Chương 11
Agatha Christie
28/03/2016
Toà tuyên phạt Andrew Ball, không có nơi ở cố định ba tháng tù giam về tội xâm phạm nhà tư. O’Connor ngồi kín đáo trong phòng xét xử theo dõi. Nghe thấy tuyên án xong, ông ta vội vã đi tìm một trạm điện thoại để gọi về báo tin:
- Cảnh sát không tìm thấy gì trong người hắn. Lúc ấy chúng tôi đã chờ khá, lâu sau mới đánh động để hắn bỏ chạy. Xem chừng thằng cha là người của nhóm Greko, và thuộc loại chuyên được dùng vào kiểu những công việc như thế này. Đầu óc hắn không sáng láng gì, nhưng được cái tận tụy.
- Và hắn chịu nhận bản án ấy, ngoan như một con cừu non chứ gì? - Đầu dây đằng kia Đại tá Pikeaway nhếch mép cười chê bai.
- Vâng, đúng thế. Y hệt thái độ của một cậu học trò ngu xuẩn bị dồn vào ngõ cụt. Họ không hề gắn hắn ta vào "chiến công", đúng với nghĩa chiến công.
- Vậy là hắn ta không phát hiện ra được thứ gì? Cả cậu nữa, cậu cũng không tìm ra được thêm điều gì hay sao?.. Nếu vậy có nghĩa chúng ta lầm, thằng cha phi công Bob Rawlinson không hề nhét vật đó vào trong số hành lý của bà chị. Cậu nghĩ sao?
- Các nhóm khác hình như đều tin là Bob có nhét…
- Bọn chúng làm lộ liễu quá! Hay chúng cố tình làm thế để đánh lạc hướng chúng ta?
- Theo Đại tá thì ngoài khả năng này, còn có khả năng nào khác nữa không?
- Có chứ, nhiều là đằng khác. Vật đó rất có thể vẫn còn ở Ramat, và được giấu trong một chỗ nào đó bên trong khách sạn Ritz. Một khả năng nữa: Bob Rawlinson đã giao phó nó cho một người khác, trước khi anh ta ra sân bay. Hoặc khả năng mà lão Robinson đã phỏng đoán: một phụ nữ khác đã đoạt lấy thứ đó. Khả năng cuối cùng là thứ đó quả thật nằm trong số hành lý của bà Joan Sutcliffe, nhưng do bà ta không biết nên đã vô tình quăng xuống biển cùng với một vật nào đó mà bà ta không cần đến nữa... Nếu khả năng này là sự thật thì chính lại là hay nhất cho tất cả mọi người đấy.
- Nhưng đây là một tài sản cực lớn.
- Vậy ra cậu cho rằng cuộc sống của con người là nhỏ hay sao?
- Cảnh sát không tìm thấy gì trong người hắn. Lúc ấy chúng tôi đã chờ khá, lâu sau mới đánh động để hắn bỏ chạy. Xem chừng thằng cha là người của nhóm Greko, và thuộc loại chuyên được dùng vào kiểu những công việc như thế này. Đầu óc hắn không sáng láng gì, nhưng được cái tận tụy.
- Và hắn chịu nhận bản án ấy, ngoan như một con cừu non chứ gì? - Đầu dây đằng kia Đại tá Pikeaway nhếch mép cười chê bai.
- Vâng, đúng thế. Y hệt thái độ của một cậu học trò ngu xuẩn bị dồn vào ngõ cụt. Họ không hề gắn hắn ta vào "chiến công", đúng với nghĩa chiến công.
- Vậy là hắn ta không phát hiện ra được thứ gì? Cả cậu nữa, cậu cũng không tìm ra được thêm điều gì hay sao?.. Nếu vậy có nghĩa chúng ta lầm, thằng cha phi công Bob Rawlinson không hề nhét vật đó vào trong số hành lý của bà chị. Cậu nghĩ sao?
- Các nhóm khác hình như đều tin là Bob có nhét…
- Bọn chúng làm lộ liễu quá! Hay chúng cố tình làm thế để đánh lạc hướng chúng ta?
- Theo Đại tá thì ngoài khả năng này, còn có khả năng nào khác nữa không?
- Có chứ, nhiều là đằng khác. Vật đó rất có thể vẫn còn ở Ramat, và được giấu trong một chỗ nào đó bên trong khách sạn Ritz. Một khả năng nữa: Bob Rawlinson đã giao phó nó cho một người khác, trước khi anh ta ra sân bay. Hoặc khả năng mà lão Robinson đã phỏng đoán: một phụ nữ khác đã đoạt lấy thứ đó. Khả năng cuối cùng là thứ đó quả thật nằm trong số hành lý của bà Joan Sutcliffe, nhưng do bà ta không biết nên đã vô tình quăng xuống biển cùng với một vật nào đó mà bà ta không cần đến nữa... Nếu khả năng này là sự thật thì chính lại là hay nhất cho tất cả mọi người đấy.
- Nhưng đây là một tài sản cực lớn.
- Vậy ra cậu cho rằng cuộc sống của con người là nhỏ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.