Chương 50: Trúng đạn.
Nhoxanh
11/09/2023
Cánh tay Triệu Tử Hiên chảy máu nhưng rất may chỉ bị thương ngoài da, anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Hy mờ mờ trong bóng tối chậc lưỡi một cái rồi nhặt khẩu súng lên đứng sau lưng cô dạy gấp khoá học bắn súng.
Hai tay Triệu Tử Hiên choàng qua người Tiểu Hy nắm chắc tay cầm súng của cô nhỏ giọng: "Cố định phần cán súng, ngón tay bóp hờ vị trí cò, tay còn lại bợ chắc phía dưới. Em không cần phải bắn, tránh gây thương tích cho bản thân, đi phía sau anh là được, anh bảo vệ em."
Tiểu Hy bị những lời này làm cho ngất ngây như ngã vào hầm rượu, cô xoay người nhịn không được hôn lên môi anh một cái làm Triệu Tử Hiên đỏ mặt.
"Anh giữ lấy đi, anh cần nó hơn em, em đi tìm Trần Đại, anh đi tìm Lâm Tố Tố đi nhưng mà không được đụng chạm gì với cô ta đó nhớ chưa, em đi đây." Tiểu Hy nhét lại khẩu súng vào túi quần Triệu Tử Hiên rồi chạy đi, cô không biết dùng súng thì lấy làm gì để anh không có vật hộ thân, nếu có lấy thì cũng tới chỗ Trần Đại mà lấy.
Triệu Tử Hiên ngây người nhìn vợ của mình hiểu chuyện đến bất ngờ, anh còn tưởng cô sợ đến gào khóc rồi không ngờ lại cô mạnh mẽ tới như vậy. Tình thế lúc này tuy nguy hiểm nhưng cô ấy chắc chắn sẽ được an toàn vì người của hai bang không bắn nhau, đồng đội của anh cũng sẽ không bắt cô, đành phải nghĩ đến đại cuộc trước vậy.
Triệu Tử Hiên chạy đi tìm Lâm Tố Tố, lúc nguy cấp như thế này rất thích hợp để lấy lòng người phụ nữ diêm dúa kia.
...
Tiểu Hy chạy băng băng qua mấy hàng cao su được đánh số từ thấp tới cao, trời quá tối khiến cô không nhìn rõ được thứ gì, mất một lúc rất lâu cô mới tìm thấy Trần Đại nấp ở thân cây to nhất. Cô quan sát xung quanh rồi chạy ù tới ngồi xuống dưới hai chân của hắn khẽ nói.
"Lão đại, em tới bảo vệ cho anh đây."
Trần Đại rủ mắt nhìn chóp đầu của Tiểu Hy ở phía dưới, hắn bật cười vết sẹo trên trán cũng nhăn theo. Một khắc trước hắn còn nghĩ liệu cô có phải là gián điệp hay không, bây giờ cô lại chạy tới đây tự giải oan cho mình rồi.
Trần Đại thả khẩu Desert Eagle màu bạc của mình rơi xuống giữa đầu gối của Tiểu Hy: "Cho em."
Tiểu Hy mở to hai mắt không tin được Trần Đại thật sự cho mình vũ khí duy nhất của hắn hiện tại, cô cầm khẩu súng đứng lên cười tươi: "Em sẽ đưa anh thoát khỏi chỗ này." Súng của chồng cô không thể lấy nhưng súng của người này cô phải cầm, vì mạng của cô bây giờ phụ thuộc vào hắn.
Tiếng súng vẫn vang lên văng vẳng trong khu rừng, Tiểu Hy nắm tay Trần Đại kéo hắn chạy đi như gà mẹ bảo vệ gà con. Trần Đại cũng phó mặc số phận của mình cho cô gái phía trước, dù bản thân hắn biết cách của cô có rất nhiều rủi ro.
Bạch Tôn nói sẽ đợi ở bìa rừng phía đông, đồng đội của chồng cô nhất định sẽ chừa đường cho cô chạy, nhiệm vụ của cô bây giờ chỉ cần xác định đúng hướng đông là hướng nào mà thôi.
Tiểu Hy vừa chạy vừa ôn lại kiến thức địa lý, âm thanh từ bộ loa kêu gọi đầu hàng của cảnh sát làm cô mất tập trung, một tiếng súng vang lên sát bên tai, cô quay người trừng mắt xô Trần Đại ngã ra phía sau, bản thân cô cũng tránh đi nhưng rất tiếc là không kịp.
Viên đạn không có mắt găm thẳng vào cánh tay của Tiểu Hy, máu tươi chảy dọc xuống bàn tay cô khiến cô xay xẩm. Trần Đại lồm cồm ngồi dậy kéo cô nấp sau bụi rậm sát phía ngoài bìa rừng, nhanh tay xé vạt áo băng lại vết thương cho cô.
Hắn không ngờ cô gái nhỏ này vừa cứu hắn một mạng, còn khiến bản thân bị thương, tên gian tế kia không thể nào là cô được.
Tiểu Hy cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức truyền từ cánh tay chạy ngược lên đỉnh đầu, đây đã là lần thứ hai cô bị trúng đạn, cả hai lần đều đau đớn như nhau nhưng lần này khác ở chỗ cô không đăng xuất qua một thế giới khác.
Trán của Tiểu Hy rịn mồ hôi, môi tái nhợt rít khẽ một tiếng, Trần Đại đau lòng muốn bế thốc cô lên chạy đi nhưng cô lại gượng đứng dậy kiên cường nói: "Lão đại nhanh lên, em đưa anh ra khỏi chỗ này, đám người đó dữ tợn quá."
Trần Đại bị câu nói này đánh thẳng một gậy vỡ tan tành trái tim sắt đá, đám người đi bên cạnh hắn bao nhiêu năm nay chủ yếu là dựa dẫm vào hắn, vô duyên vô cớ lại xuất hiện một cô gái liều lĩnh bất chấp bản thân bảo vệ cho hắn, cảm giác này kể cả mẹ hắn cũng không tạo ra được.
Tiểu Hy cắn răng mò mẫm bàn tay của Trần Đại tiếp tục chạy đi, cô mà biết kẻ nào bắn trúng cô thì cô sẽ bẻ tay hắn ra từng khúc rồi ném cho cá mập ăn, đau chết cô rồi, ngày đầu ra trận đã dính đạn, còn phải khoác áo choàng làm hiệp sĩ cho một tên tội phạm, điên thật rồi.
Hai người chạy ra khỏi bìa rừng, phía ngoài cỏ mọc um tùm che khuất tầm nhìn của họ. Trần Đại đi trước tạo lối đi của Tiểu Hy, chừng 50m đã thấy xe của Hàn Đăng Kỳ và Bạch Tôn đậu đằng trước.
Trần Đại bế Tiểu Hy vượt qua đoạn đường đất hướng về phía chiếc xe, Hàn Đăng Kỳ nhìn thấy vội vã xuống hỗ trợ, giây phút thấy cánh tay của Tiểu Hy đầy máu hắn hoảng loạn như chính mình bị thương hỏi liên tục.
"Tiểu Hy bị làm sao vậy, là ai đã bắn cô ấy, ngoài chỗ này ra còn chỗ nào nữa hay không?"
Trần Đại ghét nhất là có kẻ lải nhải bên tai, hắn đặt Tiểu Hy nằm xuống xe rồi quát lên: "Im ngay, khởi động xe đi."
Hàn Đăng Kỳ siết chặt nắm tay ức đến đỏ lừ hai mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái, Bạch Tôn ngồi ở ghế phụ lén nhìn ra phía sau, sống lưng anh lạnh toát khi nghĩ đến viễn cảnh trung úy biết vợ của anh ấy bị thương, tiêu rồi.
Xe của Hàn Đăng Kỳ vừa rời đi thì Triệu Tử Hiên cùng Lâm Tố Tố cũng rời khỏi bìa rừng leo lên chiếc xe còn lại. Anh nhìn về bóng tối phía sau lưng lo lắng không biết Tiểu Hy đã rời khỏi khu rừng chưa, Lâm Tố Tố kéo tay anh giục. "Nhanh lên, bọn cớm sắp đuổi tới rồi."
Tên tóc đỏ lái xe cũng thò đầu ra ngoài hối thúc: "Lão đại về trước rồi, đại tẩu bị thương, chúng ta còn không về nhanh anh ấy sẽ xử tội từng người đó."
Triệu Tử Hiên quay đầu nhíu mày khó chịu: "Đại tẩu?"
Tên tóc đỏ chậc lưỡi giải thích qua loa: "Là Trương Tiểu Hy đó, cô ta bị bắn rồi không biết có nặng không."
Trước giờ trong Hắc Miêu ai cũng biết lão đại là tay sát gái chính hiệu nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh vì người phụ nữ nào, hôm nay anh ấy lo lắng cho Trương Tiểu Hy như vậy thì có lẽ anh ấy đã chọn vợ cho mình xong rồi, chuyện gọi Trương Tiểu Hy một tiếng "đại tẩu" không sớm thì muộn thôi.
Triệu Tử Hiên nghe Tiểu Hy bị thương lòng cồn cào như lửa đốt, anh phóng lên xe hối tài xế đi nhanh một chút. Anh đã dặn đi dặn lại Từ Nậm là không được làm cô ấy bị thương, sao mới rời khỏi anh có một chút lại xảy ra chuyện rồi? Đã vậy người khác còn ngang nhiên nhận cô là đại tẩu, điên mất thôi.
Hai tay Triệu Tử Hiên choàng qua người Tiểu Hy nắm chắc tay cầm súng của cô nhỏ giọng: "Cố định phần cán súng, ngón tay bóp hờ vị trí cò, tay còn lại bợ chắc phía dưới. Em không cần phải bắn, tránh gây thương tích cho bản thân, đi phía sau anh là được, anh bảo vệ em."
Tiểu Hy bị những lời này làm cho ngất ngây như ngã vào hầm rượu, cô xoay người nhịn không được hôn lên môi anh một cái làm Triệu Tử Hiên đỏ mặt.
"Anh giữ lấy đi, anh cần nó hơn em, em đi tìm Trần Đại, anh đi tìm Lâm Tố Tố đi nhưng mà không được đụng chạm gì với cô ta đó nhớ chưa, em đi đây." Tiểu Hy nhét lại khẩu súng vào túi quần Triệu Tử Hiên rồi chạy đi, cô không biết dùng súng thì lấy làm gì để anh không có vật hộ thân, nếu có lấy thì cũng tới chỗ Trần Đại mà lấy.
Triệu Tử Hiên ngây người nhìn vợ của mình hiểu chuyện đến bất ngờ, anh còn tưởng cô sợ đến gào khóc rồi không ngờ lại cô mạnh mẽ tới như vậy. Tình thế lúc này tuy nguy hiểm nhưng cô ấy chắc chắn sẽ được an toàn vì người của hai bang không bắn nhau, đồng đội của anh cũng sẽ không bắt cô, đành phải nghĩ đến đại cuộc trước vậy.
Triệu Tử Hiên chạy đi tìm Lâm Tố Tố, lúc nguy cấp như thế này rất thích hợp để lấy lòng người phụ nữ diêm dúa kia.
...
Tiểu Hy chạy băng băng qua mấy hàng cao su được đánh số từ thấp tới cao, trời quá tối khiến cô không nhìn rõ được thứ gì, mất một lúc rất lâu cô mới tìm thấy Trần Đại nấp ở thân cây to nhất. Cô quan sát xung quanh rồi chạy ù tới ngồi xuống dưới hai chân của hắn khẽ nói.
"Lão đại, em tới bảo vệ cho anh đây."
Trần Đại rủ mắt nhìn chóp đầu của Tiểu Hy ở phía dưới, hắn bật cười vết sẹo trên trán cũng nhăn theo. Một khắc trước hắn còn nghĩ liệu cô có phải là gián điệp hay không, bây giờ cô lại chạy tới đây tự giải oan cho mình rồi.
Trần Đại thả khẩu Desert Eagle màu bạc của mình rơi xuống giữa đầu gối của Tiểu Hy: "Cho em."
Tiểu Hy mở to hai mắt không tin được Trần Đại thật sự cho mình vũ khí duy nhất của hắn hiện tại, cô cầm khẩu súng đứng lên cười tươi: "Em sẽ đưa anh thoát khỏi chỗ này." Súng của chồng cô không thể lấy nhưng súng của người này cô phải cầm, vì mạng của cô bây giờ phụ thuộc vào hắn.
Tiếng súng vẫn vang lên văng vẳng trong khu rừng, Tiểu Hy nắm tay Trần Đại kéo hắn chạy đi như gà mẹ bảo vệ gà con. Trần Đại cũng phó mặc số phận của mình cho cô gái phía trước, dù bản thân hắn biết cách của cô có rất nhiều rủi ro.
Bạch Tôn nói sẽ đợi ở bìa rừng phía đông, đồng đội của chồng cô nhất định sẽ chừa đường cho cô chạy, nhiệm vụ của cô bây giờ chỉ cần xác định đúng hướng đông là hướng nào mà thôi.
Tiểu Hy vừa chạy vừa ôn lại kiến thức địa lý, âm thanh từ bộ loa kêu gọi đầu hàng của cảnh sát làm cô mất tập trung, một tiếng súng vang lên sát bên tai, cô quay người trừng mắt xô Trần Đại ngã ra phía sau, bản thân cô cũng tránh đi nhưng rất tiếc là không kịp.
Viên đạn không có mắt găm thẳng vào cánh tay của Tiểu Hy, máu tươi chảy dọc xuống bàn tay cô khiến cô xay xẩm. Trần Đại lồm cồm ngồi dậy kéo cô nấp sau bụi rậm sát phía ngoài bìa rừng, nhanh tay xé vạt áo băng lại vết thương cho cô.
Hắn không ngờ cô gái nhỏ này vừa cứu hắn một mạng, còn khiến bản thân bị thương, tên gian tế kia không thể nào là cô được.
Tiểu Hy cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức truyền từ cánh tay chạy ngược lên đỉnh đầu, đây đã là lần thứ hai cô bị trúng đạn, cả hai lần đều đau đớn như nhau nhưng lần này khác ở chỗ cô không đăng xuất qua một thế giới khác.
Trán của Tiểu Hy rịn mồ hôi, môi tái nhợt rít khẽ một tiếng, Trần Đại đau lòng muốn bế thốc cô lên chạy đi nhưng cô lại gượng đứng dậy kiên cường nói: "Lão đại nhanh lên, em đưa anh ra khỏi chỗ này, đám người đó dữ tợn quá."
Trần Đại bị câu nói này đánh thẳng một gậy vỡ tan tành trái tim sắt đá, đám người đi bên cạnh hắn bao nhiêu năm nay chủ yếu là dựa dẫm vào hắn, vô duyên vô cớ lại xuất hiện một cô gái liều lĩnh bất chấp bản thân bảo vệ cho hắn, cảm giác này kể cả mẹ hắn cũng không tạo ra được.
Tiểu Hy cắn răng mò mẫm bàn tay của Trần Đại tiếp tục chạy đi, cô mà biết kẻ nào bắn trúng cô thì cô sẽ bẻ tay hắn ra từng khúc rồi ném cho cá mập ăn, đau chết cô rồi, ngày đầu ra trận đã dính đạn, còn phải khoác áo choàng làm hiệp sĩ cho một tên tội phạm, điên thật rồi.
Hai người chạy ra khỏi bìa rừng, phía ngoài cỏ mọc um tùm che khuất tầm nhìn của họ. Trần Đại đi trước tạo lối đi của Tiểu Hy, chừng 50m đã thấy xe của Hàn Đăng Kỳ và Bạch Tôn đậu đằng trước.
Trần Đại bế Tiểu Hy vượt qua đoạn đường đất hướng về phía chiếc xe, Hàn Đăng Kỳ nhìn thấy vội vã xuống hỗ trợ, giây phút thấy cánh tay của Tiểu Hy đầy máu hắn hoảng loạn như chính mình bị thương hỏi liên tục.
"Tiểu Hy bị làm sao vậy, là ai đã bắn cô ấy, ngoài chỗ này ra còn chỗ nào nữa hay không?"
Trần Đại ghét nhất là có kẻ lải nhải bên tai, hắn đặt Tiểu Hy nằm xuống xe rồi quát lên: "Im ngay, khởi động xe đi."
Hàn Đăng Kỳ siết chặt nắm tay ức đến đỏ lừ hai mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái, Bạch Tôn ngồi ở ghế phụ lén nhìn ra phía sau, sống lưng anh lạnh toát khi nghĩ đến viễn cảnh trung úy biết vợ của anh ấy bị thương, tiêu rồi.
Xe của Hàn Đăng Kỳ vừa rời đi thì Triệu Tử Hiên cùng Lâm Tố Tố cũng rời khỏi bìa rừng leo lên chiếc xe còn lại. Anh nhìn về bóng tối phía sau lưng lo lắng không biết Tiểu Hy đã rời khỏi khu rừng chưa, Lâm Tố Tố kéo tay anh giục. "Nhanh lên, bọn cớm sắp đuổi tới rồi."
Tên tóc đỏ lái xe cũng thò đầu ra ngoài hối thúc: "Lão đại về trước rồi, đại tẩu bị thương, chúng ta còn không về nhanh anh ấy sẽ xử tội từng người đó."
Triệu Tử Hiên quay đầu nhíu mày khó chịu: "Đại tẩu?"
Tên tóc đỏ chậc lưỡi giải thích qua loa: "Là Trương Tiểu Hy đó, cô ta bị bắn rồi không biết có nặng không."
Trước giờ trong Hắc Miêu ai cũng biết lão đại là tay sát gái chính hiệu nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh vì người phụ nữ nào, hôm nay anh ấy lo lắng cho Trương Tiểu Hy như vậy thì có lẽ anh ấy đã chọn vợ cho mình xong rồi, chuyện gọi Trương Tiểu Hy một tiếng "đại tẩu" không sớm thì muộn thôi.
Triệu Tử Hiên nghe Tiểu Hy bị thương lòng cồn cào như lửa đốt, anh phóng lên xe hối tài xế đi nhanh một chút. Anh đã dặn đi dặn lại Từ Nậm là không được làm cô ấy bị thương, sao mới rời khỏi anh có một chút lại xảy ra chuyện rồi? Đã vậy người khác còn ngang nhiên nhận cô là đại tẩu, điên mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.