Chương 34: Cô Có Thể Lấy 5 Triệu Của Tôi 1
Y Lại Đường Phân
02/02/2023
Lộ Dao lùi ra sau một bước, trong mắt có chứa sự nghi ngờ: "Game mobile hay game PC? Xin lỗi, tôi không chơi game nhiều.”
Trang Lương nhìn Lộ Dao thật sâu, hình như đang quan sát.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát phía sau Trang Lương đi tới, lông mày khắc sâu, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và không kiên nhẫn, theo thông lệ lấy ra giấy chứng nhận, sau đó lấy ra một tấm ảnh: "Tôi là cảnh sát Kỳ Giác của ba khu vực trong thành phố. Cô có ấn tượng gì với người đàn ông trong bức ảnh này không?”
Lộ Dao nhận lấy tấm ảnh, một lát sau ngẩng đầu: "Hôm qua trên đường có gặp phải, anh ta sao vậy?”
Kỳ Giác vội vàng nói: "Cô có chắc chắn không?”
Lộ Dao lại nhìn thoáng qua, người đàn ông trong ảnh mặc âu phục, chính là Kỳ Sâm, gật đầu nói: "Ừm, gặp trên đường, anh ta bảo tôi đưa anh ta đến trạm xe buýt gần nhất. Tôi nghĩ rằng anh ta có hơi lạ nên từ chối.”
Lý do của cô không mâu thuẫn với những gì anh ta nhìn thấy trong hình. Bản thân cô không có quá nhiều hiềm nghi, chỉ là manh mối trước mắt thưa thớt, Kỳ Giác mới quyết định tới đây thử vận may một chút.
Nghe xong câu chuyện của cô, Kỳ Giác trực tiếp loại trừ suy nghĩ Lộ Dao có quan hệ với Kỳ Sâm, thất vọng rút ảnh từ tay cô về.
Lộ Dao cầm cà phê ôm vào trong ngực, lơ đãng hỏi lại: "Anh ta bị sao vậy?”
Kỳ Giác: "Mất tích rồi.”
Hỏi xong anh ta cũng không có hứng thú với Lộ Dao, xoay người chuẩn bị đi.
Trang Lương vẫn luôn nhìn Lộ Dao, ánh mắt hẹp dài mang theo một tia dò xét chăm chú: "Cửa hàng đồ ăn nhanh trên đường phía trước là tiệm của cô Lộ?”
Lộ Dao không thích ánh mắt Trang Lương, khẽ nhíu mày: "Ừ" một tiếng.
Trang Lương trầm ngâm trong chớp mắt, lại nhìn thoáng qua cà phê trong tay Lộ Dao, còn chuẩn bị nói gì đó, điện thoại của Kỳ Giác vang lên.
"Tìm được rồi sao? Hắn ta ở đâu? Chúng tôi sẽ đến ngay.” Kỳ Giác cúp điện thoại, quay đầu lại gọi Trang Lương, hai người vội vàng rời đi.
Nhìn theo hai người rời đi, Lộ Dao hỏi hệ thống: "Trong điện thoại nói cái gì?”
Tìm được thi thể Kỳ Sâm.
Bước chân Lộ Dao dừng lại, cả người lạnh run.
Cô đứng bên ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh trong nửa tiếng trước khi đẩy cửa vào.
Không biết Bạch Minh đi đâu, trong cửa hàng chỉ còn Kỳ Sâm.
Hắn ta ngồi bên cửa sổ, đầu nghiêng về phía cửa sổ, si mê nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng nên quay đầu lại, nhìn thấy cô liền đứng dậy đi tới: "Sao lại đi lâu như vậy?”
Lộ Dao chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bình tĩnh đưa cà phê cho hắn ta, vươn tay kia ra: "Sổ tay hướng dẫn sinh hoạt.”
Kỳ Sâm lấy ra một quyển sổ màu đen từ trong túi ra tới, cầm cà phê trở lại bên cửa sổ ngồi xuống, uống một ngụm khẽ nhíu mày: "Đá tan rồi.”
"Dưới quầy hàng có đá, tự thêm." Lộ Dao tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống.
"Sổ tay hướng dẫn sinh hoạt" to bằng bàn tay, xúc cảm da bìa màu đen lạnh lẽo, mở trang đầu tiên, đồng tử Lộ Dao co rụt lại.
"Chào mừng bạn đến với đất nước của cái chết - quê hương của những giấc mơ."
"Chỉ có người chết mới có thể tiến vào đây."
Trong lòng Lộ Dao chấn động, thật ra cũng mơ hồ đoán được một phần.
Nếu nói trước kia chỉ có cảm giác mơ hồ, nghe được tin Kỳ Sâm tử vong, cô đã hiểu được phần nào.
Đây là một thế giới sinh hoạt của vong linh, ngoại trừ thời gian vô tận không hồi kết, cũng không có cái gì cả, mọi thứ đều dựa vào ảo thuật.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, hình như cũng không có gì đáng sợ.
Lộ Dao còn tiếp nhận nhanh hơn dự đoán của mình.
Cái quyển hướng dẫn này ghi rất rõ ràng chi tiết, có bản đồ mười ba khu vực, có tuyến tàu điện ngầm, làm thế nào để nhanh chóng tìm được chỗ ở, làm thế nào để thuần thục nắm giữ ảo thuật...
À, đã tìm thấy một cái gì đó thú vị.
Lộ Dao vẫn tò mò về "ảo thuật", chủ yếu là sợ ngày nào đó lật xe, lại không tiện hỏi Hạnh Tử và Bạch Minh, lúc này chuẩn bị học trộm ngay lập tức.
Trang Lương nhìn Lộ Dao thật sâu, hình như đang quan sát.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát phía sau Trang Lương đi tới, lông mày khắc sâu, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và không kiên nhẫn, theo thông lệ lấy ra giấy chứng nhận, sau đó lấy ra một tấm ảnh: "Tôi là cảnh sát Kỳ Giác của ba khu vực trong thành phố. Cô có ấn tượng gì với người đàn ông trong bức ảnh này không?”
Lộ Dao nhận lấy tấm ảnh, một lát sau ngẩng đầu: "Hôm qua trên đường có gặp phải, anh ta sao vậy?”
Kỳ Giác vội vàng nói: "Cô có chắc chắn không?”
Lộ Dao lại nhìn thoáng qua, người đàn ông trong ảnh mặc âu phục, chính là Kỳ Sâm, gật đầu nói: "Ừm, gặp trên đường, anh ta bảo tôi đưa anh ta đến trạm xe buýt gần nhất. Tôi nghĩ rằng anh ta có hơi lạ nên từ chối.”
Lý do của cô không mâu thuẫn với những gì anh ta nhìn thấy trong hình. Bản thân cô không có quá nhiều hiềm nghi, chỉ là manh mối trước mắt thưa thớt, Kỳ Giác mới quyết định tới đây thử vận may một chút.
Nghe xong câu chuyện của cô, Kỳ Giác trực tiếp loại trừ suy nghĩ Lộ Dao có quan hệ với Kỳ Sâm, thất vọng rút ảnh từ tay cô về.
Lộ Dao cầm cà phê ôm vào trong ngực, lơ đãng hỏi lại: "Anh ta bị sao vậy?”
Kỳ Giác: "Mất tích rồi.”
Hỏi xong anh ta cũng không có hứng thú với Lộ Dao, xoay người chuẩn bị đi.
Trang Lương vẫn luôn nhìn Lộ Dao, ánh mắt hẹp dài mang theo một tia dò xét chăm chú: "Cửa hàng đồ ăn nhanh trên đường phía trước là tiệm của cô Lộ?”
Lộ Dao không thích ánh mắt Trang Lương, khẽ nhíu mày: "Ừ" một tiếng.
Trang Lương trầm ngâm trong chớp mắt, lại nhìn thoáng qua cà phê trong tay Lộ Dao, còn chuẩn bị nói gì đó, điện thoại của Kỳ Giác vang lên.
"Tìm được rồi sao? Hắn ta ở đâu? Chúng tôi sẽ đến ngay.” Kỳ Giác cúp điện thoại, quay đầu lại gọi Trang Lương, hai người vội vàng rời đi.
Nhìn theo hai người rời đi, Lộ Dao hỏi hệ thống: "Trong điện thoại nói cái gì?”
Tìm được thi thể Kỳ Sâm.
Bước chân Lộ Dao dừng lại, cả người lạnh run.
Cô đứng bên ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh trong nửa tiếng trước khi đẩy cửa vào.
Không biết Bạch Minh đi đâu, trong cửa hàng chỉ còn Kỳ Sâm.
Hắn ta ngồi bên cửa sổ, đầu nghiêng về phía cửa sổ, si mê nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng nên quay đầu lại, nhìn thấy cô liền đứng dậy đi tới: "Sao lại đi lâu như vậy?”
Lộ Dao chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bình tĩnh đưa cà phê cho hắn ta, vươn tay kia ra: "Sổ tay hướng dẫn sinh hoạt.”
Kỳ Sâm lấy ra một quyển sổ màu đen từ trong túi ra tới, cầm cà phê trở lại bên cửa sổ ngồi xuống, uống một ngụm khẽ nhíu mày: "Đá tan rồi.”
"Dưới quầy hàng có đá, tự thêm." Lộ Dao tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống.
"Sổ tay hướng dẫn sinh hoạt" to bằng bàn tay, xúc cảm da bìa màu đen lạnh lẽo, mở trang đầu tiên, đồng tử Lộ Dao co rụt lại.
"Chào mừng bạn đến với đất nước của cái chết - quê hương của những giấc mơ."
"Chỉ có người chết mới có thể tiến vào đây."
Trong lòng Lộ Dao chấn động, thật ra cũng mơ hồ đoán được một phần.
Nếu nói trước kia chỉ có cảm giác mơ hồ, nghe được tin Kỳ Sâm tử vong, cô đã hiểu được phần nào.
Đây là một thế giới sinh hoạt của vong linh, ngoại trừ thời gian vô tận không hồi kết, cũng không có cái gì cả, mọi thứ đều dựa vào ảo thuật.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, hình như cũng không có gì đáng sợ.
Lộ Dao còn tiếp nhận nhanh hơn dự đoán của mình.
Cái quyển hướng dẫn này ghi rất rõ ràng chi tiết, có bản đồ mười ba khu vực, có tuyến tàu điện ngầm, làm thế nào để nhanh chóng tìm được chỗ ở, làm thế nào để thuần thục nắm giữ ảo thuật...
À, đã tìm thấy một cái gì đó thú vị.
Lộ Dao vẫn tò mò về "ảo thuật", chủ yếu là sợ ngày nào đó lật xe, lại không tiện hỏi Hạnh Tử và Bạch Minh, lúc này chuẩn bị học trộm ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.