vị sư, tuổi vào loại trung niên. Dáng đi của bốn vị tăng nhân đi sau rõ rệt là dáng “long hành hổ bộ”, mới nhìn qua cũng biết ngay bốn người đó đều là những tay võ lâm cao thủ.
Kim Ngang Tiêu nghĩ thầm: vị lão hòa thượng đi đầu không biết có phải là Bách Trượng thiền sư không? Tuy nhiên chàng nghe nói Bách Trượng người cao hơn người thường, có tới trên chín xích, trông uy nghi lẫm liệt như thiên thần.
Vị lão hòa thượng mới bước ra chỉ cao sáu xích là cùng, chắc không phải là Bách Trượng thiền sư. Tuy nhiên trông qua dáng người, Kim Ngang Tiêu có thể đoán được rằng ông ta cũng là một vị cao tăng tiền bối, một đại cao thủ đứng hàng đầu của chùa Thiên Phật.
Các vị sư mới bước ra đều có vẻ là những người khí độ bất phàm, như vậy chùa Thiên Phật thành danh trong võ lâm cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Năm nhà sư, một đi trước, bốn theo sau, bước ra khỏi cửa chùa, đoạn thẳng tiến đến nhà sư quái dị đang ngồi dưới gốc cây tùng. Tới trước mặt nhà sư này, còn cách độ một trượng, lão hòa thượng đi đầu liền dừng bước, giơ tay làm hiệu để bốn người theo sau cùng đứng lại.
Bốn hòa thượng theo sau dừng bước, nhưng tất cả đều nhìn về phía nhà sư quái dị, nét mặt họ lộ vẻ giận dữ vô cùng. Vị lão hòa thượng đứng ở đầu nét mặt có vẻ trang nghiêm trịnh trọng hết sức, như thể rất cung kính đối với nhà sư quái dị tuổi non choẹt đang ngồi ở dưới gốc cây.
Kim Ngang Tiêu nhìn quang cảnh đó, trong lòng hết sức phân vân không hiểu trong Thiên Phật đã xảy ra biến cố gì. Tuy nhiên lúc này chàng không thể bỏ đi được nữa, đành cứ im hơi lặng tiếng, chăm chú nhìn xem tình thế biến chuyển ra sao?
Lúc đó, nhà sư quái dị vẫn ngồi im như thể không nhìn thấy năm vị hòa thượng từ trong chùa bước ra và đang đứng trước mặt hắn.
Vị lão hòa thượng liền chấp tay, niệm Phật rất lớn :
- A di đà Phật!
Bốn tiếng đó vang dội như tiếng rồng gầm rú, thanh âm vang đi liên miên bất tuyệt. Chỉ nghe bốn tiếng niệm Phật đó, Kim Ngang Tiêu cũng đủ hiểu rằng công lực của lão hòa thượng rất cao, thế gian hãn hữu.
Xét theo trình độ võ công này, nếu lão hòa thượng không phải là người xuất gia, mà cứ lăn lộn trên chốn giang hồ để tranh cường đấu thắng trong võ lâm, thì không khéo lão có thể đứng trong hàng đệ nhất cao thủ thuộc loại “Tam Phật Tứ Chân”.
Lão hòa thượng niệm Phật xong, liền tiến lên một bước, hướng về nhà sư quái dị làm lễ, rồi nói :
- Phật huynh ngồi ở đây đã ba ngày rồi, không hiểu có ý như thế nào?
Nhà sư mặt choẹt liền gõ vào mỏ “bốc, bốc, bốc” ba tiếng lớn hỏi lại :
- Hòa thượng là người thế nào?
Nhà sư quái dị đó vừa mở mồm nói một câu Kim Ngang Tiêu đã giật nảy người kinh hãi vô cùng.
Đó là vì nhà sư đó, trong mặt non choẹt, chỉ độ mười lăm hay mười sáu tuổi, môi đỏ như son, răng trắng như tuyết, dung mạo đẹp đẽ vô cùng, nhưng lúc cất tiếng nói, giọng nói rõ rệt là giọng nói của một người già, chẳng khác gì lão hòa thượng đứng trước mặt hắn.
Kim Ngang Tiêu hiểu ngay rằng nhà sư quái dị này quyết nhiên không phải là nhân vật tầm thường, chàng nghĩ vậy thấy giật mình, vì vừa rồi suýt nữa chàng chạy ra nói chuyện với lão ta.
Lão hòa thượng nghe nhà sư nọ hỏi thế liền đáp :
- Bần tăng là Thủ tọa duy nhất trong chùa.
Nhà sư quái dị hỏi :
- Tại sao Bách Trượng không ra gặp ta?
Lão hòa thượng đáp :
- Phương trượng Phật huynh đang lúc bế quan, tự nhiên không thể ra tương kiến với Phật huynh được. Phật huynh có điều gì yêu cầu, xin cứ nói với bần tăng cũng thế.
Nhà sư quái dị lại hỏi :
- Hòa thượng có thể làm chủ, quyết định được mọi việc không?
Lão hòa thượng đáp :
- Cái đó còn tùy ở điều Phật huynh muốn?
Nhà sư liền cười “hi hi” mấy tiếng đoạn mở mắt ra nhìn, vì từ nãy đến giờ trong lúc nói chuyện, hai mắt hắn vẫn nhắm như người tĩnh tọa tham thiền.
Nhà sư đó vừa mở mắt ra, Kim Ngang Tiêu đã giật mình kinh hoảng. Chỗ Kim Ngang Tiêu nấp tuy cách chỗ nhà sư ngồi đến bảy tám trượng, hơn nữa không phải là đứng đối diện với nhà sư, mà là trông ngang mặt nhà sư.
Song là, nhà sư đó vừa mở mắt ra, Kim Ngang Tiêu thấy đôi mắt sáng quắc của hắn như liếc nhìn về phía chàng nấp.
Kim Ngang Tiêu đã nhận rõ tình thế, biết nhà sư quái dị này là tay ghê gớm lắm, nên chàng không dám coi thường chút nào hết.
Chàng lại thấy bốn nhà sư đứng sau lão hòa thượng trong lúc lão hòa thượng nói chuyện với nhà sư quái dị, thì bốn người này quắc mắt nhìn lên nhà sư, nét mặt họ lộ vẻ căm giận hết sức. Đến khi nghe nhà sư đối đáp, họ lại càng có vẻ giận dữ hơn, tưởng như muốn nhảy xổ đến chân đá tay đấm tấn công nhà sư đó cho bỏ ghét.
Song là, sau khi nhà sư quái dị mở mắt, đôi mắt sáng lóe hào quang đó chiếu thẳng vào bốn tăng nhân nọ thì bốn người này bỗng tái mặt, nhảy lùi ngay lại một bước về phía sau.
Nét mặt của bốn người đó trước đỏ lên vì tức giận, lúc này chợt thấy tái hẳn, rồi sau nhợt nhạt như tờ giấy.
Lão hòa thượng đứng đầu vẫn giữ thần thái trang nghiêm, nét mặt không hề thay đổi, lên tiếng nói :
- Phật huynh đến đây có mục đích gì, xin cứ nói cho bần tăng biết rõ rồi sẽ liệu.
Nhà sư quái dị cất tiếng cười lạnh lùng đáp :
- Ta ngồi trước cửa chùa này đã ba ngày rồi, nay mới có người trong chùa ra hỏi. Nhưng các ngươi là những người không có đủ tư cách để nói chuyện với ta, ta nói ra có ích gì? Ta sở dĩ đến đây là cốt gặp Bách Trượng Phật huynh để khiếu hóa ông ta, mong ông ta bố thí cho ta đó.
Lão hòa thượng thấy nói vậy bất giác cũng phải mỉm cười, nói :
- Phật huynh muốn khiếu hóa cái gì, xin cứ nói cho chúng tôi biết, chúng ta cũng là đệ tử của Phật môn, chuyện bố thí đâu có khó khăn gì. Song có điều cũng là những người xuất gia, Phật huynh hiểu chúng tôi còn có gì nữa mà bố thí, đúng hơn nữa là chỉ đi khiếu hóa người khác mà thôi.
Nhà sư quái dị giơ tay lên xoa lia lịa :
- Không, không phải thế!
Lúc nhà sư đó giơ tay lên, Kim Ngang Tiêu đã nhìn thấy rõ ràng. Cánh tay của nhà sư nhăn nheo, đúng là tay của một ông già đã cao niên, chớ không phải cánh tay mịn màng của những người tuổi trẻ mười lăm hay mười sáu tuổi.
Nhưng chàng vẫn không hiểu tại sao mặt của nhà sư lại trẻ đến như vậy. Chàng đã lưu ý quan sát rất kỹ, bộ mặt đó đúng là bộ mặt của nhà sư chớ không phải là bộ mặt giả hay dùng chất gì hóa trang.
Nhà sư quái dị nói tiếp :
- Ta đã khiếu hóa ai cái gì, nhất định người đó phải có cái đó.
Lão hòa thượng lạ lùng hỏi :
- Vậy Phật huynh muốn khiếu hóa cái gì của chúng tôi?
Nhà sư quái dị liền quơ tay trỏ vào cửa chùa Thiên Phật và nói :
- Ta muốn khiếu hóa tòa Thiên Phật tự này đó. Ta lấy ngôi chùa này rồi, nếu Bách Trượng Phật huynh muốn xin nhờ vài ngày, ta cũng cho không có hại gì mà. Khà khà...!
Lão hòa thượng nghe nói như vậy, biến hẳn sắc mặt, bất giác lùi lại một bước.
Nhà sư quái dị lại cười :
- Ta vốn ít khi khiếu hóa, nhưng một khi đã mở mồm khiếu hóa, lời nói của ta như vàng như ngọc, không thể nào lay chuyển được mà cũng không chịu thêm bớt gì hết. Hơn nữa, ta có thói quen “tiên lễ hậu binh”. Trước hết ta dùng lời lẽ yêu cầu liền trong ba ngày ba đêm, nếu không xong, lúc đó ta mới dùng võ lực chiếm đoạt. Hiện nay, ta đã ngồi gần đúng ba ngày, ba đêm rồi, tính ra chỉ còn năm sáu giờ đồng hồ nữa là hết hạn. Vậy các ngươi mau hội nhau lại bàn tính thì là vừa.
Lão hòa thượng bật cười khanh khách :
- Phật huynh nói thật chăng? Chẳng lẽ một thân một mình dám chống chọi với toàn thể chúng tăng của chùa Thiên Phật này?
Nhà sư quái dị nhắm mắt lại, không nói nữa, tay gõ vào mỏ mấy tiếng “bốc, bốc”, có vẻ như chẳng thèm đếm xỉa đến lời lão hòa thượng vừa nói.
Lào hòa thượng không còn giữ được bình tĩnh nữa, nét mặt hiện rõ vẻ kinh hoảng, đứng ngây người ra một lúc, đoạn quay ngoắt người lại, rảo bước đi vào trong chùa. Bốn vị hòa thượng trung niên cũng rảo bước theo ngay.
Năm người bước vào chùa, cửa chùa đóng sầm lại, có tiếng then cài lách tách. Lát sau, từ trong Thiên Phật tự văng ra một hồi chuông cấp báo.
Chắc hẳn là lão hòa thượng sau khi trở vào chùa, liền ra lệnh đánh chuông, cấp tốc triệu tập toàn thể chư tăng trong chùa ra để bàn tính kế hoạch đối phó.
Độc Phật Mê Chân
Kim Ngang Tiêu vừa nghe nhà sư quái dị ăn nói ngông cuồng như vậy, chàng không khỏi ngạc nhiên hết sức. Chàng nấp sau khối đá, nhưng lúc này thò hẳn đầu ra ngoài, đưa mắt nhìn nhà sư đăm đăm, như thế muốn tìm hiểu xem nhà sư đó là nhân vật như thế nào mà ghê tởm đến thế?
Nhà sư quái dị vẫn ngồi sắp bằng, tay cầm đùi thỉnh thoảng lại gõ lên chiếc mỏ khổng lồ một tiếng “bốc” vang dậy.
Kim Ngang Tiêu đứng chăm chú nhìn nhà sư, chợt thấy mắt hoa lên một cái, thân hình nhà sư không biết dùng cách nào đã xoay ngang.
Từ trước, Kim Ngang Tiêu chỉ nhìn nghiêng chớ không đối diện nhà sư, nhưng lúc này nhà sư chợt xoay người, thành thử nhà sư ngồi trông thẳng về phía Kim Ngang Tiêu, mặt nhìn mặt với chàng.
Cách xoay người của nhà sư lạ lùng không thể tưởng tượng. Nhà sư ngồi sắp chân bằng tròn, vậy mà thân hình ông ta không chút động đậy, Kim Ngang Tiêu đang nhìn chỉ thấy hoa mắt một chút, nhà sư đã xoay ngang lại rồi.
Kỳ lạ hơn nữa, cả chiếc mỏ khổng lồ cũng thay đổi vị trí, nghĩa là sau khi nhà sư ngồi xoay ngang nhìn về phía Kim Ngang Tiêu thì chiếc mỏ đó cũng đã ở trước mặt nhà sư rồi.
Trong lúc Kim Ngang Tiêu còn sửng sốt vì sự thay đổi bất ngờ đó, bỗng nhiên nhà sư cười lên một tiếng, đồng thời đôi mắt nhà sư từ trước vẫn nhắm, lúc này mở to ra.
Kim Ngang Tiêu đối diện với nhà sư, nên khi nhà sư mở mắt, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng vào mặt chàng, khiến Kim Ngang Tiêu rùng mình kinh hoảng, không tự chủ được phải lùi lại hai bước.
Kim Ngang Tiêu nấp sau một khối đá lớn, chàng lùi lại hai bước thành ra thân chàng bộc lộ hẳn ra.
Nhà sư quái dị bỗng nhiên “hừ” một tiếng, cất tiếng :
- Ngươi là người thế nào?
Nhà sư vừa nói, vừa từ từ nhắm mắt lại. Kim Ngang Tiêu đang lúc kinh hoàng bối rối, nhất là vì đôi mắt sáng kinh người của nhà sư nhìn thẳng vào chàng, nên khi nhà sư hỏi chàng cũng không nghe thấy.
Nhà sư lại dằn mạnh từng tiếng, hỏi lại một lần nữa.
Kim Ngang Tiêu luống cuống, ấp úng đáp :
- Tôi... tôi... là người đi lễ!
Nhà sư khẽ hé mắt, lim dim ngắm nhìn Kim Ngang Tiêu, lát sau mới chậm rãi nói :
- Ngươi là người đi lễ, cớ sau thấy Phật không lạy?
Kim Ngang Tiêu không biết trả lời thế nào, ngẩn người ra. Chợt nhà sư đưa tay vẫy chàng :
- Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Kim Ngang Tiêu vừa rồi đã nghe thấy nhà sư này ngang ngược đòi chiếm Thiên Phật tự, nên chàng đã hiểu rằng hắn không phải người chính phái, mà có lẽ là một tên ma đầu ghê gớm của võ lâm.
Nghe nhà sư gọi chàng lại, Kim Ngang Tiêu không khỏi do dự, e dè. Nhà sư thấy chàng thẫn thờ, nét mặt y liền sa sầm, lên tiếng gắt :
- Ta bảo ngươi lại đây, tại sao ngươi không lại?
Kim Ngang Tiêu bụng đã nghĩ thầm rằng lão sư này trông mặt như đứa trẻ, nhưng giọng nói và cánh tay rõ rệt là một con người già, như vậy hắn phải có tà thuật gì ghê gớm. Hơn nữa, vừa rồi các vị cao tăng của Thiên Phật tư đối với hắn có vẻ thập phần kỵ nể, nên hắn không phải người tầm thường. Hắn đã lên tiếng gọi mình, mình không lại cũng không được. Kim Ngang Tiêu nghĩ thế vội ra khỏi chỗ nấp, bước lại trước mặt nhà sư.
Nhà sư cất giọng lạnh như tiền hỏi :
- Người có biết ta là người thế nào không?
Kim Ngang Tiêu đáp :
- Tôi không biết.
Nhà sư liền hỏi tiếp, giọng hơi gay gắt :
- Chẳng lẽ đến tên tuổi của ta ngươi cũng chưa từng nghe nói bao giờ hay sao?
Kim Ngang Tiêu vội đáp :
- Đại sư phụ là ai, tôi không biết thì làm sao tôi có thể biết đã nghe danh hiệu tên tuổi của đại sư phụ bao giờ?
Nhà sư cười khà khà mấy tiếng, nói :
- Thôi được, chắc ngươi cũng thừa hiểu ta không phải là một tên tiểu sa di. Bây giờ ta bảo ngươi làm việc này cho ta, ngươi hãy mau mau làm cho được.
Kim Ngang Tiêu hơi chau mày đáp :
- Đại sư phụ hãy cho tôi biết đại sư phụ là ai đã. Sau đó bảo tôi làm việc gì cũng không muộn mà.
Nhà sư lên mỏ hai tiếng “bốc bốc” đinh tai nhức óc, nói :
- Được, để ta nói cho nghe. Pháp danh của ta là Mê Chân.
Nhà sư vừa nói dứt lời, Kim Ngang Tiêu đã giật nẩy người, hoảng hốt lùi lại một bước, mồm há hốc, trố mắt nhìn nhà sư không biết làm thế nào cho được.
Mãi sau chàng mới định thần lại hỏi :
- Đại sư phụ là Mê Chân? Chẳng hay có phải vị Độc Phật Mê Chân trong “Tam Phật” đó không?
Độc Phật Mê Chân cười :
- Tên của ai cũng có người giả mạo. Nhưng chắc tên của ta trên đời này không ai muốn đội lốt mượn tên.
Vật tuy kỳ dị, nhưng quyết nhiên không phải vật thiên tạo, mà phải do tay người làm ra, nhất định như vậy.
Nếu có người làm ra bàn tay khổng lồ để chỉ đường lên chỗ chàng đứng lúc này, dĩ nhiên nơi đây phải có người ở, nếu không ở bây giờ thì trước đây phải có người từng ở rồi.
Trên đỉnh núi lại có bức tường, tất nhiên phải có người xây mới có tường. Xét ra như vậy, nơi đây hẳn là một nơi kỳ dị có thể chứa một sự bí mật gì đó mà không ai biết tới. Nếu vậy tại sao ta không đến chỗ bức tường đó xem sao?
Nghĩ như vậy, Kim Ngang Tiêu liền bước vào đám cỏ um tùm để tiến đến chỗ có bốn cổ thụ ở giữa.
Chàng vừa đi, vừa phải lấy hai tay gạt đám cỏ voi lá cao tới đầu, sang hai bên để lấy lối đi. Bước đi như vậy, chàng đã làm kinh động những loài thằn lằn, cáo chuột, côn trùng sống trong bãi cỏ, khiến chúng chạy nhảy rào rào. Nơi đây quả là nơi đã từ bao năm nay không có một người nào đặt chân đến.
Kim Ngang Tiêu đi đến trước bốn cây cổ thụ, dùng sức bứt mạnh những thân cây leo chi chít bám trên bốn thân cây, hoa lá um tùm như một bức màn bao phủ bốn cây này.
Sau khi kéo gỡ hết loại cây leo, Kim Ngang Tiêu thấy bốn cổ thụ hiện rõ ra. Chàng ngắm nhìn kỹ, thấy bốn cây đó đứng thành bốn góc, cây nọ cách cây kia ba trượng ở hai bên tả hữu, thành ra bốn cây đó đứng thành một hình rất vuông vắn.
Giữa bốn cây đó có bốn bức tường, cao tới hai trượng, quây vuông lại như bốn tường nhà, song là phía trên không có mái.
Hơn nữa bốn bức tường xây kín, không thấy có cửa ra vào mà cũng không có cửa sổ, như vậy không phải là căn nhà.
Bốn bức tường này không phải xây bằng gạch, mà sắp lại bằng những tảng đá rất lớn.
Những tảng đá ấy mặc dầu không có quy củ, hay kích tấc giống nhau, nhưng sắp vào nhau rất khít, tảng nọ hợp với tảng kia rất vừa vặn ăn khớp với nhau, thành ra một công trình thiên nhiên tuyệt mỹ với một vẻ hùng vĩ lạ thường.
Trên mấy bức tường đá đó lúc này rêu xanh mọc đầy, lại thân cây leo bò khắp nơi ngổn ngang chi chít, từ đầu tường bò xuống, trông cảnh tượng này Kim Ngang Tiêu có thể biết ngay rằng đã bao năm nay không có người đến chỗ này.
Kim Ngang Tiêu ngây người ra nhìn, rồi ngửa cổ trông lên đầu ngọn tường. Chàng thấy bốn phía tường đá kín mít quây quây vuông lại, nên không biết bên trong có gì.
Bức tường tuy có chỗ cao thấp, nhưng chỗ thấp cũng đến hơn hai trượng, Kim Ngang Tiêu không thể đứng ngoài nhìn vào trong được. Chỉ có cách nhảy lên tường mà thôi.
Kim Ngang Tiêu liền lùi lại một bước lấy đà, rồi nhún mình nhảy lên phía trước. Chàng nhảy cao được hơn một trượng nhưng hai tay chàng bám được nắm thân cây leo trên tường nhờ đó có đà chàng vươn mình lên, sau cùng bám vào được đầu tường, chàng dùng hai tay đánh đu, co mình lên, tới đỉnh ngọn tường.
Đứng trên ngọn tường, Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn vào phía trong ngay và vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong bốn bức tường đá quây vuông, chàng sững sờ đứng ngây người ra một lúc lâu.
Từ lúc lên đỉnh núi này, chàng thấy khắp nơi đều có cỏ dại, cây leo hay các loại cổ thụ lâu đời, nghĩa là đâu đâu quang cảnh cũng hết sức hoang vu.
Vậy mà trong bốn bức tường đá lại trái hẳn, nghĩa là rất quang đãng không có một ngọn cỏ hay thân cây nào.
Trên một khoảng rộng lớn quy vuông mỗi bề ba trượng có bốn bức tường đá bao bọc, chỉ thấy toàn một nền đá đen nhẵn thín và sạch sẽ như chùi.
Trên nền đá đen đó có những bàn tay bằng đá, dựng đứng, Kim Ngang Tiêu đưa mắt đếm: phía Đông một bàn tay, phía Tây một bàn tay... phía nào cũng có, tổng cộng có chín bàn tay bằng đá.
Mỗi bàn tay này dựng đứng, nghĩa là cổ tay cắm xuống đất, ngón chĩa lên trời, và bàn tay nào cũng cao quá đầu người.
Nhưng các bàn tay hình thể không giống nhau, năm ngón tay có ngón duỗi thẳng, có ngón quặp xuống.
Cả chín bàn tay đều bằng đá tạc thành, nhưng thứ đá này rất trắng, trắng muốt như ngọc, thành thử bàn tay trắng phản ảnh với nền đá đen, hai màu đen trắng nổi bật lên, trông rất rõ, như đập vào mắt người nhìn.
Kim Ngang Tiêu đứng trên đỉnh ngọn tường, ngây người ra ngắm hồi lâu, trong lòng tự hỏi không biết đây là trò gì? Kẻ nào đã dùng đá tạc thành chín bàn tay, rồi lặn lội đem lên núi cao chót vót, bầy ở một nơi hoang sơ cùng dã như thế này?
Chàng chỉ đứng trên tường suy nghĩ, không nghĩ đến việc nhảy xuống đến gần các bàn tay nghiên cứu cho tường tận.
Đó là vì lúc ấy trong lòng chàng còn mang vết thương đau về việc Kỳ Vân mất tích không biết số phận sống chết ra sao, lại thêm vận mệnh của mình cũng đang trải qua lúc bi thảm hết sức nên tâm trí chàng rối loạn như tơ vò.
Lúc đầu trông thấy bức tường lộ ra, chàng còn hy vọng sẽ gặp một nhân vật nào ẩn cư nơi đây, để tìm cách hỏi cho rõ địa thế nơi này, may ra thấy manh mối về nơi thất lạc của Kỳ Vân.
Nhưng nay, chàng chẳng thấy ai, mà chỉ có chín bàn tay bằng đá, chàng đâm chán nản chẳng biết tìm hiểu gì hơn nữa.
Kim Ngang Tiêu buồn bã quay người lại, định tìm chỗ nhảy xuống đi ra ngoài tìm lối xuống núi.
Nhưng ngay lúc đó chàng chợt có cảm tưởng như lúc mình xoay người, đôi mắt mình hình như thoáng trông thấy một vật gì như một bóng người ở trong chỗ có chín bàn tay.
Nhưng rõ ràng vừa rồi chàng đã thoáng trông thấy bóng người ở cạnh một bàn tay, không biết bàn tay nào. Dĩ nhiên bóng người đó có thể khuất sau một bàn, vì các bàn tay đá đó cao lớn hơn đầu người thường.
Cô gái bí mật trên ngọn núi
Kim Ngang Tiêu không nhảy xuống nữa. Chàng cúi người cho thấp xuống rồi lần mò khẽ bước mấy bước trên đỉnh ngọn tường.
Sau khi bước được vài bước như vậy, Kim Ngang Tiêu lại định thần ngắm nhìn các bàn tay đá.
Chàng bỗng choáng người, tim đập loạn trong lồng ngực.
Chàng đã nhìn rõ: quả có người đứng ở trong đám bàn tay thật.
Trước một bàn tay - hình tay phải - với năm ngón tay khum khum như chụp lại, có một người đang đứng ngắm nhìn bàn tay đó, ngắm nhìn một cách say mê, toàn thân bất động. Có thể nói người đó cũng là một pho tượng đá ở giữa chín bàn tay đá khổng lồ, vì người đó chẳng những không nhúc nhích mà còn không hay biết có Kim Ngang Tiêu đang đứng trên đỉnh ngọn tường nhìn xuống.
Sau khi nhìn rõ người đó, trái tim Kim Ngang Tiêu lại càng đập dữ dội hơn trước, đập thình thình như trống làng trong lồng ngực chàng.
Đó là vì bóng người đứng trước bàn tay đá là một thiếu nữ và là một thiếu nữ tuyệt đẹp, đẹp như tiên nga, dưới ánh nắng thân hình nàng và khuôn mặt mỹ lệ của nàng nổi bật lên như một pho tượng nữ thần tuyệt mỹ.
Nước da nàng trắng như tuyết, mớ tóc mây óng ả như tơ, đôi vai nhỏ nhắn rất xinh, cặp mắt trong đẹp, đen lay láy, Kim Ngang Tiêu chưa gặp một cô gái nào kiều diễm như thế bao giờ.
Lúc đó cô gái đang mê say ngắm bàn tay đá, dáng người trông lại càng đẹp. Tuy nhiên trong cái đẹp của thiếu nữ đó có một vẻ gì đoan trang ngay thẳng, khiến bất cứ một chàng trai nào trông thấy cũng phải đem lòng cảm mến và ngưỡng mộ ngay.
Lúc đầu, Kim Ngang Tiêu đã định lên tiếng gọi để hỏi thiếu nữ. Nhưng sao không hiểu tại sao chàng không dám mở mồm, như sợ kinh động đến con người đẹp trong lúc nàng đang mải mê quan sát hình bàn tay bằng đá.
Kim Ngang Tiêu không biết thiếu nữ này là ai, nàng ở đâu và đến đây làm gì? Nhưng không biết gì lẽ gì, chàng đã có cảm giác hết sức ngưỡng mộ cô gái. Chàng sợ một khi cô gái quay lại nhìn chàng, chàng sẽ không dám nhìn thẳng vào nàng để ngắm khuôn mặt tuyệt đẹp đó nữa.
Vì vậy, nhân lúc thiếu nữ chưa chú ý đến chàng, Kim Ngang Tiêu vội cúi mình thật thấp, để người mình khỏi bị lộ ra quá, vì chàng đang đứng trên bờ tường cao.
Trên bờ tường cũng có cỏ mọc cao và rậm nên Kim Ngang Tiêu cúi mình thấp xuống thì thân hình chàng khuất trong đám cỏ. Sau đó chàng mới mở tròn đôi mắt, tự do ngắm nhìn thiếu nữ.
Trong lúc đó thiếu nữ vẫn đứng im như tượng gỗ, ngây người ngắm các bàn tay.
Thành ra Kim Ngang Tiêu lẫn thiếu nữ cũng giống nhau, cả hai cùng ngây người ra mê mải nhìn ngắm. Kim Ngang Tiêu nhìn nàng, còn nàng nhìn bàn tay đá không thốt ra một lời mà cũng không nhúc nhích tay chân.
Hai người ở trong tình trạng đó không biết bao lâu. Mãi đến mặt trời ngả về Tây, hai người vẫn ở nguyên vị trí cũ, một người đứng trước bàn tay đá, còn một người nắp trong đám cỏ trên bờ tường.
Lúc mặt trời ngả về Tây, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua một áng mây hồng, nên ánh sáng chiếu đỏ ửng chiếu lên bàn tay đá khổng lồ, khiến bàn tay này cũng nhuộm sắc hồng.
Ánh nắng chiều đó cũng chiếu cả lên mặt thiếu nữ, tăng thêm vẻ kiều diễm của khuôn mặt đã đẹp sẵn.
Trên đỉnh ngọn núi cao này suốt ngày yên tĩnh vô cùng. Lúc đó về chiều, chợt có mấy tiếng “quạc quạc” của loài chim rừng bay về tổ.
Tiếng chim kêu đó làm Kim Ngang Tiêu giật mình như tỉnh giấc mơ. Chàng kinh hãi thầm tự hỏi :
- Ta làm cái gì thế này?
Chàng ngơ ngác trông quanh, rồi nhìn về phía Tây, thấy mặt trời sắp lặn ở chân trời, quang cảnh núi rừng đã ngã hẳn ánh hoàng hôn, nên bất giác trong lòng kinh hoảng kêu lên một tiếng “A” rất lớn.
Chàng kinh ngạc như vậy là vì chính chàng không ngờ rằng mình rình phục ở trên bờ tường này lâu đến thế.
Chàng buột mồm kêu lên một tiếng rồi vội vã nhìn về phía thiếu nữ. Chính lúc ấy thiếu nữ cũng ngẩng đầu nhìn về phía chàng.
Kim Ngang Tiêu chợt thấy mặt mình nóng bừng như có lửa cháy ở gần, trong lòng chàng đột khởi một cảm giác lạ lùng mà xưa nay chàng chưa từng thấy có bao giờ.
Thật không ngờ thiếu nữ thấy chàng, chẳng những nàng không giật mình kinh hãi, mà nàng còn mở một nụ cười rất tươi trên làn môi thắm, đôi mắt của nàng làn thu ba lóng lánh như vui mừng, tay nàng còn đưa lên vẫy chàng, như thể nàng đã quen biết chàng từ lâu rồi.
Thấy thiếu nữ tự nhiên đưa tay vẫy mình, Kim Ngang Tiêu bất giác rung chuyển cả thân thể, rồi như người máy, chàng định nhảy đại xuống ngay.
Kim Ngang Tiêu ở trên bờ tường cao hơn hai thước nên nhảy xuống không phải là chuyện dễ. Tiện ở cạnh tường gần đó cũng có bàn tay đá khổng lồ, chàng liền đưa hai tay ra nắm lấy một ngón tay ở gần, rồi truyền người sang bàn tay, sau đó mới tuột xuống đất.
Kim Ngang Tiêu vừa nhảy xuống đất thì thiếu nữ cũng rảo bước chạy đến bên chàng. Kim Ngang Tiêu luống cả tay chân không biết làm thế nào, mà cũng không biết nói thế nào.
Hai tay chàng lúc đó có vẻ như thừa, không biết để vào đâu cho tiện. Dáng điệu của Kim Ngang Tiêu lúc đó chắc hẳn phải tức cười hết sức, bởi thế thiếu nữ bật cười lên một tiếng rồi hỏi :
- Công tử làm sao đến được chỗ này vậy?
Thiếu nữ vừa mở mồm nói, Kim Ngang Tiêu đã giật nẩy người, choáng váng cả đầu óc.
Giọng nói của thiếu nữ trong như tiếng đàn, êm đềm như tiếng suối reo, ai nghe thấy cũng phải thích nó, muốn nghe mãi. Dĩ nhiên, Kim Ngang Tiêu không phải giật mình vì thanh âm trong trẻo đó.
Sở dĩ chàng giật mình là vì thiếu nữ vừa nói ra một câu, Kim Ngang Tiêu đã nhận thấy ngay đó là một giọng nói hết sức quen thuộc, giọng nói mà chàng ghi nhớ mãi mãi trong tâm khảm.
Chàng không thể nào nhầm lẫn được. Đó là tiếng nói của thiếu nữ đã mấy lần cứu chàng và Kỳ Vân, và mới đây chính nàng đã đưa chàng và Kỳ Vân vào hang núi, thoát khỏi sự truy nã của Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống.
Gặp mặt ân nhân
Kim Ngang Tiêu đã nhận ra được tiếng nói đó, tiếng nói của thiếu nữ đã nhiều lần cứu mạng chàng. Chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng lúc này mồm chàng tê liệt, lưỡi cứng nhắc, chàng vẫn chưa dám tiếng nhận.
Đó là vì chàng còn có một điều nghi ngờ. Mặc dầu chàng đã nhận rõ tiếng nói của thiếu nữ đúng là tiếng nói của ân nhân mà chàng chưa biết mặt nhưng chàng đã từng thấy người cứu mạng mình là người võ công cao cường ghê gớm, còn thiếu nữ đứng trước mặt chàng lúc này chẳng qua chỉ độ mười bảy tuổi, nét mặt thơ ngây, làm sao có thể là một người có võ công cao cường xuất chúng như vậy?
Thiếu nữ thấy Kim Ngang Tiêu chỉ ngây mặt ra không nói gì, nàng lại cười lên một tiếng và lạ lùng hỏi :
- Công tử làm sao thế?
Kim Ngang Tiêu cố trấn tĩnh lại tinh thần đáp :
- Cô nương... Cô nương mấy lần... có phải cô là vị ân nhân đã mấy lần... cứu mạng chúng tôi không?
Thiếu nữ lại cười rất tươi :
- Cái đó có kể gì. Nguyên tôi đã định không cho hai người biết mặt tôi, không ngờ tôi đến đây thấy mấy bàn tay bằng đá, đứng ngắm nhìn mãi, rồi công tử cũng đến mà tôi không biết, thành thử công tử nhìn thấy tôi.
Thiếu nữ này không những dung mạo tuyệt đẹp, mà lời nói cũng ngọt ngào dễ thương, thật là người đẹp hoàn toàn, ai gặp cũng phải đem lòng kính mến.
Kim Ngang Tiêu thấy nàng nói như vậy vội nói :
- Đa tạ cô nương, đã mấy lần cứu mạng.
Vừa nói chàng vừa chuẩn bị quỳ xuống để lạy mấy lạy tạ ơn cải tử hoàn sinh. Thiếu nữ giật mình, nhưng rồi lại cười khanh khách, tiếng cười như khánh vàng chuông ngọc va chạm nhau đồng thời thân hình nàng né tránh sang một bên nhanh như chớp và nói :
- Công tử mau đứng lên, chớ có làm thế, việc nhỏ mọn đó có gì đâu mà nói mãi. Làm thế khó coi chết đi được!
Kim Ngang Tiêu nghe nói, ngẩn người ra. Chàng đã định quỳ lạy, nhưng thấy thiếu nữ nói như vậy đành thôi.
Chàng đã được thiếu nữ này hai lần ra tay cứu sống, như vậy chàng nghĩ dù có gì quá đáng. Thiếu nữ này không chịu nhận ơn, xét ra là người có tâm hồn hết sức rộng rãi, đại lượng, thật đáng phục.
Kim Ngang Tiêu liền chắp tay lại kính cẩn nói :
- Thật tôi không phải quá, ân...
Chàng định nói ân nhân, tức là tiếng gọi thiếu nữ này là người ơn của chàng, nhưng chợt nhớ ra mình chưa biết tên họ nàng, liền ngừng lại và đổi thành câu hỏi :
- Cô nương tôn tính cao danh là gì, xin cho tôi biết được không?
Thiếu nữ mau mắn đáp :
- Tôi à? Tôi họ Lý!
Kim Ngang Tiêu vốn đã mong nàng nói rõ cho mình biết cả họ lẫn tên, để ghi khắc tên đó trong tâm khảm nhớ ơn đời đời. Nhưng thấy nàng chỉ nói là họ Lý, sau đó không nói gì nữa, nên chàng thất vọng nói :
- Vậy ra Lý cô nương đó!
Thiếu nữ gật đầu rồi nói :
- Tôi đã đưa hai người đến hang núi, vì biết hang núi đó ăn thông ra một thung lũng. Trong thung lũng này có hai vị quái nhân, bản lĩnh cực cao. Kẻ thù của hai người võ công siêu việt, hai người tại sao không ở trong thung lũng đó với hai vị quái nhân, mà chạy ra ngoài lòng vòng như thế này làm gì, ngộ nhờ gặp kẻ thù thì thoát sao nổi?
Nghe thiếu nữ nói như vậy, Kim Ngang Tiêu bất giác vụt nhớ lại những việc xảy ra trong thung lũng mới đây sau khi chàng và Kỳ Vân chạy vào đó.
Dĩ nhiên chàng không có ý oán trách gì thiếu nữ. Bởi vì sau khi thiếu nữ đưa chàng và Kỳ Vân vào thung lũng. Câu Hồn bang chủ và Phạm Hống muốn vào theo cũng không được, rút cục phải kêu lên kinh hoàng bỏ chạy vì đàn rít chắn đường.
Nhưng chàng có ngờ đâu hai lão quái ở trong thung lại lại là đầy tớ cũ của Câu Hồn bang chủ. Vì điểm đó đến sự tình hoàn toàn biến đổi, và chắc chính thiếu nữ cũng không ngờ tình thế chuyển biến như thế.
Thấy Kim Ngang Tiêu nét mặt có vẻ buồn bã, thiếu nữ lấy làm lạ hỏi :
- Làm sao thế? Sự tình ra làm sao?
Kim Ngang Tiêu thở dài não ruột đáp :
- Sau khi chạy vào thung lũng, tôi với Vân muội muội đã tạm thời thoát khỏi sự truy nã của kẻ thù. Song le hai vị dị nhân ở trong thung lũng...
Kim Ngang Tiêu chưa nói dứt lời, thiếu nữ đã nóng nảy cắt ngang :
- Hai người đó làm sao? Tôi đứng ở ngọn núi bên này, nghe thấy hai người đó lớn tiếng cãi nhau suốt ngày. Nhờ nghe những lời cãi đó, tôi biết hai người ẩn trong thung lũng từ lâu năm rồi. Hơn nữa hai lão quái đó lại nuôi được đàn rít khổng lồ quái dị, và có ý muốn thâu đồ đệ. Vậy hai người chạy vào đó, không phải là dịp may hay sao?
Kim Ngang Tiêu nói :
- Sự tính vốn dĩ là tốt đẹp như vậy đó. Nhưng hai lão quái có hỏi chúng tôi kẻ thù của chúng tôi là ai. Chúng tôi liền cứ theo sự thật nói ra. Té ra hai lão quái đó là đầy tớ cũ của Câu Hồn bang chủ.
Nét mặt của thiếu nữ hơi biến đổi, lại có vẻ không bằng lòng, lớn tiếng nói :
- Công tử chỉ nói bậy!
Kim Ngang Tiêu kinh hoảng cãi :
- Sự thật như vậy đó. Vân muội muội vì muốn cứu tôi, thành ra bị thất lạc, đến nay chưa biết sống ra sao.
Thiếu nữ nói :
- Câu Hồn bang chủ là người thế nào, ngay đến cả tôi dùng đủ mọi biện pháp cũng không dò biết được. Công tử làm sao có thể biết rõ!
Kim Ngang Tiêu kinh ngạc :
- Tôi nào có biết Câu Hồn bang chủ là ai?
Thiếu nữ mỉm cười :
- Công tử không biết Câu Hồn bang chủ là ai, vậy hai vị dị nhân ở trong thung lũng làm thế nào biết được Câu Hồn bang chủ là chủ cũ của họ? Ngay cả đến ba chữ “Câu Hồn bang” hai lão quái chưa chắc đã được nghe nói, vì Câu Hồn bang mới xuất hiện có mấy năm gần đây thôi.
Kim Ngang Tiêu vội nói :
- Lý cô nương có chỗ chưa rõ đó thôi. Tôi và Vân muội muội vốn không biết Câu Hồn bang chủ là ai, nhưng chúng tôi có biết hắn dùng một thứ ám khí, trên có khắc một hình vẽ rất đẹp, hình chim phượng, sở dĩ...
Kim Ngang Tiêu nói đến đó, thiếu nữ bỗng kêu lên một tiếng thất thanh :
- Cái gì? Công tử nói sao?
Kim Ngang Tiêu nhìn lên mặt thiếu nữ, thấy mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng.
Lúc đó, Kim Ngang Tiêu không khỏi thấy tim đập mạnh trong lồng ngực, hồi hộp hết sức. Chàng biết thiếu nữ trước mặt mình hình dạng mảnh mai ẻo lả, như thể cành liễu trước gió, nhưng thật thì võ công của nàng cao siêu kinh khủng, chàng không thể nào địch nổi nàng.
Chàng thấy mình vừa nói đến “hình chim phượng” khắc trên ám khí của Câu Hồn bang chủ, lập tức thiếu nữ đó đã lộ vẻ kinh ngạc hết sức, y hệt như lão quái trong thung lũng khi nghe nói đến việc đó.
Chẳng lẽ thiếu nữ này cũng có liên quan với Câu Hồn bang chủ?
Chàng nghĩ đến đó trong lòng kinh hoảng, bất giác lùi lại mấy bước.
Thiếu nữ nhảy vọt lên theo, thân hình như luồng gió nhanh nhẹn vô kể miệng hỏi gấp :
- Vừa rồi công tử nói gì vậy? Nói lại cho ta nghe!
Kim Ngang Tiêu cố tĩnh trí lại, đoạn thuật lại những lời chàng vừa nói. Thiếu nữ châu mày, khuôn mặt kiều diễm có vẻ suy nghĩ lắm, lát sau nàng mới hỏi :
- Hình chim phượng đó như thế nào? Công tử có nhớ rõ không?
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
- Nhớ rõ.
Chàng liền cúi xuống cầm hoàn đá vẽ lên nền đá đen. Tuy đá không hằng rõ nét vẽ, nhưng nhìn qua cũng thấy đại khái hình chim phượng mà Kim Ngang Tiêu theo trí nhớ vẽ ra.
Vẻ xong chàng ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu nữ đang ngửa lên nhìn trời, nét mặt cực kỳ kinh dị.
Mải lúc sau nàng mới lên tiếng :
- Công tử có nhớ nhầm không? Làm sao công tử biết được ám khí của Câu Hồn bang chủ có hình con chim phượng.
Kim Ngang Tiêu vốn là người rất thông minh. Chàng nghe giọng nói của thiếu nữ, liền hiểu ngay rằng nàng đã nhận ngay là chủ nhân của loại ám khí có khắc hình chim phượng là của người nào rồi.
Chàng vội đáp :
- Nhất định không nhầm.
Đoạn chàng thuật lại chuyện xảy ra trong Bốc thị tứ đường thành Nghi Xương. Khi chàng nói đến đoạn chàng chạy ra ngoài đến bên bức tượng cao, bị mộ người nào đó bắn một mũi tên ghim lên tóc mình, đột nhiên thiếu nữ bậc ra tiếng cưới khì.
Kim Ngang Tiêu không khỏi ngạc nhiên hỏi :
- Lý cô nương cô nương cười gì vậy?
Người đẹp hơn nàng
Thiếu nữ đáp :
- Việc công tử bị người ta bắn một mũi tên tôi đã biết. Công tử còn giữ mũi tên đó không?
Kim Ngang Tiêu thấy thiếu nữ đó bỗng nhiên chú ý đến một việc vớ vẩn, không chút quan hệ gì như vậy, lại còn hỏi thêm tường tận, chàng cảm thấy hết sức lạ lùng, nhưng vẫn đáp :
- Tôi thấy mũi tên đó làm bằng ngà voi, đầu bịt vàng, trông thực đẹp mắt, nên vẫn giữ đến bây giờ.
Thiếu nữ lại cười khúc khích và nói :
- Vậy từ nay công tử phải lưu ý cẩn thận đó.
Câu nói đó làm cho Kim Ngang Tiêu nhu tự cung trăng rơi xuống, chàng chẳng hiểu gì cả, và cũng không biết thiếu nữ có dụng ý như thế nào.
Chàng ngập ngừng hỏi lại :
- Lý cô nương nói như vậy là có ý thế nào?
Thiếu nữ đáp :
- Cứ theo tôi biết thì mũi tên này là của một cô gái tuyệt đẹp, đẹp một cách phi thường.
Kim Ngang Tiêu “à” một tiếng, rồi hỏi :
- Như vậy rồi làm sao?
Thiếu nữ nói :
- Loại tên này cô gái đó chỉ có một cây mà thôi. Nàng đã nói không phải bất cứ lúc nào cũng dùng đến nó, nhưng một khi đã dùng đến tên này tất phải có dụng ý. Nay nàng đã dùng tên này bắn công tử, vậy mà công tử không muốn đề phòng hay sao?
Kim Ngang Tiêu càng ngạc nhiên :
- Tôi vốn không biết cô ta, làm sao tôi phải đề phòng?
Thiếu nữ cười :
Sớm muộn rồi nàng cũng tìm đến công tử. Tôi biết chuyện nên muốn lưu ý công tử mấy câu. Nàng ta đẹp ghê gớm, nhưng cũng lại ác độc ghê gớm đó!
Kim Ngang Tiêu lắc đầu :
- Tôi không tin!
Thiếu nữ có vẻ giận dỗi :
- Tôi nói dối công tử làm gì?
Kim Ngang Tiêu thu hết can đảm nói một câu chàng ấp ủ mãi :
- Tôi biết cô nói dối tôi. Cô bảo cô gái ấy đẹp hết sức, đẹp phi thường, nhưng tôi tin rằng trong thiên hạ không có người nào đẹp hơn cô nương...
Thiếu nữ thấy Kim Ngang Tiêu khen mình như vậy, mặc bỗng đỏ hồng, nhưng trong lòng hết sức vui sướng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mặt nàng lại có vẻ buồn, nàng thở dài :
- Công tử chưa gặp mặt nàng nên mới nói thế, nếu công tử gặp nàng rồi, công tử sẽ biết ngay là tôi không thể nào hơn được nàng ta.
Kim Ngang Tiêu lấy làm kỳ quái hết sức. Các cô gái, cô nào cũng vậy, đều muốn tự nhận mình là đẹp hơn người, mặc dầu bề ngoài không muốn nói rõ. Nhưng thiếu nữ này nói có một thiếu nữ khác đẹp hơn mình, nếu đó là sự thật đi nữa làm sao nàng lại nói như vậy.
Vả lại thiếu nữ này có thể nói là đẹp hơn cả tiên nữ nữa, vậy mà trên đời còn có người đẹp hơn nàng, thật khó mà tưởng tượng.
Kim Ngang Tiêu ngây người ra không nói được lời nào nữa.
Thiếu nữ lại căn dặn :
- Công tử phải thận trọng lưu ý đó, nếu công tử làm nàng tức giận thì còn nguy hiểm hơn là gặp Câu Hồn bang chủ nữa.
Kim Ngang Tiêu thấy nàng nói có vẻ nghiêm trọng như vậy, trong lòng bỗng thấy chán nản hết sức, chàng thở dài một tiếng não ruột.
Thiếu nữ liền chạy lại các bàn tay bằng đá, tới trước lại đứng lại một chút. Lát sau quay lại trước mặt Kim Ngang Tiêu, nàng nói :
- Tôi đưa hai người vào hang núi, để hai người chạy vào thung lũng, vì thế hôm nay tôi định đến xem kết quả như thế nào. Ai ngờ lên tới đỉnh núi này, tôi lại tìm thấy một nơi có nhiều bàn tay đá lạ lùng thế này.
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
- Vâng, tôi cũng thấy lạ quá. Lý cô nương, vừa rồi cô đứng suy nghĩ lâu như vậy, cô đã đoán được nguyên do những bàn tay đá này chưa?
Thiếu nữ mỉm cười :
- Tôi chấy chín bàn tay đá này, mỗi tay đều có một thế khác nhau, các ngón tay cũng duỗi cụp khác nhau. Vì vậy tôi đã tưởng ngay rằng các hình bàn tay này tượng trưng cho một môn chưởng pháp hết sức tinh diệu. Nhưng nhìn kỹ, tôi thấy có lúc là chưởng pháp thật, có lúc lại hình như không phải.
Thiếu nữ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tôi nhìn mãi mà không có kết quả chi tiết. Tôi chắc mình đã nghĩ lầm, vì bất cứ một môn võ công nào tinh diệu phức tạp đến đâu, tôi cũng có thể đoán ra được. Đàng này tôi đã ngắm nhìn đến nửa ngày mà không tìm thấy điểm gì rõ rệt cả.
Kim Ngang Tiêu thấy thiếu nữ nói như vậy, chàng cũng lấy làm ngạc nhiên hết sức. Chàng tự nhủ lời thiếu nữ nói không phải là vô lý. Chín bàn tay đá khổng lồ này, bỗng dưng lại xuất hiện ở một đỉnh núi không có ai đi tới bao giờ thì thật là cả một sự kỳ quái.
Xét tình hình này, rất có thể là một vị tiền bối dị nhân nào đó đã tạc các bàn tay đá để lưu lại hậu thế một môn chưởng pháp kỳ diệu.
Kim Ngang Tiêu quay lại ngắm nhìn chín bàn tay đá một lần nữa, trong lòng hết sức phân vân nghi hoặc. Nhưng nhìn mãi chàng vẫn không nhận thấy điểm gì kỳ lạ.
Thiếu nữ quay người bước đi mấy bước và nói :
- Công tử bây giờ dự định như thế nào?
Kim Ngang Tiêu nói :
- Tôi muốn trước hết dò hỏi cho ra tung tích của Vân muội muội.
Thiếu nữ đã đi bỗng quay ngoắt đầu lại :
- Công tử với Vân cô nương, hai người thân nhau lắm phải không?
Kim Ngang Tiêu gật đầu :
- Dạ phải!
Thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng :
- Được. Công tử có đi dò hỏi lấy, cũng không thâu được kết quả gì đâu. Để tôi thay mặt công tử đi tìm. Còn công tử nên mau mau rời khỏi chỗ này, tôi thấy nơi đây có nhiều nguy hiểm lắm.
Thiếu nữ ngừng lại, cho tay vào ngực áo, tìm vật gì, rồi tiếp :
- Để tôi cho công tử mượn lấy vật này, có thể giúp công tử tránh được nguy hiểm. Công tử dùng vật này đi đường, không còn sợ kẻ thù tấn công nữa.
Vừa nói thiếu nữ vừa một chiếc gói nhỏ vứt cho Kim Ngang Tiêu. Vứt xong gói đó cho chàng, thiếu nữ cười khúc khích, như thể chợt nhớ tới việc gì thú lắm.
Chiếc mặt nạ da người
Kim Ngang Tiêu đưa tay ra đón lấy gói đó, lúc chàng ngẩng đầu lên thì thiếu nữ đã phi thân như một luồng khói, bay vọt ra mặt tường nhảy ra mặt ngoài đi mất.
Kim Ngang Tiêu cũng muốn nhún mình nhảy theo. Nhưng bức tường quá cao, chàng phải nhảy lên một bàn tay đá, rồi hai tay bám lấy một ngón tay đá khổng lồ, đánh đu rồi nhảy lên mặt tường.
Chàng vừa tới mặt tường đã trông ra ngoài để tìm bóng hình thiếu nữ, nhưng chỉ kịp thấy một bóng trắng bay đi như một mũi tên trên đám cỏ voi cao ngất, chớp mắt không còn trông thấy đâu nữa.
Kim Ngang Tiêu không kịp suy nghĩ, vội nhảy xuống đất, rồi theo hướng thiếu nữ đuổi theo. Song le chạy một lúc, chàng chỉ thấy còn thoang thoảng mùi hương thơm của thiếu nữ để lại, còn người hoàn toàn mất tăm.
Chàng đứng trên mõm đá cao chót vót, nhìn xuống dưới thấy sườn núi dốc thăm thẳm, mấy vệt mây trắng lơ lửng ở mấy trượng phía dưới, chàng bất giác rùng mình sởn gáy.
Kim Ngang Tiêu đứng ngẩn người ra nhìn xuống chân núi hồi lâu đoạn chàng lấy gói nhỏ của thiếu nữ ra ngắm nhìn. Chàng liền mở gói đó ra xem.
Vừa nhìn thấy vật ở trong gói, Kim Ngang Tiêu đã sửng sốt há hốc mồm.
Thì ra trong gói đó có một bộ quần áo ngắn, và một chiếc mặt nạ da người có đủ cả tóc, chế tạo rất tinh xảo và da mặt nạ đó là màu... tím.
Kim Ngang Tiêu không còn hồ nghi gì nữa. Chiếc mặt nạ da người màu tín này đúng là bộ mặt của anh chàng mặt tía mà chàng và Kỳ Vân đã gặp trên thuyền. Chàng mặt tía có hành động hết sức quái gở, lại theo chàng và Kỳ Vân, khiến hai người đã có lúc nghi rằng chàng mặt tía đó là người của Câu Hồn bang.
Bây giờ Kim Ngang Tiêu mới biết chắc chắn là chàng mặt tía đó chẳng phải ai xa lạ, chính là thiếu nữ vừa rồi giả trang.
Ngay cả bộ quần áo trong gói này cũng là bộ quần áo mà chàng mặt tía đã mặc để đi theo hai người mấy hôm trước đây.
Chàng mặt tía - tức thiếu nữ - đã theo dõi Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân ngay từ lúc hai người ra khỏi kinh thành Nghi Xương. Rồi sau đó, thiếu nữ còn chọc ghẹo hai người và mấy lần ra tay cứu mạng cho hai người.
Thiếu nữ hành động như vậy là có mục đích gì?
Một điểm khác làm Kim Ngang Tiêu thắc mắc là thiếu nữ này làm sao có một mức võ công cao cường tột bực như vậy? Dưới lốt chàng mặt tía, thiếu nữ chỉ ra tay có một chiêu đã hạ luôn mấy cao thủ của Câu Hồn bang, vào loại có danh vọng trong võ lâm?
Mới đây Câu Hồn bang chủ và Hổ Ma Phạm Hống võ công thượng đỉnh như vậy, thế mà đuổi theo thiếu nữ cũng không kịp, mặc dầu nàng đã sách Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân chạy đi.
Với võ công ghê gớm như vậy, thiếu nữ hẳn là một nhân vật phi thường trong võ lâm, nếu không phải là đệ tử của những bậc tiền bối dị nhân. Vậy lai lịch của nàng như thế nào?
Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu óc Kim Ngang Tiêu, khiến chàng càng nghĩ ngợi, càng thấy khó hiểu.
Tuy nhiên chàng cũng nhận thấy thiếu nữ thực tâm rất tốt đối với chàng. Không những mấy lần ra cứu mạng cho chàng và Kỳ Vân, thiếu nữ còn tỏ vẻ quan tâm đến số phận của chàng, tìm cách giúp chàng thoát khỏi nanh vuốt của kẻ thù. Ngẫm nghĩ một lát, đoạn Kim Ngang Tiêu y theo lời thiếu nữ chỉ bảo lập tức thay luôn bộ quần áo nàng vừa cho để hóa trang, đồng thời chàng đeo chiếc mặt nạ da người lên mặt.
Đeo chiếc mặt nạ lên mặt, Kim Ngang Tiêu ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng, tức là mùi thơm của thiếu nữ quyện vào mặt nạ vì trước đây nàng đã đeo nó lên mặt.
Mùi hương thơm đó làm cho Kim Ngang Tiêu ngây ngất, như uống phải một ly rượu mạnh, làm chàng đứng ngẩn người ra một lúc lâu.
Lúc này Kim Ngang Tiêu đã hoàn toàn thay đổi hình dạng. Chàng giống hệt như anh chàng mặt tía mà chàng đã gặp mấy hôm trước. Nếu Kỳ Vân gặp chàng lúc này, nàng sẽ tưởng ngay rằng nàng gặp chàng mặt tía chớ không phải Kim Ngang Tiêu.
Sau đó, Kim Ngang Tiêu chạy đến bờ núi phía trong để nhìn xuống thung lũng. Vạn Mai cốc và Thiên Trúc cốc với ngọn suối ngăn ranh giới lúc này hiện ra phía dưới như một tấm họa đồ.
Trông xuống thung lũng, Kim Ngang Tiêu buồn rầu nhớ đến Kỳ Vân và tự nhủ thầm bất luận như thế nào chàng cũng phải kiếm cho ra tung tích của nàng, để biết rõ nàng sống chết ra sao.
Chàng thấy với Thiên Trúc cốc có nhiều chỗ cây bị đỗ gẫy ngổn ngang, nhưng lúc này vắng ngắt, chắc chắn là bọn Câu Hồn bang chủ bốn người đã kéo nhau đi cả rồi. Chàng liền nghĩ thử xuống đó xem, họa may có tìm thấy dấu vết gì về Kỳ Vân không.
Kim Ngang Tiêu trở lại chỗ thông đạo, từ đỉnh núi bò xuống hang núi ở giữa. Đường đó rất thuận tiện, không mấy chốc chàng đã tới sườn núi phía dưới và bò lần xuống thung lũng.
Lúc đó trời đã lại ngả về chiều. Xuống đến thung lũng thì trời vừa tối, nhưng may có ánh sáng trăng nên Kim Ngang Tiêu nhìn rõ cảnh vật. Mặc dầu thung lũng im lặng như tờ, Kim Ngang Tiêu cũng thận trọng lần từng bước đi trong bóng tối.
Chàng thấy trong rừng mai, rừng trúc, cây cối bị tàn phá rất nhiều, có lẽ bọn Câu Hồn bang chủ đã phá hủy nơi này, trước khi rút đi, Kim Ngang Tiêu đi khắp thung lũng, lòng buồn rầu vô hạn. Chàng không tìm thấy vết tích gì về Kỳ Vân hết.
Tìm mãi đến quá nửa đêm không kết quả. Kim Ngang Tiêu thở dài, rồi tìm đến bên mấy căn nhà lá của lão quái, lúc này bị đổ sập, kiếm ít lá thu lại làm giường tạm nghỉ. Chàng định chờ đến lúc trời sáng rồi tìm kiếm nữa, nhưng vì quá mệt nên vừa đặt mình xuống là chàng đã ngủ thiếp ngay.
Kim Ngang Tiêu không ngờ mình ngủ say đến thế. Lúc chàng mở mắt ra thì trời đã gần trưa rồi. Chàng vội vàng đứng lên, không ngờ thấy ở trước mặt mình có một thân cây tre lớn, dựng đứng sừng sững.
Kim Ngang Tiêu kinh hoàng, toát mồ hôi. Đêm hôm trước lúc chàng đi ngủ, chàng không thấy cây tre này. Dĩ nhiên, cây trên không có chân biết bò. Nếu nó có ở trước mặt chàng lúc này là do người đem lại. Thì ra trong lúc chàng ngủ đã có người vào thung lũng này mà chàng không biết.
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, sợ tái xám cả người. Tuy nhiên chỉ lát sau nghĩ lại, chàng thấy yên tâm ngay. Vì chàng biết rằng mình hoàn toàn vô sự bây giờ, tức là người đến thung lũng không phải là ác nhân hay kẻ thù. Nếu không trong lúc chàng ngủ, hắn có thể giết chàng dễ như chơi.
Kim Ngang Tiêu đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy hình bóng một người nào hết. Chàng bước lại bên thân cây tre xem xét, chợt thấy ở trên thân cây, giữa khoảng một đốt dài, có hai hàng chữ nhỏ, nét chữ khắc vào tre rất đẹp và tinh xảo, không hiểu người viết dùng vật gì khắc.
Chàng cúi đầu để đọc hàng chữ, thấy viết như sau :
- “Kỳ Vân cô nương bình an vô sự, xin các hạ yên lòng, Câu Hồn bang chủ, Hổ Ma Phạm Hống, Kim Công tôn giả, và Ngân Công bà bà hiện đang đi tìm các hạ, vậy các hạ phải lưu ý đề phòng. Việc tôi nói với các hạ trên đỉnh núi hôm qua, các hạ cũng phải hết sức đề phòng, chớ có quên. Thân mến”.
Dưới hai hàng chữ này không thấy có ký tên. Nhưng Kim Ngang Tiêu đọc xong bèn hiểu ngay đó là do thiếu nữ hôm qua viết.
Chàng vội đứng lên nhìn quanh và gọi lớn :
- Lý cô nương! Lý cô nương!
Nhưng tứ bề chỉ có tiếng vang ở sườn núi đáp lại, tuyệt nhiên, không có người nào lên tiếng.
Kim Ngang Tiêu ngẩn người ra một lúc lâu, rồi chàng lại cúi xuống đọc lại mấy hàng chữ vừa rồi. Không ngờ, chàng lại nhận thấy ở mặt sau khúc tre còn có một hàng chữ nữa, viết như sau :
- “Thiên Phật tự ở núi Nga Mi là nơi của Phật, đất Thánh, có thể làm chỗ dung thân. Kẻ thù của các hạ nhiều như vậy, trừ nơi đó ra, không còn có chỗ nào khả dĩ nương tựa an toàn”.
Kim Ngang Tiêu đọc xong, buông một tiếng thở dài, trong lòng hết sức cảm kích tấm lòng tốt của thiếu nữ. Thiếu nữ đã cứu chàng mấy lần thoát chết, nàng lại có công dò tìm tin tức về Kỳ Vân để báo cho chàng biết Kỳ Vân vãn bình an vô sự để chàng yên lòng, giờ đây nàng lại mách bảo cho chàng nơi trốn lánh, quả nàng hết sức chu đáo đối với chàng.
Chùa Thiên Phật trên núi Nga Mi là nơi trụ trì của Trường Phật Bách Trượng thiền sư, và cũng là nơi trọng địa căn bản của phái Nga Mi, xét ra thật là nơi an toàn để tránh nạn vậy.
Trong khi suy nghĩ như vậy, Kim Ngang Tiêu còn cảm thấy hối tiếc và giận thân vô cùng. Chàng giận mình ngủ quá say, để đến nỗi có người đến cạnh mà cũng không biết. Chàng không tỉnh giấc khi thiếu nữ đến đây, thành thử không được gặp mặt thiếu nữ.
Không hiểu sao từ lúc gặp mặt thiếu nữ căn dặn chàng phải đề phòng việc nàng nói hôm trước, tức là việc có một cô gái tuyệt đẹp hơn thiếu nữ này - nàng bảo thế - nhưng tâm hồn ác độc, đã bắn mũi tên ngà lên mái tóc của chàng, chắc chắn sẽ tìm đến chàng, vậy chàng phải lưu ý đề phòng.
Mấy hàng chữ của thiếu nữ căn dặn chàng khẩn thiết, chứng tỏ là nàng chưa an tâm.
Kim Ngang Tiêu không lo về việc người bắn tên, mà chỉ nghĩ ngợi vơ vẩn về lòng tốt của thiếu nữ tự xưng là Lý cô nương, đối với chàng quả là hết sức chu đáo và thiết tha.
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó bất giác đưa tay ra mân mê thân tre có khắc chữ, mắt mơ màng suy nghĩ. Một lúc lâu sau, Kim Ngang Tiêu mới thở dài một tiếng, đoạn đi ra chỗ cửa đá để ra ngoài thung lũng.
Trong thung lũng vắng ngắt, Kim Ngang Tiêu ra đến đường hầm có cửa đá, chàng cũng không thấy một bóng người nào. Nhưng đến lúc chàng ra đến ngoài cửa đá, chỗ hang rít, chàng chợt trông thấy một đống xương trắng hếu, khiến chàng giật nẩy người.
Tất cả có hai bộ xương và nhìn kỹ chàng thấy đó là hai bộ xương hổ. Hai bộ xương vẫn còn y nguyên hình thể, như hai con hổ đang nằm phục trên mặt đất, duy chỉ có da thịt là không còn chút nào.
Kim Ngang Tiêu không biết hai con hổ này từ đâu lại, nhưng trông thế nằm của hai bộ xương, đầu quay về phía hang núi bên trong, chàng đoán rằng hai con hổ này định xông vào động, chỗ có đàn rít, nhưng bị đàn rít cắn chết. Và dĩ nhiên da thịt hổ đâu hết, chỉ còn trơ xương trắng, đó là vì đàn rít đã ăn thịt hai con hổ này.
Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, không khỏi rùng mình, toát mồ hôi lạnh, vì chàng tưởng tượng quang cảnh hàng trăm hàng ngàn con rít xúm lại hai xác hổ để xâu xé, chỉ trong khoảnh khắc, hai con hổ lớn như hai con bò mộng đã biến thành hai bộ xương trắng hếu.
Nếu vị thử đó là hai người bị chúng ăn, thì kết quả cũng như thế mà thôi. Kim Ngang Tiêu rợn tóc gáy, lập tức bỏ nơi đó, theo đường hang chạy vội ra phía ngoài, rồi ra khỏi hang tới ngoài trời.
Kim Ngang Tiêu tiếp tục đi mãi, đi tới bảy hay tám dặm, chàng vẫn thấy ở trong một vùng núi đá lởm chởm, không thấy đường đi được chỗ nào cả. Khoảng quá trưa hôm đó, Kim Ngang Tiêu đến một con đường núi nhỏ, quanh co khúc khuỷu.
Chàng thấy ở bên đường có mấy căn nhà bằng đá, liền nảy ra ý định gõ cửa xin ngủ một đêm cho đỡ mệt để hôm sau lên đường đi lên núi Nga Mi. Kim Ngang Tiêu đã quyết định theo lời chỉ bảo của thiếu nữ, chàng không đi lên núi Thanh Thành nữa, mà tìm đường đi lên Thiên Phật tự trên núi Nga Mi.
Song là, lúc này chàng hoàn toàn lạc lối, không biết đi về hướng nào để ra khỏi vùng núi non hiểm trở này. Bởi thế chàng muốn tìm gặp người sống ở địa phương này, hầu hỏi đường và nhờ họ chỉ cho biết lối nào lên núi Nga Mi gần nhất.
Chàng bước đến mấy căn nhà đá, định gõ cửa để hỏi thăm đường và nếu có thể nghỉ trọ một đêm. Nhưng đến lúc tới trước dãy nhà - cả thảy có ba căn - chàng thấy cửa đóng kín, bên trong hoàn toàn im lặng, như thể trong nhà không có người.
Thuận tay, chàng đẩy thử vào cánh cửa gỗ, lập tức cánh cửa mở ra, kêu “kẹt” một tiếng khá lớn. Kim Ngang Tiêu thò đầu nhìn vào trong căn nhà, chàng vừa nhìn thấy vật ở bên trong, bất giác đầu tóc đã dựng ngược, sống lưng thấy lạnh toát.
Thì ra ở trong căn nhà đó bốn bộ xương trắng và tất cả đều là xương người. Bốn bộ xương này, hoặc ngồi hoặc nằm hình thể rất tự nhiên như lúc còn sống, và xương cốt cũng còn nguyên, chẳng bị hư hại chỗ nào. Trong số bốn bộ xương có một bộ xương nhỏ, trông rõ bộ xương của một đứa con nít.
Kim Ngang Tiêu kinh hoảng lùi lại một bước. Chàng bước sang căn bên cạnh, đẩy cửa nhìn vào. Trong căn phòng này cũng có 5 bộ xương. Rồi đến căn thứ ba, tình cảnh cũng y hệt.
Tất cả ba gian nhà đó cộng lại được mười một bộ xương người. Quang cảnh thật ghê rợn, âm khí xông ra lạnh người.
Lúc Kim Ngang Tiêu ra khỏi cửa đá trong động vừa rồi, chàng thấy hai bộ xương hổ, trong lòng phân vân chưa hiểu rõ đích xác căn nguyên, nhưng sau chàng đoán được ngay là đàn rít đã ăn thịt, nên chàng rợn tóc gáy bỏ chạy.
Bây giờ chàng thấy tất cả mười một bộ xương người, cũng ở hoàn cảnh róc hết da thịt thì chỉ còn xương cốt trắng phếu, thử hỏi làm sao chàng không kinh sợ đến hồn bay phách lạc.
Kim Ngang Tiêu đứng trước ba căn nhà, chân tay chàng run bắn, đứng không vững, sự thật Kim Ngang Tiêu chỉ sợ có lúc đầu nhưng sau đó chàng tĩnh trí lại được ngay. Sở dĩ chàng run người lên như vậy, không phải vì sợ hãi mà là căm giận.
Câu Hồn bang chủ vốn dĩ đã là một tay đại ma đầu, ra tay ác độc vô cùng. Bây giờ hắn lại được mấy ngàn con rít khổng lồ và rất độc của Kim Ngô công công và Ngân Ngô bà bà trợ lực hắn còn ác độc hơn nữa.
Từ nay Câu Hồn bang chủ lại càng thêm vây cánh, không còn biết sợ ai dưới gầm trời này, muốn làm chi cũng được.
Lên chùa Thiên Phật
Kim Ngang Tiêu đứng ngây người một lúc lâu, rồi thở dài một tiếng, tiếp tục theo đường núi bước đi.
Chàng đi liên miên suốt ngày và một đêm, cuối cùng lần mò được ra đến đường cái quan. Kim Ngang Tiêu tìm được tới đường lớn, tâm trí bắt đầu bình tĩnh sáng suốt trở lại.
Chàng gặp người đi đường liền hỏi thăm lối đi lên núi Nga Mi. Đoạn cứ theo lời chỉ bảo tiếp tục đi mãi. Chàng đi luôn trong hai ngày không thấy có biến cố gì xảy ra.
Đến ngày thứ ba, Kim Ngang Tiêu đi tới chân núi Nga Mi. Suốt trong mấy ngày đi đường, chàng đeo chiếc mặt nạ da người màu tía tóc đỏ hung, nên hành tung của chàng hoàn toàn được bí mật, không có ai theo dõi chàng.
Kim Ngang Tiêu đã có sẵn chủ ý, lên tới Thiên Phật tự chàng tìm ngay Bách Trượng thiền sư, thuật lại cho Thiền sư nghe tất cả những việc xảy ra và tố cáo tội ác của bọn Câu Hồn bang, Bách Trượng thiền sư, trưởng môn phái Nga Mi danh chấn võ lâm, chỉ can hô lên một tiếng lập tức các anh hùng hào kiệt chính phái ở bốn phương sẽ hưởng ứng, cùng nhau hiệp lực đến tấn công Câu Hồn bang, như vậy dù Câu Hồn bang chủ có ba đầu sáu tay, hắn cũng phải thất bại.
Chàng vừa suy nghĩ, vừa tìm đường lên núi.
Dãy núi Nga Mi có rất nhiều chùa chiền. Song le Thiên Phật tự gọi là ngôi chùa lớn nhất và cũng có danh tiếng nhất, nên lúc nào cũng có nhiều khách lập phương đến lễ bái. Bởi vậy, Kim Ngang Tiêu không cần hỏi thăm đường, chàng cũng đi lần vào đám khách dâng hương, để cùng lên chùa khỏi bị chú ý.
Sau khi vượt qua mấy đường núi nhỏ, Kim Ngang Tiêu đến chân ngọn núi có Thiên Phật tự ở trên đỉnh. Nơi đây không ngờ có đến hơn trăm người đi lễ tề tựu đông đủ, người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau, thăm hỏi tíu tít, tuyệt không có người nào tiến lên con đường dốc để lên chùa trên đỉnh núi.
Kim Ngang Tiêu vội tiến đến chỗ đó thì vừa gặp đúng lúc có mấy nhà sư đang lớn tiếng, khuyên khách thập phương hãy trở về chớ có lên chùa hôm nay. Mọi người ngạc nhiên, nhao nhao hỏi rõ nguyên do. Mấy nhà sư liền cho biết trên chùa hôm nay có biến, lên chùa bây giờ tức là đi vào đất chết vậy.
Bọn khách thập phương giật mình ngơ ngác. Có người sợ hãi liền quay về ngay, nhưng cũng có người không chịu, cho là mấy nhà sư nói dối, nhất định đòi đi lên chùa bằng được.
Mấy người khách thập phương bướng bỉnh, bất chấp mấy nhà sư, xăm xăm bước lên núi, nhưng các nhà sư chùa Thiên Phật đều là những tay võ công rất cao, họ chỉ đưa tay ra cản nhẹ cũng đủ làm cho cả chục người lui xuống. Rốt cuộc không có ai lên được chùa.
Kim Ngang Tiêu đứng nhìn một hồi, chàng lạ lùng tự hỏi không biết trong chùa Thiên Phật xảy ra biến cố gì khiến các sư cấm các thiện nam tín nữ, không cho họ lên chùa lễ Phật.
Chàng lặng lẽ rút lui khỏi chỗ ấy, đi vòng ra phía sau ngọn núi, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thiên Phật tự ở ngay trên đỉnh núi cao: Thiên Phật tự là một ngôi chùa rất lớn, lối kiến trúc rất đẹp, nên đứng ở phía dưới nhìn lên trông vô cùng ngoạn mục, chỗ Kim Ngang Tiêu đứng là phía sau chùa, thành thử núi dốc ngược, không có đường đi lên. Phía trước mặt chùa có sườn núi dốc, nên người ta đã làm thành đường, có những bục đá để đi, để khách thập phương tiện lên chùa lễ bái.
Tuy phía sau chùa sườn núi dốc ngược, nhưng không phải là không thể leo lên được. Nhờ những mô đá, những rẽ cây, bất cứ người khỏe mạnh nào cũng có thể trèo lên dễ dàng.
Đối với những người có võ công thì lại càng không khó.
Kim Ngang Tiêu nhìn quanh không thấy ai, chàng liền nhảy lên bám vào một mô đá, rồi cứ thế trèo lên núi. Chẳng bao lâu chàng đã trèo lên đỉnh, tức là tới chùa. Kim Ngang Tiêu biết chùa đang có biến cố xảy ra nên chàng không dám đường hoàng xuất đầu lộ diện mà đi nấp sau các vách đá, vòng qua phía sau cửa chùa.
Trong lúc chàng trèo lên núi, Kim Ngang Tiêu đã thầm sắp đặt kế hoạch. Chàng biết Thiên Phật tự là nơi đất Phật quan trọng. Hơn nữa vị hòa thượng trụ trì tại chùa lại là Trường Phật Bách Trượng thiền sư, một nhân vật số một số hai trong võ lâm đương thời. Các vị sư trong chùa là những vị tăng, võ công rất cao, phần lớn không vị nào ở dưới mức bình thường. Đó là bởi vì chùa này là chùa chính của phái Nga Mi, một phái võ rất lớn trong võ lâm, các đệ tử nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Vả lại tại chùa Thiên Phật này cũng có nhiều tay giang hồ hắc đạo võ công chí cao, bây giờ cải tà quy chánh, xuất gia đầu Phật và đến tu ở trong chùa.
Kim Ngang Tiêu đến gặp mấy vị sư ngăn cản khách thập phương ở chân núi, chàng đã để ý nhìn thấy vẻ mặt của các vị sư này hết sức nghiêm trọng, có vẻ lo lắng, nên chàng đoán hiểu rằng biến cố xảy ra trong chùa Thiên Phật lúc này hết sức trầm trọng.
Nhưng ai dám đến gây sự tại Thiên Phật tự? Kim Ngang Tiêu không thể ngờ được rằng trên chốn giang hồ hào kiệt lại còn có kẻ dám đến chùa Thiên Phật tự làm loạn?
Không biết chừng biến cố tự trong chùa xảy ra. Nhưng đó là việc gì? Ai cũng biết giới luật trong chùa Thiên Phật rất nghiêm, không có lý một vị sư nào đã tác loạn?
Chợt một ý nghĩ thoáng qua óc Kim Ngang Tiêu: Câu Hồn bang! Phải rồi có lẽ bọn Câu Hồn bang đã đến gây sự với chùa Thiên Phật! Vì nghĩ như vậy, Kim Ngang Tiêu càng phải thận trọng, không dám lộ thân, ngộ nhỡ bị kẻ thù bắt gặp.
Chàng nấp sau một tảng đá lớn ở gần sân trước cửa chùa, tảng đá này lại có hõm vào vừa lọt một người, nên rất thuận tiện cho chàng ẩn nấp. Sau khi tìm được chỗ nấp vững chắc, Kim Ngang Tiêu lắng tai nghe ngóng. Cửa chùa Thiên Phật vắng ngắt, tĩnh mịch lạ thường.
Kim Ngang Tiêu ghé mắt nhìn, chàng thấy cửa chùa đóng chặt. Đây là một sự lạ, vì giữa ban ngày, một ngôi chùa lớn như Thiên Phật tự không có lý do nào đóng kín cửa.
Nhưng kỳ lạ hơn nữa là trong chùa cũng thấy im lặng phăng phắc, như thể không có người. Ngày thường, trong chùa lúc nào cũng có tiếng chuông mỏ, hay tiếng tụng niệm vọng ra. Hôm nay, chùa im lìm quả là một sự lạ.
Kim Ngang Tiêu thò hẳn cổ ra ngoài nhìn, chàng thấy cửa chùa đóng chặt. Mắt chàng có thể nhìn bao quát cả ngôi chùa lớn, trông rõ những kiến trúc hết sức hùng vĩ nguy nga.
Trước cửa chùa là một chiếc sân rộng giữa sân có một hòn non bộ rất lớn, có đủ cây cối.
Nhà sư quái dị
Kim Ngang Tiêu chú ý đến hòn non bộ đó nên chàng ngắm nhìn mãi, thấy xung quanh vắng ngắt chẳng có một bóng người. Bởi vậy chàng tin rằng trước cửa chùa không có một bóng người nào.
Không ngờ giữa lúc ấy, bỗng có một tiếng “bốc” rất lớn, như tiếng mỏ, từ một gốc sân phát ra. Kim Ngang Tiêu vội nhìn về phía có tiếng đó, chàng bất giác giật mình kinh hãi. Thì ra ở ngay cạnh sân, dưới gốc một cây tùng cao lớn, có một vị sư đang ngồi tĩnh tọa.
Trước cửa chùa Thiên Phật có vị sư ngồi tĩnh tọa, đó là việc rất thường, không thể làm ai kinh ngạc cả. Song le Kim Ngang Tiêu nhìn thấy ngay sự kỳ dị. Vị sư đó tuổi rất trẻ có thể nói trẻ quá sức, trông chỉ độ mười lăm hay mười sáu tuổi, vẻ mặt tuấn tú, môi đỏ răng trắng, dáng người đẹp. Song là vị sư đó mặt một chiếc áo cà sa, nhưng cà sa lại màu tím thẩm.
Tuy không phải người trong cửa Phật, Kim Ngang Tiêu cũng biết rằng vị hòa thượng mặc cà sa màu đỏ hay màu tím, đều là những bậc cao tăng, võ công vào mức tuyệt đỉnh thượng thừa.
Vị sư ngồi dưới gốc cây tùng, tuổi chỉ đáng làm một chú tiểu, vậy mà lại mặc áo cà sa màu tím của các bậc chư tăng đó chẳng phải là sự lạ hay sao? Hơn nữa, trước mặt nhà sư đó lại có một cái mỏ lớn kinh khủng. Vị sư đó ngồi sắp chân bằng tròn, chiếc mỏ đó cao đến ngực nhà sư.
Chiếc mỏ khổng lồ đó trông đen sì, không biết làm cây hay bằng chất gì. Nhưng khi nhà sư cầm chiếc dùi gõ lên mỏ, lập tức một tiếng “bốc” ròn tan vang vọng đến chói tai phát ra.
Nhà sư nhắm mắt như tham thiền, sau khi gõ một tiếng mỏ lại ngồi im như tượng gỗ, không hiểu nhà sư ngồi tại trước cửa chùa này từ bao giờ.
Kim Ngang Tiêu ngắm nhìn hồi lâu, nghĩ thầm: nhà sư này chắc là người trong chùa Thiên Phật ra ngồi đây để dụ địch. Trong đầu óc Kim Ngang Tiêu, chàng luôn nghĩ đến bọn Câu Hồn bang, cho nên đến lúc này chàng vẫn tin rằng bọn Câu Hồn bang sắp đến đây gây sự.
Chàng lại nghĩ: nhà sư này trông còn trẻ, non nớt quá, đâu có thể là đối thủ với bọn Câu Hồn bang ghê gớm. Chắc ông ta không hiểu kẻ thù lợi hại như thế nào nên mới một mình ra ngồi đây dụ địch.
Nghĩ vậy, Kim Ngang Tiêu đã định chạy ra, khuyên nhà sư nên trở vào chùa, kẻo bọn Câu Hồn bang đến thì sẽ chết uổng mạng. Chàng chưa kịp chui ra khỏi chỗ núp bỗng nghe trong chùa có ba tiếng chuông “boong, boong, boong” rất lớn vang động cả bầu không khí tĩnh mịch.
Ba tiếng chuông đó ngân nga rền rĩ, đồng thời từ mấy ngọn núi xung quanh thanh âm vọng lại, nên nghe “ổng ổng” một lúc lâu. Tiếng chuông và tiếng vọng lại hòa lẫn với nhau, ở giữa nơi vắng vẻ tĩnh mịch này khiến cho Kim Ngang Tiêu không khỏi có cảm tưởng kỳ lạ, chàng ngây người ra, không bước ra ngoài nữa.
Tuy vậy chàng thấy tiếng chuông đột ngột bất thường, nên lại thò cổ ra ngoài nhìn về phía cửa chùa. Khi thấy tiếng chuông vừa nổi lên, nhà sư ngồi dưới gốc cây tùng, bỗng cầm lấy chiếc dùi gõ lên chiếc mỏ lớn ba tiếng “bốc, bốc, bốc”, nghe ròn tan và rõ mồn một.
Tiếng chuông tuy lớn, nhưng tiếng mỏ cũng rất cao quyết không chịu để tiếng chuông che lấp đi. Lúc này Kim Ngang Tiêu mới chợt hiểu, nhà sư không phải là người trong chùa Thiên Phật như mình đã tưởng. Nếu vậy nhà sư tuổi còn non quá, đến trước của chùa Thiên Phật ngồi làm gì?
Một lúc sau, tiếng chuông rền rĩ nhỏ dần và tắt hẳn. Cửa chùa Thiên Phật bỗng kêu kẹt một tiếng rồi mở rộng.
Một vị lão hòa thượng, đầu trọc nhưng còn chấm tóc trắng xóa từ trong chùa thong thả bước ra. Kim Ngang Tiêu vẫn nấp sau khối đá, đưa mắt ngắm nhìn lão hòa thượng, thấy ông trang nghiêm từ tốn, mặc áo đại cà sa, trông chẳng khác gì hình ảnh các vị cao tăng mà chàng vẫn thấy vẽ trong sách vở.
Theo sau lão hòa thượng còn có bốn vị sư, tuổi vào loại trung niên. Dáng đi của bốn vị tăng nhân đi sau rõ rệt là dáng “long hành hổ bộ”, mới nhìn qua cũng biết ngay bốn người đó đều là những tay võ lâm cao thủ.
Kim Ngang Tiêu nghĩ thầm: vị lão hòa thượng đi đầu không biết có phải là Bách Trượng thiền sư không? Tuy nhiên chàng nghe nói Bách Trượng người cao hơn người thường, có tới trên chín xích, trông uy nghi lẫm liệt như thiên thần.
Vị lão hòa thượng mới bước ra chỉ cao sáu xích là cùng, chắc không phải là Bách Trượng thiền sư. Tuy nhiên trông qua dáng người, Kim Ngang Tiêu có thể đoán được rằng ông ta cũng là một vị cao tăng tiền bối, một đại cao thủ đứng hàng đầu của chùa Thiên Phật.
Các vị sư mới bước ra đều có vẻ là những người khí độ bất phàm, như vậy chùa Thiên Phật thành danh trong võ lâm cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Năm nhà sư, một đi trước, bốn theo sau, bước ra khỏi cửa chùa, đoạn thẳng tiến đến nhà sư quái dị đang ngồi dưới gốc cây tùng. Tới trước mặt nhà sư này, còn cách độ một trượng, lão hòa thượng đi đầu liền dừng bước, giơ tay làm hiệu để bốn người theo sau cùng đứng lại.
Bốn hòa thượng theo sau dừng bước, nhưng tất cả đều nhìn về phía nhà sư quái dị, nét mặt họ lộ vẻ giận dữ vô cùng. Vị lão hòa thượng đứng ở đầu nét mặt có vẻ trang nghiêm trịnh trọng hết sức, như thể rất cung kính đối với nhà sư quái dị tuổi non choẹt đang ngồi ở dưới gốc cây.
Kim Ngang Tiêu nhìn quang cảnh đó, trong lòng hết sức phân vân không hiểu trong Thiên Phật đã xảy ra biến cố gì. Tuy nhiên lúc này chàng không thể bỏ đi được nữa, đành cứ im hơi lặng tiếng, chăm chú nhìn xem tình thế biến chuyển ra sao?
Lúc đó, nhà sư quái dị vẫn ngồi im như thể không nhìn thấy năm vị hòa thượng từ trong chùa bước ra và đang đứng trước mặt hắn.
Vị lão hòa thượng liền chấp tay, niệm Phật rất lớn :
- A di đà Phật!
Bốn tiếng đó vang dội như tiếng rồng gầm rú, thanh âm vang đi liên miên bất tuyệt. Chỉ nghe bốn tiếng niệm Phật đó, Kim Ngang Tiêu cũng đủ hiểu rằng công lực của lão hòa thượng rất cao, thế gian hãn hữu.
Xét theo trình độ võ công này, nếu lão hòa thượng không phải là người xuất gia, mà cứ lăn lộn trên chốn giang hồ để tranh cường đấu thắng trong võ lâm, thì không khéo lão có thể đứng trong hàng đệ nhất cao thủ thuộc loại “Tam Phật Tứ Chân”.
Lão hòa thượng niệm Phật xong, liền tiến lên một bước, hướng về nhà sư quái dị làm lễ, rồi nói :
- Phật huynh ngồi ở đây đã ba ngày rồi, không hiểu có ý như thế nào?
Nhà sư mặt choẹt liền gõ vào mỏ “bốc, bốc, bốc” ba tiếng lớn hỏi lại :
- Hòa thượng là người thế nào?
Nhà sư quái dị đó vừa mở mồm nói một câu Kim Ngang Tiêu đã giật nảy người kinh hãi vô cùng.
Đó là vì nhà sư đó, trong mặt non choẹt, chỉ độ mười lăm hay mười sáu tuổi, môi đỏ như son, răng trắng như tuyết, dung mạo đẹp đẽ vô cùng, nhưng lúc cất tiếng nói, giọng nói rõ rệt là giọng nói của một người già, chẳng khác gì lão hòa thượng đứng trước mặt hắn.
Kim Ngang Tiêu hiểu ngay rằng nhà sư quái dị này quyết nhiên không phải là nhân vật tầm thường, chàng nghĩ vậy thấy giật mình, vì vừa rồi suýt nữa chàng chạy ra nói chuyện với lão ta.
Lão hòa thượng nghe nhà sư nọ hỏi thế liền đáp :
- Bần tăng là Thủ tọa duy nhất trong chùa.
Nhà sư quái dị hỏi :
- Tại sao Bách Trượng không ra gặp ta?
Lão hòa thượng đáp :
- Phương trượng Phật huynh đang lúc bế quan, tự nhiên không thể ra tương kiến với Phật huynh được. Phật huynh có điều gì yêu cầu, xin cứ nói với bần tăng cũng thế.
Nhà sư quái dị lại hỏi :
- Hòa thượng có thể làm chủ, quyết định được mọi việc không?
Lão hòa thượng đáp :
- Cái đó còn tùy ở điều Phật huynh muốn?
Nhà sư liền cười “hi hi” mấy tiếng đoạn mở mắt ra nhìn, vì từ nãy đến giờ trong lúc nói chuyện, hai mắt hắn vẫn nhắm như người tĩnh tọa tham thiền.
Nhà sư đó vừa mở mắt ra, Kim Ngang Tiêu đã giật mình kinh hoảng. Chỗ Kim Ngang Tiêu nấp tuy cách chỗ nhà sư ngồi đến bảy tám trượng, hơn nữa không phải là đứng đối diện với nhà sư, mà là trông ngang mặt nhà sư.
Song là, nhà sư đó vừa mở mắt ra, Kim Ngang Tiêu thấy đôi mắt sáng quắc của hắn như liếc nhìn về phía chàng nấp.
Kim Ngang Tiêu đã nhận rõ tình thế, biết nhà sư quái dị này là tay ghê gớm lắm, nên chàng không dám coi thường chút nào hết.
Chàng lại thấy bốn nhà sư đứng sau lão hòa thượng trong lúc lão hòa thượng nói chuyện với nhà sư quái dị, thì bốn người này quắc mắt nhìn lên nhà sư, nét mặt họ lộ vẻ căm giận hết sức. Đến khi nghe nhà sư đối đáp, họ lại càng có vẻ giận dữ hơn, tưởng như muốn nhảy xổ đến chân đá tay đấm tấn công nhà sư đó cho bỏ ghét.
Song là, sau khi nhà sư quái dị mở mắt, đôi mắt sáng lóe hào quang đó chiếu thẳng vào bốn tăng nhân nọ thì bốn người này bỗng tái mặt, nhảy lùi ngay lại một bước về phía sau.
Nét mặt của bốn người đó trước đỏ lên vì tức giận, lúc này chợt thấy tái hẳn, rồi sau nhợt nhạt như tờ giấy.
Lão hòa thượng đứng đầu vẫn giữ thần thái trang nghiêm, nét mặt không hề thay đổi, lên tiếng nói :
- Phật huynh đến đây có mục đích gì, xin cứ nói cho bần tăng biết rõ rồi sẽ liệu.
Nhà sư quái dị cất tiếng cười lạnh lùng đáp :
- Ta ngồi trước cửa chùa này đã ba ngày rồi, nay mới có người trong chùa ra hỏi. Nhưng các ngươi là những người không có đủ tư cách để nói chuyện với ta, ta nói ra có ích gì? Ta sở dĩ đến đây là cốt gặp Bách Trượng Phật huynh để khiếu hóa ông ta, mong ông ta bố thí cho ta đó.
Lão hòa thượng thấy nói vậy bất giác cũng phải mỉm cười, nói :
- Phật huynh muốn khiếu hóa cái gì, xin cứ nói cho chúng tôi biết, chúng ta cũng là đệ tử của Phật môn, chuyện bố thí đâu có khó khăn gì. Song có điều cũng là những người xuất gia, Phật huynh hiểu chúng tôi còn có gì nữa mà bố thí, đúng hơn nữa là chỉ đi khiếu hóa người khác mà thôi.
Nhà sư quái dị giơ tay lên xoa lia lịa :
- Không, không phải thế!
Lúc nhà sư đó giơ tay lên, Kim Ngang Tiêu đã nhìn thấy rõ ràng. Cánh tay của nhà sư nhăn nheo, đúng là tay của một ông già đã cao niên, chớ không phải cánh tay mịn màng của những người tuổi trẻ mười lăm hay mười sáu tuổi.
Nhưng chàng vẫn không hiểu tại sao mặt của nhà sư lại trẻ đến như vậy. Chàng đã lưu ý quan sát rất kỹ, bộ mặt đó đúng là bộ mặt của nhà sư chớ không phải là bộ mặt giả hay dùng chất gì hóa trang.
Nhà sư quái dị nói tiếp :
- Ta đã khiếu hóa ai cái gì, nhất định người đó phải có cái đó.
Lão hòa thượng lạ lùng hỏi :
- Vậy Phật huynh muốn khiếu hóa cái gì của chúng tôi?
Nhà sư quái dị liền quơ tay trỏ vào cửa chùa Thiên Phật và nói :
- Ta muốn khiếu hóa tòa Thiên Phật tự này đó. Ta lấy ngôi chùa này rồi, nếu Bách Trượng Phật huynh muốn xin nhờ vài ngày, ta cũng cho không có hại gì mà. Khà khà...!
Lão hòa thượng nghe nói như vậy, biến hẳn sắc mặt, bất giác lùi lại một bước.
Nhà sư quái dị lại cười :
- Ta vốn ít khi khiếu hóa, nhưng một khi đã mở mồm khiếu hóa, lời nói của ta như vàng như ngọc, không thể nào lay chuyển được mà cũng không chịu thêm bớt gì hết. Hơn nữa, ta có thói quen “tiên lễ hậu binh”. Trước hết ta dùng lời lẽ yêu cầu liền trong ba ngày ba đêm, nếu không xong, lúc đó ta mới dùng võ lực chiếm đoạt. Hiện nay, ta đã ngồi gần đúng ba ngày, ba đêm rồi, tính ra chỉ còn năm sáu giờ đồng hồ nữa là hết hạn. Vậy các ngươi mau hội nhau lại bàn tính thì là vừa.
Lão hòa thượng bật cười khanh khách :
- Phật huynh nói thật chăng? Chẳng lẽ một thân một mình dám chống chọi với toàn thể chúng tăng của chùa Thiên Phật này?
Nhà sư quái dị nhắm mắt lại, không nói nữa, tay gõ vào mỏ mấy tiếng “bốc, bốc”, có vẻ như chẳng thèm đếm xỉa đến lời lão hòa thượng vừa nói.
Lào hòa thượng không còn giữ được bình tĩnh nữa, nét mặt hiện rõ vẻ kinh hoảng, đứng ngây người ra một lúc, đoạn quay ngoắt người lại, rảo bước đi vào trong chùa. Bốn vị hòa thượng trung niên cũng rảo bước theo ngay.
Năm người bước vào chùa, cửa chùa đóng sầm lại, có tiếng then cài lách tách. Lát sau, từ trong Thiên Phật tự văng ra một hồi chuông cấp báo.
Chắc hẳn là lão hòa thượng sau khi trở vào chùa, liền ra lệnh đánh chuông, cấp tốc triệu tập toàn thể chư tăng trong chùa ra để bàn tính kế hoạch đối phó.
Độc Phật Mê Chân
Kim Ngang Tiêu vừa nghe nhà sư quái dị ăn nói ngông cuồng như vậy, chàng không khỏi ngạc nhiên hết sức. Chàng nấp sau khối đá, nhưng lúc này thò hẳn đầu ra ngoài, đưa mắt nhìn nhà sư đăm đăm, như thế muốn tìm hiểu xem nhà sư đó là nhân vật như thế nào mà ghê tởm đến thế?
Nhà sư quái dị vẫn ngồi sắp bằng, tay cầm đùi thỉnh thoảng lại gõ lên chiếc mỏ khổng lồ một tiếng “bốc” vang dậy.
Kim Ngang Tiêu đứng chăm chú nhìn nhà sư, chợt thấy mắt hoa lên một cái, thân hình nhà sư không biết dùng cách nào đã xoay ngang.
Từ trước, Kim Ngang Tiêu chỉ nhìn nghiêng chớ không đối diện nhà sư, nhưng lúc này nhà sư chợt xoay người, thành thử nhà sư ngồi trông thẳng về phía Kim Ngang Tiêu, mặt nhìn mặt với chàng.
Cách xoay người của nhà sư lạ lùng không thể tưởng tượng. Nhà sư ngồi sắp chân bằng tròn, vậy mà thân hình ông ta không chút động đậy, Kim Ngang Tiêu đang nhìn chỉ thấy hoa mắt một chút, nhà sư đã xoay ngang lại rồi.
Kỳ lạ hơn nữa, cả chiếc mỏ khổng lồ cũng thay đổi vị trí, nghĩa là sau khi nhà sư ngồi xoay ngang nhìn về phía Kim Ngang Tiêu thì chiếc mỏ đó cũng đã ở trước mặt nhà sư rồi.
Trong lúc Kim Ngang Tiêu còn sửng sốt vì sự thay đổi bất ngờ đó, bỗng nhiên nhà sư cười lên một tiếng, đồng thời đôi mắt nhà sư từ trước vẫn nhắm, lúc này mở to ra.
Kim Ngang Tiêu đối diện với nhà sư, nên khi nhà sư mở mắt, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng vào mặt chàng, khiến Kim Ngang Tiêu rùng mình kinh hoảng, không tự chủ được phải lùi lại hai bước.
Kim Ngang Tiêu nấp sau một khối đá lớn, chàng lùi lại hai bước thành ra thân chàng bộc lộ hẳn ra.
Nhà sư quái dị bỗng nhiên “hừ” một tiếng, cất tiếng :
- Ngươi là người thế nào?
Nhà sư vừa nói, vừa từ từ nhắm mắt lại. Kim Ngang Tiêu đang lúc kinh hoàng bối rối, nhất là vì đôi mắt sáng kinh người của nhà sư nhìn thẳng vào chàng, nên khi nhà sư hỏi chàng cũng không nghe thấy.
Nhà sư lại dằn mạnh từng tiếng, hỏi lại một lần nữa.
Kim Ngang Tiêu luống cuống, ấp úng đáp :
- Tôi... tôi... là người đi lễ!
Nhà sư khẽ hé mắt, lim dim ngắm nhìn Kim Ngang Tiêu, lát sau mới chậm rãi nói :
- Ngươi là người đi lễ, cớ sau thấy Phật không lạy?
Kim Ngang Tiêu không biết trả lời thế nào, ngẩn người ra. Chợt nhà sư đưa tay vẫy chàng :
- Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Kim Ngang Tiêu vừa rồi đã nghe thấy nhà sư này ngang ngược đòi chiếm Thiên Phật tự, nên chàng đã hiểu rằng hắn không phải người chính phái, mà có lẽ là một tên ma đầu ghê gớm của võ lâm.
Nghe nhà sư gọi chàng lại, Kim Ngang Tiêu không khỏi do dự, e dè. Nhà sư thấy chàng thẫn thờ, nét mặt y liền sa sầm, lên tiếng gắt :
- Ta bảo ngươi lại đây, tại sao ngươi không lại?
Kim Ngang Tiêu bụng đã nghĩ thầm rằng lão sư này trông mặt như đứa trẻ, nhưng giọng nói và cánh tay rõ rệt là một con người già, như vậy hắn phải có tà thuật gì ghê gớm. Hơn nữa, vừa rồi các vị cao tăng của Thiên Phật tư đối với hắn có vẻ thập phần kỵ nể, nên hắn không phải người tầm thường. Hắn đã lên tiếng gọi mình, mình không lại cũng không được. Kim Ngang Tiêu nghĩ thế vội ra khỏi chỗ nấp, bước lại trước mặt nhà sư.
Nhà sư cất giọng lạnh như tiền hỏi :
- Người có biết ta là người thế nào không?
Kim Ngang Tiêu đáp :
- Tôi không biết.
Nhà sư liền hỏi tiếp, giọng hơi gay gắt :
- Chẳng lẽ đến tên tuổi của ta ngươi cũng chưa từng nghe nói bao giờ hay sao?
Kim Ngang Tiêu vội đáp :
- Đại sư phụ là ai, tôi không biết thì làm sao tôi có thể biết đã nghe danh hiệu tên tuổi của đại sư phụ bao giờ?
Nhà sư cười khà khà mấy tiếng, nói :
- Thôi được, chắc ngươi cũng thừa hiểu ta không phải là một tên tiểu sa di. Bây giờ ta bảo ngươi làm việc này cho ta, ngươi hãy mau mau làm cho được.
Kim Ngang Tiêu hơi chau mày đáp :
- Đại sư phụ hãy cho tôi biết đại sư phụ là ai đã. Sau đó bảo tôi làm việc gì cũng không muộn mà.
Nhà sư lên mỏ hai tiếng “bốc bốc” đinh tai nhức óc, nói :
- Được, để ta nói cho nghe. Pháp danh của ta là Mê Chân.
Nhà sư vừa nói dứt lời, Kim Ngang Tiêu đã giật nẩy người, hoảng hốt lùi lại một bước, mồm há hốc, trố mắt nhìn nhà sư không biết làm thế nào cho được.
Mãi sau chàng mới định thần lại hỏi :
- Đại sư phụ là Mê Chân? Chẳng hay có phải vị Độc Phật Mê Chân trong “Tam Phật” đó không?
Độc Phật Mê Chân cười :
- Tên của ai cũng có người giả mạo. Nhưng chắc tên của ta trên đời này không ai muốn đội lốt mượn tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.