Cự Phách

Chương 72: Đàn ông bình thường

Doãn Gia

27/11/2020

Người gặp việc vui thì tình thần thoải mái!

Bây giờ Vương Thành đang ở trạng thái này, cũng không so đo chuyện Chử Diệc Phong khiến cậu không thể xuống giường, thể chất của cậu rất tốt, cơ thể khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nghỉ ngơi một hai tiếng là có thể xuống giường được, cậu đang trù bị kế hoạch cho bảy ngày nghỉ này.

Chử Diệc Phong bận hơn cậu nhiều, Vương Thành đã sớm phát hiện ông chủ Chử không chỉ có công ty bất động sản Hoa Ưng này thôi đâu, ở chỗ khác chắc chắn có sản nghiệp khác mà cậu không biết, nhưng cậu không có hứng thú đào chuyện riêng của người khác ra, cho dù bây giờ bọn họ đã ở bên nhau cũng như vậy.

Chuyện hai người hẹn hò cũng chỉ mình hai người biết, người khác không ai biết cả, Thẩm Viễn thấy hứng thú với quan hệ của bọn họ nhất đã bị người trong nhà anh ta lừa về rồi, bây giờ thân rơi vào vô số buổi xem mặt, không thể tự lo cho mình nên cũng chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện của bọn họ.

Hôm sau vừa ăn sáng xong, Vương Thành đã nhận được cuộc gọi từ em gái Vương Tử Vũ. Vương Tử Vũ học Kinh đại cũng được nghỉ bảy ngày, nên cô chuẩn bị về nhà, muốn nhờ anh hai là cậu xem xem có thể giúp cô đặt trước vé tàu hoặc vé máy bay buổi chiều không.

Tất nhiên là Vương Thành đồng ý.

Lễ Quốc khánh đã đến, các trường đại học ào ào cho nghỉ, hầu hết sinh viên đều chọn về nhà, chỉ có số ít là quyết định ở lại trường.

Vé tàu chắc chắn là không có, thời gian quá dài mất mười mấy tiếng lận, Vương Thành không muốn em gái mình chen chúc với đám người xa lạ trên tàu, cho nên chọn vé máy bay luôn.

"Ông chủ Chử, em mượn máy tính dùng một chút". Vương Thành nói lớn với Chử Diệc Phong đang rửa bát trong phòng bếp, hôm qua anh ngủ lại căn hộ của cậu, đuổi cũng không đi, máy tính đặt trên bàn trà chưa từng chạm vào lần nào, cậu lười về phòng lấy máy tính nên muốn mượn một chút.

Chử Diệc Phong ừ một tiếng.

Vương Thành mở máy lên, trên thanh taskbar dưới màn hình có mấy icon thu nhỏ, cậu chẳng thèm nhìn, mở IE lên đặt vé máy bay, nhưng vì người về khá nhiều, hơn nữa hầu hết cũng đều chọn vào chiều hôm nay cho nên những chuyến bay thích hợp cũng không còn thừa lại mấy vị trí, Vương Thành nhìn nhìn, cuối cùng đặt một vé ở khoang hạng nhất, giá vé gấp đôi khoang phổ thông.

Đặt xong, di động của cậu có tin nhắn báo đã đặt vé thành công, cậu gửi tin cho Vương Tử Vũ, một lát sau, Vương Tử Vũ đã gọi đến.

Lúc Chử Diệc Phong đi ra thì thấy cậu đang ngồi trên sô pha trước máy tính nói chuyện điện thoại, đi về phía máy tính liếc nhìn màn hình, mấy trang web mở ra đều chưa tắt, liền thuận tay tắt đi. Vừa lúc Vương Thành nói chuyện xong, dùng chân cọ cọ bắp đùi anh, "Ông chủ Chử, em định về thôn Quan gia một chuyến, có thể sau lễ Quốc khánh mới về được".

Ba Vương buổi chiều gọi cho cậu nói, việc này ông đã bàn với mẹ Vương rồi, mẹ Vương cũng đồng ý, so với hai cha con bọn họ, mẹ Vương cảm nhận sâu sắc hơn, hơn nữa thôn Quan gia là nơi bà lớn lên, chuyện lớn như vậy trước đây phải cân nhắc một lúc lâu, lần này bà vừa nghe đã đồng ý ngay.

Chử Diệc Phong cầm lấy chân trần của cậu, kéo mạng, Vương Thành từ ghế sô pha trượt nửa người xuống, hơn nửa người nằm trên người anh.

"Anh làm gì vậy? Buông tay ra!".

Vương Thành quơ quơ chân, muốn vứt tay anh ra, Chử Diệc Phong buông tay, nhưng tay khác lại giữ chặt eo cậu, khiến cậu không tránh thoát được.

"Nếu đi về, vậy thì làm hết phần vài ngày tiếp theo luôn đi". Chử Diệc Phong nói xong liền đè cậu lên sô pha, một tay chui vào quần áo cậu, xoa làn da khiến anh bây giờ vẫn thèm muốn kia, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc với một người, không muốn cứ vậy mà thả người về.

Cuộc nói chuyện ngày hôm qua của Vương Thành và ba cậu, tuy anh không nghe hết, nhưng vẫn có thể nghe ra được là chuyện sau này khi Vương Thành rời khỏi Hoa Ưng, tuy anh cũng biết Hoa Ưng không thể giữ cậu lại được, nhưng lúc đó anh vẫn chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị người đàn ông tên Vương Thành này hấp dẫn.



Mặt Vương Thành tối sầm lại, lập tức nghĩ đến ký ức lần đầu tiên không tốt kia, một lần cũng đã đủ để cậu cảm nhận sâu sắc được sự dũng mãnh của Chử Diệc Phong trên giường, nếu nén vài ngày vào lần này, thì cậu thực sự sẽ tinh tẫn nhân vong chết ở trên giường, tuyệt đối không được.

"Anh là dâm trùng đầu thai hả, đầu toàn nghĩ đến việc lên giường, cút ngay, ông không theo đâu".

Vương Thành dùng cả tay chân muốn ngăn Chử Diệc Phong đến gần, hai đùi gần như kẹp giữa hai người, cậu đã tự chứng minh rằng eo mình rất mềm dẻo.

Chử Diệc Phong túm lấy chân cậu, đầu cúi xuống hôn lên cái miệng đang kháng nghị không ngừng kia, chưa kịp khép lại đã bị tiến quân thần tốc, bá đạo càn quyết trận địa không thể chống đỡ được, chờ đến khi Vương Thành cố gắng tìm về chút lý trí, thì quần áo trên người đã xộc xệch hết rồi.

Hôm trước vừa làm xong, tốc độ này cũng nhanh quá.

Vương Thành vội cầm bàn tay đang muốn dịch xuống của anh, môi run run nói: "Anh đủ rồi đó, em cũng có rời thành phố Sơn Hải đâu, chỉ là về thôn Quan gia một chuyến thôi mà, đi xe cũng chỉ một hai tiếng, cũng không phải là không thể gặp mặt, anh cần phải làm vậy sao".

"Ý của em là anh có thể đến thôn Quan gia tìm em?". Chử Diệc Phong nghe vậy liền dừng động tác, đầu đang vùi trước ngực cậu cũng ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm thẳng vào trong mắt cậu.

Vương Thành bỗng có xúc động muốn cắn đứt lưỡi mình, để Chử Diệc Phong đến thôn Quan gia tìm cậu, trừ khi cậu là ông cụ thắt cổ, chán sống rồi.

* Ông cụ thắt cổ: nghĩa là chán sống, không muốn sống nữa.

"Việc này, em không có ý này, thực ra em muốn nói là chỉ vài ngày thôi mà, mọi người đều là đàn ông, không thể nào giống như những cặp nam nữ yêu đương nồng nhiệt đúng chứ". Vương Thành lắp bắp giải thích, lý do này ngay cả bản thân cậu cũng không tin.

"Em thấy anh sẽ tin sao?".

Vương Thành: "...".

"Vậy tiếp tục thôi". Chử Diệc Phong thấy cậu cũng không nói nên lời, trực tiếp tụt quần đùi trên người cậu xuống.

Cái mông trắng bóng tiếp xúc với thảm trải sàn mềm mại, Vương Thành lập tức sợ hãi, vội kêu dừng, "Em biết rồi em biết rồi, anh muốn đến thì đến, nhưng có một chuyện". Chử Diệc Phong nghe vậy lập tức dừng lại, nhướng mày nhìn cậu.

Vương Thành nuốt nuốt nước miếng, "Không thể để ba mẹ em phát hiện quan hệ của chúng ta".

"Được".

Sau đó hai người không còn lời gì để nói, năm giây sau, Vương Thành dịch dịch mông, da đầu run lên nhìn Chử Diệc Phong hình như không định thả cậu ra, "Ông chủ Chử, nếu hiệp định đã bàn xong, vậy thì anh nên buông ra chứ?".

"Anh là người đàn ông bình thường". Chử Diệc Phong nói.



"Cho nên?". Vương Thành có cảm giác không tốt.

"Chỉ một lần". Chử Diệc Phong nói xong liền kéo hai chân cậu ra, hai cơ thể kín không kẽ hở dán sát vào nhau, hai luồng lửa nóng truyền qua truyền lại, nóng bỏng đến nỗi dục vọng đều bốc lên, lời nói của anh không phải là hỏi ý của Vương Thành, dục vọng vừa lắng xuống lại bị khơi lên dễ dàng.

Vương Thành cắn răng, không muốn thừa nhận là mình cũng có cảm giác, bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu vì sao nam nữ đều thích làm tình, cảm giác dâng trào thực sự rất khó khống chế, một khi hưởng thụ loại cảm giác cấm kỵ này thì sẽ rất khó chịu được khiêu khích.

Trong lòng Vương Thành rối rắm, rất nhanh đã bỏ hết quấn quýt cùng Chử Diệc Phong, hai người từ thảm trải sàn lăn lên sô pha, rồi từ sô pha lăn xuống thảm trải sàn, động tác dữ dội đến nỗi hai chân đều run run, tuy nói là một lần, nhưng hai người làm hai tiếng mới phóng ra, eo cũng mềm nhũn, may mà chỉ có một lần.

Buổi chiều, Vương Thành gọi điện trước cho mẹ Vương, sau đó mới thu dọn quần áo về thôn Quan gia, lần trước đi dạo cùng Vương Tử Vũ ở thủ đô có mua mấy bộ quần áo nhưng cậu chưa mặc lần nào, lần này về thôn Quan gia cậu không định mang theo, nếu không mặc vài ngày chắc sẽ bẩn.

Vương Tử Vũ về lúc bốn giờ chiều, Vương Thành định đón em gái rồi cùng về thôn Quan gia, hơn ba giờ, cậu gọi cho Chử Diệc Phong, nói với anh là mình chuẩn bị về thôn Quan gia, rồi lái xe đến sân bay đón Vương Tử Vũ.

Vương Thành đến muộn năm phút, lúc đến sân bay thì Vương Tử Vũ đã chờ cậu ở ngoài, hai anh em xa nhau gần một tháng, Vương Tử Vũ cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là sắc mặt hồng hào hơn trước nhiều, trên người mặc chiếc váy hoa mà mẹ Vương mua cho, tuy không phải là chiếc váy trắng kia nhưng vẫn rất xinh đẹp, người đi ngang qua đều liếc nhìn cô.

Khiến Vương Thành thấy chướng mắt chính là lúc này bên cạnh em gái cậu đang có một "con ruồi" bám lấy, cách rất xa mà dường như cậu có thể nghe thấy tiếng "ruồi" vo ve.

Vương Thành lái xe đến trước mặt họ, mở cửa sổ gọi Vương Tử Vũ.

"Xin lỗi, anh hai tôi đến đón tôi rồi, hẹn gặp lại". Vương Tử Vũ vội nói một câu với "con ruồi" kia, sau đó liền mở cửa đi vào.

"Ruồi" ta hình như muốn nói gì đó, xe đã vèo phát rời đi.

"Anh hai, anh lấy bằng rồi sao?". Vương Tử Vũ thấy cậu lái xe đến đón, vẻ mặt vừa bất ngờ lại vui mừng.

"Không lấy được thì anh hai em nào dám lái xe ra ngoài chứ? Sau này đi xa nhà cũng không cần chờ xe bus, đúng rồi, người lúc nãy kia là ai?". Vương Thành đắc ý nói, mặc dù thôn Quan gia có xe bus đi qua, nhưng chờ một chuyến mất nửa tiếng, rất mất thời gian, bây giờ tự mình lái xe tiện hơn nhiều.

"Em không biết". Vương Tử Vũ lắc đầu.

"Không biết thì sao anh ta lại quấn lấy em?".

"Chỗ của anh ta cũng ở khoang hạng nhất, em vừa ngồi chưa được bao lâu thì anh ta đã lên ngồi rồi, lúc trên máy bay vẫn luôn nói chuyện với em, em không muốn để ý đến anh ta, nhưng anh ta cứ nói mãi, sau khi xuống máy bay cũng đi ra theo, còn nói nếu không có người đón thì có thể chở em đi một đoạn".

Vương Thành cười lạnh, sao không hiểu nữa chứ, chẳng qua là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thôi, lập tức dặn dò: "Sau này gặp người như vậy thì đừng để ý đến, nếu là cứ quấn lấy em thì em gọi cho anh".

"Vâng". Vương Tử Vũ mỉm cười vui vẻ.

Hai người về đến nhà vừa mới hơn sáu giờ, mẹ Vương đã làm xong bữa tối, đang cùng ba Vương chờ hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook