Cửa Hàng Mỹ Thực Dưỡng Sinh Nhỏ Của Tôi
Chương 3:
Thư Hòa Hòa
13/07/2024
Vợ chồng nhà họ Hướng lại không thích nghe lời này, ngược lại cảm thấy bọn họ không cho con gái một cơ thể khỏe mạnh là thiệt cho con gái, nên đã dồn hết tất cả tâm tư lên người Hướng Vãn, tỉ mỉ chăm sóc cô lớn lên.
Từ nhỏ Hướng Vãn đã thường xuyên ốm yếu nhiều bệnh, đi đứng cũng muộn hơn mấy đứa trẻ khác, lớn hơn một chút, những đứa trẻ khác có thể chạy có thể nhảy, cô lại không được, đi lâu một chút là tái mặt, chịu chút mệt mỏi là có thể trực tiếp ngất đi.
Điều kiện nhà họ Hướng coi như ổn, từ khi con gái còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Hướng đã đưa cô đến không ít bệnh viện lớn, ở đâu cũng nói là bệnh từ trong bào thai, không trị được, cuối cùng chỉ có thể tìm một thầy trung y nổi danh viết cho một phương thuốc, từ từ chăm sóc.
Cứ chăm sóc như thế đến khi mười mấy tuổi, cơ thể Hướng Vãn đã tốt hơn hồi bé một chút, ít nhất là không động một tí lại chóng mặt hay ngất xỉu nữa.
Từ nhỏ Hướng Vãn đã là một đứa bé thông minh hiểu chuyện, nhưng trẻ con lớn lên luôn có suy nghĩ riêng, cô cảm thấy người nhà đặt quá nhiều tâm tư vào mình, thậm chí còn có chút xem nhẹ em trai nên mới lựa chọn đến thành phố bên cạnh học đại học.
Người trong nhà đều rất không nỡ, nhưng cô ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, hiếm khi đưa ra yêu cầu một lần, cuối cùng không đành lòng từ chối mới đồng ý, lại bởi vì cơ thể cô không tốt, lúc ngủ không chịu được tiếng ồn, ngủ không ngon sẽ dễ bị đau đầu, nên năm nhất đã thuê cho cô một căn hộ nhỏ gần trường.
Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách riêng, phòng bếp và ban công chung cư nhỏ, phòng ngủ chính là phòng Hướng Vãn, một gian khác thì bố trí thành phòng sách.
Lúc này, Hướng Vãn ngồi ở bàn ăn ổn định cảm xúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy thu dọn bát đũa.
Ngoại trừ không thể bị ảnh hưởng, cô cũng phải kiêng ăn rất nhiều, căn bản không thể đụng vào đồ lạnh, cay, gia vị nặng cũng không thể ăn, cho nên có thể ở nhà ăn sẽ tuyệt đối không động vào đồ ăn bên ngoài.
Bởi vì điểm này, cho dù được gia đình chiều chuộng, cô vẫn phải học chút tay nghề, ít nhất có thể tự nấu cơm cho mình ăn.
Thu dọn bát đũa, lau bàn xong, Hướng Vãn thuận tiện quét nhà một lần, làm xong hết những chuyện này, cô lại cảm thấy khó thở.
Thật ra trước đây người nhà định mua cho cô một người máy quét rác, nhưng Hướng Vãn nghĩ chút việc nhà ấy, coi như là rèn luyện sức khỏe nên đã từ chối.
Nghỉ ngơi một hồi, xong xuôi hết mọi việc, Hướng Vãn ra ghế mây ngoài ban công ngồi xuống.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt, chiếu vào làm cơ thể cô lập tức ấm lên.
Hướng Vãn ngửa đầu, bầu trời cực kỳ trong xanh, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Bỏ đi, so với nhiều người trên thế gian này, mình đã đủ may mắn, có người nhà tốt như vậy, tay chân lành lặn... Còn có thể trông thấy thế giới tốt đẹp như vậy.
Từ khi lớn lên hiểu chuyện, Hướng Vãn luôn hiểu cơ thể mình không chịu được giày vò hơn bất cứ ai, cho nên đã có thói quen an ủi bản thân.
Nếu thật sự không được thì cứ về nhà thôi, dù sao ba mẹ cũng không bao giờ ghét bỏ mình…
Tắm nắng xong, Hướng Vãn cũng muốn đi, bốn năm đại học, cô đã trải nghiệm sống tự lập, lần này trở về cũng không tính là quá tiếc nuối.
“Nhưng sau khi trở về cũng không thể ăn bám thật, tốt nhất là nên tìm chút việc để làm…”
Hướng Vãn nhẹ giọng nói nhỏ, trong lòng đã có tính toán, với tình trạng sức khỏe của mình, sau khi trở về có thể làm cái gì.
[Ting ~]
Một âm thanh máy móc vang lên, Hướng Vãn theo bản năng nhìn về phía điện thoại đang đặt trên cái bàn tròn.
Nhưng mà ngay lúc đó cô lại cảm giác, âm thanh này không giống như phát ra từ điện thoại, mà như từ trong đầu vang lên.
[Chào ký chủ!]
Nếu nói một tiếng vừa rồi, Hướng Vãn còn có thể nghĩ là ảo giác, một giây sau, âm thanh vang lên trong đầu làm cô bất giác kéo căng cơ thể.
Từ nhỏ Hướng Vãn đã thường xuyên ốm yếu nhiều bệnh, đi đứng cũng muộn hơn mấy đứa trẻ khác, lớn hơn một chút, những đứa trẻ khác có thể chạy có thể nhảy, cô lại không được, đi lâu một chút là tái mặt, chịu chút mệt mỏi là có thể trực tiếp ngất đi.
Điều kiện nhà họ Hướng coi như ổn, từ khi con gái còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Hướng đã đưa cô đến không ít bệnh viện lớn, ở đâu cũng nói là bệnh từ trong bào thai, không trị được, cuối cùng chỉ có thể tìm một thầy trung y nổi danh viết cho một phương thuốc, từ từ chăm sóc.
Cứ chăm sóc như thế đến khi mười mấy tuổi, cơ thể Hướng Vãn đã tốt hơn hồi bé một chút, ít nhất là không động một tí lại chóng mặt hay ngất xỉu nữa.
Từ nhỏ Hướng Vãn đã là một đứa bé thông minh hiểu chuyện, nhưng trẻ con lớn lên luôn có suy nghĩ riêng, cô cảm thấy người nhà đặt quá nhiều tâm tư vào mình, thậm chí còn có chút xem nhẹ em trai nên mới lựa chọn đến thành phố bên cạnh học đại học.
Người trong nhà đều rất không nỡ, nhưng cô ngoan ngoãn nghe lời từ nhỏ, hiếm khi đưa ra yêu cầu một lần, cuối cùng không đành lòng từ chối mới đồng ý, lại bởi vì cơ thể cô không tốt, lúc ngủ không chịu được tiếng ồn, ngủ không ngon sẽ dễ bị đau đầu, nên năm nhất đã thuê cho cô một căn hộ nhỏ gần trường.
Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách riêng, phòng bếp và ban công chung cư nhỏ, phòng ngủ chính là phòng Hướng Vãn, một gian khác thì bố trí thành phòng sách.
Lúc này, Hướng Vãn ngồi ở bàn ăn ổn định cảm xúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy thu dọn bát đũa.
Ngoại trừ không thể bị ảnh hưởng, cô cũng phải kiêng ăn rất nhiều, căn bản không thể đụng vào đồ lạnh, cay, gia vị nặng cũng không thể ăn, cho nên có thể ở nhà ăn sẽ tuyệt đối không động vào đồ ăn bên ngoài.
Bởi vì điểm này, cho dù được gia đình chiều chuộng, cô vẫn phải học chút tay nghề, ít nhất có thể tự nấu cơm cho mình ăn.
Thu dọn bát đũa, lau bàn xong, Hướng Vãn thuận tiện quét nhà một lần, làm xong hết những chuyện này, cô lại cảm thấy khó thở.
Thật ra trước đây người nhà định mua cho cô một người máy quét rác, nhưng Hướng Vãn nghĩ chút việc nhà ấy, coi như là rèn luyện sức khỏe nên đã từ chối.
Nghỉ ngơi một hồi, xong xuôi hết mọi việc, Hướng Vãn ra ghế mây ngoài ban công ngồi xuống.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt, chiếu vào làm cơ thể cô lập tức ấm lên.
Hướng Vãn ngửa đầu, bầu trời cực kỳ trong xanh, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Bỏ đi, so với nhiều người trên thế gian này, mình đã đủ may mắn, có người nhà tốt như vậy, tay chân lành lặn... Còn có thể trông thấy thế giới tốt đẹp như vậy.
Từ khi lớn lên hiểu chuyện, Hướng Vãn luôn hiểu cơ thể mình không chịu được giày vò hơn bất cứ ai, cho nên đã có thói quen an ủi bản thân.
Nếu thật sự không được thì cứ về nhà thôi, dù sao ba mẹ cũng không bao giờ ghét bỏ mình…
Tắm nắng xong, Hướng Vãn cũng muốn đi, bốn năm đại học, cô đã trải nghiệm sống tự lập, lần này trở về cũng không tính là quá tiếc nuối.
“Nhưng sau khi trở về cũng không thể ăn bám thật, tốt nhất là nên tìm chút việc để làm…”
Hướng Vãn nhẹ giọng nói nhỏ, trong lòng đã có tính toán, với tình trạng sức khỏe của mình, sau khi trở về có thể làm cái gì.
[Ting ~]
Một âm thanh máy móc vang lên, Hướng Vãn theo bản năng nhìn về phía điện thoại đang đặt trên cái bàn tròn.
Nhưng mà ngay lúc đó cô lại cảm giác, âm thanh này không giống như phát ra từ điện thoại, mà như từ trong đầu vang lên.
[Chào ký chủ!]
Nếu nói một tiếng vừa rồi, Hướng Vãn còn có thể nghĩ là ảo giác, một giây sau, âm thanh vang lên trong đầu làm cô bất giác kéo căng cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.