Chương 22
Thiên Lão Y Y
18/11/2022
Hoàng đế vốn định để đến ngày mai lâm triều lại nói, nhưng Quỳnh Như nói không thể để lỡ quốc sự.
Hắn đưa Quỳnh Như đến chính điện rồi quay về Lưỡng Nghi điện. Ban đêm, hắn định đến cung hoàng hậu thì Liễu Chiêu Nghi lại mang canh lê đến. Hắn uống mấy ngụm, quá ngọt… từ đầu đến cuối không phải hương vị hắn thích, hắn chỉ nói, “Những việc này để ngự thiện phòng làm được rồi, nàng không cần phải vất vả.”
“Hoàng thượng, hôm nay là mười lăm, thần thiếp đã chuẩn bị một ít thức ăn ở trong điện, lúc đi Giang Nam thiếp cũng học được mấy ca khúc, thiếp đang muốn nhờ người đánh giá.” Liễu Tịch Nguyệt lôi kéo ống tay áo của hắn.
Hắn nhìn dáng vẻ nũng nịu của nàng, cũng có chút mềm lòng.
Nhưng hắn và Quỳnh Như vẫn chưa nói chuyện nhiều, hắn không muốn dùng tâm trạng rã rời đối mặt với nữ tử khác, đặc biệt nữ tử này lại là Liễu Tịch Nguyệt.
“Trẫm đã đồng ý đêm nay sẽ dùng bữa với hoàng hậu, để ngày mai đi.” Hoàng đế nói.
“Thần thiếp có thể đi cùng người không? Hôm nay thần thiếp đã được gặp mẫu thân, nên cũng muốn đi tạ ơn hoàng hậu nương nương.” Liễu Tịch Nguyệt nói.
“Việc này đợi ngày mai thỉnh an rồi nói cũng không muộn.” Hắn khoác tay, trong tiềm thức hắn sợ Quỳnh Như sẽ hiểu lầm hắn cố ý dẫn Liễu Tịch Nguyệt đến đó.
Khoan đã, sự khác thường hai ngày nay của Quỳnh Như có phải vì Liễu Tịch Nguyệt không? Dù sao hắn dẫn Liễu Tịch Nguyệt rời cung ròng rã cả tháng trời, vì vậy nên nàng ghen rồi? Từ trước đến giờ nàng đều rất rộng lượng, chưa từng oán giận vì hắn đối tốt với người khác, chỉ ngoại trừ Liễu Tịch Nguyệt… Có phải nàng để ý hắn nói yêu Liễu Tịch Nguyệt không? Nàng vẫn còn bất mãn vì hắn dẫn nữ tử hắn yêu theo sao?
Nếu nàng ghen, vậy thì chuyện này dễ giải quyết, dù sao đối mặt với hai mươi cung phi, ghen tuông là chuyện không chỉ ngày một ngày hai, bình thường hắn chỉ cần nói ngon nói ngọt một chút, đối phương sẽ thuận theo cho hắn một bậc thang. Cho dù là người hắn nâng trong lòng bàn tay - Liễu Tịch Nguyệt, sau khi náo loạn với hắn hai ba ngày, hắn chỉ nói một câu “Chiêu nghi muốn trẫm đi tìm người khác sao?” rốt cuộc hắn cũng dỗ được.
Dường như hắn đang hi vọng nàng ghen vì mình, thế nhưng dù sao Quỳnh Như cũng không giống nữ tử khác, nàng là hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ, nàng vốn không nên có khúc mắc khi hắn sủng ái người khác, huống chi khúc mắc này đã tồn tại hai tháng, thực sự hơi quá đáng. Hắn đã nói hắn muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, nàng còn muốn cái gì nữa?
Hắn vừa bực bội vì Quỳnh Như không tin tưởng hắn, vừa hận không thể lập tức có mặt ở chính điện để nói với nàng, tuy tình cảm của hắn đối với nàng không phải là yêu nhưng cũng rất sâu đậm, nàng không nên cứ xoắn xuýt mãi như thế.
Hắn đứng dậy, chỉ nói với Liễu Tịch Nguyệt hắn còn có việc muốn nói với hoàng hậu, ngày mai sẽ đến cung nàng ấy, rồi sai người đưa nàng ấy trở về, mình thì đi chính điện.
Trong chính điện, Quỳnh Như đang luyện múa kiếm với Uyển nhi, Uyển nhi giống nàng đều rất thích vũ đạo, năm sáu tuổi tiểu cô nương đã bắt đầu tập múa, bây giờ ở trong cung này kỹ năng múa của tiểu cô nương cũng được tính là thượng thừa. Múa trên kiếm là vũ đạo Quỳnh Như thích nhất, Uyển nhi dự định sẽ múa cho phụ hoàng xem vào bữa tiệc năm mới của hoàng cung, nên bây giờ tiểu cô nương đang thỉnh giáo mẫu thân.
Hoàng đế không để cho cung nhân thông báo, vừa vào điện hắn đã thấy hai người một lớn một nhỏ đang ở nơi đó múa kiếm, hắn ngừng chân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên. Mười ba năm dường như chỉ trong nháy mắt, nữ nhi của bọn họ đã lớn như vậy rồi, còn nàng dường như không thay đổi chút nào cả, y hệt năm đó…
“Phụ hoàng ~” thấy hắn, Uyển nhi thu hồi kiếm hưng phấn chạy qua nhưng nhớ đến lễ nghi của công chúa, tiểu cô nương đành đi chậm lại.
Đợi đến khi đến trước mặt hắn, Uyển nhi mới hành lễ, “Sao phụ hoàng không nói một tiếng đã đến rồi? Nữ nhi còn muốn tạo bất ngờ cho người mà.”
Hắn sờ đầu nữ nhi, “Uyển nhi đã có mấy phần dáng vẻ của mẫu thân rồi đấy.”
“Hoàng thượng ~” Quỳnh Như tiến lên hành lễ, giọng nàng vẫn nhàn nhạt như vậy.
Hoàng đế đỡ nàng dậy, sau đó nói với Triệu Uyển, “Uyển nhi, trẫm có lời muốn nói với mẫu hậu con, chờ một lúc nữa phụ hoàng dùng bữa với các con, được chứ?”
Triệu Uyển cao hứng gật đầu, nàng phúc thân xong rồi lui xuống.
“Bệ hạ có ưm…” Nàng còn chưa nói xong, đã bị hắn hôn.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, nơi này là chính điện, là nơi nàng thường xuyên tiếp đãi cung phi và các mệnh phụ, nhóm cung nhân cũng thường ra vào, bị người nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Nhưng nụ hôn của hắn bá đạo như vậy, giống như muốn nạp nàng vào cơ thể hắn, lúc lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi nàng thì càng dùng sức hút, nàng chỉ cảm thấy bụng dưới như bị lửa đốt, nóng rực, không bao lâu hoa tâm đã tiết ra chất lỏng. Trong lòng cũng cảm thấy mềm mại, giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Nàng đã nói muốn giữ vững lòng mình, chỉ là một nụ hôn thôi mà đã… Lý Quỳnh Như ơi Lý Quỳnh Như, tại sao ngươi có thể ngốc như vậy, không lẽ ngươi còn muốn thêm một lần yêu mà không được đáp lại nữa sao?
Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng...
Làm sao có thể là lần cuối cùng đây? Ngươi là thê tử của hắn, vâng lời hắn là thiên kinh địa nghĩa, lần này luân hãm, liệu có lần sau hay không?
Lần sau...
Lúc hai giọng nói đang giằng co trong đầu nàng, thân thể nàng lại vì nụ hôn này mà trầm luân.
Hắn ôm chặt nàng, đè nàng lên cây cột bên cạnh,sau đó làm nụ hôn này sâu lần nữa, Quỳnh Nhi của hắn…
Khát vọng của hắn đối với nàng giống như hồng thủy đang đánh tới, dù hắn có ý chí kinh người cũng không có cách nào khống chế, mà hắn cũng không muốn khống chế, nàng là thê tử của hắn, nàng vốn nên ở dưới thân hắn mặc hắn yêu thương.
Cách lớp áo tay hắn xoa bóp bầu ngực tròn trịa của nàng, lại đột nhiên bị nàng dùng sức đẩy ra.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, nàng cúi đầu quỳ xuống, không nói gì.
Hắn kéo nàng dậy thì thấy trên mặt nàng đã toàn là nước mắt.
“Tại sao?” Hắn hôn nàng, lại khiến nàng khó chịu như vậy?
“Đã đến thời gian dùng bữa, cung nhân rất nhanh sẽ tiến vào, bọn nhỏ cũng vậy.” Nàng nói, nàng muốn ngăn nước mắt của mình lại nhưng làm thế nào cũng không dừng được.
“Vì sao trẫm hôn nàng, nàng lại khóc?” Nàng ghét bỏ hắn? Tại sao nàng có thể ghét bỏ hắn!
“Thần thiếp… thất lễ, xin hoàng thượng trị tội.” Nàng muốn quỳ xuống, lại bị hắn ngăn cản.
“Không cho phép nàng xưng thần thiếp, cũng đừng gọi ta là hoàng thượng!” Hắn thật sự tức giận, tức giận đến nỗi hắn quên tự xưng “trẫm”, hắn tức giận đi qua đi lại rồi nhìn nàng không chớp mắt, hắn nói “Hai ngày nay trẫm tìm nàng, nàng luôn luôn từ chối, không muốn nói chuyện với trẫm, bây giờ trẫm hôn nàng, sao nàng lại thương tâm? Nàng là hoàng hậu của trẫm! Chúng ta là phu thê, nếu như nàng có tâm sự, nàng nên nói với trẫm chứ không phải lãnh đạm với trẫm như vậy!”
“Thiếp không dám, thiếp chỉ là…” Nàng chỉ muốn giữ vững lòng mình, không muốn phải khổ sở vì hắn. Thế nhưng những lời này, làm sao nàng có thể nói, làm sao dám nói?
Nghĩ đến đây nàng càng khổ sở, hốc mắt lại đỏ lên, “Bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta, thiếp sợ bọn chúng chờ lâu.”
Cái cớ vụng về như vậy cũng nhọc lòng nàng nghĩ ra. Hắn thở dài, nói với ngoài điện, “Trương Bảo Toàn, đi nói với đại công chúa, trẫm có việc phải thương lượng với hoàng hậu, bảo bọn chúng tự dùng bữa.”
“Vâng.” Trương Bảo Toàn trầm giọng đáp, không hề giống giọng thái giám.
“Sai người bày thiện ở tẩm điện hoàng hậu.”
Trương Bảo Toàn lại đáp một tiếng nữa rồi mới rời đi.
Hắn nhìn người trước mắt dần nín khóc, “Quỳnh nhi đau lòng vì trẫm dẫn mang Liễu Tịch Nguyệt đi nam tuần?”
Hắn đưa Quỳnh Như đến chính điện rồi quay về Lưỡng Nghi điện. Ban đêm, hắn định đến cung hoàng hậu thì Liễu Chiêu Nghi lại mang canh lê đến. Hắn uống mấy ngụm, quá ngọt… từ đầu đến cuối không phải hương vị hắn thích, hắn chỉ nói, “Những việc này để ngự thiện phòng làm được rồi, nàng không cần phải vất vả.”
“Hoàng thượng, hôm nay là mười lăm, thần thiếp đã chuẩn bị một ít thức ăn ở trong điện, lúc đi Giang Nam thiếp cũng học được mấy ca khúc, thiếp đang muốn nhờ người đánh giá.” Liễu Tịch Nguyệt lôi kéo ống tay áo của hắn.
Hắn nhìn dáng vẻ nũng nịu của nàng, cũng có chút mềm lòng.
Nhưng hắn và Quỳnh Như vẫn chưa nói chuyện nhiều, hắn không muốn dùng tâm trạng rã rời đối mặt với nữ tử khác, đặc biệt nữ tử này lại là Liễu Tịch Nguyệt.
“Trẫm đã đồng ý đêm nay sẽ dùng bữa với hoàng hậu, để ngày mai đi.” Hoàng đế nói.
“Thần thiếp có thể đi cùng người không? Hôm nay thần thiếp đã được gặp mẫu thân, nên cũng muốn đi tạ ơn hoàng hậu nương nương.” Liễu Tịch Nguyệt nói.
“Việc này đợi ngày mai thỉnh an rồi nói cũng không muộn.” Hắn khoác tay, trong tiềm thức hắn sợ Quỳnh Như sẽ hiểu lầm hắn cố ý dẫn Liễu Tịch Nguyệt đến đó.
Khoan đã, sự khác thường hai ngày nay của Quỳnh Như có phải vì Liễu Tịch Nguyệt không? Dù sao hắn dẫn Liễu Tịch Nguyệt rời cung ròng rã cả tháng trời, vì vậy nên nàng ghen rồi? Từ trước đến giờ nàng đều rất rộng lượng, chưa từng oán giận vì hắn đối tốt với người khác, chỉ ngoại trừ Liễu Tịch Nguyệt… Có phải nàng để ý hắn nói yêu Liễu Tịch Nguyệt không? Nàng vẫn còn bất mãn vì hắn dẫn nữ tử hắn yêu theo sao?
Nếu nàng ghen, vậy thì chuyện này dễ giải quyết, dù sao đối mặt với hai mươi cung phi, ghen tuông là chuyện không chỉ ngày một ngày hai, bình thường hắn chỉ cần nói ngon nói ngọt một chút, đối phương sẽ thuận theo cho hắn một bậc thang. Cho dù là người hắn nâng trong lòng bàn tay - Liễu Tịch Nguyệt, sau khi náo loạn với hắn hai ba ngày, hắn chỉ nói một câu “Chiêu nghi muốn trẫm đi tìm người khác sao?” rốt cuộc hắn cũng dỗ được.
Dường như hắn đang hi vọng nàng ghen vì mình, thế nhưng dù sao Quỳnh Như cũng không giống nữ tử khác, nàng là hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ, nàng vốn không nên có khúc mắc khi hắn sủng ái người khác, huống chi khúc mắc này đã tồn tại hai tháng, thực sự hơi quá đáng. Hắn đã nói hắn muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, nàng còn muốn cái gì nữa?
Hắn vừa bực bội vì Quỳnh Như không tin tưởng hắn, vừa hận không thể lập tức có mặt ở chính điện để nói với nàng, tuy tình cảm của hắn đối với nàng không phải là yêu nhưng cũng rất sâu đậm, nàng không nên cứ xoắn xuýt mãi như thế.
Hắn đứng dậy, chỉ nói với Liễu Tịch Nguyệt hắn còn có việc muốn nói với hoàng hậu, ngày mai sẽ đến cung nàng ấy, rồi sai người đưa nàng ấy trở về, mình thì đi chính điện.
Trong chính điện, Quỳnh Như đang luyện múa kiếm với Uyển nhi, Uyển nhi giống nàng đều rất thích vũ đạo, năm sáu tuổi tiểu cô nương đã bắt đầu tập múa, bây giờ ở trong cung này kỹ năng múa của tiểu cô nương cũng được tính là thượng thừa. Múa trên kiếm là vũ đạo Quỳnh Như thích nhất, Uyển nhi dự định sẽ múa cho phụ hoàng xem vào bữa tiệc năm mới của hoàng cung, nên bây giờ tiểu cô nương đang thỉnh giáo mẫu thân.
Hoàng đế không để cho cung nhân thông báo, vừa vào điện hắn đã thấy hai người một lớn một nhỏ đang ở nơi đó múa kiếm, hắn ngừng chân, khóe miệng không kiềm được nhếch lên. Mười ba năm dường như chỉ trong nháy mắt, nữ nhi của bọn họ đã lớn như vậy rồi, còn nàng dường như không thay đổi chút nào cả, y hệt năm đó…
“Phụ hoàng ~” thấy hắn, Uyển nhi thu hồi kiếm hưng phấn chạy qua nhưng nhớ đến lễ nghi của công chúa, tiểu cô nương đành đi chậm lại.
Đợi đến khi đến trước mặt hắn, Uyển nhi mới hành lễ, “Sao phụ hoàng không nói một tiếng đã đến rồi? Nữ nhi còn muốn tạo bất ngờ cho người mà.”
Hắn sờ đầu nữ nhi, “Uyển nhi đã có mấy phần dáng vẻ của mẫu thân rồi đấy.”
“Hoàng thượng ~” Quỳnh Như tiến lên hành lễ, giọng nàng vẫn nhàn nhạt như vậy.
Hoàng đế đỡ nàng dậy, sau đó nói với Triệu Uyển, “Uyển nhi, trẫm có lời muốn nói với mẫu hậu con, chờ một lúc nữa phụ hoàng dùng bữa với các con, được chứ?”
Triệu Uyển cao hứng gật đầu, nàng phúc thân xong rồi lui xuống.
“Bệ hạ có ưm…” Nàng còn chưa nói xong, đã bị hắn hôn.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, nơi này là chính điện, là nơi nàng thường xuyên tiếp đãi cung phi và các mệnh phụ, nhóm cung nhân cũng thường ra vào, bị người nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Nhưng nụ hôn của hắn bá đạo như vậy, giống như muốn nạp nàng vào cơ thể hắn, lúc lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi nàng thì càng dùng sức hút, nàng chỉ cảm thấy bụng dưới như bị lửa đốt, nóng rực, không bao lâu hoa tâm đã tiết ra chất lỏng. Trong lòng cũng cảm thấy mềm mại, giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Nàng đã nói muốn giữ vững lòng mình, chỉ là một nụ hôn thôi mà đã… Lý Quỳnh Như ơi Lý Quỳnh Như, tại sao ngươi có thể ngốc như vậy, không lẽ ngươi còn muốn thêm một lần yêu mà không được đáp lại nữa sao?
Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng...
Làm sao có thể là lần cuối cùng đây? Ngươi là thê tử của hắn, vâng lời hắn là thiên kinh địa nghĩa, lần này luân hãm, liệu có lần sau hay không?
Lần sau...
Lúc hai giọng nói đang giằng co trong đầu nàng, thân thể nàng lại vì nụ hôn này mà trầm luân.
Hắn ôm chặt nàng, đè nàng lên cây cột bên cạnh,sau đó làm nụ hôn này sâu lần nữa, Quỳnh Nhi của hắn…
Khát vọng của hắn đối với nàng giống như hồng thủy đang đánh tới, dù hắn có ý chí kinh người cũng không có cách nào khống chế, mà hắn cũng không muốn khống chế, nàng là thê tử của hắn, nàng vốn nên ở dưới thân hắn mặc hắn yêu thương.
Cách lớp áo tay hắn xoa bóp bầu ngực tròn trịa của nàng, lại đột nhiên bị nàng dùng sức đẩy ra.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, nàng cúi đầu quỳ xuống, không nói gì.
Hắn kéo nàng dậy thì thấy trên mặt nàng đã toàn là nước mắt.
“Tại sao?” Hắn hôn nàng, lại khiến nàng khó chịu như vậy?
“Đã đến thời gian dùng bữa, cung nhân rất nhanh sẽ tiến vào, bọn nhỏ cũng vậy.” Nàng nói, nàng muốn ngăn nước mắt của mình lại nhưng làm thế nào cũng không dừng được.
“Vì sao trẫm hôn nàng, nàng lại khóc?” Nàng ghét bỏ hắn? Tại sao nàng có thể ghét bỏ hắn!
“Thần thiếp… thất lễ, xin hoàng thượng trị tội.” Nàng muốn quỳ xuống, lại bị hắn ngăn cản.
“Không cho phép nàng xưng thần thiếp, cũng đừng gọi ta là hoàng thượng!” Hắn thật sự tức giận, tức giận đến nỗi hắn quên tự xưng “trẫm”, hắn tức giận đi qua đi lại rồi nhìn nàng không chớp mắt, hắn nói “Hai ngày nay trẫm tìm nàng, nàng luôn luôn từ chối, không muốn nói chuyện với trẫm, bây giờ trẫm hôn nàng, sao nàng lại thương tâm? Nàng là hoàng hậu của trẫm! Chúng ta là phu thê, nếu như nàng có tâm sự, nàng nên nói với trẫm chứ không phải lãnh đạm với trẫm như vậy!”
“Thiếp không dám, thiếp chỉ là…” Nàng chỉ muốn giữ vững lòng mình, không muốn phải khổ sở vì hắn. Thế nhưng những lời này, làm sao nàng có thể nói, làm sao dám nói?
Nghĩ đến đây nàng càng khổ sở, hốc mắt lại đỏ lên, “Bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta, thiếp sợ bọn chúng chờ lâu.”
Cái cớ vụng về như vậy cũng nhọc lòng nàng nghĩ ra. Hắn thở dài, nói với ngoài điện, “Trương Bảo Toàn, đi nói với đại công chúa, trẫm có việc phải thương lượng với hoàng hậu, bảo bọn chúng tự dùng bữa.”
“Vâng.” Trương Bảo Toàn trầm giọng đáp, không hề giống giọng thái giám.
“Sai người bày thiện ở tẩm điện hoàng hậu.”
Trương Bảo Toàn lại đáp một tiếng nữa rồi mới rời đi.
Hắn nhìn người trước mắt dần nín khóc, “Quỳnh nhi đau lòng vì trẫm dẫn mang Liễu Tịch Nguyệt đi nam tuần?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.