Chương 104: Chỉ số thông minh nghiền ép (1)
Vị Hi Sơ Hiểu
30/10/2017
"Nàng đặc biệt như
vậy, không giống những nữ nhân kia chỉ biết quyến rũ dụ dỗ nam nhân.
Nàng thông minh, nàng dũng cảm, nàng bình tĩnh, từng việc từng việc đều
hấp dẫn ta sâu sắc."
Địch Phỉ Nhiên nói xong còn liếc mắt đưa tình, Hạ Triều Ca nghe xong cả người nổi da gà.
Lời này quả thực êm tai, nhưng phải xem là ai đang nghe, Hạ Triều Ca nàng tuyệt đối sẽ không cảm kích, còn đặc biệt phản cảm.
Địch Phỉ Nhiên thấy vẻ mặt hờ hững của Hạ Triều Ca, hắn cũng không giận không buồn, một mình châm một ly rượu.
"Ta mời nàng một chén." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
"Nếu như nàng nguyện ý theo ta, ta nguyện lấy giang sơn Càng quốc này làm sính lễ, hứa cho nàng một đời không lo không nghĩ."
"Đa tạ ý tốt của tam hoàng tử, ta chỉ là một thảo dân bình thường, không chịu nổi ưu đãi này." Hạ Triều Ca lạnh mặt cự tuyệt.
Địch Phỉ Nhiên than nhẹ một tiếng, hắn nói: "Ta biết nàng sẽ không tin ta, trong lòng nàng còn chứa Hề Minh Húc."
Hạ Triều Ca sững sờ, đầu óc tên Địch Phỉ Nhiên này cũng có hố hả?
Tụng mấy cái lời thoại phim tình cảm cẩu huyết lúc 8 giờ thì thôi đi, còn kéo Hề Minh Húc qua, quả thực không thể nhịn nữa!
"Chỉ là, nàng nhớ hắn, nhưng hắn chưa chắc nhìn tới nàng." Địch Phỉ Nhiên vừa đổi chủ đề, liền hứng thú hỏi: "Có muốn biết hôm nay hắn làm gì hay không?"
Hai mắt Hạ Triều Ca sáng ngời, đúng là muốn thật.
"Nàng xem, vừa nói đến hắn, vẻ mặt nàng liền khác biệt, quả nhiên nàng đã trao tim cho hắn, chỉ sợ việc hắn làm sẽ khiến nàng đau lòng đó."
Địch Phỉ Nhiên khẽ thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
Trong lòng Hạ Triều Ca rơi lộp bộp, Hề Minh Húc làm cái gì?
"Ta không đành lòng tổn thương nàng, nhưng ta phải để nàng thấy rõ bộ mặt thật của hắn, đỡ cho nàng toàn tâm toàn ý với hắn, đổi lại sự vứt bỏ như giày rách của hắn."
Nói nhảm nhiều quá, ngươi nói thật dùm cái đi! Hạ Triều Ca tức giận!
Trên mặt nàng xuất hiện vài phần khẩn trương lại chờ mong, chờ Địch Phỉ Nhiên nói xong.
"Hôm nay hắn đánh hạ một quân doanh phòng ngự bên trái của ta, giết ba nghìn Càng quân của ta." Hai đầu mày của Địch Phỉ Nhiên lộ ra một tia oán hận.
Hạ Triều Ca trừng lớn hai mắt, kinh ngạc không thôi, bàn tay run rẩy nắm chặt một chỗ.
"Hắn biết rất rõ nàng ở trong tay ta, vẫn còn dám đánh phòng doanh bên trái của ta, đây là muốn khiến ta tức giận, để cho ta giết nàng sao? Hay là hắn căn bản không quan tâm tới sự sống chết của nàng?"
Hạ Triều Ca bỗng nhiên đứng lên, nàng không thể tin liều mạng lắc đầu.
"Không, không có khả năng, hắn sẽ không đối với ta như thế. Ta bày mưu tính kế cho hắn, ta cứu mạng hắn, hắn sẽ không thể không màng tới ta, ngài gạt ta!"
"Không có khả năng? Hắn ước gì ta bắt nàng đi tế đại kỳ Càng quân của ta, nâng cao sĩ khí!" Địch Phỉ Nhiên đứng lên, tới gần Hạ Triều Ca.
"Sẽ không đâu, nhất định là ngài gạt ta!" Hạ Triều Ca triệt để rối loạn.
"Lý Thành, ngươi vào đây."
Một người từ ngoài lều đi vào, trên người có vài vết máu, trên mặt còn có một vết sẹo rất sâu, vừa nhìn liền biết là mới bị hôm nay.
"Tham kiến tam hoàng tử "
"Nói đi, tình huống hiện nay của phòng doanh phía trái là gì?"
"Hồi tam hoàng tử, trừ ti chức giả chết tránh được một kiếp, còn lại toàn quân bị diệt!"
Lý Thành nói xong cực kì kích động, giọng đều khàn đi, căn bản không giống như giả bộ.
"Là Hề Minh Húc cầm đầu, bất quá thần thấy sắc mặt hắn hôm nay có chút tái nhợt, nhất định là ngày hôm qua bị vây quét đã bị thương nặng. Đặc biệt là trên mu bàn tay trái của hắn, còn có một vết thương rất sâu."
Trong lòng Hạ Triều Ca run lên, nói cẩn thận tới mức này, sẽ không phải giả.
"Lui xuống đi." Địch Phỉ Nhiên phất tay một cái cho Lý Thành rời khỏi.
"Nàng cũng nghe thấy rồi chứ?"
Địch Phỉ Nhiên nói xong còn liếc mắt đưa tình, Hạ Triều Ca nghe xong cả người nổi da gà.
Lời này quả thực êm tai, nhưng phải xem là ai đang nghe, Hạ Triều Ca nàng tuyệt đối sẽ không cảm kích, còn đặc biệt phản cảm.
Địch Phỉ Nhiên thấy vẻ mặt hờ hững của Hạ Triều Ca, hắn cũng không giận không buồn, một mình châm một ly rượu.
"Ta mời nàng một chén." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
"Nếu như nàng nguyện ý theo ta, ta nguyện lấy giang sơn Càng quốc này làm sính lễ, hứa cho nàng một đời không lo không nghĩ."
"Đa tạ ý tốt của tam hoàng tử, ta chỉ là một thảo dân bình thường, không chịu nổi ưu đãi này." Hạ Triều Ca lạnh mặt cự tuyệt.
Địch Phỉ Nhiên than nhẹ một tiếng, hắn nói: "Ta biết nàng sẽ không tin ta, trong lòng nàng còn chứa Hề Minh Húc."
Hạ Triều Ca sững sờ, đầu óc tên Địch Phỉ Nhiên này cũng có hố hả?
Tụng mấy cái lời thoại phim tình cảm cẩu huyết lúc 8 giờ thì thôi đi, còn kéo Hề Minh Húc qua, quả thực không thể nhịn nữa!
"Chỉ là, nàng nhớ hắn, nhưng hắn chưa chắc nhìn tới nàng." Địch Phỉ Nhiên vừa đổi chủ đề, liền hứng thú hỏi: "Có muốn biết hôm nay hắn làm gì hay không?"
Hai mắt Hạ Triều Ca sáng ngời, đúng là muốn thật.
"Nàng xem, vừa nói đến hắn, vẻ mặt nàng liền khác biệt, quả nhiên nàng đã trao tim cho hắn, chỉ sợ việc hắn làm sẽ khiến nàng đau lòng đó."
Địch Phỉ Nhiên khẽ thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
Trong lòng Hạ Triều Ca rơi lộp bộp, Hề Minh Húc làm cái gì?
"Ta không đành lòng tổn thương nàng, nhưng ta phải để nàng thấy rõ bộ mặt thật của hắn, đỡ cho nàng toàn tâm toàn ý với hắn, đổi lại sự vứt bỏ như giày rách của hắn."
Nói nhảm nhiều quá, ngươi nói thật dùm cái đi! Hạ Triều Ca tức giận!
Trên mặt nàng xuất hiện vài phần khẩn trương lại chờ mong, chờ Địch Phỉ Nhiên nói xong.
"Hôm nay hắn đánh hạ một quân doanh phòng ngự bên trái của ta, giết ba nghìn Càng quân của ta." Hai đầu mày của Địch Phỉ Nhiên lộ ra một tia oán hận.
Hạ Triều Ca trừng lớn hai mắt, kinh ngạc không thôi, bàn tay run rẩy nắm chặt một chỗ.
"Hắn biết rất rõ nàng ở trong tay ta, vẫn còn dám đánh phòng doanh bên trái của ta, đây là muốn khiến ta tức giận, để cho ta giết nàng sao? Hay là hắn căn bản không quan tâm tới sự sống chết của nàng?"
Hạ Triều Ca bỗng nhiên đứng lên, nàng không thể tin liều mạng lắc đầu.
"Không, không có khả năng, hắn sẽ không đối với ta như thế. Ta bày mưu tính kế cho hắn, ta cứu mạng hắn, hắn sẽ không thể không màng tới ta, ngài gạt ta!"
"Không có khả năng? Hắn ước gì ta bắt nàng đi tế đại kỳ Càng quân của ta, nâng cao sĩ khí!" Địch Phỉ Nhiên đứng lên, tới gần Hạ Triều Ca.
"Sẽ không đâu, nhất định là ngài gạt ta!" Hạ Triều Ca triệt để rối loạn.
"Lý Thành, ngươi vào đây."
Một người từ ngoài lều đi vào, trên người có vài vết máu, trên mặt còn có một vết sẹo rất sâu, vừa nhìn liền biết là mới bị hôm nay.
"Tham kiến tam hoàng tử "
"Nói đi, tình huống hiện nay của phòng doanh phía trái là gì?"
"Hồi tam hoàng tử, trừ ti chức giả chết tránh được một kiếp, còn lại toàn quân bị diệt!"
Lý Thành nói xong cực kì kích động, giọng đều khàn đi, căn bản không giống như giả bộ.
"Là Hề Minh Húc cầm đầu, bất quá thần thấy sắc mặt hắn hôm nay có chút tái nhợt, nhất định là ngày hôm qua bị vây quét đã bị thương nặng. Đặc biệt là trên mu bàn tay trái của hắn, còn có một vết thương rất sâu."
Trong lòng Hạ Triều Ca run lên, nói cẩn thận tới mức này, sẽ không phải giả.
"Lui xuống đi." Địch Phỉ Nhiên phất tay một cái cho Lý Thành rời khỏi.
"Nàng cũng nghe thấy rồi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.