Chương 10
Lăng Báo Tư
16/11/2016
CHƯƠNG 10
Đinh Tông Nho lưng đau, eo đau, chỗ tư mật lại còn đau hơn. Khi y tỉnh dậy phát hiện ra mình chẳng thể mò xuống giường nhưng mà y lại rất lo lắng cho La Hối và em bé thành ra cho dù đau đến mức nào thì y vẫn muốn quay về nhà của Vương Thiên Ốc để chăm sóc cho hai anh em.
Y tắm rửa sạch sẽ, thấy Hạ Cực ngồi trong phòng khách thoải mái khoan khoái tự lúc nào, hắn so với y sáng nay thân thế không hề phải chịu gánh nặng nào. Sau khi “ăn” no ngủ say tinh thần xem ra rất là tốt.
– Tôi phải đi về.
Vậy giờ hóa ra y phải về lại chỗ Vương Thiên Ốc. Vẻ mặt sung sướng của Hạ Cực lập tức chuyển sang âm trần
– Đi về đâu?
Không định nói ra ba từ Vương Thiên Ốc, nhưng mà y cũng không có khả năng gạt được Hạ Cực, càng huống chi lấy tài trí của Hạ Cực có muốn lừa cũng chẳng được.
– Về nhà Vương Thiên Ốc.
Y nói thêm một câu xóa bỏ sự nghi ngờ của hắn
– La Hối với em bé đang ở đó.
– Không cho phép đi.
Hắn bây giờ cảm thấy Vương Thiên Ốc rất rất rất chi là chướng mắt. Tuyệt đối không cho phép Đinh Tông Nho ở chung nhà với tên kia.
Đinh Tông Nho ngày hôm qua rốt cuộc cũng đã tự mình trải nghiệm sự ồn ào vô lí của hắn. Bây giờ bệnh của hắn còn muốn nặng hơn, nhưng mà Hạ Cực cũng chẳng thèm để ý. Nếu nói trong lòng y không có chút ngọt ngào nào là nói dối, vì vậy y mềm mại nói
– Tôi không thể để La Hối và em bé ở một nơi còn mình thì lại ở chỗ khác.
– Vậy thì mang con về đây. Chỗ này có rất nhiều phòng.
Em bé xử lí thì dễ rồi. Vấn đề nằm ở chỗ Hạ La Hối kìa. Thành kiến của nó với Hạ Cực đã sâu không đo nổi, càng huống chi bây giờ nó với Hạ Cực chẳng có bất kì thiện cảm nào.
– Vậy anh để tôi nói chuyện với La Hối trước.
– Tôi đi với em.
Hắn không thể để cho Đinh Tông Nho một thân một mình đến nhà Vương Thiên Ốc. Hắn mặc thêm áo khoác, lấy một cái cho Đinh Tông Nho.
– Hôm nay trời lạnh, mặc thêm áo vào.
Hiếm khi được chăm sóc ôn nhu như vậy làm cho Đinh Tông Nho nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Hạ Cực nắm lấy cánh tay y kéo y lại trước mặt mình sau đó hôn lên môi y muốn tắt thở. Cái hôn tràn ngập sự chiếm hữu làm cho Đinh Tông Nho hai chân thiếu chút nữa thì khuỵu xuống đất.
Đứng trong phòng khách hôn hơn năm phút đồng hồ, y mới nhỏ giọng kháng nghị muốn đi ra ngoài, Hạ Cực cho dù rất không cam tâm nhưng cũng đành phải buông tay.
Vừa ra tới ngoài cửa thì khắp nơi toàn là phóng viên. Hạ Cực cơ bản là khinh thường chẳng thèm để mắt nhìn tới. Hắn gọi taxi lôi Đinh Tông Nho vào trong trực tiếp chạy thẳng đến nhà Vương Thiên Ốc.
Đinh Tông Nho đã hai ngày hai đêm chưa có về nhà, vừa vào đến nhà Vương Thiên Ốc, Hạ La Hối mới thấy người đi theo đằng sau y sắc mặt lập tức sa sầm quay quắt về phòng của nó, Đinh Tông Nho cũng lập tức đi theo sau cho nên trong phòng khách chỉ còn có Hạ Cực và Vương Thiên Ốc.
Hạ Cực cũng không lãnh phí thời gian, trực tiếp thông báo
– Chúng ta đều là người thông minh cho nên cũng không cần vòng vo làm gì. Tôi sẽ đưa con của tôi đi, Đinh Tông Nho cũng không ở lại đây nữa. Sau này anh cũng không cần liên lạc với bọn họ.
Lời nói mang đầy địch ý cũng thể hiện rất rõ ràng ý tứ của người nói chuyện làm cho Vương Thiên Ốc muốn phá lên cười. Tên kia sau khi trở về đúng bản chất thật liền biến thành một kẻ siêu cấp nói nhiều nha.
– Ùi! Một câu xin lỗi cũng không có à?
Hắn cũng không hi vọng xa vợi Hạ Cực sẽ nói lời xin lỗi, nhưng mà ít ra hắn cũng có hậu thuẫn nha.
Hạ Cực đứng thẳng người, trên mặt loáng thoáng nụ cười miệt thị
– Nếu như anh cảm thấy lần trước ăn đòn chưa có đủ thì tôi rất tình nguyện đánh anh mạnh hơn chút nữa.
Vương Thiên Ốc lui ra đằng sau. Vừa lui vừa nghĩ hắn tuyệt đối không ngu tới mức trực tiếp đối chọi với tên này. Cái kiểu cười lạnh cùng sát khí tỏa ra khiến cho người ta sợ hãi này mới chân chính là con người thật của Hạ Cực. Hắn thấy được tên kia là người nói được làm được. Hắn cũng chẳng muốn nửa năm sau toàn ăn cơm bệnh viện đâu.
Hắn đưa Hạ Cực một cuốn kịch bản
– Lần sau quay phim này. Tôi không muốn anh dùng bộ dạng bây giờ hay diễn xuất giả dối lên phim.
Hạ Cực đến liếc mắt một cái cũng không có. Hắn tuyệt đối sẽ không cùng hợp tác với phim mà Vương Thiên Ốc làm đạo diễn. Hắn lập tức ném tập kịch bản qua một bên
– Tôi sẽ không đóng phim anh làm đạo diễn.
Vương Thiên Ốc cười khan mấy tiếng. Người này thật là siêu cấp đại vương chuyên để bụng mà. Để bụng tới mức mặc kệ hắn bây giờ có là đạo diễn nổi tiếng còn tên kia chỉ là tên diễn viên hết thời thế nhưng vẫn trưng ra bộ mặt khinh thường. Thật là không biết ai đang nhờ ai nữa. Hắn cũng quá tự tin rồi.
– Có cần phải để bụng như vậy không? Hạ Cực, tôi đưa Đinh Tông Nho đến Đài Bắc, tiền công của anh chính là tiền đóng viện phí để y sinh đứa con thứ hai đó. Tôi đối với y tốt như vậy, nói xạo cái gì muốn quay bộ phim tâm đắc tất cả đều để anh lộ ra bản tính thật sự của mình. Tôi không muốn anh diễn xuất giả dối, là tôi muốn anh diễn thật lòng hơn. Anh nhất định sẽ đóng vì phim tôi phụ trách lần này là Khởi Nghĩa Đông Sơn.
Hắn tự tin vào bộ phim lần này sẽ rất thành công. Khi tên kia đem hắn ra đánh một trận thì hắn liền muốn tên kia đóng vai nam chính.
Đôi mày rậm của Hạ Cực vểnh ngược lên, trên mặt cũng chả có lấy một tia mừng rỡ. Nói trắng ra ở đó chỉ toàn là địch ý. Vương Thiên Ốc cảm thấy đại khái mình chính là người Hạ Cực ghét nhất trên đời này.
– Nếu muốn đóng Khởi Nghĩa Đông Sơn tôi cũng sẽ dựa vào thực lực của chính mình, không cần dựa dẫm vào anh.
– Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Anh bây giờ đúng là có khả năng, nhưng mà cũng đã không đóng phim một thời gian rồi. Không bằng hiện tại nhân cơ hội hợp tác trong phim này với tôi, ăn theo danh tiếng của tôi đi.
– Không cần!
Vừa nói xong liền bị liên tục từ chối, Vương Thiên Ốc cũng chẳng thể làm gì, chỉ còn biết thở dài.
Mà trong phòng, Hạ La Hối mặt mũi sa sầm, vẻ mặt của nó giống y Hạ Cực mỗi lúc bực mình. Đinh Tông Nho nắm lấy tay con, Hạ La Hối tức giận rút tay về gào nhỏ
– Tại sao ba lại về chung với ông ta.
– Ba muốn đưa tụi con về ở chung với anh ta. Anh ta là ba ruột của tụi con. Ba nghĩ có lẽ gia đình chúng ta nên ở chung với nhau.
– Có điên mới ở chung với ông ấy.
Đinh Tông Nho nói nhỏ
– Con nhìn lại mình đi, chỉ biết nói có điên mới ở chung với người ta, nghĩ lại coi với cá tính của con có phải là di truyền từ người đó hay không.
Hạ La Hối nghiêm mặt, chuyện này nó không thể nào chấp nhận được.
– Con không muốn đi. Con cũng không muốn cả nhà mình ở chung với ông ấy.
Nó nhìn sang Đinh Tông Nho
– Ba à, nếu chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lí, ba cứ làm tình với ông ấy xong rồi quay về đây cũng được.
La Hối thản nhiên nói làm cho Đinh Tông Nho đỏ hết mặt. Y nuốt nuốt cho thông cổ. Mặc dù xấu hổ nhưng Hạ La Hối chẳng phải là đứa thiểu năng trí tuệ, mấy ngày trước nó chỉ cần thấy Hạ Cực cùng y ở trên giường lại thêm hai ngày nay y cũng không có về nhà thì đương nhiên biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì.
– Không phải như vậy. La Hối, ba rất yêu Hạ Cực nên những chuyện xảy ra cũng rất bình thường. Chúng ta không phải vì làm chuyện đó mà ở chung với nhau.
– Người bại hoại như ông ta không biết đã từng chơi bời với biết bao nhiêu người, có cái gì tốt để yêu đâu.
Hạ La Hối càng nói càng chẳng nể nang. Từng ở chung nhà với Hạ Cực, nếm trải sự đối đãi lạnh lùng của hắn nó tự nhiên biết người kia chả khác gì ngựa đực, nhất định phải có đàn bà bên cạnh mới ngủ được, so ra hắn chính là đáng bị ghê tởm hơn bất kì người nào.
Đinh Tông Nho ôm lấy bờ vai Hạ La Hối
– Hai ngày trước anh ta đã hứa với ba, anh ta hứa sẽ không bao giờ lên giường với người khác, muốn ba ở lại bên cạnh anh ấy. Hạ Cực so với trước kia không giống nhau, ba thậm chí còn cảm giác thấy… cảm giác…
Đinh Tông Nho có điểm vẫn còn chưa nắm chắc nhưng mà y vẫn thật lòng nói
-… Hạ Cực yêu ba, chỉ có điều anh ấy cũng không biết đó là yêu và cũng không biết phải diễn đạt như thế nào.
– Ông ta căn bản không thương bất kì ai. Ba, tính cách của con giống ông ta như đúc, cho nên con có thể biết được cảm giác của ông ta. Ông ta không có khả năng yêu bất kì một người nào.
– Vậy nên con là giả bộ thương ba với ông nội sao?
Hạ La Hối ra sức phản bác, cáu giận nói
– Tất nhiên là thật chứ.
– Như vậy thì Hạ Cực cũng có thể yêu ba mà, có phải không?
Hạ La Hối không tìm được lời để phản bác, hai mắt nó nhìn chằm chằm xuống đất mang theo bộ mặt không muốn nhận thua, lại càng không muốn ở chung một nhà với Hạ Cực. Đinh Tông Nho vừa thương yêu vừa đau lòng nói với con
– Nếu con cảm thấy không thể ở chung với Hạ Cực thì ba sẽ không ở cùng anh ấy nữa.
Hạ La Hối rất muốn rú lên vui vẻ, thậm chí trong lòng cũng rất hớn hở nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Đinh Tông Nho làm cho nó cảm thấy trong ngực thật đau.
Duy nhất trên đời này người làm cho nó phải để ý trừ ông nội đã mất thì chỉ còn lại có Đinh Tông Nho và em trai. Nhất là trước kia khi mà nó kiên quyết không chịu về gặp ông nội làm cho ông ôm theo thất vọng mà chết đi khiến cho lòng nó lúc nào cũng áy náy. Nó đem sự áy náy đó biến thành tình yêu dành cho Đinh Tông Nho và em.
– Thích đến như vậy sao? Ông là là kẻ bại hoại. Con đây còn chẳng biết rốt cuộc ông ta quen bao nhiêu người đàn bà. Ba, ba vẫn chịu được người như vậy sao?
Hạ La Hối giận dỗi nói. Nó cảm thấy chán ghét Hạ Cực vì một điều đó chính là vì nó cảm giác Hạ Cực chỉ biết làm Đinh Tông Nho tổn thương, người kia căn bản là không biết cách yêu người khác.
Đinh Tông Nho nắm tay con.
– Nếu con cảm thấy mình rất giống Hạ Cực, vậy con cần biết con nếu đã hứa với ai cái gì thì sẽ nhất định làm được. Hạ Cực đã hứa với ba thì anh ấy nhất định cũng sẽ làm. Anh ấy nói sẽ không quan hệ với người khác thì đó chính là anh ấy đã hứa. Anh ấy không giống như trước kia. Đây là sự thật. La Hối, cho ba với Hạ Cực một cơ hội, có lẽ chúng ta sẽ trở thành một gia đình.
Vì không muốn làm Đinh Tông Nho bị tổn thương, Hạ La Hối chấp nhận nhượng bộ. Nó mang bộ mặt ảm đạm đáp ứng
– Cái này là vì ba chứ không phải vì Hạ Cực nào đó.
Đinh Tông Nho được sự đồng ý của con. Y mừng rỡ ôm lấy Hạ La Hối, bọn họ thu dọn một số đồ đạc mang theo La Hối cùng em bé về nhà Hạ Cực. Trước khi đi, Vương Thiên Ốc đưa y một tập kịch bản, bí mật nói khi nào Hạ Cực không để ý thì y đọc qua một chút.
– Tiểu Nho, tôi xin anh coi một chút đi. Nếu anh cảm thấy hay thì phiền anh nói với Hạ Cực. Tôi có thể chờ anh ta.
Y không biết nên liền nhận lấy. Mà em bé bởi vì phải rời xa Vương Thiên Ốc mà náo loạn khóc la hơn nửa tiếng đồng hồ, Vương Thiên Ốc cũng ôm bé kêu tiểu bảo bối tiểu tâm can không ngừng. Hạ La Hối nghe xong rùng mình nói: nổi hết da gà.
Mà Đinh Tông Nho cũng nói sơ qua cho Hạ Cực một chút, Hạ Cực rốt cuộc rõ ràng cái gì mà tiểu bảo bối tiểu tâm cang thì ra là Vương Thiên Ốc gọi em bé nhà hắn.
.
.
.
Mọi người rốt cuộc cũng dọn đến nhà Hạ Cực. Khi đêm xuống, y trộm đọc kịch bản Vương Thiên Ốc đưa cho. Kịch bản nói về một tên sát thủ lãnh huyết vô tình sau đó yêu một cô gái mồ côi.
Sau khi Đinh Tông Nho đọc xong kịch bản, nước mắt không kềm được mà lăn xuống. Vai này rất phù hợp với phong cách của Hạ Cực, y cũng tin tưởng Hạ Cực sẽ diễn rất đạt. Nhân vật chính này cơ bản là dành riêng cho Hạ Cực, không có ai có thể đảm nhận vai sát thủ này tốt hơn Hạ Cực.
– Anh đóng phim này đi, Hạ Cực.
Y lau nước mắt nói với Hạ Cực đang ngủ một bên. Hạ Cực cầm tập kịch bản liền nhận ra đây là cái gì, hắn tiện tay ném nó vào góc tường, lạnh lùng nói
– Ngủ
– Hạ Cực, đây là vai diễn rất hợp với anh.
– Tôi không ưa Vương Thiên Ốc.
– Vương Thiên Ốc là đạo diễn giỏi nhất bây giờ
– Tôi cũng vậy. Tôi cũng là diễn viên giỏi nhất.
.
Đinh Tông Nho tức giận, tại sao hắn không bao giờ chịu hiểu người khác muốn nói gì? Hắn ban đầu muốn mắng Hạ Cực, nhưng lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với La Hối hôm nay, ban đầu La Hối cũng không muốn ở chung với Hạ Cực chẳng chịu thỏa hiệp nhưng y phát hiện chỉ cần cảm giác được y đau lòng, nói chuyện khổ sở thì Hạ La Hối lại đồng ý.
Tính cách của Hạ Cực với Hạ La Hối giống nhau như đúc, vậy thì chỉ cần dùng âm thanh mềm mại so với cưỡng ép còn hiệu quả hơn nhiều. Cách này cũng rất đáng để thử.
Y nói ôn nhu
– Tôi đương nhiên biết anh là diễn viên rất tài năng. Tôi từ trước tới giờ vẫn rất hâm mộ anh. Tôi vừa đọc qua kịch bản, cảm giác nó thật sự rất hợp với anh. Tôi không phải nói dùm Vương Thiên Ốc mà vì anh nên mới nói như vậy. Anh vì sao ngay cả nghe cũng không muốn liền gạt phắt? Anh không cần nghe ý kiến của tôi sao?
Y nói xong lời cuối cùng cố y đem tiếng khóc vào trong giọng nói, y thật sự không biết đóng kịch nhưng mà kịch bản vừa rồi rất cảm động bởi vậy trong lời nói đúng là có mang theo tiếng khóc
Hạ Cực im lặng, Đinh Tông Nho cũng im lặng nằm xoay lưng vào tường. Y cố gắng nhớ lại tình tiết cảm động trong kịch bản, nghĩ về mối tình trong kịch bản không tự chủ được sự bi thương bỗng nhiên dâng tràn làm y khóc thút thít.
Hạ Cực xoay người y lại, nhìn chăm chú vào những giọt nước mắt của y đang rơi đầy trên mặt. Thần sắc của hắn hết sức khó coi, tiếng răng nghiến vào nhau như đang ra sức gặm nát tảng đá. Đại biểu hắn đã đầu hàng, cái này cũng có thể xem như là nhượng bộ lớn nhất của hắn từ trước đến nay. Nếu không phải vì Đinh Tông Nho hắn tuyệt sẽ không bao giờ nói những lời như vầy
– Tôi sẽ đọc kịch bản, nhưng không phải vì Vương Thiên Ốc mà vì em.
Đinh Tông Nho thiếu chút nữa thì phì cười bởi vì hắn nói y chang Hạ La Hối. Bọn họ quả nhiên là cha con mà. Y nén cười, chớp hai mắt đẫm lệ gật đầu sau đó nhoài đến ôm Hạ Cực một cái.
– Anh đọc kịch bản bây giờ luôn được không.
Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, y nhỏ giọng làm nũng, một bên thì hôn nhẹ lên mặt Hạ Cực, sắc mặt Hạ Cực so với lúc nãy còn muốn khó nhìn hơn.
– Nhất định phải đọc bây giờ sao.
– Anh mệt à? Muốn đi ngủ sao?
– Không mệt. Nhưng không muốn đọc lúc này.
– Tôi đem lại cho anh đọc.
Y làm bộ đi xuống giường nhưng mà trước đó hai ngày cùng Hạ Cực ái ân vô độ không kiềm chế nên thân thể vẫn còn rất đau, động tác đột ngột xuống giường này làm y phải rên nhẹ
– Đau quá!
Hạ Cực đè lại bờ vai của y, ngoài vẻ mặt khó coi thì cũng chỉ toàn là coi rất khó nhưng hắn vẫn ngăn cản động tác của y, chính mình xuống giường đem tập kịch bản mới bị ném vào góc tường để lên đầu giường.
Ngay cả mở ra đọc hắn cũng lười chẳng muốn làm. Hiển nhiên là do kịch bản này làm hắn phải nghĩ đến tên Vương Thiên Ốc làm cho hắn phải chán ghét kia. Đinh Tông Nho lặng lẽ lật ra trang đầu tiên, sau đó đẩy vào tay hắn, tựa đầu vào bờ vai của hắn, phả hơi thở nóng rực rồi hôn nhẹ lên cổ Hạ Cực.
– Cảm ơn anh đã làm điều đó vì tôi. Tôi rất là vui. Hạ Cực, tôi phát hiện tôi bây giờ lại yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua rồi.
Bất cứ lời nói nào cũng chẳng thể so sánh với lời này. Sắc mặt Hạ Cực tuy rằng vẫn rất khó coi nhưng cũng lộ ra vẻ tươi cười. Một tay hắn nắm lấy tay y, hai mắt sau đó mới đọc tới kịch bản, hắn dùng tay còn lại để lật giấy.
Tiếng lật giấy sột soạt trong đêm yên tĩnh nghe thật rõ ràng, Hạ Cực đọc thật chăm chú. Hắn ban đầu còn dùng tay ôm lấy y, sau bất tri bất giác đã dùng hai tay cầm kịch bản mà đọc. Ngay cả khi Đinh Tông Nho nhẹ nhàng đưa đầu khỏi vai hắn lăn vào trong chăn ngủ quên thì hắn vẫn đọc từng trang từng trang kịch bản.
Đinh Tông Nho mỉm cười trong chăn. Hắn đã tìm được biện pháp tuyệt vời để có thể trị được cha con nhà này. Hắn cũng chắc chắn ngày mai Hạ Cực nhất định sẽ đồng ý đóng bộ phim này.
Hạ Cực đọc kịch đến tận nửa đêm, đèn cũng sáng đến tận nửa đêm tựa như hắn vẫn chưa đành lòng đi ngủ.
Nửa năm sau
– Chán quá đi, chán chết mất thôi. Tại sao lại muốn mình đi chơi chung với ông ta chứ. Đi đâu không đi lại đi tới Disney Land? Có bị thần kinh không? Tôi chẳng phải là con nít mới bảy, tám tuổi.
Hạ La Hối cho dù đang ngồi trên máy bay vẫn oán than không ngừng, lảm nhảm không ngừng như pháo nổ từ khi vào sân bay đến bây giờ đang ngồi ở hàng đầu trên máy bay vẫn chưa có ngừng.
Đáng ghét hơn nữa là Hạ Cực cũng y như vậy. Hắn oán giận nói từ khi máy bay cất cánh cho tới tận bây giờ cũng chưa có ý định kết thúc.
– Tôi vừa đóng phim xong, mệt muốn chết luôn tại sao tại phải cùng cái tên tiểu hỗn đản không biết ơn nghĩa này? Tại sao lại là Disney Land? Cười chết mất thôi, tôi là người nổi tiếng nha. Cái nơi khỉ ho cò gáy đó chẳng có gì hay ho để tôi giải trí cả.
Hạ La Hối cười lạnh nói
– Đúng vậy, ông cứ việc ra sức ăn chơi ở mấy câu lạc bộ đêm đi.
Tuy rằng bây giờ Hạ Cực cũng không có đào hoa như lúc trước, nhưng mà Hạ La Hối chỉ cần nhìn thấy hắn là khó chịu, nói chuyện lúc nào cũng phải xỉa xói hắn.
– Tôi còn chưa nói cho cha anh biết khi anh đi du học có bao nhiêu hay ho đâu.
Mặc dù Hạ La Hối bây giờ cũng xem như thông minh ra, cũng không giống như trước gây ra phiền toái cho hắn nhưng mà hắn không nhịn được muốn cảnh cáo tên tiểu tử thúi này một chút.
Đinh Tông Nho ngồi giữa hai người thở dài đầy bi thương
– Xin lỗi, tôi không biết hai người không thích Disney Land. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa có từng được đến đây nên rất là muốn tới một lần cho biết…
Không đợi y nói xong, Hạ La Hối liền ngập ngừng nói
– Cũng không phải là không thích đâu. Con cũng muốn đi đâu chơi. Dù sao chỗ này con cũng chưa tới vậy thì cùng đi. Ba, con đi với ba, ba nhất định sẽ cảm thấy rất vui.
Hạ Cực oán hận đang nói không ngừng cũng lập tức ngưng lại, hắn cầm tay Đinh Tông Nho
– Chỉ cần là em muốn đi cho dù là nhàm chán mức nào liền cũng biến thành hấp dẫn. Tôi đi với em.
Mặt dù Đinh Tông Nho cũng đôi khi cảm thấy lương tâm cắn rứt, cảm giác chính mình đóng kịch với hai người bọn họ, nhưng nếu không làm như vậy bọn họ khắc khẩu một ngày cũng không ngừng. Dù sao hai người đều nhìn thấy người kia không vừa mắt.
Thừa dịp Hạ La Hối đi Wc, Đinh Tông Nho cất giọng yếu đuối yêu cầu với Hạ Cực bên cạnh
– Nó cũng là con của anh. Anh không nên lúc nào cũng công kích như vậy. Coi như là vì tôi có được không? Tôi thật vất vả mới có thể đến Disney Land chơi, anh đừng để tôi bị mất hứng mà.
– Nhưng mà do tên tiểu tử thúi kia không ngoan.
Đinh Tông Nho ngẩng đầu khẩn cầu nhìn hắn, Hạ Cực lập tức mang những lời lạnh lùng nuốt vào trong bụng, đến khi Đinh Tôi Nho hôn lên má hắn sau lại tiếp tục dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn thì hắn rốt cuộc không chịu nổi phải nhượng bộ. Từ khi ở cùng với Đinh Tông Nho, hắn đã không còn nhớ rõ chính mình đã phải nhượng bộ bao nhiêu lần.
– Được rồi.
Sau khi hắn hứa hẹn xong, Đinh Tông Nho nói y muốn đi WC. Trong lúc đợi WC y thấp giọng yêu cầu Hạ La Hối
– La Hối, anh ta là cha con. Cả nhà chúng ta khó khăn lắm mới có thể cùng đi du lịch nước ngoài. Không nên ồn ào khó chịu có được không? Nhất là phim với Vương Thiên Ốc quay xong rồi, sau này anh ấy sẽ rất bận rộn, sẽ có rất ít thời gian cùng với ba. Cho nên chuyến du lịch này đối với ba mà nói là một kỉ niệm rất quan trọng.
Sắc mặt Hạ La Hối lúc này so với nước cống còn muốn thối hơn, nhưng mà nó vẫn hứa
– Được.
Từ sau đó hai người ít ra cũng không có nói gì công kích lẫn nhau nhưng tại tận lực không nói chuyện với nhau. Chờ cho đến khi mọi người đến được Disney Land, Hạ La Hối dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh chóng bị thế giới thơ mộng kia lấy hết tất cả sự chú ý.
Nó hưng phấn nói muốn chơi mấy trò chơi mạo hiểm. Đinh Tông Nho đẩy Hạ Cực đang đứng bên cạnh
– Để Hạ Cực đi với con, ba không dám chơi mấy trò này.
Hạ La Hối vẻ mặt không tình nguyện còn vẻ mặt Hạ Cực thì giống y như bị chó điên cắn. Đinh Tông Nho làm ra vẻ mặt như đã hiểu nói
– Cái kia chắc rất kinh khủng, hai người cũng giống ba sợ không dám chơi sao?
– Không dám đâu!
– Làm gì có chuyện đó!
Một lời đã nói ra, hai người không thể làm gì khác một trước một sau kéo nhau đi chơi. Đại khái cái gì mà tày lượn siêu tốc rồi đĩa bay,… Hai người trở về mang theo vẻ mặt khoái trá
– Chơi vui không?
Y nhẹ giọng
– Chơi vui lắm. Hạ Cực rất là nhát gan, lúc nào cũng gào lên
Sắc mặt Hạ Cực khẽ thay đổi
– Không biết người nào vì sợ quá mà níu lấy tay áo tôi thật chặt ta?
Sắc mặt La Hối cũng sầm xuống, nó nhìn đến trò lướt sóng
– Ba, con muốn chơi cái kia. Trò đó Hạ Cực chắc chắn không dám chơi. Để ông ta ở bên cạnh ba.
Hạ Cực không cam lòng yếu thế, nhìn trò chơi lướt sóng mạo hiểm kia một lúc
– Tiểu Nho, ta đi chơi cái kia. Ta nghĩ tên tiểu tử La Hối này mà chơi nó nhất định sợ tới mức tè trong quần.
Đinh Tông Nho mơ hồ sắp lăn ra cười. Hai người kia vì muốn chứng tỏ, không phải là người nhát gan như người kia nói không thể làm gì khác hơn ngoài tay trong tay tiếp tục đi chơi.
Đinh Tông Nho nhìn bóng lưng hai người khoái trá nở nụ cười. Thừa dịp không có ai y gọi điện thoại cho Vương Thiên Ốc. Bởi vì không tiện mang em bé ra nước ngoài cho nên y nhờ Vương Thiên Ốc chăm sóc con.
– Thật xin lỗi, Thiên Ốc, làm phiền anh chăm sóc em bé.
Vương Thiên Ốc trong điện thoại cười vui vẻ muốn chết
– Anh cứ thoải mái nghỉ ngơi vui chơi. Tôi rốt cuộc cũng có thể ở chung với tiểu bảo bối tiểu tâm can rồi.
Vừa nói xong thì lại than ngắn thở dài
– Anh không biết mỗi lần tôi tới nhà anh thăm tiểu bảo bối thì ánh mắt tên Hạ Cực có bao nhiêu là đáng sợ đâu. Tên đó lại còn cảnh cáo tôi nói cái gì mà khi chỉ có anh ở nhà mà không có hắn thì tuyệt đối cấm tôi không được qua nhà, nếu không thì hắn sẽ làm thịt tôi.
– Xin lỗi. Máu ghen của anh ấy nặng quá, tôi đã nói với anh ấy nhiều lần rồi nhưng mà anh ấy không chịu nghe.
Trong mắt Hạ Cực, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh y cùng Vương Thiên Ốc ở chung một chỗ thì hắn liền không vui.
– Được rồi, anh cứ từ từ mà chơi đi. Thật không thể hiểu được một gã đàn ông kinh khủng chẳng có lấy một điểm nào tốt như vậy mà anh lại cứ khăng khăng một mực…
Nói còn chưa hết thì Hạ Cực và La Hối đã trở về. Đinh Tông Nho liền hẹn gặp lại rồi vội vàng cúp máy. Y biết Hạ Cực tuyệt đối chẳng hài lòng nếu y gọi điện thoại cho Vương Thiên Ốc.
– Ba. Chơi vui lắm. Thật là vui
Bởi tâm tình khoái trá cho nên Hạ La Hối phá lệ – cười với Hạ Cực một cái. Mà Hạ Cực cũng bởi vì tâm tình phấn chấn cho nên khóe miệng vẫn còn đang tươi cười.
Đinh Tông Nho nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, y chỉ cần giả ngu thì hai người đó càng giống như người một nhà. Y nhoẻn miệng cười với cả hai, hai người cũng tươi cười ấm áp lại với y. Đây là hi vọng lớn nhất cuộc đời này của y.
Hoàn
Đinh Tông Nho lưng đau, eo đau, chỗ tư mật lại còn đau hơn. Khi y tỉnh dậy phát hiện ra mình chẳng thể mò xuống giường nhưng mà y lại rất lo lắng cho La Hối và em bé thành ra cho dù đau đến mức nào thì y vẫn muốn quay về nhà của Vương Thiên Ốc để chăm sóc cho hai anh em.
Y tắm rửa sạch sẽ, thấy Hạ Cực ngồi trong phòng khách thoải mái khoan khoái tự lúc nào, hắn so với y sáng nay thân thế không hề phải chịu gánh nặng nào. Sau khi “ăn” no ngủ say tinh thần xem ra rất là tốt.
– Tôi phải đi về.
Vậy giờ hóa ra y phải về lại chỗ Vương Thiên Ốc. Vẻ mặt sung sướng của Hạ Cực lập tức chuyển sang âm trần
– Đi về đâu?
Không định nói ra ba từ Vương Thiên Ốc, nhưng mà y cũng không có khả năng gạt được Hạ Cực, càng huống chi lấy tài trí của Hạ Cực có muốn lừa cũng chẳng được.
– Về nhà Vương Thiên Ốc.
Y nói thêm một câu xóa bỏ sự nghi ngờ của hắn
– La Hối với em bé đang ở đó.
– Không cho phép đi.
Hắn bây giờ cảm thấy Vương Thiên Ốc rất rất rất chi là chướng mắt. Tuyệt đối không cho phép Đinh Tông Nho ở chung nhà với tên kia.
Đinh Tông Nho ngày hôm qua rốt cuộc cũng đã tự mình trải nghiệm sự ồn ào vô lí của hắn. Bây giờ bệnh của hắn còn muốn nặng hơn, nhưng mà Hạ Cực cũng chẳng thèm để ý. Nếu nói trong lòng y không có chút ngọt ngào nào là nói dối, vì vậy y mềm mại nói
– Tôi không thể để La Hối và em bé ở một nơi còn mình thì lại ở chỗ khác.
– Vậy thì mang con về đây. Chỗ này có rất nhiều phòng.
Em bé xử lí thì dễ rồi. Vấn đề nằm ở chỗ Hạ La Hối kìa. Thành kiến của nó với Hạ Cực đã sâu không đo nổi, càng huống chi bây giờ nó với Hạ Cực chẳng có bất kì thiện cảm nào.
– Vậy anh để tôi nói chuyện với La Hối trước.
– Tôi đi với em.
Hắn không thể để cho Đinh Tông Nho một thân một mình đến nhà Vương Thiên Ốc. Hắn mặc thêm áo khoác, lấy một cái cho Đinh Tông Nho.
– Hôm nay trời lạnh, mặc thêm áo vào.
Hiếm khi được chăm sóc ôn nhu như vậy làm cho Đinh Tông Nho nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Hạ Cực nắm lấy cánh tay y kéo y lại trước mặt mình sau đó hôn lên môi y muốn tắt thở. Cái hôn tràn ngập sự chiếm hữu làm cho Đinh Tông Nho hai chân thiếu chút nữa thì khuỵu xuống đất.
Đứng trong phòng khách hôn hơn năm phút đồng hồ, y mới nhỏ giọng kháng nghị muốn đi ra ngoài, Hạ Cực cho dù rất không cam tâm nhưng cũng đành phải buông tay.
Vừa ra tới ngoài cửa thì khắp nơi toàn là phóng viên. Hạ Cực cơ bản là khinh thường chẳng thèm để mắt nhìn tới. Hắn gọi taxi lôi Đinh Tông Nho vào trong trực tiếp chạy thẳng đến nhà Vương Thiên Ốc.
Đinh Tông Nho đã hai ngày hai đêm chưa có về nhà, vừa vào đến nhà Vương Thiên Ốc, Hạ La Hối mới thấy người đi theo đằng sau y sắc mặt lập tức sa sầm quay quắt về phòng của nó, Đinh Tông Nho cũng lập tức đi theo sau cho nên trong phòng khách chỉ còn có Hạ Cực và Vương Thiên Ốc.
Hạ Cực cũng không lãnh phí thời gian, trực tiếp thông báo
– Chúng ta đều là người thông minh cho nên cũng không cần vòng vo làm gì. Tôi sẽ đưa con của tôi đi, Đinh Tông Nho cũng không ở lại đây nữa. Sau này anh cũng không cần liên lạc với bọn họ.
Lời nói mang đầy địch ý cũng thể hiện rất rõ ràng ý tứ của người nói chuyện làm cho Vương Thiên Ốc muốn phá lên cười. Tên kia sau khi trở về đúng bản chất thật liền biến thành một kẻ siêu cấp nói nhiều nha.
– Ùi! Một câu xin lỗi cũng không có à?
Hắn cũng không hi vọng xa vợi Hạ Cực sẽ nói lời xin lỗi, nhưng mà ít ra hắn cũng có hậu thuẫn nha.
Hạ Cực đứng thẳng người, trên mặt loáng thoáng nụ cười miệt thị
– Nếu như anh cảm thấy lần trước ăn đòn chưa có đủ thì tôi rất tình nguyện đánh anh mạnh hơn chút nữa.
Vương Thiên Ốc lui ra đằng sau. Vừa lui vừa nghĩ hắn tuyệt đối không ngu tới mức trực tiếp đối chọi với tên này. Cái kiểu cười lạnh cùng sát khí tỏa ra khiến cho người ta sợ hãi này mới chân chính là con người thật của Hạ Cực. Hắn thấy được tên kia là người nói được làm được. Hắn cũng chẳng muốn nửa năm sau toàn ăn cơm bệnh viện đâu.
Hắn đưa Hạ Cực một cuốn kịch bản
– Lần sau quay phim này. Tôi không muốn anh dùng bộ dạng bây giờ hay diễn xuất giả dối lên phim.
Hạ Cực đến liếc mắt một cái cũng không có. Hắn tuyệt đối sẽ không cùng hợp tác với phim mà Vương Thiên Ốc làm đạo diễn. Hắn lập tức ném tập kịch bản qua một bên
– Tôi sẽ không đóng phim anh làm đạo diễn.
Vương Thiên Ốc cười khan mấy tiếng. Người này thật là siêu cấp đại vương chuyên để bụng mà. Để bụng tới mức mặc kệ hắn bây giờ có là đạo diễn nổi tiếng còn tên kia chỉ là tên diễn viên hết thời thế nhưng vẫn trưng ra bộ mặt khinh thường. Thật là không biết ai đang nhờ ai nữa. Hắn cũng quá tự tin rồi.
– Có cần phải để bụng như vậy không? Hạ Cực, tôi đưa Đinh Tông Nho đến Đài Bắc, tiền công của anh chính là tiền đóng viện phí để y sinh đứa con thứ hai đó. Tôi đối với y tốt như vậy, nói xạo cái gì muốn quay bộ phim tâm đắc tất cả đều để anh lộ ra bản tính thật sự của mình. Tôi không muốn anh diễn xuất giả dối, là tôi muốn anh diễn thật lòng hơn. Anh nhất định sẽ đóng vì phim tôi phụ trách lần này là Khởi Nghĩa Đông Sơn.
Hắn tự tin vào bộ phim lần này sẽ rất thành công. Khi tên kia đem hắn ra đánh một trận thì hắn liền muốn tên kia đóng vai nam chính.
Đôi mày rậm của Hạ Cực vểnh ngược lên, trên mặt cũng chả có lấy một tia mừng rỡ. Nói trắng ra ở đó chỉ toàn là địch ý. Vương Thiên Ốc cảm thấy đại khái mình chính là người Hạ Cực ghét nhất trên đời này.
– Nếu muốn đóng Khởi Nghĩa Đông Sơn tôi cũng sẽ dựa vào thực lực của chính mình, không cần dựa dẫm vào anh.
– Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Anh bây giờ đúng là có khả năng, nhưng mà cũng đã không đóng phim một thời gian rồi. Không bằng hiện tại nhân cơ hội hợp tác trong phim này với tôi, ăn theo danh tiếng của tôi đi.
– Không cần!
Vừa nói xong liền bị liên tục từ chối, Vương Thiên Ốc cũng chẳng thể làm gì, chỉ còn biết thở dài.
Mà trong phòng, Hạ La Hối mặt mũi sa sầm, vẻ mặt của nó giống y Hạ Cực mỗi lúc bực mình. Đinh Tông Nho nắm lấy tay con, Hạ La Hối tức giận rút tay về gào nhỏ
– Tại sao ba lại về chung với ông ta.
– Ba muốn đưa tụi con về ở chung với anh ta. Anh ta là ba ruột của tụi con. Ba nghĩ có lẽ gia đình chúng ta nên ở chung với nhau.
– Có điên mới ở chung với ông ấy.
Đinh Tông Nho nói nhỏ
– Con nhìn lại mình đi, chỉ biết nói có điên mới ở chung với người ta, nghĩ lại coi với cá tính của con có phải là di truyền từ người đó hay không.
Hạ La Hối nghiêm mặt, chuyện này nó không thể nào chấp nhận được.
– Con không muốn đi. Con cũng không muốn cả nhà mình ở chung với ông ấy.
Nó nhìn sang Đinh Tông Nho
– Ba à, nếu chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lí, ba cứ làm tình với ông ấy xong rồi quay về đây cũng được.
La Hối thản nhiên nói làm cho Đinh Tông Nho đỏ hết mặt. Y nuốt nuốt cho thông cổ. Mặc dù xấu hổ nhưng Hạ La Hối chẳng phải là đứa thiểu năng trí tuệ, mấy ngày trước nó chỉ cần thấy Hạ Cực cùng y ở trên giường lại thêm hai ngày nay y cũng không có về nhà thì đương nhiên biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì.
– Không phải như vậy. La Hối, ba rất yêu Hạ Cực nên những chuyện xảy ra cũng rất bình thường. Chúng ta không phải vì làm chuyện đó mà ở chung với nhau.
– Người bại hoại như ông ta không biết đã từng chơi bời với biết bao nhiêu người, có cái gì tốt để yêu đâu.
Hạ La Hối càng nói càng chẳng nể nang. Từng ở chung nhà với Hạ Cực, nếm trải sự đối đãi lạnh lùng của hắn nó tự nhiên biết người kia chả khác gì ngựa đực, nhất định phải có đàn bà bên cạnh mới ngủ được, so ra hắn chính là đáng bị ghê tởm hơn bất kì người nào.
Đinh Tông Nho ôm lấy bờ vai Hạ La Hối
– Hai ngày trước anh ta đã hứa với ba, anh ta hứa sẽ không bao giờ lên giường với người khác, muốn ba ở lại bên cạnh anh ấy. Hạ Cực so với trước kia không giống nhau, ba thậm chí còn cảm giác thấy… cảm giác…
Đinh Tông Nho có điểm vẫn còn chưa nắm chắc nhưng mà y vẫn thật lòng nói
-… Hạ Cực yêu ba, chỉ có điều anh ấy cũng không biết đó là yêu và cũng không biết phải diễn đạt như thế nào.
– Ông ta căn bản không thương bất kì ai. Ba, tính cách của con giống ông ta như đúc, cho nên con có thể biết được cảm giác của ông ta. Ông ta không có khả năng yêu bất kì một người nào.
– Vậy nên con là giả bộ thương ba với ông nội sao?
Hạ La Hối ra sức phản bác, cáu giận nói
– Tất nhiên là thật chứ.
– Như vậy thì Hạ Cực cũng có thể yêu ba mà, có phải không?
Hạ La Hối không tìm được lời để phản bác, hai mắt nó nhìn chằm chằm xuống đất mang theo bộ mặt không muốn nhận thua, lại càng không muốn ở chung một nhà với Hạ Cực. Đinh Tông Nho vừa thương yêu vừa đau lòng nói với con
– Nếu con cảm thấy không thể ở chung với Hạ Cực thì ba sẽ không ở cùng anh ấy nữa.
Hạ La Hối rất muốn rú lên vui vẻ, thậm chí trong lòng cũng rất hớn hở nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Đinh Tông Nho làm cho nó cảm thấy trong ngực thật đau.
Duy nhất trên đời này người làm cho nó phải để ý trừ ông nội đã mất thì chỉ còn lại có Đinh Tông Nho và em trai. Nhất là trước kia khi mà nó kiên quyết không chịu về gặp ông nội làm cho ông ôm theo thất vọng mà chết đi khiến cho lòng nó lúc nào cũng áy náy. Nó đem sự áy náy đó biến thành tình yêu dành cho Đinh Tông Nho và em.
– Thích đến như vậy sao? Ông là là kẻ bại hoại. Con đây còn chẳng biết rốt cuộc ông ta quen bao nhiêu người đàn bà. Ba, ba vẫn chịu được người như vậy sao?
Hạ La Hối giận dỗi nói. Nó cảm thấy chán ghét Hạ Cực vì một điều đó chính là vì nó cảm giác Hạ Cực chỉ biết làm Đinh Tông Nho tổn thương, người kia căn bản là không biết cách yêu người khác.
Đinh Tông Nho nắm tay con.
– Nếu con cảm thấy mình rất giống Hạ Cực, vậy con cần biết con nếu đã hứa với ai cái gì thì sẽ nhất định làm được. Hạ Cực đã hứa với ba thì anh ấy nhất định cũng sẽ làm. Anh ấy nói sẽ không quan hệ với người khác thì đó chính là anh ấy đã hứa. Anh ấy không giống như trước kia. Đây là sự thật. La Hối, cho ba với Hạ Cực một cơ hội, có lẽ chúng ta sẽ trở thành một gia đình.
Vì không muốn làm Đinh Tông Nho bị tổn thương, Hạ La Hối chấp nhận nhượng bộ. Nó mang bộ mặt ảm đạm đáp ứng
– Cái này là vì ba chứ không phải vì Hạ Cực nào đó.
Đinh Tông Nho được sự đồng ý của con. Y mừng rỡ ôm lấy Hạ La Hối, bọn họ thu dọn một số đồ đạc mang theo La Hối cùng em bé về nhà Hạ Cực. Trước khi đi, Vương Thiên Ốc đưa y một tập kịch bản, bí mật nói khi nào Hạ Cực không để ý thì y đọc qua một chút.
– Tiểu Nho, tôi xin anh coi một chút đi. Nếu anh cảm thấy hay thì phiền anh nói với Hạ Cực. Tôi có thể chờ anh ta.
Y không biết nên liền nhận lấy. Mà em bé bởi vì phải rời xa Vương Thiên Ốc mà náo loạn khóc la hơn nửa tiếng đồng hồ, Vương Thiên Ốc cũng ôm bé kêu tiểu bảo bối tiểu tâm can không ngừng. Hạ La Hối nghe xong rùng mình nói: nổi hết da gà.
Mà Đinh Tông Nho cũng nói sơ qua cho Hạ Cực một chút, Hạ Cực rốt cuộc rõ ràng cái gì mà tiểu bảo bối tiểu tâm cang thì ra là Vương Thiên Ốc gọi em bé nhà hắn.
.
.
.
Mọi người rốt cuộc cũng dọn đến nhà Hạ Cực. Khi đêm xuống, y trộm đọc kịch bản Vương Thiên Ốc đưa cho. Kịch bản nói về một tên sát thủ lãnh huyết vô tình sau đó yêu một cô gái mồ côi.
Sau khi Đinh Tông Nho đọc xong kịch bản, nước mắt không kềm được mà lăn xuống. Vai này rất phù hợp với phong cách của Hạ Cực, y cũng tin tưởng Hạ Cực sẽ diễn rất đạt. Nhân vật chính này cơ bản là dành riêng cho Hạ Cực, không có ai có thể đảm nhận vai sát thủ này tốt hơn Hạ Cực.
– Anh đóng phim này đi, Hạ Cực.
Y lau nước mắt nói với Hạ Cực đang ngủ một bên. Hạ Cực cầm tập kịch bản liền nhận ra đây là cái gì, hắn tiện tay ném nó vào góc tường, lạnh lùng nói
– Ngủ
– Hạ Cực, đây là vai diễn rất hợp với anh.
– Tôi không ưa Vương Thiên Ốc.
– Vương Thiên Ốc là đạo diễn giỏi nhất bây giờ
– Tôi cũng vậy. Tôi cũng là diễn viên giỏi nhất.
.
Đinh Tông Nho tức giận, tại sao hắn không bao giờ chịu hiểu người khác muốn nói gì? Hắn ban đầu muốn mắng Hạ Cực, nhưng lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với La Hối hôm nay, ban đầu La Hối cũng không muốn ở chung với Hạ Cực chẳng chịu thỏa hiệp nhưng y phát hiện chỉ cần cảm giác được y đau lòng, nói chuyện khổ sở thì Hạ La Hối lại đồng ý.
Tính cách của Hạ Cực với Hạ La Hối giống nhau như đúc, vậy thì chỉ cần dùng âm thanh mềm mại so với cưỡng ép còn hiệu quả hơn nhiều. Cách này cũng rất đáng để thử.
Y nói ôn nhu
– Tôi đương nhiên biết anh là diễn viên rất tài năng. Tôi từ trước tới giờ vẫn rất hâm mộ anh. Tôi vừa đọc qua kịch bản, cảm giác nó thật sự rất hợp với anh. Tôi không phải nói dùm Vương Thiên Ốc mà vì anh nên mới nói như vậy. Anh vì sao ngay cả nghe cũng không muốn liền gạt phắt? Anh không cần nghe ý kiến của tôi sao?
Y nói xong lời cuối cùng cố y đem tiếng khóc vào trong giọng nói, y thật sự không biết đóng kịch nhưng mà kịch bản vừa rồi rất cảm động bởi vậy trong lời nói đúng là có mang theo tiếng khóc
Hạ Cực im lặng, Đinh Tông Nho cũng im lặng nằm xoay lưng vào tường. Y cố gắng nhớ lại tình tiết cảm động trong kịch bản, nghĩ về mối tình trong kịch bản không tự chủ được sự bi thương bỗng nhiên dâng tràn làm y khóc thút thít.
Hạ Cực xoay người y lại, nhìn chăm chú vào những giọt nước mắt của y đang rơi đầy trên mặt. Thần sắc của hắn hết sức khó coi, tiếng răng nghiến vào nhau như đang ra sức gặm nát tảng đá. Đại biểu hắn đã đầu hàng, cái này cũng có thể xem như là nhượng bộ lớn nhất của hắn từ trước đến nay. Nếu không phải vì Đinh Tông Nho hắn tuyệt sẽ không bao giờ nói những lời như vầy
– Tôi sẽ đọc kịch bản, nhưng không phải vì Vương Thiên Ốc mà vì em.
Đinh Tông Nho thiếu chút nữa thì phì cười bởi vì hắn nói y chang Hạ La Hối. Bọn họ quả nhiên là cha con mà. Y nén cười, chớp hai mắt đẫm lệ gật đầu sau đó nhoài đến ôm Hạ Cực một cái.
– Anh đọc kịch bản bây giờ luôn được không.
Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, y nhỏ giọng làm nũng, một bên thì hôn nhẹ lên mặt Hạ Cực, sắc mặt Hạ Cực so với lúc nãy còn muốn khó nhìn hơn.
– Nhất định phải đọc bây giờ sao.
– Anh mệt à? Muốn đi ngủ sao?
– Không mệt. Nhưng không muốn đọc lúc này.
– Tôi đem lại cho anh đọc.
Y làm bộ đi xuống giường nhưng mà trước đó hai ngày cùng Hạ Cực ái ân vô độ không kiềm chế nên thân thể vẫn còn rất đau, động tác đột ngột xuống giường này làm y phải rên nhẹ
– Đau quá!
Hạ Cực đè lại bờ vai của y, ngoài vẻ mặt khó coi thì cũng chỉ toàn là coi rất khó nhưng hắn vẫn ngăn cản động tác của y, chính mình xuống giường đem tập kịch bản mới bị ném vào góc tường để lên đầu giường.
Ngay cả mở ra đọc hắn cũng lười chẳng muốn làm. Hiển nhiên là do kịch bản này làm hắn phải nghĩ đến tên Vương Thiên Ốc làm cho hắn phải chán ghét kia. Đinh Tông Nho lặng lẽ lật ra trang đầu tiên, sau đó đẩy vào tay hắn, tựa đầu vào bờ vai của hắn, phả hơi thở nóng rực rồi hôn nhẹ lên cổ Hạ Cực.
– Cảm ơn anh đã làm điều đó vì tôi. Tôi rất là vui. Hạ Cực, tôi phát hiện tôi bây giờ lại yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua rồi.
Bất cứ lời nói nào cũng chẳng thể so sánh với lời này. Sắc mặt Hạ Cực tuy rằng vẫn rất khó coi nhưng cũng lộ ra vẻ tươi cười. Một tay hắn nắm lấy tay y, hai mắt sau đó mới đọc tới kịch bản, hắn dùng tay còn lại để lật giấy.
Tiếng lật giấy sột soạt trong đêm yên tĩnh nghe thật rõ ràng, Hạ Cực đọc thật chăm chú. Hắn ban đầu còn dùng tay ôm lấy y, sau bất tri bất giác đã dùng hai tay cầm kịch bản mà đọc. Ngay cả khi Đinh Tông Nho nhẹ nhàng đưa đầu khỏi vai hắn lăn vào trong chăn ngủ quên thì hắn vẫn đọc từng trang từng trang kịch bản.
Đinh Tông Nho mỉm cười trong chăn. Hắn đã tìm được biện pháp tuyệt vời để có thể trị được cha con nhà này. Hắn cũng chắc chắn ngày mai Hạ Cực nhất định sẽ đồng ý đóng bộ phim này.
Hạ Cực đọc kịch đến tận nửa đêm, đèn cũng sáng đến tận nửa đêm tựa như hắn vẫn chưa đành lòng đi ngủ.
Nửa năm sau
– Chán quá đi, chán chết mất thôi. Tại sao lại muốn mình đi chơi chung với ông ta chứ. Đi đâu không đi lại đi tới Disney Land? Có bị thần kinh không? Tôi chẳng phải là con nít mới bảy, tám tuổi.
Hạ La Hối cho dù đang ngồi trên máy bay vẫn oán than không ngừng, lảm nhảm không ngừng như pháo nổ từ khi vào sân bay đến bây giờ đang ngồi ở hàng đầu trên máy bay vẫn chưa có ngừng.
Đáng ghét hơn nữa là Hạ Cực cũng y như vậy. Hắn oán giận nói từ khi máy bay cất cánh cho tới tận bây giờ cũng chưa có ý định kết thúc.
– Tôi vừa đóng phim xong, mệt muốn chết luôn tại sao tại phải cùng cái tên tiểu hỗn đản không biết ơn nghĩa này? Tại sao lại là Disney Land? Cười chết mất thôi, tôi là người nổi tiếng nha. Cái nơi khỉ ho cò gáy đó chẳng có gì hay ho để tôi giải trí cả.
Hạ La Hối cười lạnh nói
– Đúng vậy, ông cứ việc ra sức ăn chơi ở mấy câu lạc bộ đêm đi.
Tuy rằng bây giờ Hạ Cực cũng không có đào hoa như lúc trước, nhưng mà Hạ La Hối chỉ cần nhìn thấy hắn là khó chịu, nói chuyện lúc nào cũng phải xỉa xói hắn.
– Tôi còn chưa nói cho cha anh biết khi anh đi du học có bao nhiêu hay ho đâu.
Mặc dù Hạ La Hối bây giờ cũng xem như thông minh ra, cũng không giống như trước gây ra phiền toái cho hắn nhưng mà hắn không nhịn được muốn cảnh cáo tên tiểu tử thúi này một chút.
Đinh Tông Nho ngồi giữa hai người thở dài đầy bi thương
– Xin lỗi, tôi không biết hai người không thích Disney Land. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa có từng được đến đây nên rất là muốn tới một lần cho biết…
Không đợi y nói xong, Hạ La Hối liền ngập ngừng nói
– Cũng không phải là không thích đâu. Con cũng muốn đi đâu chơi. Dù sao chỗ này con cũng chưa tới vậy thì cùng đi. Ba, con đi với ba, ba nhất định sẽ cảm thấy rất vui.
Hạ Cực oán hận đang nói không ngừng cũng lập tức ngưng lại, hắn cầm tay Đinh Tông Nho
– Chỉ cần là em muốn đi cho dù là nhàm chán mức nào liền cũng biến thành hấp dẫn. Tôi đi với em.
Mặt dù Đinh Tông Nho cũng đôi khi cảm thấy lương tâm cắn rứt, cảm giác chính mình đóng kịch với hai người bọn họ, nhưng nếu không làm như vậy bọn họ khắc khẩu một ngày cũng không ngừng. Dù sao hai người đều nhìn thấy người kia không vừa mắt.
Thừa dịp Hạ La Hối đi Wc, Đinh Tông Nho cất giọng yếu đuối yêu cầu với Hạ Cực bên cạnh
– Nó cũng là con của anh. Anh không nên lúc nào cũng công kích như vậy. Coi như là vì tôi có được không? Tôi thật vất vả mới có thể đến Disney Land chơi, anh đừng để tôi bị mất hứng mà.
– Nhưng mà do tên tiểu tử thúi kia không ngoan.
Đinh Tông Nho ngẩng đầu khẩn cầu nhìn hắn, Hạ Cực lập tức mang những lời lạnh lùng nuốt vào trong bụng, đến khi Đinh Tôi Nho hôn lên má hắn sau lại tiếp tục dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn thì hắn rốt cuộc không chịu nổi phải nhượng bộ. Từ khi ở cùng với Đinh Tông Nho, hắn đã không còn nhớ rõ chính mình đã phải nhượng bộ bao nhiêu lần.
– Được rồi.
Sau khi hắn hứa hẹn xong, Đinh Tông Nho nói y muốn đi WC. Trong lúc đợi WC y thấp giọng yêu cầu Hạ La Hối
– La Hối, anh ta là cha con. Cả nhà chúng ta khó khăn lắm mới có thể cùng đi du lịch nước ngoài. Không nên ồn ào khó chịu có được không? Nhất là phim với Vương Thiên Ốc quay xong rồi, sau này anh ấy sẽ rất bận rộn, sẽ có rất ít thời gian cùng với ba. Cho nên chuyến du lịch này đối với ba mà nói là một kỉ niệm rất quan trọng.
Sắc mặt Hạ La Hối lúc này so với nước cống còn muốn thối hơn, nhưng mà nó vẫn hứa
– Được.
Từ sau đó hai người ít ra cũng không có nói gì công kích lẫn nhau nhưng tại tận lực không nói chuyện với nhau. Chờ cho đến khi mọi người đến được Disney Land, Hạ La Hối dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh chóng bị thế giới thơ mộng kia lấy hết tất cả sự chú ý.
Nó hưng phấn nói muốn chơi mấy trò chơi mạo hiểm. Đinh Tông Nho đẩy Hạ Cực đang đứng bên cạnh
– Để Hạ Cực đi với con, ba không dám chơi mấy trò này.
Hạ La Hối vẻ mặt không tình nguyện còn vẻ mặt Hạ Cực thì giống y như bị chó điên cắn. Đinh Tông Nho làm ra vẻ mặt như đã hiểu nói
– Cái kia chắc rất kinh khủng, hai người cũng giống ba sợ không dám chơi sao?
– Không dám đâu!
– Làm gì có chuyện đó!
Một lời đã nói ra, hai người không thể làm gì khác một trước một sau kéo nhau đi chơi. Đại khái cái gì mà tày lượn siêu tốc rồi đĩa bay,… Hai người trở về mang theo vẻ mặt khoái trá
– Chơi vui không?
Y nhẹ giọng
– Chơi vui lắm. Hạ Cực rất là nhát gan, lúc nào cũng gào lên
Sắc mặt Hạ Cực khẽ thay đổi
– Không biết người nào vì sợ quá mà níu lấy tay áo tôi thật chặt ta?
Sắc mặt La Hối cũng sầm xuống, nó nhìn đến trò lướt sóng
– Ba, con muốn chơi cái kia. Trò đó Hạ Cực chắc chắn không dám chơi. Để ông ta ở bên cạnh ba.
Hạ Cực không cam lòng yếu thế, nhìn trò chơi lướt sóng mạo hiểm kia một lúc
– Tiểu Nho, ta đi chơi cái kia. Ta nghĩ tên tiểu tử La Hối này mà chơi nó nhất định sợ tới mức tè trong quần.
Đinh Tông Nho mơ hồ sắp lăn ra cười. Hai người kia vì muốn chứng tỏ, không phải là người nhát gan như người kia nói không thể làm gì khác hơn ngoài tay trong tay tiếp tục đi chơi.
Đinh Tông Nho nhìn bóng lưng hai người khoái trá nở nụ cười. Thừa dịp không có ai y gọi điện thoại cho Vương Thiên Ốc. Bởi vì không tiện mang em bé ra nước ngoài cho nên y nhờ Vương Thiên Ốc chăm sóc con.
– Thật xin lỗi, Thiên Ốc, làm phiền anh chăm sóc em bé.
Vương Thiên Ốc trong điện thoại cười vui vẻ muốn chết
– Anh cứ thoải mái nghỉ ngơi vui chơi. Tôi rốt cuộc cũng có thể ở chung với tiểu bảo bối tiểu tâm can rồi.
Vừa nói xong thì lại than ngắn thở dài
– Anh không biết mỗi lần tôi tới nhà anh thăm tiểu bảo bối thì ánh mắt tên Hạ Cực có bao nhiêu là đáng sợ đâu. Tên đó lại còn cảnh cáo tôi nói cái gì mà khi chỉ có anh ở nhà mà không có hắn thì tuyệt đối cấm tôi không được qua nhà, nếu không thì hắn sẽ làm thịt tôi.
– Xin lỗi. Máu ghen của anh ấy nặng quá, tôi đã nói với anh ấy nhiều lần rồi nhưng mà anh ấy không chịu nghe.
Trong mắt Hạ Cực, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh y cùng Vương Thiên Ốc ở chung một chỗ thì hắn liền không vui.
– Được rồi, anh cứ từ từ mà chơi đi. Thật không thể hiểu được một gã đàn ông kinh khủng chẳng có lấy một điểm nào tốt như vậy mà anh lại cứ khăng khăng một mực…
Nói còn chưa hết thì Hạ Cực và La Hối đã trở về. Đinh Tông Nho liền hẹn gặp lại rồi vội vàng cúp máy. Y biết Hạ Cực tuyệt đối chẳng hài lòng nếu y gọi điện thoại cho Vương Thiên Ốc.
– Ba. Chơi vui lắm. Thật là vui
Bởi tâm tình khoái trá cho nên Hạ La Hối phá lệ – cười với Hạ Cực một cái. Mà Hạ Cực cũng bởi vì tâm tình phấn chấn cho nên khóe miệng vẫn còn đang tươi cười.
Đinh Tông Nho nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, y chỉ cần giả ngu thì hai người đó càng giống như người một nhà. Y nhoẻn miệng cười với cả hai, hai người cũng tươi cười ấm áp lại với y. Đây là hi vọng lớn nhất cuộc đời này của y.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.