Chương 7: Đây Là Trọng Điểm Sao?
Bất Ngữ Ưu
01/06/2024
Ông không khỏi ôm chặt Lộc Linh trong lòng hơn.
Ông cụ Lộc thấy thằng con trai ngu ngốc này của mình vẫn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì bèn gõ vào đầu ông như gõ vào đầu một thằng ngốc.
Ông cụ bảo: “Lộc Minh ơi là Lộc Minh, sao tao lại đẻ ra thằng con trai ngu như mày chứ! Không có thiên phú cũng thôi đi, sao đầu óc còn chậm chạp như vậy?”
Hễ cứ nhắc đến loại vấn đề nguyên tắc này là Lộc Minh lại không vui!
Sao đang yên đang lành lại tấn công cuộc đời như vậy chứ!
Ngay lúc ông đang ngẩng đầu với vẻ quật cường, chuẩn bị đính chính lại cho mình thì ông cụ Lộc lại nói: “Mày còn không vui? Mày không phát hiện ra vừa rồi cái bình vì nghe một tiếng gào của Linh Linh mới yên tĩnh hay sao?
Bằng không cái bình đã trữ vô số lệ khí suốt mấy trăm năm này bị lắc một cái như thế cũng có thể trực tiếp đòi mạng của ba người chúng ta đấy!”
Bị ông cụ nói như thế, Lộc Minh cuối cùng cũng như hiểu ra gì đó, ông không khỏi giơ đứa con gái năm tuổi trong lòng mình lên mà nhìn cho thật kỹ, sau đó gật gù đắc ý.
Lộc Minh: “Cha, cha nói xem có phải Linh Linh bị đột biến gen không? Với bản lĩnh này của con còn có thể sinh ra một đứa trẻ lợi hại như vậy sao?”
Đây là trọng điểm sao?
Ông cụ Lộc không bị lệ khí sút chút nữa chạy ra khỏi bình làm cho tức chết nhưng suýt chút nữa lại bị thằng con trai ngu ngốc này của mình chọc tức chết. Ông cụ trực tiếp giơ kiếm gỗ đào trong tay đánh Lộc Minh một trận.
Lộc Minh ôm Lộc Linh dưỡn dẹo di chuyển, ông cụ Lộc đuổi theo một đoạn đã thở phì phò dừng lại.
Ông cụ nói: “Mày cầm tinh con khỉ à! Con mẹ nó đừng có chạy lung tung! Bế Linh Linh qua đây để tao đo cho nó!”
Nói đến đo, nhà họ Lộc có một cái la bàn lưu truyền qua nhiều thế hệ, con cái nhà họ Lộc vừa mới đẻ ra đều sẽ được đo định giá trị thiên phú. Con số hiển thị trên la bàn chính là điểm thiên phú. Phải nói rằng năm đó, ông cụ Lộc chính là một người mạnh nhất của nhà họ Lộc trong một trăm năm gần đây, la bàn quay như cano xuôi gió một lúc lâu mới dừng lại.
Nói đến chuyện này, ông cụ Lộc và Lộc Minh có thể chém gió cả một đời.
Nhưng đợi đến lượt Lộc Minh thì…
Năm đó, ông cụ Lộc nhìn ba hai nghìn vô cùng đáng thương đó mà thật sự không còn gì để nói.
Một con lệ quỷ còn lợi hại hơn cả Lộc Minh!
Thế này mà ra ngoài bắt quỷ, cũng không biết là ông bắt quỷ hay là quỷ bắt ông nữa!
Cũng may mà từ nhỏ Lộc Minh đã đi theo ông cụ Lộc, dựa vào làm bừa, đi cửa sau mà cũng coi như có thể đạt đến trình độ tự lập môn hộ.
Lúc này, hai cha con đều căng thẳng nhìn Lộc Linh đứng trước la bàn, ông cụ Lộc run rẩy nắm lấy bàn tay của Lộc Linh đặt lên la bàn.
Lộc Linh chớp mắt với vẻ hoang mang.
Sau đó, vừa vặn đúng lúc này Lâm Tịch về nhà mở cửa ra, chỉ trông thấy nhà cửa như bị cuồng phong càn quét, trên bàn có một cái thứ không biết là gì đang vang vù vù, còn lóe lên tia sáng trắng chói mắt.
Ông cụ Lộc thấy thằng con trai ngu ngốc này của mình vẫn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì bèn gõ vào đầu ông như gõ vào đầu một thằng ngốc.
Ông cụ bảo: “Lộc Minh ơi là Lộc Minh, sao tao lại đẻ ra thằng con trai ngu như mày chứ! Không có thiên phú cũng thôi đi, sao đầu óc còn chậm chạp như vậy?”
Hễ cứ nhắc đến loại vấn đề nguyên tắc này là Lộc Minh lại không vui!
Sao đang yên đang lành lại tấn công cuộc đời như vậy chứ!
Ngay lúc ông đang ngẩng đầu với vẻ quật cường, chuẩn bị đính chính lại cho mình thì ông cụ Lộc lại nói: “Mày còn không vui? Mày không phát hiện ra vừa rồi cái bình vì nghe một tiếng gào của Linh Linh mới yên tĩnh hay sao?
Bằng không cái bình đã trữ vô số lệ khí suốt mấy trăm năm này bị lắc một cái như thế cũng có thể trực tiếp đòi mạng của ba người chúng ta đấy!”
Bị ông cụ nói như thế, Lộc Minh cuối cùng cũng như hiểu ra gì đó, ông không khỏi giơ đứa con gái năm tuổi trong lòng mình lên mà nhìn cho thật kỹ, sau đó gật gù đắc ý.
Lộc Minh: “Cha, cha nói xem có phải Linh Linh bị đột biến gen không? Với bản lĩnh này của con còn có thể sinh ra một đứa trẻ lợi hại như vậy sao?”
Đây là trọng điểm sao?
Ông cụ Lộc không bị lệ khí sút chút nữa chạy ra khỏi bình làm cho tức chết nhưng suýt chút nữa lại bị thằng con trai ngu ngốc này của mình chọc tức chết. Ông cụ trực tiếp giơ kiếm gỗ đào trong tay đánh Lộc Minh một trận.
Lộc Minh ôm Lộc Linh dưỡn dẹo di chuyển, ông cụ Lộc đuổi theo một đoạn đã thở phì phò dừng lại.
Ông cụ nói: “Mày cầm tinh con khỉ à! Con mẹ nó đừng có chạy lung tung! Bế Linh Linh qua đây để tao đo cho nó!”
Nói đến đo, nhà họ Lộc có một cái la bàn lưu truyền qua nhiều thế hệ, con cái nhà họ Lộc vừa mới đẻ ra đều sẽ được đo định giá trị thiên phú. Con số hiển thị trên la bàn chính là điểm thiên phú. Phải nói rằng năm đó, ông cụ Lộc chính là một người mạnh nhất của nhà họ Lộc trong một trăm năm gần đây, la bàn quay như cano xuôi gió một lúc lâu mới dừng lại.
Nói đến chuyện này, ông cụ Lộc và Lộc Minh có thể chém gió cả một đời.
Nhưng đợi đến lượt Lộc Minh thì…
Năm đó, ông cụ Lộc nhìn ba hai nghìn vô cùng đáng thương đó mà thật sự không còn gì để nói.
Một con lệ quỷ còn lợi hại hơn cả Lộc Minh!
Thế này mà ra ngoài bắt quỷ, cũng không biết là ông bắt quỷ hay là quỷ bắt ông nữa!
Cũng may mà từ nhỏ Lộc Minh đã đi theo ông cụ Lộc, dựa vào làm bừa, đi cửa sau mà cũng coi như có thể đạt đến trình độ tự lập môn hộ.
Lúc này, hai cha con đều căng thẳng nhìn Lộc Linh đứng trước la bàn, ông cụ Lộc run rẩy nắm lấy bàn tay của Lộc Linh đặt lên la bàn.
Lộc Linh chớp mắt với vẻ hoang mang.
Sau đó, vừa vặn đúng lúc này Lâm Tịch về nhà mở cửa ra, chỉ trông thấy nhà cửa như bị cuồng phong càn quét, trên bàn có một cái thứ không biết là gì đang vang vù vù, còn lóe lên tia sáng trắng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.