Chương 41: Không biết sợ chết là gì.
Nhoxanh
11/09/2023
Triệu Tử Hiên ngây người một lúc nhìn cái bóng nhỏ bé kia biến mất sau cánh cửa, cô đã tận mắt nhìn thấy anh giao dịch hàng cấm sao còn nghĩ là anh có chuyện khó nói, cô hiểu anh được bao nhiêu mà dám tin tưởng anh như vậy?
Triệu Tử Hiên quay xe về nhà, thời gian này tốt nhất là ít đi tìm cô để người của Trần Đại không tra ra được, tiện thể tạo cho cô vài cái lí lịch trá hình để qua mắt đám người kia.
Ngôi nhà rộng giờ đây chỉ còn Triệu Tử Hiên và vài người giúp việc, Trương Tiểu Hy thoáng chốc thay đổi khiến nơi đây bớt ảm đạm hơn, giờ lại rời đi rồi. Anh lê bước lên cầu thang mở căn phòng ở tầng hai đã thiếu đi hơi ấm.
Nhìn mọi thứ của cô được sắp xếp gọn gàng, anh ngồi xuống bàn làm việc tùy tiện mở một cuốn vở dùng để chép phạt của cô. Triệu Tử Hiên lật vài ba trang rồi dừng lại trước vài dòng chữ ngổn ngang trên vở.
"Cách để người nhà cai nghiện."
Triệu Tử Hiên bật cười, có lẽ cô đã thấy anh cùng Hàn Đăng Kỳ sử dụng thuốc, chẳng trách cô một mực muốn nhốt anh ở nhà để cai nghiện, nói cô lớn mật không sai mà nói cô ngây thơ cũng đúng, cô gái này lúc nào cũng khiến người ta phải bận tâm.
*******
Sáng hôm sau Hàn Đăng Kỳ mang cái mặt sưng húp đến tìm Tiểu Hy, lúc hắn bước vào tiệm sách suýt chút nữa Tiểu Hy đã bật cười thành tiếng.
Trương Hàn Phong nhất thời không nhận ra hắn là ai, anh đẩy vai em gái hỏi nhỏ: "Tên mặt lợn này là ai vậy?"
Tiểu Hy không nhịn được nữa quay mặt đi hai vai run lên từng chập, Hàn Đăng Kỳ còn tưởng cô đau lòng vì hắn liền bước tới vỗ vai cô.
"Anh không sao đâu, em đừng buồn, thằng khốn họ Triệu đó rồi sẽ bị anh dạy cho một bài học thôi."
Trương Hàn Phong liếc nhìn em gái mình cười muốn rách miệng mà cái tên điên này còn tưởng cô thương xót hắn, sao trên đời lại có người ôm loại chấp niệm viễn vong như thế này chứ?
Tiểu Hy hít một ngụm khí trời dằn sự thô lỗ của bản thân lại, cô quay đầu nói bằng giọng mũi.
"Em không ngờ Triệu Tử Hiên có thể ác độc như vậy, tất cả đều tại em, tại em hết."
Trương Hàn Phong chịu không nổi vở kịch lâm li bi đát này nữa nên xuống bếp nấu cơm. Hàn Đăng Kỳ có không gian riêng liền nói khẽ vào tai Tiểu Hy.
"Đừng tự trách mình nữa, anh muốn vì em mà." Rồi hắn xoay trái xoay phải nhìn thử không có ai mới nói tiếp: "Lão đại bảo em hôm nay đến điểm danh."
Hàn Đăng Kỳ nghĩ lão đại là vì nghĩ đến sự tận tụy của hắn bao nhiêu năm mà dành đặc ân riêng cho người của hắn. Tiểu Hy mới diện kiến lần đầu mà ngài ấy đã sắp xếp việc làm cho cô rồi, còn không thèm kiểm tra năng lực.
Tiểu Hy như mở cờ trong bụng, Hắc Miêu gì đó nghe qua ngầu thật ngầu thì ra chỉ có như vậy thôi. Cô thay một bộ váy suông màu trắng ngắn trên gối một chút, áo cổ tròn tay ngắn ôm sát eo, vừa thanh thuần, không quá phô trương mà vẫn rất quyến rũ.
Lần này Hàn Đăng Kỳ chở Tiểu Hy đến quán ăn Nguyệt Lâu, lần trước Tiểu Hy đã thấy Triệu Tử Hiên tập hợp cùng bọn người của Hàn Đăng Kỳ ở đây, bọn chúng lập căn cứ ở đây sao?
Tiểu Hy vừa bước xuống xe thì Triệu Tử Hiên cũng vừa đến, Hàn Đăng Kỳ kéo tay cô hằn học đi vào trong trước, mặt Triệu Tử Hiên đen lại như than hầm, đợi anh phá vỡ bang phái của bọn chúng xong người đầu tiên anh xử chính là Hàn Đăng Kỳ.
Hàn Đăng Kỳ dẫn Tiểu Hy xuống tầng hầm, mọi thứ trước mắt khiến cô tưởng đang nằm mơ. Một quán ăn nhỏ xíu lại cất giấu dưới lòng đất một không gian rộng lớn như vậy, cả một hàng dài với rất nhiều phòng ốc, bọn chúng giấu hàng cấm ở đây sao?
Hàn Đăng Kỳ gõ cửa căn phòng sau cùng, được sự cho phép liền dắt tay Tiểu Hy vào, hắn bỏ tay cô ra nghiêm chỉnh chào Trần Đại. Tiểu Hy len lén chùi bàn tay mình do cái tay gớm ghiếc của Hàn Đăng Kỳ vừa động vào rồi cũng chào Trần Đại.
"Chào lão đại em mới tới."
Hành động kì thị này của Tiểu Hy không qua được con mắt của Trần Đại, hắn nhẹ nâng môi gật đầu rồi nói với Hàn Đăng Kỳ: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện dặn dò riêng với Tiểu Hy."
Hàn Đăng Kỳ không muốn đi, có dặn dò gì mà hắn không được biết? Nhưng hắn không thể không nghe lời đành ngậm ngùi lui ra.
Chỉ còn Tiểu Hy và Trần Đại, hắn ngửa ra sau ghế trầm giọng hỏi cô: "Tại sao em muốn gia nhập Hắc Miêu, không sợ chết sao?"
Gì đây? Phỏng vấn hả? Đây là nghề của chị đó em trai à. Cô không biết Trần Đại là người thế nào, là trùm gì đó cô không quan tâm nhưng theo suy đoán của cô thì những người như hắn sẽ có sở thích khác lạ hơn người bình thường, một cô gái quá ngoan sẽ không gây ấn tượng tốt với hắn.
Tiểu Hy ung dung ngồi xuống ghế nhỏ bên bàn trà tự nhiên trả lời: "Chết thì có gì là ghê gớm, quan trọng là chết như thế nào, bắn giữa trán, hay mổ bụng, chỉ là một loại hình thức xem thử cái nào chảy ít máu hơn thôi, rất kích thích."
Cô vô tư như đây là phòng của mình tự tiện rót một tách trà đưa lên miệng uống rồi chê bai: "Lão đại, khẩu vị của anh kém quá, trà nhạt như vậy mà cũng uống sao?"
Một màn tự biên soạn của Tiểu Hy làm Trần Đại cười lớn, hắn không ngờ có một ngày lại có người dám ngang nhiên như vậy trước mặt hắn, rất thú vị. Đây là người hắn cần.
"Anh không thích uống trà nhưng nghe em nói có lẽ em rất thông thạo về nó, vậy sau này nhiệm vụ của em chính là pha trà cho anh."
Tiểu Hy nhăn mặt: "Chỉ vậy thôi sao? Hắc Miêu cũng quá nhàm chán rồi."
Trần Đại lại cười lớn, chưa bao giờ hắn cười nhiều như vậy, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Triệu Tử Hiên đi vào, không để mắt đến Tiểu Hy, chỉ nhìn Trần Đại cúi đầu: "Lão đại cho gọi em."
Trần Đại hất cầm chỉ tiểu hổ ở dưới bàn trà dặn dò: "Cậu dẫn Tiểu Hy đi tham quan một chút đi, sau này đều là người nhà của nhau."
Tiểu Hy nhìn Trần Đại, sợ hắn nghi ngờ quan hệ của cô và Triệu Tử Hiên liền nhập vai ngay tức khắc: "Em không thể đi cùng Đăng Kỳ sao? Người này có thể giúp em mở mang đầu óc không, nhìn xấu như vậy."
Triệu Tử Hiên bấm móng tay, dám chê anh xấu, anh sẽ cho cô biết thế nào mới là xấu.
Trần Đại không nghĩ mồm mép của cô gái này lại lanh lợi như vậy, khiến hắn rất thoải mái, giữ lại để giải trí cũng hay. Hắn nhướng mày hỏi cô: "Hàn Đăng Kỳ thì không được, nếu em không thích Tử Hiên, vậy em có thể tự chỉ một người."
Tiểu Hy không biết trời cao đất dày là gì được nước lấn tới: "Lão đại, vậy em chọn anh."
Cô đứng đó cười tươi, không quan tâm người ngồi trước mặt mình chính là Trần Đại, người đàn ông thấy chướng mắt là giết, Triệu Tử Hiên cũng hồi hộp thay cô, rốt cuộc là cô đã ăn bao nhiêu cái mật gấu rồi mới dám ăn nói không kiêng dè như vậy, anh sợ Trần Đại tức giận rồi mang cô ta xử lí liền lớn tiếng.
"Cô nghĩ cô là ai mà đòi được lão đại quan tâm, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Tiểu Hy lườm Triệu Tử Hiên muốn cháy mắt, đừng có làm hỏng chuyện tốt của cô chứ anh chồng đẹp trai này.
Triệu Tử Hiên quay xe về nhà, thời gian này tốt nhất là ít đi tìm cô để người của Trần Đại không tra ra được, tiện thể tạo cho cô vài cái lí lịch trá hình để qua mắt đám người kia.
Ngôi nhà rộng giờ đây chỉ còn Triệu Tử Hiên và vài người giúp việc, Trương Tiểu Hy thoáng chốc thay đổi khiến nơi đây bớt ảm đạm hơn, giờ lại rời đi rồi. Anh lê bước lên cầu thang mở căn phòng ở tầng hai đã thiếu đi hơi ấm.
Nhìn mọi thứ của cô được sắp xếp gọn gàng, anh ngồi xuống bàn làm việc tùy tiện mở một cuốn vở dùng để chép phạt của cô. Triệu Tử Hiên lật vài ba trang rồi dừng lại trước vài dòng chữ ngổn ngang trên vở.
"Cách để người nhà cai nghiện."
Triệu Tử Hiên bật cười, có lẽ cô đã thấy anh cùng Hàn Đăng Kỳ sử dụng thuốc, chẳng trách cô một mực muốn nhốt anh ở nhà để cai nghiện, nói cô lớn mật không sai mà nói cô ngây thơ cũng đúng, cô gái này lúc nào cũng khiến người ta phải bận tâm.
*******
Sáng hôm sau Hàn Đăng Kỳ mang cái mặt sưng húp đến tìm Tiểu Hy, lúc hắn bước vào tiệm sách suýt chút nữa Tiểu Hy đã bật cười thành tiếng.
Trương Hàn Phong nhất thời không nhận ra hắn là ai, anh đẩy vai em gái hỏi nhỏ: "Tên mặt lợn này là ai vậy?"
Tiểu Hy không nhịn được nữa quay mặt đi hai vai run lên từng chập, Hàn Đăng Kỳ còn tưởng cô đau lòng vì hắn liền bước tới vỗ vai cô.
"Anh không sao đâu, em đừng buồn, thằng khốn họ Triệu đó rồi sẽ bị anh dạy cho một bài học thôi."
Trương Hàn Phong liếc nhìn em gái mình cười muốn rách miệng mà cái tên điên này còn tưởng cô thương xót hắn, sao trên đời lại có người ôm loại chấp niệm viễn vong như thế này chứ?
Tiểu Hy hít một ngụm khí trời dằn sự thô lỗ của bản thân lại, cô quay đầu nói bằng giọng mũi.
"Em không ngờ Triệu Tử Hiên có thể ác độc như vậy, tất cả đều tại em, tại em hết."
Trương Hàn Phong chịu không nổi vở kịch lâm li bi đát này nữa nên xuống bếp nấu cơm. Hàn Đăng Kỳ có không gian riêng liền nói khẽ vào tai Tiểu Hy.
"Đừng tự trách mình nữa, anh muốn vì em mà." Rồi hắn xoay trái xoay phải nhìn thử không có ai mới nói tiếp: "Lão đại bảo em hôm nay đến điểm danh."
Hàn Đăng Kỳ nghĩ lão đại là vì nghĩ đến sự tận tụy của hắn bao nhiêu năm mà dành đặc ân riêng cho người của hắn. Tiểu Hy mới diện kiến lần đầu mà ngài ấy đã sắp xếp việc làm cho cô rồi, còn không thèm kiểm tra năng lực.
Tiểu Hy như mở cờ trong bụng, Hắc Miêu gì đó nghe qua ngầu thật ngầu thì ra chỉ có như vậy thôi. Cô thay một bộ váy suông màu trắng ngắn trên gối một chút, áo cổ tròn tay ngắn ôm sát eo, vừa thanh thuần, không quá phô trương mà vẫn rất quyến rũ.
Lần này Hàn Đăng Kỳ chở Tiểu Hy đến quán ăn Nguyệt Lâu, lần trước Tiểu Hy đã thấy Triệu Tử Hiên tập hợp cùng bọn người của Hàn Đăng Kỳ ở đây, bọn chúng lập căn cứ ở đây sao?
Tiểu Hy vừa bước xuống xe thì Triệu Tử Hiên cũng vừa đến, Hàn Đăng Kỳ kéo tay cô hằn học đi vào trong trước, mặt Triệu Tử Hiên đen lại như than hầm, đợi anh phá vỡ bang phái của bọn chúng xong người đầu tiên anh xử chính là Hàn Đăng Kỳ.
Hàn Đăng Kỳ dẫn Tiểu Hy xuống tầng hầm, mọi thứ trước mắt khiến cô tưởng đang nằm mơ. Một quán ăn nhỏ xíu lại cất giấu dưới lòng đất một không gian rộng lớn như vậy, cả một hàng dài với rất nhiều phòng ốc, bọn chúng giấu hàng cấm ở đây sao?
Hàn Đăng Kỳ gõ cửa căn phòng sau cùng, được sự cho phép liền dắt tay Tiểu Hy vào, hắn bỏ tay cô ra nghiêm chỉnh chào Trần Đại. Tiểu Hy len lén chùi bàn tay mình do cái tay gớm ghiếc của Hàn Đăng Kỳ vừa động vào rồi cũng chào Trần Đại.
"Chào lão đại em mới tới."
Hành động kì thị này của Tiểu Hy không qua được con mắt của Trần Đại, hắn nhẹ nâng môi gật đầu rồi nói với Hàn Đăng Kỳ: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện dặn dò riêng với Tiểu Hy."
Hàn Đăng Kỳ không muốn đi, có dặn dò gì mà hắn không được biết? Nhưng hắn không thể không nghe lời đành ngậm ngùi lui ra.
Chỉ còn Tiểu Hy và Trần Đại, hắn ngửa ra sau ghế trầm giọng hỏi cô: "Tại sao em muốn gia nhập Hắc Miêu, không sợ chết sao?"
Gì đây? Phỏng vấn hả? Đây là nghề của chị đó em trai à. Cô không biết Trần Đại là người thế nào, là trùm gì đó cô không quan tâm nhưng theo suy đoán của cô thì những người như hắn sẽ có sở thích khác lạ hơn người bình thường, một cô gái quá ngoan sẽ không gây ấn tượng tốt với hắn.
Tiểu Hy ung dung ngồi xuống ghế nhỏ bên bàn trà tự nhiên trả lời: "Chết thì có gì là ghê gớm, quan trọng là chết như thế nào, bắn giữa trán, hay mổ bụng, chỉ là một loại hình thức xem thử cái nào chảy ít máu hơn thôi, rất kích thích."
Cô vô tư như đây là phòng của mình tự tiện rót một tách trà đưa lên miệng uống rồi chê bai: "Lão đại, khẩu vị của anh kém quá, trà nhạt như vậy mà cũng uống sao?"
Một màn tự biên soạn của Tiểu Hy làm Trần Đại cười lớn, hắn không ngờ có một ngày lại có người dám ngang nhiên như vậy trước mặt hắn, rất thú vị. Đây là người hắn cần.
"Anh không thích uống trà nhưng nghe em nói có lẽ em rất thông thạo về nó, vậy sau này nhiệm vụ của em chính là pha trà cho anh."
Tiểu Hy nhăn mặt: "Chỉ vậy thôi sao? Hắc Miêu cũng quá nhàm chán rồi."
Trần Đại lại cười lớn, chưa bao giờ hắn cười nhiều như vậy, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Triệu Tử Hiên đi vào, không để mắt đến Tiểu Hy, chỉ nhìn Trần Đại cúi đầu: "Lão đại cho gọi em."
Trần Đại hất cầm chỉ tiểu hổ ở dưới bàn trà dặn dò: "Cậu dẫn Tiểu Hy đi tham quan một chút đi, sau này đều là người nhà của nhau."
Tiểu Hy nhìn Trần Đại, sợ hắn nghi ngờ quan hệ của cô và Triệu Tử Hiên liền nhập vai ngay tức khắc: "Em không thể đi cùng Đăng Kỳ sao? Người này có thể giúp em mở mang đầu óc không, nhìn xấu như vậy."
Triệu Tử Hiên bấm móng tay, dám chê anh xấu, anh sẽ cho cô biết thế nào mới là xấu.
Trần Đại không nghĩ mồm mép của cô gái này lại lanh lợi như vậy, khiến hắn rất thoải mái, giữ lại để giải trí cũng hay. Hắn nhướng mày hỏi cô: "Hàn Đăng Kỳ thì không được, nếu em không thích Tử Hiên, vậy em có thể tự chỉ một người."
Tiểu Hy không biết trời cao đất dày là gì được nước lấn tới: "Lão đại, vậy em chọn anh."
Cô đứng đó cười tươi, không quan tâm người ngồi trước mặt mình chính là Trần Đại, người đàn ông thấy chướng mắt là giết, Triệu Tử Hiên cũng hồi hộp thay cô, rốt cuộc là cô đã ăn bao nhiêu cái mật gấu rồi mới dám ăn nói không kiêng dè như vậy, anh sợ Trần Đại tức giận rồi mang cô ta xử lí liền lớn tiếng.
"Cô nghĩ cô là ai mà đòi được lão đại quan tâm, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Tiểu Hy lườm Triệu Tử Hiên muốn cháy mắt, đừng có làm hỏng chuyện tốt của cô chứ anh chồng đẹp trai này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.