Cự Phách

Chương 87: Bắt cóc

Doãn Gia

27/11/2020

Vương Thành và Chử Diệc Phong cùng ăn trưa, đến một rưỡi liền chia tay, một người về công ty, một người lái xe về thôn Quan gia.

Bởi vì ở gần công ty, nên Chử Diệc Phong đi chưa đến năm phút đã đến, tuy đến muộn nhưng không có ai dám nói gì anh, bây giờ công ty đã dần ổn định, nhân viên cũng nhiều thêm, không khí không còn tùy ý như trước đây nữa.

Nhìn thấy Chử Diệc Phong, trong mắt nhân viên liền lộ vẻ kính sợ, tuy rằng nghe tiền bối nói bây giờ luôn thấy boss ở công ty, nhưng boss cho bọn họ cảm giác vừa thần bí lại cao vời vợi không thể leo đến.

"Cô có nhận ra hôm nay tâm trạng boss rất tốt không?". Nhân viên lễ tân say mê nhìn bóng hình cao ngất đẹp trai của boss, lúc trước chọn công ty này đúng là sự lựa chọn đúng đắn, không ngờ chủ công ty lại là một người đàn ông vừa trẻ lại đẹp trai như vậy, sau đó lén nói với nữ nhân viên lễ tân khác.

Sau khi Đường Ti Ti bị sa thải, công ty lại tuyển hai nhân viên lễ tân mới, là hai cô gái đoan chính thanh tú, nhưng không có suy nghĩ không nên có như Đường Ti Ti, các cô vẫn luôn yên phận.

"Cô hoa mắt rồi". Nữ đồng nghiệp B liếc mắt xem thường, boss ngày nào cũng một vẻ lãnh đạm như vậy, cô không nhìn ra được boss có vẻ như đang vui ở đâu, hoa si cũng có mức độ thôi chứ.

"Cô mới hoa mắt ấy, tôi cảm thấy tâm trạng boss khá tốt". Nữ đồng nghiệp A nghe cô không đồng ý với quan điểm của mình, cũng không giải thích, đôi khi, người ta có vui hay không không chỉ nhìn ở vẻ mặt thôi đâu, tuy cô không hiểu lắm, nhưng lại cảm giác được.

Bên kia, Vương Thành đi được nửa đường thì Viên Hạ gọi đến.

Cậu và Viên Hạ đã lâu rồi chưa gặp, lúc trước khi còn làm ở Hoa Ưng thì thỉnh thoảng vào ngày nghỉ cậu và Viên Hạ sẽ gặp nhau, cùng ăn bữa cơm, bởi vì tuổi của bọn họ không cách nhau nhiều, nên trò chuyện rất thoải mái.

Trong ấn tượng của cậu, Viên Hạ là một người rất ôn nhu, tính cách cũng khá sáng sủa, nhưng vừa nhấn nghe máy, thì liền vang lên giọng nói dồn dập của Viên Hạ.

"Phố XX đường XX, mau đến cứu tôi".

Nói xong lời nói rất khó hiểu, thì điện thoại đã bị ngắt, Vương Thành thậm chí không kịp nói một từ, trong lòng thấy rất ngạc nhiên, nhưng cậu không nghĩ thêm nhiều đã quay đầu xe, đi về phía địa chỉ mà Viên Hạ nói, cũng may mỗi lần hai người hẹn đi ăn thì Viên Hạ đều dẫn cậu đến chỗ anh thích, địa chỉ mà Viên Hạ vừa nói chính là một trong những nơi anh từng dẫn cậu đến, bởi vì đó là chỗ mà Viên Hạ rất thích nên bọn họ đã đến đó hai ba lần, Vương Thành còn nhớ rõ.

Đoạn đường đi khá xa, cậu mất kha khá thời gian mới đuổi kịp đến nơi, nhưng cậu không thấy Viên Hạ ở đường XX.

Vương Thành cũng không nản lòng, cậu đến đây đã mất một khoảng thời gian, rất có thể Viên Hạ đã dời đến nơi khác, nhưng chắc chắn là còn ở gần đây, cậu lái chầm chậm nhìn ngó, vừa lấy di động ra gọi cho Viên Hạ, nhưng mãi vẫn không bắt máy, cậu vẫn cứ gọi liên tục.

Bây giờ là hơn ba giờ chiều, người đi lại trên đường rất ít, hai ba phút sau, Vương Thành nhìn thấy trong một ngõ nhỏ âm u có mấy bóng người đang giằng co, nhìn kỹ thì thấy một trong số đó chính là Viên Hạ, đang bị mấy gã đàn ông khác vừa tha vừa kéo.

Ánh sáng chiếu rọi vào, cùng với đó là vài tiếng còi ô tô, mấy người trong ngõ hoảng sợ, quay đầu liền thấy có một chiếc xe dừng ở đầu ngõ, ánh đèn xe chói mắt làm chúng phải giơ tay lên cản lại.

Viên Hạ thì vui sướng, anh nhận ra đó là xe Vương Thành.

Chỉ một khắc dừng lại này, Vương Thành đã bước xuống xe, cậu không tắt đèn xe đi, ngược chiều sáng, mấy kẻ kia không thể thấy rõ cậu.

"Cút, đừng xen vào chuyện của người khác". Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt hung tợn quát lên với Vương Thành, gã tưởng đó là người đi qua đường.



"Nên cút là bọn mày đấy. Bọn mày định làm gì bạn tao?". Vương Thành siết nắm đấm, lần trước sau khi đánh nhau với Chử Diệc Phong thì đã lâu rồi cậu chưa động tay với người khác, tay đang ngứa đấy.

Nghe nói vậy, đám người kia đều hoảng hốt, trước đó chúng đã điều tra tình huống của Viên Hạ rồi, hôm nay rõ ràng chỉ có mình nó đến đây ăn, sao lại chạy đến một người quen chứ, bởi vì có người dặn chúng phải làm chuyện này kín đáo, nên gã có vết sẹo rất nhanh đã bình tĩnh lại, lập tức ra hiệu với hai tên đàn em, đàn em hiểu ý, không có ý tốt gì đi về phía Vương Thành.

"Vương Thành, chúng không phải là người tốt đâu, cậu phải cẩn thận đấy". Viên Hạ bỗng thấy hối hận, ba người muốn bắt anh vừa nhìn là biết không phải là bọn lưu manh bình thường, anh không nên để Vương Thành đến đây nhảy vào chuyện này, nhưng rất nhanh anh đã biết mình lo thừa rồi.

Một tên đàn em vừa lại gần, một đấm của Vương Thành liền đập ngã, một tên khác hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của Vương Thành đã giộng lên mặt gã, người nọ ngã xuống đất, ôm mặt kêu đau, qua một lúc lâu vẫn chưa đứng lên được, đúng là nhanh đến không thể nhanh hơn.

Gã vết sẹo hoảng sợ, lập tức đẩy Viên Hạ đi tiến lại gần vương Thành, thân thủ tốt hơn hai tên đàn em một chút, nhưng chỉ hai ba chiêu đã bị Vương Thành giải quyết.

"Cậu...". Viên Hạ giật mình nhìn Vương Thành.

"Đi khỏi đây trước rồi nói". Vương Thành kéo anh rời khỏi ngõ, ngồi lên xe mau chóng rời khỏi nơi rắc rối này.

Ở trên xe, Viên Hạ vẫn chưa bình tĩnh lại được, "Quen cậu lâu như vậy mà tôi còn không biết cậu có võ đấy".

"Tôi học lâu rồi, học với sư phụ tôi, trước kia không phải tôi nói với anh sư phụ tôi là một hòa thượng sao, ông ấy xuất thân từ Thiếu Lâm, từ năm tám tuổi tôi đã đi theo ông ấy, ông ấy gần như truyền hết sở học cả đời mình cho tôi, nhưng để học võ công của ông ấy tôi đã ăn không ít khổ đấy". Vương Thành nhăn mặt, võ công không dễ học, đặc biệt là võ công Thiếu Lâm.

"Tôi chỉ nghĩ sư phụ cậu là hòa thượng bình thường thôi, không ngờ lại là xuất thân là Thiếu Lâm, trước đây tôi còn tưởng võ công của Thiếu Lâm Tự chỉ là truyền thuyết". Viên Hạ hâm mộ nói, tiếc là tuổi anh lớn rồi, nếu không cũng phải học hai chiêu phòng thân.

"Đúng rồi, vừa nãy có chuyện gì vậy?".

"Tôi cũng không rõ lắm, buổi chiều tôi không có lớp nên định tìm anh ấy cùng đi ăn, nhưng anh ấy lại có cuộc họp khẩn cấp, nên tôi tự giải quyết bữa trưa, kết quả liền phát hiện có người đang theo dõi tôi, những kẻ kia biết tôi đã phát hiện ra chúng liền muốn bắt tôi đi".

Vương Thành biết anh ấy mà anh nói chính là người yêu của anh, "Vậy sao anh lại nghĩ đến chuyện gọi cho tôi?".

"Trong lúc vội vàng tôi liền ấn quay số nhanh, cũng không biết mình ấn số ai, may mà là cậu, cậu đã giúp tôi chuyện lớn". Viên Hạ cười khổ nói, nhưng như vậy cũng tốt, anh không muốn y lo lắng, sốt ruột cho anh.

Vương Thành vui mừng nói: "Rất vinh hạnh, không ngờ tôi lại được anh cài quay số nhanh". Viên Hạ bị những lời này của cậu chọc cười, "Cậu khoa trương quá đó".

"Không khoa trương đâu, anh là người bạn đầu tiên mà tôi quen biết".

"A, vậy ông chủ của cậu thì sao?". Viên Hạ trêu ghẹo.

"Khụ khụ, anh ấy không xem là bạn".



"Là người yêu đúng chứ".

Vương Thành không tán thành lắc đầu, "Anh nói xem bình thường anh ôn nhu săn sóc cỡ nào, sao cũng nhiễm thói xấu này vậy".

Viên Hạ nghe cậu nói từ "cũng", liền cười ha ha.

Vương Thành đi theo chỉ dẫn của anh đến một tòa cao ốc, cao ốc này cũng chính là nơi có công ty chi nhánh mà trước đây anh cả của cậu làm việc. Vương Thành lo cho anh, muốn đi lên với anh, trong lòng Viên Hạ rất cảm động nên cũng không từ chối, hai người vào thang máy đi đến tầng năm mốt, vừa ra thang máy, Vương Thành đã thấy bốn chữ Tập đoàn Hồng Vũ, tên có hơi quen, hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng cậu không nghĩ ra được.

"Tôi đến rồi, cậu có thể yên tâm về nhà, làm cậu mất nhiều thời gian như vậy, lần sau có cơ hội sẽ báo đáp cậu". Viên Hạ xoay người nói với Vương Thành.

"Bạn bè thì nói báo đáp gì chứ". Vương Thành phẩy tay, "Vậy tôi đi trước đây".

"Đi đường cẩn thận".

Rời khỏi cao ốc, Vương Thành quay đầu nhìn thoáng qua, tuy Viên Hạ không nói gì, nhưng cậu biết trong lòng Viên Hạ rất có thể biết rõ ai muốn bắt cóc anh, nếu anh không muốn nói thì cậu cũng không hỏi nhiều, Viên Hạ là người trưởng thành, sau chuyện hôm nay chắc chắn sau này anh sẽ cảnh giác hơn.

Vương Thành về nhà muộn hơn một tiếng so với dự tính, Chử Diệc Phong tưởng là cậu đã về đến nhà nên gửi tin nhắn cho cậu, Vương Thành nhắn lại mới biết được cậu đang trên đường về, bởi vì lái xe không nên nghe điện thoại, nên anh cũng không hỏi kỹ, đến buổi tối lúc gọi điện mới hỏi, Vương Thành cũng không giấu anh, nói chuyện của Viên Hạ cho anh.

"Chuyện này em đừng xen vào".

"Anh biết là chuyện gì sao?". Vương Thành nghe ra ý trong lời của anh.

"Chuyện hào môn, hiểu không?".

Vương Thành hiểu ngay, hào môn này chắc chắn không phải là chỉ Viên Hạ, mà hơn nửa là người yêu của Viên Hạ, lúc cậu đưa Viên Hạ đến công ty còn tưởng người yêu anh chỉ là nhân viên bình thường của tập đoàn Hồng Vũ, nhưng xem ra rất có thể là những người chức cao như chủ tịch CEO gì đó, đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là lập tức kinh người.

"Chậc chậc, hào môn đúng là phức tạp, ông chủ Chử, nhà anh liệu không phải là giống nhà người yêu Viên Hạ đấy chứ?". Mặc dù đây là lần đầu tiên Vương Thành yêu đương, nhưng cậu không muốn giống như Viên Hạ vậy.

Tiếng cười của Chử Diệc Phong truyền đến, "Em yên tâm, nhà anh không lỗ mãng quá quắt, làm mấy thủ đoạn hạ lưu này đâu, sau này em tiếp xúc với bọn họ là biết".

"Hứa hẹn này đúng là đáng để yên tâm a, mà không cần cũng được". Vương Thành không muốn thảo luận đề tài gặp người nhà này sớm, lúc nãy đúng là miệng tiện.

"Lên thuyền của anh mà em còn nghĩ dễ xuống được sao?".

"Dù là sự thật thì cũng đừng nói thẳng ra như vậy chứ, ít nhất cũng chừa cho em chút không gian để tưởng tượng". Vương Thành trêu chọc.

Tiếc là mánh lới nho nhỏ này của cậu sớm đã bị Chử Diệc Phong nhìn thấu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook