Chương 74: Anh ở trong tim em mà.
Nhoxanh
11/09/2023
Cô hướng về phía anh, anh tìm về phía cô, sự ngăn cấm của đại dương bao la cũng phải thua thiệt bởi hai trái tim hoà chung nhịp đập. Anh vươn tay, cô níu lấy, sợi dây xích đứt đoạn giờ được hàn nối chẳng tách rời.
Triệu Tử Hiên không còn sức, anh dùng chút năng lượng cuối cùng đẩy cô lên, lúc anh định thả tay thì Tiểu Hy kéo anh lại ôm chặt anh không buông. Sống thì nắm tay nhau cùng sống, chết thì cùng nhau đi gặp Diêm Vương. Đời này đã định, cô sẽ ở bên cạnh anh không xa cách, vậy nên anh ở đâu thì cô đi theo đó.
Cả hai không vùng vẫy, cũng không còn sức để trồi lên, Triệu Tử Hiên dùng chút hơi tàn còn sót lại kéo môi cô hôn giữa dòng nước lạnh, thân thể cả hai từ từ tuột xuống, Tiểu Hy bấu chặt lưng anh chấp nhận nhắm mắt.
Ngay khi cả hai định cười với nhau lần cuối cùng thì đội đặc công đã tới nơi, họ tách hai người ra chụp oxy rồi đưa lên mặt nước. Tiếp theo đó họ chẳng còn biết, chẳng còn nhớ gì nữa.
Đội cứu hộ đưa Triệu Tử Hiên và Tiểu Hy lên tàu làm công tác sơ cứu ngạt nước, gắn máy thở hỗ trợ cả hai. Vì ở trong nước quá lâu nên hơi thở cả hai rất yếu, nước đã vào tận phổi, rất khó để cứu sống.
Trần Đại ngồi ở góc xa thở thoi thóp, mắt nhìn bộ cảnh phục trên người Triệu Tử Hiên rồi nhìn Tiểu Hy tím tái bên cạnh. Bach Tôn tức giận đá vào người hắn một phát giọng nghẹn lại mắng lớn: "Hôm nay chị dâu và trung úy có mệnh hệ nào thì mày cũng đừng mong chết yên ổn, tao sẽ xin quản giáo tiêm thuốc độc nát người mày."
Trần Đại căng đôi mắt lờ mờ cố hiểu rõ những gì Bạch Tôn nói, Triệu Tử Hiên là cốm, Trương Tiểu Hy là vợ của trung úy cảnh sát phòng chống tội phạm. Lý lịch hiển hách như vậy mà bây giờ hắn mới biết, hắn còn muốn rước cô về làm bà chủ của Hắc Miêu, ha… Đúng là trò cười.
Lục Nhạc cũng bất ngờ không kém Trần Đại là mấy, Hắc Miêu có cốm trà trộn mà không hay, hắn vừa mới biết thêm tin, cả ông già và bà già ở nhà đều bị tóm cả rồi. Hắc Miêu ngông cuồng một thời giờ đây chấm hết, Bạch Miêu cũng siêu sinh. Nhưng có một thắc mắc mà hắn vẫn không giải đáp được... Hắn còn chưa nghĩ xong Trần Đại đã lên tiếng rồi.
"Chẳng phải để một tội phạm chết đi cũng không ảnh hưởng gì sao? Hà tất gì phải liều mạng cứu người để thành ra như thế này?"
Hắn cứ tưởng, lâu ngày tiếp xúc Tiểu Hy đã có tình cảm với hắn nên lúc nguy hiểm mới đưa chiếc phao duy nhất đó cho mình nhưng bây giờ hắn biết là mình ảo tưởng, cô ấy không yêu hắn nhưng vẫn cứu hắn.
Chiếc thuyền lớn vẫn miệt mài đưa tất cả về bờ, sóng lớn vẫn dữ tợn đuổi xô bọn họ không ngừng nghỉ, ai cũng mang một tâm trạng khác nhau rồi chợt tất cả quay đầu khi nghe tiếng ho khan yếu ớt của đôi vợ chồng vừa bị nhấn chìm giữa biển rộng.
Tiểu Hy mở đôi mắt lờ đờ nhìn mọi thứ, vẫn là cảnh vật cũ không thay đổi nhưng hai mắt cô mờ đi trông thấy, hơi thở cũng không còn vững vàng nữa. Cô chậm rãi nhìn sang bên cạnh, Triệu Tử Hiên cũng đang nhìn cô, cả hai không hẹn mà nở một nụ cười yếu ớt.
Trần Đại cố bò tới gần xem Tiểu Hy đã tỉnh hẳn chưa, cô nhìn hắn đã không sao mới nhẹ cười trả lời thắc mắc của hắn: "Tôi cứu anh không phải vì tôi là một người tốt mà vì chồng của tôi là một trung úy cảnh sát, những người như anh ấy sẽ liều mình vì đất nước, vậy nên tôi cứu anh để anh còn có cơ hội đứng trước vành móng ngựa mà nghe phán quyết về tội ác của mình."
Cô sợ chứ, ai mà chẳng sợ chết, hơn nữa cô biết đây không phải là thế giới thực, vậy nên lúc không còn sự lựa chọn cô mới liều. Cô từng ước chồng mình làm việc lớn, ước mơ thành hiện thực rồi cô mới thấm được "việc lớn" của anh phải đánh đổi bằng tính mạng, bằng rủi ro.
Trần Đại ngồi mọp xuống gục đầu lùi lại trong góc tự cười tự khóc một mình. Thì ra là như vậy.
Tiểu Hy nhìn Triệu Tử Hiên, siết chặt tay anh, đợi hơi thở thông lại mới lên tiếng: "Triệu Tử Hiên, em sắp không xong rồi, em không nhìn rõ mặt anh nữa."
Có lẽ cô sẽ chết, ngực trái dường như có một tảng đá đè lên khiến cô không thở nổi, hai mắt nhoè đi, cơ thể lạnh buốt. Cô không biết nơi hoàng tuyền sẽ ra sao nhưng không nhìn thấy anh nữa thì có lẽ nơi đó rất u tối.
Triệu Tử Hiên đưa bàn tay lau lệ trên khoé mắt cô, anh cười chậm rãi nói: "Nhắm mắt lại, anh ở trong em tim mà."
Cơ thể Tiểu Hy không run rẩy vì gió lạnh mà vì câu nói này của Triệu Tử Hiên mà tê rần. Đúng vậy anh không có thật, anh là do tưởng tượng, là do hình bóng của anh ở trong tim cô mà có. Tiểu Hy nhắm mắt áp tay anh lên má, giọt lệ nóng hổi chảy qua kẽ tay anh bị gió hong khô trong chốc lát.
Hơi thở cô nặng nề khó khăn cố hết sức nói cho tròn câu: "Triệu Tử Hiên, cảm ơn anh, cảm ơn anh dù ở trong giấc mơ cũng yêu em như vậy."
Cô ở thế giới này như một phép thử, một bài toán đầy rẫy phương trình để tập yêu anh. Cô có thể an nhàn ở biệt thự cao sang, đợi anh về ăn chung bữa cơm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể để anh yêu cô thật nhiều rồi mắc kẹt mãi ở đây không đi nữa nhưng đây vẫn chỉ mãi là một giấc mơ, mà đã là mơ thì cũng sẽ tan biến.
Cuối cùng mọi thứ chỉ còn là ảo ảnh, người chồng dịu dàng hiền lành của cô vẫn đang chờ cô tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Cô không biết mình có quay lại được hay không nhưng cho dù là thế nào thì cô cũng đã học được một bài học lớn, bài học yêu anh.
Triệu Tử Hiên kéo bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Hy đặt lên môi mình hôn thật nhẹ, môi anh cũng lạnh không kém gì cô, anh cười khoá gương mặt cô trong ánh mắt.
"Trương Tiểu Hy, mỗi một chiếc nhẫn trao tay là sợi tơ hồng Nguyệt Lão buộc chặt, đừng chưa thử yêu đã vội vàng từ bỏ, chúng ta vẫn có thể là của nhau nếu chịu nghĩ cho nhau. Ngày hôm nay khép lại tại đây, anh mong em nhớ cho thật kỹ, dù có tồn tại ở thể thức nào, hiện thực hay trong mộng thì luôn có một Triệu Tử Hiên yêu em nhất trên đời này và sẽ không bao giờ bỏ rơi em."
Hai mắt Tiểu Hy ướt nhoà, anh kéo cô vào lòng anh ôm chặt, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu rồi nói khẽ bên tai lời tạm biệt cuối cùng: "Đi đi, về với anh ở hiện tại, anh ở đó chờ em."
Tiểu Hy bấu chặt lưng của Triệu Tử Hiên nhưng anh tan dần trong vòng tay cô, mọi thứ mờ dần mờ dần, cơ thể cô nhẹ tênh rồi bóng tối bao trùm lấy cô đến nghẹt thở, cô giãy giụa, cô sợ hãi gào thét gọi tên của Triệu Tử Hiên nhưng bốn bề chỉ có một mình cô với cô.
Mảng màu tối đen đột nhiên bừng sáng, vô số chiếc đồng hồ không ngừng "tít tắc" bên tai cô, Tiểu Hy mở lớn hai mắt nhìn chính mình đi qua từng thước phim chiếu chậm về cuộc đời.
Trương Tiểu Hy lúc xuyên qua trong giấc mơ của mình, lúc cô gặp anh rồi ương bướng đòi gia nhập Hắc Miêu. Cô ở bên cạnh anh lúc bị trúng đạn rồi lúc rơi xuống biển, anh luôn xuất hiện ở sau cô, chưa ngừng tiến về phía cô.
Rồi tất cả tan biến chỉ còn lại một màu ảm đạm, ngày cô lên xe hoa, ngày cô ném đi chiếc nhẫn cưới mà anh đeo để mơ mộng về Hàn Đăng Kỳ và rồi cô bị giết. Máu đỏ chảy, anh lần nữa chạy về phía cô, bọn Hắc Miêu chĩa súng lên đầu anh nhe răng bóp cò, cô hoảng loạn hét lớn để họ đừng bắn anh nhưng… Muộn rồi.
Triệu Tử Hiên không còn sức, anh dùng chút năng lượng cuối cùng đẩy cô lên, lúc anh định thả tay thì Tiểu Hy kéo anh lại ôm chặt anh không buông. Sống thì nắm tay nhau cùng sống, chết thì cùng nhau đi gặp Diêm Vương. Đời này đã định, cô sẽ ở bên cạnh anh không xa cách, vậy nên anh ở đâu thì cô đi theo đó.
Cả hai không vùng vẫy, cũng không còn sức để trồi lên, Triệu Tử Hiên dùng chút hơi tàn còn sót lại kéo môi cô hôn giữa dòng nước lạnh, thân thể cả hai từ từ tuột xuống, Tiểu Hy bấu chặt lưng anh chấp nhận nhắm mắt.
Ngay khi cả hai định cười với nhau lần cuối cùng thì đội đặc công đã tới nơi, họ tách hai người ra chụp oxy rồi đưa lên mặt nước. Tiếp theo đó họ chẳng còn biết, chẳng còn nhớ gì nữa.
Đội cứu hộ đưa Triệu Tử Hiên và Tiểu Hy lên tàu làm công tác sơ cứu ngạt nước, gắn máy thở hỗ trợ cả hai. Vì ở trong nước quá lâu nên hơi thở cả hai rất yếu, nước đã vào tận phổi, rất khó để cứu sống.
Trần Đại ngồi ở góc xa thở thoi thóp, mắt nhìn bộ cảnh phục trên người Triệu Tử Hiên rồi nhìn Tiểu Hy tím tái bên cạnh. Bach Tôn tức giận đá vào người hắn một phát giọng nghẹn lại mắng lớn: "Hôm nay chị dâu và trung úy có mệnh hệ nào thì mày cũng đừng mong chết yên ổn, tao sẽ xin quản giáo tiêm thuốc độc nát người mày."
Trần Đại căng đôi mắt lờ mờ cố hiểu rõ những gì Bạch Tôn nói, Triệu Tử Hiên là cốm, Trương Tiểu Hy là vợ của trung úy cảnh sát phòng chống tội phạm. Lý lịch hiển hách như vậy mà bây giờ hắn mới biết, hắn còn muốn rước cô về làm bà chủ của Hắc Miêu, ha… Đúng là trò cười.
Lục Nhạc cũng bất ngờ không kém Trần Đại là mấy, Hắc Miêu có cốm trà trộn mà không hay, hắn vừa mới biết thêm tin, cả ông già và bà già ở nhà đều bị tóm cả rồi. Hắc Miêu ngông cuồng một thời giờ đây chấm hết, Bạch Miêu cũng siêu sinh. Nhưng có một thắc mắc mà hắn vẫn không giải đáp được... Hắn còn chưa nghĩ xong Trần Đại đã lên tiếng rồi.
"Chẳng phải để một tội phạm chết đi cũng không ảnh hưởng gì sao? Hà tất gì phải liều mạng cứu người để thành ra như thế này?"
Hắn cứ tưởng, lâu ngày tiếp xúc Tiểu Hy đã có tình cảm với hắn nên lúc nguy hiểm mới đưa chiếc phao duy nhất đó cho mình nhưng bây giờ hắn biết là mình ảo tưởng, cô ấy không yêu hắn nhưng vẫn cứu hắn.
Chiếc thuyền lớn vẫn miệt mài đưa tất cả về bờ, sóng lớn vẫn dữ tợn đuổi xô bọn họ không ngừng nghỉ, ai cũng mang một tâm trạng khác nhau rồi chợt tất cả quay đầu khi nghe tiếng ho khan yếu ớt của đôi vợ chồng vừa bị nhấn chìm giữa biển rộng.
Tiểu Hy mở đôi mắt lờ đờ nhìn mọi thứ, vẫn là cảnh vật cũ không thay đổi nhưng hai mắt cô mờ đi trông thấy, hơi thở cũng không còn vững vàng nữa. Cô chậm rãi nhìn sang bên cạnh, Triệu Tử Hiên cũng đang nhìn cô, cả hai không hẹn mà nở một nụ cười yếu ớt.
Trần Đại cố bò tới gần xem Tiểu Hy đã tỉnh hẳn chưa, cô nhìn hắn đã không sao mới nhẹ cười trả lời thắc mắc của hắn: "Tôi cứu anh không phải vì tôi là một người tốt mà vì chồng của tôi là một trung úy cảnh sát, những người như anh ấy sẽ liều mình vì đất nước, vậy nên tôi cứu anh để anh còn có cơ hội đứng trước vành móng ngựa mà nghe phán quyết về tội ác của mình."
Cô sợ chứ, ai mà chẳng sợ chết, hơn nữa cô biết đây không phải là thế giới thực, vậy nên lúc không còn sự lựa chọn cô mới liều. Cô từng ước chồng mình làm việc lớn, ước mơ thành hiện thực rồi cô mới thấm được "việc lớn" của anh phải đánh đổi bằng tính mạng, bằng rủi ro.
Trần Đại ngồi mọp xuống gục đầu lùi lại trong góc tự cười tự khóc một mình. Thì ra là như vậy.
Tiểu Hy nhìn Triệu Tử Hiên, siết chặt tay anh, đợi hơi thở thông lại mới lên tiếng: "Triệu Tử Hiên, em sắp không xong rồi, em không nhìn rõ mặt anh nữa."
Có lẽ cô sẽ chết, ngực trái dường như có một tảng đá đè lên khiến cô không thở nổi, hai mắt nhoè đi, cơ thể lạnh buốt. Cô không biết nơi hoàng tuyền sẽ ra sao nhưng không nhìn thấy anh nữa thì có lẽ nơi đó rất u tối.
Triệu Tử Hiên đưa bàn tay lau lệ trên khoé mắt cô, anh cười chậm rãi nói: "Nhắm mắt lại, anh ở trong em tim mà."
Cơ thể Tiểu Hy không run rẩy vì gió lạnh mà vì câu nói này của Triệu Tử Hiên mà tê rần. Đúng vậy anh không có thật, anh là do tưởng tượng, là do hình bóng của anh ở trong tim cô mà có. Tiểu Hy nhắm mắt áp tay anh lên má, giọt lệ nóng hổi chảy qua kẽ tay anh bị gió hong khô trong chốc lát.
Hơi thở cô nặng nề khó khăn cố hết sức nói cho tròn câu: "Triệu Tử Hiên, cảm ơn anh, cảm ơn anh dù ở trong giấc mơ cũng yêu em như vậy."
Cô ở thế giới này như một phép thử, một bài toán đầy rẫy phương trình để tập yêu anh. Cô có thể an nhàn ở biệt thự cao sang, đợi anh về ăn chung bữa cơm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể để anh yêu cô thật nhiều rồi mắc kẹt mãi ở đây không đi nữa nhưng đây vẫn chỉ mãi là một giấc mơ, mà đã là mơ thì cũng sẽ tan biến.
Cuối cùng mọi thứ chỉ còn là ảo ảnh, người chồng dịu dàng hiền lành của cô vẫn đang chờ cô tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Cô không biết mình có quay lại được hay không nhưng cho dù là thế nào thì cô cũng đã học được một bài học lớn, bài học yêu anh.
Triệu Tử Hiên kéo bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Hy đặt lên môi mình hôn thật nhẹ, môi anh cũng lạnh không kém gì cô, anh cười khoá gương mặt cô trong ánh mắt.
"Trương Tiểu Hy, mỗi một chiếc nhẫn trao tay là sợi tơ hồng Nguyệt Lão buộc chặt, đừng chưa thử yêu đã vội vàng từ bỏ, chúng ta vẫn có thể là của nhau nếu chịu nghĩ cho nhau. Ngày hôm nay khép lại tại đây, anh mong em nhớ cho thật kỹ, dù có tồn tại ở thể thức nào, hiện thực hay trong mộng thì luôn có một Triệu Tử Hiên yêu em nhất trên đời này và sẽ không bao giờ bỏ rơi em."
Hai mắt Tiểu Hy ướt nhoà, anh kéo cô vào lòng anh ôm chặt, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu rồi nói khẽ bên tai lời tạm biệt cuối cùng: "Đi đi, về với anh ở hiện tại, anh ở đó chờ em."
Tiểu Hy bấu chặt lưng của Triệu Tử Hiên nhưng anh tan dần trong vòng tay cô, mọi thứ mờ dần mờ dần, cơ thể cô nhẹ tênh rồi bóng tối bao trùm lấy cô đến nghẹt thở, cô giãy giụa, cô sợ hãi gào thét gọi tên của Triệu Tử Hiên nhưng bốn bề chỉ có một mình cô với cô.
Mảng màu tối đen đột nhiên bừng sáng, vô số chiếc đồng hồ không ngừng "tít tắc" bên tai cô, Tiểu Hy mở lớn hai mắt nhìn chính mình đi qua từng thước phim chiếu chậm về cuộc đời.
Trương Tiểu Hy lúc xuyên qua trong giấc mơ của mình, lúc cô gặp anh rồi ương bướng đòi gia nhập Hắc Miêu. Cô ở bên cạnh anh lúc bị trúng đạn rồi lúc rơi xuống biển, anh luôn xuất hiện ở sau cô, chưa ngừng tiến về phía cô.
Rồi tất cả tan biến chỉ còn lại một màu ảm đạm, ngày cô lên xe hoa, ngày cô ném đi chiếc nhẫn cưới mà anh đeo để mơ mộng về Hàn Đăng Kỳ và rồi cô bị giết. Máu đỏ chảy, anh lần nữa chạy về phía cô, bọn Hắc Miêu chĩa súng lên đầu anh nhe răng bóp cò, cô hoảng loạn hét lớn để họ đừng bắn anh nhưng… Muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.