Chương 187: “Cái… cái này không thể nào”
Lục Hi
31/05/2022
Nhưng Xích Mẫu cứ khổ sở cầu xin, nói rằng hắn ta không còn mặt mũi nào nữa, về sau làm sao mà làm được trại chủ, trong lời nói còn chê bai Xích Thủy vong ân bội nghĩa.
Xích Thủy không biết làm sao, chỉ đành đồng ý với hắn ta.
Bây giờ thấy người này hỏi mình, Xích Thủy liền nói: “Dù nói thế nào thì anh đánh bị thương nhiều người trong tộc tôi như vậy, cũng nên nói lời xin lỗi chứ”.
Nói sao thì anh ta cũng là một phần của nhà họ Xích, người ta đánh con cháu trong gia tộc bị thương, anh ta đòi một lời giải thích, cái này cũng không quá đáng.
Xích Thủy dự định để đối phương nói lời xin lỗi, bồi thường chút tiền mang tính tượng trưng, mình đòi giúp anh họ mặt mũi về cũng xem như xong chuyện.
Điều kiện của Xích Thủy cũng không quá đáng. Theo như anh ta thấy, đối phương chắc cũng sẽ đồng ý thôi.
Nhưng Lục Hi lại cười một tiếng rồi nói: “Vậy anh đánh bạn tôi bị thương thì nói thế nào đây?”
Lục Hi nhìn Triệu Binh và nói.
Đám người Triệu Binh và Vương Trạch Nham nghe thấy Lục Hi gọi bọn họ là bạn, bọn họ liền nhướng mày vui mừng, trên mặt xuất hiện hào quang vô hạn.
Xích Thủy cau mày nói.
“Người bạn kia của anh cũng rất lợi hại, tôi phải dốc toàn lực mới đánh bại anh ta, ra tay nặng quá nên tôi đã xin lỗi bạn anh rồi. Nhưng anh làm người trong tộc của tôi bị thương thì cũng cần phải nói lời xin lỗi”.
“Nếu tôi không muốn thì sao?”, Lục Hi thản nhiên nói.
Lúc này, Xích Mẫu tiếp lời: “Em họ, dài dòng với hắn làm gì, cứ đánh gãy chân hắn đi, để anh đến trừng trị hắn”.
Xích Thủy trợn mắt nhìn anh họ của mình, sau đó anh ta nói với Lục Hi: “E rằng không được”.
“Ha ha”, Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Thế này đi, nếu anh có thể tiếp được một quyền của tôi, đừng nói đến xin lỗi, tôi dập đầu lạy các người cũng được. Còn về bồi thường, chỉ cần các người mở miệng, tôi tuyệt đối không nói hai lời, được chứ?”
“Ha ha, thằng nhãi quá ngông cuồng, em họ tao thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng, đội viên dự bị của Viêm Long. Võ thuật của nó không ai có thể địch nổi, còn tiếp một quyền của mày, mày không sợ gió lớn xoẹt qua đầu lưỡi hả”.
Xích Mẫu mặt đầy khinh bỉ nói.
Còn Xích Thủy nghe thấy lời này, nhưng trên mặt anh ta vẫn rất thận trọng.
Đương nhiên anh ta sẽ không giống Xích Mẫu ngông cuồng nghĩ bản thân mình vô địch.
Lục Hi biết thân phận của mình mà vẫn bình tĩnh như vậy, vậy thì không phải đang cố ra vẻ, chắc hẳn người cũng có bản lĩnh thật.
Nhưng anh ta đã là cao thủ cảnh giới tiên thiên, thế gian này ngoại trừ tông sư ra, anh ta cũng chẳng sợ ai nữa.
Xích Thủy chậm rãi nói: “Cũng được, tôi tiếp một quyền của anh, nếu tôi tiếp được thì anh phải xin lỗi người trong tộc của tôi, sau đó lập tức rời đi. Chuyện của mấy người, tôi tuyệt đối không tham gia vào”.
Lục Hi gật đầu cười.
Lúc này, Xích Thủy nghiêng người nói: “Chúng ta đi ra ngoài giải quyết đi”.
A Đóa nhìn theo mặt đầy lo âu, đối phương người đông thế mạnh, người này nhìn còn rất lợi hại, Lục Hi chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.
Lúc này, A Đóa ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh à, hay là anh xin lỗi bọn họ đi, mấy người này không dễ chọc đâu”.
A Đóa thấy điều kiện của người này đưa ra cũng không xem là quá đáng, anh ta chỉ cần Lục Hi nói lời xin lỗi mà thôi, chỉ cần xin lỗi thì chuyện này cũng xem như được giải quyết, thật tốt.
Nhưng Lục Hi lại cười nói: “Không sao, cô không cần lo lắng, tôi rất lợi hại đấy”.
Nhìn Lục Hi ngang ngược, A Đóa tức giận đến giậm chân.
Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh xoay người nhìn về phía Xích Thủy rồi nói: “Anh tên gì?”
“Tôi tên Xích Thủy”, Xích Thủy chậm rãi nói: “Tôi cũng chưa biết tên anh?”
“Tôi họ Lục, anh có thể gọi tôi là Lục Hi”, Lục Hi chậm rãi đáp.
Xích Thủy nghe vậy, trong chốn giang hồ không có tên nhân vật này, trong lòng anh ta không tránh khỏi có chút nghi ngờ.
Bởi vì một khi đến cảnh giới tiên thiên thì đã là cao thủ hiếm thấy rồi, nhất định sẽ có danh tiếng, cùng là người trong võ đạo chắc chắn từng nghe qua.
Chỉ là cái tên này thật xa lạ, khiến cho anh ta có chút kinh ngạc.
Khoảng thời gian trước, phía bên kia Tây Bắc có một tông sư trẻ tuổi cũng họ Lục, khi đó anh ta cũng thán phục và hâm mộ từ lâu.
Nhưng cho dù như thế nào anh ta cũng không thể tìm thấy được sự liên quan giữa tông sư họ Lục và người trước mắt đây.
Vì nhìn Lục Hi không có một chút khí thế nào của võ giả, trông anh không khác gì một người bình thường, cho dù là cao thủ thì cũng không cao đến mức đó.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi thấy không cần đi ra ngoài đâu, anh cứ ở đây tiếp một quyền của tôi đi”.
“Cái gì?”, Xích Thủy ngẩn ra.
Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi đánh một quyền lên không trung.
Đột nhiên một luồng kình khí phá không tới, trực tiếp đánh về phía Xích Thủy.
“Chân khí phóng ra ngoài?”
Xích Thủy kinh hãi, đây chính là ký hiệu của cao thủ tiên thiên.
Lập tức anh ta không dám sơ suất, hai tay để ngang trước ngực, quát to một tiếng.
Trên người anh ta đột nhiên sáng lên một tầng cương khí bảo vệ cơ thể, đồng thời trên cánh tay cũng hình thành một tấm khiên.
Đúng lúc này, một quyền hóa thành chân khí của Lục Hi trực tiếp đánh vào lá chắn bảo vệ Xích Thủy.
Xích Thủy chỉ cảm thấy có một sức mạnh cực lớn không thể nào chống cự nổi đang tấn công tới, trong lòng anh ta không khỏi kinh hãi.
Đều là cảnh giới tiên thiên, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong một kích của người này không biết gấp hơn anh ta bao nhiêu lần.
Nhưng không chờ anh ta ngẫm nghĩ, một quyền này đã phá tan tấm khiên của Xích Thủy, đánh vào người anh ta.
Lập tức Xích Thủ phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời rồi gục ngã.
Cảnh này ngoại trừ đám người Vương Trạch Nham đều coi là chuyện đương nhiên ra, A Đóa, Xích Mẫu cùng với đông đảo thuộc hạ của hắn ta đều nhìn đến ngây người.
Mà sau khi Lục Hi đánh ra một quyền, anh liền ngáp một cái, giống như cơn buồn ngủ sắp tới.
Một lúc sau, đám người Xích Mẫu mới hoàn hồn lại, anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lục Hi và nói: “Cái… cái này không thể nào”.
Xích Thủy không biết làm sao, chỉ đành đồng ý với hắn ta.
Bây giờ thấy người này hỏi mình, Xích Thủy liền nói: “Dù nói thế nào thì anh đánh bị thương nhiều người trong tộc tôi như vậy, cũng nên nói lời xin lỗi chứ”.
Nói sao thì anh ta cũng là một phần của nhà họ Xích, người ta đánh con cháu trong gia tộc bị thương, anh ta đòi một lời giải thích, cái này cũng không quá đáng.
Xích Thủy dự định để đối phương nói lời xin lỗi, bồi thường chút tiền mang tính tượng trưng, mình đòi giúp anh họ mặt mũi về cũng xem như xong chuyện.
Điều kiện của Xích Thủy cũng không quá đáng. Theo như anh ta thấy, đối phương chắc cũng sẽ đồng ý thôi.
Nhưng Lục Hi lại cười một tiếng rồi nói: “Vậy anh đánh bạn tôi bị thương thì nói thế nào đây?”
Lục Hi nhìn Triệu Binh và nói.
Đám người Triệu Binh và Vương Trạch Nham nghe thấy Lục Hi gọi bọn họ là bạn, bọn họ liền nhướng mày vui mừng, trên mặt xuất hiện hào quang vô hạn.
Xích Thủy cau mày nói.
“Người bạn kia của anh cũng rất lợi hại, tôi phải dốc toàn lực mới đánh bại anh ta, ra tay nặng quá nên tôi đã xin lỗi bạn anh rồi. Nhưng anh làm người trong tộc của tôi bị thương thì cũng cần phải nói lời xin lỗi”.
“Nếu tôi không muốn thì sao?”, Lục Hi thản nhiên nói.
Lúc này, Xích Mẫu tiếp lời: “Em họ, dài dòng với hắn làm gì, cứ đánh gãy chân hắn đi, để anh đến trừng trị hắn”.
Xích Thủy trợn mắt nhìn anh họ của mình, sau đó anh ta nói với Lục Hi: “E rằng không được”.
“Ha ha”, Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Thế này đi, nếu anh có thể tiếp được một quyền của tôi, đừng nói đến xin lỗi, tôi dập đầu lạy các người cũng được. Còn về bồi thường, chỉ cần các người mở miệng, tôi tuyệt đối không nói hai lời, được chứ?”
“Ha ha, thằng nhãi quá ngông cuồng, em họ tao thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng, đội viên dự bị của Viêm Long. Võ thuật của nó không ai có thể địch nổi, còn tiếp một quyền của mày, mày không sợ gió lớn xoẹt qua đầu lưỡi hả”.
Xích Mẫu mặt đầy khinh bỉ nói.
Còn Xích Thủy nghe thấy lời này, nhưng trên mặt anh ta vẫn rất thận trọng.
Đương nhiên anh ta sẽ không giống Xích Mẫu ngông cuồng nghĩ bản thân mình vô địch.
Lục Hi biết thân phận của mình mà vẫn bình tĩnh như vậy, vậy thì không phải đang cố ra vẻ, chắc hẳn người cũng có bản lĩnh thật.
Nhưng anh ta đã là cao thủ cảnh giới tiên thiên, thế gian này ngoại trừ tông sư ra, anh ta cũng chẳng sợ ai nữa.
Xích Thủy chậm rãi nói: “Cũng được, tôi tiếp một quyền của anh, nếu tôi tiếp được thì anh phải xin lỗi người trong tộc của tôi, sau đó lập tức rời đi. Chuyện của mấy người, tôi tuyệt đối không tham gia vào”.
Lục Hi gật đầu cười.
Lúc này, Xích Thủy nghiêng người nói: “Chúng ta đi ra ngoài giải quyết đi”.
A Đóa nhìn theo mặt đầy lo âu, đối phương người đông thế mạnh, người này nhìn còn rất lợi hại, Lục Hi chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.
Lúc này, A Đóa ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh à, hay là anh xin lỗi bọn họ đi, mấy người này không dễ chọc đâu”.
A Đóa thấy điều kiện của người này đưa ra cũng không xem là quá đáng, anh ta chỉ cần Lục Hi nói lời xin lỗi mà thôi, chỉ cần xin lỗi thì chuyện này cũng xem như được giải quyết, thật tốt.
Nhưng Lục Hi lại cười nói: “Không sao, cô không cần lo lắng, tôi rất lợi hại đấy”.
Nhìn Lục Hi ngang ngược, A Đóa tức giận đến giậm chân.
Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh xoay người nhìn về phía Xích Thủy rồi nói: “Anh tên gì?”
“Tôi tên Xích Thủy”, Xích Thủy chậm rãi nói: “Tôi cũng chưa biết tên anh?”
“Tôi họ Lục, anh có thể gọi tôi là Lục Hi”, Lục Hi chậm rãi đáp.
Xích Thủy nghe vậy, trong chốn giang hồ không có tên nhân vật này, trong lòng anh ta không tránh khỏi có chút nghi ngờ.
Bởi vì một khi đến cảnh giới tiên thiên thì đã là cao thủ hiếm thấy rồi, nhất định sẽ có danh tiếng, cùng là người trong võ đạo chắc chắn từng nghe qua.
Chỉ là cái tên này thật xa lạ, khiến cho anh ta có chút kinh ngạc.
Khoảng thời gian trước, phía bên kia Tây Bắc có một tông sư trẻ tuổi cũng họ Lục, khi đó anh ta cũng thán phục và hâm mộ từ lâu.
Nhưng cho dù như thế nào anh ta cũng không thể tìm thấy được sự liên quan giữa tông sư họ Lục và người trước mắt đây.
Vì nhìn Lục Hi không có một chút khí thế nào của võ giả, trông anh không khác gì một người bình thường, cho dù là cao thủ thì cũng không cao đến mức đó.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi thấy không cần đi ra ngoài đâu, anh cứ ở đây tiếp một quyền của tôi đi”.
“Cái gì?”, Xích Thủy ngẩn ra.
Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi đánh một quyền lên không trung.
Đột nhiên một luồng kình khí phá không tới, trực tiếp đánh về phía Xích Thủy.
“Chân khí phóng ra ngoài?”
Xích Thủy kinh hãi, đây chính là ký hiệu của cao thủ tiên thiên.
Lập tức anh ta không dám sơ suất, hai tay để ngang trước ngực, quát to một tiếng.
Trên người anh ta đột nhiên sáng lên một tầng cương khí bảo vệ cơ thể, đồng thời trên cánh tay cũng hình thành một tấm khiên.
Đúng lúc này, một quyền hóa thành chân khí của Lục Hi trực tiếp đánh vào lá chắn bảo vệ Xích Thủy.
Xích Thủy chỉ cảm thấy có một sức mạnh cực lớn không thể nào chống cự nổi đang tấn công tới, trong lòng anh ta không khỏi kinh hãi.
Đều là cảnh giới tiên thiên, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong một kích của người này không biết gấp hơn anh ta bao nhiêu lần.
Nhưng không chờ anh ta ngẫm nghĩ, một quyền này đã phá tan tấm khiên của Xích Thủy, đánh vào người anh ta.
Lập tức Xích Thủ phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời rồi gục ngã.
Cảnh này ngoại trừ đám người Vương Trạch Nham đều coi là chuyện đương nhiên ra, A Đóa, Xích Mẫu cùng với đông đảo thuộc hạ của hắn ta đều nhìn đến ngây người.
Mà sau khi Lục Hi đánh ra một quyền, anh liền ngáp một cái, giống như cơn buồn ngủ sắp tới.
Một lúc sau, đám người Xích Mẫu mới hoàn hồn lại, anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lục Hi và nói: “Cái… cái này không thể nào”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.