Chương 23: Nhà mới
Độ Hải Bất Thị Y Sinh
03/11/2022
Ngày hôm sau ông chủ Ngụy đưa Lan Tử Nhan đến bến xe.
"Chú, chú phải đến sớm với em."
“Ừ, chú sẽ sớm tìm em, chú chạy đi đây.” Ngụy Viễn Đông nói rồi làm động tác chạy.
Hai người dính nhau một hồi trước khi Ngụy Viễn Đông miễn cưỡng nhìn Lan Tử Nhan đi kiểm tra vé.
Việc tiếp theo cần làm là giải quyết chuyện ở đây.
Ngụy Viễn Đông bán cửa hàng tiện lợi xưởng phân bón cho anh em hàng xóm với giá rẻ, căn nhà phía sau không bán, sau khi dọn dẹp đã được niêm phong, sau này Nhan Nhan nghỉ lễ sẽ trở về ở.
*
Sau khi đi học trở lại, Lan Tử Nhan luôn lo lắng chuyện được và mất. Ước chừng ở cùng Ngụy Viễn Đông quá lâu, hiện tại không tài nào quen được.
“Chú, nhớ chú.” Ở ký túc xá phải tránh người ta nghe điện thoại, ngoài ban công bật điều hòa nhiệt độ, hầm như bếp lò, Lan Tử Nhan chỉ có thể lên sân thượng thì thầm với ông chủ Ngụy.
Ông chủ Ngụy lúc này đã giải quyết khá nhiều việc, sau khi tạm biệt những người thân và bạn bè ở đây, ngày mai anh sẽ nghỉ hưu và quay trở lại thành phố lớn để tìm bé Nhan Nhan của mình.
*
Lan Tử Nhan không có tiết học vào buổi chiều thứ sáu, trở về ký túc xá không làm gì, lại bắt đầu nghĩ đến Ngụy Viễn Đông. Nói rằng ngày mai sẽ tới đây, Lan Tử Nhan không kiềm chế được hứng thú.
Sau khi Lan Tử Nhan chợp mắt, cuộc gọi của ông chủ Ngụy đến rất đúng lúc.
"Nhan Nhan, hết lớp chưa?"
“Em mới ngủ dậy.” Hạ Tử Du vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn như bị bóp nghẹt.
“Khụ khụ.” Ngụy Viễn Đông ho khan hai tiếng, như thể chuẩn bị nói cái gì đó long trọng, rồi bảo: “Vậy em xuống đi, chú dẫn em đi ăn tối.”
Lan Tử Nhan trực tiếp xốc chăn: "! Chú tới rồi!"
"Đúng vậy. Chú tới rồi."
"Sao chú không nói sớm!"
"Cho em niềm vui bất ngờ mà."
"Khiếp. Chờ đấy, em xuống ngay."
Lan Tử Nhan cúp điện thoại, trèo ra khỏi giường, mở tủ muốn lấy quần áo ra. Nhìn xung quanh không tìm được thứ gì muốn mặc, nhưng cậu lại nóng lòng muốn nhìn thấy Ngụy Viễn Đông, vì vậy bèn cởi quần áo trước.
Cuối cùng chọn một chiếc quần âu đen và một chiếc áo phông trắng, sau đó nhét áo vào trong quần, soi gương cũng thấy không tệ.
Cậu không quên ba lô của mình, đang lưỡng lự không biết đêm nay có nên về ngủ không, có nên mang theo đồ ngủ và đồ lót không?
Trước khi ra ngoài, cậu vẫn lôi một chiếc quần lót cho vào cặp.
Lan Tử Nhan vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng cường tráng của Ngụy Viễn Đông ở đại sảnh, lại giảm tốc độ, chậm rãi đi về phía anh.
Ngụy Viễn Đông đúng lúc quay lại, hai người cười với nhau rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Xung quanh có rất nhiều người nên họ nhút nhát không dám lộn xộn. Vừa lên xe, Ngụy Viễn Đông đã ôm chặt gặm người ta, như thể muốn làm một trận trước.
Tuy nhiên, hai người vẫn còn lý trí, sau khi nỗi khổ tương tư được giải quyết bằng nụ hôn, Ngụy Viễn Đông đưa Lan Tử Nhan đến một nhà hàng tây cao cấp trong thành phố.
Đây là lần đầu tiên Lan Tử Nhan tới một nơi cao cấp như vậy, vừa mừng vừa sợ, còn chưa vào đã giục người ta đi nhanh lên, nhưng lại bị Ngụy Viễn Đông giữ lại. Anh chỉ thích dẫn Nhan Nhan nhà anh đi trải nghiệm những lần đầu tiên
Sau khi họ dùng bữa xong, Ngụy Viễn Đông đã lừa Lan Tử Nhan đến một nơi với anh bằng cách mượn cớ tặng quà đoàn tụ.
Đó là một ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách.
"Đừng bảo là chú mua nha?"
"Thuê, nhưng chú sẽ mua nếu em thích nó."
Căn nhà này rất gần với trường học của Lan Tử Nhan, là do Ngụy Viễn Đông thuê để ở cùng Lan Tử Nhan. Vốn dĩ anh muốn mua, nhưng anh cho rằng hai năm nữa Lan Tử Nhan sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó nếu Nhan Nhan muốn thi lại phải đổi căn mới. Thật là rắc rối và tốn kém, vả lại anh còn có những kế hoạch lớn mà.
Nhà thì cứ xách túi vào ở, trước khi đưa Lan Tử Nhan đến đã thuê người dọn dẹp rồi, sau đó ông chủ Ngụy tự mình sắp xếp.
"Em chưa nói em muốn chuyển ra ngoài ở phải không?"
Nghe xong, ông chủ Ngụy trợn tròn mắt: "Không có ai ở thì tôi chỉ có thể trả nhà thôi, một ngôi nhà đẹp , trang hoàng lộng lẫy như vậy, chậc chậc chậc, thật đáng tiếc."
“Ha ha ha.” Lan Tử Nhan nhìn thẩm mỹ của “trai thẳng”, cảm thấy mình còn một gánh nặng đường xa phía trước.
*
"Nhan Nhan, nghe nói chuyển nhà mới phải nổi lửa."
“Nổi lửa gì?” Đang nấu cơm mà, không phải sao?
Ông chủ Ngụy cười tà bế người lên: “Em nghĩ thế nào?” Vào tận phòng ngủ.
Lan Tử Nhan đấu tranh một cách yếu ớt, cuối cùng cũng hoàn thành xong nghi thức nổi lửa ngôi nhà mới cùng với ông chủ Ngụy.
"Chú, chú phải đến sớm với em."
“Ừ, chú sẽ sớm tìm em, chú chạy đi đây.” Ngụy Viễn Đông nói rồi làm động tác chạy.
Hai người dính nhau một hồi trước khi Ngụy Viễn Đông miễn cưỡng nhìn Lan Tử Nhan đi kiểm tra vé.
Việc tiếp theo cần làm là giải quyết chuyện ở đây.
Ngụy Viễn Đông bán cửa hàng tiện lợi xưởng phân bón cho anh em hàng xóm với giá rẻ, căn nhà phía sau không bán, sau khi dọn dẹp đã được niêm phong, sau này Nhan Nhan nghỉ lễ sẽ trở về ở.
*
Sau khi đi học trở lại, Lan Tử Nhan luôn lo lắng chuyện được và mất. Ước chừng ở cùng Ngụy Viễn Đông quá lâu, hiện tại không tài nào quen được.
“Chú, nhớ chú.” Ở ký túc xá phải tránh người ta nghe điện thoại, ngoài ban công bật điều hòa nhiệt độ, hầm như bếp lò, Lan Tử Nhan chỉ có thể lên sân thượng thì thầm với ông chủ Ngụy.
Ông chủ Ngụy lúc này đã giải quyết khá nhiều việc, sau khi tạm biệt những người thân và bạn bè ở đây, ngày mai anh sẽ nghỉ hưu và quay trở lại thành phố lớn để tìm bé Nhan Nhan của mình.
*
Lan Tử Nhan không có tiết học vào buổi chiều thứ sáu, trở về ký túc xá không làm gì, lại bắt đầu nghĩ đến Ngụy Viễn Đông. Nói rằng ngày mai sẽ tới đây, Lan Tử Nhan không kiềm chế được hứng thú.
Sau khi Lan Tử Nhan chợp mắt, cuộc gọi của ông chủ Ngụy đến rất đúng lúc.
"Nhan Nhan, hết lớp chưa?"
“Em mới ngủ dậy.” Hạ Tử Du vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn như bị bóp nghẹt.
“Khụ khụ.” Ngụy Viễn Đông ho khan hai tiếng, như thể chuẩn bị nói cái gì đó long trọng, rồi bảo: “Vậy em xuống đi, chú dẫn em đi ăn tối.”
Lan Tử Nhan trực tiếp xốc chăn: "! Chú tới rồi!"
"Đúng vậy. Chú tới rồi."
"Sao chú không nói sớm!"
"Cho em niềm vui bất ngờ mà."
"Khiếp. Chờ đấy, em xuống ngay."
Lan Tử Nhan cúp điện thoại, trèo ra khỏi giường, mở tủ muốn lấy quần áo ra. Nhìn xung quanh không tìm được thứ gì muốn mặc, nhưng cậu lại nóng lòng muốn nhìn thấy Ngụy Viễn Đông, vì vậy bèn cởi quần áo trước.
Cuối cùng chọn một chiếc quần âu đen và một chiếc áo phông trắng, sau đó nhét áo vào trong quần, soi gương cũng thấy không tệ.
Cậu không quên ba lô của mình, đang lưỡng lự không biết đêm nay có nên về ngủ không, có nên mang theo đồ ngủ và đồ lót không?
Trước khi ra ngoài, cậu vẫn lôi một chiếc quần lót cho vào cặp.
Lan Tử Nhan vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng cường tráng của Ngụy Viễn Đông ở đại sảnh, lại giảm tốc độ, chậm rãi đi về phía anh.
Ngụy Viễn Đông đúng lúc quay lại, hai người cười với nhau rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Xung quanh có rất nhiều người nên họ nhút nhát không dám lộn xộn. Vừa lên xe, Ngụy Viễn Đông đã ôm chặt gặm người ta, như thể muốn làm một trận trước.
Tuy nhiên, hai người vẫn còn lý trí, sau khi nỗi khổ tương tư được giải quyết bằng nụ hôn, Ngụy Viễn Đông đưa Lan Tử Nhan đến một nhà hàng tây cao cấp trong thành phố.
Đây là lần đầu tiên Lan Tử Nhan tới một nơi cao cấp như vậy, vừa mừng vừa sợ, còn chưa vào đã giục người ta đi nhanh lên, nhưng lại bị Ngụy Viễn Đông giữ lại. Anh chỉ thích dẫn Nhan Nhan nhà anh đi trải nghiệm những lần đầu tiên
Sau khi họ dùng bữa xong, Ngụy Viễn Đông đã lừa Lan Tử Nhan đến một nơi với anh bằng cách mượn cớ tặng quà đoàn tụ.
Đó là một ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách.
"Đừng bảo là chú mua nha?"
"Thuê, nhưng chú sẽ mua nếu em thích nó."
Căn nhà này rất gần với trường học của Lan Tử Nhan, là do Ngụy Viễn Đông thuê để ở cùng Lan Tử Nhan. Vốn dĩ anh muốn mua, nhưng anh cho rằng hai năm nữa Lan Tử Nhan sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó nếu Nhan Nhan muốn thi lại phải đổi căn mới. Thật là rắc rối và tốn kém, vả lại anh còn có những kế hoạch lớn mà.
Nhà thì cứ xách túi vào ở, trước khi đưa Lan Tử Nhan đến đã thuê người dọn dẹp rồi, sau đó ông chủ Ngụy tự mình sắp xếp.
"Em chưa nói em muốn chuyển ra ngoài ở phải không?"
Nghe xong, ông chủ Ngụy trợn tròn mắt: "Không có ai ở thì tôi chỉ có thể trả nhà thôi, một ngôi nhà đẹp , trang hoàng lộng lẫy như vậy, chậc chậc chậc, thật đáng tiếc."
“Ha ha ha.” Lan Tử Nhan nhìn thẩm mỹ của “trai thẳng”, cảm thấy mình còn một gánh nặng đường xa phía trước.
*
"Nhan Nhan, nghe nói chuyển nhà mới phải nổi lửa."
“Nổi lửa gì?” Đang nấu cơm mà, không phải sao?
Ông chủ Ngụy cười tà bế người lên: “Em nghĩ thế nào?” Vào tận phòng ngủ.
Lan Tử Nhan đấu tranh một cách yếu ớt, cuối cùng cũng hoàn thành xong nghi thức nổi lửa ngôi nhà mới cùng với ông chủ Ngụy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.