Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 49:
Lý Mộc Thụ
06/08/2023
Tô Li nhất thời không có phản ứng, cô đơ một lúc: “Ý của cô là…? Mèo của tôi đến báo án?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng mèo kêu đầy lo lắng ở đầu bên kia điện thoại. “Meo… meo… meo…”
Tô Li hỏi: “Làm sao vậy?”
Nữ cảnh sát cất giọng nói, giọng điệu có phần khó tin trả lời: “Tôi cảm thấy… mèo của cô… xem dáng vẻ của nó… là tự nó muốn nói với cô…”
Quả nhiên sau một giây, Tô Li nghe thấy một loạt tiếng kêu “meo… meo… meo” đầy lo lắng của Lisa.
Nữ cảnh sát: “…”
Những điều kì quái thường hay xảy ra, hôm nay có vẻ đặc biệt nhiều rồi. Cô nhìn con mèo trước mặt đầy bối rối, nó đang cùng chủ nhân của nó dùng ngôn ngữ loài mèo để giao tiếp một lúc, một bên hỏi một bên trả lời, giống như toàn bộ quá trình không có chút rào cản nào ngăn trở.
Một phút sau, Lisa cười toe toét với cái miệng nhỏ của mình trả lại ống nghe điện thoại cho nữ cảnh sát, nở nụ cười đáng yêu với nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát: “…”
Cô ấy nhận điện thoại, không khỏi tò mò hỏi cô Tô: “Chẳng lẽ cô có thể nghe hiểu con mèo nói gì sao?”
Tô Li haha cười lớn trả lời: “Làm sao mà tôi có thể hiểu được! Chẳng qua là bình thường tôi hay giả vờ nói chuyện với nó, cho nên làm nó ảo tưởng rằng tôi có thể giao tiếp được với nó thôi mà.”
Nữ cảnh sát: “…”
Tô Li nhanh chóng đổi chủ đề: “Làm phiền cô giúp tôi chăm sóc nó khoảng 10 phút được không, tôi lập tức đi đón nó về ngay.”
Nữ cảnh sát cười đồng ý: “Đương nhiên có thể, hôm nay là tôi trực ca đêm, cô không cần vội đâu.”
Trước khi cúp máy, Tô Li còn nói thêm một câu: “Đợi một lúc nữa mà có người đến đưa tụi nó đi, nếu như có lời muốn nói, cô có thể đợi tôi đến rồi nói sau được không?”
Nữ cảnh sát nói cô là một người thận trọng, đáp ứng nói: “Có thể.”
Trong lúc nghe điện thoại, Tô Li đã nhanh chóng thay xong quần áo, sau khi cúp máy, cô cầm túi chuẩn bị ra ngoài thì William XVIII tự nguyện đi cùng vợ mình. Sau đó, cả hai cùng nhau đi dưới ánh đèn màu cam của bãi đậu xe, thân vương điện hạ đột nhiên phát thành bài thơ.
A, người yêu dấu của anh.
Số phận nghiệt ngã đã chia cắt chúng ta.
Giữa chúng ta.
Chỉ có bóng tối và bóng tối.
Chồng chéo nhau.
…
Sau khi Tô Li đến đồn cảnh sát Hàng Hoành, Lisa với Li Hoa Miêu đang nhìn chằm chằm quả táo đã gọt vỏ và bỏ hạt. Trong lúc Lisa một bên chảy nước miếng, một bên ngoan ngoãn nhìn chằm chằm quả táo thì chợt mới nhìn thấy cô giáo Tô, đôi mắt to xanh biếc của Lisa sáng lên, chỉ chỉ quả táo ở trước mặt, vội vàng hỏi: “Meo?”
Hai con mèo tội nghiệp chạy hồi lâu liền đi lạc, lúc này đây vừa đói lại vừa khát. Nữ cảnh sát cười giải thích với Tô Li: “Lúc tôi ăn hoa quả, phát hiện tụi nó luôn nhìn chằm chằm tôi, lâu lâu lại liếm môi, thật là tham lam.”
“Tôi liền đưa cho chúng mỗi đứa một quả táo nhỏ, kết quả cô đoán xem, tụi nó chỉ nhìn quả táo đến mức nhỏ dãi chảy thành sông cũng không thèm ăn lấy một miếng.”
Tô Li cười gật đầu với Lisa chỉ điểm: “Ăn đi.”
Sau khi có được sự cho phép, con mèo ngẫu và con mèo mướp mới cúi đầu bắt đầu ăn. Nữ cảnh sát cảm thán nói: “Cô huấn luyện chúng thật giỏi. Không ăn đồ người lạ đưa, biết mình đi lạc liền đến công an trình báo.”
Tô Li liên tục cảm ơn nữ cảnh sát, đồng thời đưa chứng minh thư để cô ấy kiểm tra và đăng ký. Ngay lúc cô định đưa Lisa và Anh Trai về nhà, Tề Diệu đột nhiên xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát. Vẻ mặt cô ấy có chút cứng nhắc, lại có chút kinh ngạc, cho đến khi nhìn thấy hai tiểu Miêu đáng yêu phía sau Tô Li, trái tim Tề Diệu đang treo lơ lửng mới được thả lỏng.
Tề Diệu vội nói: “Thật may tôi không đánh mất chúng, cảm ơn tiệm trưởng Tô đã tìm thấy chúng, thật là làm tôi kinh hãi rồi.”
Thực ra Tô Li cũng không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, không thể thấy được ngôn ngữ cơ thể của Lisa, đơn giản chỉ dựa vào điện thoại, thật sự rất khó để cô có thể hiểu được toàn bộ quá trình mà Lisa cố nói cho cô biết. Nhưng cô biết, Lisa không thể vô duyên vô cớ trốn khỏi nhà, nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.
Ngoài ra, Tô Li nhìn thấy được trong ánh mắt của Lisa khi khoảnh khắc mà Tề Diệu xuất hiện, cơ thể mèo con đột nhiên trở nên cứng nhắc.
Nhưng mà, tại sao Lisa lại phải sợ Tề Diệu đến như vậy?
Tề Diệu ngồi xổm xuống, mỉm cười xoa đầu của Anh Trai, sau đó đưa tay về phía Lisa: “Hai tiểu gia hỏa nhà ngươi, ta mới không để ý đến các ngươi một lúc thôi, liền chẳng thấy các ngươi đâu nữa, may mà không có chuyện gì xảy ra, đói chưa nào? Mau cùng ta về nhà, hai em hứa với ta sau này ngoan ngoãn, ta sẽ thưởng bao cá miêu cho hai em…”
Lisa thu mình thành một quả cầu đầy lông, run rẩy không kiểm soát được vì khẩn trương, đôi mắt có chút ẩm ướt. Tô Li lập tức cười nói: “Chân sau của Lisa hình như bị bong gân, tôi định đưa nó về cửa hàng thú cưng kiểm tra kĩ một chút.”
Tề Diệu nhìn dáng vẻ của Lisa, dường như không tin cho lắm. Lisa ngầm hiểu ý của cô Tô, lập tức đứng dậy một cách khó khăn, giả vờ chân phải của mình bị đau. Đi khập khiễng từ từ về phía Tô Li, còn mơ hồ kêu “meo meo meo” cầu một cái ôm.
Tô Li xem xét chân nó, nói với Tề Diệu: “Chi bằng Li Hoa Miêu, anh trai cũng đi cùng đi, tôi cũng muốn kiểm tra xem thân thể nó có vết thương nào không.”
Trước lời nói dường như không thể từ chối này, Tề Diệu chỉ có thể gật đầu đồng ý, cô ngồi xuống nhìn Anh Trai vùng vẫy dữ dội, được Lisa trấn an sau đó mới từ từ bình tĩnh lại. Trong lúc Tô Li kiểm tra cho hai tiểu miêu đáng yêu, William XVIII đưa cho Tề Diệu một tách trà, nhìn cô nhấp một ngụm.
Vài phút sau, Tô Li từ phòng kiểm tra bước ra, nói với Tề Diệu: “Không có chuyện gì lớn, Lisa chỉ bị bong gân nhẹ, Li Miêu có vài vết thương bị chảy máu, nhưng mà tất cả đều không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lại thôi.”
Tề Diệu thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Li nói: “Cô nên quay về nghỉ ngơi đi, bọn chúng bây giờ không thể di chuyển, tốt nhất ở lại chỗ tôi nghỉ ngơi, ngày mai cô quay lại đón tụi nó được không?”
Tề Diệu nghĩ nghĩ, mình ngủ ở đây cũng không được nên liền đồng ý, lúc chuẩn bị rời chỗ này… Tô Li đột nhiên cười trêu chọc cô: “Con gái ấy à, nên ăn mặc trang điểm đẹp vào, cô trang điểm như này rất đẹp nha.”
Động tác mở cửa của Tề Diệu dừng lại, sau đó giả vờ thờ ơ quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút biểu hiện tỏ ra chật vật. Sau cơn hoảng loạn nói chúc ngủ ngon với Tô Li, cô vội vàng rời đi.
Sau khi Tề Diệu đi, Tô Li đem cửa đóng kĩ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Lisa: “Em chắc chắn cô ấy không phải Tề Diệu thật sự?”
Lisa diễn lại màn trang điểm vào buổi tối đó của Tề Diệu cho cô xem, kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp không hề hời hợt, vô cùng sống động, giống như dáng vẻ khác của con mèo trên thế giới này.
Tô Li cảm thấy rất khó tin, lên tiếng phản đối: “Mũi của khủng long bạo chúa không thể sai được!”
Cô không hề nghi ngờ về khả năng nghiệp vụ của chồng mình. Chồng cô mặc dù không đáng tin cậy lắm, nhưng mà nhiều lúc vẫn đáng có thể dựa dẫm vào nha. Nhưng mà…
Tô Li đột nhiên linh cảm đến, quay đầu nhìn chằm chằm William XVIII hỏi anh: “Khứu giác của anh so với khủng long bạo chúa thế nào?”
Thân vương suy nghĩ một chút, mặc dù rất không cam tâm nhưng vẫn phải trả lời: “Còn kém xa…”
Sau đó âm thầm trong lòng viết một bài thơ:
Đêm đen đã cho ta một đôi mắt đen
Ta dùng tai để tìm kiếm ánh sáng
Thân vương tự an ủi bản thân: Ít nhất tai mình vẫn còn tốt.
——
Lúc này trong lòng Tô Li có một suy đoán táo bạo, liền yêu cầu chồng mình kể lại sự việc đã xảy ra vào ngày cứu Tề Diệu. Hoá ra sau khi bị đâm thủng lốp xe, Lục Khiên đã biến thành thân vương huyết, cũng là lúc đó, anh đã mất đi năng lực khứu giác 3D của mình.
Cho nên theo một khía cạnh nào đó, rất có khả năng rằng, Tề Diệu thực ra bị nhốt trong biệt thự, nhưng khi Hạ Hầu Nghị chạy vào biệt thự, cô gái được cứu ra thật sự đã bị đánh tráo đưa đi. Có lẽ lúc đó, Lục Khiên đã đánh hơi được Tề Diệu bị đưa đi, thật ra không phải quân Tào* muốn chuyển con tin đi, mà là bọn họ đang thực hiện kế hoạch đánh lạc hướng.
*Quân Tào: chỉ bọn tay sai.
Tô Li sợ hãi bởi chính những suy đoán của mình, trán cô đổ mồ hôi. Đúng là không dễ dàng thả lỏng bản thân, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô lật lại suy đoán của mình, giải thích nói: “Chúng ta suy nghĩ quá phức tạp rồi, giáo sư Tề đã đăng kí thông tin DNA của mình ngay sau khi con gái ông mất tích, lúc tìm thấy Tề Diệu ngay lập tức đi xét nghiệm nước bọt, đối chiếu kết quả DNA cho thấy hai người họ có đến 99,99% có quan hệ huyết thống.”
“Với bằng chứng sắt đá này, chúng ta không nên nghi ngờ thân phận của Tề Diệu, có thể là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều rồi…”
Lisa sững sờ khi nghe lời giải thích này, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngã xuống sofa, tứ chi trở nên yếu ớt.
Meo…! Thật sự dọa cho Miêu sợ chết đi được. Bản thân tự dọa bản thân, trằn trọc cả một đêm, quả nhiên trí tưởng tượng phong phú làm cho người ta quá đáng sợ.
“Ấy, đợi chút!”
Ngay lúc Lisa hoàn toàn thoải mái, Tô Li đột nhiên lại có chuyển hoá lớn. Cô nói: “Nhưng mà quân tào có người trợ giúp trong hệ thống an ninh công cộng, cũng không phải là không có cơ hội làm sai báo cáo xét nghiệm đấy chứ!”
Lisa: “…”
Cô giáo Tô, cô có thể nói một lần cho xong được hay không! Con tim của Miêu sẽ không trụ nổi mất. Cô sẽ làm cho Miêu mất đi một cách nhanh chóng theo cách này đó.
Tô Li thoải mái vuốt lông Lisa, cho nó một cái xoa bóp, Lisa khịt khịt mũi tỏ ý thích thú. Nhưng mà cô vẫn chưa hiểu: “Nếu đúng như lời nói đó, tất cả những điều này là có ý gì đây?”
“Tại sao phải tạo ra một cục diện cho người khác giả làm Tề Diệu?”
Đúng lúc này, thân vương điện hả nảy ra một suy nghĩ: “Em còn nhớ hạng mục nghiên cứu của giáo sư Tề không?”
Tô Li lập tức nhớ lại lời giáo sư Tề nói, nghiên cứu của ông sẽ sớm có kết quả, ông ấy vui mừng phấn khích giống như một đứa trẻ. Giáo sư Tề là người am hiểu về ngành vật liệu, rất phấn khích về kết quả của nghiên cứu, riêng phần thưởng của nó có thể làm cho một gia đình không cần phải lo cơm áo mặc cả đời.
Mặc dù không biết hạng mục nghiên cứu của ông ấy là gì, nhưng không khó đoán, nó nhất định là một hạng mục đặt biệt và quan trọng. Điều quan trọng là có người đang cố ăn cắp tài liệu nghiên cứu của ông ấy.
Vấn đề quan trọng, cho dù là phỏng đoán cũng không đáng tin cậy, Tô Li cũng không dám mạo hiểm. Mặc dù đã rất khuya, cô vẫn gọi cho Hạ Hầu Nghị một cú điện thoại.
20 phút sau, Hạ Hầu Nghị đến và mang tách trà mà Tề Diệu uống đem đi. Bọn họ dự định có kế hoạch đối chiếu gen khẩn cấp trong phòng tư nhân.
——
Sáng sớm hôm sau, Tề Diệu đến cửa hàng thú cưng, chuẩn bị đón hai tiểu đáng yêu về nhà. Tô Li giả vờ làm hoãn thời gian băng bó cố định cho chân phải của Lisa, đồng thời vệ sinh vết thương cho Li Miêu.
Đúng lúc cô đang cảm thấy bất lực, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Hầu Nghị. Tô Li liếc mắt nhìn Tề Diệu đang yên lặng chờ ở ghế sofa, cô đi xa một đoạn, nhẹ giọng hỏi: “Kết quả của việc đối chiếu gen đó như thế nào rồi?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng mèo kêu đầy lo lắng ở đầu bên kia điện thoại. “Meo… meo… meo…”
Tô Li hỏi: “Làm sao vậy?”
Nữ cảnh sát cất giọng nói, giọng điệu có phần khó tin trả lời: “Tôi cảm thấy… mèo của cô… xem dáng vẻ của nó… là tự nó muốn nói với cô…”
Quả nhiên sau một giây, Tô Li nghe thấy một loạt tiếng kêu “meo… meo… meo” đầy lo lắng của Lisa.
Nữ cảnh sát: “…”
Những điều kì quái thường hay xảy ra, hôm nay có vẻ đặc biệt nhiều rồi. Cô nhìn con mèo trước mặt đầy bối rối, nó đang cùng chủ nhân của nó dùng ngôn ngữ loài mèo để giao tiếp một lúc, một bên hỏi một bên trả lời, giống như toàn bộ quá trình không có chút rào cản nào ngăn trở.
Một phút sau, Lisa cười toe toét với cái miệng nhỏ của mình trả lại ống nghe điện thoại cho nữ cảnh sát, nở nụ cười đáng yêu với nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát: “…”
Cô ấy nhận điện thoại, không khỏi tò mò hỏi cô Tô: “Chẳng lẽ cô có thể nghe hiểu con mèo nói gì sao?”
Tô Li haha cười lớn trả lời: “Làm sao mà tôi có thể hiểu được! Chẳng qua là bình thường tôi hay giả vờ nói chuyện với nó, cho nên làm nó ảo tưởng rằng tôi có thể giao tiếp được với nó thôi mà.”
Nữ cảnh sát: “…”
Tô Li nhanh chóng đổi chủ đề: “Làm phiền cô giúp tôi chăm sóc nó khoảng 10 phút được không, tôi lập tức đi đón nó về ngay.”
Nữ cảnh sát cười đồng ý: “Đương nhiên có thể, hôm nay là tôi trực ca đêm, cô không cần vội đâu.”
Trước khi cúp máy, Tô Li còn nói thêm một câu: “Đợi một lúc nữa mà có người đến đưa tụi nó đi, nếu như có lời muốn nói, cô có thể đợi tôi đến rồi nói sau được không?”
Nữ cảnh sát nói cô là một người thận trọng, đáp ứng nói: “Có thể.”
Trong lúc nghe điện thoại, Tô Li đã nhanh chóng thay xong quần áo, sau khi cúp máy, cô cầm túi chuẩn bị ra ngoài thì William XVIII tự nguyện đi cùng vợ mình. Sau đó, cả hai cùng nhau đi dưới ánh đèn màu cam của bãi đậu xe, thân vương điện hạ đột nhiên phát thành bài thơ.
A, người yêu dấu của anh.
Số phận nghiệt ngã đã chia cắt chúng ta.
Giữa chúng ta.
Chỉ có bóng tối và bóng tối.
Chồng chéo nhau.
…
Sau khi Tô Li đến đồn cảnh sát Hàng Hoành, Lisa với Li Hoa Miêu đang nhìn chằm chằm quả táo đã gọt vỏ và bỏ hạt. Trong lúc Lisa một bên chảy nước miếng, một bên ngoan ngoãn nhìn chằm chằm quả táo thì chợt mới nhìn thấy cô giáo Tô, đôi mắt to xanh biếc của Lisa sáng lên, chỉ chỉ quả táo ở trước mặt, vội vàng hỏi: “Meo?”
Hai con mèo tội nghiệp chạy hồi lâu liền đi lạc, lúc này đây vừa đói lại vừa khát. Nữ cảnh sát cười giải thích với Tô Li: “Lúc tôi ăn hoa quả, phát hiện tụi nó luôn nhìn chằm chằm tôi, lâu lâu lại liếm môi, thật là tham lam.”
“Tôi liền đưa cho chúng mỗi đứa một quả táo nhỏ, kết quả cô đoán xem, tụi nó chỉ nhìn quả táo đến mức nhỏ dãi chảy thành sông cũng không thèm ăn lấy một miếng.”
Tô Li cười gật đầu với Lisa chỉ điểm: “Ăn đi.”
Sau khi có được sự cho phép, con mèo ngẫu và con mèo mướp mới cúi đầu bắt đầu ăn. Nữ cảnh sát cảm thán nói: “Cô huấn luyện chúng thật giỏi. Không ăn đồ người lạ đưa, biết mình đi lạc liền đến công an trình báo.”
Tô Li liên tục cảm ơn nữ cảnh sát, đồng thời đưa chứng minh thư để cô ấy kiểm tra và đăng ký. Ngay lúc cô định đưa Lisa và Anh Trai về nhà, Tề Diệu đột nhiên xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát. Vẻ mặt cô ấy có chút cứng nhắc, lại có chút kinh ngạc, cho đến khi nhìn thấy hai tiểu Miêu đáng yêu phía sau Tô Li, trái tim Tề Diệu đang treo lơ lửng mới được thả lỏng.
Tề Diệu vội nói: “Thật may tôi không đánh mất chúng, cảm ơn tiệm trưởng Tô đã tìm thấy chúng, thật là làm tôi kinh hãi rồi.”
Thực ra Tô Li cũng không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, không thể thấy được ngôn ngữ cơ thể của Lisa, đơn giản chỉ dựa vào điện thoại, thật sự rất khó để cô có thể hiểu được toàn bộ quá trình mà Lisa cố nói cho cô biết. Nhưng cô biết, Lisa không thể vô duyên vô cớ trốn khỏi nhà, nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.
Ngoài ra, Tô Li nhìn thấy được trong ánh mắt của Lisa khi khoảnh khắc mà Tề Diệu xuất hiện, cơ thể mèo con đột nhiên trở nên cứng nhắc.
Nhưng mà, tại sao Lisa lại phải sợ Tề Diệu đến như vậy?
Tề Diệu ngồi xổm xuống, mỉm cười xoa đầu của Anh Trai, sau đó đưa tay về phía Lisa: “Hai tiểu gia hỏa nhà ngươi, ta mới không để ý đến các ngươi một lúc thôi, liền chẳng thấy các ngươi đâu nữa, may mà không có chuyện gì xảy ra, đói chưa nào? Mau cùng ta về nhà, hai em hứa với ta sau này ngoan ngoãn, ta sẽ thưởng bao cá miêu cho hai em…”
Lisa thu mình thành một quả cầu đầy lông, run rẩy không kiểm soát được vì khẩn trương, đôi mắt có chút ẩm ướt. Tô Li lập tức cười nói: “Chân sau của Lisa hình như bị bong gân, tôi định đưa nó về cửa hàng thú cưng kiểm tra kĩ một chút.”
Tề Diệu nhìn dáng vẻ của Lisa, dường như không tin cho lắm. Lisa ngầm hiểu ý của cô Tô, lập tức đứng dậy một cách khó khăn, giả vờ chân phải của mình bị đau. Đi khập khiễng từ từ về phía Tô Li, còn mơ hồ kêu “meo meo meo” cầu một cái ôm.
Tô Li xem xét chân nó, nói với Tề Diệu: “Chi bằng Li Hoa Miêu, anh trai cũng đi cùng đi, tôi cũng muốn kiểm tra xem thân thể nó có vết thương nào không.”
Trước lời nói dường như không thể từ chối này, Tề Diệu chỉ có thể gật đầu đồng ý, cô ngồi xuống nhìn Anh Trai vùng vẫy dữ dội, được Lisa trấn an sau đó mới từ từ bình tĩnh lại. Trong lúc Tô Li kiểm tra cho hai tiểu miêu đáng yêu, William XVIII đưa cho Tề Diệu một tách trà, nhìn cô nhấp một ngụm.
Vài phút sau, Tô Li từ phòng kiểm tra bước ra, nói với Tề Diệu: “Không có chuyện gì lớn, Lisa chỉ bị bong gân nhẹ, Li Miêu có vài vết thương bị chảy máu, nhưng mà tất cả đều không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lại thôi.”
Tề Diệu thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Li nói: “Cô nên quay về nghỉ ngơi đi, bọn chúng bây giờ không thể di chuyển, tốt nhất ở lại chỗ tôi nghỉ ngơi, ngày mai cô quay lại đón tụi nó được không?”
Tề Diệu nghĩ nghĩ, mình ngủ ở đây cũng không được nên liền đồng ý, lúc chuẩn bị rời chỗ này… Tô Li đột nhiên cười trêu chọc cô: “Con gái ấy à, nên ăn mặc trang điểm đẹp vào, cô trang điểm như này rất đẹp nha.”
Động tác mở cửa của Tề Diệu dừng lại, sau đó giả vờ thờ ơ quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút biểu hiện tỏ ra chật vật. Sau cơn hoảng loạn nói chúc ngủ ngon với Tô Li, cô vội vàng rời đi.
Sau khi Tề Diệu đi, Tô Li đem cửa đóng kĩ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Lisa: “Em chắc chắn cô ấy không phải Tề Diệu thật sự?”
Lisa diễn lại màn trang điểm vào buổi tối đó của Tề Diệu cho cô xem, kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp không hề hời hợt, vô cùng sống động, giống như dáng vẻ khác của con mèo trên thế giới này.
Tô Li cảm thấy rất khó tin, lên tiếng phản đối: “Mũi của khủng long bạo chúa không thể sai được!”
Cô không hề nghi ngờ về khả năng nghiệp vụ của chồng mình. Chồng cô mặc dù không đáng tin cậy lắm, nhưng mà nhiều lúc vẫn đáng có thể dựa dẫm vào nha. Nhưng mà…
Tô Li đột nhiên linh cảm đến, quay đầu nhìn chằm chằm William XVIII hỏi anh: “Khứu giác của anh so với khủng long bạo chúa thế nào?”
Thân vương suy nghĩ một chút, mặc dù rất không cam tâm nhưng vẫn phải trả lời: “Còn kém xa…”
Sau đó âm thầm trong lòng viết một bài thơ:
Đêm đen đã cho ta một đôi mắt đen
Ta dùng tai để tìm kiếm ánh sáng
Thân vương tự an ủi bản thân: Ít nhất tai mình vẫn còn tốt.
——
Lúc này trong lòng Tô Li có một suy đoán táo bạo, liền yêu cầu chồng mình kể lại sự việc đã xảy ra vào ngày cứu Tề Diệu. Hoá ra sau khi bị đâm thủng lốp xe, Lục Khiên đã biến thành thân vương huyết, cũng là lúc đó, anh đã mất đi năng lực khứu giác 3D của mình.
Cho nên theo một khía cạnh nào đó, rất có khả năng rằng, Tề Diệu thực ra bị nhốt trong biệt thự, nhưng khi Hạ Hầu Nghị chạy vào biệt thự, cô gái được cứu ra thật sự đã bị đánh tráo đưa đi. Có lẽ lúc đó, Lục Khiên đã đánh hơi được Tề Diệu bị đưa đi, thật ra không phải quân Tào* muốn chuyển con tin đi, mà là bọn họ đang thực hiện kế hoạch đánh lạc hướng.
*Quân Tào: chỉ bọn tay sai.
Tô Li sợ hãi bởi chính những suy đoán của mình, trán cô đổ mồ hôi. Đúng là không dễ dàng thả lỏng bản thân, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô lật lại suy đoán của mình, giải thích nói: “Chúng ta suy nghĩ quá phức tạp rồi, giáo sư Tề đã đăng kí thông tin DNA của mình ngay sau khi con gái ông mất tích, lúc tìm thấy Tề Diệu ngay lập tức đi xét nghiệm nước bọt, đối chiếu kết quả DNA cho thấy hai người họ có đến 99,99% có quan hệ huyết thống.”
“Với bằng chứng sắt đá này, chúng ta không nên nghi ngờ thân phận của Tề Diệu, có thể là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều rồi…”
Lisa sững sờ khi nghe lời giải thích này, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngã xuống sofa, tứ chi trở nên yếu ớt.
Meo…! Thật sự dọa cho Miêu sợ chết đi được. Bản thân tự dọa bản thân, trằn trọc cả một đêm, quả nhiên trí tưởng tượng phong phú làm cho người ta quá đáng sợ.
“Ấy, đợi chút!”
Ngay lúc Lisa hoàn toàn thoải mái, Tô Li đột nhiên lại có chuyển hoá lớn. Cô nói: “Nhưng mà quân tào có người trợ giúp trong hệ thống an ninh công cộng, cũng không phải là không có cơ hội làm sai báo cáo xét nghiệm đấy chứ!”
Lisa: “…”
Cô giáo Tô, cô có thể nói một lần cho xong được hay không! Con tim của Miêu sẽ không trụ nổi mất. Cô sẽ làm cho Miêu mất đi một cách nhanh chóng theo cách này đó.
Tô Li thoải mái vuốt lông Lisa, cho nó một cái xoa bóp, Lisa khịt khịt mũi tỏ ý thích thú. Nhưng mà cô vẫn chưa hiểu: “Nếu đúng như lời nói đó, tất cả những điều này là có ý gì đây?”
“Tại sao phải tạo ra một cục diện cho người khác giả làm Tề Diệu?”
Đúng lúc này, thân vương điện hả nảy ra một suy nghĩ: “Em còn nhớ hạng mục nghiên cứu của giáo sư Tề không?”
Tô Li lập tức nhớ lại lời giáo sư Tề nói, nghiên cứu của ông sẽ sớm có kết quả, ông ấy vui mừng phấn khích giống như một đứa trẻ. Giáo sư Tề là người am hiểu về ngành vật liệu, rất phấn khích về kết quả của nghiên cứu, riêng phần thưởng của nó có thể làm cho một gia đình không cần phải lo cơm áo mặc cả đời.
Mặc dù không biết hạng mục nghiên cứu của ông ấy là gì, nhưng không khó đoán, nó nhất định là một hạng mục đặt biệt và quan trọng. Điều quan trọng là có người đang cố ăn cắp tài liệu nghiên cứu của ông ấy.
Vấn đề quan trọng, cho dù là phỏng đoán cũng không đáng tin cậy, Tô Li cũng không dám mạo hiểm. Mặc dù đã rất khuya, cô vẫn gọi cho Hạ Hầu Nghị một cú điện thoại.
20 phút sau, Hạ Hầu Nghị đến và mang tách trà mà Tề Diệu uống đem đi. Bọn họ dự định có kế hoạch đối chiếu gen khẩn cấp trong phòng tư nhân.
——
Sáng sớm hôm sau, Tề Diệu đến cửa hàng thú cưng, chuẩn bị đón hai tiểu đáng yêu về nhà. Tô Li giả vờ làm hoãn thời gian băng bó cố định cho chân phải của Lisa, đồng thời vệ sinh vết thương cho Li Miêu.
Đúng lúc cô đang cảm thấy bất lực, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Hầu Nghị. Tô Li liếc mắt nhìn Tề Diệu đang yên lặng chờ ở ghế sofa, cô đi xa một đoạn, nhẹ giọng hỏi: “Kết quả của việc đối chiếu gen đó như thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.