Chương 27:
Thiên Lão Y Y
18/03/2023
Sau khi hạ triều, canh giờ vẫn còn sớm, hoàng đế thấy trời khó có khi nắng đẹp được như vậy, nên muốn dẫn Quỳnh Như đến ngự hoa viên một chút, hắn không ngồi ngự liễn, tự mình bước nhanh đến chính điện, hắn ngăn cung nhân không cho họ thông báo muốn tạo niềm vui bất ngờ cho nàng, nhưng lúc đến gần tẩm điện hắn nghe thấy Họa Trúc nói: “Nương nương, người không dùng dược, cơ thể người vốn mới tốt lên một chút giờ lại giảm đi rất nhiều rồi, cầu xin người đừng tự dày vò mình như vậy.”“Ngươi không hiểu đâu.
Đem xuống hết đi.” Giọng của Quỳnh Như vang lên.Dừng dược? Có ý gì? Hắn bước nhanh vào tẩm điện thì thấy Quỳnh Như chỉ mặc một áo đơn ngồi trước bàn.Người trong điện thấy hắn đều giật nảy mình, Quỳnh Như đứng dậy hành lễ mà Họa Trúc và Miêu Cúc đều quỳ trên mặt đất.
Hắn đưa mắt nhìn Họa Trúc đang che trước bồn hoa, giờ phút này nơi đó vẫn còn đang nồng nặc mùi thuốc, rồi lại nhìn hai chén thuốc giống nhau như đúc ở chỗ Miêu Cúc, hắn nhíu mày nhìn về phía Quỳnh Như: “Miêu Cúc, mặc thêm áo ngoài vào cho nương nương các ngươi.”Miêu cúc run run đáp vâng, luống cuống tay chân mặc thêm y phục cho Quỳnh Như, xong xuôi nàng ấy lại quỳ xuống.“Trời lạnh như vậy, các ngươi lại dám để hoàng hậu mặc áo mỏng manh như thế? Người đâu, kéo hai tên nô tài vô dụng này kéo xuống, phạt ba mươi trượng.” Lời nói lạnh như băng của hoàng đế vang lên.“Bệ hạ bớt giận, đều là chủ ý của thần thiếp không phải lỗi của bọn họ, cầu xin bệ hạ khai ân.” Quỳnh Như nhỏ giọng cầu xin.Hai thị nữ đang quỳ ở đó cũng không khống chế được run lên, đầu đập xuống đất.
Giờ phút này số phận của bọn họ đều phụ thuộc vào một câu nói của bề trên.Hoàng đế nhìn nàng một cái, ra hiệu cho thái giám lui ra.Quỳnh Như cũng vội vàng lệnh cho Họa Trúc và Miêu Cúc lui ra, nàng rất sợ cơn giận của hắn sẽ giáng lên bọn họ.Họa Trúc và Miêu Cúc còn muốn đem chén thuốc và bồn hoa lui xuống, lại bị hoàng đế quát dọa đến nhấc chân không nổi, vẫn là Quỳnh Như nhắc nhở một lần nữa, bọn họ mới vội lui ra khỏi tẩm điện.Hoàng đế đi đến trước chén thuốc, cầm hai bát lên ngửi thử, đây không phải cùng một vị thuốc.“Hoàng hậu, nói chuyện!” Hắn đợi nàng giải thích.“Thần thiếp có tội.” Nàng quỳ xuống“Hừ ~” Hắn cười lạnh, “Nàng không muốn nói? Tội khi quân nàng dám gánh, Lý gia của nàng có thể gánh được sao? Người trong cung có thể chịu sao?”“Bệ hạ bớt giận ~” Nàng không dám ngẩng đầu, quyết định làm như vậy, không phải nàng chưa từng nghĩ đến hậu quả, nhưng nàng không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.
Nói cho cùng, cũng là do nàng bất cẩn.“Tốt nhất nàng nên nói thật với trẫm, nếu không người gặp nạn đầu tiên chính là thị nữ của nàng.” Hắn cầm chén thuốc ngồi xuống bàn.Nàng xoay người quỳ trước mặt hắn, nhắm mắt lại nói: “Thần thiếp đổi thuốc.”“Đổi thành thuốc gì?” Hoàng đế hỏi.“Đổi thành… thuốc khiến thần thiếp tiếp tục ho khan.” Nàng nói.“Vì sao?” Hắn quát hỏi.“Thần thiếp không muốn khỏi bệnh.” Nàng vẫn tiếp tục cúi đầu.“Vì sao?”“Thần thiếp không muốn thị tẩm.” Nàng trả lời.“Choang” chén thuốc bị đập mạnh trước mặt nàng.
“Nàng lặp lại lần nữa!”.
Hắn không thể kìm nén được cơn phẫn nộ của mình.“Thần thiếp… không muốn thị tẩm.” Giọng của nàng run run, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nóng giận như vậy.“Vì sao?” Hắn nghiến răng hỏi.“Bệ hạ đã có người trong lòng.” Nàng nói.“Trẫm có người trong lòng thì nàng không muốn thị tẩm nữa? Nàng là thê tử của trẫm! Hầu hạ phu quân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao nàng lại dám như vậy!” Hắn kéo nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn.
Hắn không ngờ thê tử của mình vậy mà lại không muốn làm những việc phu thê làm với hắn, bọn họ chính là phu thê! “Đã bao giờ trẫm vì có nữ tử khác mà lạnh nhạt với nàng chưa? Đã bao giờ trẫm trách cứ nàng vì người khác chưa? Nàng là hoàng hậu, lại không biết rộng lượng tha thứ sao? “Thần thiếp không dám… Thần thiếp không phải là không thể chứa chấp bất kỳ ai…”
Nàng do dự một chút, quân vương ở trên, nàng không dám vì một chút giấu diếm của mình mà khiến tính mạng của tộc nhân bị đe dọa, vì thế nàng nói thẳng: “Nhưng bệ hạ đã nhận Liễu chiêu nghi làm thê, thần thiếp chỉ là thê tử trên danh nghĩa cho nên… thiếp trả phu quân lại cho nàng ấy.” Nàng cúi đầu, nói tới đây nàng vẫn không kìm được cảm thấy đau lòng.“Khi nào thì trẫm nhận người khác làm thê tử?” Chuyện như này nàng cũng có thể nói được?“Bệ hạ có nhớ người đã từng nói, lúc ở Tử Lan điện người và Liễu chiêu nghi sẽ giống như phu thê?” Nàng hỏi. Hắn có nói… Thế nhưng đây chỉ là vui đùa chốn khuê phòng của hắn và Liễu chiêu nghi làm sao nàng lại biết? “Ai nói với nàng?”“Bệ hạ yêu thương Liễu chiêu nghi, muốn lấy đạo phu thê đối xử với nàng ấy, thần thiếp cảm thấy không có gì sai trái.”
Nàng lại tiếp tục quỳ xuống, “Chỉ là thần thiếp… thần thiếp ở bên người mười ba năm, thần thiếp không thể giữ được tình nghĩa phu thê, cũng không thể có được tin tưởng của người, thần thiếp không còn mặt mũi nào nhận sủng ái của người.”“Nàng!” Nàng tỏ vẻ khiêm tốn nhưng thật ra lại đang lên án hắn, “Lúc nào thì trẫm không tin tưởng nàng? Lời nói của trẫm với Liễu chiêu nghi chỉ có tác dụng ở Tử Lan điện, ra khỏi đó, trẫm chỉ có một thê tử duy nhất.” Hắn vừa khó chịu vừa tức giận, tại sao nàng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà đối xử với hắn như thế.
“Bệ hạ xem Liễu chiêu nghi như thê tử, cho dù ở nơi nào nàng cũng đều là thê tử của người, cũng như người bệ hạ yêu là nàng, dù ở nơi nào người ngài yêu đều là nàng. “Đủ rồi! Lý Quỳnh Như, trẫm không ngờ từ trước tới giờ nàng lại là người không độ lượng như vậy, hiện tại trẫm nói cho nàng biết, trẫm yêu ai, muốn ai làm thê tử, trẫm thích là được! Trẫm còn cần nàng cho phép sao?”"Thần thiếp không dám." nàng dập đầu.
“Trẫm luôn niệm tình nàng, luôn dễ dàng tha thứ mọi chuyện, nàng báo đáp trẫm như thế nào? Tại sao nàng lại bị phong hàn, nói!” Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.“Là… thần thiếp tự mình…” Nàng dập đầu xuống đất, không dám nhìn hắn.Quả nhiên! Chỉ vì muốn trốn tránh thị tẩm, ngay cả thân thể mình nàng cũng có thể thương tổn! Vậy tại sao hắn phải thương tiếc nàng chứ? Hắn yêu thương nàng, còn nàng thì sao? Ròng rã mười ba năm, hắn tự nhủ đối với nàng, hắn luôn sủng ái có thừa, tin tưởng không thiếu, còn nàng thì sao? Chỉ vì trong lòng hắn có người khác mà nàng đối xử với hắn như vậy!Rất tốt, “Nàng không muốn thị tẩm, trẫm càng muốn nàng phải thị tẩm.
Tới đây!”.
Đem xuống hết đi.” Giọng của Quỳnh Như vang lên.Dừng dược? Có ý gì? Hắn bước nhanh vào tẩm điện thì thấy Quỳnh Như chỉ mặc một áo đơn ngồi trước bàn.Người trong điện thấy hắn đều giật nảy mình, Quỳnh Như đứng dậy hành lễ mà Họa Trúc và Miêu Cúc đều quỳ trên mặt đất.
Hắn đưa mắt nhìn Họa Trúc đang che trước bồn hoa, giờ phút này nơi đó vẫn còn đang nồng nặc mùi thuốc, rồi lại nhìn hai chén thuốc giống nhau như đúc ở chỗ Miêu Cúc, hắn nhíu mày nhìn về phía Quỳnh Như: “Miêu Cúc, mặc thêm áo ngoài vào cho nương nương các ngươi.”Miêu cúc run run đáp vâng, luống cuống tay chân mặc thêm y phục cho Quỳnh Như, xong xuôi nàng ấy lại quỳ xuống.“Trời lạnh như vậy, các ngươi lại dám để hoàng hậu mặc áo mỏng manh như thế? Người đâu, kéo hai tên nô tài vô dụng này kéo xuống, phạt ba mươi trượng.” Lời nói lạnh như băng của hoàng đế vang lên.“Bệ hạ bớt giận, đều là chủ ý của thần thiếp không phải lỗi của bọn họ, cầu xin bệ hạ khai ân.” Quỳnh Như nhỏ giọng cầu xin.Hai thị nữ đang quỳ ở đó cũng không khống chế được run lên, đầu đập xuống đất.
Giờ phút này số phận của bọn họ đều phụ thuộc vào một câu nói của bề trên.Hoàng đế nhìn nàng một cái, ra hiệu cho thái giám lui ra.Quỳnh Như cũng vội vàng lệnh cho Họa Trúc và Miêu Cúc lui ra, nàng rất sợ cơn giận của hắn sẽ giáng lên bọn họ.Họa Trúc và Miêu Cúc còn muốn đem chén thuốc và bồn hoa lui xuống, lại bị hoàng đế quát dọa đến nhấc chân không nổi, vẫn là Quỳnh Như nhắc nhở một lần nữa, bọn họ mới vội lui ra khỏi tẩm điện.Hoàng đế đi đến trước chén thuốc, cầm hai bát lên ngửi thử, đây không phải cùng một vị thuốc.“Hoàng hậu, nói chuyện!” Hắn đợi nàng giải thích.“Thần thiếp có tội.” Nàng quỳ xuống“Hừ ~” Hắn cười lạnh, “Nàng không muốn nói? Tội khi quân nàng dám gánh, Lý gia của nàng có thể gánh được sao? Người trong cung có thể chịu sao?”“Bệ hạ bớt giận ~” Nàng không dám ngẩng đầu, quyết định làm như vậy, không phải nàng chưa từng nghĩ đến hậu quả, nhưng nàng không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.
Nói cho cùng, cũng là do nàng bất cẩn.“Tốt nhất nàng nên nói thật với trẫm, nếu không người gặp nạn đầu tiên chính là thị nữ của nàng.” Hắn cầm chén thuốc ngồi xuống bàn.Nàng xoay người quỳ trước mặt hắn, nhắm mắt lại nói: “Thần thiếp đổi thuốc.”“Đổi thành thuốc gì?” Hoàng đế hỏi.“Đổi thành… thuốc khiến thần thiếp tiếp tục ho khan.” Nàng nói.“Vì sao?” Hắn quát hỏi.“Thần thiếp không muốn khỏi bệnh.” Nàng vẫn tiếp tục cúi đầu.“Vì sao?”“Thần thiếp không muốn thị tẩm.” Nàng trả lời.“Choang” chén thuốc bị đập mạnh trước mặt nàng.
“Nàng lặp lại lần nữa!”.
Hắn không thể kìm nén được cơn phẫn nộ của mình.“Thần thiếp… không muốn thị tẩm.” Giọng của nàng run run, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nóng giận như vậy.“Vì sao?” Hắn nghiến răng hỏi.“Bệ hạ đã có người trong lòng.” Nàng nói.“Trẫm có người trong lòng thì nàng không muốn thị tẩm nữa? Nàng là thê tử của trẫm! Hầu hạ phu quân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao nàng lại dám như vậy!” Hắn kéo nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn.
Hắn không ngờ thê tử của mình vậy mà lại không muốn làm những việc phu thê làm với hắn, bọn họ chính là phu thê! “Đã bao giờ trẫm vì có nữ tử khác mà lạnh nhạt với nàng chưa? Đã bao giờ trẫm trách cứ nàng vì người khác chưa? Nàng là hoàng hậu, lại không biết rộng lượng tha thứ sao? “Thần thiếp không dám… Thần thiếp không phải là không thể chứa chấp bất kỳ ai…”
Nàng do dự một chút, quân vương ở trên, nàng không dám vì một chút giấu diếm của mình mà khiến tính mạng của tộc nhân bị đe dọa, vì thế nàng nói thẳng: “Nhưng bệ hạ đã nhận Liễu chiêu nghi làm thê, thần thiếp chỉ là thê tử trên danh nghĩa cho nên… thiếp trả phu quân lại cho nàng ấy.” Nàng cúi đầu, nói tới đây nàng vẫn không kìm được cảm thấy đau lòng.“Khi nào thì trẫm nhận người khác làm thê tử?” Chuyện như này nàng cũng có thể nói được?“Bệ hạ có nhớ người đã từng nói, lúc ở Tử Lan điện người và Liễu chiêu nghi sẽ giống như phu thê?” Nàng hỏi. Hắn có nói… Thế nhưng đây chỉ là vui đùa chốn khuê phòng của hắn và Liễu chiêu nghi làm sao nàng lại biết? “Ai nói với nàng?”“Bệ hạ yêu thương Liễu chiêu nghi, muốn lấy đạo phu thê đối xử với nàng ấy, thần thiếp cảm thấy không có gì sai trái.”
Nàng lại tiếp tục quỳ xuống, “Chỉ là thần thiếp… thần thiếp ở bên người mười ba năm, thần thiếp không thể giữ được tình nghĩa phu thê, cũng không thể có được tin tưởng của người, thần thiếp không còn mặt mũi nào nhận sủng ái của người.”“Nàng!” Nàng tỏ vẻ khiêm tốn nhưng thật ra lại đang lên án hắn, “Lúc nào thì trẫm không tin tưởng nàng? Lời nói của trẫm với Liễu chiêu nghi chỉ có tác dụng ở Tử Lan điện, ra khỏi đó, trẫm chỉ có một thê tử duy nhất.” Hắn vừa khó chịu vừa tức giận, tại sao nàng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà đối xử với hắn như thế.
“Bệ hạ xem Liễu chiêu nghi như thê tử, cho dù ở nơi nào nàng cũng đều là thê tử của người, cũng như người bệ hạ yêu là nàng, dù ở nơi nào người ngài yêu đều là nàng. “Đủ rồi! Lý Quỳnh Như, trẫm không ngờ từ trước tới giờ nàng lại là người không độ lượng như vậy, hiện tại trẫm nói cho nàng biết, trẫm yêu ai, muốn ai làm thê tử, trẫm thích là được! Trẫm còn cần nàng cho phép sao?”"Thần thiếp không dám." nàng dập đầu.
“Trẫm luôn niệm tình nàng, luôn dễ dàng tha thứ mọi chuyện, nàng báo đáp trẫm như thế nào? Tại sao nàng lại bị phong hàn, nói!” Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.“Là… thần thiếp tự mình…” Nàng dập đầu xuống đất, không dám nhìn hắn.Quả nhiên! Chỉ vì muốn trốn tránh thị tẩm, ngay cả thân thể mình nàng cũng có thể thương tổn! Vậy tại sao hắn phải thương tiếc nàng chứ? Hắn yêu thương nàng, còn nàng thì sao? Ròng rã mười ba năm, hắn tự nhủ đối với nàng, hắn luôn sủng ái có thừa, tin tưởng không thiếu, còn nàng thì sao? Chỉ vì trong lòng hắn có người khác mà nàng đối xử với hắn như vậy!Rất tốt, “Nàng không muốn thị tẩm, trẫm càng muốn nàng phải thị tẩm.
Tới đây!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.