Chương 66: Câu chuyện của nhau.
Nhoxanh
11/09/2023
Tiểu Hy không biết Triệu Tử Hiên muốn nói gì, cô ngồi xổm bên cạnh anh, vì lạnh và vì sợ nên cánh môi bất giác run lên: "Liều cái gì?"
Triệu Tử Hiên móc con dao bấm nhỏ bằng ngón tay cái đưa cho Tiểu Hy nặng nề trả lời: "Lấy đạn ra giúp anh."
Anh bị trúng đạn rất nhiều lần nên ít nhiều cũng cảm nhận được vị trí của chúng nông sâu thế nào, lần này có lẽ đã đụng trúng xương bả vai rồi, tối nay không biết có về được hay không, chỉ sợ không lấy viên đạn ra kịp thời vùng bị thương sẽ bị hoại tử.
Tiểu Hy trợn tròn hai mắt nhất thời không dám hiểu lời anh vừa nói, lần trước cô bị trúng đạn anh lớn tiếng với Lư Ninh vì anh ta sơ sài không khử trùng dao mổ, còn phải chuẩn bị rượu với bật lửa, bây giờ chỉ có cây dao nhỏ xíu này cô làm sao lấy đạn ra, mà làm sao dám để làm mới quan trọng?
Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tử Hiên, sự tự tin vốn có đột nhiên biến đi đâu mất: "Không có dụng cụ gắp."
"Móc bằng tay." Triệu Tử Hiên nhăn mặt đau đớn.
Tiểu Hy vốn muốn trốn tránh, không phải cô không muốn giúp chồng mình mà vì cô sợ, cô chưa từng làm loại chuyện này, càng sợ lỡ tay làm anh mất đi một miếng thịt.
Triệu Tử Hiên biết vợ mình đang nghĩ gì, anh nhét con dao bấm vào tay cô tiếp cho thêm cho cô can đảm bằng ánh mắt tin tưởng của mình: "Sẽ không sao đâu."
Ánh đèn đường màu vàng hắt lên khuôn mặt lạnh ngắt của Tiểu Hy, ngực trái của cô nặng trĩu, hoen mắt đã lấp lánh lệ nhỏ, cô cầm chắc con dao cắn chặt môi cởi bỏ áo của Triệu Tử Hiên rồi vòng ra phía sau lưng anh.
Tay phải của Tiểu Hy run lên dữ dội, cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Máu vẫn không ngừng chảy, mà đầu đạn nằm ở đâu đó trong miệng vết thương kia cô không nhìn thấy được.
Triệu Tử Hiên hiểu được sự lo lắng của vợ mình, anh nhắm mắt dồn hết sức để đẩy thanh âm ra cổ họng hướng dẫn cho cô: "Từ chỗ miệng vết thương em gạch hai đường thành một dấu cộng, cứ gạch thật sâu đi, anh không đau đâu."
Ở đây không có dụng cụ để gắp đầu đạn chỉ có thể rạch miệng vết thương cho lớn ra thêm để dễ lấy nó ra, anh không sợ mình đau, chỉ sợ cô nhìn thấy thứ không sạch sẽ này mà ám ảnh.
Sự run rẩy từ hai bàn tay truyền đến vai, Tiểu Hy nuốt một ngụm khí lạnh nương theo ánh đèn đường di chuyển con dao nhỏ tới bả vai của Triệu Tử Hiên, một thoáng chần chừ khiến cô dừng lại rồi chợt người đàn ông trước mặt cô trầm tĩnh lên tiếng.
"Em có biết tại sao anh luôn muốn ly hôn với em không?"
Tiểu Hy nâng mi mắt nhìn mái tóc được cắt gọn gàng của người đàn ông đắp chung chăn, cô biết là anh rất đau nhưng vẫn đang tìm cách để làm cô bớt lo sợ, cô không trả lời anh lại lên tiếng.
"Nghề cảnh sát là một nghề đặc thù không thể ở yên một chỗ, càng không có nhiều thời gian dành cho gia đình, lúc nguy hiểm phải xông pha ở tuyến đầu, giữa tính mạng của bản thân và nhân dân thì nhất định không thể lựa chọn vế đầu… A…"
Bả vai Triệu Tử Hiên truyền tới sự đau rát của lớp da thịt bị cắt rời, anh cắn chặt răng nín thở để không phát ra tiếng kêu la làm trùng tay cô gái sau lưng mình.
Tiểu Hy rạch một đường thẳng khoảng chừng 5cm rồi lại rạch một đường ngang với kích thước tương tự, anh nén đau để cô có thêm can đảm cho nên cô không thể phụ sự kỳ vọng của anh được. Tiểu Hy xé vạch áo của mình lau máu cho anh khẽ lên tiếng: "Anh nói tiếp đi."
Triệu Tử Hiên bấu chặt hai tay vào chiếc áo sơ mi loang lổ máu, hai mắt nhắm nghiền tiếp tục dòng tâm sự của mình: "Trên người anh không dưới năm vết sẹo do bị đạn bắn, mà vết nào cũng vào chỗ hiểm, anh sợ lỡ có một ngày đơn vị gửi giấy báo tử về nhà, Triệu gia sẽ có một góa phụ mà tuổi đời còn rất trẻ."
Vậy nên anh bài xích cô gái ở cùng nhà, không dám thử yêu cô, vì sợ làm hỏng một đời của người con gái ấy nhưng rồi cô gái ấy cứ bám lấy anh như một con mèo nhỏ, làm anh lưu luyến, mê đắm như hương cần sa không thể cai.
Hai giọt lệ nặng trĩu rơi dài trên má của Tiểu Hy nhưng cô không cho phép hai mắt cô nhoè đi, tay trái vạch miệng vết thương, tay phải ấn nhẹ vào trong sờ thử vị trí của viên đạn. Cảm giác rát thịt rát da này có khác gì sắp chết nhưng Triệu Tử Hiên không hề kêu la, anh ngậm chặt chiếc áo dính đầy máu của mình cố thủ.
Sau khi xác định được viên đạn nằm khá sâu ở bả vai, Tiểu Hy không chần chừ để anh đau thêm nữa, cô chụm hai ngón tay của mình lại bắt đầu "lôi sống" viên đạn ra ngoài. Để anh bớt đau cô cũng dời đi sự chú ý của anh bằng một câu chuyện.
"Anh có biết vì sao em lại nhất quyết đeo bám anh không? Vì em đang ở trong một giấc mơ được dựng lên bằng tội lỗi của chính mình. Em đang từng bước yêu anh, yêu thay những tháng ngày trước đây em lạc lối trong sự mù quáng. Triệu Tử Hiên, sau này dù cho mọi thứ có như thế nào đi nữa, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Dứt lời viên đạn đồng lạnh ngắt theo dòng suy tư của cô được lôi ra ngoài, Triệu Tử Hiên lúc này mới "a" lên một tiếng, máu tuôn như suối, Tiểu Hy phải dùng vải áo buộc miệng vết thương lại cho anh. Cô ôm anh từ phía sau khóc nấc lên thay những sợ hãi vừa rồi.
Trước đây cô đã từng buông không ít lời cay đắng với anh, còn nói sống với anh rất tổn thọ nhưng mọi thứ bây giờ vả cho cô một cú tát thật mạnh, cho cô biết cô đã sai rồi.
Triệu Tử Hiên ôm lấy vòng tay của cô ở phía trước, anh không hiểu cô đang nói cái gì mà mơ, cái gì mà mù quáng chỉ biết nghe tiếng nấc nghẹn của cô anh đau lòng biết bao nhiêu.
Tiểu Hy hôn lên tấm lưng trần lạnh toát của Triệu Tử Hiên rồi giúp anh mặc áo vào, đêm ở đây rất lạnh, cô thì không sao nhưng anh không thể đợi đến sáng được, cô quan sát xung quanh rồi dặn dò Triệu Tử Hiên.
"Anh đợi em một chút, em đi tìm xe đưa anh tới bệnh viện. Đọc cho em số điện thoại của Bạch Tôn đi."
Triệu Tử Hiên nắm lấy tay cô khó khăn lắc đầu: "Đừng đi, nguy hiểm lắm, ở lại đây với anh đi…" Anh bây giờ chẳng khác gì một kẻ tàn phế không thể bảo vệ cho cô, xung quanh đây hoang vắng, để cô đi một mình anh không thể yên tâm được.
Cái lạnh phả xuống hai đôi vai ngày một dày, Tiểu Hy cũng không yên tâm để anh ở lại, cô ngồi xổm xuống kiên quyết gọi anh: "Lên đây, em cõng anh đi tìm nhà dân xin trú tạm."
Đây đã là lần thứ hai Tiểu Hy làm hành động này, hai mắt Triệu Tử Hiên ấm nóng, anh lắc đầu, cô kéo cánh tay không bị thương của anh giục: "Nhanh lên, em không muốn làm goá phụ."
Triệu Tử Hiên nhìn ánh mắt không bỏ cuộc của Tiểu Hy mà trái tim co thắt dữ dội, anh kéo mạnh tay của Tiểu Hy làm cô ngã nhào vào lòng mình rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu như trút hết gan ruột gửi vào đó.
Đêm dưới đồi trà vắng, ánh đèn vàng phủ lên đôi nam nữ còn son, hai trái tim hoà chung nhịp đập, vị lạnh của da, vị ấm nóng của trái tim chân thực. Thật hay mơ thì có quan trọng gì.
Triệu Tử Hiên móc con dao bấm nhỏ bằng ngón tay cái đưa cho Tiểu Hy nặng nề trả lời: "Lấy đạn ra giúp anh."
Anh bị trúng đạn rất nhiều lần nên ít nhiều cũng cảm nhận được vị trí của chúng nông sâu thế nào, lần này có lẽ đã đụng trúng xương bả vai rồi, tối nay không biết có về được hay không, chỉ sợ không lấy viên đạn ra kịp thời vùng bị thương sẽ bị hoại tử.
Tiểu Hy trợn tròn hai mắt nhất thời không dám hiểu lời anh vừa nói, lần trước cô bị trúng đạn anh lớn tiếng với Lư Ninh vì anh ta sơ sài không khử trùng dao mổ, còn phải chuẩn bị rượu với bật lửa, bây giờ chỉ có cây dao nhỏ xíu này cô làm sao lấy đạn ra, mà làm sao dám để làm mới quan trọng?
Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tử Hiên, sự tự tin vốn có đột nhiên biến đi đâu mất: "Không có dụng cụ gắp."
"Móc bằng tay." Triệu Tử Hiên nhăn mặt đau đớn.
Tiểu Hy vốn muốn trốn tránh, không phải cô không muốn giúp chồng mình mà vì cô sợ, cô chưa từng làm loại chuyện này, càng sợ lỡ tay làm anh mất đi một miếng thịt.
Triệu Tử Hiên biết vợ mình đang nghĩ gì, anh nhét con dao bấm vào tay cô tiếp cho thêm cho cô can đảm bằng ánh mắt tin tưởng của mình: "Sẽ không sao đâu."
Ánh đèn đường màu vàng hắt lên khuôn mặt lạnh ngắt của Tiểu Hy, ngực trái của cô nặng trĩu, hoen mắt đã lấp lánh lệ nhỏ, cô cầm chắc con dao cắn chặt môi cởi bỏ áo của Triệu Tử Hiên rồi vòng ra phía sau lưng anh.
Tay phải của Tiểu Hy run lên dữ dội, cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Máu vẫn không ngừng chảy, mà đầu đạn nằm ở đâu đó trong miệng vết thương kia cô không nhìn thấy được.
Triệu Tử Hiên hiểu được sự lo lắng của vợ mình, anh nhắm mắt dồn hết sức để đẩy thanh âm ra cổ họng hướng dẫn cho cô: "Từ chỗ miệng vết thương em gạch hai đường thành một dấu cộng, cứ gạch thật sâu đi, anh không đau đâu."
Ở đây không có dụng cụ để gắp đầu đạn chỉ có thể rạch miệng vết thương cho lớn ra thêm để dễ lấy nó ra, anh không sợ mình đau, chỉ sợ cô nhìn thấy thứ không sạch sẽ này mà ám ảnh.
Sự run rẩy từ hai bàn tay truyền đến vai, Tiểu Hy nuốt một ngụm khí lạnh nương theo ánh đèn đường di chuyển con dao nhỏ tới bả vai của Triệu Tử Hiên, một thoáng chần chừ khiến cô dừng lại rồi chợt người đàn ông trước mặt cô trầm tĩnh lên tiếng.
"Em có biết tại sao anh luôn muốn ly hôn với em không?"
Tiểu Hy nâng mi mắt nhìn mái tóc được cắt gọn gàng của người đàn ông đắp chung chăn, cô biết là anh rất đau nhưng vẫn đang tìm cách để làm cô bớt lo sợ, cô không trả lời anh lại lên tiếng.
"Nghề cảnh sát là một nghề đặc thù không thể ở yên một chỗ, càng không có nhiều thời gian dành cho gia đình, lúc nguy hiểm phải xông pha ở tuyến đầu, giữa tính mạng của bản thân và nhân dân thì nhất định không thể lựa chọn vế đầu… A…"
Bả vai Triệu Tử Hiên truyền tới sự đau rát của lớp da thịt bị cắt rời, anh cắn chặt răng nín thở để không phát ra tiếng kêu la làm trùng tay cô gái sau lưng mình.
Tiểu Hy rạch một đường thẳng khoảng chừng 5cm rồi lại rạch một đường ngang với kích thước tương tự, anh nén đau để cô có thêm can đảm cho nên cô không thể phụ sự kỳ vọng của anh được. Tiểu Hy xé vạch áo của mình lau máu cho anh khẽ lên tiếng: "Anh nói tiếp đi."
Triệu Tử Hiên bấu chặt hai tay vào chiếc áo sơ mi loang lổ máu, hai mắt nhắm nghiền tiếp tục dòng tâm sự của mình: "Trên người anh không dưới năm vết sẹo do bị đạn bắn, mà vết nào cũng vào chỗ hiểm, anh sợ lỡ có một ngày đơn vị gửi giấy báo tử về nhà, Triệu gia sẽ có một góa phụ mà tuổi đời còn rất trẻ."
Vậy nên anh bài xích cô gái ở cùng nhà, không dám thử yêu cô, vì sợ làm hỏng một đời của người con gái ấy nhưng rồi cô gái ấy cứ bám lấy anh như một con mèo nhỏ, làm anh lưu luyến, mê đắm như hương cần sa không thể cai.
Hai giọt lệ nặng trĩu rơi dài trên má của Tiểu Hy nhưng cô không cho phép hai mắt cô nhoè đi, tay trái vạch miệng vết thương, tay phải ấn nhẹ vào trong sờ thử vị trí của viên đạn. Cảm giác rát thịt rát da này có khác gì sắp chết nhưng Triệu Tử Hiên không hề kêu la, anh ngậm chặt chiếc áo dính đầy máu của mình cố thủ.
Sau khi xác định được viên đạn nằm khá sâu ở bả vai, Tiểu Hy không chần chừ để anh đau thêm nữa, cô chụm hai ngón tay của mình lại bắt đầu "lôi sống" viên đạn ra ngoài. Để anh bớt đau cô cũng dời đi sự chú ý của anh bằng một câu chuyện.
"Anh có biết vì sao em lại nhất quyết đeo bám anh không? Vì em đang ở trong một giấc mơ được dựng lên bằng tội lỗi của chính mình. Em đang từng bước yêu anh, yêu thay những tháng ngày trước đây em lạc lối trong sự mù quáng. Triệu Tử Hiên, sau này dù cho mọi thứ có như thế nào đi nữa, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Dứt lời viên đạn đồng lạnh ngắt theo dòng suy tư của cô được lôi ra ngoài, Triệu Tử Hiên lúc này mới "a" lên một tiếng, máu tuôn như suối, Tiểu Hy phải dùng vải áo buộc miệng vết thương lại cho anh. Cô ôm anh từ phía sau khóc nấc lên thay những sợ hãi vừa rồi.
Trước đây cô đã từng buông không ít lời cay đắng với anh, còn nói sống với anh rất tổn thọ nhưng mọi thứ bây giờ vả cho cô một cú tát thật mạnh, cho cô biết cô đã sai rồi.
Triệu Tử Hiên ôm lấy vòng tay của cô ở phía trước, anh không hiểu cô đang nói cái gì mà mơ, cái gì mà mù quáng chỉ biết nghe tiếng nấc nghẹn của cô anh đau lòng biết bao nhiêu.
Tiểu Hy hôn lên tấm lưng trần lạnh toát của Triệu Tử Hiên rồi giúp anh mặc áo vào, đêm ở đây rất lạnh, cô thì không sao nhưng anh không thể đợi đến sáng được, cô quan sát xung quanh rồi dặn dò Triệu Tử Hiên.
"Anh đợi em một chút, em đi tìm xe đưa anh tới bệnh viện. Đọc cho em số điện thoại của Bạch Tôn đi."
Triệu Tử Hiên nắm lấy tay cô khó khăn lắc đầu: "Đừng đi, nguy hiểm lắm, ở lại đây với anh đi…" Anh bây giờ chẳng khác gì một kẻ tàn phế không thể bảo vệ cho cô, xung quanh đây hoang vắng, để cô đi một mình anh không thể yên tâm được.
Cái lạnh phả xuống hai đôi vai ngày một dày, Tiểu Hy cũng không yên tâm để anh ở lại, cô ngồi xổm xuống kiên quyết gọi anh: "Lên đây, em cõng anh đi tìm nhà dân xin trú tạm."
Đây đã là lần thứ hai Tiểu Hy làm hành động này, hai mắt Triệu Tử Hiên ấm nóng, anh lắc đầu, cô kéo cánh tay không bị thương của anh giục: "Nhanh lên, em không muốn làm goá phụ."
Triệu Tử Hiên nhìn ánh mắt không bỏ cuộc của Tiểu Hy mà trái tim co thắt dữ dội, anh kéo mạnh tay của Tiểu Hy làm cô ngã nhào vào lòng mình rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu như trút hết gan ruột gửi vào đó.
Đêm dưới đồi trà vắng, ánh đèn vàng phủ lên đôi nam nữ còn son, hai trái tim hoà chung nhịp đập, vị lạnh của da, vị ấm nóng của trái tim chân thực. Thật hay mơ thì có quan trọng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.