Chương 84: Quả trứng thứ mười
Trường Phong Dẫn Lộ
15/07/2024
Sau khi đã giải quyết xong cơn ác mộng của ông chú, bí mật của Hồ Thiên và Kỳ trân dị thú đã không còn là bí mật nữa. Từ khi Hạ Cát biết Hồ Thiên và nhóm thú cưng là yêu quái, rất nhiều chuyện trước kia tưởng chừng như kỳ lạ giờ đã trở nên dễ hiểu. Sau khi đã quen dần, cậu lại càng cảm thấy hoà hợp hơn. Long Uý không ngăn cản Hạ Cát tiếp xúc với Hồ Thiên nữa, nhưng hắn vẫn để mắt tới động tĩnh của Kỳ trân dị thú, tránh trường hợp những quái vật này tới đây gây rối.
Hồ Thiên đánh nhau một trận với Long Uý, acc cũng bị rớt luôn, từ đó về sau đã không còn phải lo giấu giấu diếm diếm gì nữa. Sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy tốt nhất nên tìm hiểu xem thái độ của Long Uý như thế nào, nếu như vẫn tiếp tục được kinh doanh ở đây là tốt nhất, không những có thể 'ăn theo' cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, mà còn gián tiếp được cả Thần Thú bảo vệ. Vì vậy không có việc gì anh thường ghé qua cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng. Ví như bây giờ, Hồ Thiên lại dẫn trăn vàng tới phòng khám thú cưng của Long Uý.
Để tiện ra ngoài, trăn vàng đã hoá hình thành người trưởng thành, cậu ta nước mắt lưng tròng ôm mu bàn tay của mình, trên đó xuất hiện ba vết máu mỏng, trông có vẻ như bị mèo cào.
Hồ Thiên dựa vào quầy lễ tân, nói: “Cái gì ý nhỉ, nó cho mèo uống sữa rồi bị mèo cào. Sang đây nhờ Long lão đại xử lý đơn giản cho nó ấy mà.”
Long Uý đang sắp xếp lại thông tin bệnh nhân đăng ký, không ngẩng đầu lên, nói: “Tôi là bác sĩ thú y, chỉ chuyên chữa bệnh cho động vật, anh nên dẫn cậu ấy tới bệnh viện.”
Hồ Thiên biết hắn đang bắt bí mình, anh búng ta với trăn vàng: “Long lão đại đã mở miệng, vậy em cứ biến về nguyên hình đi, chỉ là....” Anh cố ý hạ giọng nói: “Không biết quán cà phê bên cạnh có người hay không, liệu có khách nào vô tình nhìn thấy, rồi bị doạ sợ, có sao ko nhỉ?”
Long Uý nhíu mày, 'xuỳ' một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay của trăn vàng, nói: “Cậu ta không phải yêu quái à? Vết thương dạng này không tự lành được sao?”
“Yêu quái ngày nay không còn lợi hại như trước nữa, Long lão đại cũng quen đi thôi.” Hồ Thiên cười giễu.
Long Uý thở dài mất kiên nhẫn, nói với bé Tiên Cá: “Tiểu Ngân, lại trị đi.”
Bé Tiên Cá mặc bộ đồ y tá, đang ngồi trên ghế cao ôm ipad xem phim, một tay còn liên tục bốc khoai tây chiên bên cạnh nhai rôm rốp. Nghe thấy tiếng Long Uý hô, bé tiện tay sờ vào miếng vảy trên chân mình.
Long Uý gõ bút vào đầu bé: “Không được dùng vảy, để tôi xem cậu luyện tập đến đâu rồi.”
“Dạ.” Bé Tiên Cá nghe lời tạm dừng bộ phim đang xem, buông ipad xuống, dùng mu bàn tay chùi miệng, nói với trăn vàng: “Bệnh nhân, mời theo tôi.”
Trăn vàng chớp mắt, cúi đầu nhìn bé Tiên Cá, nghĩ thầm vị y tá này thật lùn, nhìn cũng rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ đáng yêu.
Bé Tiên Cá dẫn trăn vàng vào phòng trị liệu.
Nhân lúc trăn vàng được trị liệu, Hồ Thiên thử nói chuyện với Long Uý xem thái độ của hắn thế nào, giả vờ nói chuyện: “Phòng khám của bác sĩ Long trang hoàng nhìn đẹp thật, chắc hẳn tốn không ít tiền. Đừng nhìn cửa hàng Kỳ trân dị thú của tôi nhìn vừa cổ vừa đẹp, trang trí kiểu Trung Hoa tốn tiền lắm đấy, nguyên tiền đặt cọc đồ decor thôi là đã khiến tôi vét sạch tiền tiết kiệm bấy lâu nay rồi.” Ý tứ là anh không còn tiền dọn nhà nữa đâu.
Long Uý không thích quanh co lòng vòng, nói đúng một câu: “Chỉ cần mấy người không có lòng làm chuyện xấu, sinh tồn thế nào là chuyện của mấy người, tôi không quan tâm.”
“Đúng vậy! Tôi chỉ đợi câu này của ngài thôi!” Hồ Thiên nhẹ lòng trở lại Kỳ trân dị thú, chuẩn bị tiếp tục công việc của mình.
Bé Tiên Cá chữa trị cho trăn vàng xong, dẫn cậu ta ra khỏi phòng trị liệu, nói: “Vết thương của anh đã lành, mời anh sang bên này trả phí.”
Trăn vàng nhìn mu bàn tay nhẵn thín của mình, hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”
Bé Tiên Cá đáp: “Phòng khám chúng tôi không có mức giá cố định, tất cả tuỳ thuộc vào lương tâm của khách hàng. Tuy nhiên cũng không thể trả quá ít được.” Bé Tiên Cá mỉm cười chỉ vào Long Uý: “Dù sao bác sĩ thú y cũng có cái giá nhất định. Nếu như cho quá ít, lão đại nhà tôi mà tức giận, xui xẻo chỉ có anh mà thôi.”
Từ khi bị Long Uý bóp đến trật khớp cằm, lại tận mắt nhìn thấy hắn ấn Hồ Thiên ma sát với mặt đất, trăn vàng cực kỳ sợ Long Uý, run lẩy bẩy đáp: “Nhưng, nhưng tôi không có tiền. QAQ”
“Ối chà, Cái này không dễ làm rồi.” Bé Tiên Cá ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút đồng tình nào.
Long Uý không có thời gian đi ức hiếp con trăn nhát gan này, nói thẳng: “Về tìm ông chủ cậu mà đòi tiền.”
“Dạ.” Trăn vàng nơm nớp lo sợ về tìm Hồ Thiên.
Sau đó Hồ Thiên ở sát vách nhắn cho Long Uý một tin: “Y tá kia nhà ngài không phải đang cần đối tượng luyện tập sao? Tôi miễn phí con hàng này cho phòng khám của ngài, ngài muốn chữa sao thì chữa.” Ngụ ý muốn quỵt tiền thuốc men.
Long Uý đúng là đã từng nghe thấy hồ ly vừa vô sỉ vừa khôn lỏi, quả thực cũng mặc kệ anh ta.
....
Sau khi giúp ông chú giải quyết dứt điểm cơn ác mộng, cuối cùng Hạ Cát cũng hiểu rõ yêu cầu của nhiệm vụ trung cấp, sau khi tích luỹ đủ giá trị ước mơ, cậu nhanh chóng nhận phần thưởng và nâng cấp cho cửa hàng, đồng thời tiến hành cải tạo mặt tiền còn trống cuối cùng, sau đó đặt dụng cụ làm mặt na trong giao dịch hệ thống.
Máy làm mặt nạ nhỏ và tinh tế hơn nhiều so với thứ mà Hạ Cát tưởng tượng, đầy đủ chức năng, chỉ cần đưa nguyên liệu thô vào, nó sẽ tự động tạo ra mặt nạn gel. Thậm chí chiếc máy này còn có thể tạo ra bao bì sản phẩm, thành phẩm làm ra chỉ bằng một cú nhấp chuột. Thậm chí còn có nhiều lựa chọn về nguyên liệu, hình dáng, kết cấu của mặt nạ. Quả thực quá tiện, không hổ là sản phẩm công nghệ tới từ vị diện cao cấp.
Hạ Cát cho một ít tơ tằm trữ trong nhà vào máy làm mặt nạ, đèn xanh bắt đầu nhấp nháy cho biết mặt nạ đang được chế tạo. Cậu xem thời gian, đại khái chỉ mất khoảng năm phút, máy làm mặt nạ sẽ hoàn toàn chế tạo ra một chiếc mặt nạ hoàn chỉnh. Hạ Cát nhìn trong giao dịch hệ thống còn có máy mặt nạ đời mới hơn, hiệu quả hơn và có thể sản xuất hàng loạt trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng cậu không tính kiếm tiền từ việc bán mặt nạ, hiện tại năm phút một chiếc mặt nạ là đã đủ dùng.
Hạ Cát lên mạng dò thông tin về điều kiện tiêu chuẩn cần thiết cho phép bán mặt nạ trên web, ngoài việc phải đăng ký nhãn hiệu, còn phải xin giấy chứng nhận sản phẩm và chứng nhận kiểm tra chất lượng. Thế là cậu làm ra mấy cái mặt nạ rồi gửi đến Cục Kiểm tra chất lượng, sau đó tìm đại diện của một tổ chức hỗ trợ đăng ký nhãn hiệu xin giúp đỡ. Sau một khoảng thời gian, khi đã hoàn tất hoàn toàn thủ tục, mặt nạ tơ tằm đã có thể lên kệ ở shop Taobao, Hạ Cát hy vọng doanh số bán mặt hàng này có thể giúp cậu nhanh chóng trả được khoản vay.
Sau khi đã hoàn thành xong hết các công việc liên quan đến việc làm mặt nạ, Hạ Cát tính xuống lầu thì được hệ thống nhắc nhở.
[Ting! Đã phát hiện ra một quả trứng sắp nở!]
Hạ Cát nhanh chóng đứng dậy đi vào thư phòng, trong lồng ấp trứng còn lại hai quả trứng cuối cùng, lúc này quả trứng màu vàng nhạt đã xuất hiện vết nứt.
Cậu cầm thuốc tăng trưởng và đề cao năng lực trên tay, tính một chốc rồi quyết định lôi điện thoại ra, ghi lại toàn bộ quá trình thú cưng phá vỏ.
Lần này vỏ trứng vỡ ra một cách rất kỳ lạ, phần trên nứt ra thành một vòng tròn, giống như một cái nắp ấm, khiến người ta càng thêm hiếu kỳ không biết hình dạng của nhóc con bên trong ra sao.
Lúc này đôi tai lông nhung dài đột nhiên dựng đứng, còn lắc lư hai cái như đang chào hỏi Hạ Cát.
Hạ Cát đang nhìn chằm chằm vào đôi tai dài kia, bỗng nhiên một vật tròn tròn lông lông nhảy lên, nhảy ra khỏi vỏ trứng, vững vàng đáp xuống lồng ấp. Quả trứng mở nắp kia không hề hấn gì, chỉ lung lay đôi cái rồi thôi.
Cậu chăm chú nhìn theo, phát hiện lần này ấy thế mà lại nở ra một chú thỏ lông màu vàng nhạt, đôi tai cực kỳ dài, dựng thẳng trên đỉnh đầu. Khác với loài thỏ bình thường, bé thỏ này chỉ đứng bằng hai chi sau, chi trước ngoan ngoãn đặt trước bụng, nhìn trông như dáng đứng của con người.
[Ting! Chúc mừng ký chủ thành công ấp nở thú cưng cấp quý hiếm - Thỏ Hổ Phách. Thỏ Hổ Phách có tên như vậy là do bộ lông màu hổ phách của chúng, chúng có năng lực hết sức độc đáo, đó là thay đổi khối lượng và thể tích của vật. Ở vị diện khác, Thỏ Hổ Phách là vật nuôi phổ biến và có giá trị thực tiễn cao. Năng lực của Thỏ Hổ Phách kết hợp với năng lực của Nhím Túi tạo ra không gian không giới hạn cho người chăm sóc ở một mức độ nhất định, vậy nên đây chính là sự kết hợp của hai giống loài được các vị diện nhiệt tình săn đón. Thỏ Hổ Phách có thể nói chuyện nhưng không thể biến thành người, việc cải thiện năng lực của chúng tương đối khó khăn, cần rất nhiều sự quan tâm của người chăm sóc.]
'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' giới thiệu nghe có vẻ rất thần kỳ, Hạ Cát chú ý tới việc Thỏ Hổ Phách có thể nói chuyện, vậy là vỗ đùi, dịu giọng: “Bông Bông à, con nhảy lại đây được không?”
Hai tai thỏ nhỏ run lên, dựng đứng, nhảy một phát từ trong lồng ấp lên đùi Hạ cát, ngửa đầu non nớt ngọt: “Ba ba!”
“!!!!” Giọng nói này....không phải là giọng của một bé gái sao! Ông bô Hạ vô cùng hưng phấn ôm lấy Thỏ Hổ Phách, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia, thầm nghĩ nếu như có thể biến thành người, Bông Bông sẽ là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.
“Bông Bông, nào, đói rồi phải không?” Hạ Cát mở thuốc tăng trưởng và thuốc đề cao năng lực ra, cẩn thận bón từng miếng cho thỏ nhỏ.
Thỏ Hổ Phách hít hít mũi, duỗi hai tay ôm lấy ống nghiệm, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ, hai tai dựng đứng run lẩy bẩy.
Chờ khách trong tiệm đã ra về hết, Hạ Cát gấp gáp ôm thỏ nhỏ xuống nhận mặt người nhà: “Đây là em gái của các con, Thỏ Hổ Phách. Các con là anh trai, phải đối xử tốt với em đấy nhé.”
Thỏ nhỏ đứng giữa bàn, bị mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm, đôi tai dài run lên vì hồi hộp, nhìn mọi người khẽ gọi: “Ca ca.”
Hạ Cát quả thật bị moe đến tim mềm nhũn, sao con gái lại ngoan thế không biết, đích xác là một tiểu thiên sứ! Về phần các vị ca ca, lần đầu tiên nhìn thấy bé gái có giọng nói ngọt ngào như vậy, tất cả đều sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì đồng loạt bật sang chế độ 'cuồng em gái'.
“Bông Bông à, bánh quy này ngon lắm đấy, em có muốn thử hay không?”Bé Chuột đẩy đĩa bánh quy lên trước.
A Phượng thấy thế, lấy một mẩu socola mình vẫn không nỡ ăn từ túi quần ra, nói: “Cái này cho em nè.”
Tằm Ngọc cẩn thận chọn một chiếc nơ pha lê từ hộp trang sức của mình, đeo lên một bên tai cho thỏ nhỏ, hài lòng: “Đẹp lắm.”
Bé Tiên Cá kiễng chân đưa tay đến gần thỏ nhỏ: “Bông Bông, lại đây với anh nào.”
Ông bô họ Hạ nhìn thấy nhóm anh trai chiều chuộng em gái như vậy, tỏ ra hết sức vui mừng, yên tâm giao con gái nhỏ cho mấy anh trai.
Thỏ Hổ Phách cầm miếng bánh thơm ngon ăn từng miếng nhỏ, chỉ trong chốc lát đĩa bánh quy đã hoàn toàn xuống bụng. Thỏ Hổ Phách nhìn trong đĩa chỉ còn duy nhất một chiếc bánh, lại nhìn mấy anh trai đang vây xung quanh mình, nghĩ nghĩ, đột nhiên lỗ tai dựng đứng lên, chiếc đuôi tròn sau lưng run run.
Sau đó 'phanh' một tiếng, chiếc bánh quy nhỏ còn lại ấy bỗng nhiên to lớn hơn gấp mấy lần, nặng nề rơi lên bàn, nhìn còn lớn hơn cả cái đĩa để đựng nó.
Đám A Phượng trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc bánh siêu to khổng lồ kia, Thỏ Hổ Phách nhảy lên chiếc bánh làm nó chia năm xẻ bảy, sau đó nó trở lại bàn, hai tay ngoan ngoãn đặt trước bụng, ngửa đầu nhẹ nhàng nói: “Ca ca, ăn.”
Nhóm anh trai bị năng lực bùng nổ của Thỏ Hổ Phách làm cho sững sờ, mãi mới phản ứng kịp, vui mừng kêu lên: “Bông Bông, em thật sự quá giỏi rồi!”
Sau khi hô xong, mấy anh trai nhao nhao vọt vào phòng bếp, lấy đồ ăn mình thích ăn nhất ra khỏi tủ lạnh, sau đó ôm Thỏ Hổ Phách về phòng.
Thỏ Hổ Phách ngồi giữa phòng, tò mò nhìn đồ ăn bày la liệt trên đất: sô cô la, kem ly, pudding, thịt viên và nhóm anh trai đứng theo thứ tự.
“Bông Bông à, nhờ em cả đấy.” Mấy anh trai tham ăn mở to đôi mắt, mong đợi nhìn Thỏ Hổ Phách.
Thỏ nhỏ run run lỗ tai, non nớt đáp: “Không thành vấn đề!”
Cái đuôi nhỏ tròn trịa run run, chiếc bánh pudding nho nhỏ nháy mắt biến thành size ngoại cỡ, giống như một toà lâu đài trong suốt lắc lư trước mặt mọi người.
“Wow!!!” Mọi người gấp gáp chạy lại gần ngoạm một miếng, không có gì thoả mãn hơn!
Sau đó là kem ly, sô cô la,.... 'phanh phanh' mấy tiếng, bên trong căn phòng lại vang lên tiếng hoan hô. Thỏ nhỏ dụi dụi mắt, đột nhiên trở nên mệt rã rời, nhưng nhìn các anh vui vẻ như vậy, nó cũng rất vui. Vì vậy cố sốc lại tinh thần, chuẩn bị hô biến miếng thịt viên cuối cùng.
Hạ Cát dọn dẹp riêng một gian phòng cho thỏ nhỏ, trang trí theo phong cách màu hồng nữ tính, cậu muốn ôm Thỏ Hổ Phách vào để chiêm ngưỡng gian phòng này. Nhưng cậu gõ cửa dọc hành lang đều phát hiện không có người. Đến gian phòng của A Phượng, ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng hoan hô và vỗ tay, không biết mấy đứa ở bên trong làm gì.
Hạ Cát gõ cửa nhưng không ai để ý, cậu đành phải đẩy cửa vào, nhưng không ngờ vừa vào đã cảm thấy có thứ gì đó đang lao về phía mình. Trong cơn hoảng loạn, cậu chỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của thỏ nhỏ, cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng 'ầm' lớn vang lên bên tai. Sau đó Hạ Cát cảm thấy như thể mình đang bay lên không trung và rơi xuống đất một cách mất kiểm soát.
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ nhỏ run run đôi tai, non nớt nói: “Ai nha! Không xong rồi!”
Hạ Cát: “ (;?_?)....Sao mình lại có linh cảm không tốt thế nhỉ.
Hồ Thiên đánh nhau một trận với Long Uý, acc cũng bị rớt luôn, từ đó về sau đã không còn phải lo giấu giấu diếm diếm gì nữa. Sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy tốt nhất nên tìm hiểu xem thái độ của Long Uý như thế nào, nếu như vẫn tiếp tục được kinh doanh ở đây là tốt nhất, không những có thể 'ăn theo' cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, mà còn gián tiếp được cả Thần Thú bảo vệ. Vì vậy không có việc gì anh thường ghé qua cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng. Ví như bây giờ, Hồ Thiên lại dẫn trăn vàng tới phòng khám thú cưng của Long Uý.
Để tiện ra ngoài, trăn vàng đã hoá hình thành người trưởng thành, cậu ta nước mắt lưng tròng ôm mu bàn tay của mình, trên đó xuất hiện ba vết máu mỏng, trông có vẻ như bị mèo cào.
Hồ Thiên dựa vào quầy lễ tân, nói: “Cái gì ý nhỉ, nó cho mèo uống sữa rồi bị mèo cào. Sang đây nhờ Long lão đại xử lý đơn giản cho nó ấy mà.”
Long Uý đang sắp xếp lại thông tin bệnh nhân đăng ký, không ngẩng đầu lên, nói: “Tôi là bác sĩ thú y, chỉ chuyên chữa bệnh cho động vật, anh nên dẫn cậu ấy tới bệnh viện.”
Hồ Thiên biết hắn đang bắt bí mình, anh búng ta với trăn vàng: “Long lão đại đã mở miệng, vậy em cứ biến về nguyên hình đi, chỉ là....” Anh cố ý hạ giọng nói: “Không biết quán cà phê bên cạnh có người hay không, liệu có khách nào vô tình nhìn thấy, rồi bị doạ sợ, có sao ko nhỉ?”
Long Uý nhíu mày, 'xuỳ' một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay của trăn vàng, nói: “Cậu ta không phải yêu quái à? Vết thương dạng này không tự lành được sao?”
“Yêu quái ngày nay không còn lợi hại như trước nữa, Long lão đại cũng quen đi thôi.” Hồ Thiên cười giễu.
Long Uý thở dài mất kiên nhẫn, nói với bé Tiên Cá: “Tiểu Ngân, lại trị đi.”
Bé Tiên Cá mặc bộ đồ y tá, đang ngồi trên ghế cao ôm ipad xem phim, một tay còn liên tục bốc khoai tây chiên bên cạnh nhai rôm rốp. Nghe thấy tiếng Long Uý hô, bé tiện tay sờ vào miếng vảy trên chân mình.
Long Uý gõ bút vào đầu bé: “Không được dùng vảy, để tôi xem cậu luyện tập đến đâu rồi.”
“Dạ.” Bé Tiên Cá nghe lời tạm dừng bộ phim đang xem, buông ipad xuống, dùng mu bàn tay chùi miệng, nói với trăn vàng: “Bệnh nhân, mời theo tôi.”
Trăn vàng chớp mắt, cúi đầu nhìn bé Tiên Cá, nghĩ thầm vị y tá này thật lùn, nhìn cũng rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ đáng yêu.
Bé Tiên Cá dẫn trăn vàng vào phòng trị liệu.
Nhân lúc trăn vàng được trị liệu, Hồ Thiên thử nói chuyện với Long Uý xem thái độ của hắn thế nào, giả vờ nói chuyện: “Phòng khám của bác sĩ Long trang hoàng nhìn đẹp thật, chắc hẳn tốn không ít tiền. Đừng nhìn cửa hàng Kỳ trân dị thú của tôi nhìn vừa cổ vừa đẹp, trang trí kiểu Trung Hoa tốn tiền lắm đấy, nguyên tiền đặt cọc đồ decor thôi là đã khiến tôi vét sạch tiền tiết kiệm bấy lâu nay rồi.” Ý tứ là anh không còn tiền dọn nhà nữa đâu.
Long Uý không thích quanh co lòng vòng, nói đúng một câu: “Chỉ cần mấy người không có lòng làm chuyện xấu, sinh tồn thế nào là chuyện của mấy người, tôi không quan tâm.”
“Đúng vậy! Tôi chỉ đợi câu này của ngài thôi!” Hồ Thiên nhẹ lòng trở lại Kỳ trân dị thú, chuẩn bị tiếp tục công việc của mình.
Bé Tiên Cá chữa trị cho trăn vàng xong, dẫn cậu ta ra khỏi phòng trị liệu, nói: “Vết thương của anh đã lành, mời anh sang bên này trả phí.”
Trăn vàng nhìn mu bàn tay nhẵn thín của mình, hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”
Bé Tiên Cá đáp: “Phòng khám chúng tôi không có mức giá cố định, tất cả tuỳ thuộc vào lương tâm của khách hàng. Tuy nhiên cũng không thể trả quá ít được.” Bé Tiên Cá mỉm cười chỉ vào Long Uý: “Dù sao bác sĩ thú y cũng có cái giá nhất định. Nếu như cho quá ít, lão đại nhà tôi mà tức giận, xui xẻo chỉ có anh mà thôi.”
Từ khi bị Long Uý bóp đến trật khớp cằm, lại tận mắt nhìn thấy hắn ấn Hồ Thiên ma sát với mặt đất, trăn vàng cực kỳ sợ Long Uý, run lẩy bẩy đáp: “Nhưng, nhưng tôi không có tiền. QAQ”
“Ối chà, Cái này không dễ làm rồi.” Bé Tiên Cá ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút đồng tình nào.
Long Uý không có thời gian đi ức hiếp con trăn nhát gan này, nói thẳng: “Về tìm ông chủ cậu mà đòi tiền.”
“Dạ.” Trăn vàng nơm nớp lo sợ về tìm Hồ Thiên.
Sau đó Hồ Thiên ở sát vách nhắn cho Long Uý một tin: “Y tá kia nhà ngài không phải đang cần đối tượng luyện tập sao? Tôi miễn phí con hàng này cho phòng khám của ngài, ngài muốn chữa sao thì chữa.” Ngụ ý muốn quỵt tiền thuốc men.
Long Uý đúng là đã từng nghe thấy hồ ly vừa vô sỉ vừa khôn lỏi, quả thực cũng mặc kệ anh ta.
....
Sau khi giúp ông chú giải quyết dứt điểm cơn ác mộng, cuối cùng Hạ Cát cũng hiểu rõ yêu cầu của nhiệm vụ trung cấp, sau khi tích luỹ đủ giá trị ước mơ, cậu nhanh chóng nhận phần thưởng và nâng cấp cho cửa hàng, đồng thời tiến hành cải tạo mặt tiền còn trống cuối cùng, sau đó đặt dụng cụ làm mặt na trong giao dịch hệ thống.
Máy làm mặt nạ nhỏ và tinh tế hơn nhiều so với thứ mà Hạ Cát tưởng tượng, đầy đủ chức năng, chỉ cần đưa nguyên liệu thô vào, nó sẽ tự động tạo ra mặt nạn gel. Thậm chí chiếc máy này còn có thể tạo ra bao bì sản phẩm, thành phẩm làm ra chỉ bằng một cú nhấp chuột. Thậm chí còn có nhiều lựa chọn về nguyên liệu, hình dáng, kết cấu của mặt nạ. Quả thực quá tiện, không hổ là sản phẩm công nghệ tới từ vị diện cao cấp.
Hạ Cát cho một ít tơ tằm trữ trong nhà vào máy làm mặt nạ, đèn xanh bắt đầu nhấp nháy cho biết mặt nạ đang được chế tạo. Cậu xem thời gian, đại khái chỉ mất khoảng năm phút, máy làm mặt nạ sẽ hoàn toàn chế tạo ra một chiếc mặt nạ hoàn chỉnh. Hạ Cát nhìn trong giao dịch hệ thống còn có máy mặt nạ đời mới hơn, hiệu quả hơn và có thể sản xuất hàng loạt trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng cậu không tính kiếm tiền từ việc bán mặt nạ, hiện tại năm phút một chiếc mặt nạ là đã đủ dùng.
Hạ Cát lên mạng dò thông tin về điều kiện tiêu chuẩn cần thiết cho phép bán mặt nạ trên web, ngoài việc phải đăng ký nhãn hiệu, còn phải xin giấy chứng nhận sản phẩm và chứng nhận kiểm tra chất lượng. Thế là cậu làm ra mấy cái mặt nạ rồi gửi đến Cục Kiểm tra chất lượng, sau đó tìm đại diện của một tổ chức hỗ trợ đăng ký nhãn hiệu xin giúp đỡ. Sau một khoảng thời gian, khi đã hoàn tất hoàn toàn thủ tục, mặt nạ tơ tằm đã có thể lên kệ ở shop Taobao, Hạ Cát hy vọng doanh số bán mặt hàng này có thể giúp cậu nhanh chóng trả được khoản vay.
Sau khi đã hoàn thành xong hết các công việc liên quan đến việc làm mặt nạ, Hạ Cát tính xuống lầu thì được hệ thống nhắc nhở.
[Ting! Đã phát hiện ra một quả trứng sắp nở!]
Hạ Cát nhanh chóng đứng dậy đi vào thư phòng, trong lồng ấp trứng còn lại hai quả trứng cuối cùng, lúc này quả trứng màu vàng nhạt đã xuất hiện vết nứt.
Cậu cầm thuốc tăng trưởng và đề cao năng lực trên tay, tính một chốc rồi quyết định lôi điện thoại ra, ghi lại toàn bộ quá trình thú cưng phá vỏ.
Lần này vỏ trứng vỡ ra một cách rất kỳ lạ, phần trên nứt ra thành một vòng tròn, giống như một cái nắp ấm, khiến người ta càng thêm hiếu kỳ không biết hình dạng của nhóc con bên trong ra sao.
Lúc này đôi tai lông nhung dài đột nhiên dựng đứng, còn lắc lư hai cái như đang chào hỏi Hạ Cát.
Hạ Cát đang nhìn chằm chằm vào đôi tai dài kia, bỗng nhiên một vật tròn tròn lông lông nhảy lên, nhảy ra khỏi vỏ trứng, vững vàng đáp xuống lồng ấp. Quả trứng mở nắp kia không hề hấn gì, chỉ lung lay đôi cái rồi thôi.
Cậu chăm chú nhìn theo, phát hiện lần này ấy thế mà lại nở ra một chú thỏ lông màu vàng nhạt, đôi tai cực kỳ dài, dựng thẳng trên đỉnh đầu. Khác với loài thỏ bình thường, bé thỏ này chỉ đứng bằng hai chi sau, chi trước ngoan ngoãn đặt trước bụng, nhìn trông như dáng đứng của con người.
[Ting! Chúc mừng ký chủ thành công ấp nở thú cưng cấp quý hiếm - Thỏ Hổ Phách. Thỏ Hổ Phách có tên như vậy là do bộ lông màu hổ phách của chúng, chúng có năng lực hết sức độc đáo, đó là thay đổi khối lượng và thể tích của vật. Ở vị diện khác, Thỏ Hổ Phách là vật nuôi phổ biến và có giá trị thực tiễn cao. Năng lực của Thỏ Hổ Phách kết hợp với năng lực của Nhím Túi tạo ra không gian không giới hạn cho người chăm sóc ở một mức độ nhất định, vậy nên đây chính là sự kết hợp của hai giống loài được các vị diện nhiệt tình săn đón. Thỏ Hổ Phách có thể nói chuyện nhưng không thể biến thành người, việc cải thiện năng lực của chúng tương đối khó khăn, cần rất nhiều sự quan tâm của người chăm sóc.]
'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' giới thiệu nghe có vẻ rất thần kỳ, Hạ Cát chú ý tới việc Thỏ Hổ Phách có thể nói chuyện, vậy là vỗ đùi, dịu giọng: “Bông Bông à, con nhảy lại đây được không?”
Hai tai thỏ nhỏ run lên, dựng đứng, nhảy một phát từ trong lồng ấp lên đùi Hạ cát, ngửa đầu non nớt ngọt: “Ba ba!”
“!!!!” Giọng nói này....không phải là giọng của một bé gái sao! Ông bô Hạ vô cùng hưng phấn ôm lấy Thỏ Hổ Phách, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia, thầm nghĩ nếu như có thể biến thành người, Bông Bông sẽ là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.
“Bông Bông, nào, đói rồi phải không?” Hạ Cát mở thuốc tăng trưởng và thuốc đề cao năng lực ra, cẩn thận bón từng miếng cho thỏ nhỏ.
Thỏ Hổ Phách hít hít mũi, duỗi hai tay ôm lấy ống nghiệm, bắt đầu uống từng ngụm nhỏ, hai tai dựng đứng run lẩy bẩy.
Chờ khách trong tiệm đã ra về hết, Hạ Cát gấp gáp ôm thỏ nhỏ xuống nhận mặt người nhà: “Đây là em gái của các con, Thỏ Hổ Phách. Các con là anh trai, phải đối xử tốt với em đấy nhé.”
Thỏ nhỏ đứng giữa bàn, bị mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm, đôi tai dài run lên vì hồi hộp, nhìn mọi người khẽ gọi: “Ca ca.”
Hạ Cát quả thật bị moe đến tim mềm nhũn, sao con gái lại ngoan thế không biết, đích xác là một tiểu thiên sứ! Về phần các vị ca ca, lần đầu tiên nhìn thấy bé gái có giọng nói ngọt ngào như vậy, tất cả đều sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì đồng loạt bật sang chế độ 'cuồng em gái'.
“Bông Bông à, bánh quy này ngon lắm đấy, em có muốn thử hay không?”Bé Chuột đẩy đĩa bánh quy lên trước.
A Phượng thấy thế, lấy một mẩu socola mình vẫn không nỡ ăn từ túi quần ra, nói: “Cái này cho em nè.”
Tằm Ngọc cẩn thận chọn một chiếc nơ pha lê từ hộp trang sức của mình, đeo lên một bên tai cho thỏ nhỏ, hài lòng: “Đẹp lắm.”
Bé Tiên Cá kiễng chân đưa tay đến gần thỏ nhỏ: “Bông Bông, lại đây với anh nào.”
Ông bô họ Hạ nhìn thấy nhóm anh trai chiều chuộng em gái như vậy, tỏ ra hết sức vui mừng, yên tâm giao con gái nhỏ cho mấy anh trai.
Thỏ Hổ Phách cầm miếng bánh thơm ngon ăn từng miếng nhỏ, chỉ trong chốc lát đĩa bánh quy đã hoàn toàn xuống bụng. Thỏ Hổ Phách nhìn trong đĩa chỉ còn duy nhất một chiếc bánh, lại nhìn mấy anh trai đang vây xung quanh mình, nghĩ nghĩ, đột nhiên lỗ tai dựng đứng lên, chiếc đuôi tròn sau lưng run run.
Sau đó 'phanh' một tiếng, chiếc bánh quy nhỏ còn lại ấy bỗng nhiên to lớn hơn gấp mấy lần, nặng nề rơi lên bàn, nhìn còn lớn hơn cả cái đĩa để đựng nó.
Đám A Phượng trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc bánh siêu to khổng lồ kia, Thỏ Hổ Phách nhảy lên chiếc bánh làm nó chia năm xẻ bảy, sau đó nó trở lại bàn, hai tay ngoan ngoãn đặt trước bụng, ngửa đầu nhẹ nhàng nói: “Ca ca, ăn.”
Nhóm anh trai bị năng lực bùng nổ của Thỏ Hổ Phách làm cho sững sờ, mãi mới phản ứng kịp, vui mừng kêu lên: “Bông Bông, em thật sự quá giỏi rồi!”
Sau khi hô xong, mấy anh trai nhao nhao vọt vào phòng bếp, lấy đồ ăn mình thích ăn nhất ra khỏi tủ lạnh, sau đó ôm Thỏ Hổ Phách về phòng.
Thỏ Hổ Phách ngồi giữa phòng, tò mò nhìn đồ ăn bày la liệt trên đất: sô cô la, kem ly, pudding, thịt viên và nhóm anh trai đứng theo thứ tự.
“Bông Bông à, nhờ em cả đấy.” Mấy anh trai tham ăn mở to đôi mắt, mong đợi nhìn Thỏ Hổ Phách.
Thỏ nhỏ run run lỗ tai, non nớt đáp: “Không thành vấn đề!”
Cái đuôi nhỏ tròn trịa run run, chiếc bánh pudding nho nhỏ nháy mắt biến thành size ngoại cỡ, giống như một toà lâu đài trong suốt lắc lư trước mặt mọi người.
“Wow!!!” Mọi người gấp gáp chạy lại gần ngoạm một miếng, không có gì thoả mãn hơn!
Sau đó là kem ly, sô cô la,.... 'phanh phanh' mấy tiếng, bên trong căn phòng lại vang lên tiếng hoan hô. Thỏ nhỏ dụi dụi mắt, đột nhiên trở nên mệt rã rời, nhưng nhìn các anh vui vẻ như vậy, nó cũng rất vui. Vì vậy cố sốc lại tinh thần, chuẩn bị hô biến miếng thịt viên cuối cùng.
Hạ Cát dọn dẹp riêng một gian phòng cho thỏ nhỏ, trang trí theo phong cách màu hồng nữ tính, cậu muốn ôm Thỏ Hổ Phách vào để chiêm ngưỡng gian phòng này. Nhưng cậu gõ cửa dọc hành lang đều phát hiện không có người. Đến gian phòng của A Phượng, ở bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng hoan hô và vỗ tay, không biết mấy đứa ở bên trong làm gì.
Hạ Cát gõ cửa nhưng không ai để ý, cậu đành phải đẩy cửa vào, nhưng không ngờ vừa vào đã cảm thấy có thứ gì đó đang lao về phía mình. Trong cơn hoảng loạn, cậu chỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của thỏ nhỏ, cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng 'ầm' lớn vang lên bên tai. Sau đó Hạ Cát cảm thấy như thể mình đang bay lên không trung và rơi xuống đất một cách mất kiểm soát.
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ nhỏ run run đôi tai, non nớt nói: “Ai nha! Không xong rồi!”
Hạ Cát: “ (;?_?)....Sao mình lại có linh cảm không tốt thế nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.