Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản
Chương 126: HẢI THẦN CHE CHỞ.
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
07/09/2022
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Cự mãng hơi thở âm lãnh phà vào mặt Hoàng thiên sư, răng nanh sắc bén đã treo trên đỉnh đầu, tùy thời đều có thể hạ xuống lấy đi sinh mệnh của gã.
Giờ phút này đây nói không sợ chính là xạo, khoé mắt Hoàng thiên sư trừng Hạ Cô Hàn muốn rách cả ra, nghiến răng nghiến lợi ủy hϊếp: “Hạ Cô Hàn ngươi nếu là dám gϊếŧ ta, chính là địch nhân với toàn bộ Hoàng gia, Hoàng gia sẽ không bỏ qua ngươi!”
Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng mà cười cười, trong ánh mắt tràn ngập châm chọc: “Gϊếŧ ngươi không phải ta, là chính ngươi.”
Nghiệt lực hồi quỹ thôi mà.
Hết thảy đều chỉ là do Hoàng thiên sư gieo gió gặt bão, lại cùng y có quan hệ gì chớ?
Giống như nghe theo lời Hạ Cô Hàn, cự xà càng lúc càng siết chặt Hoàng thiên sư, miệng há to một ngụm đem gã nuốt tươi.
Gã ta cho dù có cách giữ mạng, nhưng dưới tình huống linh khí bị phong ấn, thì chỉ có thể trở mắt nhìn bản thân bị nghiệt lực cự mãng cắn nuốt.
“Hạ! Cô! Hàn!"
Ở sinh mệnh cuối cùng, Hoàng thiên sư nghiến răng nghiến lợi, thanh âm từ trong cự mãng truyền ra, cái tên Hạ Cô Hàn bị gã thốt ra mang theo nùng liệt hận ý.
Đáng tiếc lại nùng liệt oán hận cùng không cam lòng đều không thể triệt tiêu nghiệt lực hồi quỹ đối với sinh mệnh gã ăn mòn. Hoàng thiên sư muốn tiêu trừ nghiệt lực, nhất định phải dùng chính mình sinh mệnh triệt tiêu, nhưng nguồn nghiệt lực khổng lồ dù gã có đúng hết sinh mệnh lực cả đời, cũng không thể triệt tiêu sạch sẽ.
Hoàng thiên sư bị cự mãng nuốt vào trong bụng, sinh mệnh lực cùng nghiệt lực tỷ lệ thuận với nhau, màu đen trên thân cự mãng cũng dần dần rút đi, loáng thoáng có thể nhìn ra bộ dáng Hoàng thiên sư bị nó nuốt trong bụng.
Chưa đến 5 phút, một lão nhân tóc trắng xoá, làn da chi chít vết nhăn cùng đồi mồi, thần thái trong mắt đều không còn, cả người nhìn không chút sinh cơ.
Hoàng thiên sư vẫn còn chút hơi tàn, , gian nan mà quay đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hai mắt vô thần rốt cuộc phụt ra ra thù hận. Giống như hồi quang phản chiếu, nhưng không được bao lâu.
Đúng lúc này, Hoàng thiên sư lại nhìn thấy bên cạnh Hạ Cô Hàn xuất hiện một nam nhân cao lớn, dụng mạo tuấn mỹ, người nọ đứng bên cạnh Hạ Cô Hàn lại cao hơn y cả cái đầu, nên khi nhìn Hạ Cô Hàn ánh mắt cũng rũ xuống, cả người khí chất vô cùng ôn nhu.
Nhưng Hoàng đại sư bên này lại khi thấy rõ người nam nhân kia lại vô cùng sợ hãi, đồng tử co rút, môi mấp mấy chỉ có thể phát ra âm thanh run rẩy nhỏ như hoà vào gió: “Cố……”
Nhưng sinh mệnh của gã đã cạn, lời còn chưa nói hết, thì đoạn khí.
Hoàng thiên sư sau khi chết, cự mãng nghiệt lực hồi quỹ cũng không hoàn toàn biến mất, chỉ là màu đen trên thân thể phai nhạt đi rất nhiều, sau đó lại trở thành một làn khói bay trở lại thân thể Mặc Khánh Dương.
Mặc Khánh Dương cũng không khác Hoàng thiên sư, nó nhanh chóng cướp đi sinh mệnh của lão, trong giây lát, người ngồi trên xe lăn đã hoá thành lão nhân, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đến giờ này, nghiệt lực cự mãng mới hoàn toàn biến mất.
Mặc Khánh Dương vậy mà còn giữ lại hơi tàn, xem ra mấy năm nay khí vận lão ăn cắp đều bị Hoàng thiên sư trộm đi.
Hạ Cô Hàn thờ ơ lạnh nhạt nhưng hết tất cả những thứ phát sinh, cũng không ra tay cứu bất luận kẻ nào, đây là nghiệp mà hai người bọn họ phải trả, gieo gió gặt bão, hiện giờ nhận hết nghiệt lực hồi quỹ chi khổ, thậm chí là bị đoạt đi sinh mệnh.
Hạ Cô Hàn dời tầm mắt về phía Mặc Linh ngồi một bên ghế. Cả quá trình, cô ta không lên tiếng lấy một lần, giống như không thấy cũng không biết những gì đang phát sinh.
Nhưng Hạ Cô Hàn biết, Mặc Linh thấy rõ mọi thứ.
Cô cũng nhận ra ánh mắt Hạ Cô Hàn nhìn về phía mình, đầu ngẩng lên, mắt đối diện với ánh mắt hoa đào trong suốt của y. Mặc Linh không biết vì sao bản thân bỗng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại lôi kéo khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mặc Sầm còn sống?”
“Ừm” Hạ Cô Hàn lười biếng mà lên tiếng, sau đó ngồi ở bằng ghế đối diện, Cố Tấn Niên vừa ngồi y liền dựa cả người qua.
Mặc Linh nhìn không thấy Cố Tấn Niên, chỉ cảm thấy tư thế ngồi của Hạ Cô Hàn cứ chướng chướng quái dị, bất quá cũng không đám có ý kiến.
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, không rảnh mở miệng trước, nên cứ thế khẽ nhắm mắt
Hồi lâu sau, Mặc Linh lại nhìn về phía Hạ Cô Hàn, phát hiện y thế mà đã ngủ rồi.
Mặc Linh: “……”
Cô còn cho rằng Hạ Cô Hàn sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vậy mà thằng cha này tự nhiên ngồi ở đây rồi ngủ luôn là sao?
Cuối cùng vẫn là Mặc Linh không chịu nổi, chủ động hỏi: “Ông chủ Hạ, cậu đã biết hết rồi đúng không ?”
Hạ Cô Hàn hơi hơi vén lên mí mắt, thanh âm nhập nhèm lười biếng, thực trực tiếp mà nói: “Có chút suy đoán, bất quá còn nhiều nghi vấn cần cô giải đáp.”
Không chờ Mặc Linh lên tiếng, Hạ Cô Hàn tiếp tục nói: “Cô cùng Thượng Tiều thôn có quan hệ gì? Hay mẹ cô là người của Thượng Tiều thôn?”
Vấn đề này được nói ra, Mặc Linh lại trầm mặc.
Cô nhìn về phía Mặc Khánh Dương còn ngồi trên xe lăn, ánh mắt phức tạp, nhưng hận ý lại tràn ngập.
“…… vâng” Mặc Linh rốt cuộc lại lần nữa mở miệng, “Mẹ tôi là nữ nhi duy nhất trong Thượng Tiều thôn còn sống .”
Đây không phải nói lên việc mẹ của Mặc Linh may mắn, mà ngược lại nó lại khiến bà thấy những thứ không nên thấy.
"Lúc mẹ tôi còn là bào thai, ba mẹ của bà đã làm sẩy vì biết bà là nữ hài, nhưng mẹ tôi lại vô cùng kiên cường mà cố gắng sống." Mặc Linh kéo khóe miệng, tựa trào phúng lại tựa chán ghét mà nói: “Khi bà đủ tháng chào đời, thì cả Thượng Tiều thôn đều ở chúc mừng. Có phải cậu sẽ cảm thấy kì quái, vì cái gì người trong thôn chán ghét nữ nhi lại vì một đứa nhỏ giới tính nữ chào đời mà vui vẻ?"
Nghe Mặc Linh nói tới đây, Hạ Cô Hàn đột nhiên nhớ tới người được gọi là bà bà trong miệng thôn dân Thượng Tiều.
Ở Thượng Tiều thôn, “Bà bà” là cái tồn tại thần bí nhất , bà có thể biết trước nguy hiểm trên biển, có thể phù hộ ngư dân đánh bắt cá an toàn, bà lại có thể nhìn ra giới tính bào thai, sau đó để người dân khiến những nữ hài đó sẩy đi.
Ở trong mắt những thôn dân đó, “Bà bà” là vĩnh sinh bất diệt.
Bất quá lúc này, Hạ Cô Hàn ẩn ẩn biết được cái bí mật gọi là “Vĩnh sinh bất diệt”.
Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe Mặc Linh nói: “Ở Thượng Tiều thôn, nữ thai chính là tế phẩm của Hải Thần, chỉ khi đem những nữ hài này đi hiến tế Hải Thần, thì Hải Thần mới có thể che chở Thượng Tiều thôn.”
“Hải Thần?” Hạ Cô Hàn hơi hơi nhướng mày, chỉ cảm thấy cái thứ giả thần giả quỷ khá giống “Thần minh".
“Đúng vậy, chính là Hải Thần.” Mặc Linh bỗng nhiên ác ý cười cười,: “Ông chủ Hạ, cậu không sợ ư? Thứ mà cậu chuẩn bị đối phó chính là một vị thần đó, cậu không thể đương đầu với một bị thần minh."
Hạ Cô Hàn không dao động, chỉ hỏi: “Bà bà ở Thượng Tiều thôn có phải là sứ giả của Hải Thần?”
Mặc Linh hơi hơi sửng sốt một chút, lựa chọn đúng sự thật gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Cô Hàn minh bạch, “Cho nên căn bản là không có hiến tế đúng không?”
"Cậu như thế nào mà biết?" Mặc Linh kinh ngạc mà nhìn về phía y.
"Cái gọi là vĩnh sinh bất diệt chỉ là một loại thủ đoạn tăng cường tín ngưỡng, thật ra bé gái được sinh ra không phải để hiến tế Hải Thần, mà là đưa đến bên cạnh bà bà để bồi dưỡng 'Thần sử' đời sau." Hạ Cô Hàn lười biếng, nói thẳng ra bí mật của Hải Thần, y nhìn về phía Mặc Linh, ánh mắt thanh triệt như thấu nhân tâm: "Còn cô, chính là người kế thừa tiếp theo của "Thần sử"."
Mặc Linh: “……”
Hạ Cô Hàn nói đúng, một chữ cũng không sai.
Mặc Linh còn định doạ Hạ Cô Hàn , nhưng nào ngờ y không sợ mà chỉ vài câu đã nói ra căn nguyên câu chuyện.
“Cậu thật sự không sợ Hải Thần sao?” Mặc Linh chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Hải Thần?” Hạ Cô Hàn khịt mũi coi thường: “Chờ ta lột mặt nạ kẻ đó ra xem rốt cuộc đó là Thần hay Quỷ."
Dứt lời, Hạ Cô Hàn liền đứng dậy chậm rãi mà rời khỏi bệnh viện, hướng đến thôn Thượng Tiều.
Mặc Linh nhìn chăm chú vào thân ảnh Hạ Cô Hàn càng lúc càng xa mà không khỏi bật cười. Từ cổ áo, cô lấy ra một sợi dây treo viên ngọc thạch, bàn tay nhẹ nhàng nâng niu viên ngọc như báu vật, tình cảm của mẹ cô tất cả đều đổ dồn vào viên ngọc này. Mặc Linh cúi đầu mà nhẹ hôn viên ngọc, trong lòng lại thì thầm: "Mẹ ơi, đi nguyện của mẹ cuối cùng cũng đã thành hiện thực."
Chuyện xưa của mẹ Mặc Linh rất đơn giản.
Mẹ của cô tên là Hạ Lệ Toàn, đúng như Hạ Cô Hàn đã nói, bà ấy là người thừa kế tiếp theo của "Thần sử". Vừa sinh ra đã được người trong thôn hiến tế cho Hải thần, thôn dân hiến bà cho biển rộng nhưng thật ra chính là bà bà đã âm thầm đem về nuôi dưỡng. Bà bà dạy Hạ Lệ Toàn thuật pháp và cũng dùng cách thức tẩy não như những Thần sử trước đó. Nói rằng nữ hài không xứng đáng được sống trên thế giới này.
Hạ Lệ Toàn không lại không bị tẩy não mà còn sinh ra nghi hoặc: Vì cái gì bà cùng Bà bà đều là nữ nhân lại có thể tồn tại? Bà bà còn được người trong thôn Thượng Tiều kính nể?
Hạ Lệ Toàn thông minh nên cũng không đem nghi hoặc hỏi ra, mà vẫn cư xử bình thường, sau đó lợi dụng lúc Bà bà không để ý thì Hạ Lệ Toàn liền tiếp xúc với những người ngoài thôn. Quyết tâm trốn khỏi thôn cũng từ đó sục sôi, thời cơ cũng đến bà liền trộm lên một chiếc thuyền xa lạ, một thân một mình rời khỏi Thượng Tiều đảo.
Thế giới bên ngoài khiến Hạ Lệ Toàn hoàn toàn choáng ngợp, cái gì bà cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nhưng Hạ Lệ Toàn lại chăm chỉ mà học tập tìm hiểu.
Đoạn thời gian đó, Mặc Khánh Dương vừa lúc đến Đồng Châu công tác, ngẫu nhiên vài lần gặp được Hạ Lệ Toàn, bị bề ngoài ngây thơ tính tình thẳng thắn của bà hấp dẫn, còn chủ động thay bà giải quyết phiền toái.
Thường xuyên qua lại nên hai người cũng dần thân thiết.
Sự nghiệp của Mặc Khánh Dương càng lúc càng thuận lợi, nên khiến không ít kẻ ngứa mắt, có kẻ còn dùng cả huyền thuật để hại lão. Nhưng lúc đó bên cạnh Mặc Khánh Dương có Hạ Lệ Toàn, bà ở cạnh Bà bà học tập hai chục năm nên biết không ít chiêu thức tính thông. Mặc Khánh Dương sau đó cũng ý thức được Hạ Lệ Toàn không đơn giản, nên càng hạ quyết tâm muốn cưới bà về làm vợ, chủ đích là muốn lợi dụng bà cho mục đích của lão.
Hạ Lệ Toàn căn bản là không ngăn được sự theo đuổi mãnh liệt của Mặc Khánh Dương, nên cũng đồng ý mà trở thành vợ của lão.
Kết hôn, cuộc sống hôn nhân quả thật hạnh phúc viên mãn, Hạ Lệ Toàn còn vì Mặc Khánh Dương sinh ra hai bé trai, nhưng không biết vì nguyên nhân nào, hai đứa nhỏ chưa đến ba tuổi liền mất.
Hạ Lệ Toàn ẩn ẩn cảm giác được đây chính là báo ứng mà trời cao đối với “Thần sử”, bởi vì “Thần sử” đã làm quá nhiều đứa nhỏ còn đang trong bụng mẹ phải chết, cho nên trời cao cũng như vậy mà tước đoạt quyền làm mẹ của họ.
Ý thức được điểm này sau, Hạ Lệ Toàn cũng trở nên nóng nảy bất an. Mặc Khánh Dương nhận thấy cảm xúc của thê tử khác lạ nên cũng vài lần dò hỏi. Hạ Lệ Toàn không nhịn được, liền đem toàn bộ kể cho lão nghe nhưng vẫn không nói về chuyện Thần sử. Sau đó, vài lần Mặc Khánh Dương nói bóng nói gió, Hạ Lệ Toàn đem năng lực “Thần sử” nói cho lão, bao gồm cả việc “Thần sử” có thể dùng khí vận để định chế hài tử.
Hạ Lệ Toàn đã chuẩn bị tinh thần rằng bản thân bà sẽ không còn hài tử nữa, nhưng đột nhiên lại phát hiện bản thân đang mang thai.
Bào thai lần này so với hai lần trước an ổn hơn rất nhiều, Hạ Lệ Toàn không biết hài tử cuối cùng có thể hay không sống sót, nhưng bà lại vô cùng chờ mong đứa nhỏ ra đời, đứa nhỏ có thể sống một ngày thi bà yêu thương nó thật nhiều trong một ngày.
Nhưng mà bà lại không nghĩ tới, chính người chồng đầu ấp tay gối với mình lại đánh chủ ý lên đầu con ruột, Mặc Khánh Dương lừa bà lên Thượng Tiều đảo, sau đó để Bà bà xem xét bụng Hạ Lệ Toàn, khi lão biết được cái thai trong bụng là nữ nhi, lão còn nghĩ mọi cách muốn làm sẩy đi cái thai.
Nhưng đứa nhỏ vô cùng kiên cường, dù có chuyện gì vẫn luôn ở trong bụng Hạ Lệ Toàn đến đủ tháng mới ra đời.
Mà Hạ Lệ Toàn cũng là lúc này mới biết được, hai đứa nhỏ trước đó có thể bình an ra đời là vì Mặc Khánh Dương trước đó đã lấy máu bà đi xét nghiệm để xem giới tính đứa nhỏ. Biết là nam hài, lão mới để bà sinh ra.
Có lẽ đoạn tử tuyệt tôn, không phải báo ứng trên người bà mà chính là nhằm vào Mặc Khánh Dương.
Đả kích liên tục khiến tinh thần lẫn thể xác Hạ Lệ Toàn suy sụp hoàn toàn, khiến bà lâm vào bệnh uất ức hậu sinh sản. Bà biết bản thân sống không được bao lâu, nên lợi dụng năng lực còn lại mà đem hết ký ức khắc vào viên ngọc, sau đó tự kết thúc sinh mệnh.
Khối ngọc này bà để lại cho con gái, bà biết con gái chính là "Thần sử" tương lại, nên hy vọng có phần ký ức của bản thân để con gái biết được tội ác của Thượng Tiều thôn mà có thể đặt dấu chấm hết.
Trừ bỏ ký ức cùng thuật pháp “Thần sử”, trên viên ngọc bà con lưu lại đi nguyện: Hy vọng có một ngày hắc ám của Thượng Tiều thôn có thể bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, hy vọng những kẻ liên quan đến tội ác tày trời gặp phải báo ứng.
Cự mãng hơi thở âm lãnh phà vào mặt Hoàng thiên sư, răng nanh sắc bén đã treo trên đỉnh đầu, tùy thời đều có thể hạ xuống lấy đi sinh mệnh của gã.
Giờ phút này đây nói không sợ chính là xạo, khoé mắt Hoàng thiên sư trừng Hạ Cô Hàn muốn rách cả ra, nghiến răng nghiến lợi ủy hϊếp: “Hạ Cô Hàn ngươi nếu là dám gϊếŧ ta, chính là địch nhân với toàn bộ Hoàng gia, Hoàng gia sẽ không bỏ qua ngươi!”
Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng mà cười cười, trong ánh mắt tràn ngập châm chọc: “Gϊếŧ ngươi không phải ta, là chính ngươi.”
Nghiệt lực hồi quỹ thôi mà.
Hết thảy đều chỉ là do Hoàng thiên sư gieo gió gặt bão, lại cùng y có quan hệ gì chớ?
Giống như nghe theo lời Hạ Cô Hàn, cự xà càng lúc càng siết chặt Hoàng thiên sư, miệng há to một ngụm đem gã nuốt tươi.
Gã ta cho dù có cách giữ mạng, nhưng dưới tình huống linh khí bị phong ấn, thì chỉ có thể trở mắt nhìn bản thân bị nghiệt lực cự mãng cắn nuốt.
“Hạ! Cô! Hàn!"
Ở sinh mệnh cuối cùng, Hoàng thiên sư nghiến răng nghiến lợi, thanh âm từ trong cự mãng truyền ra, cái tên Hạ Cô Hàn bị gã thốt ra mang theo nùng liệt hận ý.
Đáng tiếc lại nùng liệt oán hận cùng không cam lòng đều không thể triệt tiêu nghiệt lực hồi quỹ đối với sinh mệnh gã ăn mòn. Hoàng thiên sư muốn tiêu trừ nghiệt lực, nhất định phải dùng chính mình sinh mệnh triệt tiêu, nhưng nguồn nghiệt lực khổng lồ dù gã có đúng hết sinh mệnh lực cả đời, cũng không thể triệt tiêu sạch sẽ.
Hoàng thiên sư bị cự mãng nuốt vào trong bụng, sinh mệnh lực cùng nghiệt lực tỷ lệ thuận với nhau, màu đen trên thân cự mãng cũng dần dần rút đi, loáng thoáng có thể nhìn ra bộ dáng Hoàng thiên sư bị nó nuốt trong bụng.
Chưa đến 5 phút, một lão nhân tóc trắng xoá, làn da chi chít vết nhăn cùng đồi mồi, thần thái trong mắt đều không còn, cả người nhìn không chút sinh cơ.
Hoàng thiên sư vẫn còn chút hơi tàn, , gian nan mà quay đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hai mắt vô thần rốt cuộc phụt ra ra thù hận. Giống như hồi quang phản chiếu, nhưng không được bao lâu.
Đúng lúc này, Hoàng thiên sư lại nhìn thấy bên cạnh Hạ Cô Hàn xuất hiện một nam nhân cao lớn, dụng mạo tuấn mỹ, người nọ đứng bên cạnh Hạ Cô Hàn lại cao hơn y cả cái đầu, nên khi nhìn Hạ Cô Hàn ánh mắt cũng rũ xuống, cả người khí chất vô cùng ôn nhu.
Nhưng Hoàng đại sư bên này lại khi thấy rõ người nam nhân kia lại vô cùng sợ hãi, đồng tử co rút, môi mấp mấy chỉ có thể phát ra âm thanh run rẩy nhỏ như hoà vào gió: “Cố……”
Nhưng sinh mệnh của gã đã cạn, lời còn chưa nói hết, thì đoạn khí.
Hoàng thiên sư sau khi chết, cự mãng nghiệt lực hồi quỹ cũng không hoàn toàn biến mất, chỉ là màu đen trên thân thể phai nhạt đi rất nhiều, sau đó lại trở thành một làn khói bay trở lại thân thể Mặc Khánh Dương.
Mặc Khánh Dương cũng không khác Hoàng thiên sư, nó nhanh chóng cướp đi sinh mệnh của lão, trong giây lát, người ngồi trên xe lăn đã hoá thành lão nhân, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đến giờ này, nghiệt lực cự mãng mới hoàn toàn biến mất.
Mặc Khánh Dương vậy mà còn giữ lại hơi tàn, xem ra mấy năm nay khí vận lão ăn cắp đều bị Hoàng thiên sư trộm đi.
Hạ Cô Hàn thờ ơ lạnh nhạt nhưng hết tất cả những thứ phát sinh, cũng không ra tay cứu bất luận kẻ nào, đây là nghiệp mà hai người bọn họ phải trả, gieo gió gặt bão, hiện giờ nhận hết nghiệt lực hồi quỹ chi khổ, thậm chí là bị đoạt đi sinh mệnh.
Hạ Cô Hàn dời tầm mắt về phía Mặc Linh ngồi một bên ghế. Cả quá trình, cô ta không lên tiếng lấy một lần, giống như không thấy cũng không biết những gì đang phát sinh.
Nhưng Hạ Cô Hàn biết, Mặc Linh thấy rõ mọi thứ.
Cô cũng nhận ra ánh mắt Hạ Cô Hàn nhìn về phía mình, đầu ngẩng lên, mắt đối diện với ánh mắt hoa đào trong suốt của y. Mặc Linh không biết vì sao bản thân bỗng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại lôi kéo khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Mặc Sầm còn sống?”
“Ừm” Hạ Cô Hàn lười biếng mà lên tiếng, sau đó ngồi ở bằng ghế đối diện, Cố Tấn Niên vừa ngồi y liền dựa cả người qua.
Mặc Linh nhìn không thấy Cố Tấn Niên, chỉ cảm thấy tư thế ngồi của Hạ Cô Hàn cứ chướng chướng quái dị, bất quá cũng không đám có ý kiến.
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, không rảnh mở miệng trước, nên cứ thế khẽ nhắm mắt
Hồi lâu sau, Mặc Linh lại nhìn về phía Hạ Cô Hàn, phát hiện y thế mà đã ngủ rồi.
Mặc Linh: “……”
Cô còn cho rằng Hạ Cô Hàn sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vậy mà thằng cha này tự nhiên ngồi ở đây rồi ngủ luôn là sao?
Cuối cùng vẫn là Mặc Linh không chịu nổi, chủ động hỏi: “Ông chủ Hạ, cậu đã biết hết rồi đúng không ?”
Hạ Cô Hàn hơi hơi vén lên mí mắt, thanh âm nhập nhèm lười biếng, thực trực tiếp mà nói: “Có chút suy đoán, bất quá còn nhiều nghi vấn cần cô giải đáp.”
Không chờ Mặc Linh lên tiếng, Hạ Cô Hàn tiếp tục nói: “Cô cùng Thượng Tiều thôn có quan hệ gì? Hay mẹ cô là người của Thượng Tiều thôn?”
Vấn đề này được nói ra, Mặc Linh lại trầm mặc.
Cô nhìn về phía Mặc Khánh Dương còn ngồi trên xe lăn, ánh mắt phức tạp, nhưng hận ý lại tràn ngập.
“…… vâng” Mặc Linh rốt cuộc lại lần nữa mở miệng, “Mẹ tôi là nữ nhi duy nhất trong Thượng Tiều thôn còn sống .”
Đây không phải nói lên việc mẹ của Mặc Linh may mắn, mà ngược lại nó lại khiến bà thấy những thứ không nên thấy.
"Lúc mẹ tôi còn là bào thai, ba mẹ của bà đã làm sẩy vì biết bà là nữ hài, nhưng mẹ tôi lại vô cùng kiên cường mà cố gắng sống." Mặc Linh kéo khóe miệng, tựa trào phúng lại tựa chán ghét mà nói: “Khi bà đủ tháng chào đời, thì cả Thượng Tiều thôn đều ở chúc mừng. Có phải cậu sẽ cảm thấy kì quái, vì cái gì người trong thôn chán ghét nữ nhi lại vì một đứa nhỏ giới tính nữ chào đời mà vui vẻ?"
Nghe Mặc Linh nói tới đây, Hạ Cô Hàn đột nhiên nhớ tới người được gọi là bà bà trong miệng thôn dân Thượng Tiều.
Ở Thượng Tiều thôn, “Bà bà” là cái tồn tại thần bí nhất , bà có thể biết trước nguy hiểm trên biển, có thể phù hộ ngư dân đánh bắt cá an toàn, bà lại có thể nhìn ra giới tính bào thai, sau đó để người dân khiến những nữ hài đó sẩy đi.
Ở trong mắt những thôn dân đó, “Bà bà” là vĩnh sinh bất diệt.
Bất quá lúc này, Hạ Cô Hàn ẩn ẩn biết được cái bí mật gọi là “Vĩnh sinh bất diệt”.
Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe Mặc Linh nói: “Ở Thượng Tiều thôn, nữ thai chính là tế phẩm của Hải Thần, chỉ khi đem những nữ hài này đi hiến tế Hải Thần, thì Hải Thần mới có thể che chở Thượng Tiều thôn.”
“Hải Thần?” Hạ Cô Hàn hơi hơi nhướng mày, chỉ cảm thấy cái thứ giả thần giả quỷ khá giống “Thần minh".
“Đúng vậy, chính là Hải Thần.” Mặc Linh bỗng nhiên ác ý cười cười,: “Ông chủ Hạ, cậu không sợ ư? Thứ mà cậu chuẩn bị đối phó chính là một vị thần đó, cậu không thể đương đầu với một bị thần minh."
Hạ Cô Hàn không dao động, chỉ hỏi: “Bà bà ở Thượng Tiều thôn có phải là sứ giả của Hải Thần?”
Mặc Linh hơi hơi sửng sốt một chút, lựa chọn đúng sự thật gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Cô Hàn minh bạch, “Cho nên căn bản là không có hiến tế đúng không?”
"Cậu như thế nào mà biết?" Mặc Linh kinh ngạc mà nhìn về phía y.
"Cái gọi là vĩnh sinh bất diệt chỉ là một loại thủ đoạn tăng cường tín ngưỡng, thật ra bé gái được sinh ra không phải để hiến tế Hải Thần, mà là đưa đến bên cạnh bà bà để bồi dưỡng 'Thần sử' đời sau." Hạ Cô Hàn lười biếng, nói thẳng ra bí mật của Hải Thần, y nhìn về phía Mặc Linh, ánh mắt thanh triệt như thấu nhân tâm: "Còn cô, chính là người kế thừa tiếp theo của "Thần sử"."
Mặc Linh: “……”
Hạ Cô Hàn nói đúng, một chữ cũng không sai.
Mặc Linh còn định doạ Hạ Cô Hàn , nhưng nào ngờ y không sợ mà chỉ vài câu đã nói ra căn nguyên câu chuyện.
“Cậu thật sự không sợ Hải Thần sao?” Mặc Linh chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Hải Thần?” Hạ Cô Hàn khịt mũi coi thường: “Chờ ta lột mặt nạ kẻ đó ra xem rốt cuộc đó là Thần hay Quỷ."
Dứt lời, Hạ Cô Hàn liền đứng dậy chậm rãi mà rời khỏi bệnh viện, hướng đến thôn Thượng Tiều.
Mặc Linh nhìn chăm chú vào thân ảnh Hạ Cô Hàn càng lúc càng xa mà không khỏi bật cười. Từ cổ áo, cô lấy ra một sợi dây treo viên ngọc thạch, bàn tay nhẹ nhàng nâng niu viên ngọc như báu vật, tình cảm của mẹ cô tất cả đều đổ dồn vào viên ngọc này. Mặc Linh cúi đầu mà nhẹ hôn viên ngọc, trong lòng lại thì thầm: "Mẹ ơi, đi nguyện của mẹ cuối cùng cũng đã thành hiện thực."
Chuyện xưa của mẹ Mặc Linh rất đơn giản.
Mẹ của cô tên là Hạ Lệ Toàn, đúng như Hạ Cô Hàn đã nói, bà ấy là người thừa kế tiếp theo của "Thần sử". Vừa sinh ra đã được người trong thôn hiến tế cho Hải thần, thôn dân hiến bà cho biển rộng nhưng thật ra chính là bà bà đã âm thầm đem về nuôi dưỡng. Bà bà dạy Hạ Lệ Toàn thuật pháp và cũng dùng cách thức tẩy não như những Thần sử trước đó. Nói rằng nữ hài không xứng đáng được sống trên thế giới này.
Hạ Lệ Toàn không lại không bị tẩy não mà còn sinh ra nghi hoặc: Vì cái gì bà cùng Bà bà đều là nữ nhân lại có thể tồn tại? Bà bà còn được người trong thôn Thượng Tiều kính nể?
Hạ Lệ Toàn thông minh nên cũng không đem nghi hoặc hỏi ra, mà vẫn cư xử bình thường, sau đó lợi dụng lúc Bà bà không để ý thì Hạ Lệ Toàn liền tiếp xúc với những người ngoài thôn. Quyết tâm trốn khỏi thôn cũng từ đó sục sôi, thời cơ cũng đến bà liền trộm lên một chiếc thuyền xa lạ, một thân một mình rời khỏi Thượng Tiều đảo.
Thế giới bên ngoài khiến Hạ Lệ Toàn hoàn toàn choáng ngợp, cái gì bà cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nhưng Hạ Lệ Toàn lại chăm chỉ mà học tập tìm hiểu.
Đoạn thời gian đó, Mặc Khánh Dương vừa lúc đến Đồng Châu công tác, ngẫu nhiên vài lần gặp được Hạ Lệ Toàn, bị bề ngoài ngây thơ tính tình thẳng thắn của bà hấp dẫn, còn chủ động thay bà giải quyết phiền toái.
Thường xuyên qua lại nên hai người cũng dần thân thiết.
Sự nghiệp của Mặc Khánh Dương càng lúc càng thuận lợi, nên khiến không ít kẻ ngứa mắt, có kẻ còn dùng cả huyền thuật để hại lão. Nhưng lúc đó bên cạnh Mặc Khánh Dương có Hạ Lệ Toàn, bà ở cạnh Bà bà học tập hai chục năm nên biết không ít chiêu thức tính thông. Mặc Khánh Dương sau đó cũng ý thức được Hạ Lệ Toàn không đơn giản, nên càng hạ quyết tâm muốn cưới bà về làm vợ, chủ đích là muốn lợi dụng bà cho mục đích của lão.
Hạ Lệ Toàn căn bản là không ngăn được sự theo đuổi mãnh liệt của Mặc Khánh Dương, nên cũng đồng ý mà trở thành vợ của lão.
Kết hôn, cuộc sống hôn nhân quả thật hạnh phúc viên mãn, Hạ Lệ Toàn còn vì Mặc Khánh Dương sinh ra hai bé trai, nhưng không biết vì nguyên nhân nào, hai đứa nhỏ chưa đến ba tuổi liền mất.
Hạ Lệ Toàn ẩn ẩn cảm giác được đây chính là báo ứng mà trời cao đối với “Thần sử”, bởi vì “Thần sử” đã làm quá nhiều đứa nhỏ còn đang trong bụng mẹ phải chết, cho nên trời cao cũng như vậy mà tước đoạt quyền làm mẹ của họ.
Ý thức được điểm này sau, Hạ Lệ Toàn cũng trở nên nóng nảy bất an. Mặc Khánh Dương nhận thấy cảm xúc của thê tử khác lạ nên cũng vài lần dò hỏi. Hạ Lệ Toàn không nhịn được, liền đem toàn bộ kể cho lão nghe nhưng vẫn không nói về chuyện Thần sử. Sau đó, vài lần Mặc Khánh Dương nói bóng nói gió, Hạ Lệ Toàn đem năng lực “Thần sử” nói cho lão, bao gồm cả việc “Thần sử” có thể dùng khí vận để định chế hài tử.
Hạ Lệ Toàn đã chuẩn bị tinh thần rằng bản thân bà sẽ không còn hài tử nữa, nhưng đột nhiên lại phát hiện bản thân đang mang thai.
Bào thai lần này so với hai lần trước an ổn hơn rất nhiều, Hạ Lệ Toàn không biết hài tử cuối cùng có thể hay không sống sót, nhưng bà lại vô cùng chờ mong đứa nhỏ ra đời, đứa nhỏ có thể sống một ngày thi bà yêu thương nó thật nhiều trong một ngày.
Nhưng mà bà lại không nghĩ tới, chính người chồng đầu ấp tay gối với mình lại đánh chủ ý lên đầu con ruột, Mặc Khánh Dương lừa bà lên Thượng Tiều đảo, sau đó để Bà bà xem xét bụng Hạ Lệ Toàn, khi lão biết được cái thai trong bụng là nữ nhi, lão còn nghĩ mọi cách muốn làm sẩy đi cái thai.
Nhưng đứa nhỏ vô cùng kiên cường, dù có chuyện gì vẫn luôn ở trong bụng Hạ Lệ Toàn đến đủ tháng mới ra đời.
Mà Hạ Lệ Toàn cũng là lúc này mới biết được, hai đứa nhỏ trước đó có thể bình an ra đời là vì Mặc Khánh Dương trước đó đã lấy máu bà đi xét nghiệm để xem giới tính đứa nhỏ. Biết là nam hài, lão mới để bà sinh ra.
Có lẽ đoạn tử tuyệt tôn, không phải báo ứng trên người bà mà chính là nhằm vào Mặc Khánh Dương.
Đả kích liên tục khiến tinh thần lẫn thể xác Hạ Lệ Toàn suy sụp hoàn toàn, khiến bà lâm vào bệnh uất ức hậu sinh sản. Bà biết bản thân sống không được bao lâu, nên lợi dụng năng lực còn lại mà đem hết ký ức khắc vào viên ngọc, sau đó tự kết thúc sinh mệnh.
Khối ngọc này bà để lại cho con gái, bà biết con gái chính là "Thần sử" tương lại, nên hy vọng có phần ký ức của bản thân để con gái biết được tội ác của Thượng Tiều thôn mà có thể đặt dấu chấm hết.
Trừ bỏ ký ức cùng thuật pháp “Thần sử”, trên viên ngọc bà con lưu lại đi nguyện: Hy vọng có một ngày hắc ám của Thượng Tiều thôn có thể bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, hy vọng những kẻ liên quan đến tội ác tày trời gặp phải báo ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.