Cứ Quyết Định Vậy Nhé

Chương 48: “Oa! Hai trăm đồng cơ à! Nhiều quá đi, vui quá đi, phải chúc mừng mới được!” Khâu Thiên nói thế mà mặt chẳng thay

Tiểu Bố thích ăn bánh trứng

20/01/2018

Sau khi nuốt miếng cơm mặn chết người, Thẩm Tùng Nguyên vẫn không nói gì, tiếp tục ăn. Anh ta quá rõ “thủ pháp gây án” của Khâu Thiên, trong cả chén cơm chỉ có một miếng là cực mặn, còn lại đều rất bình thường. Lúc mới bị Khâu Thiên đùa giỡn như thế, anh ta có báo với ba mẹ Khâu là cơm rất mặn, kết quả mẹ Khâu nếm vài miếng đều thấy bình thường, còn nghĩ vị giác của Thẩm Tùng Nguyên có vấn đề. Sau đó vì bị Khâu Thiên bỏ muối quá nhiều lần, rốt cuộc mẹ Khâu cũng nhận ra điểm không đúng, ngoại trừ miếng cơm mà Thẩm Tùng Nguyên ăn ra, những chỗ còn lại đều rất bình thường, mẹ Khâu biết chuyện, bèn cầm chổi lông gà quất Khâu Thiên mấy cái, báo thù giúp Thẩm Tùng Nguyên.

Vậy mà hôm nay, Thẩm Tùng Nguyên chỉ có thể im lặng nuốt xuống, nào còn mặt mũi mà tố cáo nữa.

Anh ta nhìn về phía Khâu Thiên một cách ai oán, Khâu Thiên làm như không có chuyện gì, gắp một đũa khoai tây cho Kim Đa Bảo.

Cơm nước xong lại ngồi trò chuyện cả buổi, Thẩm Tùng Nguyên nói còn có việc cần làm, nên không ngồi thêm nữa, đứng dậy đi. Khâu Thiên xuống lầu tiễn anh ta, Thẩm Tùng Nguyên nhịn hết nổi, mở miệng, “Cháu nói bản thân xem, nhiều năm như vậy rồi, sao chẳng có chút tiến bộ gì thế, ngoài bỏ muối vào chén cơm của cậu thì cháu có chiêu mới nào không?”

“Không bỏ muối thì bỏ gì? Lần sau thử ấy ấy nhé?” Khâu Thiên đút tay vào túi, nói giỡn với anh ta.

Thẩm Tùng Nguyên ngẩn ra, “Không đến mức đó chứ, chẳng phải chỉ thử theo đuổi bạn gái cháu thôi sao, quan trọng là lúc đó cậu không biết cô ấy là bạn gái của cháu.”

Đúng lúc đi tới cửa cầu thang, chiếc xe thương nhân đỗ bên kia đường của Thẩm Tùng Nguyên làm Khâu Thiên thấy vô cùng quen mắt. Anh rút tay ra khỏi túi quần, nghi ngờ hỏi Thẩm Tùng Nguyên, “Cậu nói gì?”

Thẩm Tùng Nguyên cũng có chút ngờ vực, “Tại sao cháu bỏ muối vào chén của cậu?”

“Tâm trạng không tốt nên chọc cậu chơi.”

“…”

“…”

Hai người một trái một phải chặn hết cửa cầu thang, có bà cụ lom khom đi dạo về, tinh thần khoan khoái, bảo: “Nhường một chút nào!”

Thẩm Tùng Nguyên bước tới xe mình, Khâu Thiên theo sau anh ta, đột nhiên mắng “Đệt” một cái, không tin được, hỏi anh ta, “Thẩm Tùng Nguyên, thật hay giả thế?”

“Tôi là cậu anh đó, đừng có láo.”

“Cậu đã làm ra loại chuyện thế này, gọi là gì ấy nhỉ, già mà không nên nết!”

Tuy Thẩm Tùng Nguyên không được tính là già, nhưng bị cháu trai chỉ trích như thế, thì cũng thấy hơi chột dạ, anh ta quay đầu lại nhìn anh, “Chẳng phải cậu đang nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của mình sao, hơn nữa còn kết thúc kế hoạch đào tường này một cách gọn gàng?”

“Ai cho cậu kết thúc?” Khâu Thiên không thèm nói lí, “Cậu rút lui dễ dàng như thế, chẳng khác nào nói Kim Đa Bảo không có tí hấp dẫn gì cả!”

“Thế cậu phải làm sao, đấu tranh đến cùng à!” Thẩm Tùng Nguyên đau đầu.

“Vậy con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu!” Mặt Khâu Thiên như kiểu: “Cậu dám thì thử xem”.

Thẩm Tùng Nguyên bước tới khoác tay lên vai anh, lời nói đầy sâu sắc: “Cậu vô cùng chân thành chúc phúc cho hai đứa, trăm năm hòa hợp, gắn bó trọn đời, thật đó, bạn gái thì có thể thay lòng đổi dạ, nhưng cậu út sẽ mãi mãi là cậu út yêu dấu của con.”

Khâu Thiên đẩy cánh tay anh ta ra, “Bạn gái cậu mới thay lòng đổi dạ!”

Thẩm Tùng Nguyên giơ hai tay, làm tư thế của ống kính chụp ảnh, đưa về phía Khâu Thiên, “tanh tách” một tiếng, “Thật sự nên chụp lại bộ dạng ấu trĩ của con bây giờ, sau đó đưa cho Kim Đa Bảo xem, nói không chừng cô ấy sẽ chọn cậu mà không chọn con nữa.”

“Cậu!”

Không đợi Khâu Thiên nổi giận, Thẩm Tùng Nguyên đã vọt lẹ lên xe, “Công ty còn có việc, cậu đi trước nhé!”

Anh ta chạy nhanh như vậy, làm sự thảng thốt kinh hoàng, còn có phần tức giận của Khâu Thiên không có chỗ phát tiết, anh đành phải về nhà tìm Kim Đa Bảo. Kim Đa Bảo đang giúp mẹ Khâu dọn dẹp chén đũa, làm vệ sinh, thấy Khâu Thiên hùng hổ như thế, cô chẳng hiểu gì, hỏi: “Sao vậy?”

“Em qua đây.” Khâu Thiên muốn kéo cô vào phòng ngủ, nhưng nghĩ có thể bị ba mẹ nghe thấy, bèn sửa lại, “Qua nhà em nói.”

Mẹ Khâu đưa mắt quan sát con trai, thấy mặt anh có vẻ không vui, sợ anh và Kim Đa Bảo cãi nhau, “Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại làm mình làm mẩy?”



“Không có gì ạ.” Khâu Thiên cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, vỗ vỗ đầu Kim Đa Bảo, “Nói nhỏ với em cái này, không để ba mẹ anh nghe được.”

Không hiểu sao Kim Đa Bảo bỗng rùng mình một cái, cô đi trước dẫn đường, mở cửa vào nhà, trong nhà tối mịt, Tiểu Vân cùng bạn ra ngoài chơi chưa về.

Thật đúng lúc. Khâu Thiên móc khóa cửa lên, kéo Kim Đa Bảo vào phòng khách, bắt đầu khiển trách cô.

“Tại sao em gạt anh?”

“Em gạt anh chuyện gì?”

“Chuyện cậu út của anh theo đuổi em!”

“Em không biết anh ta là cậu út của anh.” Rốt cuộc Kim Đa Bảo đã biết Khâu Thiên tức giận vì chuyện gì, “Lúc trước có người theo đuổi em, đặt cho em phần trà chiều, em đã nói với anh rồi.”

Khâu Thiên nhớ lại, quả thật có một người như vậy, anh càng thấy tức hơn, “Tại sao em không nói tên người đó!”

“Anh cũng có hỏi em anh ta tên gì đâu.” Kim Đa Bảo ấm ức giậm chân, “Không phải lúc đó anh chẳng coi ra gì à, còn thấy không quan trọng nữa!”

“Em mau nói mình biết sai rồi đi!”

“Em làm gì xấu mà phải biết sai chứ!” Kim Đa Bảo bị cái người chẳng nói lí lẽ kia làm tức điên, “Cậu út của anh thích em thì liên quan gì đến em! Em cũng đâu bắt cá hai tay, cũng đâu vượt quá giới hạn, anh bắt em nhận lỗi gì chứ!”

Khâu Thiên chưa từng thấy Kim Đa Bảo giận dữ một cách nghiêm túc đến thế, đột nhiên nghe cô nói nhiều như vậy, anh bỗng bị dọa cho giật mình, vội bước lên trước ôm lấy Kim Đa Bảo, “Được rồi em không sai, là anh sai, nhưng mà anh vẫn thấy không vui, tại em la anh.”

Thái độ nhận sai của anh chẳng tốt đẹp tí nào, nhưng Kim Đa Bảo vẫn lập tức tha thứ cho anh, cô phát hiện mình có phần dung túng anh quá mức, nhưng nghĩ lại, chuyện này có gì không tốt chứ. Kim Đa Bảo vỗ vỗ lưng anh, “Được rồi, sau khi biết anh ta là cậu út, em lại không nói anh biết, cái này em cũng có phần sai, nhưng mà cũng vì sợ anh không vui, nên cậu út mới không cho em nói.”

“Em gọi cậu út thân mật quá đó.”

“Vậy em phải gọi thế nào, Tùng Nguyên?” Kim Đa Bảo cố tình chọc giận anh.

“Im miệng.” Khâu Thiên siết chặt cô, sau đó thả ra, “Hừ, bởi vì biểu hiện của em không tốt, tối nay anh sẽ biếm em vào lãnh cung, anh về đây!”

Buổi tối bọn họ đều uống chút rượu, Kim Đa Bảo cũng khá mệt, thấy Khâu Thiên làm mình làm mẩy thì chẳng buồn nói chuyện với anh nữa, cô ngáp một cái, tiễn anh chàng ra khỏi nhà. Khâu Thiên bước tới cửa, thấy cô chẳng thèm giữ mình lại, nếu tự ở lại thì quá mất mặt, bèn dứt khoát đi về nhà thật.

Ít nhiều cũng nhờ chút rượu này, nên dù hai người hậm hực giận dỗi, nhưng đều ngủ rất ngon, không bị mất ngủ.

Vừa rạng sáng hôm sau, Kim Đa Bảo đã tới gõ cửa nhà đối diện, ba Khâu phải hướng dẫn học sinh chạy định hướng, nên đã dậy từ sớm, mẹ Khâu bưng đồ ăn sáng từ phòng bếp ra ngoài, thấy Kim Đa Bảo thì cười híp mắt, “Con chưa ăn đúng không? Tới ăn chút gì đi, Khâu Thiên đang ngủ.”

Kim Đa Bảo rửa sạch tay rồi ngồi xuống bàn, tố cáo với mẹ Khâu, “Chẳng biết tại sao tối hôm qua lại mất hứng, ầm ĩ với con một trận rồi tự chạy về nhà.”

“Ừm, đúng là mất hứng thật, về nhà thì chơi game tới khuya.” Mẹ Khâu hạ giọng, “Con cũng biết trận đấu đó của nó rồi đấy, lại bị cấm thi đấu này nọ, chắc là trong lòng khá khó chịu, con ráng tha thứ cho nó một chút, nếu nó nổi nóng, con không để ý đến nó là được.”

Kim Đa Bảo gật đầu, “Con nhường nhịn anh ấy mà.”

“Ừm, bác biết, cô bé ngoan.” Mẹ Khâu múc cháo cho cô, “Lát nữa bác ra ngoài có việc, con ở nhà chơi một chút chờ nó dậy nhé, nếu nó dậy mà thấy con thì sẽ vui lắm cho xem.”

Kim Đa Bảo không ngờ Khâu Thiên lại ham ngủ như vậy, ba mẹ Khâu đi rồi vẫn chưa chịu dậy, cô đẩy nhẹ cửa phòng ngủ Khâu Thiên, thấy anh chỉ mặc quần lót boxer nằm trên giường, tấm chăn mỏng bị anh đá xuống, cuộn thành một đống cạnh chân. Anh ngủ rất say, Kim Đa Bảo cởi giày leo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh anh, nhìn gáy của anh ngẩn người.

Phần giường bên cạnh lún xuống, Khâu Thiên vẫn có chút cảm giác, anh ngoái đầu lại nhìn, nửa bên mặt bị đè nặng nên đỏ đỏ, ánh mắt mơ mơ màng màng. Kim Đa Bảo xít lại gần, hôn lên miệng anh một cái, “Em tới dỗ dành anh này.”

Khâu Thiên giơ tay quệt miệng, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, anh vươn tay, kéo Kim Đa Bảo vào lòng, tiếp tục ngủ. Kim Đa Bảo cảm thấy rất kì lạ, dường như mỗi lần dựa vào anh, cô liền thấy rất buồn ngủ.



Ngủ một hồi thì thấy hơi nóng, còn ngứa ngứa một chút. Kim Đa Bảo mở mắt ra, mới phát hiện Khâu Thiên đang hôn cổ mình, cô cúi đầu nhìn thử, hàng nút trên chiếc áo hở cổ đã bị mở ra hết, ngay cả chiếc áo ngực màu trắng bên trong cũng bị anh kéo ra…

Khâu Thiên thấy cô đã tỉnh, liền nâng người dậy nhìn cô, nghi ngờ hỏi, “Áo lót của em cởi lên hay cởi xuống?”

“…” Kim Đa Bảo ôm ngực, “Mắc gì em phải cởi áo lót?”

“Mới sáng sớm em đã bò vào chăn của anh, không phải có ý này à?” Khâu Thiên cầm chiếc hộp hình vuông nho nhỏ, chẳng biết lấy ra từ lúc nào, huơ huơ trước mặt cô.

Kim Đa Bảo đỏ mặt, “Chỉ là em, chỉ là hôm nay em thấy tin nhắn báo số tiền trên thẻ lương, tăng tới hai trăm đồng, vui quá, nên muốn nói anh biết.”

“Oa! Hai trăm đồng cơ à! Nhiều quá đi, vui quá đi, phải chúc mừng mới được!” Khâu Thiên nói thế mà mặt chẳng thay đổi, kéo cánh tay Kim Đa Bảo ra, không hỏi cô phải cởi thế nào nữa, nắm cả áo ngực và áo hở cổ của cô, vén hết lên trên.

Kim Đa Bảo có chút sợ hãi, nhân tiện còn có chút xấu hổ và… chờ mong. Cô chỉ tấm chăn ở cuối giường, “Đắp lại đi, lạnh.”

Khâu Thiên ngoái đầu nhìn thoáng qua, kéo chăn lên đắp, anh suy nghĩ một chút, “Em nghĩ nên bắt đầu từ đâu?”

Kim Đa Bảo có biết đâu chứ, cô nhắm mắt lại, giơ hai tay bụm mặt, “Anh xem rồi làm đi.”

“Ừm.” Khâu Thiên nhận lệnh tự lo liệu, anh thấy mình như một tên ăn xin đã đói bụng lâu ngày, được cho vào Tiệc triều đình Hán Thanh*, cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại sợ đụng vào, cũng không biết nên ra tay từ đâu. Anh nghĩ chắc là Kim Đa Bảo cũng rất hồi hộp, bèn cúi xuống hôn cô trước, hôn hôn sờ sờ một hồi, không thầy cũng tự giỏi.

*Ti ệ c tri ề u đị nh H á n Thanh: l à m ộ t trong nh ữ ng đợ t ti ệ c l ớ n nh ấ t đượ c ghi ch é p ở M ã n Ch â u v à l ị ch s ử Trung Hoa. Đợ t ti ệ c n à y bao g ồ m 108 m ó n ă n độ c đá o t ừ nh à Thanh v à v ă n h ó a ng ườ i H á n, đượ c t ổ ch ứ c tr ọ n 3 ng à y v ớ i 6 b ữ a ti ệ c.

Chuyện ăn uống này, trước hết phải ăn no rồi tính tiếp, sơn hào hải vị, của ngon vật lạ có thể giữ lại từ từ ăn sau, không nên lấy ra hết rồi ăn trong một lần.

Anh nghĩ thông chuyện này, bèn bắt đầu tiến thẳng vào vấn đề. Một giây trước, Kim Đa Bảo vẫn đang dịu dàng hôn môi anh, nhưng một giây sau đã bị hành động đột ngột của anh dọa sợ tới suýt khóc, mắt cô rưng rưng, trợn lên lườm anh, “Không phải anh nói lí luận tồn kho của mình rất phong phú sao! Mấy cái C. D. vàng anh xem đều đóng như vậy à!”

“Em, em đừng nói chuyện.” Khâu Thiên cố nhớ lại cảm giác mất mát lúc bị phạt thẻ đỏ, thấy phải bình tĩnh một chút, bèn cúi đầu, tiếp tục hôn Kim Đa Bảo.

Hai người đang theo đuổi cuộc sống hài hòa, nhưng trong chuyện này lại không hài hòa lắm, dù không thể nói là kết thúc qua loa, nhưng cũng chẳng thấy tốt hơn chỗ nào. Khâu Thiên là một vận động viên rất có tinh thần tìm tòi và bất khuất, anh thấy mới nãy hơi mất mặt, bèn xé một gói khác, quỳ bên cạnh cô thương lượng, “Thêm lần nữa?”

Kim Đa Bảo chưa kịp trả lời, cửa nhà bỗng bị mở ra, sau đó đóng lại. Kim Đa Bảo lật đật bật người dậy, cầm quần áo trên giường mặc vội vào. Khâu Thiên cũng mặc quần áo thật nhanh, nhỏ giọng hỏi cô, “Em khóa cửa phòng chưa?”

“Chưa.” Kim Đa Bảo càng căng thẳng hơn, tay chân luống cuống tròng đồ lên người, hít thở sâu vài cái, vỗ vỗ mặt, “Nhìn em bình thường không?”

Khâu Thiên đã mặc quần áo xong, cúi đầu nhìn cô, “Rất bình thường.”

Dọn sơ căn phòng, Khâu Thiên lấy chăn đắp lên giường, sau đó dẫn Kim Đa Bảo ra ngoài, anh đưa mắt nhìn ba Khâu đã về, đang tìm gì đó trong phòng ngủ.

Anh chào ba Khâu, nói muốn dẫn Kim Đa Bảo ra ngoài chơi, ba Khâu đáp lại một tiếng.

Hai người đứng đối mặt trên hành lang, mặt Kim Đa Bảo hồng hồng, “Em về nhà thay quần áo trước.”

“Ừm.” Khâu Thiên theo cô về, cũng không nói tới chuyện “Thêm lần nữa” nữa, chờ cô thay đồ xong đi ra, anh nói rất nghiêm túc, “Anh vẫn thấy có chút không vui, chẳng phải em nói muốn dỗ dành anh à.”

“…” Kim Đa Bảo không muốn để ý đến anh.

Khâu Thiên cầm màn hình khóa trong điện thoại của cô, nói, “Em bắt chước anh thử xem.”

Trên điện thoại là tấm hình anh mặc đồng phục y tá chật tới nghẹt thở, Kim Đa Bảo nhớ lại vẫn thấy buồn cười, lắc đầu, “Em không thèm mặc cái này đâu.”

“Tất nhiên là không mặc cái này, khẩu vị của anh không nhẹ nhàng thế đâu.” Khâu Thiên hù dọa cô.

Cuối cùng, hai người vừa đi vừa thuyết phục lẫn phản đối suốt một đường, sau đó tập trung ở studio chụp ảnh, nhưng mà chỗ này, hình như… là studio chụp ảnh cưới?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cứ Quyết Định Vậy Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook