Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2
Chương 27: “Tôi Cũng Thích Cô Ấy.” 2
Y Lại Đường Phân
29/05/2023
Một hàng chăn nhỏ và quần áo nhỏ đung đưa theo chiều gió, nhìn từ xa cứ như treo cờ màu vậy.
Lộ Dao muốn xây dựng một căn phòng giặt ủi ở tầng một làm khu phòng dành cho khách để sau này nhân viên tiện làm việc.
Đối với người tí hon thì chiếc máy giặt quần áo mini này vẫn quá to lớn. Cô phải đặt nó ở một chỗ phù hợp mới được.
Chức năng của máy giặt quần áo có thể dùng ma pháp để tối ưu hoá một chút.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Harold quay về tiệm nail, Bất Độc tới cửa hàng Lông Xù cho đám lông xù ăn uống.
Sau kỳ nghỉ tết, đám lông xù ở cửa hàng Lông Xù không thường được gặp con người nên lại vô thức xuất hiện sở thích "thích ngửi mùi người" kỳ quái.
Bất Độc thường xuyên ở bên kia chơi quên cả thời gian, đến khi ăn cơm trưa mới thấy quay về.
Tạm thời thì khách sạn chưa có việc gì cần bận rộn nên một mình Lộ Dao trông coi cũng không sao.
Quét dọn xong xuôi, thấy ánh mặt trời bên ngoài không tệ nên Lộ Dao bèn pha một bình trà nóng rồi lấy bánh ngọt ra, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục làm việc khác.
Vì đang trong thời gian nghỉ tết nên nhân viên bình thường của các cửa hàng ở khu phố thương mại đều đã về nhà cả rồi. Chỉ là trong nhóm chat công việc thì vẫn luôn có người tám chuyện, rất náo nhiệt.
Lộ Dao đang lướt xem lịch sử trò chuyện tối hôm qua của mọi người trong nhóm chat thì bên dưới nhảy lên một tin nhắn mới.
Người được xem như đầu bếp chính kiêm thợ làm bánh của cửa hàng Lông Xù là Chu Tố đã bắt đầu nghỉ lễ từ lâu rồi.
[Chu Tố: Trời ơi chán quá đi mất. Mọi người vẫn đang ở quê hết hả?]
Một cô gái đã từng làm việc trong nhà máy, bận rộn xuyên ngày xuyên đêm đến nỗi tóc rụng lả tả như cô ấy cũng không ngờ được rằng sẽ có một ngày mình lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán chỉ vì được nghỉ lễ quá lâu.
[Cao Mộng: Cô chẳng biết điều gì cả...]
[Chu Tố: Tôi tỉnh lại rồi [cười khổ.jpg]. Bà chủ ở lại khu phố thương mại ăn tết luôn hả?]
[Lộ Dao: Ừ, tôi với Bất Độc và Harold cùng trông coi cửa hàng.]
[Chu Tố: Nhớ đám lông xù của tôi quá.]
[Lộ Dao: Bất Độc thì cho chúng nó ăn nên giờ đám hải cẩu voi phương Nam và đám chim bạc má đuôi dài mập tròn quay rồi.]
[Chu Tố: !!!]
[Chu Tố: Chờ thêm hai ngày nữa, tôi sẽ quay lại bóp nắn chúng nó.]
[Cơ Chỉ Tâm: Bà chủ, tình hình cửa hàng mới thế nào rồi?]
Lộ Dao làm việc gì cũng thường là suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm, cũng không nói cho người khác biết.
Mùng một đầu năm mới, người chú Cơ Phi Thần của Cơ Chỉ Tâm tới khu phố thương mại gặp Bất Độc. Lúc đó Lộ Dao đang nghỉ ngơi nên Harold và Bất Độc đã cùng tiếp đón hắn ta.
Đại khái là khi đó, hắn ta thấy Lộ Dao mở cửa hàng mới nên đã về nói lại với Cơ Chỉ Tâm.
[Lộ Dao: Cũng tạm được.]
[Chu Tố: Ăn tết mà còn mở cửa hàng mới hả? Lần này là thế giới gì vậy bà chủ?]
[Lộ Dao: Cô đã chơi xếp lego bao giờ chưa? Đại khái cũng có thể xem cửa hàng mới này như ước mơ cuối cùng của người thích chơi xếp hình đấy.]
[Cơ Chỉ Tâm: !!! Máu nóng trong cơ thể người thích chơi xếp hình sôi trào!]
[Chu Tố: Tôi cũng thích chơi lego! Nếu có thể quay được video thì hay rồi, hoặc đăng ảnh cũng được!]
Trong quy tắc của hệ thống hiện thực hóa giấc mơ, ở thế giới gốc của Lộ Dao, sự tồn tại của khu phố thương mại chỉ có nhân viên và khách hàng VIP đã ký thỏa thuận giữ bí mật mới biết được. Hơn nữa còn không thể đăng hình ảnh, video hay sử dụng ngôn ngữ để truyền tải thông tin liên quan đến sự tồn tại này lên mạng xã hội.
Đây là một quy tắc cần thiết để bảo vệ sự tồn tại của khu phố thương mại. Chỉ là Lộ Dao đang dần cảm thấy quy tắc này có hơi không hợp ý cô lắm.
Giữa nhân viên cửa hàng và khách hàng cũng không thể nào trao đổi những chuyện liên quan đến khu phố thương mại được, cứ như bọn họ mặc áo gấm đi trong đêm tối vậy, rất bất tiện.
Có lẽ đã đến lúc cần bước vào một giai đoạn mới rồi, chẳng hạn như xây dựng một diễn đàn đặc biệt mà chỉ có nhân viên cửa hàng và khách VIP mới có thể vào.
Nói một cách đơn giản thì là trong diễn đàn này chỉ gồm có những người biết đến khu phố thương mại mà thôi.
Bây giờ hệ thống gốc không có ở đây nên Lộ Dao cũng không phải là hoàn toàn hết cách.
Suy nghĩ của cô sục sôi trong lòng. Cô lập tức lấy giấy bút ra chuẩn bị viết ý tưởng lên giấy.
Trong nhóm chat công việc của khu phố thương mại...
[Lộ Dao: Ý kiến này không tồi. Tôi sẽ thử phát triển nó một chút xem sao.]
[Chu Tố: !!!]
[Bạch Di: Bà chủ nói thật hả?]
Lộ Dao muốn xây dựng một căn phòng giặt ủi ở tầng một làm khu phòng dành cho khách để sau này nhân viên tiện làm việc.
Đối với người tí hon thì chiếc máy giặt quần áo mini này vẫn quá to lớn. Cô phải đặt nó ở một chỗ phù hợp mới được.
Chức năng của máy giặt quần áo có thể dùng ma pháp để tối ưu hoá một chút.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Harold quay về tiệm nail, Bất Độc tới cửa hàng Lông Xù cho đám lông xù ăn uống.
Sau kỳ nghỉ tết, đám lông xù ở cửa hàng Lông Xù không thường được gặp con người nên lại vô thức xuất hiện sở thích "thích ngửi mùi người" kỳ quái.
Bất Độc thường xuyên ở bên kia chơi quên cả thời gian, đến khi ăn cơm trưa mới thấy quay về.
Tạm thời thì khách sạn chưa có việc gì cần bận rộn nên một mình Lộ Dao trông coi cũng không sao.
Quét dọn xong xuôi, thấy ánh mặt trời bên ngoài không tệ nên Lộ Dao bèn pha một bình trà nóng rồi lấy bánh ngọt ra, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục làm việc khác.
Vì đang trong thời gian nghỉ tết nên nhân viên bình thường của các cửa hàng ở khu phố thương mại đều đã về nhà cả rồi. Chỉ là trong nhóm chat công việc thì vẫn luôn có người tám chuyện, rất náo nhiệt.
Lộ Dao đang lướt xem lịch sử trò chuyện tối hôm qua của mọi người trong nhóm chat thì bên dưới nhảy lên một tin nhắn mới.
Người được xem như đầu bếp chính kiêm thợ làm bánh của cửa hàng Lông Xù là Chu Tố đã bắt đầu nghỉ lễ từ lâu rồi.
[Chu Tố: Trời ơi chán quá đi mất. Mọi người vẫn đang ở quê hết hả?]
Một cô gái đã từng làm việc trong nhà máy, bận rộn xuyên ngày xuyên đêm đến nỗi tóc rụng lả tả như cô ấy cũng không ngờ được rằng sẽ có một ngày mình lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán chỉ vì được nghỉ lễ quá lâu.
[Cao Mộng: Cô chẳng biết điều gì cả...]
[Chu Tố: Tôi tỉnh lại rồi [cười khổ.jpg]. Bà chủ ở lại khu phố thương mại ăn tết luôn hả?]
[Lộ Dao: Ừ, tôi với Bất Độc và Harold cùng trông coi cửa hàng.]
[Chu Tố: Nhớ đám lông xù của tôi quá.]
[Lộ Dao: Bất Độc thì cho chúng nó ăn nên giờ đám hải cẩu voi phương Nam và đám chim bạc má đuôi dài mập tròn quay rồi.]
[Chu Tố: !!!]
[Chu Tố: Chờ thêm hai ngày nữa, tôi sẽ quay lại bóp nắn chúng nó.]
[Cơ Chỉ Tâm: Bà chủ, tình hình cửa hàng mới thế nào rồi?]
Lộ Dao làm việc gì cũng thường là suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm, cũng không nói cho người khác biết.
Mùng một đầu năm mới, người chú Cơ Phi Thần của Cơ Chỉ Tâm tới khu phố thương mại gặp Bất Độc. Lúc đó Lộ Dao đang nghỉ ngơi nên Harold và Bất Độc đã cùng tiếp đón hắn ta.
Đại khái là khi đó, hắn ta thấy Lộ Dao mở cửa hàng mới nên đã về nói lại với Cơ Chỉ Tâm.
[Lộ Dao: Cũng tạm được.]
[Chu Tố: Ăn tết mà còn mở cửa hàng mới hả? Lần này là thế giới gì vậy bà chủ?]
[Lộ Dao: Cô đã chơi xếp lego bao giờ chưa? Đại khái cũng có thể xem cửa hàng mới này như ước mơ cuối cùng của người thích chơi xếp hình đấy.]
[Cơ Chỉ Tâm: !!! Máu nóng trong cơ thể người thích chơi xếp hình sôi trào!]
[Chu Tố: Tôi cũng thích chơi lego! Nếu có thể quay được video thì hay rồi, hoặc đăng ảnh cũng được!]
Trong quy tắc của hệ thống hiện thực hóa giấc mơ, ở thế giới gốc của Lộ Dao, sự tồn tại của khu phố thương mại chỉ có nhân viên và khách hàng VIP đã ký thỏa thuận giữ bí mật mới biết được. Hơn nữa còn không thể đăng hình ảnh, video hay sử dụng ngôn ngữ để truyền tải thông tin liên quan đến sự tồn tại này lên mạng xã hội.
Đây là một quy tắc cần thiết để bảo vệ sự tồn tại của khu phố thương mại. Chỉ là Lộ Dao đang dần cảm thấy quy tắc này có hơi không hợp ý cô lắm.
Giữa nhân viên cửa hàng và khách hàng cũng không thể nào trao đổi những chuyện liên quan đến khu phố thương mại được, cứ như bọn họ mặc áo gấm đi trong đêm tối vậy, rất bất tiện.
Có lẽ đã đến lúc cần bước vào một giai đoạn mới rồi, chẳng hạn như xây dựng một diễn đàn đặc biệt mà chỉ có nhân viên cửa hàng và khách VIP mới có thể vào.
Nói một cách đơn giản thì là trong diễn đàn này chỉ gồm có những người biết đến khu phố thương mại mà thôi.
Bây giờ hệ thống gốc không có ở đây nên Lộ Dao cũng không phải là hoàn toàn hết cách.
Suy nghĩ của cô sục sôi trong lòng. Cô lập tức lấy giấy bút ra chuẩn bị viết ý tưởng lên giấy.
Trong nhóm chat công việc của khu phố thương mại...
[Lộ Dao: Ý kiến này không tồi. Tôi sẽ thử phát triển nó một chút xem sao.]
[Chu Tố: !!!]
[Bạch Di: Bà chủ nói thật hả?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.