Chương 111: Cho một cái tội
Doãn Gia
27/11/2020
Lúc Chử Diệc Phong nhận được cuộc gọi từ Vương Thành còn cho rằng cậu đang ở thôn Quan gia, ai ngờ người nào đó rất bình tĩnh nói là đang uống trà ở cục cảnh sát, hỏi anh có hứng đến xem không, đã gây họa còn dùng giọng điệu đùa giỡn này để nói, chắc tình hình không nghiêm trọng, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng động tác của anh lại không chậm chút nào.
"Boss?".
Boss bỗng đứng bật dậy, người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn anh, không rõ đang họp suôn sẻ sao boss lại đứng lên rồi.
Lý Dụ đang báo cáo đẩy kính trên mũi lên, cô còn tưởng là nội dung mà mình báo cáo có chỗ nào đó khiến boss không hài lòng, tình huống như vậy chưa từng có, cho nên cô không chắc có phải do mình hay không.
"Mọi người cứ họp tiếp đi, rồi đưa bản báo cáo cuộc họp cho tôi sau". Chử Diệc Phong nói xong liền cầm áo khoác bước ra phòng họp.
Với những người khá hiểu về hành vi của Chử Diệc Phong thì rất bất ngờ, ví như Cao Vĩnh Phúc, ông đi theo bên cạnh Chử Diệc Phong còn lâu hơn đám Lý Dụ, trong ấn tượng của ông tuy boss ít nói ít cười, nhưng rất nghiêm túc với công việc, chắc chắn sẽ không làm cái chuyện để lại đám cấp dưới đang họp rồi bỏ đi.
Lý Dụ nhìn Cao Vĩnh Phúc, "Trợ lý Cao, tiếp theo làm gì đây?".
Người quyết định đã đi rồi.
"Boss đã nói vậy thì họp tiếp đi". Cao Vĩnh Phúc nói, sự hiện hữu của ông chính là ôm hết thảy mọi việc khi boss không ở đây, tình huống này cũng không phải là khó khăn gì, nếu không có boss liền không làm gì được thì công ty đã sụp sớm rồi.
Chiếc xe thể thao mà Chử Diệc Phong thường lái đã mang đi bảo dưỡng định kỳ hàng tháng rồi, nên lần này anh lái chiếc Maybach đi, chiếc xe này được người ta tặng cho, tuy không lái thường xuyên nhưng mỗi tháng đều đưa đi bảo dưỡng, vừa mới bảo dưỡng xong vào tuần trước, thân xe màu bạc vô cùng nổi bật, sắc lạnh như băng, cũng rất hợp với tính cách của anh, lao vút vào cục cảnh sát, bảo vệ canh cổng còn tưởng là mình hoa mắt, lái xe loại này không phú thì quý, nhìn sao cũng không giống như sẽ xuất hiện ở chỗ bọn họ.
Chử Diệc Phong đi vào cục cảnh sát, đập vào mắt đầu tiên là Vương Thành đang ngồi trên ghế dựa, tay chân đầy đủ, hiển nhiên là không chịu thiệt gì, mà ở bên cạnh cậu thì có một gã đàn ông bầm một bên mắt cứ trừng mãi, hai tay rủ xuống không giơ lên được.
"Vương Thành".
Nghe thấy người gọi tên mình, Vương Thành quay đầu không bất ngờ gì khi thấy Chử Diệc Phong, đến còn nhanh hơn cậu nghĩ nữa, lập tức cười chào anh.
"Ông chủ Chử, rốt cục anh đã đến rồi".
"Đã xảy ra chuyện gì?". Chử Diệc Phong đi đến trước mặt cậu.
Vương Thành hất cằm về phía Trương Vĩ, "Còn không phải vì tên này sao, trước đó em đã nói cho anh nghe chuyện của anh họ em rồi đúng không, gã ta chính là tên lưu manh tên Trương Vĩ kia đấy, hôm nay em đến chuyển nhà giúp anh họ, chắc là bị gã biết nên đã dẫn theo mấy người đến gây chuyện, còn muốn ra tay với em nữa, em chỉ có thể phản kháng lại thôi, kết quả không biết là ai báo cảnh sát, sau đó thì như vậy nè".
"Mày nói bậy, rõ ràng là mày ra tay trước".
Chử Diệc Phong còn chưa nói gì thì Trương Vĩ đã bị lời cậu nói chọc giận nhảy xổ lên, gã chỉ dẫn người đi đập phá đồ đạc trong phòng, không có ra tay với bọn họ, nhưng lời gã nói không có ai tin.
Vương Thành liếc mắt nhìn.
Trương Vĩ rụt cổ, gã sợ, chỗ trật khớp cánh tay đến giờ vẫn không nắn về được, đau đến nỗi hét ầm lên, dù không vui cũng không dám làm gì Vương Thành nữa, trước còn tưởng tên này chỉ có hai cái tay, ai ngờ là dân luyện võ.
"Dẫn người đến nhà đập phá đồ đạc của anh họ tao mà mày còn nói những lời này ra được, mày không thấy ngượng thì tao cũng ngượng giùm bố mẹ mày".
Có hàng xóm làm chứng, Trương Vĩ hết đường chối cãi, tất cả mọi người đều tin rằng bọn chúng ra tay trước, dù không ra tay thì dẫn người đến đập phá đồ nhà người khác cũng đã phạm tội rồi, cảnh sát tin Vương Thành không sai, bây giờ lại thêm Chử Diệc Phong với khí thế bất phàm, liền nói chỉ cần ghi chép khẩu cung là về được rồi.
Bố mẹ Trương Vĩ và chú gã đến khá muộn, Vương Thành ghi chép khẩu cung xong rồi đang định rời đi thì bọn họ vội chạy từ ngoài vào, Vương Thành thấy một người đàn bà trung niên vừa thấy Trương Vĩ liền "Ai nha" một tiếng khóc thét lên, giọng rất to.
"Con của tôi, con sao thế nào, sao mắt bầm thế này, còn tay nữa, sao lại như vậy? Rốt cục là thằng khốn nào làm, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con".
"Mẹ, là nó đó". Trương Vĩ nghĩ có bố mẹ rồi thì có chỗ dựa, thái độ liền kiêu căng lên, chỉ thẳng về phía Vương Thành.
Mụ đàn bà hung ác trừng Vương Thành, tiếp đó nhào về phía cậu, "Thằng khốn này, sao mày dám làm vậy với con tao, tao liều mạng với mày".
Mụ ta không thể xông đến chỗ Vương Thành, vì giữa đường bị Chử Diệc Phong cản lại, anh giơ chân ra khiến mụ ta ngã nhào xuống đất, nhưng mụ không chỉ không đứng lên, mà ngồi bệt dưới đất gào thét, "Đánh người, giết người a, có tiền thì ức hiếp dân thường như chúng tôi sao, đánh con trai tôi lại còn đương nhiên như vậy, đây không phải là khi chúng tôi không tiền không thế sao, tôi không sống được nữa, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời thì tôi sẽ thắt cổ chết ở đây".
Nói lưu loát như vậy, vừa nhìn là biết mụ ta thường xuyên làm thế, cảnh sát biết rõ chuyện đều lộ vẻ chán ghét, nếu bọn họ là người bị hại thì thôi, mọi người còn có thể tha thứ cho hành vi càn quấy của mụ, nhưng nếu là kẻ đầu têu, vậy sẽ chỉ khiến người ta thêm chán ghét thôi, đặc biệt là mụ ta vốn không hỏi là ai đã làm sai.
"Bà đã muốn như vậy thì cho con bà tội bắt cóc trộm cướp tài sản giết người không thành là được".
Người trong phòng đều im lặng, khiếp sợ nhìn Chử Diệc Phong đã nói ra lời này, vẻ mặt anh lãnh đạm gần như vô tình, giọng điệu bình thản như đang nói việc nhà vậy.
Tiếng khóc lóc kể lể của mụ im bặt, không phản ứng kịp, mụ chưa từng gặp ai như thế, lạnh lùng lại cường thế, mụ vừa ăn cướp vừa la làng cả lúc lâu mà cũng không thấy lộ vẻ không kiên nhẫn gì, trong lòng bỗng thấy thấp thỏm.
Rời khỏi cục cảnh sát, ngồi trên xe của Chử Diệc Phong, Vương Thành nhìn anh mấy lần, không nhịn được hỏi: "Anh không phải là đang nói thật đấy chứ".
Đã quen biết Chử Diệc Phong được mấy tháng, hai người còn đang hẹn hò nữa, vừa lúc nãy cậu cũng không đoán được Chử Diệc Phong nói đùa hù dọa, hay là nói thật, cảm giác như cái gì cũng có.
"Muốn đi đâu?". Chử Diệc Phong hỏi.
Vương Thành nói địa chỉ cho anh, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em".
"Em nghĩ giả thì là giả, nghĩ thật thì là thật".
Đây là đưa quyền lựa chọn cho cậu sao?
Vương Thành nghĩ nghĩ, "Giết người không thành hình như hơi nghiêm trọng, hay là kiện gã tội ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác, thêm tội cướp bóc tài sản nữa?".
Tội trước không tính là giả, Trương Vĩ và chú gã đúng thật đã làm như vậy, tuy ngày đó đã trả hết, nhưng không đảm bảo là không có người bị hại khác, còn về tội cướp bóc tài sản, Trương Vĩ đã từng làm côn đồ, trước đây chắc chắn đã làm chuyện này, người này ác độc như vậy, còn muốn trả thù bọn họ nữa, nếu không phải đúng lúc cậu và anh họ cùng về, thì liệu sẽ xảy ra chuyện gì cậu không dám tưởng tượng đến, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, nghĩ đến nguy hiểm không lường trước được này, cậu không muốn bỏ qua cho gã.
Chử Diệc Phong nhìn cậu, anh thích điểm này của cậu, ân oán phân minh, tuyệt không nương tay, "Theo lời em nói đi".
Quan Gia Hòa và vợ anh đang ở nhà, lúc cảnh sát đến, Vương Thành đã chủ động nhận chuyện đánh người, tuy nghĩ sẽ không sao, nhưng hai người vẫn rất lo, dân thường như bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tiếp xúc với cảnh sát, Vương Thành có nói sẽ không sao đâu nhưng họ vẫn sốt ruột, nghe thấy tiếng xe vang bên ngoài cũng không chú ý đến.
"Anh họ, chị dâu, tôi về rồi".
Người chưa đến giọng đã đến trước, ngay sau đó Vương Thành đã xuất hiện ở cửa, cùng với Chử Diệc Phong chậm hơn một bước.
"Thành Thành, cậu không sao chứ?". Quan Gia Hòa vui mừng túm chặt tay cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải tôi đã nói sẽ không sao rồi sao, không có việc gì hết, tên Trương Vĩ kia bây giờ bị giữ lại cục cảnh sát, sau này gã sẽ không đến gây chuyện với chúng ta nữa, anh chị yên tâm được rồi".
Chị dâu chú ý thấy Chử Diệc Phong, "Vị tiên sinh này xưng hô thế nào vậy, là anh đã giúp Thành Thành sao?".
"Quên giới thiệu với hai người, anh ấy là ông chủ trước đây của tôi, họ Chử, lần này về nhanh như vậy là nhờ có ông chủ của tôi đấy". Để người thân mau chóng chấp nhận Chử Diệc Phong, Vương Thành đẩy hết công lao lên người anh, đúng là dụng tâm lương khổ.
"Thật sao? Cám ơn anh Chử nhiều lắm, anh đúng là cứu tinh của chúng tôi". Nếu không phải Chử Diệc Phong có khí thế người lạ chớ gần, Quan Gia Hòa rất muốn nắm chặt tay anh biểu đạt cảm kích của mình.
"Đừng khách khí, nên làm thôi". Chử Diệc Phong nói.
Quan Gia Hòa sửng sốt.
Vương Thành vội hỏi, "Anh họ, có chuyện tôi muốn hỏi anh, chắc là anh không nói cho ba mẹ tôi biết chuyện tôi vào cục cảnh sát ha?".
Quan Gia Hòa lập tức không có tâm trạng nghĩ đến lời mà Chử Diệc Phong nói, áy náy, "Xin lỗi, Thành Thành, lúc cậu bị đưa đi tôi hoảng quá nên đã gọi cho chú".
Vương Thành bất đắc dĩ vỗ trán, ba Vương biết cậu vào cục cảnh sát thì chắc chắn sẽ vội chạy đến, cậu phải mau gọi điện về, mong là còn kịp.
"Boss?".
Boss bỗng đứng bật dậy, người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn anh, không rõ đang họp suôn sẻ sao boss lại đứng lên rồi.
Lý Dụ đang báo cáo đẩy kính trên mũi lên, cô còn tưởng là nội dung mà mình báo cáo có chỗ nào đó khiến boss không hài lòng, tình huống như vậy chưa từng có, cho nên cô không chắc có phải do mình hay không.
"Mọi người cứ họp tiếp đi, rồi đưa bản báo cáo cuộc họp cho tôi sau". Chử Diệc Phong nói xong liền cầm áo khoác bước ra phòng họp.
Với những người khá hiểu về hành vi của Chử Diệc Phong thì rất bất ngờ, ví như Cao Vĩnh Phúc, ông đi theo bên cạnh Chử Diệc Phong còn lâu hơn đám Lý Dụ, trong ấn tượng của ông tuy boss ít nói ít cười, nhưng rất nghiêm túc với công việc, chắc chắn sẽ không làm cái chuyện để lại đám cấp dưới đang họp rồi bỏ đi.
Lý Dụ nhìn Cao Vĩnh Phúc, "Trợ lý Cao, tiếp theo làm gì đây?".
Người quyết định đã đi rồi.
"Boss đã nói vậy thì họp tiếp đi". Cao Vĩnh Phúc nói, sự hiện hữu của ông chính là ôm hết thảy mọi việc khi boss không ở đây, tình huống này cũng không phải là khó khăn gì, nếu không có boss liền không làm gì được thì công ty đã sụp sớm rồi.
Chiếc xe thể thao mà Chử Diệc Phong thường lái đã mang đi bảo dưỡng định kỳ hàng tháng rồi, nên lần này anh lái chiếc Maybach đi, chiếc xe này được người ta tặng cho, tuy không lái thường xuyên nhưng mỗi tháng đều đưa đi bảo dưỡng, vừa mới bảo dưỡng xong vào tuần trước, thân xe màu bạc vô cùng nổi bật, sắc lạnh như băng, cũng rất hợp với tính cách của anh, lao vút vào cục cảnh sát, bảo vệ canh cổng còn tưởng là mình hoa mắt, lái xe loại này không phú thì quý, nhìn sao cũng không giống như sẽ xuất hiện ở chỗ bọn họ.
Chử Diệc Phong đi vào cục cảnh sát, đập vào mắt đầu tiên là Vương Thành đang ngồi trên ghế dựa, tay chân đầy đủ, hiển nhiên là không chịu thiệt gì, mà ở bên cạnh cậu thì có một gã đàn ông bầm một bên mắt cứ trừng mãi, hai tay rủ xuống không giơ lên được.
"Vương Thành".
Nghe thấy người gọi tên mình, Vương Thành quay đầu không bất ngờ gì khi thấy Chử Diệc Phong, đến còn nhanh hơn cậu nghĩ nữa, lập tức cười chào anh.
"Ông chủ Chử, rốt cục anh đã đến rồi".
"Đã xảy ra chuyện gì?". Chử Diệc Phong đi đến trước mặt cậu.
Vương Thành hất cằm về phía Trương Vĩ, "Còn không phải vì tên này sao, trước đó em đã nói cho anh nghe chuyện của anh họ em rồi đúng không, gã ta chính là tên lưu manh tên Trương Vĩ kia đấy, hôm nay em đến chuyển nhà giúp anh họ, chắc là bị gã biết nên đã dẫn theo mấy người đến gây chuyện, còn muốn ra tay với em nữa, em chỉ có thể phản kháng lại thôi, kết quả không biết là ai báo cảnh sát, sau đó thì như vậy nè".
"Mày nói bậy, rõ ràng là mày ra tay trước".
Chử Diệc Phong còn chưa nói gì thì Trương Vĩ đã bị lời cậu nói chọc giận nhảy xổ lên, gã chỉ dẫn người đi đập phá đồ đạc trong phòng, không có ra tay với bọn họ, nhưng lời gã nói không có ai tin.
Vương Thành liếc mắt nhìn.
Trương Vĩ rụt cổ, gã sợ, chỗ trật khớp cánh tay đến giờ vẫn không nắn về được, đau đến nỗi hét ầm lên, dù không vui cũng không dám làm gì Vương Thành nữa, trước còn tưởng tên này chỉ có hai cái tay, ai ngờ là dân luyện võ.
"Dẫn người đến nhà đập phá đồ đạc của anh họ tao mà mày còn nói những lời này ra được, mày không thấy ngượng thì tao cũng ngượng giùm bố mẹ mày".
Có hàng xóm làm chứng, Trương Vĩ hết đường chối cãi, tất cả mọi người đều tin rằng bọn chúng ra tay trước, dù không ra tay thì dẫn người đến đập phá đồ nhà người khác cũng đã phạm tội rồi, cảnh sát tin Vương Thành không sai, bây giờ lại thêm Chử Diệc Phong với khí thế bất phàm, liền nói chỉ cần ghi chép khẩu cung là về được rồi.
Bố mẹ Trương Vĩ và chú gã đến khá muộn, Vương Thành ghi chép khẩu cung xong rồi đang định rời đi thì bọn họ vội chạy từ ngoài vào, Vương Thành thấy một người đàn bà trung niên vừa thấy Trương Vĩ liền "Ai nha" một tiếng khóc thét lên, giọng rất to.
"Con của tôi, con sao thế nào, sao mắt bầm thế này, còn tay nữa, sao lại như vậy? Rốt cục là thằng khốn nào làm, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con".
"Mẹ, là nó đó". Trương Vĩ nghĩ có bố mẹ rồi thì có chỗ dựa, thái độ liền kiêu căng lên, chỉ thẳng về phía Vương Thành.
Mụ đàn bà hung ác trừng Vương Thành, tiếp đó nhào về phía cậu, "Thằng khốn này, sao mày dám làm vậy với con tao, tao liều mạng với mày".
Mụ ta không thể xông đến chỗ Vương Thành, vì giữa đường bị Chử Diệc Phong cản lại, anh giơ chân ra khiến mụ ta ngã nhào xuống đất, nhưng mụ không chỉ không đứng lên, mà ngồi bệt dưới đất gào thét, "Đánh người, giết người a, có tiền thì ức hiếp dân thường như chúng tôi sao, đánh con trai tôi lại còn đương nhiên như vậy, đây không phải là khi chúng tôi không tiền không thế sao, tôi không sống được nữa, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời thì tôi sẽ thắt cổ chết ở đây".
Nói lưu loát như vậy, vừa nhìn là biết mụ ta thường xuyên làm thế, cảnh sát biết rõ chuyện đều lộ vẻ chán ghét, nếu bọn họ là người bị hại thì thôi, mọi người còn có thể tha thứ cho hành vi càn quấy của mụ, nhưng nếu là kẻ đầu têu, vậy sẽ chỉ khiến người ta thêm chán ghét thôi, đặc biệt là mụ ta vốn không hỏi là ai đã làm sai.
"Bà đã muốn như vậy thì cho con bà tội bắt cóc trộm cướp tài sản giết người không thành là được".
Người trong phòng đều im lặng, khiếp sợ nhìn Chử Diệc Phong đã nói ra lời này, vẻ mặt anh lãnh đạm gần như vô tình, giọng điệu bình thản như đang nói việc nhà vậy.
Tiếng khóc lóc kể lể của mụ im bặt, không phản ứng kịp, mụ chưa từng gặp ai như thế, lạnh lùng lại cường thế, mụ vừa ăn cướp vừa la làng cả lúc lâu mà cũng không thấy lộ vẻ không kiên nhẫn gì, trong lòng bỗng thấy thấp thỏm.
Rời khỏi cục cảnh sát, ngồi trên xe của Chử Diệc Phong, Vương Thành nhìn anh mấy lần, không nhịn được hỏi: "Anh không phải là đang nói thật đấy chứ".
Đã quen biết Chử Diệc Phong được mấy tháng, hai người còn đang hẹn hò nữa, vừa lúc nãy cậu cũng không đoán được Chử Diệc Phong nói đùa hù dọa, hay là nói thật, cảm giác như cái gì cũng có.
"Muốn đi đâu?". Chử Diệc Phong hỏi.
Vương Thành nói địa chỉ cho anh, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em".
"Em nghĩ giả thì là giả, nghĩ thật thì là thật".
Đây là đưa quyền lựa chọn cho cậu sao?
Vương Thành nghĩ nghĩ, "Giết người không thành hình như hơi nghiêm trọng, hay là kiện gã tội ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác, thêm tội cướp bóc tài sản nữa?".
Tội trước không tính là giả, Trương Vĩ và chú gã đúng thật đã làm như vậy, tuy ngày đó đã trả hết, nhưng không đảm bảo là không có người bị hại khác, còn về tội cướp bóc tài sản, Trương Vĩ đã từng làm côn đồ, trước đây chắc chắn đã làm chuyện này, người này ác độc như vậy, còn muốn trả thù bọn họ nữa, nếu không phải đúng lúc cậu và anh họ cùng về, thì liệu sẽ xảy ra chuyện gì cậu không dám tưởng tượng đến, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, nghĩ đến nguy hiểm không lường trước được này, cậu không muốn bỏ qua cho gã.
Chử Diệc Phong nhìn cậu, anh thích điểm này của cậu, ân oán phân minh, tuyệt không nương tay, "Theo lời em nói đi".
Quan Gia Hòa và vợ anh đang ở nhà, lúc cảnh sát đến, Vương Thành đã chủ động nhận chuyện đánh người, tuy nghĩ sẽ không sao, nhưng hai người vẫn rất lo, dân thường như bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tiếp xúc với cảnh sát, Vương Thành có nói sẽ không sao đâu nhưng họ vẫn sốt ruột, nghe thấy tiếng xe vang bên ngoài cũng không chú ý đến.
"Anh họ, chị dâu, tôi về rồi".
Người chưa đến giọng đã đến trước, ngay sau đó Vương Thành đã xuất hiện ở cửa, cùng với Chử Diệc Phong chậm hơn một bước.
"Thành Thành, cậu không sao chứ?". Quan Gia Hòa vui mừng túm chặt tay cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn không bị thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải tôi đã nói sẽ không sao rồi sao, không có việc gì hết, tên Trương Vĩ kia bây giờ bị giữ lại cục cảnh sát, sau này gã sẽ không đến gây chuyện với chúng ta nữa, anh chị yên tâm được rồi".
Chị dâu chú ý thấy Chử Diệc Phong, "Vị tiên sinh này xưng hô thế nào vậy, là anh đã giúp Thành Thành sao?".
"Quên giới thiệu với hai người, anh ấy là ông chủ trước đây của tôi, họ Chử, lần này về nhanh như vậy là nhờ có ông chủ của tôi đấy". Để người thân mau chóng chấp nhận Chử Diệc Phong, Vương Thành đẩy hết công lao lên người anh, đúng là dụng tâm lương khổ.
"Thật sao? Cám ơn anh Chử nhiều lắm, anh đúng là cứu tinh của chúng tôi". Nếu không phải Chử Diệc Phong có khí thế người lạ chớ gần, Quan Gia Hòa rất muốn nắm chặt tay anh biểu đạt cảm kích của mình.
"Đừng khách khí, nên làm thôi". Chử Diệc Phong nói.
Quan Gia Hòa sửng sốt.
Vương Thành vội hỏi, "Anh họ, có chuyện tôi muốn hỏi anh, chắc là anh không nói cho ba mẹ tôi biết chuyện tôi vào cục cảnh sát ha?".
Quan Gia Hòa lập tức không có tâm trạng nghĩ đến lời mà Chử Diệc Phong nói, áy náy, "Xin lỗi, Thành Thành, lúc cậu bị đưa đi tôi hoảng quá nên đã gọi cho chú".
Vương Thành bất đắc dĩ vỗ trán, ba Vương biết cậu vào cục cảnh sát thì chắc chắn sẽ vội chạy đến, cậu phải mau gọi điện về, mong là còn kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.