Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 32:
Lý Mộc Thụ
06/08/2023
“Phân mèo vẫn còn ấm, nó mời vừa đi không lâu.”
Vì còn sót lại một chút tác dụng của “cộng tình”, nên Tô Li mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác của mèo Hoa li.
Cảm xúc của nó lúc này rất bình tĩnh, cũng không oán trách hay không cam lòng, ngược lại còn rất yên bình.
Đó là cảm giác: “Cho dù có ngày tôi không còn nữa, cũng hy vọng người bạn già có thể tươi cười.”
Nó rất biết ơn tình bạn mấy năm nay của giáo sư Tề, nó muốn nói cho ông, nó chưa bao giờ rời đi…
Tô Li xoay người chạy về phía hồ Minh Nguyệt, bởi vì quá sốt ruột, mà vấp phải rễ cây nhô lên mặt đường ngã xuống đất.
Lục Khiên “chẹp” một tiếng, xách Lisa và Robert ném vào trong lòng vợ, bế cô lên, ôm cả nhà vào trong ngực.
“Ôm chặt!”
Hắn vừa dứt lời thì chân đã chạy, tốc độ này thực sự là còn nhanh hơn so với Usain Bolt(*).
(*Vận động viên chạy nước rút người Jamaica, anh là người giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới nhiều nội dụng chạy)
Mèo Hoa li nghiêm chỉnh ngồi chờ trên ghế dài, mặc dù cơ thể có khó chịu, dáng người của nó vẫn thẳng đứng.
Chỉ chốc lát, giáo sư Tề chậm rãi đi đến ngồi xuống vị trí thường lệ.
Gần đây nghiên cứu gặp chút khó khăn, ông có hơi phiền não. Mỗi khi không có ý tưởng gì, ông thích đến nơi này ngồi, sắp xếp lại suy nghĩ, dường như nơi này có thể giúp tâm trạng ông bình tĩnh trở lại.
Chỉ là lúc này đây, ông vừa ngồi xuống, liền cảm thấy mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp.
Đó là một cái chân nhỏ lông xù.
Hơi lạnh, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên mèo Hoa li tiếp xúc với giáo sư Tề, nó khó khăn nâng lên chân nhỏ của mình, vỗ lên mu bàn tay của giáo sư Tề hai cái liên tiếp, sau đó tạm dừng, lại vỗ hai cái.
Như thể không tiếng động mà kêu: “Meo meo! Meo meo!”
Lại như thể đang nói lời tạm biệt với người bạn già.
Lần từ biệt này, chỉ sợ là vĩnh biệt.
Cả người giáo sư Tề cứng đờ, kinh ngạc không ngừng dâng lên trong lòng.
Ông quay đầu chuyển hướng nhìn về phía mèo Hoa li đang ngồi, giọng nói run rẩy, thật cẩn thận hỏi: “Diệu Diệu, là con sao? Con về xem ba sao?”
Mèo Hoa li không kêu ra tiếng, chỉ lặp đi lặp lại, không ngừng dùng móng vuốt của mình nhẹ vỗ về lại như vuốt ve mu bàn tay của bạn già.
Như thể là đang không ngừng kêu: “Meo meo, meo meo, meo meo…”
Hốc mắt của giáo sư tề đã ươn ướt, ông vui vẻ mà cười nói: “Quả nhiên là Diệu Diệu, rốt cuộc con đã trở lại…”
“Ba biết, ba biết nhất định có thể chờ được con…”
Sau khi vỗ vài cái, mèo Hoa li dần dần không nâng nổi móng vuốt nữa, động tác dần chậm lại.
Giáo sư Tề như thể đột nhiên nhận ra sự thật, tròng mắt không có tiêu cự hơi hơi động, đồng tử của ông lóe lên ánh sáng không thể tượng tượng nổi.
Ông cảm giác được mèo Hoa li bên cạnh đang tạm biệt ông, mà im lặng chia ly sẽ càng khiến người ta đau lòng hơn.
Chân mèo mềm mại vỗ về bàn tay mình nói ra vô vàn không nỡ.
Giáo sư Tề đau thương nắm lấy móng vuốt của mèo Hoa li, muốn bế nó lên đi đến bệnh viện thú cưng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận gió thổi tới khiến vạt áo của giáo sư Tề xốc lên.
Lục Khiên buông Tô Li xuống, cô lập tức chạy đến, nhanh chóng cầm ống tiêm đã chuẩn bị trước đó tiêm vào trong cơ thể mèo Hoa li.
“Này? Các người làm gì vậy!?”
Giáo sư Tề có hơi hoảng hốt, ông nắm chặt móng vuốt nhỏ của mèo Hoa li không buông.
Vì chạy tới kịp thời Tô Li rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, Lisa chạy đến bên cạnh mèo Hoa li, nhìn nó đăm đăm, đôi mắt to màu lam ngập tràn lo lắng.
Tô Li giải thích cho giáo sư Tề: “Mèo Hoa li có bệnh, tình huống rất nghiêm trọng, tôi tiêm cho nó thuốc trợ tim, mong ngài buông tay, tôi cần phải cứu nó ngay lập tức.”
Để tạo điều kiện kịp thời trị liệu cho học sinh, Cửa hàng số ① luôn có số lượng “thuốc phong tỏa”.
Tác dụng của “thuốc phong tỏa” là có thể lập tức kìm lại tình trạng thân thể của các động vật, đề phòng bệnh tình diễn biến xấu, giúp Tô Li có nhiều thời gian để tiến hành cứu giúp.
“Cô là cô gái ngày hôm qua?”Giáo sư Tề sợ mình cản trở việc chữa trị, lập tức buông tay, còn tự động lui về sau một bước: “Vậy Diệu Diệu nhờ cô, mong cô có thể đốc hết sức chữa khỏi cho nó.”
Tô Li nhẹ nhàng bế mèo hoa li lên, trả lời: “Tôi nhất định sẽ cứu được nó! Mong giáo sư đừng nóng vội.”
Cô nhìn trái nhìn phải, Lục Khiên biết cô đang lo lắng điều gì lập tức nhắc nhở: “Trong phạm vi 1000m không có người nào khác.”
Tô Li gật gật đầu, liếc nhìn về phía giáo sư Tề, ngay trước mặt ông bước vào phòng giải phẫu của Cửa hàng số ①.
Mèo Hoa li vì bị nhiễm giun đũa gây tắc nghẽn ống dẫn tuyến tụy, khiến cho mật trào ngược vào tuyến tụy gây bệnh trạng này.
Nếu không điều trị, sẽ khiến cho tuyến tụy thiếu máu cục bộ và hoại tử, đồng thời cũng giải phóng emzyme phân giải protein lipase còn lại, gây xơ hóa tuyến tụy, dẫn đến giải phóng quá nhiều insulin và hạ đường huyết.
Mèo Hoa li đã xuất hiện những hiện tượng đặc thù, đau bụng, sốc và giảm lượng đường trong máu.
Mèo bị mắc bệnh này tinh thần sẽ rất chán nản, hơn nữa còn kèm theo triệu chứng không muốn sống tiếp.
Ngay khi Tô Li thấy mèo Hoa li đứng thẳng hai chân sau làm “tư thế cầu nguyện”, liền đoán ra ngay nó chắc chắn là bị viêm cấp tính tuyến tụy.
Hơn nữa lại vì huyết áp giảm mạnh, nhiệt độ cơ thể hạ dần, đang trong trạng thái sốc, gần như có thể phán đoán chính xác.
Tô Li đeo khẩu trang và găng tay, sau khi tiêu độc lập tức gây tê cho mèo Hoa li, sau đó lập tức phẫu thuật, giúp nó lấy ra ký sinh trùng trong ống dẫn tuyến tụy.
Thời gian phẫu thuật từng phút từng giây trôi qua, cũng may trong Cửa hàng số ① có đầy đủ thiết bị, Tô Li đã phòng ngừa chu đáo, đã chuẩn bị đủ các loại dược phẩm từ sớm.
Vốn đây là đề phòng chẳng may nhóm động vật nhỏ nhà mình bị thương mắc bệnh, không ngờ bệnh nhân đầu tiên lại một con mèo hoang.
Sau đó, Tô Li tiêm cho mèo Hoa li atropine 0.05mg/kg giúp nó ức chế bài tiết, tiếp đó lại cho nó uống nước muối 20mg/kg, đồng thời truyền bổ sung thêm 25mg/kg penicillin vào tĩnh mạch, bổ sung chất điện giải để tăng thể tích cụ thể, huyết áp và chức năng thận đã khôi phục lại bình thường.
Mèo Hoa li rất kiên cường, tuổi của nó so với những con mèo hoang khác cũng xem như trường thọ, nhưng so với mèo nhà được chăm sóc thì lại có vẻ trẻ hơn.
Phẫu thuật rất thuận lợi, còn chưa hết thời gian gây tê, Tô Li giữ mèo Hoa li trên giường bệnh nhỏ để nó nghỉ ngơi.
Khi cô từ Cửa hàng số ① bước ra, lại phát hiện mọi người đang chờ trong cửa hàng sủng vật cô mới sửa sang lại.
Thì ra trong lúc cô chữa trị, Lục Kiên đã đưa giáo sư Tề tới cửa hàng.
Cũng đúng, nếu không thì phải giải thích thế nào về chuyện phẫu thuật ngay tại chỗ.
Nghe thấy tiếng động, giáo sư Tề vội vàng đứng lên nôn nóng hỏi: “Diệu Diệu sao rồi? Cô gái, cả đường cô cũng chưa nói tiếng nào, là vì tình hình của Diệu Diệu không tốt sao?”
Tô Li nở nụ cười, mọi người vẫn đang khẩn trương lo lắng cùng nhẹ nhàng thở ra.
Cô để Lisa đi vào Cửa hàng số ① hỗ trợ chăm sóc mèo Hoa li, chờ nó tỉnh lại thì báo cho cô, Lisa đồng ý không hề do dự.
Lúc này Tô Li mới thông báo với giáo sư Tề: “Ngài không cần lo lắng, mèo Hoa li đã thành công vượt qua, nhưng nó cần nằm viện, hơn nữa cần người ở cạnh chăm sóc đề phòng tình trạng bệnh chuyển biến xấu, tạm thời nó không được ăn uống để giảm bớt áp lực cho tuyến tụy, hỗ trợ cơ thể nhanh chóng phục hồi.”
“Sau khi bệnh tình của nó tiến triển tốt, còn cần chú ý vấn đề dinh dưỡng cho nó ăn thức ăn lỏng.”
“Giáo sư Tề, ngài có thể chăm sóc được cho nó không?”
Không phải Tô Li kỳ thị người mù, mà là vào thời điểm nào đó, ông thực sự không thể chăm sóc cho người khác, chứ đừng nói là một con mèo.
Vậy nên giáo sư Tề im lặng, sinh hoạt của ông còn cần trợ ý thường xuyên hỗ trợ chăm sóc, mà ông đã qua cái tuổi khoe khoang đã lâu, hơn nữa cũng biết hoàn cảnh nào đối với thân thể của Diệu Diệu sẽ tốt hơn.
“Cô gái, cô là bác sĩ thú y sao?” Ông không trả lời ngay mà trước hỏi thân phận của Tô Li.
Tô Li nghiêm túc trả lời: “Tôi là bác sĩ thú y, tốt nghiệp trường đại học A, có giấy chứng chỉ hành nghề hợp pháp, mở một cửa hàng thú cưng ở đường Liêu Phương, ngài có thể cho người đi xác mình thân phận của tôi.”
Giáo sư Tề gật gật đầu, theo tiếng nói chuyện vươn tay phải về phía Tô Li.
“Cô gái cô là người tốt, vậy Diệu Diệu nhờ cô chăm sóc giúp, tôi sẽ chi trả các khoản phí chữa trị, còn mong cô không cần ngại gì cả, giúp tôi chăm sóc cho nó!”
Tô Li vươn tay nắm chặt lấy tay vị giáo sư lớn tuổi, phát hiện lòng bàn tay của ông hơi ướt, chắc hẳn là trước đó quá căng thẳng.
“Xin ngài yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho nó, trả lại cho nó một cơ thể khỏe mạnh!”
Giáo sư Tề vui mừng vỗ vỗ bàn tay Tô Li, ông lão rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười hiền từ.
Tô Li thấy thấy tâm trạng của ông không tệ, liền hỏi ra nghi vấn vẫn luôn muốn hỏi trước đó.
“Giáo sư Tề, ngài rõ ràng không thấy mèo Hoa li, vì sao ngày nào cũng ra hồ Minh Nguyệt chờ đợi?”
Hai mắt giáo sư Tề không có tiêu cự nhìn ra xa, ông cười trả lời: “Nếu cô hỏi vấn đề này, vậy thì có thể nghe tôi kể lại chuyện cũ.”
“Đối với tôi mà nói, Diệu Diệu không phải là một con mèo hoa li bình thường. Nó là bảo bối của tôi, là người nhà của tôi. Nó đã cứu mạng tôi, làm bạn của tôi, cùng tôi đi qua đoạn thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời. Chúng tôi là bạn, lại là người nhà, nó giống như một cô con gái của tôi, nếu không có nó, tôi sẽ không thể trải qua bình thản và ngập tràn hy vọng như vậy. Đó là niềm tin giúp cho người ta kiên cường sống tiếp, mà niềm tin của tôi, chính là nó cho tôi. Hôm nay tôi chờ được mèo Hoa li, ngày nào đó không xa, tôi sẽ chờ được con gái tôi…”
Tô Li nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói cho giáo sư Tề.
“Khụ, cái kia, giáo sư…” Cô khụ một tiếng, có hơi xấu hổ mà giải thích: “Mèo Hoa li nó, kỳ thật nó là một con mèo đực…”
Cái này có hơi xấu hổ, con gái nuôi nhận mười năm, thì ra là con trai.
Giáo sư Tề còn đang chìm đắm trong câu chuyện của mình nói liên tục không ngừng, đột nhiên nghẹn lời.
Hai giây sau, ông mạnh mẽ kéo đề tài trở lại, nói: “Tóm lại, cho dù là con trai hay con gái, tôi đều thích. Cảm ơn cô gái đã cứu Diệu Diệu một mạng, tôi rất biết ơn cô.”
Tô Li cũng theo ông đề nghị: “Giáo sư Tề, nếu ngài đã biết mèo Hoa li là con trai, cái tên ‘Diệu Diệu’ này nó sẽ không thích lắm, hay là, ngài đặt cho nó một cái tên khác đi?”
Biết rằng trong mơ mèo Hoa li đối với cái tên “Diệu Diệu” này cảm thấy rất vi diệu, đó là một khát vọng khi có được tên của riêng mình, giúp người bạn già có thể dễ dàng gọi mình, lại cảm thấy đối phương thông qua cái tên “Diệu Diệu” này kỳ thật là đang gọi một người khác.
Giáo sư Tề nghĩ nghĩ, có hơi chần chờ, “Nhưng tôi không biết nó thích tên kiểu gì.”
Tô Li chớp chớp mắt: “Hay là, chúng ta chờ sau khi mèo Hoa li tỉnh lại thì cho nó tự mình chọn một cái tên?”
Giáo sư Tề giật mình: “Còn có thể làm vậy sao? Chẳng lẽ cô có thể nghe hiểu được nó thích được gọi là gì?”
Tô Li nhoẻn miệng cười, trả lời: “Không vấn đề gì, tôi có một phiên dịch viên rất lợi hại có thể giúp chúng ta nghe hiểu tiếng mèo.
Vì còn sót lại một chút tác dụng của “cộng tình”, nên Tô Li mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác của mèo Hoa li.
Cảm xúc của nó lúc này rất bình tĩnh, cũng không oán trách hay không cam lòng, ngược lại còn rất yên bình.
Đó là cảm giác: “Cho dù có ngày tôi không còn nữa, cũng hy vọng người bạn già có thể tươi cười.”
Nó rất biết ơn tình bạn mấy năm nay của giáo sư Tề, nó muốn nói cho ông, nó chưa bao giờ rời đi…
Tô Li xoay người chạy về phía hồ Minh Nguyệt, bởi vì quá sốt ruột, mà vấp phải rễ cây nhô lên mặt đường ngã xuống đất.
Lục Khiên “chẹp” một tiếng, xách Lisa và Robert ném vào trong lòng vợ, bế cô lên, ôm cả nhà vào trong ngực.
“Ôm chặt!”
Hắn vừa dứt lời thì chân đã chạy, tốc độ này thực sự là còn nhanh hơn so với Usain Bolt(*).
(*Vận động viên chạy nước rút người Jamaica, anh là người giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới nhiều nội dụng chạy)
Mèo Hoa li nghiêm chỉnh ngồi chờ trên ghế dài, mặc dù cơ thể có khó chịu, dáng người của nó vẫn thẳng đứng.
Chỉ chốc lát, giáo sư Tề chậm rãi đi đến ngồi xuống vị trí thường lệ.
Gần đây nghiên cứu gặp chút khó khăn, ông có hơi phiền não. Mỗi khi không có ý tưởng gì, ông thích đến nơi này ngồi, sắp xếp lại suy nghĩ, dường như nơi này có thể giúp tâm trạng ông bình tĩnh trở lại.
Chỉ là lúc này đây, ông vừa ngồi xuống, liền cảm thấy mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp.
Đó là một cái chân nhỏ lông xù.
Hơi lạnh, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên mèo Hoa li tiếp xúc với giáo sư Tề, nó khó khăn nâng lên chân nhỏ của mình, vỗ lên mu bàn tay của giáo sư Tề hai cái liên tiếp, sau đó tạm dừng, lại vỗ hai cái.
Như thể không tiếng động mà kêu: “Meo meo! Meo meo!”
Lại như thể đang nói lời tạm biệt với người bạn già.
Lần từ biệt này, chỉ sợ là vĩnh biệt.
Cả người giáo sư Tề cứng đờ, kinh ngạc không ngừng dâng lên trong lòng.
Ông quay đầu chuyển hướng nhìn về phía mèo Hoa li đang ngồi, giọng nói run rẩy, thật cẩn thận hỏi: “Diệu Diệu, là con sao? Con về xem ba sao?”
Mèo Hoa li không kêu ra tiếng, chỉ lặp đi lặp lại, không ngừng dùng móng vuốt của mình nhẹ vỗ về lại như vuốt ve mu bàn tay của bạn già.
Như thể là đang không ngừng kêu: “Meo meo, meo meo, meo meo…”
Hốc mắt của giáo sư tề đã ươn ướt, ông vui vẻ mà cười nói: “Quả nhiên là Diệu Diệu, rốt cuộc con đã trở lại…”
“Ba biết, ba biết nhất định có thể chờ được con…”
Sau khi vỗ vài cái, mèo Hoa li dần dần không nâng nổi móng vuốt nữa, động tác dần chậm lại.
Giáo sư Tề như thể đột nhiên nhận ra sự thật, tròng mắt không có tiêu cự hơi hơi động, đồng tử của ông lóe lên ánh sáng không thể tượng tượng nổi.
Ông cảm giác được mèo Hoa li bên cạnh đang tạm biệt ông, mà im lặng chia ly sẽ càng khiến người ta đau lòng hơn.
Chân mèo mềm mại vỗ về bàn tay mình nói ra vô vàn không nỡ.
Giáo sư Tề đau thương nắm lấy móng vuốt của mèo Hoa li, muốn bế nó lên đi đến bệnh viện thú cưng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận gió thổi tới khiến vạt áo của giáo sư Tề xốc lên.
Lục Khiên buông Tô Li xuống, cô lập tức chạy đến, nhanh chóng cầm ống tiêm đã chuẩn bị trước đó tiêm vào trong cơ thể mèo Hoa li.
“Này? Các người làm gì vậy!?”
Giáo sư Tề có hơi hoảng hốt, ông nắm chặt móng vuốt nhỏ của mèo Hoa li không buông.
Vì chạy tới kịp thời Tô Li rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, Lisa chạy đến bên cạnh mèo Hoa li, nhìn nó đăm đăm, đôi mắt to màu lam ngập tràn lo lắng.
Tô Li giải thích cho giáo sư Tề: “Mèo Hoa li có bệnh, tình huống rất nghiêm trọng, tôi tiêm cho nó thuốc trợ tim, mong ngài buông tay, tôi cần phải cứu nó ngay lập tức.”
Để tạo điều kiện kịp thời trị liệu cho học sinh, Cửa hàng số ① luôn có số lượng “thuốc phong tỏa”.
Tác dụng của “thuốc phong tỏa” là có thể lập tức kìm lại tình trạng thân thể của các động vật, đề phòng bệnh tình diễn biến xấu, giúp Tô Li có nhiều thời gian để tiến hành cứu giúp.
“Cô là cô gái ngày hôm qua?”Giáo sư Tề sợ mình cản trở việc chữa trị, lập tức buông tay, còn tự động lui về sau một bước: “Vậy Diệu Diệu nhờ cô, mong cô có thể đốc hết sức chữa khỏi cho nó.”
Tô Li nhẹ nhàng bế mèo hoa li lên, trả lời: “Tôi nhất định sẽ cứu được nó! Mong giáo sư đừng nóng vội.”
Cô nhìn trái nhìn phải, Lục Khiên biết cô đang lo lắng điều gì lập tức nhắc nhở: “Trong phạm vi 1000m không có người nào khác.”
Tô Li gật gật đầu, liếc nhìn về phía giáo sư Tề, ngay trước mặt ông bước vào phòng giải phẫu của Cửa hàng số ①.
Mèo Hoa li vì bị nhiễm giun đũa gây tắc nghẽn ống dẫn tuyến tụy, khiến cho mật trào ngược vào tuyến tụy gây bệnh trạng này.
Nếu không điều trị, sẽ khiến cho tuyến tụy thiếu máu cục bộ và hoại tử, đồng thời cũng giải phóng emzyme phân giải protein lipase còn lại, gây xơ hóa tuyến tụy, dẫn đến giải phóng quá nhiều insulin và hạ đường huyết.
Mèo Hoa li đã xuất hiện những hiện tượng đặc thù, đau bụng, sốc và giảm lượng đường trong máu.
Mèo bị mắc bệnh này tinh thần sẽ rất chán nản, hơn nữa còn kèm theo triệu chứng không muốn sống tiếp.
Ngay khi Tô Li thấy mèo Hoa li đứng thẳng hai chân sau làm “tư thế cầu nguyện”, liền đoán ra ngay nó chắc chắn là bị viêm cấp tính tuyến tụy.
Hơn nữa lại vì huyết áp giảm mạnh, nhiệt độ cơ thể hạ dần, đang trong trạng thái sốc, gần như có thể phán đoán chính xác.
Tô Li đeo khẩu trang và găng tay, sau khi tiêu độc lập tức gây tê cho mèo Hoa li, sau đó lập tức phẫu thuật, giúp nó lấy ra ký sinh trùng trong ống dẫn tuyến tụy.
Thời gian phẫu thuật từng phút từng giây trôi qua, cũng may trong Cửa hàng số ① có đầy đủ thiết bị, Tô Li đã phòng ngừa chu đáo, đã chuẩn bị đủ các loại dược phẩm từ sớm.
Vốn đây là đề phòng chẳng may nhóm động vật nhỏ nhà mình bị thương mắc bệnh, không ngờ bệnh nhân đầu tiên lại một con mèo hoang.
Sau đó, Tô Li tiêm cho mèo Hoa li atropine 0.05mg/kg giúp nó ức chế bài tiết, tiếp đó lại cho nó uống nước muối 20mg/kg, đồng thời truyền bổ sung thêm 25mg/kg penicillin vào tĩnh mạch, bổ sung chất điện giải để tăng thể tích cụ thể, huyết áp và chức năng thận đã khôi phục lại bình thường.
Mèo Hoa li rất kiên cường, tuổi của nó so với những con mèo hoang khác cũng xem như trường thọ, nhưng so với mèo nhà được chăm sóc thì lại có vẻ trẻ hơn.
Phẫu thuật rất thuận lợi, còn chưa hết thời gian gây tê, Tô Li giữ mèo Hoa li trên giường bệnh nhỏ để nó nghỉ ngơi.
Khi cô từ Cửa hàng số ① bước ra, lại phát hiện mọi người đang chờ trong cửa hàng sủng vật cô mới sửa sang lại.
Thì ra trong lúc cô chữa trị, Lục Kiên đã đưa giáo sư Tề tới cửa hàng.
Cũng đúng, nếu không thì phải giải thích thế nào về chuyện phẫu thuật ngay tại chỗ.
Nghe thấy tiếng động, giáo sư Tề vội vàng đứng lên nôn nóng hỏi: “Diệu Diệu sao rồi? Cô gái, cả đường cô cũng chưa nói tiếng nào, là vì tình hình của Diệu Diệu không tốt sao?”
Tô Li nở nụ cười, mọi người vẫn đang khẩn trương lo lắng cùng nhẹ nhàng thở ra.
Cô để Lisa đi vào Cửa hàng số ① hỗ trợ chăm sóc mèo Hoa li, chờ nó tỉnh lại thì báo cho cô, Lisa đồng ý không hề do dự.
Lúc này Tô Li mới thông báo với giáo sư Tề: “Ngài không cần lo lắng, mèo Hoa li đã thành công vượt qua, nhưng nó cần nằm viện, hơn nữa cần người ở cạnh chăm sóc đề phòng tình trạng bệnh chuyển biến xấu, tạm thời nó không được ăn uống để giảm bớt áp lực cho tuyến tụy, hỗ trợ cơ thể nhanh chóng phục hồi.”
“Sau khi bệnh tình của nó tiến triển tốt, còn cần chú ý vấn đề dinh dưỡng cho nó ăn thức ăn lỏng.”
“Giáo sư Tề, ngài có thể chăm sóc được cho nó không?”
Không phải Tô Li kỳ thị người mù, mà là vào thời điểm nào đó, ông thực sự không thể chăm sóc cho người khác, chứ đừng nói là một con mèo.
Vậy nên giáo sư Tề im lặng, sinh hoạt của ông còn cần trợ ý thường xuyên hỗ trợ chăm sóc, mà ông đã qua cái tuổi khoe khoang đã lâu, hơn nữa cũng biết hoàn cảnh nào đối với thân thể của Diệu Diệu sẽ tốt hơn.
“Cô gái, cô là bác sĩ thú y sao?” Ông không trả lời ngay mà trước hỏi thân phận của Tô Li.
Tô Li nghiêm túc trả lời: “Tôi là bác sĩ thú y, tốt nghiệp trường đại học A, có giấy chứng chỉ hành nghề hợp pháp, mở một cửa hàng thú cưng ở đường Liêu Phương, ngài có thể cho người đi xác mình thân phận của tôi.”
Giáo sư Tề gật gật đầu, theo tiếng nói chuyện vươn tay phải về phía Tô Li.
“Cô gái cô là người tốt, vậy Diệu Diệu nhờ cô chăm sóc giúp, tôi sẽ chi trả các khoản phí chữa trị, còn mong cô không cần ngại gì cả, giúp tôi chăm sóc cho nó!”
Tô Li vươn tay nắm chặt lấy tay vị giáo sư lớn tuổi, phát hiện lòng bàn tay của ông hơi ướt, chắc hẳn là trước đó quá căng thẳng.
“Xin ngài yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho nó, trả lại cho nó một cơ thể khỏe mạnh!”
Giáo sư Tề vui mừng vỗ vỗ bàn tay Tô Li, ông lão rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười hiền từ.
Tô Li thấy thấy tâm trạng của ông không tệ, liền hỏi ra nghi vấn vẫn luôn muốn hỏi trước đó.
“Giáo sư Tề, ngài rõ ràng không thấy mèo Hoa li, vì sao ngày nào cũng ra hồ Minh Nguyệt chờ đợi?”
Hai mắt giáo sư Tề không có tiêu cự nhìn ra xa, ông cười trả lời: “Nếu cô hỏi vấn đề này, vậy thì có thể nghe tôi kể lại chuyện cũ.”
“Đối với tôi mà nói, Diệu Diệu không phải là một con mèo hoa li bình thường. Nó là bảo bối của tôi, là người nhà của tôi. Nó đã cứu mạng tôi, làm bạn của tôi, cùng tôi đi qua đoạn thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời. Chúng tôi là bạn, lại là người nhà, nó giống như một cô con gái của tôi, nếu không có nó, tôi sẽ không thể trải qua bình thản và ngập tràn hy vọng như vậy. Đó là niềm tin giúp cho người ta kiên cường sống tiếp, mà niềm tin của tôi, chính là nó cho tôi. Hôm nay tôi chờ được mèo Hoa li, ngày nào đó không xa, tôi sẽ chờ được con gái tôi…”
Tô Li nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói cho giáo sư Tề.
“Khụ, cái kia, giáo sư…” Cô khụ một tiếng, có hơi xấu hổ mà giải thích: “Mèo Hoa li nó, kỳ thật nó là một con mèo đực…”
Cái này có hơi xấu hổ, con gái nuôi nhận mười năm, thì ra là con trai.
Giáo sư Tề còn đang chìm đắm trong câu chuyện của mình nói liên tục không ngừng, đột nhiên nghẹn lời.
Hai giây sau, ông mạnh mẽ kéo đề tài trở lại, nói: “Tóm lại, cho dù là con trai hay con gái, tôi đều thích. Cảm ơn cô gái đã cứu Diệu Diệu một mạng, tôi rất biết ơn cô.”
Tô Li cũng theo ông đề nghị: “Giáo sư Tề, nếu ngài đã biết mèo Hoa li là con trai, cái tên ‘Diệu Diệu’ này nó sẽ không thích lắm, hay là, ngài đặt cho nó một cái tên khác đi?”
Biết rằng trong mơ mèo Hoa li đối với cái tên “Diệu Diệu” này cảm thấy rất vi diệu, đó là một khát vọng khi có được tên của riêng mình, giúp người bạn già có thể dễ dàng gọi mình, lại cảm thấy đối phương thông qua cái tên “Diệu Diệu” này kỳ thật là đang gọi một người khác.
Giáo sư Tề nghĩ nghĩ, có hơi chần chờ, “Nhưng tôi không biết nó thích tên kiểu gì.”
Tô Li chớp chớp mắt: “Hay là, chúng ta chờ sau khi mèo Hoa li tỉnh lại thì cho nó tự mình chọn một cái tên?”
Giáo sư Tề giật mình: “Còn có thể làm vậy sao? Chẳng lẽ cô có thể nghe hiểu được nó thích được gọi là gì?”
Tô Li nhoẻn miệng cười, trả lời: “Không vấn đề gì, tôi có một phiên dịch viên rất lợi hại có thể giúp chúng ta nghe hiểu tiếng mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.