Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2
Chương 5: Người Tí Hon Ở Thế Giới Tận Cùng 5
Y Lại Đường Phân
09/05/2023
Munch là một người tí hon sống trên đại lục Nitraan.
Cậu ta nói những người khổng lồ giống như Lộ Dao, cậu ta chỉ mới được nghe qua câu chuyện của tộc trưởng thôi chứ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày mình gặp được thật.
Bởi vì thời tiết vào cuối mùa trăng cực lạnh nên thiếu hụt thức ăn.
Munch đi theo bạn cùng ra ngoài đi săn nhưng không cẩn thận bị lạc đoàn, bị gió tuyết ngăn cản không về nhà được nên chỉ đành phải kết kén tại chỗ.
"Kết kén" là kỹ năng trời cho của tộc người tí hon, lúc gặp phải bước đường cùng sắp chết mới sử dụng được.
Đây là lần đầu tiên Munch kết kén, không ngờ lại gặp được người khổng lồ trong truyền thuyết.
Cậu ta cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Munch nói chuyện không mạch lạc lắm, suy nghĩ hay thay đổi, nghĩ đến đâu nói đến đó.
Lộ Dao đã có kinh nghiệm nên thành thạo sàng lọc ra những tin tức có tác dụng.
Căn cứ vào tin tức của Munch, cô suy đoán rằng trên đại lục Nitraan này đã từng có con người bình thường giống mình, được người tí hon trên Nitraan gọi là người khổng lồ sau này.
Trong truyền thuyết, sau khi người khổng lồ diệt vong thì người tí hon trở thành chủng tộc có trí tuệ sống trên đại lục Nitraan này.
Hơn nữa có thể là do nguyên nhân nào đó nên tất cả nền văn minh trước đó cũng biến mất cùng người khổng lồ luôn.
Hoàn cảnh sinh hoạt của người tí hon Nitraan khá là nguyên thuỷ. Bọn họ dựa vào "săn bắn - thu nhặt" để sống. Nhưng bọn họ vẫn có khái niệm con số đơn giản, khái niệm ngôn ngữ, hơn nữa còn có một ít văn bản chữ viết nữa, chỉ là người tí hon Nitraan biết chữ đã ít lại càng ít.
Bộ lạc của Munch cũng chỉ có mỗi tộc trưởng và mấy vị trưởng lão là biết được ít chữ.
Số lượng tộc người tí hon cũng không ít, phân tán trên vùng đất mênh mông này. Giữa các bộ lạc có một ít hành động lấy vật đổi vật.
Lộ Dao thở dài một hơi. Thế giới sau khi loài người diệt vong, thảo nào mà được gọi là "Thế giới tận cùng".
Có lẽ là do mùi vị của thịt khô quá ngon nên Munch gặm hết nửa miếng thịt khô, sau đó lại tham lam ăn hết một múi quýt đường nữa, cái bụng nhỏ căng tròn lên, ủ rũ nằm trên núi thức ăn.
Tuyết dày đường xa nên cậu ta không thể mang hết thức ăn về bộ lạc được. Nhưng cậu ta lại không nỡ bỏ đồ ăn lại đây.
Lộ Dao nghĩ cách cho cậu ta: "Cậu cứ mang một ít về bộ lạc trước đi, sau đó gọi người trong tộc tới đây giúp đem những thứ còn dư về.”
Mắt Munch sáng bừng lên, cảm thấy cách này rất được.
Hình như người khổng lồ cũng không hề vô dụng như trong câu chuyện của tộc trưởng. Trái lại còn rất thông minh nữa.
Lộ Dao cắt một góc thảm nhung ra, gấp đôi lại để làm cho Munch một cái áo khoác ngoài có mũ trùm đầu chống lạnh, sau đó lại dùng vải vụn may thành một cái túi đựng đồ, nhét một miếng quất ngọt, hai hạt lạc rang, một viên thịt bò ngũ vị thái hạt lựu vào rồi dùng chỉ khâu chặt miệng túi sau đó mới đưa cho Munch.
Munch được phủ thêm quần áo mới ấm áp mềm mại, điên cuồng lăn lộn trên bàn.
Sau khi vui vẻ đủ rồi, cậu ta mới gánh cái bọc lớn lên nhảy xuống bàn.
"Lộ Dao, nhiều nhất là năm ngày Mộc Dương nữa tôi sẽ trở lại." Munch đứng ở cửa, xoay người lại chào tạm biệt Lộ Dao: "Cô phải đợi tôi đấy nhé."
Lộ Dao cười vẫy tay với cậu ta: "Đi đường cẩn thận nhé."
---
Lộ Dao móc điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian rồi không nhịn được mà ngáp một cái: "Mới không để ý một chút mà trời đã sắp sáng rồi."
Harold: "Thế giới này chỉ có người tí hon. Cô định làm thế nào?"
Bất Độc đang chơi đùa mấy miếng đồ chơi xếp gỗ trong tay: "Chỉ có thể lấy vật đổi vật thì có khi bán đồ ăn sẽ khá hơn. Con thấy cửa hàng trái cây hoặc rau củ quả cũng rất tốt."
Thế giới này quá cằn cỗi. Thức ăn là đồng tiền rất mạnh, chắc chắn sẽ thu hút hơn khách sạn.
Với trình độ phát triển kinh tế và văn minh thế giới này thì khách sạn thật sự là nơi đi trước thời đại rồi.
Hệ thống nhắc nhở: [Xin bà chủ nhớ kỹ quy tắc, một khi quyết định loại hình kinh doanh rồi thì dù gặp phải trường hợp hà khắc gì cũng không thể sửa đổi.]
Lộ Dao: "Yên tâm, tôi không muốn sửa đổi. Chỉ là phương án sửa sang khách sạn trước đó không thể dùng được nữa."
Lộ Dao rút một miếng xếp gỗ trong tay Bất Độc rồi tỉ mỉ vuốt ve: "Tôi có một ý tưởng mới."
Cậu ta nói những người khổng lồ giống như Lộ Dao, cậu ta chỉ mới được nghe qua câu chuyện của tộc trưởng thôi chứ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày mình gặp được thật.
Bởi vì thời tiết vào cuối mùa trăng cực lạnh nên thiếu hụt thức ăn.
Munch đi theo bạn cùng ra ngoài đi săn nhưng không cẩn thận bị lạc đoàn, bị gió tuyết ngăn cản không về nhà được nên chỉ đành phải kết kén tại chỗ.
"Kết kén" là kỹ năng trời cho của tộc người tí hon, lúc gặp phải bước đường cùng sắp chết mới sử dụng được.
Đây là lần đầu tiên Munch kết kén, không ngờ lại gặp được người khổng lồ trong truyền thuyết.
Cậu ta cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Munch nói chuyện không mạch lạc lắm, suy nghĩ hay thay đổi, nghĩ đến đâu nói đến đó.
Lộ Dao đã có kinh nghiệm nên thành thạo sàng lọc ra những tin tức có tác dụng.
Căn cứ vào tin tức của Munch, cô suy đoán rằng trên đại lục Nitraan này đã từng có con người bình thường giống mình, được người tí hon trên Nitraan gọi là người khổng lồ sau này.
Trong truyền thuyết, sau khi người khổng lồ diệt vong thì người tí hon trở thành chủng tộc có trí tuệ sống trên đại lục Nitraan này.
Hơn nữa có thể là do nguyên nhân nào đó nên tất cả nền văn minh trước đó cũng biến mất cùng người khổng lồ luôn.
Hoàn cảnh sinh hoạt của người tí hon Nitraan khá là nguyên thuỷ. Bọn họ dựa vào "săn bắn - thu nhặt" để sống. Nhưng bọn họ vẫn có khái niệm con số đơn giản, khái niệm ngôn ngữ, hơn nữa còn có một ít văn bản chữ viết nữa, chỉ là người tí hon Nitraan biết chữ đã ít lại càng ít.
Bộ lạc của Munch cũng chỉ có mỗi tộc trưởng và mấy vị trưởng lão là biết được ít chữ.
Số lượng tộc người tí hon cũng không ít, phân tán trên vùng đất mênh mông này. Giữa các bộ lạc có một ít hành động lấy vật đổi vật.
Lộ Dao thở dài một hơi. Thế giới sau khi loài người diệt vong, thảo nào mà được gọi là "Thế giới tận cùng".
Có lẽ là do mùi vị của thịt khô quá ngon nên Munch gặm hết nửa miếng thịt khô, sau đó lại tham lam ăn hết một múi quýt đường nữa, cái bụng nhỏ căng tròn lên, ủ rũ nằm trên núi thức ăn.
Tuyết dày đường xa nên cậu ta không thể mang hết thức ăn về bộ lạc được. Nhưng cậu ta lại không nỡ bỏ đồ ăn lại đây.
Lộ Dao nghĩ cách cho cậu ta: "Cậu cứ mang một ít về bộ lạc trước đi, sau đó gọi người trong tộc tới đây giúp đem những thứ còn dư về.”
Mắt Munch sáng bừng lên, cảm thấy cách này rất được.
Hình như người khổng lồ cũng không hề vô dụng như trong câu chuyện của tộc trưởng. Trái lại còn rất thông minh nữa.
Lộ Dao cắt một góc thảm nhung ra, gấp đôi lại để làm cho Munch một cái áo khoác ngoài có mũ trùm đầu chống lạnh, sau đó lại dùng vải vụn may thành một cái túi đựng đồ, nhét một miếng quất ngọt, hai hạt lạc rang, một viên thịt bò ngũ vị thái hạt lựu vào rồi dùng chỉ khâu chặt miệng túi sau đó mới đưa cho Munch.
Munch được phủ thêm quần áo mới ấm áp mềm mại, điên cuồng lăn lộn trên bàn.
Sau khi vui vẻ đủ rồi, cậu ta mới gánh cái bọc lớn lên nhảy xuống bàn.
"Lộ Dao, nhiều nhất là năm ngày Mộc Dương nữa tôi sẽ trở lại." Munch đứng ở cửa, xoay người lại chào tạm biệt Lộ Dao: "Cô phải đợi tôi đấy nhé."
Lộ Dao cười vẫy tay với cậu ta: "Đi đường cẩn thận nhé."
---
Lộ Dao móc điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian rồi không nhịn được mà ngáp một cái: "Mới không để ý một chút mà trời đã sắp sáng rồi."
Harold: "Thế giới này chỉ có người tí hon. Cô định làm thế nào?"
Bất Độc đang chơi đùa mấy miếng đồ chơi xếp gỗ trong tay: "Chỉ có thể lấy vật đổi vật thì có khi bán đồ ăn sẽ khá hơn. Con thấy cửa hàng trái cây hoặc rau củ quả cũng rất tốt."
Thế giới này quá cằn cỗi. Thức ăn là đồng tiền rất mạnh, chắc chắn sẽ thu hút hơn khách sạn.
Với trình độ phát triển kinh tế và văn minh thế giới này thì khách sạn thật sự là nơi đi trước thời đại rồi.
Hệ thống nhắc nhở: [Xin bà chủ nhớ kỹ quy tắc, một khi quyết định loại hình kinh doanh rồi thì dù gặp phải trường hợp hà khắc gì cũng không thể sửa đổi.]
Lộ Dao: "Yên tâm, tôi không muốn sửa đổi. Chỉ là phương án sửa sang khách sạn trước đó không thể dùng được nữa."
Lộ Dao rút một miếng xếp gỗ trong tay Bất Độc rồi tỉ mỉ vuốt ve: "Tôi có một ý tưởng mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.