Chương 12: Thông Báo Tuyển Dụng Nhân Viên 4
Y Lại Đường Phân
24/01/2023
Hai tiếng đồng hồ sau, chậu cánh gà thứ hai đã bán sạch, canh ngọt cũng chỉ còn một chút dưới đáy. Lộ Dao từ từ thở ra một hơi: "Đã bán hết, tôi đóng cửa hàng đây. Ngày mai mọi người lại tới nhé."
Cô vẫn luôn cúi đầu làm việc nên không có sức để ý xung quanh. Bây giờ ngẩng đầu lên mới phát hiện khách đã đi gần hết rồi, chỉ còn một người vẫn đứng trước cửa hàng nhỏ.
Thiếu niên có một mái đầu màu bạch kim cực kỳ hung hăng, trông như nhân vật chính đi ra từ một cuốn manga nào đó vậy. Đẹp đến nỗi khó có từ nào diễn tả được. Con ngươi đỏ thẫm chứa đầy ánh sáng, cười khanh khách nhìn Lộ Dao: "Tôi muốn một bát canh ngọt."
Lộ Dao cạo sạch đáy nồi, đổ ra được hơn nửa bát, bèn khéo léo nói: "Chỉ còn lại một chút này thôi, hơn nữa cũng nguội mất rồi."
Thiếu niên đáp: "Tôi không ngại."
Được rồi.
Lộ Dao bưng nửa bát canh ngọt lên chuẩn bị đưa cho người kia, rồi bỗng nhiên lại rụt tay về: "Cậu ngồi chờ một chút nhé, tôi đi hâm nóng lại chút."
Cho khách ăn đồ lạnh, cô hơi áy náy.
Lộ Dao quay vào trong cầm cái nồi nhỏ đi ra, tiện thể còn cầm thêm hai quả trứng gà.
Đổ canh ngọt vào nồi, cho lên vỉ nướng vẫn còn nóng. Còn trứng gà thì đập vỡ rồi thêm chút đường vào.
Mấy phút sau, một bát trứng gà cơm rượu nếp cẩm đã ra lò.
Trong cửa hàng không còn ai nên thiếu niên tùy ý chọn một bàn ngồi xuống.
Lộ Dao bưng canh ngọt đã được thêm nguyên liệu qua: "Tôi cho thêm trứng gà, hơi khác với đồ bán ra chút. Mời thưởng thức."
Thiếu niên tóc bạch kim nếm thử một miếng rồi cong mắt lên: "Rất ngọt."
Lộ Dao gật đầu một cái rồi không làm phiền cậu ta nữa, trở lại quầy tiếp tục dọn dẹp.
Bạch Minh từ từ húp canh ngọt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lộ Dao.
Chờ cô dọn dẹp được hòm hòm rồi, cậu ta cũng vừa lúc húp xong canh.
Cậu ta đẩy bát ra rồi gọi Lộ Dao lại: "Bà chủ, tôi tới ứng tuyển làm nhân viên cửa hàng."
Hiệu quả của thông báo tuyển dụng cao quá. Bây giờ mới qua bao lâu mà đã có người tới ứng tuyển rồi.
Cô ngồi xuống trước mặt thiếu niên: "Cậu nhìn thấy thông báo tuyển dụng của nhà tôi ở đâu vậy?"
Bạch Minh chỉ chỉ bên trái: "Tôi nhìn thấy thông báo dán trên cửa khu vui chơi nên tới đây."
Cậu ta còn xé tờ thông báo kia xuống nữa kìa. Chỉ có một mình cậu ta nhìn thấy.
Lộ Dao nói thầm trong lòng rằng "Sơ sài vậy luôn". Nhưng tâm trạng tuyển người của cô rất tích cực nên nhanh chóng gạt mọi chi tiết bối rối qua một bên rồi dò hỏi đơn giản: "Cậu tên gì, mấy tuổi rồi? Có kinh nghiệm làm việc chưa? Công việc trong cửa hàng của tôi khá đơn giản nhưng cũng rất khổ cực."
Cô vẫn chưa biết tiền lương cho nhân viên ở thế giới này như thế nào. Chắc cũng là thời gian nhỉ?
Lát nữa cô sẽ đi hỏi Hạnh Tử một chút.
Có vẻ như Bạch Minh đã có chuẩn bị trước trong đầu rồi: "Tôi tên là Bạch Minh, tuổi tác thì... hai mươi hai tuổi. Trước kia làm ở khu vui chơi, mới nghỉ việc."
"Cậu làm gì ở khu vui chơi vậy?" Lộ Dao tò mò hỏi.
Bạch Minh trả lời hời hợt: "Bảo vệ."
Lộ Dao nhíu mày, bảo vệ ý là làm công tác bảo an ấy hả? Hay là người gác cổng?
"Bạch Minh, con mẹ cậu không trông coi khu vui chơi đi, đến đây làm gì vậy hả?" Tiếng gầm gừ từ xa tới gần, người nói chuyện giây trước vẫn còn cách nơi này cả mấy chục mét, một giây sau đã dịch chuyển tức thời đến cửa hàng nhỏ rồi.
Bạch Giản xụ mặt xuống, liếc nhìn Lộ Dao một cái rồi quay lại nhìn chằm chằm Bạch Minh đầy căm tức.
Thanh và Xích vừa mới ra khỏi khu vui chơi với Bạch Giản.
Xích liếc nhìn Bạch Minh một cái rồi hỏi: "Cậu ta là bảo vệ mới tới hả?"
Một bảo vệ có khuôn mặt non choẹt và trẻ tuổi như vậy lại có thể đảm nhiệm chức vụ bảo vệ khu vui chơi tầng chín mươi chín. E là thực lực không thể khinh thường.
Bạch Giản gật đầu: "Ừ, vừa mới nhậm chức, tính tình còn chưa biết thế nào. Khoảng thời gian này tôi sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt."
Vẻ mặt Lộ Dao hơi ngơ ngác. Cô dùng ánh mắt dò hỏi Bạch Minh: Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải cậu bảo cậu nghỉ việc rồi sao?
Bạch Minh bình tĩnh đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Giản: "Bảo vệ trưởng, tôi quyết định nghỉ việc. Đơn từ chức tôi đã đặt trong phòng làm việc của ngài rồi."
Mặt Bạch Giản viết đầy chữ "Con mẹ cậu trêu tôi đấy à": "Tôi nghe không rõ lắm. Cậu nói lại lần nữa xem nào?"
Cô vẫn luôn cúi đầu làm việc nên không có sức để ý xung quanh. Bây giờ ngẩng đầu lên mới phát hiện khách đã đi gần hết rồi, chỉ còn một người vẫn đứng trước cửa hàng nhỏ.
Thiếu niên có một mái đầu màu bạch kim cực kỳ hung hăng, trông như nhân vật chính đi ra từ một cuốn manga nào đó vậy. Đẹp đến nỗi khó có từ nào diễn tả được. Con ngươi đỏ thẫm chứa đầy ánh sáng, cười khanh khách nhìn Lộ Dao: "Tôi muốn một bát canh ngọt."
Lộ Dao cạo sạch đáy nồi, đổ ra được hơn nửa bát, bèn khéo léo nói: "Chỉ còn lại một chút này thôi, hơn nữa cũng nguội mất rồi."
Thiếu niên đáp: "Tôi không ngại."
Được rồi.
Lộ Dao bưng nửa bát canh ngọt lên chuẩn bị đưa cho người kia, rồi bỗng nhiên lại rụt tay về: "Cậu ngồi chờ một chút nhé, tôi đi hâm nóng lại chút."
Cho khách ăn đồ lạnh, cô hơi áy náy.
Lộ Dao quay vào trong cầm cái nồi nhỏ đi ra, tiện thể còn cầm thêm hai quả trứng gà.
Đổ canh ngọt vào nồi, cho lên vỉ nướng vẫn còn nóng. Còn trứng gà thì đập vỡ rồi thêm chút đường vào.
Mấy phút sau, một bát trứng gà cơm rượu nếp cẩm đã ra lò.
Trong cửa hàng không còn ai nên thiếu niên tùy ý chọn một bàn ngồi xuống.
Lộ Dao bưng canh ngọt đã được thêm nguyên liệu qua: "Tôi cho thêm trứng gà, hơi khác với đồ bán ra chút. Mời thưởng thức."
Thiếu niên tóc bạch kim nếm thử một miếng rồi cong mắt lên: "Rất ngọt."
Lộ Dao gật đầu một cái rồi không làm phiền cậu ta nữa, trở lại quầy tiếp tục dọn dẹp.
Bạch Minh từ từ húp canh ngọt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lộ Dao.
Chờ cô dọn dẹp được hòm hòm rồi, cậu ta cũng vừa lúc húp xong canh.
Cậu ta đẩy bát ra rồi gọi Lộ Dao lại: "Bà chủ, tôi tới ứng tuyển làm nhân viên cửa hàng."
Hiệu quả của thông báo tuyển dụng cao quá. Bây giờ mới qua bao lâu mà đã có người tới ứng tuyển rồi.
Cô ngồi xuống trước mặt thiếu niên: "Cậu nhìn thấy thông báo tuyển dụng của nhà tôi ở đâu vậy?"
Bạch Minh chỉ chỉ bên trái: "Tôi nhìn thấy thông báo dán trên cửa khu vui chơi nên tới đây."
Cậu ta còn xé tờ thông báo kia xuống nữa kìa. Chỉ có một mình cậu ta nhìn thấy.
Lộ Dao nói thầm trong lòng rằng "Sơ sài vậy luôn". Nhưng tâm trạng tuyển người của cô rất tích cực nên nhanh chóng gạt mọi chi tiết bối rối qua một bên rồi dò hỏi đơn giản: "Cậu tên gì, mấy tuổi rồi? Có kinh nghiệm làm việc chưa? Công việc trong cửa hàng của tôi khá đơn giản nhưng cũng rất khổ cực."
Cô vẫn chưa biết tiền lương cho nhân viên ở thế giới này như thế nào. Chắc cũng là thời gian nhỉ?
Lát nữa cô sẽ đi hỏi Hạnh Tử một chút.
Có vẻ như Bạch Minh đã có chuẩn bị trước trong đầu rồi: "Tôi tên là Bạch Minh, tuổi tác thì... hai mươi hai tuổi. Trước kia làm ở khu vui chơi, mới nghỉ việc."
"Cậu làm gì ở khu vui chơi vậy?" Lộ Dao tò mò hỏi.
Bạch Minh trả lời hời hợt: "Bảo vệ."
Lộ Dao nhíu mày, bảo vệ ý là làm công tác bảo an ấy hả? Hay là người gác cổng?
"Bạch Minh, con mẹ cậu không trông coi khu vui chơi đi, đến đây làm gì vậy hả?" Tiếng gầm gừ từ xa tới gần, người nói chuyện giây trước vẫn còn cách nơi này cả mấy chục mét, một giây sau đã dịch chuyển tức thời đến cửa hàng nhỏ rồi.
Bạch Giản xụ mặt xuống, liếc nhìn Lộ Dao một cái rồi quay lại nhìn chằm chằm Bạch Minh đầy căm tức.
Thanh và Xích vừa mới ra khỏi khu vui chơi với Bạch Giản.
Xích liếc nhìn Bạch Minh một cái rồi hỏi: "Cậu ta là bảo vệ mới tới hả?"
Một bảo vệ có khuôn mặt non choẹt và trẻ tuổi như vậy lại có thể đảm nhiệm chức vụ bảo vệ khu vui chơi tầng chín mươi chín. E là thực lực không thể khinh thường.
Bạch Giản gật đầu: "Ừ, vừa mới nhậm chức, tính tình còn chưa biết thế nào. Khoảng thời gian này tôi sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt."
Vẻ mặt Lộ Dao hơi ngơ ngác. Cô dùng ánh mắt dò hỏi Bạch Minh: Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải cậu bảo cậu nghỉ việc rồi sao?
Bạch Minh bình tĩnh đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Giản: "Bảo vệ trưởng, tôi quyết định nghỉ việc. Đơn từ chức tôi đã đặt trong phòng làm việc của ngài rồi."
Mặt Bạch Giản viết đầy chữ "Con mẹ cậu trêu tôi đấy à": "Tôi nghe không rõ lắm. Cậu nói lại lần nữa xem nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.