Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 155: Bẫy rập

Đả Cương Thi

25/11/2015

Có đôi khi, chỉ cần một câu nói, không cần dùng vũ lực, không cần thêm hành động, liền dễ dàng đả kích người, đây chính là sức mạnh của ngôn ngữ.

Lúc này, tuy lời nói của thiếu niên tóc xanh không trực tiếp đả kích đám người Kim Dư, nhưng lại cực kỳ dễ dàng đả kích hai tên tóc đỏ tóc vàng ở bên cạnh.

Triệu Khuông không thèm nghĩ ngợi vươn tay túm lấy cổ áo Linh Lục Hiên, cơ hồ nhấc cả người tên kia lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, hét lớn: “Lúc trước tôi và tóc vàng đều hỏi cậu tình hình của Lam Tử , cậu nói cậu bói không ra! Giờ lại nói là tử quẻ?! Cậu muốn tôi giết cậu sao?!”

Ở bên cạnh, Hoàng Thịnh cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt vô lại không đứng đắn đột ngột trở nên cực sắc bén, đồng thời trên người còn phát ra bá khí quý tộc khiến Kim Dư cảm thấy quỷ dị.

Cái tên này chắc không phải chuyên ở trong tòa thành Âu Châu chứ.

Tuy nghĩ như thế, nhưng Kim Dư lại bước lên trước, muốn kéo tay Khuông Tử xuống, thằng nhóc tóc xanh đã muốn sắp chết rồi, thằng nhóc này họ Linh, là anh em họ với Linh Sùng, không thể để nó chết trong nhà của y được.

Bất quá, không đợi Kim Dư giải cứu Linh Lục Hiên, dị thú nhà thằng nhóc đã xung phong nhận việc tiến lên trước rồi!

Nhìn con dị thú y chang như con rùa con có màu sắc xanh biếc như ngọc chậm rì rì chui ra khỏi lòng Linh Lục Hiên, sau đó con rùa xanh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai cạp một cái lên tay Khuông Tử. Ông chủ Kim tỏ vẻ, y thật sự chưa bao giờ thấy qua rùa nào mà có tốc độ nhanh như thế!!

Hơn nữa, nhìn Khuông Tử nhanh chóng lui về sau ôm lấy tay, trực giác của Kim Dư cho biết, cái cắn kia chắc chắn đã dùng lực rất mạnh.

“Bói toán mà tôi nói với cậu là bói toán bình thường. Bói toán nói với ông chủ Kim là linh huyết bói toán. Nếu mấy người còn tùy ý đụng tôi một lần nữa, tôi không cam đoan sẽ không nguyền rủa chết mấy người đâu.”

Tóc xanh vừa bình tĩnh chỉnh lại cổ áo, vừa bình tĩnh bắt đầu đe dọa. Khuông Tử và tóc vàng vốn đang rất phẫn nộ, vừa nghe tóc xanh nói xong lại đồng thời trầm mặc, sau đó Hoàng Thịnh ngẩng đầu nhìn Kim Dư: Ẩn~Quỷ~Lâu

“Kim đại ca, tôi biết yêu cầu này có lẽ có chút quá phận, nhưng tôi lấy một phần năm tài sản của thế lực Quang Minh và Hắc Ám của Lộ Dịch Tư cam đoan, xin anh lập tức đi cứu Lam Tử…. Bói toán bình thường của Lục Hiên tôi có thể không nhìn, nhưng bói bằng máu, cho dù tôi có muốn không nhìn, cũng thật sự không có cách nào dùng mười năm thọ mệnh của y mà nói đùa.”

Hoàng Thịnh nhịn không được, ngay cả thanh âm đã có chút run rẩy “Tôi không muốn mất đi người tôi thích nhất. Lam Tử hiện giờ hẳn là đang cực kỳ nguy hiểm.”

“…..” Nghe lời Hoàng Thịnh nói, Kim Dư hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được đành thở dài. Lời này nói, giống như là hắn không muốn đám người Bạch Bạch đi cứu Lam Tử thì phải, đây là đang khinh bỉ người nha. Nha, bất quá hắc bạch Lộ Dịch Tư là cái gì thế, rất có tiền sao?

Kim Dư quay đầu nhìn bạn boss bên cạnh. Người kia chau mày, đưa mắt nhìn góc phòng. Sau đó Kim Dư liền trừng lớn tròng mắt nhìn Đinh Bạch đã cống nạp máy định vị và Bính Hắc từ góc phòng bước ra. Đang chơi trò ẩn nấp đó hả?!



“Cái kia…chủ phu khỏe. Chủ tử khỏe.” Đinh Bạch nhìn thấy vẻ mặt của Kim Dư, có chút xấu hổ, nhưng mệnh lệnh của boss vô luận như thế nào cũng không thể không nghe, lập tức nói: “Lộ Dịch Tư là một trong thập đại gia tộc thống lĩnh ở khu vực Tây Phương. Chẳng qua chỉ bởi vì một việc nhỏ rất không đáng nói mà phân làm hai thế lực, trở thành Lộ Dịch Tư Hắc Ám và Lộ Dịch Tư Quang Minh. Vốn hai thế lực này cả đời sẽ không bao giờ qua lại với nhau, nhưng bởi vì sức mạnh tình yêu, ừm, là đại thống lĩnh hai bên yêu nhau, sau đó vì để đứa con có cuộc sống bình yên không bị quấy rầy, Lộ Dịch Tư · Hoàng Thịnh liền được đưa đến học viện Hoàng Gia tốt nhất dưới danh nghĩa là học sinh bình thường. Nhưng, lại nói chút, dù tên này lấy danh nghĩa là học sinh bình thường, nhưng bởi vì diện mạo và tính cách của hắn, so với mức độ bình thường thì còn kém rất xa. Xin hết.”

Đinh Bạch đem toàn bộ gia thế của Hoàng Thịnh ra nói tuột luốt, khiến Kim Dư nghe xong liền sửng sốt, đồng dạng sửng sốt còn có hai tên tóc xanh và tóc đỏ bên cạnh. Mẹ nó, bối cảnh của đối thủ cạnh tranh này cũng có chút quá lớn rồi, vốn còn tưởng cái tên này không có lực cạnh tranh nhất a!?! Bất quá hiện giờ không phải là lúc nói chuyện này, Hoàng Thịnh cũng chỉ cười gượng một tiếng liền nhìn Kim Dư, xác nhận: “Kim đại ca anh giờ đã rõ rồi, chúng ta đi cứu Lam Tử chứ?”

Kim Dư nghe vậy trợn trắng mắt khoát tay, không đợi ba tên đối diện tức giận đã nói: “Mấy đứa ngốc, cái gì cũng chưa biết liền muốn hành động. Đi a, mấy người nói coi Lam Tử ở đâu trước đi, mấy người chỉ chỗ nào thì tôi đi chỗ đó.”

Ba tên thiếu niên sửng sốt, sau đó đồng loạt trầm mặc. Thẳng đến lúc này, Kim Dư mới tiếp tục nói: “Giờ không chỉ là vấn đề không biết vị trí của Lam Tử. Tôi còn hoài nghi một điểm khác.”

“Cậu hoài nghi có trá sao.” Giọng nói có chút lạnh lùng bạc bẽo vang lên, Kim Dư ngay cả đầu cũng không nâng lên cũng biết là ai.

“Đúng vậy đúng vậy, tôi nói bác sĩ vô lương anh có ý tứ không vậy hả, lần sau cứ trực tiếp ở nhà tôi luôn cho rồi, hoặc là mua nhà trong khu này luôn đi, miễn cho mỗi lần hai người cãi nhau xong, tiểu đệ của tôi lại chạy tới chạy lui gây thêm phiền.” Kim Dư không nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của Kim Khiêm, đi đến trước mặt ba người Hoàng Thịnh giải thích: “Tôi muốn nói cho các cậu một chuyện. Hơn nửa tiếng trước, Cam Tử ở trên mạng phát hiện tin tức, nội dung là ‘Tôi bị lạc đường, nơi này rất kỳ quái không ra được.’. Đừng nóng vội. Những lời này rất thông thường, nhưng người post lại ký tên là ‘Lam Tử’. Các cậu có nghĩ ra được gì không?”

“Không thể nào!!” Kim Dư vừa dứt lời, Khuông Tử liền kêu lên: “Lam Tử sẽ không bị lạc đường!! Tuy y có chút ngốc, cảm giác tồn tại cũng có chút yếu, đôi khi cũng sẽ lắp bắp, nhưng phàm là con đường y đã đi qua một lần liền có thể nhớ kỹ! Y là người thông minh nhất trong chúng tôi!!”

“…..Tôi có chút hoài nghi chỉ số thông minh của mấy cậu. Khụ khụ…Cho nên nói, dựa theo lời cậu nói, lại tổng hợp thêm quẻ bói của tóc xanh và tin tức kia, tôi cảm thấy chuyện này tuyệt đối không có khả năng ‘Lam Tử lạc đường không tìm thấy đường’ mà chắc chắn mười phần chính là ‘Lam Tử bị bắt đến một không gian chưa biết, đang bị nguy hiểm’. Nếu nói như vậy, mục đích của người bắt Lam Tử là gì? Có bao nhiêu thực lực? Cái này rất quan trọng.”

“Nhưng tôi nghĩ giờ các cậu hẳn là đã không còn dư được bao nhiêu đầu óc để suy nghĩ nữa, được rồi, chúng ta liền dùng cách nhanh nhất tuần tra bản đồ sau đó dùng bạo lực chốt chuyện này đi.”

Kim Dư nói xong, mọi người liền chăm chú nhìn diễn đàn, sau đó phía dưới tin của Lam Tử có một cái phản hồi: Ẩn_Quỷ_Lâu

“Cậu đang ở đâu? Tóc vàng tóc xanh và tóc đỏ đều tới tìm cậu, Tiểu Nãi Lang nhà tôi giờ có khỏe không?”

Nhìn thấy Kim Dư phát tin tức, ba người Khuông Tử hơi có chút nôn nóng, bây giờ là lúc nào? Hơn nữa nếu Lam Tử bị bắt, y làm sao có thể trả lời lại a?!

“Chậc, lão đệ, mấy lời của cậu thật rất có ý tứ.” Kim Khiêm nhìn tin nhắn của Kim Dư, đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt tùy ý nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc: “Kỳ thật nửa câu cuối cậu hoàn toàn có thể không hỏi.”

Kim Dư nghe vậy lắc đầu: “Tuy tóc vàng thuộc gia tộc Lộ Dịch Tư, tóc xanh lại là người Linh Sùng gia, nhưng đều có khả năng kết thù kết oán. Tôi không phải không cho bọn họ mặt mũi, nhưng tôi cảm thấy bọn họ không phải là gia chủ cũng không có thực quyền, dù có bắt cóc Lam Tử để áp chế người nào đó, cũng không thể cường đại đến mức không thể định vị được. Ngược lại là tôi, tuy không hiện lên màn hình thông báo, nhưng dựa vào hồ sơ thế lực thực quyền của thập đại gia tộc, chỉ sợ tôi chính là đối tượng trọng điểm được người ta săn sóc.”

“Tóm lại, thêm nửa câu nói xem như là lo trước khỏi họa, hy vọng chuyện này và tôi không có quan hệ gì với nhau.” Kim Dư nói tới đây liền dừng một chút, nhìn qua Kỳ Thanh Lân, đột nhiên rất là sâu sắc, nói: “Em nói nha, chúng ta sắp đi khai hoang đánh boss, anh trăm ngàn lần nhớ rõ cho em, toàn bộ kỹ năng bảo mệnh đều phải dùng hết, nếu em chết anh cuồng bạo thì không tốt đâu.”



Đối với việc bà xã nhà mình đột nhiên tuôn ra lời nói vô nghĩa, Kỳ Thanh Lân tỏ vẻ xem thường. Bất quá, tuy bên ngoài xem thường nhưng trong lòng boss vẫn rất nghiêm túc quyết định phải bảo vệ cái tên yếu ớt phúc hắc âm hiểm này thật tốt, nếu không thì buổi tối sẽ không có gối để cho hắn ôm, rất khó ngủ.

Ngay lúc này, phía dưới tin nhắn của Kim Dư bỗng xuất hiện một hàng chữ. Nhưng khiến Kim Dư cười khổ lại khiến ba tên thiếu niên kia kinh hỉ chính là, câu nói kia thật đúng là nói ra một chỗ. Chẳng qua phía dưới cái địa điểm “Rừng Vô Tích”, còn có một câu –

Tiểu Nãi Lang không tốt, nó sắp chết, nơi này không có thực vật, anh mau tới cứu tôi.

“...... Chậc.”

Lúc ba người Hoàng Thịnh kinh hỉ chuẩn bị lập tức hành động, sắc mặt của Kim Khiêm, Lý Khiếu, và Cam Lượng có chút không tốt, hai người sau há mồm muốn nói, lại bị Kim Khiêm đoạt trước.

“A Dư đừng đi.”

“A?”

Ba người Hoàng Thịnh sửng sốt. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Cam Lượng khó chịu giải thích: “Mấy thằng nhóc tụi mày đều là đồ ngu sao. Câu nói ‘anh mau tới cứu tôi’ kia, Kim Tử trước đó rõ ràng đã ám chỉ ba người, nếu thật sự mục tiêu là các cậu, thì phải nói là các cậu mau đi cứu y, chứ không phải là ‘anh’. Mục tiêu rõ ràng là nhắm vào Kim Tử. Cho nên Kim Tử không thể đi.”

Nghe Cam Lượng giải thích xong, ba người Hoàng Thịnh mới phản ứng lại được, thoáng suy nghĩ một chút, Linh Lục Hiên liền nói: “Vậy cứ để Kim đại ca ở nhà, có Kim Khiêm đại ca và Lý Khiếu đại ca cùng đi thì chúng tôi cũng yên tâm.” Trong suy nghĩ của ba người, sức chiến đấu của bạn cá voi thời tiền sử này là bằng – không.

Xì.

Kim Khiêm cười nhạo, cho cái xem thường. Mà Kim Dư thì có chút cười khổ, nói: “Các cậu không nghĩ đối phương ngu vậy chứ? Chẳng lẽ các cậu tưởng tôi không xuất hiện ở nơi đó, bọn họ cũng sẽ để cho các cậu tìm hoặc là nhìn thấy Lam Tử sao?”

“Được rồi, được rồi, đừng có có dùng vẻ mặt hung dữ vậy nữa, mặc kệ nói như thế nào thì Lam Tử cũng bởi vì tôi mà bị bắt. Tuy khả năng chỉ là do nó xui xẻo, nhưng vì liên quan tới tôi, tôi không thể không đi. Uống miếng nước liền đi ngay, cái rừng Vô Tích gì đó, ừm là cái chỗ nào? Coi như là đi du lịch đi.” Kim Dư nhẹ nhàng nói, nhưng sắc mặt đám người chung quanh y lại không được thoải mái như vậy, nhất là Kỳ Thanh Lân, mặt cơ hồ đã đen thui.

Lúc này khí tràng quanh thân boss càng lúc càng thấp càng lúc càng sắc bén, chỉ cần vừa nghĩ tới có người muốn gây bất lợi cho Kim Dư, tuy hắn biết rõ nhưng vẫn phải để Kim Dư bước vào vòng nguy hiểm, hắn liền cảm thấy máu trong người đều đông cứng lại.

Giết không tha.

Giết không tha ! ! Vô luận người kia là ai, hắn nhất định phải diệt, ngay cả cặn bả cũng không chừa!!Ẩn.Quỷ.Lâu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook