Cự Long Thức Tỉnh

Chương 118: Tông sư không hài lòng

Lục Hi

31/05/2022

Những động tác vô cùng kỳ lạ khiến cho cơ thể bị uốn cong hoặc duỗi ra từ những vị trí không tưởng làm cho ai nhìn vào cũng phải hoang mang.

Sau khi Lục Hi thực hiện xong mấy động tác cơ bản, nét mặt của mọi người vẫn hoang mang không thôi.

Theo như bọn họ thấy thì đây chẳng phải là một bộ kỹ thuật chiến đấu mà chỉ là một đống các động tác kỳ quặc mà thôi.

Lục Hi nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.

"Đây là những động tác cơ bản của bộ kỹ thuật chiến đấu này. Nếu các anh có thể học được những động tác cơ bản này thì từ chúng có thể tạo ra hàng ngàn chiêu thức biến hóa khác nhau để các anh có thể sử dụng sức lực tối thiểu nhưng vẫn phát huy khả năng tối đa ở bất cứ địa hình hay hoàn cảnh nào. Các anh từ từ nghiên cứu đi".

Nói xong Lục Hi tìm một chỗ râm mát, nằm xuống ghế tựa bắt đầu nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, những người còn lại bắt đầu nghiên cứu mấy chục động tác mà Lục Hi vừa thực hiện lúc nãy.

Lúc này bọn họ mới kinh hãi nhận ra rằng bọn họ không thể làm được bất cứ một động tác kỳ quặc nào mà Lục Hi đã từng làm trước đó.

Lục Hi nằm trên ghế tựa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Thuật cận chiến thần quan này được Long Thần phát triển đặc biệt cho anh, nó có những yêu cầu nhất định về thể chất, hầu hết người bình thường chắc chắn sẽ không thể học được.

Với chất lượng thể chất của đội lính đặc chủng Viêm Long, họ có thể sẽ chỉ miễn cưỡng học được một vài chiêu thức, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để họ sử dụng cả đời.

Đối với người luyện võ, đôi khi chỉ với một chiêu nửa thức thì cũng đã đủ để vượt trội hơn người khác, huống chi đây còn là một bộ thần kỹ, có thể thành thục được một chiêu nửa thức đã là rất đáng nể rồi.

Thời gian tiếp theo, Lục Hi đã trải qua một giấc ngủ say.

Trong khi đó đội lính đặc chủng không ngừng bắt chước từng động tác của Lục Hi, tuy rằng không đúng lắm nhưng cũng đã ra dáng vài phần.

Mãi đến tối Lục Hi mới thức dậy.

Mọi người thấy giáo quan tỉnh lại thì vội vàng xếp thành hàng.

Tuy nhiên, thoạt nhìn thì trông bọn họ có vẻ rất suy sụp. Bởi vì những động tác kia thật sự rất khó học, đối với thể chất lại có yêu cầu rất cao, bọn họ chỉ có thể bắt chước được một chút bộ dáng mà cũng đã gây sức ép không nhỏ lên thân thể.

Lục Hi liếc nhìn bọn họ, nói: "Các anh khiến cho tôi thật thất vọng".

Sau đó anh xoay người rời đi.



Cả đội lính đặc chủng đều đỏ mặt, đặc biệt là Dương Quân.

Người ta chỉ mới dạy có mấy động tác cơ bản nhưng bọn họ đều không làm được, bị người ta khinh thường cũng không có gì lạ.

Sau khi Lục Hi rời đi, Dương Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây không tin mình không làm được, chẳng phải chỉ là một vài động tác cơ bản thôi hay sao?"

Vừa nói Dương Quân vừa tiếp tục tập luyện.

Người khác thấy vậy cũng nghiến răng nghiếp lợi tập luyện tiếp, dù sao bọn họ cũng là quân tinh nhuệ của đội đặc chủng, bọn họ có thể chết trận cũng không thể để cho người ta khinh thường.

Cả đội lính đặc chủng tiếp tục bắt đầu tiếp tục tập luyện cật lực trong bóng đêm.

Một đêm dài trôi qua.

Ngày hôm sau, Lục Hi vẫn ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh lại.

Đợi anh cơm nước xong xuôi bước vào sân tập thì đội lính đặc chủng đã sớm bắt đầu tập luyện rồi.

Tuy rằng thân thể của bọn họ đều đã bị những động tác kia tra tấn đến mức mỏi mệt chịu không nổi nhưng tinh thần của bọn họ vẫn ổn, tất cả đều đang nghiến răng nghiến lợi kiên trì.

Lục Hi nhìn lướt qua mà không nói gì, chỉ tìm một chỗ mát mẻ ngủ tiếp.

Cứ như vậy giằng co ba ngày, cuối cùng trong đội lính đặc chủng mới có được một vài người tìm được một chút cảm giác.

Đặc biệt là Dương Quân, dường như hắn ta đã lĩnh ngộ ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Sắc trời dần tối, Lục Hi cũng đã tỉnh, anh đứng dậy liếc mắt nhìn đội lính đặc chủng một cái rồi liền chuẩn bị đến nhà ăn ăn một bữa thịnh soạn.

Lúc này, dường như có một bóng người đang đi xuống núi.

Trong phút chốc, bóng người đã đi tới phía trước mọi người.

Người đó liếc nhìn Dương Quân và mọi người rồi dừng ánh mắt ở vị trí của Lục Hi.

Lục Hi cũng nhìn thấy người đó.

Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi có dáng người cao gầy và mặc một bộ thường phục đơn giản. Ánh mắt của ông ta nhìn Lục Hi rất lạnh lùng.

Tôn Chính Đức vội vàng chạy tới nói với người đó: "Ông Lâm, ông đã trở lại".



Người vừa tới gật đầu, sau đó chỉ vào Lục Hi hỏi: "Chuyện gì đây?". Giọng nói của ông ta nghe rất cao ngạo.

Tôn Chính Đức cười nói: "Đây là giáo quan được cấp trên phái tới, anh ấy họ Lục, tên là Lục Hi".

Sau đó Tông Chính Đức liền giới thiệu người kia với Lục Hi: "Đây là ông Lâm, cũng là giáo quan của đội Viêm Long chúng tôi, ông Lâm Phong đây chính là một tông sư cao thủ".

Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.

Lâm Phong nghe nói Lục Hi cũng là giáo quan thì đột nhiên tỏ ra không hài lòng.

Thấy Lục Hi chỉ gật đầu chào mình, sắc mặt ông ta thay đổi, liền nói: "Không phải cấp trên mời tôi đến đây làm giáo quan sao? Sao lại còn gọi thêm một kẻ vô danh tới đây thế này?"

Bản thân là một tông sư, tất nhiên Lâm Phong phải có sự kiêu ngạo của mình.

Ông ta đã trở thành giáo quan của đội Viêm Long thế mà cấp trên lại phái tới thêm một người làm giáo quan, một tông sư như ông ta làm sao có thể hài lòng cho được?

Lúc trước, ông ta cũng chỉ vì nể mặt cấp trên cho nên mới đồng ý tới đây làm giáo quan.

Nhưng sau khi đến đây thì ông ta mới thấy đám người này là một đám quân nhân càn quấy.

Đặc biệt là Dương Quân, nói chuyện cực kỳ vô lý.

Một tông sư như ông ta đi đến đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, tất nhiên không thể chịu được chuyện người khác ăn nói vô lý hỗn láo với mình.

Tuy nhiên, Dương Quân là cháu trai của chiến thần cho nên có thân phận vô cùng đặc biệt, Lâm Phong cũng không dám tùy tiện ra tay trừng trị Dương Quân.

Nhìn thấy đám người này cư xử hỗn láo, Lâm Phong cũng không có ý định thật sự huấn luyện bọn họ, cho nên ông ta mới thản nhiên khoát tay đi về phía ngọn núi phía sau, dành phần lớn thời gian ở nơi này tu luyện.

Ông ta nghĩ rằng chỉ cần ở lại đây ba tháng thì sẽ hoàn thành lời hứa ban đầu của mình.

Tuy nhiên, ông ta không ngờ cấp trên lại phái tới thêm một giáo quan khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Ông ta thân là một tông sư được vạn người kính ngưỡng, đã không thể ra tay trừng trị Dương Quân thì hôm nay cũng phải dạy cho tên giáo quan mới này một bài học.

Phải cho tất cả đám người này biết thế nào là một tông sư.

Bởi vì tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, là tín ngưỡng không thể bị mai một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Long Thức Tỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook