Chương 265: Vũ lộ quân thiêm (5)
Vị Hi Sơ Hiểu
19/12/2017
Mộ Thanh Yên còn chưa hiểu tình hình, các phi tử phía dưới liền ta một câu ngươi một câu xâu xé nhau.
“Đúng rồi, tối hôm qua hoàng thượng lật thẻ bài của ta, dáng vẻ của người thật là ôn nhu, làm sao ta cũng không dám nghĩ đến ta lại là người thứ nhất.”
Nghiên phi che mặt cười khẽ, vẻ mặt hạnh phúc.
Ngày hôm qua Quân Bắc Hàn lật thẻ bài ư? Lâm hạnh Nghiên phi ư?
Thế cái tên tối hôm qua đánh nhau sấp mặt với nàng, ôm nàng một đêm là quỷ à?
Nghiên phi vừa nói xong, ba cặp mắt hâm mộ và ghen ghét liền hướng về phía nàng ta.
“Hoàng thượng từ trước đến nay luôn công bằng, vũ lộ quân thiêm, đêm nay có lẽ đến mấy tỷ muội chúng ta, nghĩ tới cũng thấy vui rồi.”
Tuệ phi đỏ mặt cười thẹn thùng.
Mộ Thanh Yên run một cái, sao nàng nghe tới bốn chữ “vũ lộ quân thiêm” này lại thấy kỳ quái ghê nhỉ?
Lần đầu tiên nàng mới bổ sung kiến thức, thì ra phi tử cầu sủng hạnh là thế này!
Thật đáng sợ, cả đời nàng cũng không làm ra được vẻ mặt này đâu.
“Ai nha, đáng tiếc gương mặt Lãnh phi chưa khỏi hẳn, không thể nào thị tẩm.”
Trác phi thêm mắm dặm muối châm chọc Lãnh Lâm Sương.
Lãnh Lâm Sương tối sầm mặt, nhíu mày nói: “Ngày hôm qua hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò ta dưỡng thương cho tốt, vết thương khá một chút liền để ta hầu hạ người. Đến chỗ tỷ tỷ bất quá là làm theo khuôn phép thôi.”
Nói xong, Lãnh Lâm Sương cười mười phần đắc ý.
Mộ Thanh Yên thở dài một hơi, nếu Nam Phương Xích Đế thấy nữ nhi nhà mình đang tranh sủng cùng một đám người phàm, không biết có tức giận đến thất khiếu bốc khói luôn không nữa.
Mộ Thanh Yên hăng hái nhìn bốn người phía dưới châm chọc lẫn nhau, giương cung bạt kiếm.
Quả nhiên, nữ nhân hậu cung xâu xé nhau là đáng sợ nhất.
“Ầy, thật ra các vị tỷ tỷ cũng không cần hâm mộ ta, hầu hạ hoàng thượng cũng rất mệt người, lúc này, người ta còn đau đây này.”
” Tối hôm qua Nghiên phi thị tẩm?”
Mộ Thanh Yên bỗng nhiên chen vào một câu.
Nàng thấy Nghiên phi miêu tả tiêu hồn như vậy, thật muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hồi thái hậu nương nương, đúng ạ.”
“Vậy ngươi có thấy cái bớt trên người hoàng thượng không?”
Nghiên phi sững sờ, một hồi sau gật đầu, nàng nói: “Thấy ạ.”
Nói xong nàng ta cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng: “Thái hậu sao lại hỏi vấn đề như vậy, thật là xấu hổ.”
“Nghiên phi không cần xấu hổ, các ngươi đều có cơ hội nhìn thấy.”
Mộ Thanh Yên nói xong, phía dưới cười duyên mấy trận.
Mộ Thanh Yên đỡ trán, Quân Bắc Hàn làm gì có cái bớt nào, Nghiên phi này hình như không biết bị ai ngủ, dáng vẻ cũng không thấy luôn.
Cũng không biết sau khi nàng ta biết chân tướng, có xấu hổ đến mức nhảy sông tự sát không nữa.
Thằng ranh Quân Bắc Hàn này, thiệt là làm loạn mà.
Bốn phi tử phía dưới vẫn còn ngươi một lời ta một lời, xâu xé tranh sủng.
Trong lòng Mộ Thanh Yên chua xót, người bị giày vò là nàng đây biết không hả?
Nàng còn chưa lên tiếng mà phía dưới đã liến thoắng không ngừng, thiệt mệt tim ghê.
Các nàng lại xâu xé nhau một trận, rốt cuộc ý thức được còn có thái hậu Mộ Thanh Yên tồn tại.
” Dường như tinh thần thái hậu không tốt ạ?”
Mộ Thanh Yên tan nát cõi lòng, nếu không thì sao? Các ngươi không bị giày vò đương nhiên tinh thần tốt rồi.
” Gần đây thân thể ai gia khó chịu.”
“Vậy sau này người cần phải chú ý thân thể ạ.”
“Ồ, thái hậu, sao trên cổ người lại sưng một cục vậy?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, duỗi tay sờ, quả nhiên có một cục sưng.
Trong nháy mắt nàng liền đen mặt, Quân Bắc Hàn dám thừa dịp nàng ngủ mà trồng dâu tây* cho nàng!
* vết hôn như hình trái dâu tây ý :v
“Thái hậu, không phải người bị thứ gì cắn chứ?”
“Sưng to lắm, thứ gì đáng sợ như vậy?”
“Đúng vậy, thái hậu có cần gọi ngự y không ạ, ngọc thể của người rất quan trọng đấy.”
“. . .”
<< Nhi lầy: k có thịt đâu nhé, lâu lâu hố cả nhà một chút hí hí:v tác giả k rải thịt nhưng rải thính cũng hơi bị nhiều đấy :))))) Càng đọc càng thấy “quàng thượng” thiệt lầy mà dễ thương nữa ^^ Nữ phụ của chúng ta vẫn ATSM k giảm chút nào, thiệt tội. Đọc cmt thấy có bạn bảo phần này giống truyện “…..”, lặn lội đi đọc mấy chương và khẳng định là không giống đâu nha, “quàng thượng” của chúng ta gian xảo và đáng iu hơn nhiều hehe (pr lố quá, tém tém lại chút :>). Sẵn đây Nhi muốn nhắn nhủ một chút quy định nhỏ ở hố của Nhi cho mọi người biết nhé:
Không post link web khác với bất cứ lí do gì. Không phải Nhi sợ mem bỏ đi đọc chỗ khác gì gì đó mà chỉ thấy ở nhà này post link nhà khác là rất không tôn trọng chủ nhà. Nhi biết các bạn chỉ có ý tốt post link cv để ai thích thì đọc trước, tuy nhiên “Nhi thần kinh” không thích việc này nên mọi người thông cảm nhé ^^ Xin đừng giục chương mới. Nhi rất bận và việc edit này không giúp Nhi kiếm được một xu nào hết, thậm chí mắt vừa lên độ phải làm kính đây T.T ( tui nghèo lắm rồi). Sự ủng hộ của mọi người là thứ duy nhất giúp Nhi tiếp tục công việc này, nên mọi người hiểu cho nỗi khổ của editor nhé ^^
Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau nắm tay lấp được cái hố này ^^
Lảm nhảm quá nhiều rồi, thôi sẵn lảm nhảm câu cuối: sắp Noel rồi có ai có quà cho tui không?>> Đăng bởi: admin
“Đúng rồi, tối hôm qua hoàng thượng lật thẻ bài của ta, dáng vẻ của người thật là ôn nhu, làm sao ta cũng không dám nghĩ đến ta lại là người thứ nhất.”
Nghiên phi che mặt cười khẽ, vẻ mặt hạnh phúc.
Ngày hôm qua Quân Bắc Hàn lật thẻ bài ư? Lâm hạnh Nghiên phi ư?
Thế cái tên tối hôm qua đánh nhau sấp mặt với nàng, ôm nàng một đêm là quỷ à?
Nghiên phi vừa nói xong, ba cặp mắt hâm mộ và ghen ghét liền hướng về phía nàng ta.
“Hoàng thượng từ trước đến nay luôn công bằng, vũ lộ quân thiêm, đêm nay có lẽ đến mấy tỷ muội chúng ta, nghĩ tới cũng thấy vui rồi.”
Tuệ phi đỏ mặt cười thẹn thùng.
Mộ Thanh Yên run một cái, sao nàng nghe tới bốn chữ “vũ lộ quân thiêm” này lại thấy kỳ quái ghê nhỉ?
Lần đầu tiên nàng mới bổ sung kiến thức, thì ra phi tử cầu sủng hạnh là thế này!
Thật đáng sợ, cả đời nàng cũng không làm ra được vẻ mặt này đâu.
“Ai nha, đáng tiếc gương mặt Lãnh phi chưa khỏi hẳn, không thể nào thị tẩm.”
Trác phi thêm mắm dặm muối châm chọc Lãnh Lâm Sương.
Lãnh Lâm Sương tối sầm mặt, nhíu mày nói: “Ngày hôm qua hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò ta dưỡng thương cho tốt, vết thương khá một chút liền để ta hầu hạ người. Đến chỗ tỷ tỷ bất quá là làm theo khuôn phép thôi.”
Nói xong, Lãnh Lâm Sương cười mười phần đắc ý.
Mộ Thanh Yên thở dài một hơi, nếu Nam Phương Xích Đế thấy nữ nhi nhà mình đang tranh sủng cùng một đám người phàm, không biết có tức giận đến thất khiếu bốc khói luôn không nữa.
Mộ Thanh Yên hăng hái nhìn bốn người phía dưới châm chọc lẫn nhau, giương cung bạt kiếm.
Quả nhiên, nữ nhân hậu cung xâu xé nhau là đáng sợ nhất.
“Ầy, thật ra các vị tỷ tỷ cũng không cần hâm mộ ta, hầu hạ hoàng thượng cũng rất mệt người, lúc này, người ta còn đau đây này.”
” Tối hôm qua Nghiên phi thị tẩm?”
Mộ Thanh Yên bỗng nhiên chen vào một câu.
Nàng thấy Nghiên phi miêu tả tiêu hồn như vậy, thật muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hồi thái hậu nương nương, đúng ạ.”
“Vậy ngươi có thấy cái bớt trên người hoàng thượng không?”
Nghiên phi sững sờ, một hồi sau gật đầu, nàng nói: “Thấy ạ.”
Nói xong nàng ta cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng: “Thái hậu sao lại hỏi vấn đề như vậy, thật là xấu hổ.”
“Nghiên phi không cần xấu hổ, các ngươi đều có cơ hội nhìn thấy.”
Mộ Thanh Yên nói xong, phía dưới cười duyên mấy trận.
Mộ Thanh Yên đỡ trán, Quân Bắc Hàn làm gì có cái bớt nào, Nghiên phi này hình như không biết bị ai ngủ, dáng vẻ cũng không thấy luôn.
Cũng không biết sau khi nàng ta biết chân tướng, có xấu hổ đến mức nhảy sông tự sát không nữa.
Thằng ranh Quân Bắc Hàn này, thiệt là làm loạn mà.
Bốn phi tử phía dưới vẫn còn ngươi một lời ta một lời, xâu xé tranh sủng.
Trong lòng Mộ Thanh Yên chua xót, người bị giày vò là nàng đây biết không hả?
Nàng còn chưa lên tiếng mà phía dưới đã liến thoắng không ngừng, thiệt mệt tim ghê.
Các nàng lại xâu xé nhau một trận, rốt cuộc ý thức được còn có thái hậu Mộ Thanh Yên tồn tại.
” Dường như tinh thần thái hậu không tốt ạ?”
Mộ Thanh Yên tan nát cõi lòng, nếu không thì sao? Các ngươi không bị giày vò đương nhiên tinh thần tốt rồi.
” Gần đây thân thể ai gia khó chịu.”
“Vậy sau này người cần phải chú ý thân thể ạ.”
“Ồ, thái hậu, sao trên cổ người lại sưng một cục vậy?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, duỗi tay sờ, quả nhiên có một cục sưng.
Trong nháy mắt nàng liền đen mặt, Quân Bắc Hàn dám thừa dịp nàng ngủ mà trồng dâu tây* cho nàng!
* vết hôn như hình trái dâu tây ý :v
“Thái hậu, không phải người bị thứ gì cắn chứ?”
“Sưng to lắm, thứ gì đáng sợ như vậy?”
“Đúng vậy, thái hậu có cần gọi ngự y không ạ, ngọc thể của người rất quan trọng đấy.”
“. . .”
<< Nhi lầy: k có thịt đâu nhé, lâu lâu hố cả nhà một chút hí hí:v tác giả k rải thịt nhưng rải thính cũng hơi bị nhiều đấy :))))) Càng đọc càng thấy “quàng thượng” thiệt lầy mà dễ thương nữa ^^ Nữ phụ của chúng ta vẫn ATSM k giảm chút nào, thiệt tội. Đọc cmt thấy có bạn bảo phần này giống truyện “…..”, lặn lội đi đọc mấy chương và khẳng định là không giống đâu nha, “quàng thượng” của chúng ta gian xảo và đáng iu hơn nhiều hehe (pr lố quá, tém tém lại chút :>). Sẵn đây Nhi muốn nhắn nhủ một chút quy định nhỏ ở hố của Nhi cho mọi người biết nhé:
Không post link web khác với bất cứ lí do gì. Không phải Nhi sợ mem bỏ đi đọc chỗ khác gì gì đó mà chỉ thấy ở nhà này post link nhà khác là rất không tôn trọng chủ nhà. Nhi biết các bạn chỉ có ý tốt post link cv để ai thích thì đọc trước, tuy nhiên “Nhi thần kinh” không thích việc này nên mọi người thông cảm nhé ^^ Xin đừng giục chương mới. Nhi rất bận và việc edit này không giúp Nhi kiếm được một xu nào hết, thậm chí mắt vừa lên độ phải làm kính đây T.T ( tui nghèo lắm rồi). Sự ủng hộ của mọi người là thứ duy nhất giúp Nhi tiếp tục công việc này, nên mọi người hiểu cho nỗi khổ của editor nhé ^^
Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau nắm tay lấp được cái hố này ^^
Lảm nhảm quá nhiều rồi, thôi sẵn lảm nhảm câu cuối: sắp Noel rồi có ai có quà cho tui không?>> Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.