Chương 45: Ngủ với em đi.
Nhoxanh
11/09/2023
Tiểu Hy luôn có những ý kiến khiến Triệu Tử Hiên dỡ khóc dỡ cười, anh là cảnh sát nhưng cô luôn muốn đi báo cảnh sát.
"Em có biết nếu em báo cảnh sát thì em cũng sẽ bị bắt hay không?"
Nghe Triệu Tử Hiên nói câu này hai mắt Tiểu Hy sáng rực: "Đúng vậy, chúng ta phải bị bắt, ông xã em quyết định rồi, em muốn bị cảnh sát bắt."
Nếu như đây thực sự chính là giấc mơ của cô thì chỉ cần cô tỉnh lại sẽ được trở về với thế giới mà cô đang sống, rời xa cái thế giới đầy cám dỗ của sự chết chóc này. Để được như vậy, cô chỉ cần đi giao dịch với bọn chúng, sau đó bị cảnh sát bắt, tiếp theo là bị tử hình rồi tỉnh lại, một kế hoạch quá hoàn hảo.
Triệu Tử Hiên cảm thấy mình dành thời gian nói chuyện với con người ngu muội này thật mất thời gian, anh ngồi dậy chỉnh lại cổ áo chuẩn bị rời đi.
"Đừng đem sự ngu ngốc của mình ra khoe nữa, anh nhắc lại lần cuối em phải rời khỏi đó trước khi lún sâu vào nó, đừng làm xáo trộn công việc của anh."
Triệu Tử Hiên mở cửa sổ, Tiểu Hy nhanh tay chắn lại không cho anh đi. "Ngủ với em đi."
Mấy đêm nay toàn ngủ một mình cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, thì ra là thiếu chồng, mồi dâng tới miệng rồi không thể để mất được.
Tiểu Hy kéo tay Triệu Tử Hiên nũng nịu, thịt da Triệu Tử Hiên không phải làm bằng sắt đá mà không biết động tâm, ý chí vững chắc tới đâu thì cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân được.
Anh vờ ho nhẹ, tự nâng cao giá trị của mình: "Không phải có người nói với Trần Đại nhìn anh xấu sao?"
Tiểu Hy cười gian, hư hỏng đẩy Triệu Tử Hiên ngã xuống nệm. "Làm anh xấu hơn trong mắt em đi."
Triệu Tử Hiên ngay thời điểm này là một kẻ phàm phu không hơn không kém, anh đưa tay tuột váy ngủ của Tiểu Hy đặt nhẹ nụ hôn lên cổ cô, đang lúc chuẩn bị hành sự thì một giọng nói quen thuộc dưới nhà vang lên.
"Trương Tiểu Hy, em tập đô vật ở trên đó sao? Làm gì mà rung lắc dữ vậy, có cho người khác ngủ không?
Trương Hàn Phong ôm cái gối hình quả chuối mắt nhắm mắt mở ngáp một cái thật dài, bán hàng cũng là anh bán, nấu cơm cũng là anh nấu, ban đêm ban hôm còn không để yên cho anh ngủ, muốn ép người khác hay gì?
Tiểu Hy và Triệu Tử Hiên bất động nhìn nhau, quần áo còn chưa cởi xong đã phải mặc lại. Tiểu Hy muốn mếu, cô hằn học với Trương Hàn Phong ở dưới nhà.
"Em nói ở trên này có chuột mà, anh quản nhiều như vậy làm gì?"
Tiểu Hy bực dọc nằm xuống, Triệu Tử Hiên thở dài rời đi, cảnh xuân sắc chưa kịp tưởng tượng đã tan thành mây khói.
…
Sáng hôm sau Hàn Đăng Kỳ lại tới tiệm sách đón Tiểu Hy nhưng hôm nay lại không suôn sẻ như mọi ngày, ba của Tiểu Hy cầm chổi đứng cửa chặn hắn lại dò hỏi.
"Cậu tên gì, nhà ở đâu, có quan hệ gì với con gái của tôi?"
Hàn Đăng Kỳ lần đầu diện kiến ba của Tiểu Hy nên có hơi hồi hộp, hắn vén một bên tóc mái lộ ra con mắt còn bầm tím lễ phép trả lời.
"Dạ thưa bác, con là bạn trai của Tiểu Hy."
Trương Quốc Cơ trợn mắt nhìn bộ dạng ma quỷ còn không thèm yêu của Hàn Đăng Kỳ mà tức đến nghẹn lời, con gái của ông có thể quen cái tên này sao? Mà khoan đã con gái của ông vẫn chưa ly hôn mà.
Tiểu Hy từ trong nhà đi ra thấy ba mình sắp tụt huyết áp tới nơi rồi, là một người con hiếu thảo cô nhỏ nhẹ nói một câu để huyết áp của ba mình tăng trở lại.
"Ba à, đây là chồng sắp cưới của con đó, gọi ba đi anh."
Hàn Đăng Kỳ mừng rỡ cúi đầu gọi một tiếng "ba vợ" rõ lớn rồi mở cửa xe cho Tiểu Hy, hắn rồ ga bụi bay mịt mù phủ mắt Trương Quốc Cơ làm ông giận đến tím mặt.
Tiểu Hy không nghĩ chỉ một câu nói đùa bâng quơ của mình mà có thể khiến Hàn Đăng Kỳ cao hứng tới vậy, ngày trước cô qua lại với hắn vì độ ngầu lòi của hắn, sau khi cô đến thế giới này thì hắn là một kẻ ngốc đến đáng thương.
Hôm nay quán ăn Nguyệt Lâu đóng cửa, cả khu phố cũng vắng hoe không thấy một ai, Tiểu Hy tò mò hỏi Hàn Đăng Kỳ đi bên cạnh: "Mọi người đi đâu hết rồi?"
"Hôm nay lão đại có giao dịch mới."
Hàn Đăng Kỳ dẫn Tiểu Hy xuống tầng hầm, dãy hành lang rộng hôm nay không còn vắng vẻ nữa, rất nhiều thùng carton loại nhỏ được xếp ngay ngắn sau lưng những đàn em của Trần Đại. Bọn họ xếp hàng ngang khoảng hai mươi người, Trần Đại ngồi chính giữa, bên cạnh có thêm một cô gái ăn mặc hở hang.
Tiểu Hy đứng nép bên cạnh Hàn Đăng Kỳ nhìn thật kỹ chân dung cô gái kia, cô ta mặc bộ váy màu đỏ, tóc uốn xoăn nhuộm màu vàng, trang điểm rất đậm, không thể phủ nhận cô ta rất đẹp nhưng suy nghĩ lệch lạc quá, ngoài kia biết bao nhiêu nghề tốt không làm, lại chọn cái nghề này.
Xung quanh im như tờ, chỉ còn tiếng của cái quạt trần, Trần Đại nhắm hờ hai mắt gõ gõ thành ghế chậm rãi ra lệnh.
"Tối nay chia làm hai đội, đội một đánh lạc hướng đám cảnh sát, đội còn lại giao hàng, chuyến lần này rất quan trọng cho nên phải đặc biệt cẩn thận."
Trần Nhị thay Trần Đại phân chia đội hình, đội một gồm Hàn Đăng Kỳ, Bạch Tôn và một số đàn em, đội hai gồm Trần Đại, Trần Nhị và Triệu Tử Hiên. Sau khi phân chia nhiệm vụ mọi người giải tán, cô gái kia đi theo Trần Đại, hắn ta bước vài bước chợt quay đầu gọi Tiểu Hy. "Em vào đây một lát."
Triệu Tử Hiên lướt qua mặt Tiểu Hy không nhìn, anh thừa biết Trần Đại có ý đồ với Tiểu Hy nhưng cô cứ ngơ ngơ không xem trọng lời anh nói, có lẽ anh phải cứng rắn hơn với cô rồi.
Tiểu Hy đi vào căn phòng sau cùng, cô gái tóc vàng kia hình như không thích cô cho lắm chưa gì đã tặng cho cô một ánh mắt không hề thiện cảm. Tiểu Hy không mảy may quan tâm đứng trước bàn làm việc của Trần Đại nhẹ giọng.
"Anh cho gọi em."
Trần Đại tựa đầu ra sau ghế nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng: "Em có muốn tham gia vào chuyến hàng lần này không?"
Trần Đại vừa dứt lời, hai cô gái có mặt trong phòng đều mở to mắt kinh ngạc, Tiểu Hy siết nhẹ nắm tay nghi ngờ ẩn ý chứa trong câu hỏi của Trần Đại. Hắn ta đã điều tra thân phận của cô chưa? Liệu hắn có đang thử cô hay không?
Tiểu Hy bước tới mép bàn chống hai tay trịnh trọng hỏi Trần Đại: "Anh đang nói thật sao, anh không sợ em báo cảnh sát à?"
Câu hỏi ngây ngô của Tiểu Hy làm Trần Đại ngửa mặt cười lớn, cô gái này đúng là không biết sợ gì, cũng chẳng kiêng nể gì, khiến hắn rất thoải mái. Hắn đứng lên kề sát vào mặt cô hỏi nhỏ.
"Anh không sợ, em có sợ đi cùng anh không?"
Lâm Tố Tố đứng sau lưng Trần Đại lộ rõ vẻ không vui, cô ta bước tới can ngăn: "Anh à, đây không phải chuyện đùa."
Trần Đại không để tâm người bên cạnh nói gì, chỉ chú ý vào biểu cảm của Tiểu Hy, cô không tránh ánh mắt của hắn ngược lại còn rất thích thú.
"Lão đại, đây là anh nói, nếu anh nuốt lời em sẽ báo cảnh sát bắt anh." Tiểu Hy giương cao mắt đáp lại Trần Đại, không phải cô không sợ hắn, mà cô thấy trò chơi chết chóc này rất kịch tính, cô đi săn tin bao nhiêu năm chưa từng đặt chân sâu vào sào huyệt của bọn buôn hàng cấm này, lần này xem như là mở mang tầm mắt.
"Em có biết nếu em báo cảnh sát thì em cũng sẽ bị bắt hay không?"
Nghe Triệu Tử Hiên nói câu này hai mắt Tiểu Hy sáng rực: "Đúng vậy, chúng ta phải bị bắt, ông xã em quyết định rồi, em muốn bị cảnh sát bắt."
Nếu như đây thực sự chính là giấc mơ của cô thì chỉ cần cô tỉnh lại sẽ được trở về với thế giới mà cô đang sống, rời xa cái thế giới đầy cám dỗ của sự chết chóc này. Để được như vậy, cô chỉ cần đi giao dịch với bọn chúng, sau đó bị cảnh sát bắt, tiếp theo là bị tử hình rồi tỉnh lại, một kế hoạch quá hoàn hảo.
Triệu Tử Hiên cảm thấy mình dành thời gian nói chuyện với con người ngu muội này thật mất thời gian, anh ngồi dậy chỉnh lại cổ áo chuẩn bị rời đi.
"Đừng đem sự ngu ngốc của mình ra khoe nữa, anh nhắc lại lần cuối em phải rời khỏi đó trước khi lún sâu vào nó, đừng làm xáo trộn công việc của anh."
Triệu Tử Hiên mở cửa sổ, Tiểu Hy nhanh tay chắn lại không cho anh đi. "Ngủ với em đi."
Mấy đêm nay toàn ngủ một mình cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, thì ra là thiếu chồng, mồi dâng tới miệng rồi không thể để mất được.
Tiểu Hy kéo tay Triệu Tử Hiên nũng nịu, thịt da Triệu Tử Hiên không phải làm bằng sắt đá mà không biết động tâm, ý chí vững chắc tới đâu thì cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân được.
Anh vờ ho nhẹ, tự nâng cao giá trị của mình: "Không phải có người nói với Trần Đại nhìn anh xấu sao?"
Tiểu Hy cười gian, hư hỏng đẩy Triệu Tử Hiên ngã xuống nệm. "Làm anh xấu hơn trong mắt em đi."
Triệu Tử Hiên ngay thời điểm này là một kẻ phàm phu không hơn không kém, anh đưa tay tuột váy ngủ của Tiểu Hy đặt nhẹ nụ hôn lên cổ cô, đang lúc chuẩn bị hành sự thì một giọng nói quen thuộc dưới nhà vang lên.
"Trương Tiểu Hy, em tập đô vật ở trên đó sao? Làm gì mà rung lắc dữ vậy, có cho người khác ngủ không?
Trương Hàn Phong ôm cái gối hình quả chuối mắt nhắm mắt mở ngáp một cái thật dài, bán hàng cũng là anh bán, nấu cơm cũng là anh nấu, ban đêm ban hôm còn không để yên cho anh ngủ, muốn ép người khác hay gì?
Tiểu Hy và Triệu Tử Hiên bất động nhìn nhau, quần áo còn chưa cởi xong đã phải mặc lại. Tiểu Hy muốn mếu, cô hằn học với Trương Hàn Phong ở dưới nhà.
"Em nói ở trên này có chuột mà, anh quản nhiều như vậy làm gì?"
Tiểu Hy bực dọc nằm xuống, Triệu Tử Hiên thở dài rời đi, cảnh xuân sắc chưa kịp tưởng tượng đã tan thành mây khói.
…
Sáng hôm sau Hàn Đăng Kỳ lại tới tiệm sách đón Tiểu Hy nhưng hôm nay lại không suôn sẻ như mọi ngày, ba của Tiểu Hy cầm chổi đứng cửa chặn hắn lại dò hỏi.
"Cậu tên gì, nhà ở đâu, có quan hệ gì với con gái của tôi?"
Hàn Đăng Kỳ lần đầu diện kiến ba của Tiểu Hy nên có hơi hồi hộp, hắn vén một bên tóc mái lộ ra con mắt còn bầm tím lễ phép trả lời.
"Dạ thưa bác, con là bạn trai của Tiểu Hy."
Trương Quốc Cơ trợn mắt nhìn bộ dạng ma quỷ còn không thèm yêu của Hàn Đăng Kỳ mà tức đến nghẹn lời, con gái của ông có thể quen cái tên này sao? Mà khoan đã con gái của ông vẫn chưa ly hôn mà.
Tiểu Hy từ trong nhà đi ra thấy ba mình sắp tụt huyết áp tới nơi rồi, là một người con hiếu thảo cô nhỏ nhẹ nói một câu để huyết áp của ba mình tăng trở lại.
"Ba à, đây là chồng sắp cưới của con đó, gọi ba đi anh."
Hàn Đăng Kỳ mừng rỡ cúi đầu gọi một tiếng "ba vợ" rõ lớn rồi mở cửa xe cho Tiểu Hy, hắn rồ ga bụi bay mịt mù phủ mắt Trương Quốc Cơ làm ông giận đến tím mặt.
Tiểu Hy không nghĩ chỉ một câu nói đùa bâng quơ của mình mà có thể khiến Hàn Đăng Kỳ cao hứng tới vậy, ngày trước cô qua lại với hắn vì độ ngầu lòi của hắn, sau khi cô đến thế giới này thì hắn là một kẻ ngốc đến đáng thương.
Hôm nay quán ăn Nguyệt Lâu đóng cửa, cả khu phố cũng vắng hoe không thấy một ai, Tiểu Hy tò mò hỏi Hàn Đăng Kỳ đi bên cạnh: "Mọi người đi đâu hết rồi?"
"Hôm nay lão đại có giao dịch mới."
Hàn Đăng Kỳ dẫn Tiểu Hy xuống tầng hầm, dãy hành lang rộng hôm nay không còn vắng vẻ nữa, rất nhiều thùng carton loại nhỏ được xếp ngay ngắn sau lưng những đàn em của Trần Đại. Bọn họ xếp hàng ngang khoảng hai mươi người, Trần Đại ngồi chính giữa, bên cạnh có thêm một cô gái ăn mặc hở hang.
Tiểu Hy đứng nép bên cạnh Hàn Đăng Kỳ nhìn thật kỹ chân dung cô gái kia, cô ta mặc bộ váy màu đỏ, tóc uốn xoăn nhuộm màu vàng, trang điểm rất đậm, không thể phủ nhận cô ta rất đẹp nhưng suy nghĩ lệch lạc quá, ngoài kia biết bao nhiêu nghề tốt không làm, lại chọn cái nghề này.
Xung quanh im như tờ, chỉ còn tiếng của cái quạt trần, Trần Đại nhắm hờ hai mắt gõ gõ thành ghế chậm rãi ra lệnh.
"Tối nay chia làm hai đội, đội một đánh lạc hướng đám cảnh sát, đội còn lại giao hàng, chuyến lần này rất quan trọng cho nên phải đặc biệt cẩn thận."
Trần Nhị thay Trần Đại phân chia đội hình, đội một gồm Hàn Đăng Kỳ, Bạch Tôn và một số đàn em, đội hai gồm Trần Đại, Trần Nhị và Triệu Tử Hiên. Sau khi phân chia nhiệm vụ mọi người giải tán, cô gái kia đi theo Trần Đại, hắn ta bước vài bước chợt quay đầu gọi Tiểu Hy. "Em vào đây một lát."
Triệu Tử Hiên lướt qua mặt Tiểu Hy không nhìn, anh thừa biết Trần Đại có ý đồ với Tiểu Hy nhưng cô cứ ngơ ngơ không xem trọng lời anh nói, có lẽ anh phải cứng rắn hơn với cô rồi.
Tiểu Hy đi vào căn phòng sau cùng, cô gái tóc vàng kia hình như không thích cô cho lắm chưa gì đã tặng cho cô một ánh mắt không hề thiện cảm. Tiểu Hy không mảy may quan tâm đứng trước bàn làm việc của Trần Đại nhẹ giọng.
"Anh cho gọi em."
Trần Đại tựa đầu ra sau ghế nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng: "Em có muốn tham gia vào chuyến hàng lần này không?"
Trần Đại vừa dứt lời, hai cô gái có mặt trong phòng đều mở to mắt kinh ngạc, Tiểu Hy siết nhẹ nắm tay nghi ngờ ẩn ý chứa trong câu hỏi của Trần Đại. Hắn ta đã điều tra thân phận của cô chưa? Liệu hắn có đang thử cô hay không?
Tiểu Hy bước tới mép bàn chống hai tay trịnh trọng hỏi Trần Đại: "Anh đang nói thật sao, anh không sợ em báo cảnh sát à?"
Câu hỏi ngây ngô của Tiểu Hy làm Trần Đại ngửa mặt cười lớn, cô gái này đúng là không biết sợ gì, cũng chẳng kiêng nể gì, khiến hắn rất thoải mái. Hắn đứng lên kề sát vào mặt cô hỏi nhỏ.
"Anh không sợ, em có sợ đi cùng anh không?"
Lâm Tố Tố đứng sau lưng Trần Đại lộ rõ vẻ không vui, cô ta bước tới can ngăn: "Anh à, đây không phải chuyện đùa."
Trần Đại không để tâm người bên cạnh nói gì, chỉ chú ý vào biểu cảm của Tiểu Hy, cô không tránh ánh mắt của hắn ngược lại còn rất thích thú.
"Lão đại, đây là anh nói, nếu anh nuốt lời em sẽ báo cảnh sát bắt anh." Tiểu Hy giương cao mắt đáp lại Trần Đại, không phải cô không sợ hắn, mà cô thấy trò chơi chết chóc này rất kịch tính, cô đi săn tin bao nhiêu năm chưa từng đặt chân sâu vào sào huyệt của bọn buôn hàng cấm này, lần này xem như là mở mang tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.