Chương 63
Đả Cương Thi
25/11/2015
Không để ý tới mấy câu trêu chọc của Kỳ tiểu boss, ông chủ Kim nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bản thân nhất định sẽ không xui tới mức đó đâu. Cho dù đời trước y có chút xui xẻo, nhưng nói như thế nào thì hiện tại cũng đâu có giống đời trước? Ít nhất y cũng có thể khẳng định đây không phải là Địa Cầu, bảo y xui, y tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tin.
Tự mình an ủi bản thân một chút, Kim Dư xem như tạm thời an tâm. Lúc này, một vị giáo sư dùng dị năng tung ra một tia lửa lóe sáng, khí thế tuyệt đối ngất trời, mở màn cho đại hội tân sinh thí luyện. Đừng tưởng lễ khai mạc không có hiệu trưởng đọc diễn văn thì việc thí luyện này không quan trọng, ngược lại là đằng khác nha, chính bởi vì cái chuyện thí luyện này quá quan trọng, cho nên mới phải tổ chức một buổi đấu luyện như thế này này.
Bên trong trường đấu tân sinh thí luyện, nhóm tân sinh được yêu cầu phải dựa vào trí tuệ và sự dũng mãnh của mình trong vòng 2 tiếng đồng hồ phải tìm cách vượt qua hết mọi thử thách. Cái gọi là phương pháp, chính là trừ bỏ vụ lừa gạt bịp bợm ra thì cái gì cũng được.
Ví dụ nha, giả sử cậu là một tên đại gia có tiền, vậy thì tốt rồi, chỉ cần cậu tung tiền liền có một đám người cam tâm tình nguyện liều chết lấy cho cậu một danh ngạch, nếu đã có danh ngạch thì trường sẽ lập tức thu cậu. Hoặc là, nếu cậu cảm thấy nhân phẩm của cậu rất tốt, chỉ cần dùng cái mặt trắng trẻo nõn nà không cần dùng tử kim tệ cũng được, chỉ cần đại đầu quỷ kia nguyện ý bị cậu đùa bỡn là được, đó là bản lĩnh của cậu, học viện sẽ không vì vậy mà không thu cậu.
Cho nên, từ phương diện nào đó mà nói, cái chuyện thí luyện này rất là cường đại rất là tốt, nhưng nếu chiếu qua một phương diện khác mà nói, thì cũng rất ư là lừa đảo.
Nhưng hiệu trưởng đại nhân thích mặc đường trang cổ đại lại tỏ vẻ, nếu như trường học thu người còn phân ba bảy loại, nếu như thí luyện mà không thể chọn ra được nhân tài, vậy bốn người tụi ông còn làm ăn cái rắm gì được! Trực tiếp dạy luôn cho bọn quý tộc không phải là được rồi sao?!
Mặc kệ cậu có tin hay không, ông đây khẳng định mọi người đều bình đẳng. Tối thiểu cũng bình đẳng như lúc còn ở quê nhà xưa, lúc đột ngột xảy ra tai họa, cho dù cậu có là tỉ phú, hay là tổng thống, chạy chậm thì cũng phải làm xác cho người ta dẫm đạp chạy trốn mà thôi. Cho nên ông đây chính là muốn làm như vậy đấy, thế nào? Khó chịu muốn cắn tôi a? Tôi bảo Đại Bạch nhà tôi cắn lại bây giờ!!
Ở trên kia là lời nói của hiệu trưởng đại nhân – người sáng lập thứ nhất, những lời này mặc dù bị cấm truyền ra bên ngoài. Bất quá những vị có tiền tài có địa vị và những vị thiếu niên nghèo khổ nhưng lại có lý tưởng có khát vọng đã gắt gao ghi tạc trong lòng, trở thành nguồn động viên dẫn dắt bọn họ tiến về phía trước.
Mà cũng chính bởi vì một câu nói kia, học viện săn bắn Hoàng Gia đã không ngừng xuất hiện rất nhiều truyền thuyết về anh hùng bình dân.
Kim Dư đứng ở trong cái vòng không người do đám Đại Bạch và Vượng Vượng làm ra, lại nghe Tiểu Bạch dùng thanh âm trầm thấp nói xong, trên mặt liền có chút vặn vẹo.
Kỳ thật y rất muốn để cho Đại Bạch giải thích, lúc Tiểu Bạch giải thích thật sự là cứ như đang kể nội dung vở kịch, thành ra tiếng kêu lúc thì cao vút khi thì trầm thấp, thậm chí ngẫu nhiên còn mang theo phần nức nở…. Y nghe xong da gà lập tức xoạch xoạch nổi toàn thân, còn chưa kể đến đám người xung quanh đang dùng một loại ánh mắt hiểu lầm mà nhìn y, khiến Kim Dư túng quẫn!
Thật vất vả chờ Tiểu Bạch giải thích xong, Kim Dư dùng tốc độ nhanh nhất xách da gáy Tiểu Bạch lên ném thẳng tới chỗ Đại Bạch. Đại Bạch rất hiểu biết lập tức dùng khí thế uy áp của mình ra uy hiếp, khiến Tiểu Bạch giận mà không dám nói gì.
Miêu ngao... 【 Đây là trắng trợn uy hiếp! Qua sông đoạn cầu! Tá ma giết lừa! Thượng ốc trừu thê[48]! Ông chủ, ông không thể như vậy! 】
Tuy ông chủ Kim đã nghe rõ ràng toàn bộ tiếng kêu phẫn nộ của Tiểu Bạch, bất quá tên này lại ỷ vào việc chỉ có y và đám dị thú chung quanh mới nghe hiểu những gì Tiểu Bạch nói, liền nhướng mày không thèm nhìn tới nó. Vốn đang định tĩnh tâm nhìn màn hình đang phát sóng trực tiếp, nhân tiện tìm thử xem có tên mầm non ưu tú nào dễ lừa bịp hay không, Kim Dư lại nghe được một giọng nói thuần hậu của ông chú trung niên nào đó.
“Ha ha, vị tiểu huynh đệ này, mấy đứa dị thú cấp A và cấp A+ này đều là của cậu sao? Này thật đúng là khiến cho người ta mở rộng nhãn giới a! Phải biết trong toàn bộ học viện của chúng ta, số lượng dị thú cấp A chỉ mới hơn năm mươi con, một mình cậu lại có tới sáu con, thật khiến người ta kinh thán hâm mộ mà.”
Lời nói này thực bình thản cũng không tỏ ra đột ngột gì, Kim Dư nghe xong cũng không cảm thấy phản cảm, vì thế liền nhìn về phía ông chú trung niên nói chuyện rất có phong độ thân sĩ, nói:
“Ừm, tuy mấy đứa này thuộc quyền sở hữu của tôi không bán ra ngoài, nhưng nếu chú hai muốn thì cứ câu thông khiến tụi nó cam tâm tình nguyện đi theo chú đi, tôi không cưỡng ép tụi nó ở lại với tôi. Đương nhiên, nếu chú hai không có cách nào câu thông với tụi nó, trong cửa hàng của tôi vẫn còn rất nhiều dị thú, từ chiến đấu cho đến manh thú làm việc trong phòng bếp cho chú hai câu thông. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết chính là, tụi nó phải cam tâm tình nguyện đi theo chú.”
Kim Dư nói xong lời cuối cùng, thần sắc cợt nhả nháy mắt đã trở nên nghiêm túc đến cực điểm, sự biến hóa cực lớn này khiến ông chú kia sửng sốt, qua một lát mới cười to thành tiếng.
“Ha ha ha ha! Tiểu huynh đệ cậu rất có ý tứ. Cậu cũng biết, nếu cậu không nói câu cuối cùng kia, giờ cậu chắc chắn đã thương tích đầy mình rồi!” Ông chú nghiêm túc nói, “Tôi vừa nãy nghe thấy con mèo hai đuôi cấp A kia nói cậu tá ma giết lừa, qua sông đoạn cầu.”
Bây giờ lại đến phiên Kim Dư sửng sốt, cái gì kêu nghe được Tiểu Bạch nói chuyện? Người này chẳng lẽ cũng nghe hiểu được ngôn ngữ dị thú? Hơn nữa, cái gì gọi là nếu không có câu nói sau cùng, y sẽ mình đầy thương tích? Cái loại não bổ này cũng bổ lợi hại quá đi?
“Chú hai a…. Chú không phải là cái loại biến thái tự cho mình là cứu thế chủ thực tế lại là nhân vật phản diện siêu cấp đấy chứ? Sao vừa mới đến đã nói sảng rồi?” Kim Dư nhìn sắc mặt của người kia, khẽ lắc đầu: “Cho dù tôi có nói câu sau cùng hay không, tôi cũng sẽ không có việc gì. Ngược lại, những kẻ muốn gây hại tôi, phỏng chừng sẽ không được tốt lắm đâu.”
“Hửm? Cậu tin tưởng bản thân như thế sao?” Ông chú kia nhịn không được nhướng này, dung mạo vốn rất hòa thuận đột nhiên sẵng giọng lên. Chẳng lẽ gã nhìn lầm rồi? Tên này chả phải là thanh niên tốt lành gì?
“Đương nhiên không phải. Ặc, tuy mức độ tự tin của tôi gần đây tăng lên không ít, nhưng không có ngốc tới mức tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Nói tôi tin tưởng bản thân, chi bằng nói tôi tin mấy đứa tham ăn nhà tôi hơn.” Kim Dư nói xong liền cười hai tiếng hắc hắc. Đám Đại Bạch và Bánh Bao cũng rất phối hợp đứng lên, vây quanh ông chú kia.
Đương nhiên, cả bọn đều nhe răng nhếch miệng a!!!
“A a! Thật không nghĩ tới tụi nó lại trung thành với cậu như vậy? Bất quá đây cũng là việc không thể không cho người khác biết a.”
Vì thế, chú hai vừa nói xong đã quay sang Tiểu Bạch ‘miêu’ một tiếng. Ngay lập tức, Tiểu Bạch và Kim Dư đồng thời sửng sốt, ngay cả Kỳ tiểu boss ghé nằm trên vai Kim Dư cũng thực nể tình mà ngẩng đầu lên.
【 Mày nguyện ý theo tao không? Tao có thể giúp mày giải trừ khế ước tinh thần lực với y! 】
Những lời này tuyệt đối y chang như sấm sét ngang tai, không riêng gì Tiểu Bạch có chút mơ hồ không rõ, ngay cả thần sắc trên mặt Kim Dư cũng trực tiếp thay đổi.
Người này vừa mới nói giải trừ tinh thần khế ước?! Là khế ước đã tồn tại một thời gian dài ngay cả dị thú cũng không có biện pháp lại vô pháp cự tuyệt kia sao?!
Cái tin tức này thật sự là có chút chấn động, Kim Dư bất động thanh sắc nhìn chú hai diện mạo nho nhã, rất có khí chất lại có khí thế anh tuấn, trong lòng cố gắng nhớ kỹ.
Người này hình như hiểu được ngôn ngữ loài mèo, hơn nữa lại không biết y có thể nghe hiểu thú ngữ, cho nên mới dám lộ liễu trắng trợn nói với Tiểu Bạch như thế.
Nhưng khiến Kim Dư có chút không thể lý giải chính là, rõ ràng giải trừ khế ước tinh thần lực là một chuyện tốt, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng của y lại cảm thấy không thoải mái. Có cảm giác cái loại nhân bánh từ trên trời rơi xuống này, rất rất rất không ngon miệng chút nào.
Kim Dư không nói gì. Kỳ tiểu boss nằm trên vai Kim Dư bỗng nhiên duỗi duỗi chân với Tiểu Bạch. Sau đó Tiểu Bạch ghé lỗ tai lên bên cạnh Kim Dư cùng nhau nghe.
Chiêu thức ấy thật đúng là khiến Kim Dư và Tiểu Bạch chấn động. Kim Dư hai mắt tỏa sáng đem Kỳ tiểu boss phủng ở trong tay xoa nắn tới mức cả người đều bị biến dạng.
{ Cậu làm vậy lần nữa, tôi liền tử hình cậu ngay tại chỗ. }
Bên tai Kim Dư đột nhiên vang lên một câu như vậy, lại nhìn cặp mắt ẩn ẩn đỏ của tiểu hắc kỳ lân, khóe miệng ông chủ Kim co rút, lại hung hăng chà đạp boss thêm một hồi nữa. Cái miệng của tên này vĩnh viễn không phun ra được ngà voi mà!
Trong lúc đó Tiểu Bạch cũng kêu lên hai tiếng với ông chú kia, ý tứ chính là hỏi, vì sao gã có thể giải quyết được khế ước tinh thần lực, tại sao nó phải tin? Dù sao chủ nhân cũng không phải là loại người tệ lắm, mặc dù có lúc sẽ làm ra vài sự tình tàn khốc (ví dụ như đặc biệt dặn dò Tiểu Vị bắt nó ăn hết đám đồ ăn dành cho mèo cực kỳ khó ăn), nhưng tốt xấu gì thì cũng được ăn no.
Nghe Tiểu Bạch trả lời, chú hai nháy mắt kêu lên đau đớn vô cùng a, nhìn xem đi! Yêu cầu đãi ngộ của dị thú cấp A dĩ nhiên là phải được ăn no! Nếu gã đem chuyện này truyền ra, tin chắc cả đám người phải bỏ ra số tiền lớn chiêu dị thú cấp A sẽ hận tới mức không thể đem đám dị thú nhà họ tới cửa hàng thằng nhóc này, để thằng nhóc này dạy dỗ cả đám dị thú đứng nói chuyện còn sợ đau thắt lưng, cuộc sống sinh hoạt không thể tự gánh vác một trận a!
Bất quá, cho dù hắn có đau đớn tới mức nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Tiểu Bạch, lại không thể trực tiếp cướp đoạt. Chỉ có thể miêu một tiếng, truyền cho Tiểu Bạch một tin tức trọng yếu ——
Ba ngày sau, tại biệt thự số 108 phố Ám Nhai, không gặp không về!
Sau khi nói xong, vị này lại giống như chưa từng phát sinh ra sự tình gì, cười ngây ngô với Kim Dư một chút:
“Ha hả, vừa rồi tôi mới cùng dị thú của cậu giao lưu một chút. Nó nói cậu rất tốt, là một chủ nhân phi thường tốt.”
Kim Dư -_-|||.
“Ha hả, tôi cũng biết tôi làm chủ nhân rất tốt mà.”
“Ha hả. Một khi đã như vậy, tại hạ không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại a!”
“Ha hả, hẹn gặp lại… Hy vọng lần sau gặp chú không bị tôi dọa cho khóc a…” Biệt thự Ám Nhai số 108, chậc chậc, từ nhà y tới đó rất gần, sao y lại không phát hiện ra người này ta, quả là một hàng xóm đáng giá để nghiền ngẫm phải không?
Tự mình an ủi bản thân một chút, Kim Dư xem như tạm thời an tâm. Lúc này, một vị giáo sư dùng dị năng tung ra một tia lửa lóe sáng, khí thế tuyệt đối ngất trời, mở màn cho đại hội tân sinh thí luyện. Đừng tưởng lễ khai mạc không có hiệu trưởng đọc diễn văn thì việc thí luyện này không quan trọng, ngược lại là đằng khác nha, chính bởi vì cái chuyện thí luyện này quá quan trọng, cho nên mới phải tổ chức một buổi đấu luyện như thế này này.
Bên trong trường đấu tân sinh thí luyện, nhóm tân sinh được yêu cầu phải dựa vào trí tuệ và sự dũng mãnh của mình trong vòng 2 tiếng đồng hồ phải tìm cách vượt qua hết mọi thử thách. Cái gọi là phương pháp, chính là trừ bỏ vụ lừa gạt bịp bợm ra thì cái gì cũng được.
Ví dụ nha, giả sử cậu là một tên đại gia có tiền, vậy thì tốt rồi, chỉ cần cậu tung tiền liền có một đám người cam tâm tình nguyện liều chết lấy cho cậu một danh ngạch, nếu đã có danh ngạch thì trường sẽ lập tức thu cậu. Hoặc là, nếu cậu cảm thấy nhân phẩm của cậu rất tốt, chỉ cần dùng cái mặt trắng trẻo nõn nà không cần dùng tử kim tệ cũng được, chỉ cần đại đầu quỷ kia nguyện ý bị cậu đùa bỡn là được, đó là bản lĩnh của cậu, học viện sẽ không vì vậy mà không thu cậu.
Cho nên, từ phương diện nào đó mà nói, cái chuyện thí luyện này rất là cường đại rất là tốt, nhưng nếu chiếu qua một phương diện khác mà nói, thì cũng rất ư là lừa đảo.
Nhưng hiệu trưởng đại nhân thích mặc đường trang cổ đại lại tỏ vẻ, nếu như trường học thu người còn phân ba bảy loại, nếu như thí luyện mà không thể chọn ra được nhân tài, vậy bốn người tụi ông còn làm ăn cái rắm gì được! Trực tiếp dạy luôn cho bọn quý tộc không phải là được rồi sao?!
Mặc kệ cậu có tin hay không, ông đây khẳng định mọi người đều bình đẳng. Tối thiểu cũng bình đẳng như lúc còn ở quê nhà xưa, lúc đột ngột xảy ra tai họa, cho dù cậu có là tỉ phú, hay là tổng thống, chạy chậm thì cũng phải làm xác cho người ta dẫm đạp chạy trốn mà thôi. Cho nên ông đây chính là muốn làm như vậy đấy, thế nào? Khó chịu muốn cắn tôi a? Tôi bảo Đại Bạch nhà tôi cắn lại bây giờ!!
Ở trên kia là lời nói của hiệu trưởng đại nhân – người sáng lập thứ nhất, những lời này mặc dù bị cấm truyền ra bên ngoài. Bất quá những vị có tiền tài có địa vị và những vị thiếu niên nghèo khổ nhưng lại có lý tưởng có khát vọng đã gắt gao ghi tạc trong lòng, trở thành nguồn động viên dẫn dắt bọn họ tiến về phía trước.
Mà cũng chính bởi vì một câu nói kia, học viện săn bắn Hoàng Gia đã không ngừng xuất hiện rất nhiều truyền thuyết về anh hùng bình dân.
Kim Dư đứng ở trong cái vòng không người do đám Đại Bạch và Vượng Vượng làm ra, lại nghe Tiểu Bạch dùng thanh âm trầm thấp nói xong, trên mặt liền có chút vặn vẹo.
Kỳ thật y rất muốn để cho Đại Bạch giải thích, lúc Tiểu Bạch giải thích thật sự là cứ như đang kể nội dung vở kịch, thành ra tiếng kêu lúc thì cao vút khi thì trầm thấp, thậm chí ngẫu nhiên còn mang theo phần nức nở…. Y nghe xong da gà lập tức xoạch xoạch nổi toàn thân, còn chưa kể đến đám người xung quanh đang dùng một loại ánh mắt hiểu lầm mà nhìn y, khiến Kim Dư túng quẫn!
Thật vất vả chờ Tiểu Bạch giải thích xong, Kim Dư dùng tốc độ nhanh nhất xách da gáy Tiểu Bạch lên ném thẳng tới chỗ Đại Bạch. Đại Bạch rất hiểu biết lập tức dùng khí thế uy áp của mình ra uy hiếp, khiến Tiểu Bạch giận mà không dám nói gì.
Miêu ngao... 【 Đây là trắng trợn uy hiếp! Qua sông đoạn cầu! Tá ma giết lừa! Thượng ốc trừu thê[48]! Ông chủ, ông không thể như vậy! 】
Tuy ông chủ Kim đã nghe rõ ràng toàn bộ tiếng kêu phẫn nộ của Tiểu Bạch, bất quá tên này lại ỷ vào việc chỉ có y và đám dị thú chung quanh mới nghe hiểu những gì Tiểu Bạch nói, liền nhướng mày không thèm nhìn tới nó. Vốn đang định tĩnh tâm nhìn màn hình đang phát sóng trực tiếp, nhân tiện tìm thử xem có tên mầm non ưu tú nào dễ lừa bịp hay không, Kim Dư lại nghe được một giọng nói thuần hậu của ông chú trung niên nào đó.
“Ha ha, vị tiểu huynh đệ này, mấy đứa dị thú cấp A và cấp A+ này đều là của cậu sao? Này thật đúng là khiến cho người ta mở rộng nhãn giới a! Phải biết trong toàn bộ học viện của chúng ta, số lượng dị thú cấp A chỉ mới hơn năm mươi con, một mình cậu lại có tới sáu con, thật khiến người ta kinh thán hâm mộ mà.”
Lời nói này thực bình thản cũng không tỏ ra đột ngột gì, Kim Dư nghe xong cũng không cảm thấy phản cảm, vì thế liền nhìn về phía ông chú trung niên nói chuyện rất có phong độ thân sĩ, nói:
“Ừm, tuy mấy đứa này thuộc quyền sở hữu của tôi không bán ra ngoài, nhưng nếu chú hai muốn thì cứ câu thông khiến tụi nó cam tâm tình nguyện đi theo chú đi, tôi không cưỡng ép tụi nó ở lại với tôi. Đương nhiên, nếu chú hai không có cách nào câu thông với tụi nó, trong cửa hàng của tôi vẫn còn rất nhiều dị thú, từ chiến đấu cho đến manh thú làm việc trong phòng bếp cho chú hai câu thông. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết chính là, tụi nó phải cam tâm tình nguyện đi theo chú.”
Kim Dư nói xong lời cuối cùng, thần sắc cợt nhả nháy mắt đã trở nên nghiêm túc đến cực điểm, sự biến hóa cực lớn này khiến ông chú kia sửng sốt, qua một lát mới cười to thành tiếng.
“Ha ha ha ha! Tiểu huynh đệ cậu rất có ý tứ. Cậu cũng biết, nếu cậu không nói câu cuối cùng kia, giờ cậu chắc chắn đã thương tích đầy mình rồi!” Ông chú nghiêm túc nói, “Tôi vừa nãy nghe thấy con mèo hai đuôi cấp A kia nói cậu tá ma giết lừa, qua sông đoạn cầu.”
Bây giờ lại đến phiên Kim Dư sửng sốt, cái gì kêu nghe được Tiểu Bạch nói chuyện? Người này chẳng lẽ cũng nghe hiểu được ngôn ngữ dị thú? Hơn nữa, cái gì gọi là nếu không có câu nói sau cùng, y sẽ mình đầy thương tích? Cái loại não bổ này cũng bổ lợi hại quá đi?
“Chú hai a…. Chú không phải là cái loại biến thái tự cho mình là cứu thế chủ thực tế lại là nhân vật phản diện siêu cấp đấy chứ? Sao vừa mới đến đã nói sảng rồi?” Kim Dư nhìn sắc mặt của người kia, khẽ lắc đầu: “Cho dù tôi có nói câu sau cùng hay không, tôi cũng sẽ không có việc gì. Ngược lại, những kẻ muốn gây hại tôi, phỏng chừng sẽ không được tốt lắm đâu.”
“Hửm? Cậu tin tưởng bản thân như thế sao?” Ông chú kia nhịn không được nhướng này, dung mạo vốn rất hòa thuận đột nhiên sẵng giọng lên. Chẳng lẽ gã nhìn lầm rồi? Tên này chả phải là thanh niên tốt lành gì?
“Đương nhiên không phải. Ặc, tuy mức độ tự tin của tôi gần đây tăng lên không ít, nhưng không có ngốc tới mức tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Nói tôi tin tưởng bản thân, chi bằng nói tôi tin mấy đứa tham ăn nhà tôi hơn.” Kim Dư nói xong liền cười hai tiếng hắc hắc. Đám Đại Bạch và Bánh Bao cũng rất phối hợp đứng lên, vây quanh ông chú kia.
Đương nhiên, cả bọn đều nhe răng nhếch miệng a!!!
“A a! Thật không nghĩ tới tụi nó lại trung thành với cậu như vậy? Bất quá đây cũng là việc không thể không cho người khác biết a.”
Vì thế, chú hai vừa nói xong đã quay sang Tiểu Bạch ‘miêu’ một tiếng. Ngay lập tức, Tiểu Bạch và Kim Dư đồng thời sửng sốt, ngay cả Kỳ tiểu boss ghé nằm trên vai Kim Dư cũng thực nể tình mà ngẩng đầu lên.
【 Mày nguyện ý theo tao không? Tao có thể giúp mày giải trừ khế ước tinh thần lực với y! 】
Những lời này tuyệt đối y chang như sấm sét ngang tai, không riêng gì Tiểu Bạch có chút mơ hồ không rõ, ngay cả thần sắc trên mặt Kim Dư cũng trực tiếp thay đổi.
Người này vừa mới nói giải trừ tinh thần khế ước?! Là khế ước đã tồn tại một thời gian dài ngay cả dị thú cũng không có biện pháp lại vô pháp cự tuyệt kia sao?!
Cái tin tức này thật sự là có chút chấn động, Kim Dư bất động thanh sắc nhìn chú hai diện mạo nho nhã, rất có khí chất lại có khí thế anh tuấn, trong lòng cố gắng nhớ kỹ.
Người này hình như hiểu được ngôn ngữ loài mèo, hơn nữa lại không biết y có thể nghe hiểu thú ngữ, cho nên mới dám lộ liễu trắng trợn nói với Tiểu Bạch như thế.
Nhưng khiến Kim Dư có chút không thể lý giải chính là, rõ ràng giải trừ khế ước tinh thần lực là một chuyện tốt, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng của y lại cảm thấy không thoải mái. Có cảm giác cái loại nhân bánh từ trên trời rơi xuống này, rất rất rất không ngon miệng chút nào.
Kim Dư không nói gì. Kỳ tiểu boss nằm trên vai Kim Dư bỗng nhiên duỗi duỗi chân với Tiểu Bạch. Sau đó Tiểu Bạch ghé lỗ tai lên bên cạnh Kim Dư cùng nhau nghe.
Chiêu thức ấy thật đúng là khiến Kim Dư và Tiểu Bạch chấn động. Kim Dư hai mắt tỏa sáng đem Kỳ tiểu boss phủng ở trong tay xoa nắn tới mức cả người đều bị biến dạng.
{ Cậu làm vậy lần nữa, tôi liền tử hình cậu ngay tại chỗ. }
Bên tai Kim Dư đột nhiên vang lên một câu như vậy, lại nhìn cặp mắt ẩn ẩn đỏ của tiểu hắc kỳ lân, khóe miệng ông chủ Kim co rút, lại hung hăng chà đạp boss thêm một hồi nữa. Cái miệng của tên này vĩnh viễn không phun ra được ngà voi mà!
Trong lúc đó Tiểu Bạch cũng kêu lên hai tiếng với ông chú kia, ý tứ chính là hỏi, vì sao gã có thể giải quyết được khế ước tinh thần lực, tại sao nó phải tin? Dù sao chủ nhân cũng không phải là loại người tệ lắm, mặc dù có lúc sẽ làm ra vài sự tình tàn khốc (ví dụ như đặc biệt dặn dò Tiểu Vị bắt nó ăn hết đám đồ ăn dành cho mèo cực kỳ khó ăn), nhưng tốt xấu gì thì cũng được ăn no.
Nghe Tiểu Bạch trả lời, chú hai nháy mắt kêu lên đau đớn vô cùng a, nhìn xem đi! Yêu cầu đãi ngộ của dị thú cấp A dĩ nhiên là phải được ăn no! Nếu gã đem chuyện này truyền ra, tin chắc cả đám người phải bỏ ra số tiền lớn chiêu dị thú cấp A sẽ hận tới mức không thể đem đám dị thú nhà họ tới cửa hàng thằng nhóc này, để thằng nhóc này dạy dỗ cả đám dị thú đứng nói chuyện còn sợ đau thắt lưng, cuộc sống sinh hoạt không thể tự gánh vác một trận a!
Bất quá, cho dù hắn có đau đớn tới mức nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Tiểu Bạch, lại không thể trực tiếp cướp đoạt. Chỉ có thể miêu một tiếng, truyền cho Tiểu Bạch một tin tức trọng yếu ——
Ba ngày sau, tại biệt thự số 108 phố Ám Nhai, không gặp không về!
Sau khi nói xong, vị này lại giống như chưa từng phát sinh ra sự tình gì, cười ngây ngô với Kim Dư một chút:
“Ha hả, vừa rồi tôi mới cùng dị thú của cậu giao lưu một chút. Nó nói cậu rất tốt, là một chủ nhân phi thường tốt.”
Kim Dư -_-|||.
“Ha hả, tôi cũng biết tôi làm chủ nhân rất tốt mà.”
“Ha hả. Một khi đã như vậy, tại hạ không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại a!”
“Ha hả, hẹn gặp lại… Hy vọng lần sau gặp chú không bị tôi dọa cho khóc a…” Biệt thự Ám Nhai số 108, chậc chậc, từ nhà y tới đó rất gần, sao y lại không phát hiện ra người này ta, quả là một hàng xóm đáng giá để nghiền ngẫm phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.