Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 21

Doanh Triệt Thệ Tuyết

15/11/2016

CHƯƠNG 21

Lạc Khâu Bạch cảm giác có một bàn tay rất nóng phủ lên cổ cùng bả vai hắn, dưới ngọn đèn chói mắt trong phòng rửa tay, đầu của hắn triệt để loạn thành một đoàn, người trước mắt là ai hắn đều không nhận ra.

Nút thắt từng cái bị cởi bỏ, toàn thân hắn khô nóng lợi hại, hận không thể lập tức nhảy vào nước lạnh như băng, bàn tay mềm nhẹ vuốt ve phía sau lưng hắn, động tác thoải mái, trong ngực cực nóng, thậm chí cả hương vị đều dị thường quen thuộc, như là của nhiều năm trước.

Nhưng không đúng…

Rõ ràng hắn muốn cái ôm ấp quen thuộc này, nhưng người trước mắt, trong tiềm thức hắn tỏa ra kháng cự.

Cảm giác hoàn toàn không đúng, không phải là người này.

Trong trí nhớ hiện ra hình ảnh đứt quãng, trước mắt là mặt trời hồng sắc, đầu giường nến đỏ tỏa ra, người kia thô bạo lại không ôn nhu, lúc y đụng vào thân thể của hắn, tựa như một con sư tử nổi điên, hết thảy hành vi đều dựa theo bản năng, nếu hắn phát ra âm thanh, người nọ liền lập tức nóng nảy ngăn chặn bờ môi của hắn, mà không phải giống như bây giờ, động tác ôn nhu chân thành, quần áo cao cấp mang theo hương vị nước hoa.

Lạc Khâu Bạch cau mày dùng sức né tránh, trong cổ họng muốn nói tên một người, cố gắng kêu lên, lại nhớ không nổi người kia là ai, chỉ có thể trăn trở đung đưa đầu, thở dốc.

Mạnh Lương Thần thấy Lạc Khâu Bạch đang giãy dụa trong ngực mình, mâu sắc càng thêm thâm trầm.

Cổ thon dài hoàn toàn lộ ra, theo hầu kết đến xương quai xanh, đường cong bóng loáng, mồ hôi tinh mịn chảy xuống dưới, ướt sũng áo sơmi, nhũ tiêm đỏ hồng rất đẹp, theo hô hấp thoáng rung động, hấp dẫn người ta.

Hắn ta đã sớm biết Lạc Khâu Bạch có dáng người đẹp, nhưng hắn ta cũng không thích, hoặc có thể nói ở trong lòng hắn ta chỉ có Tô Thanh Lưu, hắn ta không muốn tùy tiện đạp hư một tiểu nam hài sạch sẽ như trang giấy trắng.

Chính là hiện tại, hắn ta mê hoặc, rõ ràng người vẫn là người kia, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mê hoặc, hắn ta không tự chủ được vươn tay tham tiến vào trong vạt áo Lạc Khâu Bạch, hôn ngực hắn.

“Ngô…” Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, không tự giác mà cuộn mình, trong cơ thể lửa nóng mãnh liệt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Quần của hắn đã ướt đẫm, phía trước cũng có phản ứng, hắn biết mình cần một người đến giải khát, nhưng đầu lại điên cuồng nói cho hắn biết, không phải người này.

“Buông ra… Tôi! Buông tay!” Lạc Khâu Bạch ra sức giãy dụa, mồ hôi vứt trên mặt làm hắn thanh tỉnh vài phần, thấy rõ người trước mặt mâu sắc thâm trầm là Mạnh Lương Thần.

“Mạnh Lương Thần anh… Lăn!”

Hắn không nói lời nào hoàn hảo, vừa nói làm Mạnh Lương Thần căng thẳng, cổ họng khô nóng từng đợt, điện lưu từ sống lưng trào lên.

Nuốt nước bọt, mãnh liệt đem Lạc Khâu Bạch đặt lên trên tường.

Hắn ta không biết mình lại có một ngày làm chuyện như vậy, nhưng hắn ta không khống chế được mình, trước mắt là người hắn ta yêu trong một năm, bọn họ vốn là một đôi hoàn hảo.

Năm đó Tô Thanh Lưu chết, hắn ta tuyệt vọng bất lực, cùng đường, Lạc Khâu Bạch đối xử với hắn ta rất tốt, càng làm hắn ta cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, cho nên hắn ta tuyệt tình đẩy ra người mình đã từng yêu nhất.

Mà hiện tại, khi Lạc Khâu Bạch khàn khàn kêu lên tên hắn ta, hắn ta biết mình điên rồi.

Cúi đầu, mãnh liệt hôn bờ môi của hắn, ký ức của hai người hiện lên rõ mồn một.

Lạc Khâu Bạch bị xúc cảm quen thuộc, đầu lưỡi của nam nhân cạy mở bờ môi của hắn, hắn đột nhiên kịp phản ứng, liều mạng giãy dụa, “Mạnh Lương Thần… Đừng mẹ nó làm tôi càng hận… Hận anh!”

Thanh âm mềm dẻo khàn khàn mang theo mùi rượu nhè nhẹ từng đợt từng đợt bay ra, cất cao, như là đập vào xương cốt của nam nhân.

Mạnh Lương Thần vẫn luôn biết thanh âm của hắn dễ nghe, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ kinh tâm động phách đến thế, nam nhân ở trước mắt giống một đóa hoa mai, rõ ràng như vậy, xinh đẹp như vậy, thậm chí lông mày khơi mào trong nháy mắt, mắt xếch xuân tình mịý, hoàn toàn không giống như trước, liên tiếp hôn cũng sẽ không đẹp đến như vậy.

Là ai làm hắn biến thành như vậy? Hoặc là… Là ai gặp qua bộ dáng câu nhân hiện tại của hắn?



Trong đầu Mạnh Lương Thần đột nhiên hiện ra hình ảnhnam nhân lái Bentley mà Lạc Khâu Bạch gặp, không vui cùng không cam lòng dâng lên trong lòng, tờ giấy trắng chính mình bảo hộ nhiều năm bị người ta đột nhiên làm bẩn, hắn ta đột nhiên trầm xuống, càng thêm nóng rực nhìn Lạc Khâu Bạch trước mắt quần áo không chỉnh tề.

“Khâu Bạch, ngoại trừ anh ra hiện tại còn có ai có thể giúp em? Anh chỉ muốn cho em thoải mái một chút, đừng sợ… Chúng ta trở lại như trước kia được không?” Mạnh Lương Thần ôn nhu lưu luyến hôn môi cùng cổ Lạc Khâu Bạch, ngón tay không chút do dự cởi bỏ áo sơmi hắn.

Thân thể lộ ra, làn da bóng loáng ướt đẫm mồ hôi, làm Mạnh Lương Thần luyến tiếc buông ra.

Thân thể bại lộ trong không khí, cả người đột nhiên nóng lên, làm Lạc Khâu Bạch không khống chế được phát ra một tiếng than nhẹ.

Mạnh Lương Thần cả người căng thẳng, khí quan trong quần trướng đến phát đau, hắn ta chậm rãi cởi bỏ đai lưng, ôn nhu trầm thấp nói, “Khâu Bạch trở về đi, trở lại bên cạnh anh, anh còn rất yêu em.”

Hôn xuống, hắn ta tách ra hai chân hắn, “Còn nhớ rõ trước kia chúng ta yêu nhau không, những khoái hoạt đó đều là thật, em chẳng lẽ không hoài niệm sao?”

Thanh âm của hắn ta giống như thuốc phiện mê hoặc nhân tâm, Lạc Khâu Bạch ngưỡng cổ nhìn ngọn đèn trên trần, đầu óc loạn thành một đoàn.

Toàn thân không có khí lực, nếu không phải Mạnh Lương Thần nâng hắn, hắn sẽ trực tiếp biến thành bùn nhão. Trong cơ thể chột dạ, quần của hắn bị thoát xuống dưới, đôi tay thon dài xoa bắp đùi của hắn, không quan tâm nhắm mắt lại, có thể giải thoát thân thể khô cạn, chính là…

Trong đầu lại không tự chủ được hiện ra khuôn mặt cau có, người nam nhân này sẽ nóng nảy đi tới đi lui, phát ra tà hỏa, giơ nhẫn nói muốn kết hôn, sau đó lỗ tai hồng nấu cho hắn một chén cháo…

Y không hiểu cái gì gọi là ôn nhu đưa tình, từ sáng sớm kéo hắn từ trong ổ chăn chọn một cái cà vạt, ynóng nảy lại không nói lý, lại sẽ vì hắn về muộn mà gọi nhiều cuộc điện thoại…

Mà người nam nhân này hiện tại đang chờ hắn về nhà.

Yết hầu Lạc Khâu Bạch run rẩy, cái tên như thế nào cũng nhớ không nổi rốt cục vọt tới bên miệng.

“Kỳ Phong…”

Miệng nói hai chữ này, đầu của hắn chỉ một thoáng thanh tỉnh vài phần, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.

Hắn có thể cảm giác được thân thể càng ngày càng nóng rực xao động, loại tư vị nàyhắn chưa bao giờ trải qua, cụ thể là như thế nào hắn hiện tại đã không có tinh lực so đo, nhưng loại xuân dược này một khi phát tác căn bản không cách nào thu thập, gặp ai cũng có thể phát tác, cho nên vô luận như thế nào hắn đều phải trốn!

Mãnh liệt cắn Mạnh Lương Thần một cái, Lạc Khâu Bạch chạyra bên ngoài, nhưng Mạnh Lương Thần chính tai nghe được hắn gọi tên người khác, giờ phút này căn bản khống chế không được hỏa khí, một phen kéo lấy hắn đặt đặt trên bồn rửa tay, ngữ điệu rốt cuộc không còn trầm ổn ôn nhu, “Lạc Khâu Bạch, emở với anh mà còn nghĩ về ai! ? Em cái dạng này đi ra ngoài là muốn tìm ai, là ngườilần trước đi Bentley sao?”

Lạc Khâu Bạch sau thắt lưng bị đụng phải một chút, đau đến phát ra một tiếng, di động trong túi áo sáng lên, màn hình sáng lên, hai chữ “Kỳ Phong” vừa lúc xuất hiện trên màn hình.

Mạnh Lương Thần vừa nghĩ tới Lạc Khâu Bạch thế nhưng sẽ bán đứng thân thể, thậm chí hiện tại hắn có khả năng bồi nam nhân họ Kỳ trên giường, hắn ta liền một trận căm tức, vươn tay tắt đi di động của Lạc Khâu Bạch, ném sang một bên, hắn tahít một hơi, một phen nắm cằm của Lạc Khâu Bạch hôn lên.

“Ngô!”Tiếng hô của Lạc Khâu Bạch bị ngăn ở trong miệng, khí lực cuối cùng lúc vừa rồi chạy trốn đã tiêu hao hết.

Trước mắt hắn một mảnh vựng huyễn, đủ mọi màu sắc kỳ lạ rực rỡ, trong thân thể tê dại, lúc này hắn tuyệt vọng phát hiện, thân thể của chính mình đã buông tha chống cự, đối với ma sát của Mạnh Lương Thần có phản ứng.

Không… Không!

Kỳ Phong! Trong đầu bật ra cái tên này, hắn không biết có hay không, nhưng là hắn chỉ muốn về nhà, không muốn bị thuốc khuất phục cùng Mạnh Lương Thần lần thứ hai dây dưa không rõ.

Chính là giờ này khắc này, trong hoàn cảnh âm tương sấm dậy, tại sao không có một bóng người trong phòng rửa tay, ai còn có thể tới cứu hắn?

Trước mắt ngọn đèn triệt để mơ hồ, hắn nhưđi vào trong sương mù, cái gì cũng nhìn không thấy, thân thể tựa hồ đã chia lìa ý thức, hắn cười khổ một tiếng, không phải không thừa nhận mình đúng là xui xẻo, mỗi lần hơi hả hê, vận xui sẽ theo nhau mà đến, không có ngoại lệ.

Lần này ai thấy hắn không vừa mắt mà bỉ ổi như vậy? Lạc Khâu Bạch hỗn loạn lắc đầu, cuối cùng buông tha tự hỏi.

Hai chân được mở ra, động tác của Mạnh Lương Thần vô cùng ôn nhu, nhưng vẫn làm cho hắn không tự chủ được sợ hãi, theo bản năng né tránh, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm”Phanh”vang lên, lập tức làm Lạc Khâu Bạch mở mắt.

Trước mắt một mảnh mờ, cửa toilet mở ra, một nam nhân cao lớn bước nhanh đi tới, trọng lượng trên người biến mất.



Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, là thanh âm của nắm tay cùng xương cốt va chạm nhau.

Khóe miệng Mạnh Lương Thần chảy máu, hắn ta mãnh liệt đánh vào phía sau tường, sắc mặt âm trầm cơ hồ đáng sợ.

Lạc Khâu Bạch cái gì cũng thấy không rõ, chống tưởng muốn ngồi xuống, lại phát hiện hắn một tia khí lực cũng không dùng được, theo bồn trợt xuống thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, may mắn một cánh tay rắn chắc hữu lực lập tức nắm lấy hắn.

“… Đa tạ.” Hắn kéo kéo khóe miệng, ngẩng đầu lên mở to hai mắt, muốn dùng sức thấy rõ người đó, kết quả mới vừa ngẩng đầu người này sắc mặt đen lại, đầu đột nhiên bị người phía trước nhấn một cái, tiếp chóp mũi hung hăng mà đụng vào một khuôn ngực cứng rắn, cái mũi đau xót, đau đến nỗi hắn phải kêu lên một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa chảy ra nước mắt.

Đây là người nào a… Cám ơn cũng không muốn nghe ?

Lạc Khâu Bạch chống trên tường, muốn đứng thẳng, kết quả không ngẩng đầu lên lại bị đặt trong ngực người này, thiếu chút nữa hít thở không thông, nước mắt nước mũitrào ra, áo khoác đặt trên thân thể xích lõa của hắn, hai má tiếp xúc đến vải dệt, có chút giống áo bành tô đại điểu quái mấy ngày hôm trước đưa cho hắn.

Không đợi hắn hiểu được, cả người đã bị khiêng trên bả vai, trước mắt một mảnh đen kịt, hắn dùng khí lực cuối cùng giãy dụa, “Thả… Tôi xuống!”

“Ba” một tiếng, một đại chưởng đập vào trên đùi hắn.

Kỳ Phong cắn răng trừng Lạc Khâu Bạch nhích tới nhích lui trên vai, trong mắt ánh lửa hừng hực, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, đang cực lực ép giận.

“Em câm miệng cho tôi! Không cho phát ra thanh âm gì!” Toàn thân đều bị người ta nhìn thấy còn cố ý dùng thanh âm câu nhân nói chuyện, là muốn cho tất cả mọi người biết tôi bị đeo nón xanh (cắm sừng!) sao!?

Y nóng nảy mở miệng, giống một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa.

Lạc Khâu Bạch nhận ra thanh âm của y, nháy mắt sửng sốt, ngất xỉu, khí lực toàn thân đã tiêu hao hết, hắn không nói nữa, đem đầu chôn ở trên bả vai Kỳ Phong.

Được cứu rồi …

Kỳ Phong nhìn không chớp mắt khiêng Lạc Khâu Bạch đi, Mạnh Lương Thần lập tức chận trước mặt y, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng, hắnta nheo lại ánh mắt lạnh lùng mở miệng, “Kỳ tiên sinh phải không? Chuyện tôi và Khâu Bạch, không tới phiên anh nhúng tay, mời anh buông hắn ra.”

Kỳ Phong lần thứ ba nhìn thấy người nam nhân này, không chỉ tức giận, nếu không muốn nhanh đưa Lạc Khâu Bạch về nhà suy nghĩ, y rất muốn trực tiếp băm người nam nhân này ra.

Ynhìn Mạnh Lương Thần như đang nhìn một con động vật cấp thấp, một câu cũng không nói, chính là vung tay lên.

Tiếp, từ ngoài toilet tràn vào mười mấy người vệ sĩ, vây quanh, trực tiếp ngăn cản Mạnh Lương Thần.

“Kỳ tiên sinh, anh có ý tứ gì, muốn tại nơi công cộng đánh người sao?”

Mạnh Lương Thần cười lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, không có chút nào nhượng bộ.

Lúc này Kỳ Phong không kiên nhẫn quay đầu lại, mặt không đổi sắc mở miệng, “Tôi không đánh anh, bất quá là thuận tay dẹp bỏ những thứ cản đường thôi, bất quá nếu anh muốn chặn đường, tôi cũng không ngại đâu.”

Lược hạ lời này, y liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn, trực tiếp khiêng Lạc Khâu Bạch đi ra cửa.

Mạnh Lương Thần sắc mặt phát cương, muốn đuổi kịp, lại bị mười mấy vệ sĩngăn cản, hắn ta chỉ có thể trừng trừng nhìn Lạc Khâu Bạch bị nam nhân khác mang đi, chính mình lại không có biện pháp.

Mà lúc này, Lạc Khâu Bạch bị khiêng trên bả vai biết người đến là Kỳ Phong, rốt khống chế không được dục vọng trong thân thể, khó nhịn thở hổn hển, thanh âm hồn xiêu phách lạc từ trong thoát ra, hắn không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy trên cổ Kỳ Phong, chất nhầy giữa hai chân đã theo đùi chảy xuống dưới…

“Kỳ Phong, nóng…”

Lỗ tai Kỳ Phong bị kích thích đỏ bừng, con ngươi thâm thúy như mực, nghe được thanh âm Lạc Khâu Bạch, y không khống chế được nhanh chóng có phản ứng…

Lời của editor: Anh chồng đã tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook