Chương 16: Đột nhập.
Nhoxanh
11/09/2023
Triệu Tử Hiên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, gió xuyên qua tấm rèm mỏng thổi vị ưu phiền vào chiếc giường rộng lớn. Căn phòng này chưa từng vì thiếu ai đó mới quạnh quẽ, hôm nay tự dưng thấy trống vắng vô cùng.
Triệu Tử Hiên đứng dậy cầm theo chìa khoá xe xuống lầu, 12 giờ đêm đường phố vắng lặng, chiếc Audi màu đen dừng trước một tiệm sách nhỏ đã sớm đóng cửa, anh ngồi trong xe nhìn thật lâu lên căn gác cũ vẫn chưa tắt đèn.
Triệu Tử Hiên hạ cửa kính thở dài, cũng không biết mình tới đây làm gì nhưng có cảm giác nếu không tới thì tối anh sẽ không ngủ được. Triệu Tử Hiên ngồi rất lâu đợi đến khi căn gác kia chỉ còn một màu tối đen mới khởi động xe rời đi.
Tiểu Hy nằm trên giường nhỏ, căn gác này đối với cô hoàn toàn xa lạ. Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống ở một nơi chật chội như thế này là lần đầu tiên trải nghiệm. Lúc trước cô chê Triệu Tử Hiên nghèo kiết xác, luôn chê bai xuất thân của anh dù anh kiếm được cũng kha khá từ việc làm bánh. Đúng là nghiệp quật thì không chừa một ai.
Tiểu Hy mấy lần bật dậy rồi nằm xuống, Triệu Tử Hiên cũng thật vô tình bỏ cô ở đây suốt ba ngày không tới thăm, tức chết cô mà. Đã vậy cô sẽ không bao giờ về đó nữa.
"
"
Cũng là Trương Tiểu Hy ngay sau đó.
"Tường cao quá làm sao leo vào đây?"
Tiểu Hy lấp liếm sự mê trai của bản thân bằng việc lảm nhảm, cô cảm thấy ông trời cho cô tới thế giới này là để chuộc lại lỗi lầm, nếu cô không chịu thương chịu khó thì ông trời sẽ phạt nặng mình vậy nên cô trộm xe máy của anh trai chạy về nhà của mình và Triệu Tử Hiên.
Bức tường này cao đến bốn mét, cô làm sao leo vào đây? Ở cổng lớn có gắn hệ thống chống trộm, Tiểu Hy sợ mình leo ở đó sẽ bị phát hiện, Triệu Tử Hiên nếu biết cô lén la lén lút ở đây nói không chừng sẽ đuổi cô thêm lần nữa.
Tiểu Hy đi lòng vòng một hồi quan sát địa hình sau đó kéo thùng rác gần đó trèo lên, lúc này lỡ như có tuần tra ban đêm đi qua chắc chắn cô sẽ được giải về đồn viết tường trình và uống nước trà vì tội ăn trộm, vậy nên cô phải nhanh lên trước khi có người nhìn thấy.
Tiểu Hy đứng trên nắp thùng rác nhón chân với tay lên bờ tường nhưng cô thấp quá với không tới. Tiểu Hy tháo giày nhảy lên không may thùng rác chao đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Tiểu Hy vuốt ngực bình tĩnh lại rồi lấy hết sức bình sinh nhảy lên thật cao, lần này thì làm được rồi. Cô bám vào bờ tường lơ lửng như tinh tinh rồi giở cái chân thon dài như siêu mẫu của mình trèo lên cao, tiếp đó là nghĩ cách tiếp đất sao cho nhẹ nhàng nhất.
Sau một hồi tính toán 7749 cách thì Tiểu Hy chọn cách khả thi nhất là tuột xuống theo trụ cổng, cô bám tứ chi vào trụ cổng rồi tuột xuống như thằn lằn, mặc dù hơi khó coi nhưng quan trọng là tiếp đất an toàn.
Tiểu Hy nhìn chiếc xe của anh trai mình ngoài cổng, cô đứng im dành cho nó một phút mặc niệm, mong là tối nay mấy anh ăn trộm dễ thương không dòm ngó tới mi. Tiểu Hy chạy vào cửa chính bấm mật khẩu thuận lợi vào trong, môi cong lên một đường tuyệt mỹ tự thưởng mình quá thông minh.
Tiểu Hy đi thật khẽ thật khẽ, lỡ như bị phát hiện thì có chui xuống mấy lớp đất cũng không hết xấu hổ. Cô nhón chân chạy lên tầng 3, tiếp theo là mở cửa phòng, rất may là không bị khoá.
Trong phòng tối om nhưng Tiểu Hy vẫn có thể xác định được vị trí của giường ngủ. Triệu Tử Hiên an tĩnh nằm trên giường, cửa sổ còn không thèm đóng, bất cẩn như vậy không sợ ăn trộm vào sao?
Tiểu Hy cười gian, nghĩ tới viễn cảnh ngày mai anh ấy thấy cô nằm bên cạnh sẽ sốc đến như thế nào.
Cô rón rén bước tới bên cạnh giường, mọi nhất cử nhất động đều làm thật nhẹ nhàng, sau khi trót lọt nằm bên cạnh Triệu Tử Hiên rồi, cô liền ôm lấy eo của anh.
Trời ạ! Trước giờ cô không nhận ra chồng của cô cuốn hút đến như vậy, cả mùi hương trên cơ thể cũng rất quyến rũ, vậy mà cô lại mê luyến cái tên Hàn Đăng Kỳ đốn mạt đó đúng là điên rồi mà. Nếu ông trời cho cô làm một hồn ma vất vưởng chắc cô sẽ tiếc đến nhỏ giãi mất.
Tiểu Hy kéo nhẹ tay Triệu Tử Hiên choàng qua eo mình, sau đó cười khúc khích rồi nhắm mắt ngủ, có người bên cạnh để ngủ cùng đúng là tuyệt vời.
Tiếng thở đều đều của Tiểu Hy truyền tới, Triệu Tử Hiên bừng mở mắt. Anh khẽ rủ mi nhìn người con gái nằm bên cạnh mình, môi khẽ cong lên tuyệt đẹp.
Lén la lén lút ban đêm ban hôm chỉ để ngủ với anh thôi sao, cái con người người này, đã làm chuyện mờ ám còn cười tươi như vậy.
Triệu Tử Hiên kéo Tiểu Hy nhích vào lòng mình rồi nhắm mắt lại, cô đã kỳ công làm cho anh bất ngờ, anh nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Triệu Tử Hiên đứng dậy cầm theo chìa khoá xe xuống lầu, 12 giờ đêm đường phố vắng lặng, chiếc Audi màu đen dừng trước một tiệm sách nhỏ đã sớm đóng cửa, anh ngồi trong xe nhìn thật lâu lên căn gác cũ vẫn chưa tắt đèn.
Triệu Tử Hiên hạ cửa kính thở dài, cũng không biết mình tới đây làm gì nhưng có cảm giác nếu không tới thì tối anh sẽ không ngủ được. Triệu Tử Hiên ngồi rất lâu đợi đến khi căn gác kia chỉ còn một màu tối đen mới khởi động xe rời đi.
Tiểu Hy nằm trên giường nhỏ, căn gác này đối với cô hoàn toàn xa lạ. Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống ở một nơi chật chội như thế này là lần đầu tiên trải nghiệm. Lúc trước cô chê Triệu Tử Hiên nghèo kiết xác, luôn chê bai xuất thân của anh dù anh kiếm được cũng kha khá từ việc làm bánh. Đúng là nghiệp quật thì không chừa một ai.
Tiểu Hy mấy lần bật dậy rồi nằm xuống, Triệu Tử Hiên cũng thật vô tình bỏ cô ở đây suốt ba ngày không tới thăm, tức chết cô mà. Đã vậy cô sẽ không bao giờ về đó nữa.
"
"
Cũng là Trương Tiểu Hy ngay sau đó.
"Tường cao quá làm sao leo vào đây?"
Tiểu Hy lấp liếm sự mê trai của bản thân bằng việc lảm nhảm, cô cảm thấy ông trời cho cô tới thế giới này là để chuộc lại lỗi lầm, nếu cô không chịu thương chịu khó thì ông trời sẽ phạt nặng mình vậy nên cô trộm xe máy của anh trai chạy về nhà của mình và Triệu Tử Hiên.
Bức tường này cao đến bốn mét, cô làm sao leo vào đây? Ở cổng lớn có gắn hệ thống chống trộm, Tiểu Hy sợ mình leo ở đó sẽ bị phát hiện, Triệu Tử Hiên nếu biết cô lén la lén lút ở đây nói không chừng sẽ đuổi cô thêm lần nữa.
Tiểu Hy đi lòng vòng một hồi quan sát địa hình sau đó kéo thùng rác gần đó trèo lên, lúc này lỡ như có tuần tra ban đêm đi qua chắc chắn cô sẽ được giải về đồn viết tường trình và uống nước trà vì tội ăn trộm, vậy nên cô phải nhanh lên trước khi có người nhìn thấy.
Tiểu Hy đứng trên nắp thùng rác nhón chân với tay lên bờ tường nhưng cô thấp quá với không tới. Tiểu Hy tháo giày nhảy lên không may thùng rác chao đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Tiểu Hy vuốt ngực bình tĩnh lại rồi lấy hết sức bình sinh nhảy lên thật cao, lần này thì làm được rồi. Cô bám vào bờ tường lơ lửng như tinh tinh rồi giở cái chân thon dài như siêu mẫu của mình trèo lên cao, tiếp đó là nghĩ cách tiếp đất sao cho nhẹ nhàng nhất.
Sau một hồi tính toán 7749 cách thì Tiểu Hy chọn cách khả thi nhất là tuột xuống theo trụ cổng, cô bám tứ chi vào trụ cổng rồi tuột xuống như thằn lằn, mặc dù hơi khó coi nhưng quan trọng là tiếp đất an toàn.
Tiểu Hy nhìn chiếc xe của anh trai mình ngoài cổng, cô đứng im dành cho nó một phút mặc niệm, mong là tối nay mấy anh ăn trộm dễ thương không dòm ngó tới mi. Tiểu Hy chạy vào cửa chính bấm mật khẩu thuận lợi vào trong, môi cong lên một đường tuyệt mỹ tự thưởng mình quá thông minh.
Tiểu Hy đi thật khẽ thật khẽ, lỡ như bị phát hiện thì có chui xuống mấy lớp đất cũng không hết xấu hổ. Cô nhón chân chạy lên tầng 3, tiếp theo là mở cửa phòng, rất may là không bị khoá.
Trong phòng tối om nhưng Tiểu Hy vẫn có thể xác định được vị trí của giường ngủ. Triệu Tử Hiên an tĩnh nằm trên giường, cửa sổ còn không thèm đóng, bất cẩn như vậy không sợ ăn trộm vào sao?
Tiểu Hy cười gian, nghĩ tới viễn cảnh ngày mai anh ấy thấy cô nằm bên cạnh sẽ sốc đến như thế nào.
Cô rón rén bước tới bên cạnh giường, mọi nhất cử nhất động đều làm thật nhẹ nhàng, sau khi trót lọt nằm bên cạnh Triệu Tử Hiên rồi, cô liền ôm lấy eo của anh.
Trời ạ! Trước giờ cô không nhận ra chồng của cô cuốn hút đến như vậy, cả mùi hương trên cơ thể cũng rất quyến rũ, vậy mà cô lại mê luyến cái tên Hàn Đăng Kỳ đốn mạt đó đúng là điên rồi mà. Nếu ông trời cho cô làm một hồn ma vất vưởng chắc cô sẽ tiếc đến nhỏ giãi mất.
Tiểu Hy kéo nhẹ tay Triệu Tử Hiên choàng qua eo mình, sau đó cười khúc khích rồi nhắm mắt ngủ, có người bên cạnh để ngủ cùng đúng là tuyệt vời.
Tiếng thở đều đều của Tiểu Hy truyền tới, Triệu Tử Hiên bừng mở mắt. Anh khẽ rủ mi nhìn người con gái nằm bên cạnh mình, môi khẽ cong lên tuyệt đẹp.
Lén la lén lút ban đêm ban hôm chỉ để ngủ với anh thôi sao, cái con người người này, đã làm chuyện mờ ám còn cười tươi như vậy.
Triệu Tử Hiên kéo Tiểu Hy nhích vào lòng mình rồi nhắm mắt lại, cô đã kỳ công làm cho anh bất ngờ, anh nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.