Chương 25
Agatha Christie
28/03/2016
Khi thanh tra Kelsey quay về cơ quan cảnh sát, trung sĩ canh gác ngoài cổng nói:
- Một người tên là Adam Goodman đang cần gặp ông Thanh tra.
- Adam Goodman? A, phải rồi, người làm vườn phụ việc...
Một gã trai trẻ đang đứng trước mặt thanh tra Kelsey. Cao lớn, da nâu, dáng điệu dễ dãi, mặc áo vét nhung kẻ, quần âu, thắt bằng chiếc thắt lưng trễ, sơ mi xanh công nhân để mở khuy cổ.
- Ông muốn gặp tôi phải không?
Giọng y ta sẵng và thái độ y xấc xược giống như hầu hết lớp trẻ thời nay.
Thanh tra Kelsey đơn giản đáp:
- Đúng thế. Mời anh vào phòng giấy của tôi.
- Tôi hoàn toàn không biết gì về vụ án mạng - khách nói, đúng hơn là y sủa - Vào giờ xảy ra án mạng, tôi đang ngủ ở nhà tôi.
Làm một cử chỉ mơ hồ, viên thanh tra cảnh sát nửa như chấp nhận, cốt để khỏi lộ những điều ông đã biết về y. Thanh tra Kelsey ngồi vào sau bàn giấy, rồi ra hiệu cho Adam ngồi xuống. Một nhân viên cảnh sát đã kín đáo theo sau họ vào phòng.
- Vậy ra anh là Adam Goodman? - thanh tra Kelsey hỏi.
- Vâng, thưa ông. Nhưng trước tiên tôi muốn đưa ông xem một thứ này.
Y móc túi lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.
Hàng lông mày của thanh tra Kelsey dướn lên đôi chút lúc ông đọc tờ giấy. Rồi ông ngẩng đầu:
- Tôi không cần đến cậu nữa, Barber, ông ta nói với nhân viên cảnh sát lúc nãy đã kín đáo vào phòng làm anh này thoáng ngạc nhiên.
Đợi nhân viên Barber ra khuất, viên thanh tra cảnh sát chăm chú ngắm nghía Adam một cách không giấu giếm.
- Vậy ra ông như thế này đây? Nhưng ông làm cái trò gì trong...
- Trong một trường nữ học chứ gì? - Gã trai trẻ cười ngắt lời viên thanh tra - Đây là lần đầu tiên tôi được giao một chân như vậy. Nhưng ông thấy tôi có theo đúng dáng dấp của chân phụ việc làm vườn không?
- Chưa đúng lắm. Tại vùng này, làm vườn thường là những người nhiều tuổi hơn thế này. Ông làm công việc ấy được chứ?
- Được. Mẹ tôi đã dạy tôi rất nhiều về cách thức trồng trọt.
- Vậy trong trường nữ học Meadowbank xảy ra chuyện gì mà cơ quan ông lại cử ông đến đó?
- Có chuyện gì rõ rệt đâu! Tôi chỉ được giao nhiệm vụ ở đó theo dõi xem có chuyện gì thì... ít nhất thì nhiệm vụ đó cũng cho đến đêm hôm qua.Một giáo viên thể dục bị giết chính là sự kiện vượt ra khỏi dòng sống tẻ nhạt, đơn điệu của một trường nữ học.
- Mọi thứ đều có thể xảy ra và vào bất kể lúc nào - thanh tra Kelsey thở dài nói - Tôi đã có dịp suy nghiệm thấy điều đó. Tuy nhiên, tôi công nhận vụ án mạng kia làm tôi đặc biệt chú ý, vì rất lạ. Đằng sau nó là cái gì vậy?
Adam lộ ra cho viên thanh tra biết.
- Lúc nãy tôi đã có thái độ không đúng với cô ta, công nương Shaila - sau đó thanh tra Kelsey thừa nhận - Nhưng ông phải thấy là câu chuyện về số đá quý kia chỉ là chuyện hoang đường: một kho báu trị giá sáu bảy triệu bảng Anh. Mà đúng ra số tài sản đó là thuộc quyền sở hữu của ai?
- Câu ông hỏi rất khó trả lời! Muốn tìm ra câu trả lời chính xác, cần phải có cả một binh đoàn luật sư cỡ quốc tế và đến lúc đó xem chừng vẫn khó tìm ra được câu trả lời khả dĩ tất cả đều tán thành. Ba tháng trước đây, đó là tài sản của Hoàng thân Ali Yusuf. Nhưng bây giờ thì... chịu! Nếu người ta tìm thấy số đá quý đó trên đất Ramat, chính quyền nước đó sẽ thu hồi. Nhưng mặt khác, nếu vị Hoàng thân quốc trưởng kia có muốn thừa kế cho ai đi nữa, thì làm sao tìm ra được chúc thư? Đã đành số báu vật đó thuộc về gia đình ông ta, nhưng điểm cơ bản là nếu ông hoặc tôi nhặt được nó ngoài phố, chúng ta chỉ việc nhấc nó lên, bỏ vào túi và sử dụng. Số đá quý đó sẽ thuộc sở hữu của ông hay của tôi cho đến khi một quyết định của toà án buộc ta phải trả lại cho ai đó. Điều này tôi cho rằng khó xảy ra.
- Ông muốn nói rằng đấy là của rơi, kẻ nào nhặt được cứ việc hưởng? - Thanh tra Kelsey hỏi - Như thế là không còn đạo lý gì hết.
- Cũng có thể. Nhưng trong trường hợp này, theo tôi biết, lại có hơn một người đang lùng tìm nó. Và trong khi tìm, họ không cần nương nhẹ thứ gì. Họ đã đánh tiếng, ông thấy rồi đấy. Lời đồn đại cho rằng số đá quý đó đã lọt ra khỏi nước Ramat từ trước khi cuộc cách mạng bùng nổ. Cụ thể như thế nào thì có hàng ngàn giả thuyết.
- Nhưng tại sao lại dính đến trường nữ học Meadowbank? Do ở đấy có một học sinh là công nương vùng Trung Đông chăng?
- Thanh tra định nói công nương Shaila, em họ của Hoàng thân Ali Yusuf chứ gì? Đã có kẻ đang tìm mọi cách bắt liên lạc với cô bé ấy. Thật ra, rất nhiều kẻ đáng ngờ hiện đang cư trú xung quanh đây. Chẳng hạn Phu nhân Kolinsky, hiện ở trong khách sạn Grand Hotel tại London. Bà ta là thành viên của một nhóm mà ta tạm gọi là "Công ty Sương Mù”. Họ chưa làm gì vượt ra ngoài khuôn khổ luật pháp nhưng đã tiến hành cả một chiến dịch thu thập thông tin. Còn một phụ nữ nữa từng làm chân vũ nữ trong một quán rượu tại Ramat. Nghe đâu cô ta đang làm việc cho một chính phủ nước ngoài. Hiện nay chúng ta chưa biết cô ta đang ở đâu, thậm chí chưa thấy dấu vết cô ta. Nhưng theo tin đồn thì cô ta hiện đang ở không xa chúng ta. Xem chừng trường nữ học Meadowbank đã trở thành một trung tâm thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhiều tổ chức, nhiều băng đảng. Cô giáo Springer là một biểu hiện.
Sau một chút im lặng, thanh tra Kelsey hỏi:
- Theo ông thì đêm qua chuyện gì đã xảy ra?
Adam suy nghĩ rất kỹ rồi mới trả lời.
- Cô giáo Springer vào Cung Thể thao để làm gì không biết. Toàn bộ vấn đề là cô vào đó làm gì? Tìm hung thủ là chuyện vô ích, nếu chưa tìm ra được lý do cô ta có mặt trong toà nhà đó vào một giờ không bình thường. Ta giả định, cô ấy không ngủ được, dậy và nhìn thấy có ánh sáng trong Cung Thể thao. Mà còn phải xem cửa sổ của phòng cô ta có hướng về phía Cung Thể thao không?
Thanh tra Kelsey gật đầu:
- Có!
- Vậy thì được. Vốn là người phụ nữ gan góc, cô giáo Springer bèn ra khỏi nhà, sang đó xem có chuyện gì. Và cô đã phá rối một kẻ nào đó lúc này đang có mặt trong Cung. Hắn vào đó làm gì? Chúng ta chưa biết. Nhưng chúng ta đoán tên kia thấy có nguy cơ công việc bại lộ nên đã hạ sát cô giáo bất hạnh kia để thủ tiêu đầu mối.
Thanh tra Kelsey gật đầu nói:
- Chúng tôi đã xét sự việc theo góc độ đó. Nhưng điểm cuối cùng làm tôi băn khoăn: Tên kia sẽ không hạ sát nếu như ...
- Nếu như hắn không cần tìm một vật quan trọng nào đó chứ gì - Adam ngắt lời viên thanh tra - Có ba giả thuyết: hoặc Springer vô tội, là nạn nhân tinh thần trách nhiệm của bản thân cô ta; hoặc cô ta sau khi biết được một số thông tin đã chủ động xin vào làm trong trường này. Giả thuyết cuối cùng là cô ta đã làm theo lệnh của một người nào đó. Trong hai trường hợp sau, cô ta đợi đến một dịp thuận lợi và đêm khuya mò vào Cung Thể thao. Một kẻ nào khác đã bám theo cô ta, hoặc rình cô ta trong toà nhà, mang sẵn khẩu súng để nếu không khai thác được cô ta thì thủ tiêu... Nhưng lại vẫn câu hỏi kia trở lại: để làm gì? Trong cái toà nhà khốn kiếp kia có thứ gì quan trọng đến thế? Đấy đâu phải nơi có thể giấu thứ gì?
- Tôi dám cam đoan với ông rằng tôi đã cho lục soát tất cả các ngăn đựng đồ, kể cả ngăn của cô giáo Springer, nhưng không thấy bất cứ một vật gì có giá trị.
- Có thể tên gian cần một thứ không có giá trị. Nhưng còn một khả năng nữa. Bọn chúng chọn Cung Thể thao làm nơi gặp cô giáo Springer hoặc một người khác, vì nơi này ở gần toà nhà chính. Ta giả định cô giáo Springer sang Cung để gặp một người thứ ba: giữa cô ta và y nổ ra một cuộc cãi cọ… và thế là tên kia gây án. Hoặc một giả thiết nữa, cô Springer quả đã nhìn thấy một người vừa ra khỏi trường học, bèn bám theo, kết quả là cô ta đã nghe được một điều mà bọn chúng cần giữ bí mật...
- Tôi chưa được nhìn thấy cô giáo Springer trong khi cô ta còn sống, nhưng nghe các nhân chứng kể, tôi có cảm giác cô ta là người rất tò mò.
- Đấy chính là cách cắt nghĩa khả dĩ chấp nhận được nhất. Tính tò mò đã giết chết cô ta.
Thanh tra Kelsey nói tiếp:
- Còn nếu quả là một cuộc hẹn để gặp gỡ nhau thì...
Viên thanh tra ngừng nói, nhưng Adam đã tiếp lời:
- ... thì trong trường nữ học này tất yếu có một người đáng cho chúng ta chú ý. Có nghĩa trong chuồng cừu đã lọt vào một con chó sói.
Thanh tra Kelsey phản ứng tức thì:
- Con chó sói... cô giáo Rich dạy văn sáng nay cũng đã dùng đúng cái từ ấy.
Sau một thoáng suy nghĩ, ông thanh tra nói tiếp:
- Niên học năm nay, trường Meadowbank có thêm ba cô giáo và nhân viên mới: cô Blanche dạy tiếng Pháp, cô Springer dạy thể dục và cô Shapland làm thư ký cho bà Hiệu trưởng Bulstrode. Cô Springer thì đã chết. Nếu có chó sói thì tức là một trong hai cô còn lại: Blanche hoặc Shapland.
Adam cố nhớ lại các chi tiết rồi kết luận:
- Tôi nghi cô thư ký Shapland nhiều hơn. Nhưng sao ông lại cười?
- Vì chính cô ta lại nghi ông, cô thư ký kia bảo đã bắt quả tang anh thợ phụ làm vườn trong Cung đi ra, và thái độ lúng túng...
- Quái quỷ! - Adam phẫn nộ kêu lên.
Nhưng thanh tra Kelsey đã lấy lại vẻ nghiêm túc.
- Do trường nữ học Meadowbank có uy tín lớn và bà hiệu trưởng Bulstrode là người đáng kính, chúng ta cần hành động nhanh, và trả lại cho trường nữ học này sự yên tĩnh vốn có của nó.
Ngừng nói, thanh tra Kelsey chăm chú nhìn Adam, kết luận:
- Đã đến lúc cần lộ cho bà hiệu trưởng Bukstrode chức vụ thật của ông. Ông đừng sợ, bà ấy sẽ giữ kín.
- Một người tên là Adam Goodman đang cần gặp ông Thanh tra.
- Adam Goodman? A, phải rồi, người làm vườn phụ việc...
Một gã trai trẻ đang đứng trước mặt thanh tra Kelsey. Cao lớn, da nâu, dáng điệu dễ dãi, mặc áo vét nhung kẻ, quần âu, thắt bằng chiếc thắt lưng trễ, sơ mi xanh công nhân để mở khuy cổ.
- Ông muốn gặp tôi phải không?
Giọng y ta sẵng và thái độ y xấc xược giống như hầu hết lớp trẻ thời nay.
Thanh tra Kelsey đơn giản đáp:
- Đúng thế. Mời anh vào phòng giấy của tôi.
- Tôi hoàn toàn không biết gì về vụ án mạng - khách nói, đúng hơn là y sủa - Vào giờ xảy ra án mạng, tôi đang ngủ ở nhà tôi.
Làm một cử chỉ mơ hồ, viên thanh tra cảnh sát nửa như chấp nhận, cốt để khỏi lộ những điều ông đã biết về y. Thanh tra Kelsey ngồi vào sau bàn giấy, rồi ra hiệu cho Adam ngồi xuống. Một nhân viên cảnh sát đã kín đáo theo sau họ vào phòng.
- Vậy ra anh là Adam Goodman? - thanh tra Kelsey hỏi.
- Vâng, thưa ông. Nhưng trước tiên tôi muốn đưa ông xem một thứ này.
Y móc túi lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.
Hàng lông mày của thanh tra Kelsey dướn lên đôi chút lúc ông đọc tờ giấy. Rồi ông ngẩng đầu:
- Tôi không cần đến cậu nữa, Barber, ông ta nói với nhân viên cảnh sát lúc nãy đã kín đáo vào phòng làm anh này thoáng ngạc nhiên.
Đợi nhân viên Barber ra khuất, viên thanh tra cảnh sát chăm chú ngắm nghía Adam một cách không giấu giếm.
- Vậy ra ông như thế này đây? Nhưng ông làm cái trò gì trong...
- Trong một trường nữ học chứ gì? - Gã trai trẻ cười ngắt lời viên thanh tra - Đây là lần đầu tiên tôi được giao một chân như vậy. Nhưng ông thấy tôi có theo đúng dáng dấp của chân phụ việc làm vườn không?
- Chưa đúng lắm. Tại vùng này, làm vườn thường là những người nhiều tuổi hơn thế này. Ông làm công việc ấy được chứ?
- Được. Mẹ tôi đã dạy tôi rất nhiều về cách thức trồng trọt.
- Vậy trong trường nữ học Meadowbank xảy ra chuyện gì mà cơ quan ông lại cử ông đến đó?
- Có chuyện gì rõ rệt đâu! Tôi chỉ được giao nhiệm vụ ở đó theo dõi xem có chuyện gì thì... ít nhất thì nhiệm vụ đó cũng cho đến đêm hôm qua.Một giáo viên thể dục bị giết chính là sự kiện vượt ra khỏi dòng sống tẻ nhạt, đơn điệu của một trường nữ học.
- Mọi thứ đều có thể xảy ra và vào bất kể lúc nào - thanh tra Kelsey thở dài nói - Tôi đã có dịp suy nghiệm thấy điều đó. Tuy nhiên, tôi công nhận vụ án mạng kia làm tôi đặc biệt chú ý, vì rất lạ. Đằng sau nó là cái gì vậy?
Adam lộ ra cho viên thanh tra biết.
- Lúc nãy tôi đã có thái độ không đúng với cô ta, công nương Shaila - sau đó thanh tra Kelsey thừa nhận - Nhưng ông phải thấy là câu chuyện về số đá quý kia chỉ là chuyện hoang đường: một kho báu trị giá sáu bảy triệu bảng Anh. Mà đúng ra số tài sản đó là thuộc quyền sở hữu của ai?
- Câu ông hỏi rất khó trả lời! Muốn tìm ra câu trả lời chính xác, cần phải có cả một binh đoàn luật sư cỡ quốc tế và đến lúc đó xem chừng vẫn khó tìm ra được câu trả lời khả dĩ tất cả đều tán thành. Ba tháng trước đây, đó là tài sản của Hoàng thân Ali Yusuf. Nhưng bây giờ thì... chịu! Nếu người ta tìm thấy số đá quý đó trên đất Ramat, chính quyền nước đó sẽ thu hồi. Nhưng mặt khác, nếu vị Hoàng thân quốc trưởng kia có muốn thừa kế cho ai đi nữa, thì làm sao tìm ra được chúc thư? Đã đành số báu vật đó thuộc về gia đình ông ta, nhưng điểm cơ bản là nếu ông hoặc tôi nhặt được nó ngoài phố, chúng ta chỉ việc nhấc nó lên, bỏ vào túi và sử dụng. Số đá quý đó sẽ thuộc sở hữu của ông hay của tôi cho đến khi một quyết định của toà án buộc ta phải trả lại cho ai đó. Điều này tôi cho rằng khó xảy ra.
- Ông muốn nói rằng đấy là của rơi, kẻ nào nhặt được cứ việc hưởng? - Thanh tra Kelsey hỏi - Như thế là không còn đạo lý gì hết.
- Cũng có thể. Nhưng trong trường hợp này, theo tôi biết, lại có hơn một người đang lùng tìm nó. Và trong khi tìm, họ không cần nương nhẹ thứ gì. Họ đã đánh tiếng, ông thấy rồi đấy. Lời đồn đại cho rằng số đá quý đó đã lọt ra khỏi nước Ramat từ trước khi cuộc cách mạng bùng nổ. Cụ thể như thế nào thì có hàng ngàn giả thuyết.
- Nhưng tại sao lại dính đến trường nữ học Meadowbank? Do ở đấy có một học sinh là công nương vùng Trung Đông chăng?
- Thanh tra định nói công nương Shaila, em họ của Hoàng thân Ali Yusuf chứ gì? Đã có kẻ đang tìm mọi cách bắt liên lạc với cô bé ấy. Thật ra, rất nhiều kẻ đáng ngờ hiện đang cư trú xung quanh đây. Chẳng hạn Phu nhân Kolinsky, hiện ở trong khách sạn Grand Hotel tại London. Bà ta là thành viên của một nhóm mà ta tạm gọi là "Công ty Sương Mù”. Họ chưa làm gì vượt ra ngoài khuôn khổ luật pháp nhưng đã tiến hành cả một chiến dịch thu thập thông tin. Còn một phụ nữ nữa từng làm chân vũ nữ trong một quán rượu tại Ramat. Nghe đâu cô ta đang làm việc cho một chính phủ nước ngoài. Hiện nay chúng ta chưa biết cô ta đang ở đâu, thậm chí chưa thấy dấu vết cô ta. Nhưng theo tin đồn thì cô ta hiện đang ở không xa chúng ta. Xem chừng trường nữ học Meadowbank đã trở thành một trung tâm thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhiều tổ chức, nhiều băng đảng. Cô giáo Springer là một biểu hiện.
Sau một chút im lặng, thanh tra Kelsey hỏi:
- Theo ông thì đêm qua chuyện gì đã xảy ra?
Adam suy nghĩ rất kỹ rồi mới trả lời.
- Cô giáo Springer vào Cung Thể thao để làm gì không biết. Toàn bộ vấn đề là cô vào đó làm gì? Tìm hung thủ là chuyện vô ích, nếu chưa tìm ra được lý do cô ta có mặt trong toà nhà đó vào một giờ không bình thường. Ta giả định, cô ấy không ngủ được, dậy và nhìn thấy có ánh sáng trong Cung Thể thao. Mà còn phải xem cửa sổ của phòng cô ta có hướng về phía Cung Thể thao không?
Thanh tra Kelsey gật đầu:
- Có!
- Vậy thì được. Vốn là người phụ nữ gan góc, cô giáo Springer bèn ra khỏi nhà, sang đó xem có chuyện gì. Và cô đã phá rối một kẻ nào đó lúc này đang có mặt trong Cung. Hắn vào đó làm gì? Chúng ta chưa biết. Nhưng chúng ta đoán tên kia thấy có nguy cơ công việc bại lộ nên đã hạ sát cô giáo bất hạnh kia để thủ tiêu đầu mối.
Thanh tra Kelsey gật đầu nói:
- Chúng tôi đã xét sự việc theo góc độ đó. Nhưng điểm cuối cùng làm tôi băn khoăn: Tên kia sẽ không hạ sát nếu như ...
- Nếu như hắn không cần tìm một vật quan trọng nào đó chứ gì - Adam ngắt lời viên thanh tra - Có ba giả thuyết: hoặc Springer vô tội, là nạn nhân tinh thần trách nhiệm của bản thân cô ta; hoặc cô ta sau khi biết được một số thông tin đã chủ động xin vào làm trong trường này. Giả thuyết cuối cùng là cô ta đã làm theo lệnh của một người nào đó. Trong hai trường hợp sau, cô ta đợi đến một dịp thuận lợi và đêm khuya mò vào Cung Thể thao. Một kẻ nào khác đã bám theo cô ta, hoặc rình cô ta trong toà nhà, mang sẵn khẩu súng để nếu không khai thác được cô ta thì thủ tiêu... Nhưng lại vẫn câu hỏi kia trở lại: để làm gì? Trong cái toà nhà khốn kiếp kia có thứ gì quan trọng đến thế? Đấy đâu phải nơi có thể giấu thứ gì?
- Tôi dám cam đoan với ông rằng tôi đã cho lục soát tất cả các ngăn đựng đồ, kể cả ngăn của cô giáo Springer, nhưng không thấy bất cứ một vật gì có giá trị.
- Có thể tên gian cần một thứ không có giá trị. Nhưng còn một khả năng nữa. Bọn chúng chọn Cung Thể thao làm nơi gặp cô giáo Springer hoặc một người khác, vì nơi này ở gần toà nhà chính. Ta giả định cô giáo Springer sang Cung để gặp một người thứ ba: giữa cô ta và y nổ ra một cuộc cãi cọ… và thế là tên kia gây án. Hoặc một giả thiết nữa, cô Springer quả đã nhìn thấy một người vừa ra khỏi trường học, bèn bám theo, kết quả là cô ta đã nghe được một điều mà bọn chúng cần giữ bí mật...
- Tôi chưa được nhìn thấy cô giáo Springer trong khi cô ta còn sống, nhưng nghe các nhân chứng kể, tôi có cảm giác cô ta là người rất tò mò.
- Đấy chính là cách cắt nghĩa khả dĩ chấp nhận được nhất. Tính tò mò đã giết chết cô ta.
Thanh tra Kelsey nói tiếp:
- Còn nếu quả là một cuộc hẹn để gặp gỡ nhau thì...
Viên thanh tra ngừng nói, nhưng Adam đã tiếp lời:
- ... thì trong trường nữ học này tất yếu có một người đáng cho chúng ta chú ý. Có nghĩa trong chuồng cừu đã lọt vào một con chó sói.
Thanh tra Kelsey phản ứng tức thì:
- Con chó sói... cô giáo Rich dạy văn sáng nay cũng đã dùng đúng cái từ ấy.
Sau một thoáng suy nghĩ, ông thanh tra nói tiếp:
- Niên học năm nay, trường Meadowbank có thêm ba cô giáo và nhân viên mới: cô Blanche dạy tiếng Pháp, cô Springer dạy thể dục và cô Shapland làm thư ký cho bà Hiệu trưởng Bulstrode. Cô Springer thì đã chết. Nếu có chó sói thì tức là một trong hai cô còn lại: Blanche hoặc Shapland.
Adam cố nhớ lại các chi tiết rồi kết luận:
- Tôi nghi cô thư ký Shapland nhiều hơn. Nhưng sao ông lại cười?
- Vì chính cô ta lại nghi ông, cô thư ký kia bảo đã bắt quả tang anh thợ phụ làm vườn trong Cung đi ra, và thái độ lúng túng...
- Quái quỷ! - Adam phẫn nộ kêu lên.
Nhưng thanh tra Kelsey đã lấy lại vẻ nghiêm túc.
- Do trường nữ học Meadowbank có uy tín lớn và bà hiệu trưởng Bulstrode là người đáng kính, chúng ta cần hành động nhanh, và trả lại cho trường nữ học này sự yên tĩnh vốn có của nó.
Ngừng nói, thanh tra Kelsey chăm chú nhìn Adam, kết luận:
- Đã đến lúc cần lộ cho bà hiệu trưởng Bukstrode chức vụ thật của ông. Ông đừng sợ, bà ấy sẽ giữ kín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.