Chương 80: Đập đầu tự sát
Bán Chi Tuyết
25/11/2021
''Nhiều năm ở trong hậu cung, ta tự nhận an phận thủ thường, chưa từng làm bất kể chuyện gì vượt quá khuôn phép, càng không hề có thái độ không kính trọng ngươi''
Diệp Tư Nhàn hất hàm lên.
Cho dù nàng y phục mộc mạc, hai đầu lông mày vẫn kiêu ngạo bén nhọn.
''Ngươi làm Hoàng hậu của ngươi, ta làm sủng phi của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vốn có thể tốt đẹp như vậy''
Diệp Tư Nhàn thật không hiểu suy nghĩ của Hoàng hậu.
Nàng rõ ràng an phận ở trên vị trí Hoàng hậu, Hoàng đế không thể làm gì được nàng.
Như hiện tại, dù là Trần gia thất bại thảm hại cả nhà bị trục xuất khỏi Kinh thành, hậu vị của Hoàng hậu vẫn không chút dao động.
Triệu Nguyên Cấp cũng không phải một Hoàng đế ngu ngốc.
Hắn thích nữ nhân cũng yêu giang sơn, sẽ không đặt cược thanh danh của chính mình.
Nhược điểm ái thiếp diệt thê như vậy hắn cũng không thể nào tùy tiện lộ ra, dù không vừa lòng Hoàng hậu hắn vẫn dễ dàng tha thứ để nàng ở trên hậu vị nhiều năm như vậy.
Bất kỳ lần đại yến nào.
Đế Hậu mãi mãi vẫn cùng sóng vai cùng nhau cao cao tại thượng, dường như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đất trời tạo nên.
''Tốt đẹp sao?''
Hoàng hậu như nghe trò đùa gì nực cười lắm.
''Hahaha...Diệp thị, ta sắp chết đến nơi rồi ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì?''
''Nhiều năm ngươi bá chiếm Hoàng thượng từng bước bò lên, sinh con dưỡng cái cho Hoàng thượng, ngươi nói với ta ngươi sẽ cùng chung sống hòa bình sao?''
Con dao lạnh buốt kề lên yết hầu, Hoàng hậu lại không chút sợ hãi.
Cái chết đối với nàng mà nói không phải đau khổ gì, ngược lại là một loại giải thoát.
Diệp Tư Nhàn cười lạnh.
''Ngươi cho rằng ta thích trèo lên lắm sao? Những thủ đoạn trong cung này ta vô cùng buồn nôn''
''Hay là nói, ngươi cảm thấy ta còn lạ gì cung Tê Phượng này của ngươi?''
Diệp Tư Nhàn thông cảm nhìn Hoàng hậu, dường như đang nhìn một con chó con vừa buồn cười vừa đáng thương.
''Hoàng hậu nương nương, ngươi thật sự cho rằng trên đời này ai cũng như ngươi, xem cái bảo tọa lạnh buốt đó như tính mạng của mình sao?''
Ánh mắt Diệp Tư Nhàn ung dung, trong nháy mắt khiến Hoàng hậu chột dạ, thậm chí có chút thua chị kém em.
Trong một nháy mắt thậm chí nàng cảm thấy mình như tôm tép nhãi nhép, thứ người khác không cần mà mình lại xem như bảo bối.
''Haha...''
Hoàng hậu lần nữa bật cười, cười xong sau đó nhắm mắt lại.
''Động thủ đi''
Diệp Tư Nhàn đương nhiên không thể nào động thủ, nàng nhanh chóng thu con dao lại, sau đó khinh miệt nhìn chằm chằm nàng.
''Mạng của ngươi ta cũng không thèm''
''Hôm nay ta đến là để nói với ngươi, tất cả những thứ này đều là ngươi tự chuốc lấy''
''Là ngươi cho người gieo lời đồn, ta có Hoàng tử liền không thương Công chúa nữa đúng chứ?''
''Là ngươi cho người hại con của ta, hạ dược lên nhũ mẫu? Mấy ngày trước tết Trung thu, con của ta thỉnh thoảng bị tiêu chảy, cũng là ngươi hạ độc phải không?''
Hoàng hậu kiếm chuyện tung tin đồn nhảm, rắn rết ác độc, đã không thể nào giảo biện.
Dù không phải nàng tự tay gây nên, nhưng cũng có liên quan tới nàng, Diệp Tư Nhàn hừ lạnh.
''Ngươi đúng là có chuyện gì cũng đều nhắm vào ta, chuyện ta buồn nôn nhất trên đời chính là...ra tay với trẻ con''
Chuyện giữa người lớn, liên lụy tới trẻ nhỏ vô tội là không đúng, Hoàng hậu nghiễm nhiên chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng.
''Đừng trách ta nhẫn tâm!''
Vứt xuống câu này, Diệp Tư Nhàn nghênh ngang rời đi.
...
Hoàng hậu đã không còn biết mình là ai, đang ở đâu, làm gì.
Nàng kinh ngạc đi đến đại điện, ngồi trên phượng ỷ mà nàng yêu nhất, bên dưới từng dãy ghế trống sắp xếp chỉnh tề.
Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm chỗ mà Diệp Tư Nhàn thường ngồi, hai tay siết chặt tay vịn, máu me đầm đìa cũng không nhận ra.
''Ngọc Lộ!''
Hoàng hậu khẽ gọi.
''Nương nương, nô tỳ đây''
Ngọc Lộ vội vàng từ bên ngoài tiến đến, thấy Hoàng hậu lẻ loi một mình ngồi trên thượng vị, nàng liền rơi nước mắt.
Bình thường thỉnh an, nương nương tiếp đón các phi tần hệt như vậy, lúc này mới qua có vài ngày thôi mà.
''Sắc mặt người không tốt, nô tỳ gọi thái y cho người?''
''Không cần'' Hoàng hậu đột nhiên cười.
''Ta hơi khát, ngươi đi đun cho ta chút nước nóng đi''
''Dạ'' Ngọc Lộ hành lễ rời đi.
Bước chân nàng vội vàng, sợ trễ nải nương nương dùng trà, trên đường vừa đi vừa nghĩ, nên dùng loại Đại Hồng Bào mà nương nương thích nhất, hay là Bích Loa Xuân mà Hoàng thượng thích nhất.
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng chọn Đại Hồng Bào mà nương nương của mình thích nhất.
Nước trà nóng hổi làm nở lá trà, sơ sơ hong nguội được còn tám phần nóng, Ngọc Lộ bưng tới đại điện.
Còn chưa vào cửa, đã nghe một luồng mùi máu tanh nồng nặc.
''Nương nương!''
Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, Ngọc Lộ vội vàng chạy vào đại điện.
Nàng không thấy Hoàng hậu nương nương an vị bên cạnh ngọc trụ trước đại điện, khắp mặt mũi đều là máu tươi.
Hoàng hậu nương nương, đập đầu tự sát!
''A!!!''
Tiếng kêu chói tai đâm rách không khí lạnh lẽo, Ngọc Lộ sợ hãi run chân, ngồi quỳ chân trên đất, nước trà cũng đổ khắp nơi.
Hàng loạt Ngự lâm quân tràn vào, sau khi xác nhận Hoàng hậu thân vong, tin tức nhanh chóng truyền đến ngự tiền.
Triệu Nguyên Cấp hờ hững nói.
''Trẫm biết rồi''
Ba chữ ngắn ngủi, một câu nhẹ nhàng, đưa tiễn thê tử kết tóc của hắn, kết thúc nửa đời của Hoàng hậu.
Không khổ sở như trong tưởng tượng, Triệu Nguyên Cấp chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc thôi.
''Nàng ấy vốn có thể không cần chết''
''Chỉ cần nàng nói nàng không muốn rời đi, không muốn bị bỏ, trẫm sẽ thành toàn nàng''
Chỉ cần như vậy, liền cảm phiền Hoàng hậu tới hành cung dưỡng bệnh.
''Đáng tiếc!''
...
Hôm sau trời vừa sáng, tin tức truyền đến tai Diệp Tư Nhàn, lúc đó nàng đang tự tay kiểm tra thân thể cho nhi tử.
''Không có vấn đề gì, bế ra ngoài cho đón gió đi''
''Dạ''
Các nhũ mẫu cô cô rời đi, Diệp Tư Nhàn lại cùng dùng bữa sáng với nữ nhi.
Đợi nữ nhi ăn uống no đủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, sau đó nàng mới nghiêng lên giường rảnh rỗi.
''Ta đã nói rồi, tất cả lựa chọn đều là cô ta tự nguyện, không liên quan gì đến người khác''
''Cô ta nguyện ý chết, vậy thì chết đi''
Diệp Tư Nhàn cảm thấy mình có chút máu lạnh, nhưng nếu phải sinh ra ý tốt gì với vợ cả của phu quân mình.
Thì thật ngại quá, không làm được.
Chỉ chăm sóc cho bốn đứa bé của nàng thật tốt đã hao phí mất tất cả sức lực của nàng rồi.
...
Chân tướng cái chết của Hoàng hậu vẫn bị giấu đi, tuyên bố ra bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử.
Thánh chỉ đã bị thiêu hủy, vậy vừa đúng lúc ý chỉ bỏ thê tử mất giá trị, đổi thành thánh chỉ hậu táng.
Mưa gió trong triều có rất nhiều suy đoán, nhưng Đế vương làm vẻ bề ngoài rất thuyết phục, bất kỳ ai cũng không tìm ra sơ hở.
Cứ thế, tất cả mọi người chỉ có thể cho rằng Hoàng hậu chính là đột ngột qua đời.
Đôi khi chân tướng cũng không quan trọng, tựa như hiện tại, không ai quan tâm đến cùng là Hoàng hậu làm sao mà chết.
Dù là không phải đột ngột qua đời thì đã sao?
Tang nghi của Hoàng hậu quả nhiên nở mày nở mặt.
Triệu Nguyên Cấp đích thân hạ lệnh, gấp đôi tang nghi của Hoàng hậu.
Đế vương toàn thân áo trắng đứng ở linh tiền, trên mặt bày ra vẻ bi thương.
Diệp Tư Nhàn và các phi tần quỳ gối một bên linh tiền, mọi người ai cũng đau khổ khóc lóc trông rất thật.
Tang nghi được một nửa, Diệp Tư Nhàn lại ngất xỉu.
Lần này là thật, không phải giả.
Nhưng chuyện tương tự cũng làm nhiều rồi, không giả cũng thành giả.
Nàng mặt không chút máu nằm trên giường, uống canh ấm thái y kê, sắc mặt trắng bệch.
''Kinh nguyệt của ta đến sớm vậy? Còn đau nữa!''
''Vậy cũng rất tốt, tội danh ta ỷ sủng nên kiêu căng vẫn rất vững''
Diệp Tư Nhàn hất hàm lên.
Cho dù nàng y phục mộc mạc, hai đầu lông mày vẫn kiêu ngạo bén nhọn.
''Ngươi làm Hoàng hậu của ngươi, ta làm sủng phi của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vốn có thể tốt đẹp như vậy''
Diệp Tư Nhàn thật không hiểu suy nghĩ của Hoàng hậu.
Nàng rõ ràng an phận ở trên vị trí Hoàng hậu, Hoàng đế không thể làm gì được nàng.
Như hiện tại, dù là Trần gia thất bại thảm hại cả nhà bị trục xuất khỏi Kinh thành, hậu vị của Hoàng hậu vẫn không chút dao động.
Triệu Nguyên Cấp cũng không phải một Hoàng đế ngu ngốc.
Hắn thích nữ nhân cũng yêu giang sơn, sẽ không đặt cược thanh danh của chính mình.
Nhược điểm ái thiếp diệt thê như vậy hắn cũng không thể nào tùy tiện lộ ra, dù không vừa lòng Hoàng hậu hắn vẫn dễ dàng tha thứ để nàng ở trên hậu vị nhiều năm như vậy.
Bất kỳ lần đại yến nào.
Đế Hậu mãi mãi vẫn cùng sóng vai cùng nhau cao cao tại thượng, dường như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đất trời tạo nên.
''Tốt đẹp sao?''
Hoàng hậu như nghe trò đùa gì nực cười lắm.
''Hahaha...Diệp thị, ta sắp chết đến nơi rồi ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì?''
''Nhiều năm ngươi bá chiếm Hoàng thượng từng bước bò lên, sinh con dưỡng cái cho Hoàng thượng, ngươi nói với ta ngươi sẽ cùng chung sống hòa bình sao?''
Con dao lạnh buốt kề lên yết hầu, Hoàng hậu lại không chút sợ hãi.
Cái chết đối với nàng mà nói không phải đau khổ gì, ngược lại là một loại giải thoát.
Diệp Tư Nhàn cười lạnh.
''Ngươi cho rằng ta thích trèo lên lắm sao? Những thủ đoạn trong cung này ta vô cùng buồn nôn''
''Hay là nói, ngươi cảm thấy ta còn lạ gì cung Tê Phượng này của ngươi?''
Diệp Tư Nhàn thông cảm nhìn Hoàng hậu, dường như đang nhìn một con chó con vừa buồn cười vừa đáng thương.
''Hoàng hậu nương nương, ngươi thật sự cho rằng trên đời này ai cũng như ngươi, xem cái bảo tọa lạnh buốt đó như tính mạng của mình sao?''
Ánh mắt Diệp Tư Nhàn ung dung, trong nháy mắt khiến Hoàng hậu chột dạ, thậm chí có chút thua chị kém em.
Trong một nháy mắt thậm chí nàng cảm thấy mình như tôm tép nhãi nhép, thứ người khác không cần mà mình lại xem như bảo bối.
''Haha...''
Hoàng hậu lần nữa bật cười, cười xong sau đó nhắm mắt lại.
''Động thủ đi''
Diệp Tư Nhàn đương nhiên không thể nào động thủ, nàng nhanh chóng thu con dao lại, sau đó khinh miệt nhìn chằm chằm nàng.
''Mạng của ngươi ta cũng không thèm''
''Hôm nay ta đến là để nói với ngươi, tất cả những thứ này đều là ngươi tự chuốc lấy''
''Là ngươi cho người gieo lời đồn, ta có Hoàng tử liền không thương Công chúa nữa đúng chứ?''
''Là ngươi cho người hại con của ta, hạ dược lên nhũ mẫu? Mấy ngày trước tết Trung thu, con của ta thỉnh thoảng bị tiêu chảy, cũng là ngươi hạ độc phải không?''
Hoàng hậu kiếm chuyện tung tin đồn nhảm, rắn rết ác độc, đã không thể nào giảo biện.
Dù không phải nàng tự tay gây nên, nhưng cũng có liên quan tới nàng, Diệp Tư Nhàn hừ lạnh.
''Ngươi đúng là có chuyện gì cũng đều nhắm vào ta, chuyện ta buồn nôn nhất trên đời chính là...ra tay với trẻ con''
Chuyện giữa người lớn, liên lụy tới trẻ nhỏ vô tội là không đúng, Hoàng hậu nghiễm nhiên chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng.
''Đừng trách ta nhẫn tâm!''
Vứt xuống câu này, Diệp Tư Nhàn nghênh ngang rời đi.
...
Hoàng hậu đã không còn biết mình là ai, đang ở đâu, làm gì.
Nàng kinh ngạc đi đến đại điện, ngồi trên phượng ỷ mà nàng yêu nhất, bên dưới từng dãy ghế trống sắp xếp chỉnh tề.
Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm chỗ mà Diệp Tư Nhàn thường ngồi, hai tay siết chặt tay vịn, máu me đầm đìa cũng không nhận ra.
''Ngọc Lộ!''
Hoàng hậu khẽ gọi.
''Nương nương, nô tỳ đây''
Ngọc Lộ vội vàng từ bên ngoài tiến đến, thấy Hoàng hậu lẻ loi một mình ngồi trên thượng vị, nàng liền rơi nước mắt.
Bình thường thỉnh an, nương nương tiếp đón các phi tần hệt như vậy, lúc này mới qua có vài ngày thôi mà.
''Sắc mặt người không tốt, nô tỳ gọi thái y cho người?''
''Không cần'' Hoàng hậu đột nhiên cười.
''Ta hơi khát, ngươi đi đun cho ta chút nước nóng đi''
''Dạ'' Ngọc Lộ hành lễ rời đi.
Bước chân nàng vội vàng, sợ trễ nải nương nương dùng trà, trên đường vừa đi vừa nghĩ, nên dùng loại Đại Hồng Bào mà nương nương thích nhất, hay là Bích Loa Xuân mà Hoàng thượng thích nhất.
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng chọn Đại Hồng Bào mà nương nương của mình thích nhất.
Nước trà nóng hổi làm nở lá trà, sơ sơ hong nguội được còn tám phần nóng, Ngọc Lộ bưng tới đại điện.
Còn chưa vào cửa, đã nghe một luồng mùi máu tanh nồng nặc.
''Nương nương!''
Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, Ngọc Lộ vội vàng chạy vào đại điện.
Nàng không thấy Hoàng hậu nương nương an vị bên cạnh ngọc trụ trước đại điện, khắp mặt mũi đều là máu tươi.
Hoàng hậu nương nương, đập đầu tự sát!
''A!!!''
Tiếng kêu chói tai đâm rách không khí lạnh lẽo, Ngọc Lộ sợ hãi run chân, ngồi quỳ chân trên đất, nước trà cũng đổ khắp nơi.
Hàng loạt Ngự lâm quân tràn vào, sau khi xác nhận Hoàng hậu thân vong, tin tức nhanh chóng truyền đến ngự tiền.
Triệu Nguyên Cấp hờ hững nói.
''Trẫm biết rồi''
Ba chữ ngắn ngủi, một câu nhẹ nhàng, đưa tiễn thê tử kết tóc của hắn, kết thúc nửa đời của Hoàng hậu.
Không khổ sở như trong tưởng tượng, Triệu Nguyên Cấp chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc thôi.
''Nàng ấy vốn có thể không cần chết''
''Chỉ cần nàng nói nàng không muốn rời đi, không muốn bị bỏ, trẫm sẽ thành toàn nàng''
Chỉ cần như vậy, liền cảm phiền Hoàng hậu tới hành cung dưỡng bệnh.
''Đáng tiếc!''
...
Hôm sau trời vừa sáng, tin tức truyền đến tai Diệp Tư Nhàn, lúc đó nàng đang tự tay kiểm tra thân thể cho nhi tử.
''Không có vấn đề gì, bế ra ngoài cho đón gió đi''
''Dạ''
Các nhũ mẫu cô cô rời đi, Diệp Tư Nhàn lại cùng dùng bữa sáng với nữ nhi.
Đợi nữ nhi ăn uống no đủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, sau đó nàng mới nghiêng lên giường rảnh rỗi.
''Ta đã nói rồi, tất cả lựa chọn đều là cô ta tự nguyện, không liên quan gì đến người khác''
''Cô ta nguyện ý chết, vậy thì chết đi''
Diệp Tư Nhàn cảm thấy mình có chút máu lạnh, nhưng nếu phải sinh ra ý tốt gì với vợ cả của phu quân mình.
Thì thật ngại quá, không làm được.
Chỉ chăm sóc cho bốn đứa bé của nàng thật tốt đã hao phí mất tất cả sức lực của nàng rồi.
...
Chân tướng cái chết của Hoàng hậu vẫn bị giấu đi, tuyên bố ra bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử.
Thánh chỉ đã bị thiêu hủy, vậy vừa đúng lúc ý chỉ bỏ thê tử mất giá trị, đổi thành thánh chỉ hậu táng.
Mưa gió trong triều có rất nhiều suy đoán, nhưng Đế vương làm vẻ bề ngoài rất thuyết phục, bất kỳ ai cũng không tìm ra sơ hở.
Cứ thế, tất cả mọi người chỉ có thể cho rằng Hoàng hậu chính là đột ngột qua đời.
Đôi khi chân tướng cũng không quan trọng, tựa như hiện tại, không ai quan tâm đến cùng là Hoàng hậu làm sao mà chết.
Dù là không phải đột ngột qua đời thì đã sao?
Tang nghi của Hoàng hậu quả nhiên nở mày nở mặt.
Triệu Nguyên Cấp đích thân hạ lệnh, gấp đôi tang nghi của Hoàng hậu.
Đế vương toàn thân áo trắng đứng ở linh tiền, trên mặt bày ra vẻ bi thương.
Diệp Tư Nhàn và các phi tần quỳ gối một bên linh tiền, mọi người ai cũng đau khổ khóc lóc trông rất thật.
Tang nghi được một nửa, Diệp Tư Nhàn lại ngất xỉu.
Lần này là thật, không phải giả.
Nhưng chuyện tương tự cũng làm nhiều rồi, không giả cũng thành giả.
Nàng mặt không chút máu nằm trên giường, uống canh ấm thái y kê, sắc mặt trắng bệch.
''Kinh nguyệt của ta đến sớm vậy? Còn đau nữa!''
''Vậy cũng rất tốt, tội danh ta ỷ sủng nên kiêu căng vẫn rất vững''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.