Chương 163: Tìm thấy Phùng Tích Phạm
Lục Hi
31/05/2022
Mọi người rối rít đứng lên, họ nâng chén rượu, đám người Ngư Bạch cũng cầm đồ uống đứng dậy.
Còn hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cầm đồ uống trên tay đã không ngừng run rẩy.
Một nhóm ông lớn giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, nhìn về phía Lục Hi nói: “Chúng tôi kính cẩn nghênh tiếp cậu Lục đến”.
Lục Hi chậm rãi đứng lên, anh nâng chén nói: “Đều là anh em cùng trong giang hồ, không nên khách khí”.
Nói xong, Lục Hi uống một chén rượu trước.
Mọi người nhìn nhau cũng uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Lục Hi đặt chén rượu xuống, đưa tay hướng về phía mọi người và nói: “Mời các vị ngồi”.
Mọi người mới ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Tiêu lại đích thân rót đầy một chén rượu, sau đó nâng lên nói.
“Chén rượu thứ nhất để giới thiệu cho mọi người về cậu Lục, tôi đã nói với mọi người về thần uy của cậu Lục rồi, chắc hẳn cũng không cần tôi dài dòng nữa. Chén rượu thứ hai này là Lâm mỗ tôi cảm tạ ơn cứu mạng của cậu Lục”.
Nói xong, Lâm Tiêu uống một hơi cạn sạch chén.
Lúc này, Vương Thế Tân ngồi bàn bên cạnh cũng nâng chén lên nói: “Vương mỗ đích thân tiếp cậu”.
Sau khi Lâm Tiêu quay về đã nói qua chuyện của cả hai cho mọi người, Lục Hi cứu bọn họ một mạng, kính một ly rượu cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc này, Lâm Tiêu lại rót đầy ba chén rượu, ông ta giơ lên nói.
“Trước kia Lâm mỗ kiêu căng tự đại, không biết trời cao đất rộng, cho đến khi gặp được cậu Lục mới biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người xưa không hề lừa gạt tôi, Lâm mỗ rất xấu hổ”.
Nói xong, Lâm Tiêu giơ chén rượu, vẻ mặt thay đổi, ông ta nghiêm túc nói: “Một chén rượu này mọi người cùng kính cậu Lục, từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.
“Từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.
Một nhóm lớn các ông trùm giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, uống hết một hơi.
Với âm thanh này đã dọa Sử Kiếm Ba đang cầm chén rượu sợ đến mức đánh rơi chén xuống đất vang lên một tiếng keng.
Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Lục Hi lại đứng dậy, anh nâng chén lên nói: “Nhận được yêu mến của mọi người, chén rượu này tôi uống”.
Lục Hi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
“Được”.
Sau tiếng hò reo, mọi người cùng uống cạn chén rượu.
Sau đó, Lục Hi cũng không ngồi xuống, mà nhìn xung quanh bốn phía.
Mọi người biết anh có lời muốn nói liền đứng yên.
Chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói.
“Các vị thân mến, hôm nay tổ chức buổi tiệc ở đây, Lục mỗ không thể không tới, nhưng Lục mỗ có lời muốn nói trước, con người tôi thích yên lặng, chuyện hôm nay xin mọi người đừng truyền ra ngoài, để tôi trải qua ngày tháng bình yên”.
Lục Hi biết nếu anh không nói ra lời này, từ nay về sau có thể sẽ không ngày nào yên ổn, một ngày nghênh đón tiễn đưa như vậy sẽ đòi mạng anh mất.
Lúc này, bỗng nhiên có người nói.
“Cậu Lục, Tây Bắc chúng tôi vất vả lắm mới có một vị tông sư lớn như cậu, đây là thời cơ lớn cậu đưa chúng tôi giương cao tên tuổi ở Hoa Hạ, tại sao cậu phải khiêm tốn như vậy chứ”.
Lục Hi nghe xong liền nhướng mày, trong nháy mắt một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ toàn bộ hai tầng lầu.
Linh hồn của mọi người phát run, một loại cảm giác sợ hãi cực lớn trực tiếp tiến vào linh hồn của bọn họ.
Lúc này, bọn họ chỉ muốn tìm một nơi ẩn náu tốt nhất, vùi sâu mình vào đó và chờ đợi luồng gió bão kinh hãi này qua đi.
Một lát sau, long uy tản ra, mọi người mới hồi phục lại, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch và chưa định thần lại.
“Cả đời tôi làm việc còn cần giải thích với mấy người à, thật buồn cười”.
Lục Hi lạnh lùng nói một câu, anh chậm rãi ngồi xuống.
Anh biết rằng không thể hiện ra chút thủ đoạn cương quyết thì mấy người này cũng sẽ không từ bỏ ý định, hơn nữa Hoa Hạ là vùng đất ngọa hổ tàng long, bí mật liên quan đến anh lại nhiều, làm việc cho người khác vẫn phải cố gắng khiêm tốn hết sức.
Bị long uy của Lục Hi chấn nhiếp, cuối cùng đám người này đã nhận thức được Lục Hi mạnh như thế nào.
Loại thủ đoạn này đã vượt qua nhận biết của bọn họ, gần như không thuộc trong phạm vi võ đạo.
Có thể nói là thuộc về một phép thần thông thần tiên đạo pháp, vậy mới có thể khiến người ta cảm thấy kinh khủng như thế.
Sắc mặt Lâm Tiêu cũng vô cùng khó coi, trong long uy vừa rồi, ông ta thân là tông sư cũng khủng hoảng không cản được, vậy thì người khác càng không cần phải nói.
Sắc mặt Lâm Tiêu trầm xuống: “Các vị, dặn dò của anh Lục xin mọi người ghi nhớ trong lòng, nếu có ai dám không tuân theo, Lâm Tiêu tôi sẽ là người đầu tiên xử lý kẻ đó”.
Mọi người đã được lĩnh hội sự khủng khiếp của Lục Hi nào dám nói nửa chữ không, bọn họ liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc này Lục Hi mới phát hiện đám người Ngư Bạch và Thạnh Tư Vũ sắc mặt tái nhợt, dường như chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi.
Lục Hi vội vàng co ngón tay bắn liên tục, hai đường lực tinh thần vọt vào đầu hai người, đuổi đi nỗi sợ hãi trong đầu các cô.
Bây giờ hai người mới thở ra một hơi thật dài, vỗ ngực thở dốc không dứt, ngực run lẩy bẩy phập phồng không ngừng, mắt Lục Hi sáng lên nhìn.
Hai người phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Lục Hi đã sợ hãi nhiều hơn, rõ ràng có chút câu nệ.
Lục Hi thấy vậy liền gắp thức ăn cho hai người, anh nói: “Không phải các cô muốn ăn đồ giang hồ ở đây sao? Nếm thử chút đi”.
Hành động của Lục Hi khiến các cô cảm thấy tốt hơn nhiều, miệng nhỏ bắt đầu nếm thức ăn.
Lúc này ánh mắt Lục Hi quét qua hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên.
Hai người này vẫn còn chìm trong kinh hoàng, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.
Lục Hi cũng không quan tâm đến bọn họ, người như vậy để cho chịu khổ một chút cũng tốt.
Còn lúc này Lâm Tiêu nhìn Lục Hi gắp thức ăn cho Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, ông ta lặng lẽ đến bàn khác, bắt đầu uống rượu nói đùa với mọi người.
Có một vị tông sư điều tiết bầu không khí, lập tức trên bàn rượu đã có tiếng cười nói.
Còn Lục Hi ngồi bên cạnh hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, họ vừa ăn vừa nói chuyện.
Là tiếp viên hàng không, thân hình tướng mạo của Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ nhất định không phải bàn, có người đẹp ở bên, bữa cơm này ăn cũng vui vẻ hòa thuận.
Đặc biệt bây giờ Lục Hi mới phát hiện Ngư Bạch nhìn có hơi gầy, nhưng ngực lại vô cùng đầy đặn, nhất là cô lại có thói quen nhỏ vỗ nhẹ vào ngực, thường xuyên khiến bản thân run lên.
Còn hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cầm đồ uống trên tay đã không ngừng run rẩy.
Một nhóm ông lớn giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, nhìn về phía Lục Hi nói: “Chúng tôi kính cẩn nghênh tiếp cậu Lục đến”.
Lục Hi chậm rãi đứng lên, anh nâng chén nói: “Đều là anh em cùng trong giang hồ, không nên khách khí”.
Nói xong, Lục Hi uống một chén rượu trước.
Mọi người nhìn nhau cũng uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, Lục Hi đặt chén rượu xuống, đưa tay hướng về phía mọi người và nói: “Mời các vị ngồi”.
Mọi người mới ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Tiêu lại đích thân rót đầy một chén rượu, sau đó nâng lên nói.
“Chén rượu thứ nhất để giới thiệu cho mọi người về cậu Lục, tôi đã nói với mọi người về thần uy của cậu Lục rồi, chắc hẳn cũng không cần tôi dài dòng nữa. Chén rượu thứ hai này là Lâm mỗ tôi cảm tạ ơn cứu mạng của cậu Lục”.
Nói xong, Lâm Tiêu uống một hơi cạn sạch chén.
Lúc này, Vương Thế Tân ngồi bàn bên cạnh cũng nâng chén lên nói: “Vương mỗ đích thân tiếp cậu”.
Sau khi Lâm Tiêu quay về đã nói qua chuyện của cả hai cho mọi người, Lục Hi cứu bọn họ một mạng, kính một ly rượu cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc này, Lâm Tiêu lại rót đầy ba chén rượu, ông ta giơ lên nói.
“Trước kia Lâm mỗ kiêu căng tự đại, không biết trời cao đất rộng, cho đến khi gặp được cậu Lục mới biết núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người xưa không hề lừa gạt tôi, Lâm mỗ rất xấu hổ”.
Nói xong, Lâm Tiêu giơ chén rượu, vẻ mặt thay đổi, ông ta nghiêm túc nói: “Một chén rượu này mọi người cùng kính cậu Lục, từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.
“Từ nay về sau giang hồ Tây Bắc đều kính nể cậu Lục”.
Một nhóm lớn các ông trùm giang hồ đồng loạt nâng chén rượu, uống hết một hơi.
Với âm thanh này đã dọa Sử Kiếm Ba đang cầm chén rượu sợ đến mức đánh rơi chén xuống đất vang lên một tiếng keng.
Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Lục Hi lại đứng dậy, anh nâng chén lên nói: “Nhận được yêu mến của mọi người, chén rượu này tôi uống”.
Lục Hi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
“Được”.
Sau tiếng hò reo, mọi người cùng uống cạn chén rượu.
Sau đó, Lục Hi cũng không ngồi xuống, mà nhìn xung quanh bốn phía.
Mọi người biết anh có lời muốn nói liền đứng yên.
Chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói.
“Các vị thân mến, hôm nay tổ chức buổi tiệc ở đây, Lục mỗ không thể không tới, nhưng Lục mỗ có lời muốn nói trước, con người tôi thích yên lặng, chuyện hôm nay xin mọi người đừng truyền ra ngoài, để tôi trải qua ngày tháng bình yên”.
Lục Hi biết nếu anh không nói ra lời này, từ nay về sau có thể sẽ không ngày nào yên ổn, một ngày nghênh đón tiễn đưa như vậy sẽ đòi mạng anh mất.
Lúc này, bỗng nhiên có người nói.
“Cậu Lục, Tây Bắc chúng tôi vất vả lắm mới có một vị tông sư lớn như cậu, đây là thời cơ lớn cậu đưa chúng tôi giương cao tên tuổi ở Hoa Hạ, tại sao cậu phải khiêm tốn như vậy chứ”.
Lục Hi nghe xong liền nhướng mày, trong nháy mắt một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ toàn bộ hai tầng lầu.
Linh hồn của mọi người phát run, một loại cảm giác sợ hãi cực lớn trực tiếp tiến vào linh hồn của bọn họ.
Lúc này, bọn họ chỉ muốn tìm một nơi ẩn náu tốt nhất, vùi sâu mình vào đó và chờ đợi luồng gió bão kinh hãi này qua đi.
Một lát sau, long uy tản ra, mọi người mới hồi phục lại, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch và chưa định thần lại.
“Cả đời tôi làm việc còn cần giải thích với mấy người à, thật buồn cười”.
Lục Hi lạnh lùng nói một câu, anh chậm rãi ngồi xuống.
Anh biết rằng không thể hiện ra chút thủ đoạn cương quyết thì mấy người này cũng sẽ không từ bỏ ý định, hơn nữa Hoa Hạ là vùng đất ngọa hổ tàng long, bí mật liên quan đến anh lại nhiều, làm việc cho người khác vẫn phải cố gắng khiêm tốn hết sức.
Bị long uy của Lục Hi chấn nhiếp, cuối cùng đám người này đã nhận thức được Lục Hi mạnh như thế nào.
Loại thủ đoạn này đã vượt qua nhận biết của bọn họ, gần như không thuộc trong phạm vi võ đạo.
Có thể nói là thuộc về một phép thần thông thần tiên đạo pháp, vậy mới có thể khiến người ta cảm thấy kinh khủng như thế.
Sắc mặt Lâm Tiêu cũng vô cùng khó coi, trong long uy vừa rồi, ông ta thân là tông sư cũng khủng hoảng không cản được, vậy thì người khác càng không cần phải nói.
Sắc mặt Lâm Tiêu trầm xuống: “Các vị, dặn dò của anh Lục xin mọi người ghi nhớ trong lòng, nếu có ai dám không tuân theo, Lâm Tiêu tôi sẽ là người đầu tiên xử lý kẻ đó”.
Mọi người đã được lĩnh hội sự khủng khiếp của Lục Hi nào dám nói nửa chữ không, bọn họ liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc này Lục Hi mới phát hiện đám người Ngư Bạch và Thạnh Tư Vũ sắc mặt tái nhợt, dường như chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa rồi.
Lục Hi vội vàng co ngón tay bắn liên tục, hai đường lực tinh thần vọt vào đầu hai người, đuổi đi nỗi sợ hãi trong đầu các cô.
Bây giờ hai người mới thở ra một hơi thật dài, vỗ ngực thở dốc không dứt, ngực run lẩy bẩy phập phồng không ngừng, mắt Lục Hi sáng lên nhìn.
Hai người phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Lục Hi đã sợ hãi nhiều hơn, rõ ràng có chút câu nệ.
Lục Hi thấy vậy liền gắp thức ăn cho hai người, anh nói: “Không phải các cô muốn ăn đồ giang hồ ở đây sao? Nếm thử chút đi”.
Hành động của Lục Hi khiến các cô cảm thấy tốt hơn nhiều, miệng nhỏ bắt đầu nếm thức ăn.
Lúc này ánh mắt Lục Hi quét qua hai người Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên.
Hai người này vẫn còn chìm trong kinh hoàng, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.
Lục Hi cũng không quan tâm đến bọn họ, người như vậy để cho chịu khổ một chút cũng tốt.
Còn lúc này Lâm Tiêu nhìn Lục Hi gắp thức ăn cho Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, ông ta lặng lẽ đến bàn khác, bắt đầu uống rượu nói đùa với mọi người.
Có một vị tông sư điều tiết bầu không khí, lập tức trên bàn rượu đã có tiếng cười nói.
Còn Lục Hi ngồi bên cạnh hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, họ vừa ăn vừa nói chuyện.
Là tiếp viên hàng không, thân hình tướng mạo của Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ nhất định không phải bàn, có người đẹp ở bên, bữa cơm này ăn cũng vui vẻ hòa thuận.
Đặc biệt bây giờ Lục Hi mới phát hiện Ngư Bạch nhìn có hơi gầy, nhưng ngực lại vô cùng đầy đặn, nhất là cô lại có thói quen nhỏ vỗ nhẹ vào ngực, thường xuyên khiến bản thân run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.