Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh

Chương 29:

Lý Mộc Thụ

06/08/2023

Ông cụ ngồi trên ghế dài ven hồ Minh Nguyệt, vẻ mặt bình tĩnh, hơi mím môi nhìn mặt hồ.

Tô Li bất giác dừng bước, sự chú ý của cô bị hấp dẫn.

Ông cụ vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích một lúc lâu, dường như trên mặt hồ có gì đó thu hút ông.

Tô Li nhìn bóng lưng ông cụ, trong lòng bỗng có cảm giác rất kỳ lạ.

Có lẽ đây là mắt duyên mà người khác thường nói đi.

“Chào ông ạ.” Cô chậm rãi tới gần ông cụ, chủ động chào hỏi ông.

Lục Khiên hít mũi, lông mày càng nhăn chặt hơn.

“Ơ, chào cháu.” Ông cụ cũng không mất hứng vì bị quấy rầy, ông cười ha hả quay đầu “nhìn” Tô Li, gật đầu nói chuyện: “Cháu gái cũng đến nhìn nước sao?”

“Nhìn nước?” Tô Li cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

“Đúng vậy.” Ông cụ lại nhìn về phía mặt hồ, cười nói: “Hồ nước dưới ánh mặt trời không phải rất đẹp sao?”

Tô Li gật đầu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, quả thật có cảm giác được chữa khỏi, tâm tình trở nên vui tươi sáng sủa hơn.

Ông cụ cảm khái: “Góc độ này rất tuyệt, là nơi tốt nhất ngắm hồ Minh Nguyệt.”

Tô Li liếc mắt thấy gậy dẫn đường bên chân ông cụ, cô bỗng hiểu vì sao lúc trước cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Hóa ra ông cụ là người mù, nhưng kỳ lạ là, nếu là người mù thì làm sao có thể ngắm phong cảnh?

Ông cụ dường như nhìn thấu nghi ngờ của Tô Li, chủ động giải thích: “Mười năm như một ngày, cảnh đẹp tại lòng người.”

“Thì ra là vậy.” Tô Li nhìn bụi cây nhỏ bên chân ông cụ một chốc mới cười tạm biệt ông cụ: “Cháu không quấy rầy ông ngắm cảnh nữa. Tạm biệt ông.”

“Tạm biệt, cháu gái.”

Ông cụ cười vẫy tay với Tô Li, sau đó xoay người tiếp tục “ngắm” phong cảnh.

Đi được một đoạn, Tô Li mới nói với Lục Khiên: “Hình như em vừa nhìn thấy một con mèo hoa li trốn trong bụi cây nhỏ lúc nãy. Tuy không nhìn rõ hình dáng của nó, nhưng em cảm thấy nó rất đề phòng chúng ta.”

Lục Khiên gật đầu: “Anh cũng nhìn thấy. Sao, có phải em cảm thấy có chút kỳ lạ không?”

Tô Li hơi do dự: “Không thể nói cụ thể.”

Lục Khiên: “Anh ngửi được mùi không tốt từ con mèo hoa li kia.”

“Cái gì, ở xa như vậy mà anh cũng ngửi được sao?” Tô Li rất ngạc nhiên: “Cụ thể là chỗ nào không tốt?”

Vẻ mặt Lục Khiên hơi nặng nề, dường như mùi đó khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

“Khủng long bạo chúa bọn anh ở kỷ Jura săn mồi chỉ dựa vào mùi là có thể dễ dàng phân biệt trạng thái cơ thể của con mồi. Khỏe mạnh hay bị bệnh, con non hay sắp chết già, rất dễ đoán.”

“Trong gen của anh có thừa hưởng một phần khả năng khứu giác đó nên mới ngửi được.”

Tô Li hơi lo lắng: “Con mèo hoa li đó…”

Lục Khiên: “Nó bị bệnh rất nặng, cho dù là kẻ đói đến mức phải cướp thức ăn cũng sẽ không muốn ăn nó.”

“Bị bệnh?” Tô Li dừng bước.

Lục Khiên cực kỳ chắc chắn nói: “Ừ, không chỉ bị bệnh, nó còn… luôn đi theo chúng ta.”

Tô Li lập tức quay đầu nhìn phía sau, cô quả thực thấy được một bóng đen đang trốn trong bụi cây nhỏ.

Hai người không nhúc nhích, yên lặng đứng đợi. Một lúc lâu sau, hai người vẫn không thấy mèo hoa li xuất hiện.

Tô Li nhẹ giọng hỏi: “Nó vẫn đang ở đây sao?”

Lục Khiên nhắm mắt ngửi xung quanh, trả lời cô: “Nó đi rồi, trở lại bên người ông cụ kia.”

“Đi thôi, chúng ta quay lại nhìn xem.”

Ai ngờ khi hai người quay lại thì ông cụ đã rời khỏi. Mèo hoa li gầy gò yên lặng ngồi chồm hổm cạnh ghế dài nơi ông cụ từng ngồi, ngơ ngác nhìn mặt hồ.

Cả quãng đường Lisa luôn im lặng, nó ngoan ngoãn đi theo phía sau Tô Li, không cảm thấy mệt cũng không tiếp tục chú ý đến việc mình mập.

Tô Li tới gần khiến mèo hoa li căng thẳng, nó ra vẻ hung dữ vừa xù lông vừa nhe răng trợn mắt phô trương thanh thế. Nhưng khi nhìn thấy Lisa, không hiểu sao nó lại kiềm chế bớt.

Lục Khiên thoáng cử động, mèo hoa li lập tức căng thẳng trốn vào lùm cây.

Nó vốn có thể chạy trốn rất nhanh, nhưng không hiểu sao, nó cố tình bỏ qua sự sợ hãi bản năng, không hề chạy trối chết, dường như ở Tô Li có thứ gì đó nó muốn.



Tô Li dùng ánh mắt ý bảo Lục Khiên dẫn Lisa và Robert đi xa. Dáng vẻ hung ác của Lục Khiên sẽ làm mèo hoa li sợ hãi, mèo con Ragdoll và chó con Corgi thì còn nhỏ, dễ bị lây bệnh.

Mèo hoa li thấy Lục Khiên đi xa, lén thở phào nhẹ nhõm, thò đầu ra nhìn.

Tô Li thử thăm dò đi tới trước hai bước, thấy nó không căng thẳng cũng không lui lại mới lấy một đôi găng tay y tế và khẩu trang y tế từ trong túi ra mang vào. Tiếp đó, cô lấy thêm vài con cá khô nhỏ mà Lisa thường ăn đặt trước mặt mèo hoa li.

“Em bị bệnh rồi, để chị giúp em, được không?”

Giọng Tô Li rất dịu dàng, nói chuyện với mèo hoa li như dỗ dành trẻ con.

Con mèo hoa li này đã lớn, hơn nữa còn là mèo hoang, cốt sấu như sài, cả người bẩn thỉu, theo lẽ thường nó chắc hẳn không chống cự nổi sức hấp dẫn của cá khô nhỏ mới đúng.

Ai ngờ nó hoàn toàn không thèm nhìn tới cá khô nhỏ mà là thử dò xét đi tới gần Tô Li hai bước. Đôi mắt to biết nói ngập nước, tràn đầy cầu xin.

Con mèo này đang xin Tô Li giúp đỡ.

Nó không phải muốn được thức ăn hoặc chữa trị, mà là cái gì đó càng thêm phức tạp.

Ngay lúc Tô Li sắp vuốt ve mèo hoa li, muốn mang nó về Cửa hàng số ① khám bệnh và chữa trị thì ven đường bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Thì ra là sinh viên cười đùa đi ngang qua, mèo hoa li bị giật mình, thoắt cái trốn vào lùm cây, trong chốc lát chạy xa.

Lục Khiên nhỏ giọng hỏi: “Muốn anh bắt nó về không?”

Tô Li lắc đầu: “Anh đuổi theo chẳng phải sẽ dọa nó sợ chết khiếp. Chúng ta chờ một lát, có lẽ nó sẽ tự mình quay lại.”

Ngay cả Lisa và Robert dù đã quen với Lục Khiên nhưng cũng sẽ bị dọa sợ nếu ở riêng một phòng với khủng long bạo chúa như anh, nói gì đến động vật nhỏ khác.

Tô Li ở tại chỗ đợi hơn mười phút, mèo hoa li cũng không quay lại, có vẻ nó đã từ bỏ cầu cứu.

Cô thở dài, cởi bao tay và khẩu trang ra, tiếc nuối nói: “Chúng ta đi thôi, lát nữa lại trở về xem thử, nói không chừng có thể gặp lại nó.”

Tô Li không quên được đôi mắt phức tạp của con mèo hoa li gầy yếu kia.

Cô bỗng nhớ tới mình có một lọ “Cộng tình”, là phúc lợi nhỏ mà chủ nhiệm Tiêu của khóa thực tập bồi thường cho cô.

Tô Li nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai lập tức nhanh chóng vào Cửa hàng số ① lấy “Cộng tình” ra.

Trong lọ trong suốt đựng vài viên kẹo xanh lá long lanh láp lánh xinh xắn.

Tô Li xem kỹ hướng dẫn sử dụng.

Tên sản phẩm: Cộng tình.

Hương vị: Hơi ngọt.

Công dụng: Hình thành liên kết thần kinh cảm giác đặt biệt, đi sâu vào thế giới chủ quan của những sinh vật khác, giúp hiểu rõ cảm thụ của chúng. Khi dùng, bạn chính là nó, có thể nhìn thấy thế giới của nó, đi vào thế giới đó, nhận thức cảm thụ bên trong của nó.

Tô Li vặn mở nắp lọ, lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, ăn vào có vị rất kỳ lạ, hơi ngọt, còn hơi tê.

Như có pháo hoa nổ tung trên đầu lưỡi, hơn nữa còn có cảm giác viên kẹo trong miệng nhảy về phía trước.

Tô Li nhắm mắt cảm thụ, cho rằng mình vừa mở mắt là có thể đứng dưới góc nhìn của mèo hoa li nhìn thế giới này.

Lục Khiên: “Em cảm thấy sao? Em nhìn thấy gì rồi?”

Tô Li mở mắt, chớp mắt vài lần, lại nhắm mắt rồi mở mắt thêm lần nữa. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cô rốt cuộc xác định được một việc…

“Hoàn toàn không có bất cứ thay đổi gì!”

“…” Lục Khiên cầm tờ hướng dẫn sử dụng đọc sơ qua, lấy ra một viên định ăn thử. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Lisa, Lục Khiên lập tức tiện tay đút nó ăn.

Nhìn vẻ mặt của Lisa, có vẻ nó cũng không có thay đổi gì.

Lục Khiên nghi ngờ nói: “Không lẽ thuốc này đã hết hạn sử dụng?”

Tô Li: “…”

Cô chắc chắn phải tìm chủ nhiệm Tiêu hỏi rõ ràng.

Robert không bằng lòng yếu thế mà kêu “Gâu”.

Lục Khiên liếc mắt nhìn nó, định lấy ra một viên đút nó, ai ngờ bị Tô Li lấy mất cái lọ.

“Cái này cũng không phải là kẹo, hơn nữa còn hết hạn sử dụng.”

Robert đáng thương kêu “Gâu gâu gâu” vài tiếng. Nó rất đói, thật sự không chê mấy viên kẹo đó hết hạn sử dụng đâu.





Trước đó Tô Li có nhắn tin hỏi em trai Tô đang ở đâu, cậu trả lời ở ký túc xá. Ai ngờ, Lục Khiên không hề tìm thấy cậu ở ký túc xá.

Em trai Tô có một cậu bạn cùng phòng là hình mẫu thích chó thành si, cuồng hấp dẫn chó. Cậu ta vừa nhìn thấy Robert dưới lầu ký túc xá liền không nhúc nhích, hận không thể lập tức nhào tới ôm nó điên cuồng hôn hai lần.

Nhưng vì sợ dáng vẻ hung dữ của Lục Khiên nên cậu ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cậu bạn cùng phòng xoa tay, ngưỡng mặt cười hì hì trông rất bỉ ổi, thiếu điều chảy nước bọt, hỏi: “Em nói cho anh chị Tô Huy đi đâu, anh chị cho em sờ một chút được không?”

Tô Li trợn to mắt, nhanh chóng lùi một bước.

Lục Khiên đen mặt đạp cậu ta té xuống đất, chỉ cần anh dùng lực mạnh hơn một xíu, sợ là có thể lập tức đạp dẹp cậu ta.

Ngay cả khủng long ba sừng rắn chắc còn không chịu nổi một đạp của khủng long bạo chúa chứ đừng nói cậu ta chỉ là một người bình thường yếu ớt.

Cậu bạn cùng phòng quỳ rạp trên đất, hệt như rùa đen, vội vàng khóc lóc giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Em không phải muốn sờ chị gái xinh đẹp này, em chỉ muốn sờ chó con Corgi, em chỉ muốn sờ chân nhỏ của chó con thôi mà…”

#Bàn về tầm quan trọng của việc tùy tiện lược bỏ tân ngữ#

Lục Khiên nghe vậy mới thu hồi bàn chân phải rắn chắc đáng sợ của mình.

Tô Li hỏi: “Tô Huy đi đâu vậy?”

Cậu bạn cùng phòng run rẩy đứng dậy, nơm nớp lo sợ nói: “Cậu ấy đi thuê phòng.”

Cái gì? Thuê phòng?

Tô Li trợn mắt há mồm không thể tin nổi, qua hồi lâu mới hoàn hồn. Hiệu suất của đứa em trai ngốc nghếch hay động kinh của cô cũng quá cao đi, mới năm nhất đại học đã có bạn gái!

Rốt cuộc là người con gái như thế nào? Hai người họ có nghiêm túc không? Phòng cưới nên chọn kiểu nào? Biệt thự hay nhà nhỏ ấm áp?

Sau khi hoàn hồn, Tô Li điên cuồng tưởng tượng.

Cậu bạn cùng phòng thấy cô có vẻ hiểu lầm, vội vã giải thích: “Không phải thuê phòng như chị nghĩ đâu, là thuê phòng chơi game.”

Thì ra em trai Tô chê Wifi trường quá tệ nên mới thuê một phòng VIP dành riêng lên mạng chơi game.

Tô Li đen mặt lấy điện thoại gọi cho em trai Tô.

“Chị đang ở dưới ký túc xá của em. Trong vòng mười phút, em lập tức về đây.”

Em trai Tô đang bắn Pubg, sau khi nghe âm thanh lạnh lẽo của chị mình, lập tức ném tai nghe tức tốc chạy về.

Cậu vừa chạy vừa cầu nguyện, mong chỉ có chị mình ở đấy. Ông anh rể như sát thần của mình kia đừng có ở đó cùng chị mình.

Ai ngờ cậu vừa chạy tới dưới ký túc xá đã thấy anh rể đứng ôm ngực chờ. Chân cậu mềm nhũn, xém chút nữa đã té chổng vó.

Lục Khiên xấu xa hướng em vợ lộ ra một nụ cười vô cùng thân thiết.

Em trai Tô bật người nhào tới ôm cổ chị mình, tiên hạ thủ vi cường, gào khóc nói: “Chị, chị, chị nghe em giải thích, em ra quán net tra tư liệu để viết luận văn, không phải đi chơi game.”

Tô Li nhìn cậu, lạnh lùng cười: “Luận văn môn gì? Nội dung đâu, đưa chị xem thử.”

Em trai Tô: “A…”

Lục Khiên xách cổ cậu em vợ đang ôm bắp đùi vợ mình lên, để cậu tự đứng thẳng.

Em trai Tô vội vã nịnh bợ anh rể: “Anh rể, mấy ngày không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy, dáng người lại còn đẹp hơn.”

Lục Khiên không hề để ý lời cậu, Tô Li tiếp tục dịu dàng cười hỏi em trai mình: “Chị nghe nói em dám liên tục trốn tiết Triết của dì Lục, lá gan không nhỏ nha.”

Em trai Tô run bần bật, tự ôm mình, cầu xin: “Chị, mong cho em chết toàn thây. Phải rồi, chị tìm em có chuyện gì vậy?” Cậu định nói sang chuyện khác.

Tô Li chỉ mặt đất, lãnh lùng tàn nhẫn cương quyết nói: “Hít đất năm mươi cái, làm xong chúng ta nói tiếp.”

Em trai Tô thở hổn hển nằm xuống nhanh chóng hít hơn mười cái.

Tô Li vỗ lưng cậu, nói: “Tư thế không đúng, làm lại.”

Em trai Tô nhanh trí nói: “Tư thế đúng mà chị. Không tin thì chị bảo anh rể làm thử xem, anh ấy chắc chắn cũng làm giống em thôi.”

Lục Khiên nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên khó chịu.

Anh vốn không muốn xử em trai Tô, dù sao chơi game cũng không phải chuyện lớn lao gì, anh còn đang định xin tha giúp cậu…

Ai ngờ tiểu tử thối này dám can đảm công khai cười nhạo anh!

Tội không thể tha!

Cả thế giới đều biết, khủng long bạo chúa ghét nhất hít đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook