Chương 227: Tôi không biết anh đang nói gì
Lục Hi
31/05/2022
Triệu Á Quân nôn nóng nói: "Mọi người vừa mới đi thì một người áo đen bịt mặt đánh hôn mê tất cả các bảo vệ ở phòng trưng bày số 1, dùng thiết bị mở cửa điện tử ra rồi ăn trộm đầu rồng".
"Một đám vô dụng", Vân Thắng Quốc không màng thân phận mà mắng chửi: "Cậu Lục đâu?"
"Cậu Lục nào?", Triệu Á Quân ngơ ngác.
Vân Thắng Quốc lúc này mới nhớ ra Triệu Á Quân cũng không biết có sự tồn tại của Lục Hi.
"Lập tức khống chế toàn bộ nhân viên bảo tàng, phong tỏa toàn bộ tin tức, nếu dám để lộ một chút đầu mối nào thì tôi sẽ hỏi tội cậu", Vân Thắng Quốc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra mệnh lệnh.
"Vâng".
Triệu Á Quân vội vàng đồng ý, chạy đi thi hành nhiệm vụ.
Vân Thắng Quốc ngồi vào trong xe, khổ sở day huyệt Thái Dương.
Cứ tưởng mọi chuyện đã hoàn hảo rồi, ai mà ngờ lại xảy ra sự cố này chứ.
Cái đầu rồng này sau khi cho ký giả chụp buổi chiều thì còn cần đưa về Thượng Kinh, viện bảo tàng quốc gia Thượng Kinh còn đang chờ kia.
Mà ngày mai ông ta còn phải gặp một ông lớn trong bộ Văn hóa, bên trên cũng muốn khen thưởng ông ta, chuyện này mà truyền ra thì ông ta sẽ gặp rắc rối to.
Vân Thắng Quốc suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhận ra, tại sao cậu Lục vẫn chưa truyền tin đến.
Ông ta biết Lục Hi không thích tham gia tiệc, nên cũng không mời anh đi theo mà nhờ ở lại viện bảo tàng. Bởi đầu rồng còn cần cho buổi chiều nữa, nên ông ta sợ xảy ra sự cố.
Mà với bản lĩnh của Lục Hi thì chắc chắn không thể để cho chuyện này xảy ra, trừ phi là Lục Hi gặp chuyện.
Nghĩ vậy, Vân Thắng Quốc sợ hãi trong lòng. Nếu đến cả Lục Hi cũng gặp chuyện thì e là đầu rồng này cũng sẽ gặp chuyện.
Vân Thắng Quốc vội vàng móc điện thoại ra gọi Lục Hi.
Nhưng không có ai nhận điện thoại, Vân Thắng Quốc sợ hãi dậm chân.
Gọi một lần không được, Vân Thắng Quốc liền gọi lần hai, nhưng điện thoại lúc này đã bị tắt nguồn.
"Lạch cạch".
Vân Thắng Quốc đánh rơi di động xuống đất, ông ta ngây người một hồi rồi nói với thư ký: "Lập tức tìm ra cậu Lục cho tôi, sau đó thì báo tôi".
Thư ký Trương Khải vội vàng nói: "Vâng, bí thư Vân".
Trương Khải lập tức xuống xe, chạy vào viện bảo tàng. Anh ta vẫn biết chút ít về mối quan hệ của Vân Thắng Quốc với Lục Hi. Hơn nữa anh ta biết tầm quan trọng của chuyện này, nên không hề dám chậm trễ.
Sau khi Trương Khải rời đi, Vân Thắng Quốc thẫn thờ dựa vào ghế, nói với tài xế: "Đi đến khách sạn Tây Kinh đi".
Nơi đó còn một nhóm nhân vật nổi tiếng đang chờ ông ta đọc diễn văn, ông ta không thể vắng mặt được.
Trương Khải chạy vào viện bảo tàng thì lập tức tìm phó viện trưởng Lý Kiến Dân, sau đó cả hai đi tới phòng giám sát.
Là thư ký của ông lớn Tỉnh ủy, Trương Khải đương nhiên không phải loại chậm tiêu.
Trên đường đi tới, anh ta đã tiến hành phân tích các tình huống.
Cậu Lục luôn ở trong viện bảo tàng, hẳn là sẽ không đi ra ngoài, bí thư Vân không liên lạc được thì anh ta chắc chắn cũng thế. Hiện tại chỉ có thể kiểm tra camera theo dõi để xem cậu Lục đã gặp chuyện gì.
Hai người vội vã đi đến phòng giám sát, lập tức cho nhân viên trích xuất camera.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng cũng có người phát hiện Lục Hi bị Trương Thiệu Phong đưa đi ở một góc hành lang.
"Cái đồ ngu xuẩn này".
Trương Khải âm thầm chửi Trương Thiệu Phong một câu, cũng không kịp chào hỏi mà chạy đi luôn.
Vừa đi ra ngoài, Trương Khải vừa gọi điện cho bí thư Vân.
"Alo, bí thư Vân ạ, cậu Lục bị Trương Thiệu Phong bắt đi rồi, còn bị còng tay nữa".
"Cái tên ngu xuẩn này, lập tức đi gọi cậu Lục về, kể mọi chuyện cho cậu ta. Còn cái thằng chó Trương Thiệu Phong đó để tôi xử lý sau", Vân Thắng Quốc cắn răng nói.
"Vâng, bí thư Vân".
"Có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi", nói xong, Vân Thắng Quốc cúp máy luôn.
Trương Khải ra khỏi viện bảo tàng, tự lái xe đi thẳng đến sở cảnh sát hình sự.
...
Lúc này, ở trong một phòng thẩm vấn của sở cảnh sát hành sự.
Lục Hi ngồi trên ghế thẩm vấn như một tên tội phạm.
Mà Trương Thiệu Phong cùng nữ cảnh sát kia thì ngồi trên ghế đối diện, lạnh nhạt nhìn anh.
Ban nãy, ở trên đường, điện thoại Lục Hi vang lên.
Lục Hi cũng không nghe mà tắt tiếng, sau đó tắt máy.
Có điều sau đó Trương Thiệu Phong cũng đã tịch thu điện thoại của anh.
Mà Trương Thiệu Phong vẫn đang suy nghĩ, ông ta đã đánh mất tiên cơ trong chuyện này, ông ta có thể cảm nhận được bí thư Vân đã có định kiến về bản thân.
Chỉ cần ông ta giải quyết được chuyện này, bộ mặt thật của Lục Hi sẽ bị lộ ra, bí thư Vân chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về ông ta. Rồi cuộc đời chính trị của ông ta cũng sẽ khác hẳn.
Vấn đề duy nhất hiện tại chính là làm sao để cạy miệng Lục Hi, khiến Lục Hi khai hết sự thật trước khi bí thư Vân xong việc.
Ông ta cho rằng Lục Hi tuyệt đối có can dự vào chuyện này, đây là chuyện có khả năng đến tám, chín mươi phần trăm. Mà ông ta có vô số cách khiến kẻ này phải mở miệng.
"Cậu Lục, tôi hy vọng cậu có thể nói đúng sự thật chuyện đầu rồng bị trộm. Trong vụ này cậu đóng vai gì, mời nói ra, để đỡ phải chịu những nỗi khổ không cần thiết".
Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, lạnh lùng nói.
Lục Hi cười đáp: "Sao ông lại chắc chắn là chuyện này liên quan đến tôi chứ?"
"Nếu không liên quan thì sao cậu lại biết đầu rồng ở trong cái hồ nước đó?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng hỏi.
Lục Hi nhìn Trương Thiệu Phong, bình tĩnh đáp: "Có những việc, chỉ dựa vào ánh mắt của ông thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng. Ông cũng đừng có uy hiếp tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp đấy".
"Một đám vô dụng", Vân Thắng Quốc không màng thân phận mà mắng chửi: "Cậu Lục đâu?"
"Cậu Lục nào?", Triệu Á Quân ngơ ngác.
Vân Thắng Quốc lúc này mới nhớ ra Triệu Á Quân cũng không biết có sự tồn tại của Lục Hi.
"Lập tức khống chế toàn bộ nhân viên bảo tàng, phong tỏa toàn bộ tin tức, nếu dám để lộ một chút đầu mối nào thì tôi sẽ hỏi tội cậu", Vân Thắng Quốc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra mệnh lệnh.
"Vâng".
Triệu Á Quân vội vàng đồng ý, chạy đi thi hành nhiệm vụ.
Vân Thắng Quốc ngồi vào trong xe, khổ sở day huyệt Thái Dương.
Cứ tưởng mọi chuyện đã hoàn hảo rồi, ai mà ngờ lại xảy ra sự cố này chứ.
Cái đầu rồng này sau khi cho ký giả chụp buổi chiều thì còn cần đưa về Thượng Kinh, viện bảo tàng quốc gia Thượng Kinh còn đang chờ kia.
Mà ngày mai ông ta còn phải gặp một ông lớn trong bộ Văn hóa, bên trên cũng muốn khen thưởng ông ta, chuyện này mà truyền ra thì ông ta sẽ gặp rắc rối to.
Vân Thắng Quốc suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhận ra, tại sao cậu Lục vẫn chưa truyền tin đến.
Ông ta biết Lục Hi không thích tham gia tiệc, nên cũng không mời anh đi theo mà nhờ ở lại viện bảo tàng. Bởi đầu rồng còn cần cho buổi chiều nữa, nên ông ta sợ xảy ra sự cố.
Mà với bản lĩnh của Lục Hi thì chắc chắn không thể để cho chuyện này xảy ra, trừ phi là Lục Hi gặp chuyện.
Nghĩ vậy, Vân Thắng Quốc sợ hãi trong lòng. Nếu đến cả Lục Hi cũng gặp chuyện thì e là đầu rồng này cũng sẽ gặp chuyện.
Vân Thắng Quốc vội vàng móc điện thoại ra gọi Lục Hi.
Nhưng không có ai nhận điện thoại, Vân Thắng Quốc sợ hãi dậm chân.
Gọi một lần không được, Vân Thắng Quốc liền gọi lần hai, nhưng điện thoại lúc này đã bị tắt nguồn.
"Lạch cạch".
Vân Thắng Quốc đánh rơi di động xuống đất, ông ta ngây người một hồi rồi nói với thư ký: "Lập tức tìm ra cậu Lục cho tôi, sau đó thì báo tôi".
Thư ký Trương Khải vội vàng nói: "Vâng, bí thư Vân".
Trương Khải lập tức xuống xe, chạy vào viện bảo tàng. Anh ta vẫn biết chút ít về mối quan hệ của Vân Thắng Quốc với Lục Hi. Hơn nữa anh ta biết tầm quan trọng của chuyện này, nên không hề dám chậm trễ.
Sau khi Trương Khải rời đi, Vân Thắng Quốc thẫn thờ dựa vào ghế, nói với tài xế: "Đi đến khách sạn Tây Kinh đi".
Nơi đó còn một nhóm nhân vật nổi tiếng đang chờ ông ta đọc diễn văn, ông ta không thể vắng mặt được.
Trương Khải chạy vào viện bảo tàng thì lập tức tìm phó viện trưởng Lý Kiến Dân, sau đó cả hai đi tới phòng giám sát.
Là thư ký của ông lớn Tỉnh ủy, Trương Khải đương nhiên không phải loại chậm tiêu.
Trên đường đi tới, anh ta đã tiến hành phân tích các tình huống.
Cậu Lục luôn ở trong viện bảo tàng, hẳn là sẽ không đi ra ngoài, bí thư Vân không liên lạc được thì anh ta chắc chắn cũng thế. Hiện tại chỉ có thể kiểm tra camera theo dõi để xem cậu Lục đã gặp chuyện gì.
Hai người vội vã đi đến phòng giám sát, lập tức cho nhân viên trích xuất camera.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng cũng có người phát hiện Lục Hi bị Trương Thiệu Phong đưa đi ở một góc hành lang.
"Cái đồ ngu xuẩn này".
Trương Khải âm thầm chửi Trương Thiệu Phong một câu, cũng không kịp chào hỏi mà chạy đi luôn.
Vừa đi ra ngoài, Trương Khải vừa gọi điện cho bí thư Vân.
"Alo, bí thư Vân ạ, cậu Lục bị Trương Thiệu Phong bắt đi rồi, còn bị còng tay nữa".
"Cái tên ngu xuẩn này, lập tức đi gọi cậu Lục về, kể mọi chuyện cho cậu ta. Còn cái thằng chó Trương Thiệu Phong đó để tôi xử lý sau", Vân Thắng Quốc cắn răng nói.
"Vâng, bí thư Vân".
"Có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi", nói xong, Vân Thắng Quốc cúp máy luôn.
Trương Khải ra khỏi viện bảo tàng, tự lái xe đi thẳng đến sở cảnh sát hình sự.
...
Lúc này, ở trong một phòng thẩm vấn của sở cảnh sát hành sự.
Lục Hi ngồi trên ghế thẩm vấn như một tên tội phạm.
Mà Trương Thiệu Phong cùng nữ cảnh sát kia thì ngồi trên ghế đối diện, lạnh nhạt nhìn anh.
Ban nãy, ở trên đường, điện thoại Lục Hi vang lên.
Lục Hi cũng không nghe mà tắt tiếng, sau đó tắt máy.
Có điều sau đó Trương Thiệu Phong cũng đã tịch thu điện thoại của anh.
Mà Trương Thiệu Phong vẫn đang suy nghĩ, ông ta đã đánh mất tiên cơ trong chuyện này, ông ta có thể cảm nhận được bí thư Vân đã có định kiến về bản thân.
Chỉ cần ông ta giải quyết được chuyện này, bộ mặt thật của Lục Hi sẽ bị lộ ra, bí thư Vân chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về ông ta. Rồi cuộc đời chính trị của ông ta cũng sẽ khác hẳn.
Vấn đề duy nhất hiện tại chính là làm sao để cạy miệng Lục Hi, khiến Lục Hi khai hết sự thật trước khi bí thư Vân xong việc.
Ông ta cho rằng Lục Hi tuyệt đối có can dự vào chuyện này, đây là chuyện có khả năng đến tám, chín mươi phần trăm. Mà ông ta có vô số cách khiến kẻ này phải mở miệng.
"Cậu Lục, tôi hy vọng cậu có thể nói đúng sự thật chuyện đầu rồng bị trộm. Trong vụ này cậu đóng vai gì, mời nói ra, để đỡ phải chịu những nỗi khổ không cần thiết".
Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, lạnh lùng nói.
Lục Hi cười đáp: "Sao ông lại chắc chắn là chuyện này liên quan đến tôi chứ?"
"Nếu không liên quan thì sao cậu lại biết đầu rồng ở trong cái hồ nước đó?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng hỏi.
Lục Hi nhìn Trương Thiệu Phong, bình tĩnh đáp: "Có những việc, chỉ dựa vào ánh mắt của ông thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng. Ông cũng đừng có uy hiếp tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp đấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.