Chương 75
Đả Cương Thi
25/11/2015
Bởi vì Kim Dư đột ngột bị người khác gây sự, lời nói lại có lý có tình khiến Bạch Hoành Hổ vốn còn đang chiếm thượng phong hoàn toàn mất đi ưu thế.
Nhưng hiện tại không chỉ đơn giản là đánh mất uy thế, ở trong học viện săn bắn Hoàng Gia vừa mới tiến hành xong khế ước dị thú này, hắn đã sắp sửa trở thành kẻ bị ngàn người chỉ trỏ.
Tuy hắn không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, nhưng thông qua tiếng mắng mỏ tức giận không ngừng tăng cao kia, Bạch Hoành Hổ vẫn có thể đoán ra bọn họ đang phẫn nộ đến mức nào.
Bạch Hoành Hổ nhìn Kim Dư chằm chằm, trong lòng trừ bỏ phẫn nộ và ảo não ra, còn có vài phần hồi hộp. Thủ đoạn của người này quả thực giống như kiểu ‘kích động quần chúng vô tri’ mà cha hắn đã từng nói! Lúc đó hắn còn tỏ vẻ khinh thường, nếu đã là quần chúng vô tri, vậy bọn họ còn có gì có thể kích động? Ngu dân thì làm được gì?! Hiện tại lại bị cả ngàn người chỉ trỏ, Bạch Hoành Hổ hối hận không kịp.
Nếu hiện giờ đã không thể dùng văn vẻ để giải quyết vấn đề nữa, vậy thì trực tiếp động võ đi! Dựa vào thân phận của hắn, dù có bị vạch trần, cha hắn vẫn có thể xoay chuyển tình thế! Huống chi đối thủ của hắn chỉ là một ông chủ cửa hàng không tài không thế. Giết được tên ngáng đường này cũng tốt, hắn có thể nạp vào cửa một lúc sáu con dị thú cấp A đằng sau y! Cha nhìn thấy chắc chắn sẽ khen hắn làm tốt nữa kìa!!
Cho nên, sau khi Bạch Hoành Hổ tìm đối sách xong, lập tức làm một cái thủ thế, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, bởi vì một cái thủ thế này của hắn, đã khiến Bạch gia của bọn họ gần như bị trục xuất khỏi giới chính trị, thậm chí còn thiếu chút nữa đã bị cừu gia truy sát diệt tộc!!
Lúc Bạch Hoành Hổ thủ thế, người đầu tiên phát hiện không phải là Kỳ Thanh Lân, ngược lại là Đại Bạch. Tuy tâm tư của Boss đều đặt lên người bà xã nhà mình, nhưng với người khác thì lại cực kỳ chậm chạp. Dù sao Kỳ Thanh Lân có thể cam đoan trước khi người khác ra tay thì bản thân đã diệt tên đó rồi, cho nên những lúc không công kích, hắn sẽ không chú ý tới.
Nhưng Đại Bạch thì không giống vậy.
Đại Bạch đã theo Bạch Hoành Hổ suốt hai mươi năm. Hai mươi năm này đã đủ để cho một con dị thú chân thành như nó hiểu hết mọi nhất cử nhất động thậm chí bao gồm luôn cả suy nghĩ của chủ nhân!! Cho nên lúc Bạch Hoành Hổ làm thủ thể, Đại Bạch liền hiểu Bạch Hoành Hổ đang muốn giết người diệt khẩu! Nháy mắt, lông toàn thân Đại Bạch dựng đứng, tâm lạnh như băng.
Nó thật không muốn tin người đã từng là chủ nhân nó lại là loại người tâm ngoan thủ lạt, mất hết nhân tín. Nó còn nhớ lúc nó bị thương, chủ nhân đã hủy hết các cuộc xã giao để ở bên cạnh nó, dùng thủ pháp mới lạ làm cho nó một bữa tiệc lớn….Mặc dù việc này chỉ xảy ra lúc chủ nhân vẫn còn là một thiếu niên, nhưng mặc kệ có nói như thế nào thì chủ nhân của nó, cũng đã từng nghiêm túc đối đãi nó. Nhưng nó không hiểu, không biết từ lúc nào, chủ nhân tuy có chút không được tự nhiên nhưng lại rất chân thành đã bắt đầu thay đổi, trở nên hám lợi đen lòng, mù quáng tự đại, thậm chí, vì lợi ích mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ngửa mặt lên trời điên cuồng thét lên một tiếng, Đại Bạch thê lương nhảy bổ vào Bạch Hoành Hổ, tốc độ nhanh đến mức khiến mọi người kinh ngạc. Đồng thời, sáu ảnh vệ không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, cũng bị chôn hết nửa người xuống đất!!
Rống —— rống ——— rống ———! !
Tiếng rống từ trong miệng Đại Bạch phát ra càng lúc càng thê lương càng lúc càng bi thống. Nó dùng hai chân đè chặt Bạch Hoành Hổ, đè ép một bên má hắn xuống đất, tuyệt không cho phép hắn nhìn nó.
“Bạch Hổ——! ! Mày dám công kích tao sao!!” Cho dù bản thân đã từng làm ra hành động tàn khốc, nhưng chỉ cần không phải tàn khốc với bản thân, thì người ta sẽ cho rằng đó là đương nhiên. Nhưng chỉ cần có người hơi làm phản, bọn họ liền cảm thấy không thể chấp nhận được. “Tao đã nuôi mày hai mươi năm!!”
Động tác của Đại Bạch bởi vì lời nói của Bạch Hoành Hổ chợt trở nên cứng ngắc. Bạch Hoành Hổ thấy thế nheo lại mắt, định hành động thì lại bị một giọt nước mắt thật lớn rớt trúng mặt, có chút ngây người.
Chính vì nó được chủ nhân nuôi suốt hai mươi năm, đã từng nhận được những điều tốt đẹp, cho nên khi bị vứt bỏ, bị đuổi giết mới có thể sinh ra cảm giác tuyệt vọng thậm chí là âm thầm chờ chết.
Rống! ! ! !
Thân mình Đại Bạch bỗng lệch sang một bên, Kim Dư còn đang đứng nhìn sắc mặt chợt đại biến, “Đại Bạch!!”
“Nó không muốn đả thương mày! Mày lại muốn đưa nó vào chỗ chết?!” Kim Dư nhìn lưỡi dao chỉ cách một tấc ngay tim của Đại Bạch, tức giận đến mức cả người phát run, “Tao muốn giết mày——! !"
Ngay lúc Kim Dư hét lên, Bạch Hoành Hổ giống như đột nhiên bị người túm cổ kéo lên, sau đó bổ nhào về phía trước, đập thẳng vào bức tường vô hình trên không trung, vỡ đầu chảy máu.
Phanh, phanh, phanh, bang bang!
Mỗi một tiếng động phát ra do thân thể đập thẳng vào bức tường vô hình đều khiến người ngồi trong hội trường cảm thấy trong lòng phát lạnh. Kỳ thật đụng vách tường thì ai mà chẳng bị, bất luận là cố tình hay vô tình, cơ bản mọi người đều đã từng cùng tường thân mật tiếp xúc qua, nhưng hiện tại là đang ở giữa không trung, ngay cả tường còn không thấy, lại thêm thân thể cứ như là bị quỷ túm không ngừng đập thẳng vào tường máu chảy ào ào. Hình ảnh như vậy, thật không phải ai cũng có thể tiếp thu.
Khán giả nhìn một màn trước mắt này cảm thấy như vậy có chút tàn nhẫn, không chỉ ngược thân… mà còn ngược tâm, sau đó lại nhìn thấy Đại Bạch nằm trong vũng máu, Kim Dư ôm lấy Đại Bạch trầm mặc rơi lệ, liền nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn, Mọe! Đập đi! Đập ác thêm chút nữa coi! Đập cho chết luôn cũng được!!
Bên này Bạch Hoành Hổ chảy máu đầu đến mức hôn mê nhưng vẫn không ngừng bị đập, phía dưới kia, Kỳ Thanh Lân đang ngồi xổm bên cạnh Kim Dư, vươn tay nắm chặt lấy tay y, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tên bác sĩ vô lương nào đó đang dùng toàn bộ sức lực cứu Đại Bạch. Đừng nói hiện giờ tinh thần lực của Kim Dư không ổn định không thể dùng, cho dù y có thể sử dụng, Kỳ Thanh Lân cũng không cho phép y dùng. Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ còn có nhiều người biết đến, tranh luận gây gổ phiền toái gì đó hắn sẽ không để mắt tới, nhưng hắn không thể để cho Kim Dư bởi vì năng lực đặc thù khiến y bị những kẻ khác hoặc các thể lực tìm tới, ít nhất, phải để hắn hoàn toàn không chế được bộ tộc Kỳ lân cái đã.
Cũng may Đại Bạch da dày thịt béo, lại được Kim Dư dùng tinh thần lực và hỗn độn nguyên khí bổ sung, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể rất sung túc, tuy bây giờ có phần giảm mạnh, nhưng coi như là được bổ sung lại rất nhanh. Hơn nữa tuy bề ngoài của Kim Khiêm khá là vô lương nhưng thực tế rất lợi hại, vì thế nửa giờ sau, Đại Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm.
Đại Bạch ngừng chảy máu, đám Tiểu Bạch, Tiểu Tuyết, Bánh Bao, Nhị Hắc, Vượng Vượng và Tiểu Bảo đang nằm trên đầu Vượng Vượng lo lắng ngồi xổm ở bên cạnh cao hứng đến mức nhảy dựng lên. Thậm chí Tiểu Bảo còn ở trên đầu Vượng Vượng lộn hai vòng, hai cái móng nho nhỏ vẫy vẫy rồi ngao ngao kêu “Thật tốt quá!”
Hình ảnh ấm áp lại có chút buồn cười khiến mấy nghìn người vây xem đều mỉm cười cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hình ảnh như vậy vô luận là ai cũng sẽ không cho rằng Kim Dư trộm chúng. Dị thú có linh hồn, dị thú cấp A thì lại càng có trí tuệ không thua con người. Nếu không thật tâm đối đãi chúng nó, để chúng nó cảm thấy tín nhiệm, chúng nó sẽ không thành thật ngốc ngốc cùng nhau hoan hô vui mừng cùng với những con dị thú khác.
Có thể khiến chúng nó làm được như vậy, chỉ có ‘đồng bạn’ mà thôi.
Rống...
Đại Bạch được cầm máu, mở mắt nhìn người ôm lấy đầu mình, cảm thụ cái ôm ấm áp đó, lại chậm rãi chảy nước mắt, hữu khí vô lực rống với Kim Dư một tiếng, khiến sắc mặt Kim Dư lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Mày muốn tao thả hắn?! Hắn thiếu chút nữa đã đâm chết mày!! Mày không phải là Bạch Liên Hoa[55] hay Thánh mẫu thú, thế nhưng lại muốn tao thả hắn đi?! Đậu mè! Còn muốn tao trị thương cho hắn?!”
Kim Dư tức đến đỏ mặt, nhưng thấy bộ dạng yếu ớt của Đại Bạch lại không muốn xuống tay, liền nghiến răng nghiến lợi ra sức nhéo Kỳ Thanh Lân. Kỳ Thanh Lân liền tăng mạnh tần suất Bạch Hoành Hổ đập tường.
…..Rống…..[Không có hắn…. Sẽ không có tôi… Nói thế nào thì hắn cũng đã từng nuôi tôi… Ông chủ, anh thả hắn đi. Qua hôm nay, gánh nặng trong lòng của tôi có thể buông xuống toàn bộ rồi….]
Nhìn bộ dáng giống như là chết không nhắm mắt để lại di ngôn của Đại Bạch, Kim Dư tức đến thở hồng hộc, cũng may Bánh Bao đã cọ tới bên cạnh y, vươn móng vỗ vỗ lưng y mới để cho người nào đó không bị tức chết. Bật người dậy, Kim Dư chịu đựng cơn choáng váng, mạnh bạo đạp thẳng vào mông Bánh Bao một cước, dưới ánh mắt cực kỳ ủy khuất của nó mà âm trầm nói: “Mày là đang thay thế Đại Bạch chịu một cước của tao. Đợi nó khỏe lên rồi, cho mày đá lại mười cái.”
Nói xong liền túm lấy tay Kỳ Thanh Lân, vẻ mặt cực kỳ không cam lòng.
“Hắn tàn rồi. Tứ chi gãy nát.” Kỳ Thanh Lân biết suy nghĩ của Kim Dư, hạ giọng tới mức thấp nhất nói bên tai bà xã: “Giờ nhìn không ra. Chờ đến lúc được mang trở về, trừ phi không nhúc nhích, nói cách khác, động một cái, gãy một chi.”
Nghe vậy, hai mắt Kim Dư mãnh liệt sáng ngời, gãi gãi tay Kỳ Thanh Lân, GJ[56]! Tối nay chúng ta có thể lõa – ngủ[57]!
Kỳ Thanh Lân tựa hồ đã lĩnh hội được ý tứ của Kim Dư, khuôn mặt vốn lạnh ngắt chợt có thêm một tia ấm áp. Bạch Hoành Hổ ‘huyết nhiễm giang sam’ từ không trung chậm rãi hạ xuống đất, nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“Nể tình mày đã từng nuôi Đại Bạch hai mươi năm….Moẹ, dù mày có nuôi nó hai mươi năm, ông cũng hận đến muốn làm thịt mày ngay tại chỗ! Nể tình Đại Bạch nhà tao cầu xin cho mày lần cuối vậy!!” Kim Dư nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện hôm nay coi như xong! Về sau nếu mày còn không biết xấu hổ đến tìm Đại Bạch, tao liền quăng mày xuống sông!! Tránh cho mày gây tai họa tới mấy con dị thú khác!! Đưa chủ nhân của bọn mày cút đi! Cho dù là thiên hoàng lão tử, hành vi của hắn cũng khiến cho người người khinh bỉ, đáng đánh!!”
Nói xong, Kim Dư híp mắt nhìn Bạch Hoành Hổ hồi lâu, liền vung tay lên, để cho những ảnh vệ câm như hến nâng người đi.
“Cho dù không giết mày, ông cũng muốn tra tấn mày tới chết…” Kim Dư dùng thanh âm chỉ đủ để cho y nghe mà nói thầm, sau đó liền tươi cười xoay qua Đại Bạch.
Hy vọng công kích của tinh thần lực y mới phát ra đủ dùng. Lần đầu tiên có thể đủ khiến mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng khủng bố nhất mà còn có loại tác – dụng – thất – truyền từ lâu!
Nhưng hiện tại không chỉ đơn giản là đánh mất uy thế, ở trong học viện săn bắn Hoàng Gia vừa mới tiến hành xong khế ước dị thú này, hắn đã sắp sửa trở thành kẻ bị ngàn người chỉ trỏ.
Tuy hắn không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, nhưng thông qua tiếng mắng mỏ tức giận không ngừng tăng cao kia, Bạch Hoành Hổ vẫn có thể đoán ra bọn họ đang phẫn nộ đến mức nào.
Bạch Hoành Hổ nhìn Kim Dư chằm chằm, trong lòng trừ bỏ phẫn nộ và ảo não ra, còn có vài phần hồi hộp. Thủ đoạn của người này quả thực giống như kiểu ‘kích động quần chúng vô tri’ mà cha hắn đã từng nói! Lúc đó hắn còn tỏ vẻ khinh thường, nếu đã là quần chúng vô tri, vậy bọn họ còn có gì có thể kích động? Ngu dân thì làm được gì?! Hiện tại lại bị cả ngàn người chỉ trỏ, Bạch Hoành Hổ hối hận không kịp.
Nếu hiện giờ đã không thể dùng văn vẻ để giải quyết vấn đề nữa, vậy thì trực tiếp động võ đi! Dựa vào thân phận của hắn, dù có bị vạch trần, cha hắn vẫn có thể xoay chuyển tình thế! Huống chi đối thủ của hắn chỉ là một ông chủ cửa hàng không tài không thế. Giết được tên ngáng đường này cũng tốt, hắn có thể nạp vào cửa một lúc sáu con dị thú cấp A đằng sau y! Cha nhìn thấy chắc chắn sẽ khen hắn làm tốt nữa kìa!!
Cho nên, sau khi Bạch Hoành Hổ tìm đối sách xong, lập tức làm một cái thủ thế, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, bởi vì một cái thủ thế này của hắn, đã khiến Bạch gia của bọn họ gần như bị trục xuất khỏi giới chính trị, thậm chí còn thiếu chút nữa đã bị cừu gia truy sát diệt tộc!!
Lúc Bạch Hoành Hổ thủ thế, người đầu tiên phát hiện không phải là Kỳ Thanh Lân, ngược lại là Đại Bạch. Tuy tâm tư của Boss đều đặt lên người bà xã nhà mình, nhưng với người khác thì lại cực kỳ chậm chạp. Dù sao Kỳ Thanh Lân có thể cam đoan trước khi người khác ra tay thì bản thân đã diệt tên đó rồi, cho nên những lúc không công kích, hắn sẽ không chú ý tới.
Nhưng Đại Bạch thì không giống vậy.
Đại Bạch đã theo Bạch Hoành Hổ suốt hai mươi năm. Hai mươi năm này đã đủ để cho một con dị thú chân thành như nó hiểu hết mọi nhất cử nhất động thậm chí bao gồm luôn cả suy nghĩ của chủ nhân!! Cho nên lúc Bạch Hoành Hổ làm thủ thể, Đại Bạch liền hiểu Bạch Hoành Hổ đang muốn giết người diệt khẩu! Nháy mắt, lông toàn thân Đại Bạch dựng đứng, tâm lạnh như băng.
Nó thật không muốn tin người đã từng là chủ nhân nó lại là loại người tâm ngoan thủ lạt, mất hết nhân tín. Nó còn nhớ lúc nó bị thương, chủ nhân đã hủy hết các cuộc xã giao để ở bên cạnh nó, dùng thủ pháp mới lạ làm cho nó một bữa tiệc lớn….Mặc dù việc này chỉ xảy ra lúc chủ nhân vẫn còn là một thiếu niên, nhưng mặc kệ có nói như thế nào thì chủ nhân của nó, cũng đã từng nghiêm túc đối đãi nó. Nhưng nó không hiểu, không biết từ lúc nào, chủ nhân tuy có chút không được tự nhiên nhưng lại rất chân thành đã bắt đầu thay đổi, trở nên hám lợi đen lòng, mù quáng tự đại, thậm chí, vì lợi ích mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ngửa mặt lên trời điên cuồng thét lên một tiếng, Đại Bạch thê lương nhảy bổ vào Bạch Hoành Hổ, tốc độ nhanh đến mức khiến mọi người kinh ngạc. Đồng thời, sáu ảnh vệ không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, cũng bị chôn hết nửa người xuống đất!!
Rống —— rống ——— rống ———! !
Tiếng rống từ trong miệng Đại Bạch phát ra càng lúc càng thê lương càng lúc càng bi thống. Nó dùng hai chân đè chặt Bạch Hoành Hổ, đè ép một bên má hắn xuống đất, tuyệt không cho phép hắn nhìn nó.
“Bạch Hổ——! ! Mày dám công kích tao sao!!” Cho dù bản thân đã từng làm ra hành động tàn khốc, nhưng chỉ cần không phải tàn khốc với bản thân, thì người ta sẽ cho rằng đó là đương nhiên. Nhưng chỉ cần có người hơi làm phản, bọn họ liền cảm thấy không thể chấp nhận được. “Tao đã nuôi mày hai mươi năm!!”
Động tác của Đại Bạch bởi vì lời nói của Bạch Hoành Hổ chợt trở nên cứng ngắc. Bạch Hoành Hổ thấy thế nheo lại mắt, định hành động thì lại bị một giọt nước mắt thật lớn rớt trúng mặt, có chút ngây người.
Chính vì nó được chủ nhân nuôi suốt hai mươi năm, đã từng nhận được những điều tốt đẹp, cho nên khi bị vứt bỏ, bị đuổi giết mới có thể sinh ra cảm giác tuyệt vọng thậm chí là âm thầm chờ chết.
Rống! ! ! !
Thân mình Đại Bạch bỗng lệch sang một bên, Kim Dư còn đang đứng nhìn sắc mặt chợt đại biến, “Đại Bạch!!”
“Nó không muốn đả thương mày! Mày lại muốn đưa nó vào chỗ chết?!” Kim Dư nhìn lưỡi dao chỉ cách một tấc ngay tim của Đại Bạch, tức giận đến mức cả người phát run, “Tao muốn giết mày——! !"
Ngay lúc Kim Dư hét lên, Bạch Hoành Hổ giống như đột nhiên bị người túm cổ kéo lên, sau đó bổ nhào về phía trước, đập thẳng vào bức tường vô hình trên không trung, vỡ đầu chảy máu.
Phanh, phanh, phanh, bang bang!
Mỗi một tiếng động phát ra do thân thể đập thẳng vào bức tường vô hình đều khiến người ngồi trong hội trường cảm thấy trong lòng phát lạnh. Kỳ thật đụng vách tường thì ai mà chẳng bị, bất luận là cố tình hay vô tình, cơ bản mọi người đều đã từng cùng tường thân mật tiếp xúc qua, nhưng hiện tại là đang ở giữa không trung, ngay cả tường còn không thấy, lại thêm thân thể cứ như là bị quỷ túm không ngừng đập thẳng vào tường máu chảy ào ào. Hình ảnh như vậy, thật không phải ai cũng có thể tiếp thu.
Khán giả nhìn một màn trước mắt này cảm thấy như vậy có chút tàn nhẫn, không chỉ ngược thân… mà còn ngược tâm, sau đó lại nhìn thấy Đại Bạch nằm trong vũng máu, Kim Dư ôm lấy Đại Bạch trầm mặc rơi lệ, liền nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn, Mọe! Đập đi! Đập ác thêm chút nữa coi! Đập cho chết luôn cũng được!!
Bên này Bạch Hoành Hổ chảy máu đầu đến mức hôn mê nhưng vẫn không ngừng bị đập, phía dưới kia, Kỳ Thanh Lân đang ngồi xổm bên cạnh Kim Dư, vươn tay nắm chặt lấy tay y, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tên bác sĩ vô lương nào đó đang dùng toàn bộ sức lực cứu Đại Bạch. Đừng nói hiện giờ tinh thần lực của Kim Dư không ổn định không thể dùng, cho dù y có thể sử dụng, Kỳ Thanh Lân cũng không cho phép y dùng. Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ còn có nhiều người biết đến, tranh luận gây gổ phiền toái gì đó hắn sẽ không để mắt tới, nhưng hắn không thể để cho Kim Dư bởi vì năng lực đặc thù khiến y bị những kẻ khác hoặc các thể lực tìm tới, ít nhất, phải để hắn hoàn toàn không chế được bộ tộc Kỳ lân cái đã.
Cũng may Đại Bạch da dày thịt béo, lại được Kim Dư dùng tinh thần lực và hỗn độn nguyên khí bổ sung, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể rất sung túc, tuy bây giờ có phần giảm mạnh, nhưng coi như là được bổ sung lại rất nhanh. Hơn nữa tuy bề ngoài của Kim Khiêm khá là vô lương nhưng thực tế rất lợi hại, vì thế nửa giờ sau, Đại Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm.
Đại Bạch ngừng chảy máu, đám Tiểu Bạch, Tiểu Tuyết, Bánh Bao, Nhị Hắc, Vượng Vượng và Tiểu Bảo đang nằm trên đầu Vượng Vượng lo lắng ngồi xổm ở bên cạnh cao hứng đến mức nhảy dựng lên. Thậm chí Tiểu Bảo còn ở trên đầu Vượng Vượng lộn hai vòng, hai cái móng nho nhỏ vẫy vẫy rồi ngao ngao kêu “Thật tốt quá!”
Hình ảnh ấm áp lại có chút buồn cười khiến mấy nghìn người vây xem đều mỉm cười cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hình ảnh như vậy vô luận là ai cũng sẽ không cho rằng Kim Dư trộm chúng. Dị thú có linh hồn, dị thú cấp A thì lại càng có trí tuệ không thua con người. Nếu không thật tâm đối đãi chúng nó, để chúng nó cảm thấy tín nhiệm, chúng nó sẽ không thành thật ngốc ngốc cùng nhau hoan hô vui mừng cùng với những con dị thú khác.
Có thể khiến chúng nó làm được như vậy, chỉ có ‘đồng bạn’ mà thôi.
Rống...
Đại Bạch được cầm máu, mở mắt nhìn người ôm lấy đầu mình, cảm thụ cái ôm ấm áp đó, lại chậm rãi chảy nước mắt, hữu khí vô lực rống với Kim Dư một tiếng, khiến sắc mặt Kim Dư lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Mày muốn tao thả hắn?! Hắn thiếu chút nữa đã đâm chết mày!! Mày không phải là Bạch Liên Hoa[55] hay Thánh mẫu thú, thế nhưng lại muốn tao thả hắn đi?! Đậu mè! Còn muốn tao trị thương cho hắn?!”
Kim Dư tức đến đỏ mặt, nhưng thấy bộ dạng yếu ớt của Đại Bạch lại không muốn xuống tay, liền nghiến răng nghiến lợi ra sức nhéo Kỳ Thanh Lân. Kỳ Thanh Lân liền tăng mạnh tần suất Bạch Hoành Hổ đập tường.
…..Rống…..[Không có hắn…. Sẽ không có tôi… Nói thế nào thì hắn cũng đã từng nuôi tôi… Ông chủ, anh thả hắn đi. Qua hôm nay, gánh nặng trong lòng của tôi có thể buông xuống toàn bộ rồi….]
Nhìn bộ dáng giống như là chết không nhắm mắt để lại di ngôn của Đại Bạch, Kim Dư tức đến thở hồng hộc, cũng may Bánh Bao đã cọ tới bên cạnh y, vươn móng vỗ vỗ lưng y mới để cho người nào đó không bị tức chết. Bật người dậy, Kim Dư chịu đựng cơn choáng váng, mạnh bạo đạp thẳng vào mông Bánh Bao một cước, dưới ánh mắt cực kỳ ủy khuất của nó mà âm trầm nói: “Mày là đang thay thế Đại Bạch chịu một cước của tao. Đợi nó khỏe lên rồi, cho mày đá lại mười cái.”
Nói xong liền túm lấy tay Kỳ Thanh Lân, vẻ mặt cực kỳ không cam lòng.
“Hắn tàn rồi. Tứ chi gãy nát.” Kỳ Thanh Lân biết suy nghĩ của Kim Dư, hạ giọng tới mức thấp nhất nói bên tai bà xã: “Giờ nhìn không ra. Chờ đến lúc được mang trở về, trừ phi không nhúc nhích, nói cách khác, động một cái, gãy một chi.”
Nghe vậy, hai mắt Kim Dư mãnh liệt sáng ngời, gãi gãi tay Kỳ Thanh Lân, GJ[56]! Tối nay chúng ta có thể lõa – ngủ[57]!
Kỳ Thanh Lân tựa hồ đã lĩnh hội được ý tứ của Kim Dư, khuôn mặt vốn lạnh ngắt chợt có thêm một tia ấm áp. Bạch Hoành Hổ ‘huyết nhiễm giang sam’ từ không trung chậm rãi hạ xuống đất, nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“Nể tình mày đã từng nuôi Đại Bạch hai mươi năm….Moẹ, dù mày có nuôi nó hai mươi năm, ông cũng hận đến muốn làm thịt mày ngay tại chỗ! Nể tình Đại Bạch nhà tao cầu xin cho mày lần cuối vậy!!” Kim Dư nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện hôm nay coi như xong! Về sau nếu mày còn không biết xấu hổ đến tìm Đại Bạch, tao liền quăng mày xuống sông!! Tránh cho mày gây tai họa tới mấy con dị thú khác!! Đưa chủ nhân của bọn mày cút đi! Cho dù là thiên hoàng lão tử, hành vi của hắn cũng khiến cho người người khinh bỉ, đáng đánh!!”
Nói xong, Kim Dư híp mắt nhìn Bạch Hoành Hổ hồi lâu, liền vung tay lên, để cho những ảnh vệ câm như hến nâng người đi.
“Cho dù không giết mày, ông cũng muốn tra tấn mày tới chết…” Kim Dư dùng thanh âm chỉ đủ để cho y nghe mà nói thầm, sau đó liền tươi cười xoay qua Đại Bạch.
Hy vọng công kích của tinh thần lực y mới phát ra đủ dùng. Lần đầu tiên có thể đủ khiến mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng khủng bố nhất mà còn có loại tác – dụng – thất – truyền từ lâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.