Chương 78: Vị khách không mời mà tới
Trường Phong Dẫn Lộ
15/07/2024
Chờ mọi người chụp ảnh xong, Bé Chuột nói: “Mọi người ăn gì vậy? Muốn gì thì gọi tôi nhé, tôi đi trước nhé.”
“Cảm ơn Mr.Chu!” Nhóm nữ sinh nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Bé Chuột quay người vào bếp, mọi người nhìn ảnh chụp hào hứng nói chuyện không thôi.
“Ôi trời ơi! Mr. Chu dịu dàng quá, hữu cầu tất ứng luôn!”
“Ngày nào cũng muốn đến đây ngắm anh ấy, mỗi tội tiền tiêu vặt không đủ, trời ơi.”
“Bức này đẹp quá trời quá đất luôn!”
“Bạn học Tạ, cậu có muốn bức ảnh này không? Tớ gửi cho cậu nhé?” Một bạn nữ đột nhiên chỉ vào điện thoại di động của mình, hỏi Tạ Gia Tuấn.
“....” Tạ Gia Tuấn vẫn còn chìm trong bóng ma do Bé Chuột tạo ra, lòng cậu muốn chụp ảnh chung, nhưng sĩ diện lại nói không cần, lại sợ vị Mr. Chu kia từ đâu xuất hiện vạch trần tâm tư của mình. Thành ra bây giờ chính cậu ta cũng không biết phải trả lời thế nào, đành phải im lặng.
Nhóm nữ sinh đại khái cũng đoán được suy nghĩ của cậu ta nên cũng không hỏi thêm nữa, đăng ảnh chụp vào nhóm bạn bè, thiết lập trạng thái chỉ mình Tạ Gia Tuấn có thể nhìn thấy, sau đó bắt đầu trò chuyện.
Hai giờ tiếp theo là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nhóm nữ sinh trong toàn bộ kỳ nghỉ hè, không chỉ được ngắm nhìn hot boy ở khoảng cách gần, mà còn được hỏi rất nhiều vấn đề mà bình thường không dám hỏi.
Đối với Tạ Gia Tuấn thì đây lại là khoảng thời gian tương đối gian nan, đối mặt với sự truy hỏi dồn dập từ các bạn nữ, cậu ta chỉ dám trả lời qua loa, cố gắng duy trì hình tượng boy lạnh lùng của mình; lại còn phải lén nhìn Mr.Chu đang phục vụ khách ở kia, đề phòng người này tới đây phá mình.
“Hôm nay tớ mời.” Tạ Gia Tuấn hào phóng cầm điện thoại chuẩn bị tính tiền, theo suy nghĩ của hotboy họ Tạ, đi chơi không có chuyện để cho phái nữ phải trả tiền.
“Ôi sao vậy được.”
“Đúng vậy, bạn học Tạ, để chúng tớ tự trả tiền phần mình đi.”
Nhóm nữ sinh đều khá ngại ngùng, Tạ Gia Tuấn cũng đã đứng dậy: “Không sao. Hiếm khi chúng ta gặp nhau ở ngoài thế này, đây coi như cảm ơn các cậu đã nói chuyện cùng với tớ cả một buổi chiều đi.”
Tạ Gia Tuấn ra quầy tính tiền, mở giao diện Alipay, ngẩng đầu lên đã phát hiện ông chủ đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta bối rối: “?”
Hạ Cát ho một tiếng, không nói gì, nhanh chóng thanh toán hoá đơn cho cậu ta. Cậu vẫn còn có ấn tượng với nam sinh này, hôm qua cậu bạn này cũng tới, Hạ Cát vốn cho rằng người này lại tới gây chuyện, hôm nay lại chỉ là tới ăn uống bình thường, bèn không nói gì nữa.
Nhưng khiến Hạ Cát không ngờ rằng cậu bạn này thế mà sang ngày thứ ba vẫn cứ tới! Bởi vì nguyên liệu làm điểm tâm trong tiệm của cậu đều là đồ tốt nên giá cả không thể coi là bình dân, đối với học sinh không có thu nhập này có thể nói là đắt. Học sinh được gọi là khách quen trong tiệm thì cũng chỉ đến một tuần một lần, cậu bạn này ngày nào cũng tới thế này, khả năng cậu chủ trong một gia đình có điều kiện.
Không thể trách Hạ Cát luôn chằm chằm nhìn cậu ta được, chủ yếu là mỗi lần anh chàng này tới đều không phải thưởng thức món ngon hay chơi đùa với thú cưng. Nhiều lần Hạ Cát đều vô tình nhìn thấy cậu ta đang trộm nhìn Bé Chuột nhà mình. Hôm nay cũng vậy, rõ ràng thanh toán xong là có thể đi, ấy vậy mà cậu ta lại lôi kéo Bé Chuột nói chuyện, còn nhét thứ gì đó vào tay.
Ông bô già họ Hạ rơi vào tình trạng cảnh giác hoàn toàn, cậu không quan tâm điều gì cả, chỉ sợ tên lợn rừng này từ đâu tới đang nhăm nhe trộm mất bắp cải đáng yêu nhà mình, Bé Chuột nhà cậu rõ ràng vẫn còn là một em bé!
Hạ Cát trốn ở quầy lễ tân, lặng lẽ nhìn chằm chằm, sau khi Tạ Gia Tuấn rời đi, cậu sốt ruột vẫy tay gọi Bé Chuột lại gần: “Bé Chuột, mau qua đây với ba nào!”
Bé Chuột đặt đĩa cơm trong tay xuống, ngoan ngoãn lại gần, hỏi: “Ba gọi gì con ạ?”
Hạ Cát hạ giọng, nghiêm trang hỏi: “Bé Chuột, vừa rồi bạn học kia nói gì với con vậy? Có phải là còn lén đưa con cái gì không?”
Bé Chuột suy nghĩ một chốc rồi trả lời: “Cậu ấy hỏi con có Wechat không, con bảo không có. Sau đó nhìn cậu ấy có vẻ hơi xấu hổ.”
Hạ Cát nghĩ thầm, nhãi ranh kia quả nhiên rắp tâm không tốt, vậy là vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cậu ấy hỏi con có bạn gái hay không?” Bé Chuột dùng ngón trỏ đỡ cằm, ngửa đầu nghĩ: “Trong Khoá học thú cưng có nói rằng bạn gái là người con gái mà anh ấy thích, bạn trai là người con trai mà cô ấy thích, phải không ba?”
“!” Huyết áp của ông bô họ Hạ bắt đầu tăng vọt, trong lòng đã kéo Tạ Gia Tuấn vào sổ đen. Cậu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy! Vậy con trả lời thế nào.”
Bé Chuột chớp mắt mấy cái đáp: “Con không có người con gái con thích, con chỉ thích ba thôi. Cho nên con bảo rằng con không có bạn gái, con chỉ có bạn trai.”
“Phụt....” Hạ Cát bị câu trả lời kinh hãi thế tục này của Bé Chuột doạ cho đứng hình, lau vệt máu không tồn tại bên khoé môi nói: “Bé Chuột à.... bạn trai... không phải như con nghĩ đâu.”
Bé Chuột nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Có phải Bé Chuột làm sai rồi không ạ?”
Hạ Cát nghĩ trong lòng, không biết trong hệ thống có mục đánh giá khu giao dịch của hệ thống không, nếu có, cậu phải đánh giá một sao!
Hạ Cát còn nhớ cậu bạn kia còn đưa cho Bé Chuột thứ gì đó, bèn hỏi: “Cậu ấy đưa con cái gì thế?”
Bé Chuột lập tức lấy từ trong túi tạp dề ra hai phiếu giảm giá cho Hạ Cát xem, đáp: “Ba yên tâm, trong khoá học thú cưng có dạy không thể tuỳ tiện nhận đồ của người lạ, Bé Chuột không bị lừa đâu! Nhưng đây là phiếu giảm giá của một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, con đã tra rồi, thật đó ba.”
Hạ Cát cầm lên nhìn một chút, phát hiện ra đúng thật là phiếu giảm giá của một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng thật, nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là tên kia rốt cuộc muốn làm cái gì! Hạ Cát lập tức hỏi: “Cậu ta đưa con cái này làm gì?”
Bé Chuột hỏi gì đáp nấy: “Cậu ấy hỏi con khi nào có thời gian rảnh thì mời con đi cùng.”
“!” Hạ Cát siết chặt phiếu trong tay, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Vậy...con có muốn đi cùng cậu ta không?”
Bé Chuột thành thật gật đầu: “Muốn ạ. Con nghe nói các loại bánh ở đó ăn rất ngon, con cũng muốn tới nếm thử, sau đó trở về nâng cấp hương vị của nhà mình lên nữa. Nhưng mà nhà mình kinh doanh cả ngày, con không có thời gian đi.”
Nhắc tới bánh ngọt, tim Hạ Cát mới quay về lại trong ngực, may quá, Bé Chuột chỉ muốn đi nếm thử, chứ thực chất cũng không có cảm giác gì với cậu bạn kia, vậy là cậu nhanh chóng nói: “Bé à, ba dẫn con đi nhé?”
“Thật ạ?” Bé Chuột mở to đôi mắt tròn, lộ rõ vẻ mong đợi.
“Ừ!” Hạ Cát yên lặng vò nát hai tấm phiếu giảm giá kia, ném vào thùng rác.
“Oa, tuyệt quá! Con thích ba nhất!” Bé Chuột vui vẻ vỗ tay hô.
“Đương nhiên rồi.” Ba Hạ cực kỳ tự hào.
Tối hôm đó, Hạ Cát đặt chỗ trước tại cửa hàng bánh ngọt đó trên website, dự định đưa cả nhà cùng nhau tới đó nếm thử. Từ khi khai trương quán cà phê thú cưng, ngày nào mọi người cũng rất vất vả, một tuần bảy ngày mở cửa, không hề có thời gian nghỉ ngơi. Cậu quyết định, từ giờ trở đi, thứ hai hàng tuần sẽ là ngày nghỉ cố định, như vậy mọi người sẽ có thời gian thư giãn, thả lỏng bản thân, hoặc là ra ngoài thăm thú đây đó.
Hôm sau lại đúng là ngày thứ Hai, Hạ Cát đóng quán, đưa cả nhà đến quán bánh ngọt cực kỳ nổi tiếng trên mạng kia, mấy đứa trẻ trong nhà sướng đến điên luôn rồi.
Long Uý thấy Hạ Cát vẫn còn có vẻ bồn chồn lo lắng, bèn hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không, vậy là Hạ Cát kể luôn phiền phức mang tên 'Tạ Gia Tuấn' cho Long Uý nghe.
“Anh Long, anh thấy sao ạ? Nếu cậu bạn kia cứ luôn quấn lấy bé nhà mình, em có nên ra mặt không ạ?” Hạ Cát cực kỳ đau đầu.
Long Uý rót thêm hồng trà vào chén trước mặt cậu, nói: “Cậu căng thẳng quá rồi, thực ra cũng nên để bọn trẻ tiếp xúc với người ngoài một chút. Dù sao lũ trẻ cũng không thể dính với cậu cả đời được, có thể có một khoảng thời gian nào đó cậu không có mặt thì sao? Nên để chúng học cách độc lập rồi.”
Hạ Cát nhấp một hớp hồng trà, bật thốt: “Nhưng em sẽ không bao giờ rời khỏi bọn trẻ mà.”
Long Uý nghe vậy, trong đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã biến mất. Hắn không nói gì thêm, cúi đầu uống trà, nhưng rõ ràng vẻ mặt đã thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Cát thấy rõ trạng thái cảm xúc của Long Uý, có vẻ tâm trạng không tốt lắm. Hạ Cát không biết vì sao lại vậy, đành phải ngượng ngùng hỏi: “Anh Long, có phải em nói sai gì không ạ?”
“Không có gì.” Long Uý thản nhiên nói, lúc ngẩng đầu những cảm xúc đã dao động trước đó đều thu lại toàn bộ.
Mặc dù sau đó hai người đã trở lại bình thường, nhưng Hạ Cát vẫn cứ canh cánh trong lòng về trạng thái lúc đó của Long Uý. Cậu cảm thấy câu nói đó của mình hình như đã chạm trúng tâm sự của hắn, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết Long Uý đang nghĩ gì.
Sau khi đã thưởng thức xong bánh ngọt, mọi người hài lòng quay trở lại nhà mình, người nào về phòng người nấy và tận hưởng một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi.
Hạ Cát vừa vào phòng liền nhận được cuộc điện thoại của Tạ Ngôn.
“Hạ Tiểu Cát, cái chăn tơ tằm hôm nọ cậu tặng mẹ tớ có còn nữa không? Mẹ tớ muốn mua thêm một chiếc.” Tạ Ngôn nói.
Hạ Cát nhớ tơ tằm trong nhà đã sắp không có chỗ để, lập tức đáp: “Còn, để tớ gửi dì thêm một chiếc.”
“Thôi đi, tớ nhìn thấy rồi. Chăn tơ tằm nhà cậu là hàng cao cấp, kiểu gì cũng đắt, cậu nên lấy tiền đi, dù sao mẹ tớ được người ta nhờ vả.” Tạ Ngôn nói.
“Mua hộ người ta à?” Hạ Cát hỏi.
Tạ Ngôn giải thích: “Ừ, mẹ nói sau khi cậu tặng chăn cho mẹ, đêm nào mẹ cũng ngủ cực kỳ ngon. Gần đây cậu tôi hay gặp ác mộng, thần kinh hơi suy nhược nên cũng muốn mua một chiếc chăn của cậu.”
Hạ Cát chỉ biết chăn tơ tằm đắp vào mùa này sẽ cực kỳ mát mẻ, không ngờ còn có cả tác dụng an thần, xem ra tơ tằm Ngọc đúng là rất đa dụng.
“Được rồi, cũng hay hôm nay tớ được nghỉ, buổi chiều tớ sẽ làm chăn tơ tằm gửi dì.”
“Hôm nay cậu được nghỉ á?” Tạ Ngôn nghe xong bèn đề nghị: “Vậy cậu cứ mang luôn chăn sang nhà tớ đi. Nay nóng quá mẹ tớ hầm canh sườn, cả nhà uống chẳng hết.”
Hạ Cát nhớ mẹ Tạ Ngôn chăm sóc mình lâu như vậy, đúng là cũng đã một khoảng thời gian cậu chưa đến thăm bà, nghĩ lại nay cũng không có việc gì bèn đồng ý.
Hạ Cát làm một chiếc chăn, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài. Cậu đến siêu thị mua một ít sữa bổ sung canxi, lại đến tiệm hoa mua một bó hoa tặng dì.
Nhà Tạ Ngôn có điều kiện, khu cậu ta sống có rất nhiều biệt thự nhỏ. Khi Hạ Cát chuẩn bị tới, cậu nhắn cho Tạ Ngôn một tin.
Cậu đặt đồ vật trước cửa rồi mới nhấn chuông cửa, nhanh chóng có người chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, hạ Cát nhìn gương mặt đứng trước cửa kia mà ngơ ngác.
Tác giả có lời muốn nói:
Ông bô già họ Hạ gào thét: Không một ai có thể hẹn hò với Bé Chuột nhà ta mà không có sự đồng ý của ta!!!
****Tâm hự mỏng của Editor: Có ai hay làm việc với các cán bộ 1 cửa như tui hum? Rèn tính kiên nhẫn và nhịn nhục đó ạ! Mé! Làm việc như cái quần què!!!
“Cảm ơn Mr.Chu!” Nhóm nữ sinh nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Bé Chuột quay người vào bếp, mọi người nhìn ảnh chụp hào hứng nói chuyện không thôi.
“Ôi trời ơi! Mr. Chu dịu dàng quá, hữu cầu tất ứng luôn!”
“Ngày nào cũng muốn đến đây ngắm anh ấy, mỗi tội tiền tiêu vặt không đủ, trời ơi.”
“Bức này đẹp quá trời quá đất luôn!”
“Bạn học Tạ, cậu có muốn bức ảnh này không? Tớ gửi cho cậu nhé?” Một bạn nữ đột nhiên chỉ vào điện thoại di động của mình, hỏi Tạ Gia Tuấn.
“....” Tạ Gia Tuấn vẫn còn chìm trong bóng ma do Bé Chuột tạo ra, lòng cậu muốn chụp ảnh chung, nhưng sĩ diện lại nói không cần, lại sợ vị Mr. Chu kia từ đâu xuất hiện vạch trần tâm tư của mình. Thành ra bây giờ chính cậu ta cũng không biết phải trả lời thế nào, đành phải im lặng.
Nhóm nữ sinh đại khái cũng đoán được suy nghĩ của cậu ta nên cũng không hỏi thêm nữa, đăng ảnh chụp vào nhóm bạn bè, thiết lập trạng thái chỉ mình Tạ Gia Tuấn có thể nhìn thấy, sau đó bắt đầu trò chuyện.
Hai giờ tiếp theo là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nhóm nữ sinh trong toàn bộ kỳ nghỉ hè, không chỉ được ngắm nhìn hot boy ở khoảng cách gần, mà còn được hỏi rất nhiều vấn đề mà bình thường không dám hỏi.
Đối với Tạ Gia Tuấn thì đây lại là khoảng thời gian tương đối gian nan, đối mặt với sự truy hỏi dồn dập từ các bạn nữ, cậu ta chỉ dám trả lời qua loa, cố gắng duy trì hình tượng boy lạnh lùng của mình; lại còn phải lén nhìn Mr.Chu đang phục vụ khách ở kia, đề phòng người này tới đây phá mình.
“Hôm nay tớ mời.” Tạ Gia Tuấn hào phóng cầm điện thoại chuẩn bị tính tiền, theo suy nghĩ của hotboy họ Tạ, đi chơi không có chuyện để cho phái nữ phải trả tiền.
“Ôi sao vậy được.”
“Đúng vậy, bạn học Tạ, để chúng tớ tự trả tiền phần mình đi.”
Nhóm nữ sinh đều khá ngại ngùng, Tạ Gia Tuấn cũng đã đứng dậy: “Không sao. Hiếm khi chúng ta gặp nhau ở ngoài thế này, đây coi như cảm ơn các cậu đã nói chuyện cùng với tớ cả một buổi chiều đi.”
Tạ Gia Tuấn ra quầy tính tiền, mở giao diện Alipay, ngẩng đầu lên đã phát hiện ông chủ đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta bối rối: “?”
Hạ Cát ho một tiếng, không nói gì, nhanh chóng thanh toán hoá đơn cho cậu ta. Cậu vẫn còn có ấn tượng với nam sinh này, hôm qua cậu bạn này cũng tới, Hạ Cát vốn cho rằng người này lại tới gây chuyện, hôm nay lại chỉ là tới ăn uống bình thường, bèn không nói gì nữa.
Nhưng khiến Hạ Cát không ngờ rằng cậu bạn này thế mà sang ngày thứ ba vẫn cứ tới! Bởi vì nguyên liệu làm điểm tâm trong tiệm của cậu đều là đồ tốt nên giá cả không thể coi là bình dân, đối với học sinh không có thu nhập này có thể nói là đắt. Học sinh được gọi là khách quen trong tiệm thì cũng chỉ đến một tuần một lần, cậu bạn này ngày nào cũng tới thế này, khả năng cậu chủ trong một gia đình có điều kiện.
Không thể trách Hạ Cát luôn chằm chằm nhìn cậu ta được, chủ yếu là mỗi lần anh chàng này tới đều không phải thưởng thức món ngon hay chơi đùa với thú cưng. Nhiều lần Hạ Cát đều vô tình nhìn thấy cậu ta đang trộm nhìn Bé Chuột nhà mình. Hôm nay cũng vậy, rõ ràng thanh toán xong là có thể đi, ấy vậy mà cậu ta lại lôi kéo Bé Chuột nói chuyện, còn nhét thứ gì đó vào tay.
Ông bô già họ Hạ rơi vào tình trạng cảnh giác hoàn toàn, cậu không quan tâm điều gì cả, chỉ sợ tên lợn rừng này từ đâu tới đang nhăm nhe trộm mất bắp cải đáng yêu nhà mình, Bé Chuột nhà cậu rõ ràng vẫn còn là một em bé!
Hạ Cát trốn ở quầy lễ tân, lặng lẽ nhìn chằm chằm, sau khi Tạ Gia Tuấn rời đi, cậu sốt ruột vẫy tay gọi Bé Chuột lại gần: “Bé Chuột, mau qua đây với ba nào!”
Bé Chuột đặt đĩa cơm trong tay xuống, ngoan ngoãn lại gần, hỏi: “Ba gọi gì con ạ?”
Hạ Cát hạ giọng, nghiêm trang hỏi: “Bé Chuột, vừa rồi bạn học kia nói gì với con vậy? Có phải là còn lén đưa con cái gì không?”
Bé Chuột suy nghĩ một chốc rồi trả lời: “Cậu ấy hỏi con có Wechat không, con bảo không có. Sau đó nhìn cậu ấy có vẻ hơi xấu hổ.”
Hạ Cát nghĩ thầm, nhãi ranh kia quả nhiên rắp tâm không tốt, vậy là vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cậu ấy hỏi con có bạn gái hay không?” Bé Chuột dùng ngón trỏ đỡ cằm, ngửa đầu nghĩ: “Trong Khoá học thú cưng có nói rằng bạn gái là người con gái mà anh ấy thích, bạn trai là người con trai mà cô ấy thích, phải không ba?”
“!” Huyết áp của ông bô họ Hạ bắt đầu tăng vọt, trong lòng đã kéo Tạ Gia Tuấn vào sổ đen. Cậu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy! Vậy con trả lời thế nào.”
Bé Chuột chớp mắt mấy cái đáp: “Con không có người con gái con thích, con chỉ thích ba thôi. Cho nên con bảo rằng con không có bạn gái, con chỉ có bạn trai.”
“Phụt....” Hạ Cát bị câu trả lời kinh hãi thế tục này của Bé Chuột doạ cho đứng hình, lau vệt máu không tồn tại bên khoé môi nói: “Bé Chuột à.... bạn trai... không phải như con nghĩ đâu.”
Bé Chuột nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Có phải Bé Chuột làm sai rồi không ạ?”
Hạ Cát nghĩ trong lòng, không biết trong hệ thống có mục đánh giá khu giao dịch của hệ thống không, nếu có, cậu phải đánh giá một sao!
Hạ Cát còn nhớ cậu bạn kia còn đưa cho Bé Chuột thứ gì đó, bèn hỏi: “Cậu ấy đưa con cái gì thế?”
Bé Chuột lập tức lấy từ trong túi tạp dề ra hai phiếu giảm giá cho Hạ Cát xem, đáp: “Ba yên tâm, trong khoá học thú cưng có dạy không thể tuỳ tiện nhận đồ của người lạ, Bé Chuột không bị lừa đâu! Nhưng đây là phiếu giảm giá của một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, con đã tra rồi, thật đó ba.”
Hạ Cát cầm lên nhìn một chút, phát hiện ra đúng thật là phiếu giảm giá của một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng thật, nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là tên kia rốt cuộc muốn làm cái gì! Hạ Cát lập tức hỏi: “Cậu ta đưa con cái này làm gì?”
Bé Chuột hỏi gì đáp nấy: “Cậu ấy hỏi con khi nào có thời gian rảnh thì mời con đi cùng.”
“!” Hạ Cát siết chặt phiếu trong tay, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Vậy...con có muốn đi cùng cậu ta không?”
Bé Chuột thành thật gật đầu: “Muốn ạ. Con nghe nói các loại bánh ở đó ăn rất ngon, con cũng muốn tới nếm thử, sau đó trở về nâng cấp hương vị của nhà mình lên nữa. Nhưng mà nhà mình kinh doanh cả ngày, con không có thời gian đi.”
Nhắc tới bánh ngọt, tim Hạ Cát mới quay về lại trong ngực, may quá, Bé Chuột chỉ muốn đi nếm thử, chứ thực chất cũng không có cảm giác gì với cậu bạn kia, vậy là cậu nhanh chóng nói: “Bé à, ba dẫn con đi nhé?”
“Thật ạ?” Bé Chuột mở to đôi mắt tròn, lộ rõ vẻ mong đợi.
“Ừ!” Hạ Cát yên lặng vò nát hai tấm phiếu giảm giá kia, ném vào thùng rác.
“Oa, tuyệt quá! Con thích ba nhất!” Bé Chuột vui vẻ vỗ tay hô.
“Đương nhiên rồi.” Ba Hạ cực kỳ tự hào.
Tối hôm đó, Hạ Cát đặt chỗ trước tại cửa hàng bánh ngọt đó trên website, dự định đưa cả nhà cùng nhau tới đó nếm thử. Từ khi khai trương quán cà phê thú cưng, ngày nào mọi người cũng rất vất vả, một tuần bảy ngày mở cửa, không hề có thời gian nghỉ ngơi. Cậu quyết định, từ giờ trở đi, thứ hai hàng tuần sẽ là ngày nghỉ cố định, như vậy mọi người sẽ có thời gian thư giãn, thả lỏng bản thân, hoặc là ra ngoài thăm thú đây đó.
Hôm sau lại đúng là ngày thứ Hai, Hạ Cát đóng quán, đưa cả nhà đến quán bánh ngọt cực kỳ nổi tiếng trên mạng kia, mấy đứa trẻ trong nhà sướng đến điên luôn rồi.
Long Uý thấy Hạ Cát vẫn còn có vẻ bồn chồn lo lắng, bèn hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không, vậy là Hạ Cát kể luôn phiền phức mang tên 'Tạ Gia Tuấn' cho Long Uý nghe.
“Anh Long, anh thấy sao ạ? Nếu cậu bạn kia cứ luôn quấn lấy bé nhà mình, em có nên ra mặt không ạ?” Hạ Cát cực kỳ đau đầu.
Long Uý rót thêm hồng trà vào chén trước mặt cậu, nói: “Cậu căng thẳng quá rồi, thực ra cũng nên để bọn trẻ tiếp xúc với người ngoài một chút. Dù sao lũ trẻ cũng không thể dính với cậu cả đời được, có thể có một khoảng thời gian nào đó cậu không có mặt thì sao? Nên để chúng học cách độc lập rồi.”
Hạ Cát nhấp một hớp hồng trà, bật thốt: “Nhưng em sẽ không bao giờ rời khỏi bọn trẻ mà.”
Long Uý nghe vậy, trong đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã biến mất. Hắn không nói gì thêm, cúi đầu uống trà, nhưng rõ ràng vẻ mặt đã thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Cát thấy rõ trạng thái cảm xúc của Long Uý, có vẻ tâm trạng không tốt lắm. Hạ Cát không biết vì sao lại vậy, đành phải ngượng ngùng hỏi: “Anh Long, có phải em nói sai gì không ạ?”
“Không có gì.” Long Uý thản nhiên nói, lúc ngẩng đầu những cảm xúc đã dao động trước đó đều thu lại toàn bộ.
Mặc dù sau đó hai người đã trở lại bình thường, nhưng Hạ Cát vẫn cứ canh cánh trong lòng về trạng thái lúc đó của Long Uý. Cậu cảm thấy câu nói đó của mình hình như đã chạm trúng tâm sự của hắn, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết Long Uý đang nghĩ gì.
Sau khi đã thưởng thức xong bánh ngọt, mọi người hài lòng quay trở lại nhà mình, người nào về phòng người nấy và tận hưởng một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi.
Hạ Cát vừa vào phòng liền nhận được cuộc điện thoại của Tạ Ngôn.
“Hạ Tiểu Cát, cái chăn tơ tằm hôm nọ cậu tặng mẹ tớ có còn nữa không? Mẹ tớ muốn mua thêm một chiếc.” Tạ Ngôn nói.
Hạ Cát nhớ tơ tằm trong nhà đã sắp không có chỗ để, lập tức đáp: “Còn, để tớ gửi dì thêm một chiếc.”
“Thôi đi, tớ nhìn thấy rồi. Chăn tơ tằm nhà cậu là hàng cao cấp, kiểu gì cũng đắt, cậu nên lấy tiền đi, dù sao mẹ tớ được người ta nhờ vả.” Tạ Ngôn nói.
“Mua hộ người ta à?” Hạ Cát hỏi.
Tạ Ngôn giải thích: “Ừ, mẹ nói sau khi cậu tặng chăn cho mẹ, đêm nào mẹ cũng ngủ cực kỳ ngon. Gần đây cậu tôi hay gặp ác mộng, thần kinh hơi suy nhược nên cũng muốn mua một chiếc chăn của cậu.”
Hạ Cát chỉ biết chăn tơ tằm đắp vào mùa này sẽ cực kỳ mát mẻ, không ngờ còn có cả tác dụng an thần, xem ra tơ tằm Ngọc đúng là rất đa dụng.
“Được rồi, cũng hay hôm nay tớ được nghỉ, buổi chiều tớ sẽ làm chăn tơ tằm gửi dì.”
“Hôm nay cậu được nghỉ á?” Tạ Ngôn nghe xong bèn đề nghị: “Vậy cậu cứ mang luôn chăn sang nhà tớ đi. Nay nóng quá mẹ tớ hầm canh sườn, cả nhà uống chẳng hết.”
Hạ Cát nhớ mẹ Tạ Ngôn chăm sóc mình lâu như vậy, đúng là cũng đã một khoảng thời gian cậu chưa đến thăm bà, nghĩ lại nay cũng không có việc gì bèn đồng ý.
Hạ Cát làm một chiếc chăn, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài. Cậu đến siêu thị mua một ít sữa bổ sung canxi, lại đến tiệm hoa mua một bó hoa tặng dì.
Nhà Tạ Ngôn có điều kiện, khu cậu ta sống có rất nhiều biệt thự nhỏ. Khi Hạ Cát chuẩn bị tới, cậu nhắn cho Tạ Ngôn một tin.
Cậu đặt đồ vật trước cửa rồi mới nhấn chuông cửa, nhanh chóng có người chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, hạ Cát nhìn gương mặt đứng trước cửa kia mà ngơ ngác.
Tác giả có lời muốn nói:
Ông bô già họ Hạ gào thét: Không một ai có thể hẹn hò với Bé Chuột nhà ta mà không có sự đồng ý của ta!!!
****Tâm hự mỏng của Editor: Có ai hay làm việc với các cán bộ 1 cửa như tui hum? Rèn tính kiên nhẫn và nhịn nhục đó ạ! Mé! Làm việc như cái quần què!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.