Chương 70: Mua lại khách sạn
Lục Hi
31/05/2022
Đến lúc đó đám người này sẽ bị kết tội hành hung người khác, có lẽ chuyện của gã sẽ còn có cơ hội thay đổi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Trường Giang cố chịu đựng đau đớn, lớn tiếng nói: "Làm gì có chuyện đó? Chúng mày dám hành hung tao, chúng mày chắc chắn phải ngồi tù mọt gông".
"Hay lắm, Trần Lôi, đánh gãy cái chân còn lại của nó đi", Lục Hi vô cảm nói.
Trần Lôi không nói một lời, lại tiếp tục đạp xuống một cước nữa. Chân phải của Mạnh Trường Giang ngay lập tức trở thành anh em sinh đôi với chân trái của gã, đầu gối đã bị gãy làm đôi, không có cách nào chữa trị được ngoài việc cắt cụt hai chi.
"Á!"
Mạnh Trường Giang lại gào lên thảm thiết.
Đám gái tiếp rượu đều sợ hãi gào lên, người nhát gan còn nôn ra một bãi.
Vương Hiểu Du bịt mắt, cả người run rẩy không thôi.
Ngụy Văn Bách sắp kết nối điện thoại liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra đám người này không hề sợ gã. Như vậy thì gã cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của mình, nhất là Trần Lôi, kẻ dám công khai trở mặt với gã. Không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn ta lại nghĩ rằng bản thân mình là đại ca lớn nhất ở thành phố Bảo Phong này rồi, chẳng còn xem ai ra gì nữa.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"Xin chào, cục trưởng Trương".
"Ồ, giám đốc Ngụy, có chuyện gì vậy?", giọng của Trương Vệ Minh, cục trưởng cục công an thành phố vang lên trong điện thoại.
“Ông Trương, tôi đang gặp rắc rối ở khách sạn Tinh Huy, ông có thể đưa người tới giải quyết một chút không”, Ngụy Văn Bách nói một cách chắc nịch.
Cả hai người đều là người làm việc nhà nước, bình thường hỗ trợ nhau không ít, theo Ngụy Văn Bách thì chút việc nhỏ nhặt này chắc chắn ông Trương sẽ đồng ý không chút do dự.
Không ngờ, Trương Vệ Minh trầm mặc một lúc rồi lại nói.
“Giám đốc Ngụy, tôi mới vừa nhận được mệnh lệnh của bí thư Trương, ở dưới lầu khách sạn Tinh Huy đã bị giới nghiêm, bí thư Trương nói có một ông lớn đang làm việc ở bên trong, chúng tôi phải chuẩn bị tình huống ứng phó đột xuất, còn phải cam đoan ông lớn đó được an toàn. Hơn nữa, đích thân bí thư Trương đã chỉ huy chuyện này. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ, muốn nhận điện thoại cũng phải viện cớ ra ngoài. Nếu như giám đốc Ngụy cũng đang ở khách sạng Tinh Huy thì tự chú ý đi”.
Trương Vệ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngụy Văn Bách hoàn toàn sững sờ, lời nói của Trương Vệ Minh như sét đánh ngang tai.
"Một ông lớn đang làm việc tại Tinh Huy, đích thân bí thư Trương chỉ đạo bảo vệ".
Xâu chuỗi lại tất cả những việc này khiến cho Ngụy Văn Bách sợ hãi khôn cùng, bất giác cảm nhận được bản thân đã gặp phải phiền toái lớn.
Có thể khiến cho bí thư Trương đích thân tới bảo vệ thì ông lớn đó chắc chắn phải là một nhân vật hết sức khó lường, tối thiểu cũng phải có cấp bậc cao hơn bí thư Trương.
Lúc này gã mới kinh hãi liếc nhìn mấy người Lục Hi, gã dường như đã nhận ra ông lớn kia chắc chắn nằm trong số ba người này.
Cho dù không biết người đó là ai nhưng bây giờ gã đã không còn có gan để xúc phạm bất kỳ ai trong ba người này nữa. Chỉ cần ông lớn đó nói vài câu trước mặt bí thư Trương thì gã xong đời.
"Mọi... mọi người, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến tôi. Mọi người muốn làm gì thì cứ tự nhiên".
Nói xong, Ngụy Văn Bách liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không còn dám vênh váo như vừa nãy nữa.
Thấy Ngụy Văn Bách biết điều, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng không để ý đến gã nữa, chỉ nhìn Mạnh Trường Giang đang rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này, Mạnh Trường Giang thấy Ngụy Văn Bách đột nhiên đổi thái độ thì mới ý thức được ba người vừa tới đây có thực lực không tầm thường, không phải là những người mà gã có thể chống lại, nếu như gã cứ tiếp tục cứng miệng thì có khi còn phải bỏ mạng ở đây.
Mạnh Trường Giang ngay lập tức hét lớn: "Tôi nói tôi nói, tôi đã lừa của Trần Binh sáu triệu, tôi nhận tội".
Lục Hi vừa nghe vậy thì liền cười lạnh nói: "Ông đây còn tưởng mày cứng đầu thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thừa nhận rồi sao? Mày mau ngoan ngoãn nôn tiền ra thì có khi tao còn chừa cho mày đường sống".
Mạnh Trường Giang lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, khóc nức nở nói.
"Tiền đã tiêu hết rồi, nhưng em sẽ tìm cách trả lại, xin đại ca tha cho em một mạng".
Mạnh Trường Giang đã đổ rất nhiều tiền vào việc đấu thầu, vào khoản vay trước đó và việc thuê đám người Vương Lục Cường. Thứ duy nhất mà gã có thể trông đợi lúc này chính là khoảng vay hai trăm triệu của ngân hàng.
Nghe Mạnh Trường Giang nói đã tiêu hết tiền, sắc mặt của Lục Hi vẫn không thay đổi, anh nói: "Tốt lắm, tao không tính toán khoản tiền đó nữa, Trần Lôi, phế bỏ hai tay của nó đi".
Trần Lôi vẫn không nói lời nào, ngay lập tức tiến lên, hung hăng đạp gãy hai cánh tay của Mạnh Trường Giang.
"Á!"
Nhìn thấy cảnh này, đám gái tiếp rượu lại kêu la sợ hãi, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy.
Ngụy Văn Bách nhìn thấy cảnh này thì hai mắt cũng giật giật.
“Trần Lôi, từ này về sau mày theo dõi nó, không cho phép nó rời khỏi thành phố Bảo Phong, về sau nó chỉ được phép đi ăn mày mà sống”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Trần Lôi vội vàng đáp: "Anh Lục yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ xử lý tốt".
Lúc này, Vương Hiểu Du không biết lấy can đảm từ đâu mà đứng bật dậy chỉ vào Mạnh Trường Giang nói.
"Tôi cứ thắc mắc tại sao anh lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy, hóa ra anh lại là một kẻ lừa đảo, hôm nay xem như là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi".
Vừa nhìn thấy tình hình, Vương Hiểu Du lập tức đứng lên vạch rõ ranh giới với Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang không chịu nổi đả kích này cho nên ngay lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Lục Hi liếc nhìn Vương Hiểu Du lắc đầu rồi quay sang nói với Trần Binh: "Chúng ta đi thôi".
Trần Binh gật đầu, ba người họ rời khỏi phòng bao, ra khỏi khách sạn Tinh Huy.
Bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát đang bao vây, còn có cả một nhóm cảnh sát vác sẵn súng đã lên nòng đứng canh giữ.
Nhìn thấy mấy người Lục Hi đi ra, bí thư Trương vội vàng tiến lên đón rồi hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Vân Khả Thiên cười nói: "Không có việc gì, vất vả cho bí thư Trương rồi".
"Làm gì có, đây là chuyện nên làm", Trương Kiến Dân cười nói.
Vân Khả Thiên gật đầu nói: "Chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi đi trước".
"Được được, sau này nếu như còn đến thành phố Bảo Phong thì cứ gọi điện trước cho tôi", Trương Kiến Dân nói với mấy người Vân Khả Thiên.
"Được rồi, tạm biệt bí thư Trương".
Mấy người chào tạm biệt Trương Kiến Dân rồi lái xe ra đường cao tốc.
Phía sau họ, một hàng xe cảnh sát hú còi báo động đi theo, hộ tống mấy người Lục Hi đang ngồi trên con xe Santana hỏng hóc đến hết đường cao tốc thì mới quay đầu rời đi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Trường Giang cố chịu đựng đau đớn, lớn tiếng nói: "Làm gì có chuyện đó? Chúng mày dám hành hung tao, chúng mày chắc chắn phải ngồi tù mọt gông".
"Hay lắm, Trần Lôi, đánh gãy cái chân còn lại của nó đi", Lục Hi vô cảm nói.
Trần Lôi không nói một lời, lại tiếp tục đạp xuống một cước nữa. Chân phải của Mạnh Trường Giang ngay lập tức trở thành anh em sinh đôi với chân trái của gã, đầu gối đã bị gãy làm đôi, không có cách nào chữa trị được ngoài việc cắt cụt hai chi.
"Á!"
Mạnh Trường Giang lại gào lên thảm thiết.
Đám gái tiếp rượu đều sợ hãi gào lên, người nhát gan còn nôn ra một bãi.
Vương Hiểu Du bịt mắt, cả người run rẩy không thôi.
Ngụy Văn Bách sắp kết nối điện thoại liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra đám người này không hề sợ gã. Như vậy thì gã cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của mình, nhất là Trần Lôi, kẻ dám công khai trở mặt với gã. Không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn ta lại nghĩ rằng bản thân mình là đại ca lớn nhất ở thành phố Bảo Phong này rồi, chẳng còn xem ai ra gì nữa.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"Xin chào, cục trưởng Trương".
"Ồ, giám đốc Ngụy, có chuyện gì vậy?", giọng của Trương Vệ Minh, cục trưởng cục công an thành phố vang lên trong điện thoại.
“Ông Trương, tôi đang gặp rắc rối ở khách sạn Tinh Huy, ông có thể đưa người tới giải quyết một chút không”, Ngụy Văn Bách nói một cách chắc nịch.
Cả hai người đều là người làm việc nhà nước, bình thường hỗ trợ nhau không ít, theo Ngụy Văn Bách thì chút việc nhỏ nhặt này chắc chắn ông Trương sẽ đồng ý không chút do dự.
Không ngờ, Trương Vệ Minh trầm mặc một lúc rồi lại nói.
“Giám đốc Ngụy, tôi mới vừa nhận được mệnh lệnh của bí thư Trương, ở dưới lầu khách sạn Tinh Huy đã bị giới nghiêm, bí thư Trương nói có một ông lớn đang làm việc ở bên trong, chúng tôi phải chuẩn bị tình huống ứng phó đột xuất, còn phải cam đoan ông lớn đó được an toàn. Hơn nữa, đích thân bí thư Trương đã chỉ huy chuyện này. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ, muốn nhận điện thoại cũng phải viện cớ ra ngoài. Nếu như giám đốc Ngụy cũng đang ở khách sạng Tinh Huy thì tự chú ý đi”.
Trương Vệ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngụy Văn Bách hoàn toàn sững sờ, lời nói của Trương Vệ Minh như sét đánh ngang tai.
"Một ông lớn đang làm việc tại Tinh Huy, đích thân bí thư Trương chỉ đạo bảo vệ".
Xâu chuỗi lại tất cả những việc này khiến cho Ngụy Văn Bách sợ hãi khôn cùng, bất giác cảm nhận được bản thân đã gặp phải phiền toái lớn.
Có thể khiến cho bí thư Trương đích thân tới bảo vệ thì ông lớn đó chắc chắn phải là một nhân vật hết sức khó lường, tối thiểu cũng phải có cấp bậc cao hơn bí thư Trương.
Lúc này gã mới kinh hãi liếc nhìn mấy người Lục Hi, gã dường như đã nhận ra ông lớn kia chắc chắn nằm trong số ba người này.
Cho dù không biết người đó là ai nhưng bây giờ gã đã không còn có gan để xúc phạm bất kỳ ai trong ba người này nữa. Chỉ cần ông lớn đó nói vài câu trước mặt bí thư Trương thì gã xong đời.
"Mọi... mọi người, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến tôi. Mọi người muốn làm gì thì cứ tự nhiên".
Nói xong, Ngụy Văn Bách liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không còn dám vênh váo như vừa nãy nữa.
Thấy Ngụy Văn Bách biết điều, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng không để ý đến gã nữa, chỉ nhìn Mạnh Trường Giang đang rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này, Mạnh Trường Giang thấy Ngụy Văn Bách đột nhiên đổi thái độ thì mới ý thức được ba người vừa tới đây có thực lực không tầm thường, không phải là những người mà gã có thể chống lại, nếu như gã cứ tiếp tục cứng miệng thì có khi còn phải bỏ mạng ở đây.
Mạnh Trường Giang ngay lập tức hét lớn: "Tôi nói tôi nói, tôi đã lừa của Trần Binh sáu triệu, tôi nhận tội".
Lục Hi vừa nghe vậy thì liền cười lạnh nói: "Ông đây còn tưởng mày cứng đầu thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thừa nhận rồi sao? Mày mau ngoan ngoãn nôn tiền ra thì có khi tao còn chừa cho mày đường sống".
Mạnh Trường Giang lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, khóc nức nở nói.
"Tiền đã tiêu hết rồi, nhưng em sẽ tìm cách trả lại, xin đại ca tha cho em một mạng".
Mạnh Trường Giang đã đổ rất nhiều tiền vào việc đấu thầu, vào khoản vay trước đó và việc thuê đám người Vương Lục Cường. Thứ duy nhất mà gã có thể trông đợi lúc này chính là khoảng vay hai trăm triệu của ngân hàng.
Nghe Mạnh Trường Giang nói đã tiêu hết tiền, sắc mặt của Lục Hi vẫn không thay đổi, anh nói: "Tốt lắm, tao không tính toán khoản tiền đó nữa, Trần Lôi, phế bỏ hai tay của nó đi".
Trần Lôi vẫn không nói lời nào, ngay lập tức tiến lên, hung hăng đạp gãy hai cánh tay của Mạnh Trường Giang.
"Á!"
Nhìn thấy cảnh này, đám gái tiếp rượu lại kêu la sợ hãi, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy.
Ngụy Văn Bách nhìn thấy cảnh này thì hai mắt cũng giật giật.
“Trần Lôi, từ này về sau mày theo dõi nó, không cho phép nó rời khỏi thành phố Bảo Phong, về sau nó chỉ được phép đi ăn mày mà sống”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Trần Lôi vội vàng đáp: "Anh Lục yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ xử lý tốt".
Lúc này, Vương Hiểu Du không biết lấy can đảm từ đâu mà đứng bật dậy chỉ vào Mạnh Trường Giang nói.
"Tôi cứ thắc mắc tại sao anh lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy, hóa ra anh lại là một kẻ lừa đảo, hôm nay xem như là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi".
Vừa nhìn thấy tình hình, Vương Hiểu Du lập tức đứng lên vạch rõ ranh giới với Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang không chịu nổi đả kích này cho nên ngay lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Lục Hi liếc nhìn Vương Hiểu Du lắc đầu rồi quay sang nói với Trần Binh: "Chúng ta đi thôi".
Trần Binh gật đầu, ba người họ rời khỏi phòng bao, ra khỏi khách sạn Tinh Huy.
Bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát đang bao vây, còn có cả một nhóm cảnh sát vác sẵn súng đã lên nòng đứng canh giữ.
Nhìn thấy mấy người Lục Hi đi ra, bí thư Trương vội vàng tiến lên đón rồi hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Vân Khả Thiên cười nói: "Không có việc gì, vất vả cho bí thư Trương rồi".
"Làm gì có, đây là chuyện nên làm", Trương Kiến Dân cười nói.
Vân Khả Thiên gật đầu nói: "Chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi đi trước".
"Được được, sau này nếu như còn đến thành phố Bảo Phong thì cứ gọi điện trước cho tôi", Trương Kiến Dân nói với mấy người Vân Khả Thiên.
"Được rồi, tạm biệt bí thư Trương".
Mấy người chào tạm biệt Trương Kiến Dân rồi lái xe ra đường cao tốc.
Phía sau họ, một hàng xe cảnh sát hú còi báo động đi theo, hộ tống mấy người Lục Hi đang ngồi trên con xe Santana hỏng hóc đến hết đường cao tốc thì mới quay đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.