Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 9

Doanh Triệt Thệ Tuyết

15/11/2016

CHƯƠNG 9

Kỳ lão gia xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu hỏi, “Đạo trưởng, bây giờ có thể xác định hài tử kia chính là ‘lô đỉnh’ định mệnh của Tiểu Phong sao?”

“Bát cửu thập, hắn nhỏ hơn thiếu gia ba tuổi, một năm kia vừa đúng lúc có thiên tai lũ lụt, người người chết thảm, có thể nói là oán khí hết một năm, hơn nữa còn là sinh ra trong năm Sao Qủy, bát tự thuần âm. Người như vậy trời sinh mệnh không tốt, nửa đời trước đã định trước là long đong, may mắn là thân thể của hắn cất giấu danh khí cực kỳ trân quý, có thể trung hoà phần sát khí này, về sau đã định trước là mệnh phú quý đại cát đại lợi phú quý.”

Kỳ lão gia vừa nghe ánh mắt đều sáng, bắt lấy tay Kỳ Phong nói, “Tiểu Phong a, người hiếm lạ như vậy con cũng có thể gặp phải, chứng minhông trời phù hộ con. Con nói cho ông biết, sao con gặp gỡ được đứa nhỏ này ?”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc, suy nghĩ trong chốc lát nói, “Uống rượu gặp.”

Lão gia cùng Tôn đạo trưởng nháy mắt cứng đờ, “Tiểu Phong đừng đùa, ông nội hỏi thật mà.”

“Con giống như đang đùa sao?” Kỳ Phong hỏi lại một câu, con ngươi đen như mực không gợn sóng, ánh mắt phi thường nghiêm túc.

Y cũng không có nói dối, lúc trước tại bữa trước, y bị vài chính khách muốn nịnh bợ uống vài chén rượu, tái phát bệnh, lại bị tiểu minh tinh Lý Thiên Kỳ kia đè lên người, tim quặn đau giống như trúng xuân dược, đánh bậy đánh bạ vào phòng hóa trang, lúc này mới gặp gỡ Lạc Khâu Bạch đang rình coi.

Đây cũng tính là uống rượu chứ? Kỳ Phong nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy mình giải thích đã rất rõ ràng, không tái nói thêm cái gì.

“…”

Hai lão nhân liếc nhau, có chút nhức đầu, rất muốn gật đầu nói “Giống”, nhưng là tưởng tượng Kỳ Phong từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có phản ứng với người này, lúc này không nguyện ý nhiều lời, nhất định là trong lòng thẹn thùng , vì thế bọn họ cũng không truy vấn nữa.

Kỳ lão gia thở dài, vẫn không dám tin nói, “Trước nghe Tiểu Phong nói, có người có thể thông qua thanh âm ảnh hưởng người khác, tôi còn tưởng nó nói hưu nói vượn, hôm nay được lĩnh giáo, vừa rồi đứa bé kia vừa nói, tôi liền thấy sảng khoái, như được hít hai bình dưỡng khí, khó trách có thể làm cho Tiểu Phong động tình.”

“Bất quá tôi còn có nghi vấn, đạo trưởng, ông không phải nói cổ đại tứ đại mỹ nữ linh tinh đều là người mang danh khí sao? Chứng minhngười cất giấu bảo bối kia hẳn là bộ dạng đều không tồi, chính là tôi xem vừa rồi đứa bé kia…”

Câu nói kế tiếp lão gia không nói tiếp, nhưng là tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của ông.

Bởi vì Lạc Khâu Bạch bộ dạng thật sự rất bình thường, ném vào trong một đám người cũng sẽ không tìm thấy, người như vậy sao lại cùng tuyệt sắc mỹ nhân thời cổ mang danh khí giống nhau chứ?

Tôn đạo trưởng vuốt râu mép lắc đầu, “Không phải vậy.”

“Người này khác với ngoại diễm, có vài người bộ dạng độc nhất vô song, bên ngoài mang danh khí, tỷ như Tây Thi, đều thuộc một loại này. Nhưng là có vài người nhìn bình thường, chỉ là phác ngọc chưa tạo hình, chỉ cần còn không phá thân, tư vị vẫn luôn giấu ở trong thân thể, loại danh khí này so với ngoại diễm càng trân quý, nhưng là tên của bọn họ không được ghi vào phong nguyệt phổ, bởi vì một khi có người hưởng qua sẽ thấy luyến tiếc không nói cho người khác biết .”

Nói tới đây Tôn đạo trưởng ha ha nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Kỳ Phong, “Phúc khí của thiếu gia rất tốt, khó trách nhiều năm bệnh vẫn không khỏi, nguyên lai là vẫn đang chờ bảo bối tiêu hồn này. Tuy rằng tôi bây giờ chưa có biện pháp xác định đứa bé kia rốt cuộc có phảithuộc loại danh khí này hay không, nhưng vẫn muốn chúc mừng thiếu gia.”

Kỳ Phong trên mặt vẫn không có biểu tình gì, bất quá khóe miệng cũng cong lên một chút, tốc độ thay đổi cảm xúc cũng thật nhanh.

“Đạo trưởng, đa tạ, mấy ngày nữa nhớ đến uống rượu mừng.”

Lời kia vừa thốt ra, bên cạnh Kỳ lão gia thiếu chút nữa phun trà ra, thần tình khiếp sợ nhìn tôn tử hỏi, “Tiểu Phong, lời này của con có ý gì?”



“A đúng rồi, ông nội, con hôm nay dẫn hắn về, chính là muốn cho ông chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa con cùng hắn kết hôn.”

Lần này ngay cả Tôn đạo trưởng đều bị dọa đến , “Thiếu gia, cậu điên sao? Cho dù hắn là ‘lô đỉnh’ định mệnh, còn là một danh khí hiếm có, nhưng hắn là nam nhân, cậusau khi chữa bệnh coi như xong, hà tất phải kết hôn?”

“Kia bà nội cũng là ‘lô đỉnh’ của ông nội, lúc trước cũng phải kết hôn .”

“Điều này sao giống! Bà nội của con là nữ nhân, hơn nữa hai chúng ta còn yêu nhau, các con sao…”

Lão gia nóng nảy, chống gậy đứng lên.

“Nhưng ông vẫn cưới ‘lô đỉnh’ của ông mà.”

Kỳ Phong quay đầu, thần sắc lạnh nhạt chắc chắn, “Ông nội, việc kết hôn này con nhất định phải làm.”

Nói xong lời này, hắn lấy áo khoác trực tiếp lên lầu, thái độ kiên định, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi, chỉ cần hắn muốnsẽ nhất định đạt được, ai cũng không thể ngăn cản.

*****

Lúc Kỳ Phong đẩy ra cửa phòng ngủ, nghe được trong phòng tắm có tiếng nước.

Người hầu ôm một kiện quần áo đi tới, vừa nhìn thấy y, lập tức kêu một tiếng “Thiếu gia” .

Kỳ Phong gật đầu, “Côvào đây làm gì?”

“Lạc tiên sinh đang tắm rửa, tôi vừa rồi giúp hắn tìm quần áo, hiện tại đưa cho hắn.”

“Trong tủ tôi treo rất nhiều quần áo, vì cái gì không trực tiếp đưa cho hắn, còn muốn cố ý ra bên ngoài tìm?” Kỳ Phong nhíu mày.

Người hầu vội vàng giải thích, “Bởi vì thiếu gia ngài đã phân phó, không cho người khác đụng vào tủ quần áo, cho nên tôi không nghĩ ngài sẽ nguyện ý đưa cho Lạc tiên sinh mặc, hơn nữa… Lạc tiên sinh trước khi tắm rửa còn cố ý dặn dò tôi nói…”

“Dặn dò cô cái gì?”

Người hầu đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, do dự nửa ngày mới mở miệng, “Hắn nói ‘Cô cho dù là lấy quần áo nữ nhân cũng đừng lấy cho tôiquần áo của Kỳ Phong, sau đó tôi liền…”

Kỳ Phong hừ một tiếng, “Hảo tôi biết rồi, để quần áo ở đây đi, cô có thể đi xuống nghỉ ngơi rồi.”

Người hầu sợ y không cao hứng, vừa nghe lời này vội vàng chạy đi.

Kỳ Phong đem một kiện quần áo tùy tay ném tới trên bàn, mở ra ngăn tủ lấy ra y phục của mình, mày mới hơi chút giãn ra, cầm áo khoác quang minh chánh đại vào phòng tắm.

Lạc Khâu Bạch lúc này đang đứng dưới vòi hoa sen, trên đầu tất cả đều là bọt xà phòng, không có mở mắt, đưa lưng về phía cửa hô một câu, “Cửa không có khóa, tiến vào.”

Thanh âm của hắn vang lên trong phòng tắm, cách vách tường, trộn lẫn với khí ẩm, đập vào tai Kỳ Phong.



Con ngươi y tối đi vài phần, “Răng rắc” một tiếng mở cửa ra.

Trong phòng tắm hơi nước hầm hập, sương khói lượn lờ, ánh đèn tản ra ánh sáng, đằng sau là gương, buộc vòng quanh một đạo thân ảnh cao gầy.

Lúc này Lạc Khâu Bạch nghe được động tĩnh, giơ ra cánh tay ướt sũng, cười nói, “Quần áo của tôi phải không? Đưa qua đi, đã làm phiền cô rồi, mắt tôi bị dính xà phòng, hiện tại có chút đau, không đi ra ngoài cầm được.”

Kỳ Phong nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy hô hấp nhanh hơn.

Loại cảm giác này cùng lúc phát bệnh không giống lắm, ít nhất lúc phát bệnh y sẽ không giống như bây giờ tim đập nhanh như thế.

Mặt không đổi sắc tiêu sái đi vào, qua lớp kính mờ y nhìn đến một đạo thân ảnh trắng nõn, so với lần trước tại Studio nhìn thấy hắn mặc quần lót còn kích thích hơn, bởi vì Lạc Khâu Bạch giờ phút này toàn thân không xích lõa, tóc ngắn màu đen ướt nhẹp, mềm mại, gắt gao dán lên gò má của hắn.

Bọt nước lăn xuống, lướt qua làn da ửng hồng, xương bả vai cao ngất, cuối cùng chảy xuống chiếc mông tròn…

Lạc Khâu Bạch thấy không có người nói, có chút kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Phong, da đầu tê rần, dưới chân vừa trơn, lập tức ngã vào bồn tắm lớn, cảnh xuân giữa hai chân phong cảnh lộ ra, trong nháy mắt nhìn không xót gì.

Mặt của hắn đỏ bừng mãnh liệt, bối rối cầm khăn che bộ vị mấu chốt, tức giận mở miệng, “Anh vào làm gì!?”

“Em che cái gì, lại không dễ nhìn.” Kỳ Phong nửa ngày sau mới hừ một tiếng, mặt lộ vẻ xem thường, chính là lỗ tai lại đỏ.

“Không dễ nhìn vậy anh còn nhìn cái gì?”

Lạc Khâu Bạch đối với ánh mắt chăm chú của Kỳ Phong làm khó chịu, cho dù biết người này bất lực, cũng chịu không nổi bị xem xét từ đầu tới đuôi như vậy.

“Tôi đang nhìn em đến tột cùng có bao nhiêu khó coi, em có ý kiến?” Kỳ Phong đưa ánh mắt gian nan mà nhìn xuống đùi hắn, thanh âm trầm thấp khàn khàn.

Lạc Khâu Bạch hít một hơi, quả thực tức điên lên.

Con người bất lực này cũng dám nói hắn bộ dạng khó coi? Bộ dạng có khó coi, cũng là anh tự nguyện , tôi cũng không có mặt dày mày dạn cầu anh kết hôn với tôi!

Lạc Khâu Bạch phút chốc đứng lên, lần này cả khăn mặt đều không che, trần truồng đi ra, bước ra bồn tắm lớn đứng ở trước mặt Kỳ Phong, híp mắt nói, “Được, anh ghét bỏ tôi cũng không sao, dù sao anh là kim chủ, hiện tại tôicởi đồ cho anh xem, anh cảm thấy thật sự khó coi, hiện tại có thể đổi ý, tôi tuyệt đối không nói hai lời lập tức bước đi, đại gia mua bán phải thấu tình đạt lý.”

Kỳ Phong mím môi thật chặt không nói lời nào, ánh mắt sắc bén không hề chớp mắt nhìn Lạc Khâu Bạch.

Không khéo thấy được trên ngực hắn ngực có hai khỏa anh đào, giờ phút này bị nước ấm kích thích nhô ra, tiểu nhũ đứng lên, trên làn da bóng loáng, có vẻ đỏ hồng, hận không thể đi lên bóp vài cái.

Nuốt nước bọt, y hừ một tiếng, đem quần áo vứt trên gương, không chút do dự xoay người đóng sầm cửa.

Sau đó, khi bước ra, y cảm thấy chóp mũi nóng lên, dùng tay sờ, thế nhưng chảy máu mũi…

Lời của editor: Câu dẫn chồng nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook