Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 33
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
01/06/2024
Dương Thiếu Tế không nghĩ tới Lý Minh Châu lại dứt khoát như vậy, không khỏi quay đầu nhìn cô ấy, chỉ là không ngờ lại thấy cảnh Lý Minh Châu đứng tại chỗ mặt đầy nước mắt.
Dương Thiếu Tế muốn tìm khăn giấy, nhưng trong túi chỉ có thuốc lá, anh ta cố gắng sờ soạng lung tung nhưng vẫn không sờ thấy gì, cuối cùng đành phải nói với Lý Minh Châu: "Dù sao tang lễ cũng sắp xếp ổn thỏa hết rồi, cô có muốn ra ngoài giải khuây hay không? Tôi biết một chỗ non xanh nước biếc không ai quấy nhiễu, hơn hết, đám người kia tuyệt đối sẽ không tìm được nơi đó, buộc cô đi cứu con trai kẻ thù.
Mí mắt Lý Minh Châu giật giật, giọng nói không có quá nhiều cảm xúc. "Được."
Nhận được câu trả lời của Lý Minh Châu, Dương Thiếu Tế không nói hai lời lập tức cho người sắp xếp rời đi.
Buổi tối hôm đó, anh ta trực tiếp dẫn người ngồi trực thăng đi tới nơi non sông nước biếc mà mình nói.
Lận Trực đối với việc bọn họ đến không có nửa điểm bất ngờ, mặc dù anh không quen biết Lý Minh Châu, nhưng mấy ngày nay Dương Thiếu Tế đã nói với anh không ít chuyện của Lý gia, cho nên anh cũng đại khái có thể đoán ra thân phận của cô gái trước mặt.
"Đã ăn gì chưa?" Anh hỏi hai người.
Dương Thiếu Tế vốn định trả lời chưa, nhưng thấy Lý Minh Châu không muốn ăn, cũng chỉ đành nói: "Không cần đâu, tôi đi kêu người đến dọn dẹp phòng trước đã."
Chỗ bọn họ thuê làm việc không những có sân riêng, còn có gác xép, hoàn toàn đủ chỗ cho bọn họ ở lại.
"A Trực, đây là con gái của bác sĩ Lý, Lý Minh Châu, mấy ngày kế tiếp cô ấy có thể sẽ ở lại đây một khoảng thời gian ngắn."
Nói xong, Dương Thiếu Tế lại hướng Lý Minh Châu giới thiệu một chút về Lận Trực. "Đây chính là Lận tiên sinh, người nhờ tôi mời luật sư giúp nhà cô."
Ánh mắt Lý Minh Châu lúc này mới có tiêu điểm, hướng về phía Lận Trực khẽ cúi đầu. "Cám ơn cậu."
Lận Trực đỡ lấy Lý Minh Châu rồi nói: "Bệnh ở chân của ông nội tôi năm đó chính là nhờ bác sĩ Lý chữa khỏi, kể cả bản thân tôi cũng từng được bác sĩ Lý cứu mạng. Mong cô nén bi thương, hãy tin tưởng pháp luật sẽ đưa ra phán quyết công bằng, hiện tại đã khuya rồi, hay là cô đi nghỉ ngơi trước đi?"
"Không cần phiền như vậy đâu, tôi hiện tại có nghỉ ngơi cũng không ngủ được..." Lý Minh Châu dừng một lúc rồi nói tiếp. "Tôi muốn uống chút rượu, một mình lẳng lặng."
"Vậy cũng được, cửa hàng đối diện có rượu." Dương Thiếu Tế nhanh chóng nói, anh ta không dám để Lý Minh Châu đi quá xa, dù sao cũng hơn nửa đêm rồi, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
"Cô đến cửa hàng đối diện ngồi một chút đi."
Lý Minh Châu cảm ơn một tiếng, đứng dậy đi về phía đối diện.
Cô ấy vừa đi, Lận Trực liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thiếu Tế lúc này mới đem chuyện ở Bắc Kinh nói sơ qua một lần.
"Tôi không thể đứng nhìn đám người kia khi dễ một cô gái đơn độc, nên dứt khoát mang cô ấy rời đi. Hơn nữa, nếu thuật châm cứu của cô ấy thật sự không tệ, bệnh trên người tôi nói không chừng còn có thể trị, dù sao cũng nhất cử lưỡng tiện."
"Việc này e là sẽ không kết thúc đơn giản như vậy." Lận Trực không khỏi nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra kế tiếp, nếu như không cẩn thận tính toán, chỉ sợ sẽ khiến Lý Minh Châu rơi vào vòng xoáy dư luận.
"Tôi biết chứ, chuyện này dù sao cũng liên quan đến mạng người, hơn nữa còn náo loạn không nhỏ. Mà kệ đi, ông đây cũng đã làm như thế rồi, đám ngu đần kia có bản lĩnh thì cứ tới tìm ông đây!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Dương Thiếu Tế muốn tìm khăn giấy, nhưng trong túi chỉ có thuốc lá, anh ta cố gắng sờ soạng lung tung nhưng vẫn không sờ thấy gì, cuối cùng đành phải nói với Lý Minh Châu: "Dù sao tang lễ cũng sắp xếp ổn thỏa hết rồi, cô có muốn ra ngoài giải khuây hay không? Tôi biết một chỗ non xanh nước biếc không ai quấy nhiễu, hơn hết, đám người kia tuyệt đối sẽ không tìm được nơi đó, buộc cô đi cứu con trai kẻ thù.
Mí mắt Lý Minh Châu giật giật, giọng nói không có quá nhiều cảm xúc. "Được."
Nhận được câu trả lời của Lý Minh Châu, Dương Thiếu Tế không nói hai lời lập tức cho người sắp xếp rời đi.
Buổi tối hôm đó, anh ta trực tiếp dẫn người ngồi trực thăng đi tới nơi non sông nước biếc mà mình nói.
Lận Trực đối với việc bọn họ đến không có nửa điểm bất ngờ, mặc dù anh không quen biết Lý Minh Châu, nhưng mấy ngày nay Dương Thiếu Tế đã nói với anh không ít chuyện của Lý gia, cho nên anh cũng đại khái có thể đoán ra thân phận của cô gái trước mặt.
"Đã ăn gì chưa?" Anh hỏi hai người.
Dương Thiếu Tế vốn định trả lời chưa, nhưng thấy Lý Minh Châu không muốn ăn, cũng chỉ đành nói: "Không cần đâu, tôi đi kêu người đến dọn dẹp phòng trước đã."
Chỗ bọn họ thuê làm việc không những có sân riêng, còn có gác xép, hoàn toàn đủ chỗ cho bọn họ ở lại.
"A Trực, đây là con gái của bác sĩ Lý, Lý Minh Châu, mấy ngày kế tiếp cô ấy có thể sẽ ở lại đây một khoảng thời gian ngắn."
Nói xong, Dương Thiếu Tế lại hướng Lý Minh Châu giới thiệu một chút về Lận Trực. "Đây chính là Lận tiên sinh, người nhờ tôi mời luật sư giúp nhà cô."
Ánh mắt Lý Minh Châu lúc này mới có tiêu điểm, hướng về phía Lận Trực khẽ cúi đầu. "Cám ơn cậu."
Lận Trực đỡ lấy Lý Minh Châu rồi nói: "Bệnh ở chân của ông nội tôi năm đó chính là nhờ bác sĩ Lý chữa khỏi, kể cả bản thân tôi cũng từng được bác sĩ Lý cứu mạng. Mong cô nén bi thương, hãy tin tưởng pháp luật sẽ đưa ra phán quyết công bằng, hiện tại đã khuya rồi, hay là cô đi nghỉ ngơi trước đi?"
"Không cần phiền như vậy đâu, tôi hiện tại có nghỉ ngơi cũng không ngủ được..." Lý Minh Châu dừng một lúc rồi nói tiếp. "Tôi muốn uống chút rượu, một mình lẳng lặng."
"Vậy cũng được, cửa hàng đối diện có rượu." Dương Thiếu Tế nhanh chóng nói, anh ta không dám để Lý Minh Châu đi quá xa, dù sao cũng hơn nửa đêm rồi, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
"Cô đến cửa hàng đối diện ngồi một chút đi."
Lý Minh Châu cảm ơn một tiếng, đứng dậy đi về phía đối diện.
Cô ấy vừa đi, Lận Trực liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thiếu Tế lúc này mới đem chuyện ở Bắc Kinh nói sơ qua một lần.
"Tôi không thể đứng nhìn đám người kia khi dễ một cô gái đơn độc, nên dứt khoát mang cô ấy rời đi. Hơn nữa, nếu thuật châm cứu của cô ấy thật sự không tệ, bệnh trên người tôi nói không chừng còn có thể trị, dù sao cũng nhất cử lưỡng tiện."
"Việc này e là sẽ không kết thúc đơn giản như vậy." Lận Trực không khỏi nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra kế tiếp, nếu như không cẩn thận tính toán, chỉ sợ sẽ khiến Lý Minh Châu rơi vào vòng xoáy dư luận.
"Tôi biết chứ, chuyện này dù sao cũng liên quan đến mạng người, hơn nữa còn náo loạn không nhỏ. Mà kệ đi, ông đây cũng đã làm như thế rồi, đám ngu đần kia có bản lĩnh thì cứ tới tìm ông đây!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.