Chương 113: Chiến binh và chiến tướng
Lục Hi
31/05/2022
Đám người này là một đám lính kiêu ngạo hung hãn, ai cũng không phục. Nhất là Dương Quân, thân phận của hắn ta đặc biệt, bản thân cũng vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả tông sư kia Dương Quân cũng không coi ra gì, chính vì vậy hôm tông sư đó đến đã lộ nghề, thời gian còn lại đều đi ra sau núi tu luyện.
Đám người này cũng biết hôm nay có giáo quan sắp tới, Tôn Chính Đức biết với tính tình của đám người này, nhất định sẽ khiêu khích giáo quan mới.
Anh ta rất lo lắng cho Lục Hi, dù sao thì Dương Quân đã từng đánh một giáo quan cảnh giới tiên thiên đến hộc máu.
Nhìn Lục Hi gầy tong teo ốm yếu, Tôn Chính Đức hoài nghi một quyền của Dương Quân cũng có thể đánh chết được anh, anh ta cũng không hiểu phía trên sao có thể phái một người như vậy tới, đây không phải là đang tìm ngược sao?
“Giáo quan Lục, đám người này tính tình vẫn như vậy, anh đừng để ý đến bọn họ, nghỉ ngơi trước đã, để chiều nói sau”, Tôn Chính Đức cười nói.
Dù sao Lục Hi cũng là phía trên trực tiếp phái xuống, vẫn nên giữ gìn mặt mũi cho anh.
Lục Hi cười một tiếng nói.
“Không sao, tôi tới để luyện tập cho đám cháu này, bọn họ khiêu khích tôi, vừa hay tôi điểm chút màu sắc cho họ nhìn”.
Thật ra thì Lục Hi muốn xong việc sớm hơn chút, anh cũng không muốn ở đây một năm rưỡi đâu.
Nói xong, Lục Hi liền đi tới chỗ đám Dương Quân.
Tôn Chính Đức không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Một lát sau, Lục Hi và Tôn Chính Đức đi tới trước mặt đám người này.
Còn đám người này lạnh lùng nhìn Lục Hi, mặt đầy khiêu khích, nhất là Dương Quân mang theo vẻ cười nhạt, bắp thịt cường tráng trên người lay động, vô cùng khiêu khích.
Lúc này, Tôn Chính Đức cao giọng hô: “Mọi người xếp hàng, chào mừng giáo quan mới của các cậu”.
Chỉ thấy những người này biếng nhác đứng thành hai hàng, uể oải nói: “Chào giáo quan”.
Trong đó còn kèm theo vài tiếng cười.
Tôn Chính Đức nhìn một cái, trong lòng âm thầm than thở.
Đám người này thật sự là quá khó dạy bảo, ai ai lỗ mũi cũng hướng lên trời. Cái này cũng khó trách, bọn họ đều là mũi nhọn của các quân khu, lính đặc chủng trong đặc chủng, đương nhiên cũng có tư cách để kiêu ngạo và ngông cuồng.
Lục Hi quét mắt nhìn mọi người rồi nói: “Ông đây chính là đến để trừng trị các anh, có ai không phục, bây giờ đứng ra đi”.
Mọi người nghe xong lập tức tỉnh táo. Vốn dĩ dưới sự ràng buộc của kỷ luật quân đội, nói thế nào Lục Hi cũng là giáo quan của bọn họ, cũng không nên quá đáng.
Nhưng bây giờ Lục Hi lại chủ động thách thức, vậy thì tốt thôi, đầu tiên cho nếm mùi đau khổ đã, để anh biết rằng bộ đội Viêm Long không phải con chó con mèo nào cũng có thể đến làm giáo quan.
Lúc này, đám người này đều lăm le nhao nhao muốn thử.
Nhưng Dương Quân đi lên trước một bước nói: “Mấy người không phải là đối thủ của anh ta đâu, vẫn là để tôi đi”.
Mọi người nghe xong, nhất thời sửng sốt.
Dương Quân nói như vậy chẳng khác nào nói rõ giáo quan này rất lợi hại, ít nhất là mạnh hơn bọn họ.
Nhưng có lợi hại thì có thể lợi hại đến đâu, Dương Quân chính là người ba quyền đã đánh tiên thiên hộc máu, chỉ cần không phải tông sư thì chẳng phải đối thủ của Dương Quân, bọn họ còn hoài nghi giáo quan trẻ tuổi này có thể tiếp được một quyền không.
Dương Quân tiến lên hai bước, đi tới đối diện Lục Hi, hắn ta nói.
“Không phải ai cũng có thể làm giáo quan cho bộ đội Viêm Long đâu, anh cho rằng anh đánh bại Hoàng Chân cảnh giới tiên thiên thì sẽ vô địch thiên hạ sao?”
Lục Hi cười một tiếng nói: “Vô địch thiên hạ không dám nói, nhưng đối phó với đám rác rưởi các anh cũng đủ rồi”.
Đám người này nghe xong, nhất thời bùng nổ.
Bọn họ không phải tinh anh trong quân đội sao, bây giờ còn bị miêu tả giống rác rưởi, điều này khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.
“Anh Quân, cho anh ta biết thế nào là lợi hại đi”.
“Đánh hăng vào anh Quân”.
“Nhìn xem rốt cuộc ai mới là rác”.
Một đám người bắt đầu ầm ĩ.
Bắp thịt trên người Dương Quân giật giật: “Anh hung hăng thật đấy”.
“Thường thôi, nhưng tôi khuyên các anh cùng lên cả cụm đi, tôi đỡ phải đánh với từng người một, phiền toái lắm”, Lục Hi lười biếng nói.
“Anh nói cái gì?”
“Kiêu ngạo quá, con mẹ nó, anh Quân đánh anh ta đi”.
“Anh ta muốn một mình đấu hết cả đám chúng ta, mẹ kiếp, cái thằng thiểu năng trí tuệ ở đâu ra đấy?”
Vừa nghe Lục Hi không coi bọn họ ra gì, đám người này lại một lần nữa bùng nổ, mang ý tứ cùng nhau đánh lên.
Dương Quân phất tay ngăn bọn họ lại, hắn ta nói: “Một mình tôi là đủ rồi, ra tay đi”.
Dương Quân đứng yên không nhúc nhích, đột nhiên trên người bốc lên luồng khí thế ngất trời, toàn thân như đao như kiếm.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Không tồi, là một chiến tướng đạt tiêu chuẩn”.
Chiến tướng là tên gọi của cao thủ trong quân đội.
Trong quân đội, thông thường chia làm chiến binh và chiến tướng.
Chiến binh nghe thì bình thường, nhưng không phải ai cũng xứng với tên gọi này.
Giống như đám người Viêm Long này mới có tư cách gọi là chiến binh, còn Dương Quân có thể gọi là chiến tướng.
Chiến tướng đã tương đương với cao thủ tiên thiên, nhưng bởi vì cao thủ trong quân đội đều tu luyện kỹ năng giết người, vì vậy so với cao thủ tiên thiên trong giang hồ, chiến tướng vẫn lợi hại hơn chút.
Dương Quân trầm giọng nói: “Không cần nói nhảm, ra tay đi”.
Lục Hi nhìn Dương Quân, anh chậm rãi nói: “Tôi cho anh một cơ hội cho anh ra tay trước, nếu không thì tôi sợ anh không có cơ hội đâu”.
“Ngông cuồng, anh nghĩ rằng đánh bại mấy tên khua tay múa chân trên giang hồ thì rất lợi hại, bây giờ sẽ tôi cho anh biết thế nào gọi là cao thủ chân chính”.
Dương Quân nói xong cũng không phí lời với Lục Hi nữa.
Chỉ thấy hắn ta bật ra một tiếng quát, một quyền liền đập tới mặt Lục Hi.
Trên nắm đấm của hắn ta mang theo một luồng gió mạnh màu trắng, giống như một viên hỏa tiễn đang đánh tới.
“Giết anh ta đi anh Quân”.
“Dạy dỗ anh ta thật tốt, cho anh ta tha hồ phát điên”.
Ngay cả tông sư kia Dương Quân cũng không coi ra gì, chính vì vậy hôm tông sư đó đến đã lộ nghề, thời gian còn lại đều đi ra sau núi tu luyện.
Đám người này cũng biết hôm nay có giáo quan sắp tới, Tôn Chính Đức biết với tính tình của đám người này, nhất định sẽ khiêu khích giáo quan mới.
Anh ta rất lo lắng cho Lục Hi, dù sao thì Dương Quân đã từng đánh một giáo quan cảnh giới tiên thiên đến hộc máu.
Nhìn Lục Hi gầy tong teo ốm yếu, Tôn Chính Đức hoài nghi một quyền của Dương Quân cũng có thể đánh chết được anh, anh ta cũng không hiểu phía trên sao có thể phái một người như vậy tới, đây không phải là đang tìm ngược sao?
“Giáo quan Lục, đám người này tính tình vẫn như vậy, anh đừng để ý đến bọn họ, nghỉ ngơi trước đã, để chiều nói sau”, Tôn Chính Đức cười nói.
Dù sao Lục Hi cũng là phía trên trực tiếp phái xuống, vẫn nên giữ gìn mặt mũi cho anh.
Lục Hi cười một tiếng nói.
“Không sao, tôi tới để luyện tập cho đám cháu này, bọn họ khiêu khích tôi, vừa hay tôi điểm chút màu sắc cho họ nhìn”.
Thật ra thì Lục Hi muốn xong việc sớm hơn chút, anh cũng không muốn ở đây một năm rưỡi đâu.
Nói xong, Lục Hi liền đi tới chỗ đám Dương Quân.
Tôn Chính Đức không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Một lát sau, Lục Hi và Tôn Chính Đức đi tới trước mặt đám người này.
Còn đám người này lạnh lùng nhìn Lục Hi, mặt đầy khiêu khích, nhất là Dương Quân mang theo vẻ cười nhạt, bắp thịt cường tráng trên người lay động, vô cùng khiêu khích.
Lúc này, Tôn Chính Đức cao giọng hô: “Mọi người xếp hàng, chào mừng giáo quan mới của các cậu”.
Chỉ thấy những người này biếng nhác đứng thành hai hàng, uể oải nói: “Chào giáo quan”.
Trong đó còn kèm theo vài tiếng cười.
Tôn Chính Đức nhìn một cái, trong lòng âm thầm than thở.
Đám người này thật sự là quá khó dạy bảo, ai ai lỗ mũi cũng hướng lên trời. Cái này cũng khó trách, bọn họ đều là mũi nhọn của các quân khu, lính đặc chủng trong đặc chủng, đương nhiên cũng có tư cách để kiêu ngạo và ngông cuồng.
Lục Hi quét mắt nhìn mọi người rồi nói: “Ông đây chính là đến để trừng trị các anh, có ai không phục, bây giờ đứng ra đi”.
Mọi người nghe xong lập tức tỉnh táo. Vốn dĩ dưới sự ràng buộc của kỷ luật quân đội, nói thế nào Lục Hi cũng là giáo quan của bọn họ, cũng không nên quá đáng.
Nhưng bây giờ Lục Hi lại chủ động thách thức, vậy thì tốt thôi, đầu tiên cho nếm mùi đau khổ đã, để anh biết rằng bộ đội Viêm Long không phải con chó con mèo nào cũng có thể đến làm giáo quan.
Lúc này, đám người này đều lăm le nhao nhao muốn thử.
Nhưng Dương Quân đi lên trước một bước nói: “Mấy người không phải là đối thủ của anh ta đâu, vẫn là để tôi đi”.
Mọi người nghe xong, nhất thời sửng sốt.
Dương Quân nói như vậy chẳng khác nào nói rõ giáo quan này rất lợi hại, ít nhất là mạnh hơn bọn họ.
Nhưng có lợi hại thì có thể lợi hại đến đâu, Dương Quân chính là người ba quyền đã đánh tiên thiên hộc máu, chỉ cần không phải tông sư thì chẳng phải đối thủ của Dương Quân, bọn họ còn hoài nghi giáo quan trẻ tuổi này có thể tiếp được một quyền không.
Dương Quân tiến lên hai bước, đi tới đối diện Lục Hi, hắn ta nói.
“Không phải ai cũng có thể làm giáo quan cho bộ đội Viêm Long đâu, anh cho rằng anh đánh bại Hoàng Chân cảnh giới tiên thiên thì sẽ vô địch thiên hạ sao?”
Lục Hi cười một tiếng nói: “Vô địch thiên hạ không dám nói, nhưng đối phó với đám rác rưởi các anh cũng đủ rồi”.
Đám người này nghe xong, nhất thời bùng nổ.
Bọn họ không phải tinh anh trong quân đội sao, bây giờ còn bị miêu tả giống rác rưởi, điều này khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.
“Anh Quân, cho anh ta biết thế nào là lợi hại đi”.
“Đánh hăng vào anh Quân”.
“Nhìn xem rốt cuộc ai mới là rác”.
Một đám người bắt đầu ầm ĩ.
Bắp thịt trên người Dương Quân giật giật: “Anh hung hăng thật đấy”.
“Thường thôi, nhưng tôi khuyên các anh cùng lên cả cụm đi, tôi đỡ phải đánh với từng người một, phiền toái lắm”, Lục Hi lười biếng nói.
“Anh nói cái gì?”
“Kiêu ngạo quá, con mẹ nó, anh Quân đánh anh ta đi”.
“Anh ta muốn một mình đấu hết cả đám chúng ta, mẹ kiếp, cái thằng thiểu năng trí tuệ ở đâu ra đấy?”
Vừa nghe Lục Hi không coi bọn họ ra gì, đám người này lại một lần nữa bùng nổ, mang ý tứ cùng nhau đánh lên.
Dương Quân phất tay ngăn bọn họ lại, hắn ta nói: “Một mình tôi là đủ rồi, ra tay đi”.
Dương Quân đứng yên không nhúc nhích, đột nhiên trên người bốc lên luồng khí thế ngất trời, toàn thân như đao như kiếm.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Không tồi, là một chiến tướng đạt tiêu chuẩn”.
Chiến tướng là tên gọi của cao thủ trong quân đội.
Trong quân đội, thông thường chia làm chiến binh và chiến tướng.
Chiến binh nghe thì bình thường, nhưng không phải ai cũng xứng với tên gọi này.
Giống như đám người Viêm Long này mới có tư cách gọi là chiến binh, còn Dương Quân có thể gọi là chiến tướng.
Chiến tướng đã tương đương với cao thủ tiên thiên, nhưng bởi vì cao thủ trong quân đội đều tu luyện kỹ năng giết người, vì vậy so với cao thủ tiên thiên trong giang hồ, chiến tướng vẫn lợi hại hơn chút.
Dương Quân trầm giọng nói: “Không cần nói nhảm, ra tay đi”.
Lục Hi nhìn Dương Quân, anh chậm rãi nói: “Tôi cho anh một cơ hội cho anh ra tay trước, nếu không thì tôi sợ anh không có cơ hội đâu”.
“Ngông cuồng, anh nghĩ rằng đánh bại mấy tên khua tay múa chân trên giang hồ thì rất lợi hại, bây giờ sẽ tôi cho anh biết thế nào gọi là cao thủ chân chính”.
Dương Quân nói xong cũng không phí lời với Lục Hi nữa.
Chỉ thấy hắn ta bật ra một tiếng quát, một quyền liền đập tới mặt Lục Hi.
Trên nắm đấm của hắn ta mang theo một luồng gió mạnh màu trắng, giống như một viên hỏa tiễn đang đánh tới.
“Giết anh ta đi anh Quân”.
“Dạy dỗ anh ta thật tốt, cho anh ta tha hồ phát điên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.