Chương 227: Tân đế đăng cơ (1)
Vị Hi Sơ Hiểu
09/12/2017
Tiếng chén trà vỡ vụn thanh thúy vang lên nổi bật trong ngự thư phòng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Thanh Yên.
Vẻ mặt Doãn An Nhiên và Mạnh Tử Nam kinh ngạc, vẻ mặt Quân Bắc Hàn ghét bỏ khinh bỉ, chỉ có Mạch Lưu Thương mỉm cười, trầm tĩnh lại bao dung.
Mạch Lưu Thương quả thực rất đẹp, đẹp kinh khủng.
Da thịt trắng nõn non mịn, khuôn mặt tinh xảo như là một khối mỹ ngọc.
Mũi cao thẳng, đôi môi tinh tế hợp với cặp mắt hồ ly khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.
Mộ Thanh Yên làm sao cũng thật không ngờ, lục trà nữ Dao Cơ an bài gian phu, lại chính là nhà nàng hồ ly nhà nàng!
Hơn nữa, vẻ mặt hồ ly nhìn nàng, còn có nụ cười ở khóe miệng hắn, hết thảy đều nói rõ hắn chính là hồ ly.
Không phải chuyển thế, không đầu thai, chính là hồ ly Thanh Khâu gian trá giảo hoạt lại phúc hắc!
Một cảm giác thân thiết quen thuộc tự nhiên sinh ra, Mộ Thanh Yên suýt chút nữa không nhịn được xông lên, đem hết ủy khuất oán hận cùng khổ cực phát tiết ra.
Trong lúc nhất thời, Mộ Thanh Yên cứ sững sờ nhìn Mạch Lưu Thương như vậy, mà Mạch Lưu Thương cũng mỉm cười nhìn Mộ Thanh Yên.
Ba người còn lại đã hoa hoa lệ lệ bị bơ rồi!
Liếc mắt nhìn liền thấy giống như một đôi tình lữ mặt dày liếc mắt đưa tình, lớn mật trực tiếp khiến người ta thật xấu hổ.
Đại tướng quân Doãn An Nhiên ước chừng chừng hai mươi tuổi, tuổi còn nhỏ, phong nhã hào hoa, lúc này vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, lẳng lặng xem cuộc vui.
Thái phó Mạnh Tử Nam có chút không nhịn được, ông ta thổi râu mép hoa râm đến mấy lần, sắc mặt hết sức nôn nóng khó coi.
Tiên đế chân trước mới vừa đi, kẻ này chân sau liền không chịu nổi tịch mịch muốn thông đồng với thừa tướng?
Hai người này ánh mắt thông đồng trần trụi luôn kìa!
Đồi phong bại tục, thói đời bây giờ quả thực không ra thể thống gì!
Mạnh Tử Nam nôn nóng dựng râu trừng mắt, lòng như lửa đốt.
Mà sắc mặt Quân Bắc Hàn bên cạnh Mộ Thanh Yên thì hoàn toàn đen xuống.
Sắc mặt hắn khó coi trừng Mộ Thanh Yên, trong lòng có một cỗ tức giận khó hiểu xông lên đầu.
Đãng phụ này vừa mới đùa giỡn hắn, lại đi thông đồng thừa tướng, quả thực không biết liêm sỉ, quả thực đạo đức bại hoại, quả thực không thể nhịn được nữa!
Quân Bắc Hàn rất tức giận!
Hắn duỗi tay luồn xuống dưới bàn, dùng sức nhéo lên đùi thanh Mộ Thanh Yên một cái.
Mộ Thanh Yên bỗng nhiên thấy tê rần, thu tầm mắt lại, đảo mắt khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.
“Hoàng thượng, người có chuyện gì?”
Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu hỗn đản này, sợ thiên hạ không loạn, một ngày yên ắng là không an lòng sao?
“Thái hậu, chúng ta chẳng phải cần bắt đầu vào chủ đề chính sao?”
Quân Bắc Hàn cũng nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân hư hỏng này, vẫn còn dám tức giận? Là trách hắn cắt ngang nàng ta liếc mắt đưa tình với thừa tướng sao?
Đẹp thì ghê gớm lắm sao? Nam nhân đẹp phần lớn là không dùng được, đặc biệt là loại như thừa tướng này!
Trong lòng Quân Bắc Hàn phỉ nhổ Mộ Thanh Yên cùng Mạch Lưu Thương.
“Vậy thì vào vấn đề chính đi!”
Mộ Thanh Yên trợn mắt giận dữ nhìn Quân Bắc Hàn, quay đầu, thu liễm thần sắc, chậm rãi mở miệng.
“Tiên hoàng vừa mới về cõi tiên, tang lễ phải làm, tân hoàng phải lập tức đăng cơ, đại điển cũng cần chuẩn bị, không biết ba vị đại thần có ý kiến gì không?”
“Vi thần cho rằng, nước không thể một ngày không có vua, hai chuyện tang lễ của tiên hoàng và đăng cơ của tân hoàng, lúc này lấy lên ngôi làm đầu.”
Mạch Lưu Thương chậm rãi mở miệng, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Mộ Thanh Yên.
“Thừa tướng, hai chuyện tang lễ và đăng cơ có thể đồng thời chuẩn bị, cả triều văn võ đại thần không phải chỉ có một người mà không phân thân nổi.” Giọng Quân Bắc Hàn có chút bất thiện.
<> Đăng bởi: admin
Vẻ mặt Doãn An Nhiên và Mạnh Tử Nam kinh ngạc, vẻ mặt Quân Bắc Hàn ghét bỏ khinh bỉ, chỉ có Mạch Lưu Thương mỉm cười, trầm tĩnh lại bao dung.
Mạch Lưu Thương quả thực rất đẹp, đẹp kinh khủng.
Da thịt trắng nõn non mịn, khuôn mặt tinh xảo như là một khối mỹ ngọc.
Mũi cao thẳng, đôi môi tinh tế hợp với cặp mắt hồ ly khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.
Mộ Thanh Yên làm sao cũng thật không ngờ, lục trà nữ Dao Cơ an bài gian phu, lại chính là nhà nàng hồ ly nhà nàng!
Hơn nữa, vẻ mặt hồ ly nhìn nàng, còn có nụ cười ở khóe miệng hắn, hết thảy đều nói rõ hắn chính là hồ ly.
Không phải chuyển thế, không đầu thai, chính là hồ ly Thanh Khâu gian trá giảo hoạt lại phúc hắc!
Một cảm giác thân thiết quen thuộc tự nhiên sinh ra, Mộ Thanh Yên suýt chút nữa không nhịn được xông lên, đem hết ủy khuất oán hận cùng khổ cực phát tiết ra.
Trong lúc nhất thời, Mộ Thanh Yên cứ sững sờ nhìn Mạch Lưu Thương như vậy, mà Mạch Lưu Thương cũng mỉm cười nhìn Mộ Thanh Yên.
Ba người còn lại đã hoa hoa lệ lệ bị bơ rồi!
Liếc mắt nhìn liền thấy giống như một đôi tình lữ mặt dày liếc mắt đưa tình, lớn mật trực tiếp khiến người ta thật xấu hổ.
Đại tướng quân Doãn An Nhiên ước chừng chừng hai mươi tuổi, tuổi còn nhỏ, phong nhã hào hoa, lúc này vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, lẳng lặng xem cuộc vui.
Thái phó Mạnh Tử Nam có chút không nhịn được, ông ta thổi râu mép hoa râm đến mấy lần, sắc mặt hết sức nôn nóng khó coi.
Tiên đế chân trước mới vừa đi, kẻ này chân sau liền không chịu nổi tịch mịch muốn thông đồng với thừa tướng?
Hai người này ánh mắt thông đồng trần trụi luôn kìa!
Đồi phong bại tục, thói đời bây giờ quả thực không ra thể thống gì!
Mạnh Tử Nam nôn nóng dựng râu trừng mắt, lòng như lửa đốt.
Mà sắc mặt Quân Bắc Hàn bên cạnh Mộ Thanh Yên thì hoàn toàn đen xuống.
Sắc mặt hắn khó coi trừng Mộ Thanh Yên, trong lòng có một cỗ tức giận khó hiểu xông lên đầu.
Đãng phụ này vừa mới đùa giỡn hắn, lại đi thông đồng thừa tướng, quả thực không biết liêm sỉ, quả thực đạo đức bại hoại, quả thực không thể nhịn được nữa!
Quân Bắc Hàn rất tức giận!
Hắn duỗi tay luồn xuống dưới bàn, dùng sức nhéo lên đùi thanh Mộ Thanh Yên một cái.
Mộ Thanh Yên bỗng nhiên thấy tê rần, thu tầm mắt lại, đảo mắt khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.
“Hoàng thượng, người có chuyện gì?”
Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu hỗn đản này, sợ thiên hạ không loạn, một ngày yên ắng là không an lòng sao?
“Thái hậu, chúng ta chẳng phải cần bắt đầu vào chủ đề chính sao?”
Quân Bắc Hàn cũng nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân hư hỏng này, vẫn còn dám tức giận? Là trách hắn cắt ngang nàng ta liếc mắt đưa tình với thừa tướng sao?
Đẹp thì ghê gớm lắm sao? Nam nhân đẹp phần lớn là không dùng được, đặc biệt là loại như thừa tướng này!
Trong lòng Quân Bắc Hàn phỉ nhổ Mộ Thanh Yên cùng Mạch Lưu Thương.
“Vậy thì vào vấn đề chính đi!”
Mộ Thanh Yên trợn mắt giận dữ nhìn Quân Bắc Hàn, quay đầu, thu liễm thần sắc, chậm rãi mở miệng.
“Tiên hoàng vừa mới về cõi tiên, tang lễ phải làm, tân hoàng phải lập tức đăng cơ, đại điển cũng cần chuẩn bị, không biết ba vị đại thần có ý kiến gì không?”
“Vi thần cho rằng, nước không thể một ngày không có vua, hai chuyện tang lễ của tiên hoàng và đăng cơ của tân hoàng, lúc này lấy lên ngôi làm đầu.”
Mạch Lưu Thương chậm rãi mở miệng, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Mộ Thanh Yên.
“Thừa tướng, hai chuyện tang lễ và đăng cơ có thể đồng thời chuẩn bị, cả triều văn võ đại thần không phải chỉ có một người mà không phân thân nổi.” Giọng Quân Bắc Hàn có chút bất thiện.
<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.