Chương 66: Quả trứng thứ tám
Trường Phong Dẫn Lộ
15/07/2024
Sau khi chơi ở công viên nước xong, nhóm Hạ Cát vẫn chưa quay trở lại cửa hàng thú cưng mà đi tìm một khách sạn gần đó để ở. Tân trang cửa hàng cũng cần đến hai ngày, về cũng không có việc gì làm, Hạ Cát quyết định ở ngoài chơi, dù sao mọi người bình thường cũng rất ít khi được ra ngoài.
Buổi tối nghỉ ngơi trong khách sạn, Hạ Cát còn lên mạng tra xem ở Giang thành còn chỗ nào vui chơi nữa không, không ngờ có rất nhiều người đề cử Thung lũng Hạnh Phúc. Bây giờ cậu mới nhớ tới Thung lũng Hạnh Phúc đã được xây dựng mấy năm, nhưng cậu còn chưa đến đó lần nào, cậu quyết định mai sẽ đưa mọi người tới đó chơi một buổi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đã ăn sáng tại khách sạn, mọi người trả phòng, lái xe thẳng tới Thung lũng Hạnh Phúc.
Đợt này đang độ nghỉ hè, đi chỗ nào cũng đông nghìn nghịt, cho dù nắng nóng cũng không cản được mọi người. Sau khi xếp hàng mua vé vào cửa, Hạ Cát thấy nóng không chịu được, cậu cực kỳ ghen tị với những cô gái đang cầm ô che nắng đằng kia.
Cậu kéo kéo cổ áo, quay đầu nhìn mọi người, không ngờ ai cũng tinh thần sáng láng, hoan hoan hỉ hỉ, một giọt mồ hôi cũng không có, cậu buồn bực hỏi: “Mọi người không sợ nóng sao?”
“Oa ha ha! Nhìn kìa, vui chưa kìa!”
“Chỗ này được đấy, mọi người đang la lên kìa!”
“Em đang nghĩ lát nữa đến quán ăn vặt thì gọi cái gì!”
Hạ Cát: “.....” Không người nào để ý đến cậu.
Long Uý nhìn Hạ Cát, hỏi: “Nóng lắm à? Cậu cần tìm chỗ nghỉ trước hay không?”
Khuôn mặt Hạ Cát bị hun đến đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, cậu trời sinh sợ nóng. Thế nhưng nhìn đám A Phượng vui vẻ như vậy, háo hức đến mức mười con trâu cũng không kéo lại, cậu không có cách nào nói muốn nghỉ ngơi.
Long Uý dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hạ Cát: “Linh sủng có thể chất khác với người thường, chúng đều không sợ nóng. Để tôi trông, cậu đi tìm chỗ nào mát mẻ ngồi một lát đi, nếu không lại bị cảm nắng.”
Hạ Cát cũng cảm thấy như vậy, cậu nhìn vào những hạng mục mà đám A Phượng muốn chơi, hết thuyền cướp biển, con lắc khổng lồ, lại đến tàu lượn siêu tốc, chỉ nhìn thôi mà hai chân đã run lẩy bẩy rồi. Chơi được một vòng khéo hồn cũng lìa khỏi xác, cậu quyết đoán chấp nhận lời đề nghị của Long Uý.
“Hở? Ba không chơi ạ?” Bé Tiên Cá chu mỏ hỏi.
Hạ Cát cười dỗ bé: “Mấy đứa cứ chơi trước đi, ba đi xem nơi này có gì ăn ngon rồi mua cho các con nhé.”
“Oa! Thật ạ?” A Phượng mở to đôi mắt.
Hạ Cát cười trả lời: “Ừ ừ! Đi chơi đi, đừng gây phiền toái cho anh Long nhé.”
Chờ Long Uý đưa bọn nhỏ đi chơi, Hạ Cát nhanh chóng chui ngay vào một quán nước, gọi một ly nước đá, ngồi trong điều hoà không khí một lúc mới cảm giác bản thân sống lại. Nhìn ánh nắng như thiêu như đốt bên ngoài, cậu không muốn bước ra khỏi quán một chút nào.
Hạ Cát ngồi trong quán kiểm tra thông báo trong điện thoại, shop Taobao có một số đơn hàng mới, cậu cũng nhận được rất nhiều hình ảnh thú bông trên Weibo, thi thoảng sẽ trả lời một hai tin nhắn. Bởi vì ngồi một mình rất nhàm chán, cậu xem lại những bài đăng cũ trên Weibo, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh và video dễ thương mình đã đăng trước đó, bất tri bất giác trầm mê trong đó.
Trong này có nhiều thú cưng đã tìm được ngôi nhà mới cho mình, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc cùng chủ nhân, Hạ Cát nghĩ tới đây bèn không khỏi cảm khái.
Cậu đắm chìm trong hồi ức đến nỗi không nhận ra có hai cô gái được trước mặt mình cho đến khi họ ngại ngùng mở miệng: “À....xin hỏi ở đây có người ngồi chưa ạ? Chúng em có thể ghép bàn được không?”
Lúc này Hạ Cát mới ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái cầm đồ uống lúng túng đứng trước mặt mình. Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện quán nước không biết đã trở nên đông đúc từ bao giờ, bàn của cậu là bàn trống duy nhất.
Hạ Cát ngượng ngùng cười, kéo ghế sang một bên, nhượng đường nói: “Không có ai cả, các em ngồi đi.”
“Cảm ơn anh ạ.” Hai cô gái mỉm cười ngồi đối diện Hạ Cát, sau đó bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hạ Cát có đôi chút xấu hổ, nghĩ rằng tốt nhất là nên tranh thủ uống cho xong, rồi đổi sang quán khác ngồi đợi. Cậu uống hết cốc nước, đang định đứng dậy rời đi, cô gái đối diện đã gọi cậu lại.
“Anh có thể chụp ảnh cho chúng em được không ạ?”Cô gái giơ chiếc máy ảnh Polaroid nhỏ trên tay, hỏi.
Hạ Cát chưa bao giờ dùng loại máy ảnh này, xoa đầu đáp: “Tôi chưa bao giờ dùng loại máy ảnh này, sợ là không chụp được.”
“Không sao, đơn giản lắm. Anh xem này, chỉ cần nhấn cái nút này là được.” Cô gái chắp tay trước ngực xin nhờ nói.
Hạ Cát không còn cách nào khác đành phải cầm máy ảnh chụp hai người, vừa nhấn chụp, vài giây sau đã có một tờ giấy chậm rãi chạy ra từ bên dưới, nhưng nó vẫn chỉ là một màu đen.
“Cảm ơn anh.” Cô gái nhận lại máy ảnh, vẻ mặt cực kỳ mong chờ.
Hạ Cát sợ mình chụp cho người ta không đẹp, không đợi ảnh chụp hiện rõ đã rời đi trước.
Vừa ra khỏi quán nước, cái nóng oi ả đã ập tới. Hạ Cát không còn cách nào, đành phải đi vào một cửa hàng lưu niệm, đi dạo không mục đích. Trong lúc loanh quanh, cậu lại nhớ tới chiếc máy ảnh Polaroid của hai cô gái kia, lại nói hai ngày nay ra ngoài chơi, mọi người còn chưa chụp chung một tấm ảnh nào để làm kỷ niệm, cậu cảm thấy khá là đáng tiếc.
Vậy là cậu lang thang khắp các cửa hàng lưu niệm, phát hiện có bán máy ảnh bèn mua một chiếc và vài tệp giấy.
Sau khi mua máy ảnh, Hạ cát lại gọi mấy cốc đồ uống lạnh, gọi điện cho Long Uý hỏi bọn họ đang ở đâu.
Lúc Hạ Cát gặp mấy đứa, cả đám vừa mới bước từ trên con lắc khổng lồ xuống, sắc mặt Bé Chuột trắng bệch, không ngừng vỗ ngực, dáng vẻ như muốn nôn, hạ Cát đưa đồ uống cho cậu.
A Phượng cùng Bé Tiên cá tay cầm đồ uống đứng bên cạnh cười ha ha, Hạ Cát cảm thấy cảnh này rất tự nhiên, vậy là lấy máy ảnh ấn chụp.
Ánh mắt của mọi người lập tức bị âm thanh này hấp dẫn, toàn bộ tò mò nhìn đồ vật Hạ Cát cầm trên tay.
“Ba, ba đang cầm cái gì thế?” A Phượng chỉ máy ảnh: “Có gì đang chạy ra bên dưới kìa.”
“Cái này gọi là máy ảnh, chỉ cần ấn vào nút này là có thể lưu giữ được khoảnh khắc rồi.” Hạ Cát giải thích, sau đó lấy giấy vẩy vẩy vài cái, chờ ảnh hiện rõ hình mới đưa cho đám A Phượng nhìn.
“Oa! Có chúng ta trong này nè! Thần kỳ thật!” Bé Tiên Cá hưng phấn khoa tay múa chân: “Con muốn chụp! Con muốn chụp!”
“Ba mua rất nhiều giấy ảnh, hôm nay tha hồ chụp nhé.” Hạ Cát cười nói.
“Con muốn chụp ảnh với người khổng lồ kia!”
“Lát nữa ngồi tàu lượn siêu tốc, con muốn chụp cảnh con bay lên!”
“Con muốn chụp ảnh với ba ba!”
......
Vì vậy trong cả ngày hôm ấy, mọi người chụp rất nhiều ảnh trong Thung lũng Hạnh Phúc, mỗi người chọn lấy một tấm ảnh mình ưng ý nhất để cất giữ. Hạ Cát dự định sau này lắp một bảng trưng bày trong cửa hàng và đính những bức ảnh lên đó.
Hạ Cát lén lút nhét một tấm ảnh vào ốp điện thoại, chính là tấm cậu và Long Uý đứng ngược sáng trước một lâu đài, tuy nhìn không rõ mặt nhưng ánh sáng lại rất đẹp, nét cũng rất rõ, cậu cực kỳ thích.
Chơi đến tối, mọi người mới hài lòng lái xe về cửa hàng thú cưng.
Đến nơi, quá trình tân trang cơ bản đã hoàn thành, hai gian hàng mới đã được đả thông với cửa hàng thú cưng, nhưng vẫn có lối vào độc lập, mặt tường bên toàn bộ đều làm bằng kính cường lực, chỉ riêng phòng khám thú cưng có thêm rèm cửa được điều khiển từ xa để đảm bảo tính riêng tư.
Hạ Cát và Long Uý tới gian hàng mới nhìn một chút, phần thưởng của hệ thống đúng là rất đáng tin cậy, các loại dụng cụ và thiết bị đều có sẵn, bài trí vừa đơn giản vừa nền nã.
“Anh Long, anh hài lòng chứ?” Hạ cát hỏi Long Uý.
“Ừ, rất tốt.” Long Uý trả lời.
Hạ Cát lập tức có động lực rất lớn, chỉ cần nhanh chóng thông qua các loại giấy tờ kia, chẳng bao lâu nữa là có thể nhìn thấy Long Uý khoác áo blouse trắng rồi! Cậu luôn cảm thấy đó mới là vị trí phù hợp nhất với thân phận của Long Uý.
Chơi cả ngày nên ai cũng mệt mỏi, về đến nhà người nào về phòng người nấy.
Hạ Cát tắm rửa xong, dành thời gian sắp xếp lại xấp ảnh chụp, trước khi đi ngủ lại đột nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống vang vọng bên tai.
[Ting! Đã phát hiện dấu hiệu sắp nở từ quá trứng thú cưng thứ tám!]
Hạ Cát không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đi sang thư phòng.
Quả trứng màu xanh trong lồng ấp đã xuất hiện vết nứt nhỏ xíu, một tay Hạ Cát cầm thuốc tăng trưởng, một tay cầm khăn, ngồi trước rương ngáp dài.
Quả trứng trong lồng ấp bắt đầu đung đưa, biên độ rất lớn, giống như bên trong đang dồn lực đâm vào.
'Cạch' một tiếng giòn vang, vỏ trứng nứt ra, Hạ Cát chỉ mơ màng nhìn thấy có thứ gì đó màu xanh lục vọt ra ngoài, trong lồng ấp trống không chẳng có gì cả.
Hạ Cát buồn ngủ đến ngơ ngác, ngây ngốc nhìn chằm chằm lồng ấp rỗng tuếch.
Cậu vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng 'Ộp'.
Cậu cúi đầu nhìn bèn thấy một chú ếch xanh nhỏ đang ngồi trên đùi mình.
Ếch xanh chỉ nhỏ bằng ngón tay, cả người xanh mơn mởn, hai con mắt to đen như quả nho đang nhìn chằm chằm cậu.
“Hở? Ếch à?” Hạ Cát tỉnh táo hơn được một chút, hiều kỳ đáng giá nó.
[Ting! Chúc mừng ký chủ đã ấp nở thành công thú cưng cấp đặc biệt: Ếch Mộng Mơ. Theo 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện', Ếch Mộng Mơ có năng lực cắn nuốt ác mộng và tạo ra những giấc mơ đẹp, là trợ thủ đắc lực để chăm sóc và cải thiện giấc ngủ. Sau khi năng lực của Ếch Mộng Mơ phát triển đến trình độ nhất định, nó có thể tái hiện lại hiện thực trong giấc mơ, tức là tạo ra ảo cảnh, là thú cưng có tiềm năng phát triển rất lớn.]
“Cải thiện chất lượng giấc ngủ?” Hạ Cát không biết phải trùng hợp hay không, chẳng lẽ vì mình buồn ngủ quá nên nở ra thú cưng có năng lực này? Nhưng chú ếch xanh này nhỏ quá, còn chẳng bằng lòng bàn tay cậu, nhìn đáng yêu kinh khủng.
“Con có biết nói chuyện không?” Hạ Cát nâng nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt đỗ đen kia hỏi.
“Ộp ộp.” Đôi mắt to sáng ngời của Ếch Mộng Mơ phản chiếu lại bộ dáng ngái ngủ của Hạ Cát, nhẹ nhàng kêu hai tiếng.
[Theo tư liệu, khả năng của Ếch Mộng Mơ tập trung ở trong mộng, nơi nó có thể biến thành bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì. Nhưng trong thế giới thực, Ếch Mộng Mơ không thể nói chuyện, cũng không thể biến thành người.]
“Oa! Nghe giỏi thật đấy!” Hạ Cát dịu dàng xoa Ếch Mộng Mơ, ếch nhỏ thoải mái híp mắt lại.
Cậu mở nắp thuốc tăng trưởng, đút cho ếch nhỏ. Ếch nhỏ vừa uống vừa nhìn chằm chằm Hạ Cát.
Có thể là do buồn ngủ quá, cậu thế mà cứ vậy vừa đút uống vừa lơ mơ ngủ mất.
Hạ Cát cảm thấy cơ thể như thể đang ở trên không, hình như có người đang ôm đi. Cậu tưởng bây giờ đã là ban sáng, mơ màng mở mắt, ai ngờ ngoài trời vẫn tới, Long Uý ôm cậu đi trên hành lang.
“Anh Long?” Hạ Cát hô một tiếng.
“Ừ, anh đây, anh thấy em ngủ quên ở thư phòng, anh ôm em về phòng.” Giọng nói của Long Uý rất khác ngày thường, nghe cực kỳ dịu dàng.
Hạ Cát tựa vào ngực hắn cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm, nhịn không được cọ cọ vào lồng ngực hắn.
Đến phòng ngủ, Long Uý ôm cậu đi vào phòng có cánh cửa màu xanh, Hạ Cát nhắc nhở hắn: “Anh Long, phòng em ở đối diện.”
“Ngủ đến váng đầu sao? Không phải em vẫn luôn ở phòng anh à?” Long Uý cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cậu, giọng cười trầm thấp, thanh âm này, Hạ Cát thấy lỗ tai mình sắp mang thai luôn rồi.
Hạ Cát choáng đầu nghĩ, hai ta cùng phòng từ khi nào thế? Chẳng lẽ là mình nhờ nhầm? Cậu còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Long Uý đã ôm cậu đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.
Hạ Cát sờ lên ga giường mềm mại, cảm thấy hết thảy đều rất quen thuộc, tựa như đêm nào cậu cũng ở nơi này. Cậu mới mơ màng nghĩ đến đây, bên cạnh lún xuống, cơ thể Long Uý bao trùm lấy cậu, vây cậu dưới thân.
Hạ Cát giật mình, cuối cùng cũng tỉnh lại được đôi chút, trừng to mắt nhìn Long Uý chậm rãi lại gần, một giây sau đã bị Long Uý....hôn?!
Tim cậu loạn nhịp, hô hấp không thông. Trời ơi! Vì sao Long Uý đột nhiên hôn cậu? Điều làm Hạ Cát sốc hơn nữa là Long Uý lại làm nụ hôn càng ngày càng sâu!
Hạ Cát bị hôn đến choáng, mặt đỏ bừng, không thở được, nhịn không được bám lấy bả vai Long Uý, ý bảo hắn dừng lại để cậu có thể thở một hơi. Sau khi đã thở được rồi, Hạ Cát nghi hoặc nhìn Long Uý, hỏi: “Anh Long, sao anh lại....”
Long tiên sinh bình thường ăn nói nghiêm túc ấy vậy mà lại nở nụ cười, dùng ánh mắt thâm tình cậu chưa bao giờ nhìn thấy, sau đó cúi người, cắn cắn vào tai Hạ Cát nói: “Em thấy sao? Có muốn sinh cho anh một bé Tỳ Hưu nhỏ không?”
Hạ Cát: “!!!!”
Buổi tối nghỉ ngơi trong khách sạn, Hạ Cát còn lên mạng tra xem ở Giang thành còn chỗ nào vui chơi nữa không, không ngờ có rất nhiều người đề cử Thung lũng Hạnh Phúc. Bây giờ cậu mới nhớ tới Thung lũng Hạnh Phúc đã được xây dựng mấy năm, nhưng cậu còn chưa đến đó lần nào, cậu quyết định mai sẽ đưa mọi người tới đó chơi một buổi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đã ăn sáng tại khách sạn, mọi người trả phòng, lái xe thẳng tới Thung lũng Hạnh Phúc.
Đợt này đang độ nghỉ hè, đi chỗ nào cũng đông nghìn nghịt, cho dù nắng nóng cũng không cản được mọi người. Sau khi xếp hàng mua vé vào cửa, Hạ Cát thấy nóng không chịu được, cậu cực kỳ ghen tị với những cô gái đang cầm ô che nắng đằng kia.
Cậu kéo kéo cổ áo, quay đầu nhìn mọi người, không ngờ ai cũng tinh thần sáng láng, hoan hoan hỉ hỉ, một giọt mồ hôi cũng không có, cậu buồn bực hỏi: “Mọi người không sợ nóng sao?”
“Oa ha ha! Nhìn kìa, vui chưa kìa!”
“Chỗ này được đấy, mọi người đang la lên kìa!”
“Em đang nghĩ lát nữa đến quán ăn vặt thì gọi cái gì!”
Hạ Cát: “.....” Không người nào để ý đến cậu.
Long Uý nhìn Hạ Cát, hỏi: “Nóng lắm à? Cậu cần tìm chỗ nghỉ trước hay không?”
Khuôn mặt Hạ Cát bị hun đến đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, cậu trời sinh sợ nóng. Thế nhưng nhìn đám A Phượng vui vẻ như vậy, háo hức đến mức mười con trâu cũng không kéo lại, cậu không có cách nào nói muốn nghỉ ngơi.
Long Uý dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hạ Cát: “Linh sủng có thể chất khác với người thường, chúng đều không sợ nóng. Để tôi trông, cậu đi tìm chỗ nào mát mẻ ngồi một lát đi, nếu không lại bị cảm nắng.”
Hạ Cát cũng cảm thấy như vậy, cậu nhìn vào những hạng mục mà đám A Phượng muốn chơi, hết thuyền cướp biển, con lắc khổng lồ, lại đến tàu lượn siêu tốc, chỉ nhìn thôi mà hai chân đã run lẩy bẩy rồi. Chơi được một vòng khéo hồn cũng lìa khỏi xác, cậu quyết đoán chấp nhận lời đề nghị của Long Uý.
“Hở? Ba không chơi ạ?” Bé Tiên Cá chu mỏ hỏi.
Hạ Cát cười dỗ bé: “Mấy đứa cứ chơi trước đi, ba đi xem nơi này có gì ăn ngon rồi mua cho các con nhé.”
“Oa! Thật ạ?” A Phượng mở to đôi mắt.
Hạ Cát cười trả lời: “Ừ ừ! Đi chơi đi, đừng gây phiền toái cho anh Long nhé.”
Chờ Long Uý đưa bọn nhỏ đi chơi, Hạ Cát nhanh chóng chui ngay vào một quán nước, gọi một ly nước đá, ngồi trong điều hoà không khí một lúc mới cảm giác bản thân sống lại. Nhìn ánh nắng như thiêu như đốt bên ngoài, cậu không muốn bước ra khỏi quán một chút nào.
Hạ Cát ngồi trong quán kiểm tra thông báo trong điện thoại, shop Taobao có một số đơn hàng mới, cậu cũng nhận được rất nhiều hình ảnh thú bông trên Weibo, thi thoảng sẽ trả lời một hai tin nhắn. Bởi vì ngồi một mình rất nhàm chán, cậu xem lại những bài đăng cũ trên Weibo, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh và video dễ thương mình đã đăng trước đó, bất tri bất giác trầm mê trong đó.
Trong này có nhiều thú cưng đã tìm được ngôi nhà mới cho mình, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc cùng chủ nhân, Hạ Cát nghĩ tới đây bèn không khỏi cảm khái.
Cậu đắm chìm trong hồi ức đến nỗi không nhận ra có hai cô gái được trước mặt mình cho đến khi họ ngại ngùng mở miệng: “À....xin hỏi ở đây có người ngồi chưa ạ? Chúng em có thể ghép bàn được không?”
Lúc này Hạ Cát mới ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái cầm đồ uống lúng túng đứng trước mặt mình. Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện quán nước không biết đã trở nên đông đúc từ bao giờ, bàn của cậu là bàn trống duy nhất.
Hạ Cát ngượng ngùng cười, kéo ghế sang một bên, nhượng đường nói: “Không có ai cả, các em ngồi đi.”
“Cảm ơn anh ạ.” Hai cô gái mỉm cười ngồi đối diện Hạ Cát, sau đó bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hạ Cát có đôi chút xấu hổ, nghĩ rằng tốt nhất là nên tranh thủ uống cho xong, rồi đổi sang quán khác ngồi đợi. Cậu uống hết cốc nước, đang định đứng dậy rời đi, cô gái đối diện đã gọi cậu lại.
“Anh có thể chụp ảnh cho chúng em được không ạ?”Cô gái giơ chiếc máy ảnh Polaroid nhỏ trên tay, hỏi.
Hạ Cát chưa bao giờ dùng loại máy ảnh này, xoa đầu đáp: “Tôi chưa bao giờ dùng loại máy ảnh này, sợ là không chụp được.”
“Không sao, đơn giản lắm. Anh xem này, chỉ cần nhấn cái nút này là được.” Cô gái chắp tay trước ngực xin nhờ nói.
Hạ Cát không còn cách nào khác đành phải cầm máy ảnh chụp hai người, vừa nhấn chụp, vài giây sau đã có một tờ giấy chậm rãi chạy ra từ bên dưới, nhưng nó vẫn chỉ là một màu đen.
“Cảm ơn anh.” Cô gái nhận lại máy ảnh, vẻ mặt cực kỳ mong chờ.
Hạ Cát sợ mình chụp cho người ta không đẹp, không đợi ảnh chụp hiện rõ đã rời đi trước.
Vừa ra khỏi quán nước, cái nóng oi ả đã ập tới. Hạ Cát không còn cách nào, đành phải đi vào một cửa hàng lưu niệm, đi dạo không mục đích. Trong lúc loanh quanh, cậu lại nhớ tới chiếc máy ảnh Polaroid của hai cô gái kia, lại nói hai ngày nay ra ngoài chơi, mọi người còn chưa chụp chung một tấm ảnh nào để làm kỷ niệm, cậu cảm thấy khá là đáng tiếc.
Vậy là cậu lang thang khắp các cửa hàng lưu niệm, phát hiện có bán máy ảnh bèn mua một chiếc và vài tệp giấy.
Sau khi mua máy ảnh, Hạ cát lại gọi mấy cốc đồ uống lạnh, gọi điện cho Long Uý hỏi bọn họ đang ở đâu.
Lúc Hạ Cát gặp mấy đứa, cả đám vừa mới bước từ trên con lắc khổng lồ xuống, sắc mặt Bé Chuột trắng bệch, không ngừng vỗ ngực, dáng vẻ như muốn nôn, hạ Cát đưa đồ uống cho cậu.
A Phượng cùng Bé Tiên cá tay cầm đồ uống đứng bên cạnh cười ha ha, Hạ Cát cảm thấy cảnh này rất tự nhiên, vậy là lấy máy ảnh ấn chụp.
Ánh mắt của mọi người lập tức bị âm thanh này hấp dẫn, toàn bộ tò mò nhìn đồ vật Hạ Cát cầm trên tay.
“Ba, ba đang cầm cái gì thế?” A Phượng chỉ máy ảnh: “Có gì đang chạy ra bên dưới kìa.”
“Cái này gọi là máy ảnh, chỉ cần ấn vào nút này là có thể lưu giữ được khoảnh khắc rồi.” Hạ Cát giải thích, sau đó lấy giấy vẩy vẩy vài cái, chờ ảnh hiện rõ hình mới đưa cho đám A Phượng nhìn.
“Oa! Có chúng ta trong này nè! Thần kỳ thật!” Bé Tiên Cá hưng phấn khoa tay múa chân: “Con muốn chụp! Con muốn chụp!”
“Ba mua rất nhiều giấy ảnh, hôm nay tha hồ chụp nhé.” Hạ Cát cười nói.
“Con muốn chụp ảnh với người khổng lồ kia!”
“Lát nữa ngồi tàu lượn siêu tốc, con muốn chụp cảnh con bay lên!”
“Con muốn chụp ảnh với ba ba!”
......
Vì vậy trong cả ngày hôm ấy, mọi người chụp rất nhiều ảnh trong Thung lũng Hạnh Phúc, mỗi người chọn lấy một tấm ảnh mình ưng ý nhất để cất giữ. Hạ Cát dự định sau này lắp một bảng trưng bày trong cửa hàng và đính những bức ảnh lên đó.
Hạ Cát lén lút nhét một tấm ảnh vào ốp điện thoại, chính là tấm cậu và Long Uý đứng ngược sáng trước một lâu đài, tuy nhìn không rõ mặt nhưng ánh sáng lại rất đẹp, nét cũng rất rõ, cậu cực kỳ thích.
Chơi đến tối, mọi người mới hài lòng lái xe về cửa hàng thú cưng.
Đến nơi, quá trình tân trang cơ bản đã hoàn thành, hai gian hàng mới đã được đả thông với cửa hàng thú cưng, nhưng vẫn có lối vào độc lập, mặt tường bên toàn bộ đều làm bằng kính cường lực, chỉ riêng phòng khám thú cưng có thêm rèm cửa được điều khiển từ xa để đảm bảo tính riêng tư.
Hạ Cát và Long Uý tới gian hàng mới nhìn một chút, phần thưởng của hệ thống đúng là rất đáng tin cậy, các loại dụng cụ và thiết bị đều có sẵn, bài trí vừa đơn giản vừa nền nã.
“Anh Long, anh hài lòng chứ?” Hạ cát hỏi Long Uý.
“Ừ, rất tốt.” Long Uý trả lời.
Hạ Cát lập tức có động lực rất lớn, chỉ cần nhanh chóng thông qua các loại giấy tờ kia, chẳng bao lâu nữa là có thể nhìn thấy Long Uý khoác áo blouse trắng rồi! Cậu luôn cảm thấy đó mới là vị trí phù hợp nhất với thân phận của Long Uý.
Chơi cả ngày nên ai cũng mệt mỏi, về đến nhà người nào về phòng người nấy.
Hạ Cát tắm rửa xong, dành thời gian sắp xếp lại xấp ảnh chụp, trước khi đi ngủ lại đột nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống vang vọng bên tai.
[Ting! Đã phát hiện dấu hiệu sắp nở từ quá trứng thú cưng thứ tám!]
Hạ Cát không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đi sang thư phòng.
Quả trứng màu xanh trong lồng ấp đã xuất hiện vết nứt nhỏ xíu, một tay Hạ Cát cầm thuốc tăng trưởng, một tay cầm khăn, ngồi trước rương ngáp dài.
Quả trứng trong lồng ấp bắt đầu đung đưa, biên độ rất lớn, giống như bên trong đang dồn lực đâm vào.
'Cạch' một tiếng giòn vang, vỏ trứng nứt ra, Hạ Cát chỉ mơ màng nhìn thấy có thứ gì đó màu xanh lục vọt ra ngoài, trong lồng ấp trống không chẳng có gì cả.
Hạ Cát buồn ngủ đến ngơ ngác, ngây ngốc nhìn chằm chằm lồng ấp rỗng tuếch.
Cậu vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng 'Ộp'.
Cậu cúi đầu nhìn bèn thấy một chú ếch xanh nhỏ đang ngồi trên đùi mình.
Ếch xanh chỉ nhỏ bằng ngón tay, cả người xanh mơn mởn, hai con mắt to đen như quả nho đang nhìn chằm chằm cậu.
“Hở? Ếch à?” Hạ Cát tỉnh táo hơn được một chút, hiều kỳ đáng giá nó.
[Ting! Chúc mừng ký chủ đã ấp nở thành công thú cưng cấp đặc biệt: Ếch Mộng Mơ. Theo 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện', Ếch Mộng Mơ có năng lực cắn nuốt ác mộng và tạo ra những giấc mơ đẹp, là trợ thủ đắc lực để chăm sóc và cải thiện giấc ngủ. Sau khi năng lực của Ếch Mộng Mơ phát triển đến trình độ nhất định, nó có thể tái hiện lại hiện thực trong giấc mơ, tức là tạo ra ảo cảnh, là thú cưng có tiềm năng phát triển rất lớn.]
“Cải thiện chất lượng giấc ngủ?” Hạ Cát không biết phải trùng hợp hay không, chẳng lẽ vì mình buồn ngủ quá nên nở ra thú cưng có năng lực này? Nhưng chú ếch xanh này nhỏ quá, còn chẳng bằng lòng bàn tay cậu, nhìn đáng yêu kinh khủng.
“Con có biết nói chuyện không?” Hạ Cát nâng nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt đỗ đen kia hỏi.
“Ộp ộp.” Đôi mắt to sáng ngời của Ếch Mộng Mơ phản chiếu lại bộ dáng ngái ngủ của Hạ Cát, nhẹ nhàng kêu hai tiếng.
[Theo tư liệu, khả năng của Ếch Mộng Mơ tập trung ở trong mộng, nơi nó có thể biến thành bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì. Nhưng trong thế giới thực, Ếch Mộng Mơ không thể nói chuyện, cũng không thể biến thành người.]
“Oa! Nghe giỏi thật đấy!” Hạ Cát dịu dàng xoa Ếch Mộng Mơ, ếch nhỏ thoải mái híp mắt lại.
Cậu mở nắp thuốc tăng trưởng, đút cho ếch nhỏ. Ếch nhỏ vừa uống vừa nhìn chằm chằm Hạ Cát.
Có thể là do buồn ngủ quá, cậu thế mà cứ vậy vừa đút uống vừa lơ mơ ngủ mất.
Hạ Cát cảm thấy cơ thể như thể đang ở trên không, hình như có người đang ôm đi. Cậu tưởng bây giờ đã là ban sáng, mơ màng mở mắt, ai ngờ ngoài trời vẫn tới, Long Uý ôm cậu đi trên hành lang.
“Anh Long?” Hạ Cát hô một tiếng.
“Ừ, anh đây, anh thấy em ngủ quên ở thư phòng, anh ôm em về phòng.” Giọng nói của Long Uý rất khác ngày thường, nghe cực kỳ dịu dàng.
Hạ Cát tựa vào ngực hắn cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm, nhịn không được cọ cọ vào lồng ngực hắn.
Đến phòng ngủ, Long Uý ôm cậu đi vào phòng có cánh cửa màu xanh, Hạ Cát nhắc nhở hắn: “Anh Long, phòng em ở đối diện.”
“Ngủ đến váng đầu sao? Không phải em vẫn luôn ở phòng anh à?” Long Uý cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cậu, giọng cười trầm thấp, thanh âm này, Hạ Cát thấy lỗ tai mình sắp mang thai luôn rồi.
Hạ Cát choáng đầu nghĩ, hai ta cùng phòng từ khi nào thế? Chẳng lẽ là mình nhờ nhầm? Cậu còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Long Uý đã ôm cậu đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.
Hạ Cát sờ lên ga giường mềm mại, cảm thấy hết thảy đều rất quen thuộc, tựa như đêm nào cậu cũng ở nơi này. Cậu mới mơ màng nghĩ đến đây, bên cạnh lún xuống, cơ thể Long Uý bao trùm lấy cậu, vây cậu dưới thân.
Hạ Cát giật mình, cuối cùng cũng tỉnh lại được đôi chút, trừng to mắt nhìn Long Uý chậm rãi lại gần, một giây sau đã bị Long Uý....hôn?!
Tim cậu loạn nhịp, hô hấp không thông. Trời ơi! Vì sao Long Uý đột nhiên hôn cậu? Điều làm Hạ Cát sốc hơn nữa là Long Uý lại làm nụ hôn càng ngày càng sâu!
Hạ Cát bị hôn đến choáng, mặt đỏ bừng, không thở được, nhịn không được bám lấy bả vai Long Uý, ý bảo hắn dừng lại để cậu có thể thở một hơi. Sau khi đã thở được rồi, Hạ Cát nghi hoặc nhìn Long Uý, hỏi: “Anh Long, sao anh lại....”
Long tiên sinh bình thường ăn nói nghiêm túc ấy vậy mà lại nở nụ cười, dùng ánh mắt thâm tình cậu chưa bao giờ nhìn thấy, sau đó cúi người, cắn cắn vào tai Hạ Cát nói: “Em thấy sao? Có muốn sinh cho anh một bé Tỳ Hưu nhỏ không?”
Hạ Cát: “!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.