Chương 32: Người không thể ở lại được sao?
Bán Chi Tuyết
21/11/2021
''Khởi bẩm Hoàng thượng, Công chúa chỉ là uống mấy ngụm nước, cũng không có gì đáng ngại''
Lão thái y tóc trắng xóa tỉ mỉ chẩn bệnh xong, báo cáo với Đế vương.
Còn một thái y khác lại lắc đầu.
''Hoàng thượng, thương thế của Dư thải nữ rất nặng, sặc nước hồ vào phổi, phần gáy cũng bị phiến đá bên bờ đập vào một chút, cánh tay trật khớp, đầu gối...''
''Đủ rồi'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày ''Nói thẳng trọng điểm đi''
Thái y kia nơm nớp lo sợ bẩm báo: ''Dư thải nữ tổn thương nguyên khí nặng nề, ba tháng tiếp theo đều phải nằm trên giường tĩnh dưỡng''
''Ngươi chắc chắn không xem sai bệnh chứ'' ánh mắt Triệu Nguyên Cấp sáng rực nhìn thái y trước mặt.
Ánh mắt sắc bén đó gần như đâm thủng thân thể thái y, nhưng thái y kia lại không sợ, từ đầu đến cuối kiên trì nói câu này.
''Thương thế của Dư thải nữ rất nặng''
Lông mày của Triệu Nguyên Cấp càng nhíu chặt hơn, nói cách khác, không tìm ra bất kỳ chứng cứ gì chứng minh nàng ta hãm hại Công chúa, chỉ có 'công lao' cứu người của nàng ta.
''Biết rồi'' Triệu Nguyên Cấp đen mặt chắp tay sau lưng, đi tới đi lui một lúc mới phân phó.
''Đem về cung của từng người hết đi, điều trị thế nào thì do Thái y viện phụ trách, trẫm còn có việc''
Đế vương sải bước rời đi.
Hai người mới được vớt ra từ trong nước, cũng cấp tốc được đưa đi.
Lúc Tố phi nghe nói chạy tới, khó khăn lắm mới thấy được cáng cứu thương đưa nữ nhi hồi cung.
Nàng đứng ở cửa Trường Ninh Cung, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cáng cứu thương đưa Dư thải nữ về Nghi Tĩnh Cư, trên mặt hay trong mắt đều tràn đầy vẻ hoài nghi.
'Khác thường tức là gian ác, không phải lừa đảo cũng là đạo chích'
Tin Dư thải nữ sẽ cược tính mạng vì nữ nhi sao? Như vậy thì e rằng đầu óc cô ta có cái lỗ trong đó.
...
Trong Trường Ninh Cung, khi Di An tỉnh lại, đã tắm rửa thay y phục sạch sẽ, ngay cả tóc cũng đều ướt đẫm, dùng vải bông trùm lên.
Lúc này, tiểu nữ nhi nũng nịu mềm mại vùi trong ngực mẫu phi, lẩm bẩm nói xin lỗi.
''Mẫu phi, con sai rồi, buổi trưa con không tìm thấy người, liền muốn đi ra ngoài tìm, kết quả ra cửa liền gặp phải Dư thải nữ, bà ấy nói...''
Đại công chúa kể lại ngọn nguồn chuyện mình gặp cho mẫu phi nghe.
Vẻ mặt Tố phi là bộ dáng từ mẫu hòa ái dễ gần, trong lòng lại như dao kiếm lạnh lẽo cắt từng nhát.
'Quả nhiên, nữ nhân kia quả nhiên chỉ ý nhắm vào Di An'
Nàng biết đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng trách chính mình chủ quan, cung nhân bên cạnh Di An lười biến tới mức này cũng không phát hiện ra.
''An nhi, là mẫu phi không tốt, mẫu phi không nên bỏ con một mình, về sau mẫu phi sẽ đưa con cùng ra ngoài'' Tố phi ôn nhu vuốt ve tóc nữ nhi.
''Đa tạ mẫu phi''
Tiểu Công chúa chín tuổi hiểu chuyện lại biết đủ, Tố phi ngoắc ngoắc khóe môi miễn cưỡng cười, ôm nữ nhi vào trong lòng.
Cùng lúc đó trong Nghi Tĩnh Cư.
Sau khi thái y chẩn bệnh, y nữ lại ép thoát nước trong người ra, Dư Tĩnh Dao nôn sạch mấy thứ bẩn thỉu ra sau đó chậm rãi tỉnh lại.
giờ phút này, trong mắt nàng nước mắt lưng tròng cắn răng, mặc cho thái y quả quyết kiên định nắn lại xương cho nàng.
''A!''
''Đau! Nhẹ thôi!''
Cánh tay trật khớp muốn chỉnh lại thì không thể tránh khỏi một tiếng răng rắc và cơn đau kịch liệt.
Dư Tĩnh Dao đau đến bật khóc thật to, vành mắt Lan Nhược cũng đỏ lên gắt gao đè tiểu chủ xuống.
''Người cố một chút, cố một chút là khỏi''
''A!''
Sau khi rít lên một tiếng chói tai, cánh tay rốt cuộc cũng được chỉnh lại ngay ngắn, Dư Tĩnh Dao đau đến khóc.
Thái y kia lại nói: ''Chúc mừng tiểu chủ, cánh tay của người đã khôi phục, vết thương trên đầu gối cũng đã băng bó kỹ, nước bẩn trong ngực cũng đã nôn ra, tiếp theo chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi là được''
Nói cách khác, cửa ải khó nhất đã qua.
''Làm phiền thái y, Lan Nhược, tiễn thái y'' Dư Tĩnh Dao mặt mũi trắng bệch, vô cùng suy yếu.
Lan Nhược cung kính lấy ra hầu bao nặng trĩu, thái y và y nữ mỗi người một cái, lại cung kính đưa tiễn.
Lúc trở lại, Dư Tĩnh Dao trên giường lập tức thay đổi sắc mặt, dù là vẫn tái nhợt, nhưng sự độc ác hung hiểm trong mắt nàng vẫn khiến người ta sợ hãi như cũ.
''Lần này, ta ngược lại muốn xem thử, Hoàng thượng rốt cuộc là máu lạnh vô tình đến mức nào''
Mỹ nhân ốm yếu ôm ngực, cộng với gương mặt độc địa, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy sợ, nhưng đây chính là hiện thực, hiện thực chốn thâm cung.
Dư Tĩnh Dao cảm thấy mình đã thành công.
Ban thượng tới còn sớm hơn so với những gì nàng tưởng, đầu tiên là Hoàng đế, kế đó là Hoàng hậu, sau đó lại là Tố phi, ngay cả Hứa phi và Diệp phi không liên quan cũng đưa tới thuốc bổ để an ủi.
Dư Tĩnh Dao nhìn một hộp đông châu mà Hoàng đế thưởng xuống, kích động rưng rưng nước mắt.
''Thiếp biết, tiếp đó người nhất định sẽ tới thăm thiếp''
Lan Nhược hơi không hiểu, chủ tử sao lại chắc chắn như vậy, ngay cả hành vi của Hoàng thượng cũng đoán được.
Còn Dư tĩnh Dao lại tin tưởng cười.
''Bởi vì chàng ấy không chỉ là trượng phu của các nữ nhân hậu cung, chàng còn là Hoàng đế, chàng ấy cần một thanh danh tốt, chỉ đơn giản vậy thôi''
Dư Tĩnh Dao lại thành công, Triệu Nguyên Cấp quả thật đích thân đặt chân tới Nghi Tĩnh Cư vào chạng vạng tối hôm sau.
''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng''
Sắc mặt Dư Tĩnh Dao tái nhợt suy yếu, lẻ loi trơ trọi một mình đắp chăn mỏng mộc mạc cũ kỹ, co quắp trên chiếc giường chật hẹp tróc sơn, giống một con thú nhỏ bị thương.
''Sao người lại tới đây, chỗ này của thần thiếp bẩn thỉu, mùi cũng không dễ ngửi, cũng không nên ám vào người của người''
Triệu Nguyên Cấp tự tay đỡ nàng dậy, động tác dịu dàng nhưng ánh mặt lại lạnh lẽo.
''Lúc đó xảy ra chuyện gì? Sao nàng và Di An lại rơi xuống?''
Dư Tĩnh Dao đương nhiên đã sớm bịa ra một lý do thật hay, lúc này rơi nước mắt quyến rũ động lòng người, kể ra tình huống lúc đó, lộ hết mọi vẻ sợ hãi bất lực lúc đó ra.
''Thần thiếp thật sự thích mấy con hồ điệp đó, nhưng chúng bay rất nhanh''
''Công chúa chạy cũng nhanh, không chú ý dưới chân, đột ngột ngã xuống hồ Thái Dịch''
''Lúc đó thần thiếp cũng choáng váng, mặt mũi Công chúa giống với người, trong nháy mắt đó thần thiếp tựa như trông thấy Hoàng thượng đang quờ quạng giãy dụa, cũng không biết sao, liền nhảy thẳng xuống''
''Sau đó mới phát hiện, mình vốn không biết bơi, may mà có người hầu tiểu thái giám gần đó kịp thời đuổi tới, mới cứu được cả thần thiếp và Công chúa lên''
Dư Tĩnh Dao như đang tự trách, lại có chút tự giễu.
''Thần thiếp khiến Hoàng thượng mất mặt rồi, thần thiếp ngu dốt vô tri, xin Hoàng thượng trách phạt''
Lời này giống hệt như những gì hắn điều tra được, Triệu Nguyên Cấp thậm chí không tìm ra một tí sơ hở nào.
Nhưng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Dư Tĩnh Dao thật lâu, mới thản nhiên nói.
''Vậy nàng cố gắng tĩnh dưỡng thân thể, hôm khác trẫm quay lại thăm nàng''
''Hoàng thượng, người lại muốn đẩy tần thiếp ra sao?''
Dư Tĩnh Dao điềm đạm đáng yêu giữ chặt tay áo Triệu Nguyên Cấp, liều mạng đứng lên muốn chui vào ngực hắn.
''Hoàng thượng, thần thiếp không dám tự xưng là thanh mai trúc mã gì, nhưng chúng ta quen biết từ thuở còn bé, nhiều năm như vậy, trong lòng thần thiếp vốn không có người khác''
Dư Tĩnh Dao tha thiết rơi lệ: ''Năm đó lúc Thái hậu nương nương chia rẽ hôn sự, thiếp không muốn sống nữa''
''Nhưng thiếp biết, chỉ cần thiếp còn giữ lại một cái mạng, tương lai vẫn có thể có cơ hội gặp lại người, thậm chí là hòa ly để tiếp tục kéo dài tiền duyên với người''
''Hoàng thượng, thần thiếp trăm đắng ngàn cay, gánh chịu muôn lời chỉ trích của ngàn vạn người mới tới được bên cạnh người, trong lòng thần thiếp, trong mắt thần thiếp chỉ có người''
''Người không thể....ở lại bên cạnh thần thiếp được sao?''
Lão thái y tóc trắng xóa tỉ mỉ chẩn bệnh xong, báo cáo với Đế vương.
Còn một thái y khác lại lắc đầu.
''Hoàng thượng, thương thế của Dư thải nữ rất nặng, sặc nước hồ vào phổi, phần gáy cũng bị phiến đá bên bờ đập vào một chút, cánh tay trật khớp, đầu gối...''
''Đủ rồi'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày ''Nói thẳng trọng điểm đi''
Thái y kia nơm nớp lo sợ bẩm báo: ''Dư thải nữ tổn thương nguyên khí nặng nề, ba tháng tiếp theo đều phải nằm trên giường tĩnh dưỡng''
''Ngươi chắc chắn không xem sai bệnh chứ'' ánh mắt Triệu Nguyên Cấp sáng rực nhìn thái y trước mặt.
Ánh mắt sắc bén đó gần như đâm thủng thân thể thái y, nhưng thái y kia lại không sợ, từ đầu đến cuối kiên trì nói câu này.
''Thương thế của Dư thải nữ rất nặng''
Lông mày của Triệu Nguyên Cấp càng nhíu chặt hơn, nói cách khác, không tìm ra bất kỳ chứng cứ gì chứng minh nàng ta hãm hại Công chúa, chỉ có 'công lao' cứu người của nàng ta.
''Biết rồi'' Triệu Nguyên Cấp đen mặt chắp tay sau lưng, đi tới đi lui một lúc mới phân phó.
''Đem về cung của từng người hết đi, điều trị thế nào thì do Thái y viện phụ trách, trẫm còn có việc''
Đế vương sải bước rời đi.
Hai người mới được vớt ra từ trong nước, cũng cấp tốc được đưa đi.
Lúc Tố phi nghe nói chạy tới, khó khăn lắm mới thấy được cáng cứu thương đưa nữ nhi hồi cung.
Nàng đứng ở cửa Trường Ninh Cung, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cáng cứu thương đưa Dư thải nữ về Nghi Tĩnh Cư, trên mặt hay trong mắt đều tràn đầy vẻ hoài nghi.
'Khác thường tức là gian ác, không phải lừa đảo cũng là đạo chích'
Tin Dư thải nữ sẽ cược tính mạng vì nữ nhi sao? Như vậy thì e rằng đầu óc cô ta có cái lỗ trong đó.
...
Trong Trường Ninh Cung, khi Di An tỉnh lại, đã tắm rửa thay y phục sạch sẽ, ngay cả tóc cũng đều ướt đẫm, dùng vải bông trùm lên.
Lúc này, tiểu nữ nhi nũng nịu mềm mại vùi trong ngực mẫu phi, lẩm bẩm nói xin lỗi.
''Mẫu phi, con sai rồi, buổi trưa con không tìm thấy người, liền muốn đi ra ngoài tìm, kết quả ra cửa liền gặp phải Dư thải nữ, bà ấy nói...''
Đại công chúa kể lại ngọn nguồn chuyện mình gặp cho mẫu phi nghe.
Vẻ mặt Tố phi là bộ dáng từ mẫu hòa ái dễ gần, trong lòng lại như dao kiếm lạnh lẽo cắt từng nhát.
'Quả nhiên, nữ nhân kia quả nhiên chỉ ý nhắm vào Di An'
Nàng biết đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng trách chính mình chủ quan, cung nhân bên cạnh Di An lười biến tới mức này cũng không phát hiện ra.
''An nhi, là mẫu phi không tốt, mẫu phi không nên bỏ con một mình, về sau mẫu phi sẽ đưa con cùng ra ngoài'' Tố phi ôn nhu vuốt ve tóc nữ nhi.
''Đa tạ mẫu phi''
Tiểu Công chúa chín tuổi hiểu chuyện lại biết đủ, Tố phi ngoắc ngoắc khóe môi miễn cưỡng cười, ôm nữ nhi vào trong lòng.
Cùng lúc đó trong Nghi Tĩnh Cư.
Sau khi thái y chẩn bệnh, y nữ lại ép thoát nước trong người ra, Dư Tĩnh Dao nôn sạch mấy thứ bẩn thỉu ra sau đó chậm rãi tỉnh lại.
giờ phút này, trong mắt nàng nước mắt lưng tròng cắn răng, mặc cho thái y quả quyết kiên định nắn lại xương cho nàng.
''A!''
''Đau! Nhẹ thôi!''
Cánh tay trật khớp muốn chỉnh lại thì không thể tránh khỏi một tiếng răng rắc và cơn đau kịch liệt.
Dư Tĩnh Dao đau đến bật khóc thật to, vành mắt Lan Nhược cũng đỏ lên gắt gao đè tiểu chủ xuống.
''Người cố một chút, cố một chút là khỏi''
''A!''
Sau khi rít lên một tiếng chói tai, cánh tay rốt cuộc cũng được chỉnh lại ngay ngắn, Dư Tĩnh Dao đau đến khóc.
Thái y kia lại nói: ''Chúc mừng tiểu chủ, cánh tay của người đã khôi phục, vết thương trên đầu gối cũng đã băng bó kỹ, nước bẩn trong ngực cũng đã nôn ra, tiếp theo chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi là được''
Nói cách khác, cửa ải khó nhất đã qua.
''Làm phiền thái y, Lan Nhược, tiễn thái y'' Dư Tĩnh Dao mặt mũi trắng bệch, vô cùng suy yếu.
Lan Nhược cung kính lấy ra hầu bao nặng trĩu, thái y và y nữ mỗi người một cái, lại cung kính đưa tiễn.
Lúc trở lại, Dư Tĩnh Dao trên giường lập tức thay đổi sắc mặt, dù là vẫn tái nhợt, nhưng sự độc ác hung hiểm trong mắt nàng vẫn khiến người ta sợ hãi như cũ.
''Lần này, ta ngược lại muốn xem thử, Hoàng thượng rốt cuộc là máu lạnh vô tình đến mức nào''
Mỹ nhân ốm yếu ôm ngực, cộng với gương mặt độc địa, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy sợ, nhưng đây chính là hiện thực, hiện thực chốn thâm cung.
Dư Tĩnh Dao cảm thấy mình đã thành công.
Ban thượng tới còn sớm hơn so với những gì nàng tưởng, đầu tiên là Hoàng đế, kế đó là Hoàng hậu, sau đó lại là Tố phi, ngay cả Hứa phi và Diệp phi không liên quan cũng đưa tới thuốc bổ để an ủi.
Dư Tĩnh Dao nhìn một hộp đông châu mà Hoàng đế thưởng xuống, kích động rưng rưng nước mắt.
''Thiếp biết, tiếp đó người nhất định sẽ tới thăm thiếp''
Lan Nhược hơi không hiểu, chủ tử sao lại chắc chắn như vậy, ngay cả hành vi của Hoàng thượng cũng đoán được.
Còn Dư tĩnh Dao lại tin tưởng cười.
''Bởi vì chàng ấy không chỉ là trượng phu của các nữ nhân hậu cung, chàng còn là Hoàng đế, chàng ấy cần một thanh danh tốt, chỉ đơn giản vậy thôi''
Dư Tĩnh Dao lại thành công, Triệu Nguyên Cấp quả thật đích thân đặt chân tới Nghi Tĩnh Cư vào chạng vạng tối hôm sau.
''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng''
Sắc mặt Dư Tĩnh Dao tái nhợt suy yếu, lẻ loi trơ trọi một mình đắp chăn mỏng mộc mạc cũ kỹ, co quắp trên chiếc giường chật hẹp tróc sơn, giống một con thú nhỏ bị thương.
''Sao người lại tới đây, chỗ này của thần thiếp bẩn thỉu, mùi cũng không dễ ngửi, cũng không nên ám vào người của người''
Triệu Nguyên Cấp tự tay đỡ nàng dậy, động tác dịu dàng nhưng ánh mặt lại lạnh lẽo.
''Lúc đó xảy ra chuyện gì? Sao nàng và Di An lại rơi xuống?''
Dư Tĩnh Dao đương nhiên đã sớm bịa ra một lý do thật hay, lúc này rơi nước mắt quyến rũ động lòng người, kể ra tình huống lúc đó, lộ hết mọi vẻ sợ hãi bất lực lúc đó ra.
''Thần thiếp thật sự thích mấy con hồ điệp đó, nhưng chúng bay rất nhanh''
''Công chúa chạy cũng nhanh, không chú ý dưới chân, đột ngột ngã xuống hồ Thái Dịch''
''Lúc đó thần thiếp cũng choáng váng, mặt mũi Công chúa giống với người, trong nháy mắt đó thần thiếp tựa như trông thấy Hoàng thượng đang quờ quạng giãy dụa, cũng không biết sao, liền nhảy thẳng xuống''
''Sau đó mới phát hiện, mình vốn không biết bơi, may mà có người hầu tiểu thái giám gần đó kịp thời đuổi tới, mới cứu được cả thần thiếp và Công chúa lên''
Dư Tĩnh Dao như đang tự trách, lại có chút tự giễu.
''Thần thiếp khiến Hoàng thượng mất mặt rồi, thần thiếp ngu dốt vô tri, xin Hoàng thượng trách phạt''
Lời này giống hệt như những gì hắn điều tra được, Triệu Nguyên Cấp thậm chí không tìm ra một tí sơ hở nào.
Nhưng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Dư Tĩnh Dao thật lâu, mới thản nhiên nói.
''Vậy nàng cố gắng tĩnh dưỡng thân thể, hôm khác trẫm quay lại thăm nàng''
''Hoàng thượng, người lại muốn đẩy tần thiếp ra sao?''
Dư Tĩnh Dao điềm đạm đáng yêu giữ chặt tay áo Triệu Nguyên Cấp, liều mạng đứng lên muốn chui vào ngực hắn.
''Hoàng thượng, thần thiếp không dám tự xưng là thanh mai trúc mã gì, nhưng chúng ta quen biết từ thuở còn bé, nhiều năm như vậy, trong lòng thần thiếp vốn không có người khác''
Dư Tĩnh Dao tha thiết rơi lệ: ''Năm đó lúc Thái hậu nương nương chia rẽ hôn sự, thiếp không muốn sống nữa''
''Nhưng thiếp biết, chỉ cần thiếp còn giữ lại một cái mạng, tương lai vẫn có thể có cơ hội gặp lại người, thậm chí là hòa ly để tiếp tục kéo dài tiền duyên với người''
''Hoàng thượng, thần thiếp trăm đắng ngàn cay, gánh chịu muôn lời chỉ trích của ngàn vạn người mới tới được bên cạnh người, trong lòng thần thiếp, trong mắt thần thiếp chỉ có người''
''Người không thể....ở lại bên cạnh thần thiếp được sao?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.