Chương 40: Tôi làm cha của hai đứa trẻ
Tây Tây Đặc
31/01/2022
Hình như ba đang nhìn mông anh kìa
Lục Thận Hành đứng trong không gian giả tưởng, hắn rời đi cùng với Trình Tự, đời này đến đời khác, mỗi lần gặp lại là một lần ngoài dự kiến. Có lẽ vẫn còn lần sau không hẹn mà gặp, cũng có thể không bao giờ gặp lại nhau.
"Ting, mời Lục tiên sinh đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo."
Nhiệm vụ quyển thứ ba không thất bại? Lục Thận Hành kiềm chế lời muốn hỏi ra khỏi miệng, hắn âm thầm nghĩ, hệ thống này chỉ biết hố hắn, không có khả năng cho hưởng điểm, vậy nhiệm vụ kia của hắn hẳn là hoàn thành thật.
Chẳng lẽ trước đây Trình Thiên Trăn có được Lạc Dương, nhưng lại chưa từng có được tình yêu, mà là do Trình Tự cho?
"Ting, hệ thống xuất hiện trục trặc, thông báo hoàn thành nhiệm vụ đã bị dời lại."
"Sửa được rồi?" Lục Thận Hành không yên tâm, "Đừng có chờ tao hoàn thành nhiệm vụ xong rồi mới nói hệ thống tê liệt."
"Ting, đếm ngược đến thế giới tiếp theo, ba, hai, một."
Lục Thận Hành tỉnh dậy trong tâm trạng cuồng bạo, trong khoảng không có một quyển sách, đây là tựa đề sách dài nhất hắn từng thấy, "Hào môn phong vân: Tiểu kiều thê của tộc trưởng đừng chạy." Đây cũng chính là nhiệm vụ của quyển thứ tư.
Hắn quét mắt nhìn trái phải, phòng ngủ rộng lớn trống trải, tông màu chủ đạo đen trắng, thoải mái lại đơn điệu.
Chủ nhân cơ thể này, Thi Trạch, cũng là nhân vật nam chính trong quyển sách, năm nay 28 tuổi và là tộc trưởng trẻ nhất của Thi gia. Người này từ khi sinh ra đến lúc chết đi sống cả một đời vinh hoa phú quý.
Toàn bộ cuốn sách là câu chuyện về nữ chính Chu Nhuế gả vào hào môn, cùng Thi Trạch phân ly lại đoàn tụ, cuối cùng nắm tay nhau đến già.
Lục Thận Hành xem lại cốt truyện cha của Thi Trạch chết bệnh trên giường, trước khi chết nói ra một đoạn truyện cũ rằng ông có người bạn cũ bị liên lụy mà chết, để lại hai đứa nhỏ trong cô nhi viện.
Tri Trạch đã hứa với cha mình nhận hai đứa nhỏ ở cô nhi viện về dưỡng dục thành người.
Bây giờ đã là năm thứ mười ba, cách năm năm nữa đến năm ước định.
Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là một trong hai đứa nhỏ, Thi Trường An, cũng là vai phụ xấu số nhất trong cuốn sách. Từ nhỏ thiếu niên đã thích chơi dương cầm, sau khi 18 tuổi rời Thi gia, đi theo dàn nhạc lưu diễn khắp các dịp lớn bé, đoạt vô số giải thưởng. Năm 25 tuổi gia nhập dàn nhạc Mỹ Hoa hàng đầu thế giới, trở thành một trong những nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng nhất thế giới.
Năm 35 tuổi, Thi Trường An kết hôn với người bạn cùng lớp đại học, vừa tân hôn không lâu, trong một lần tai nạn ngoài ý muốn trên đường cứu sống người vợ của mình mà mất đi đôi tay, đối với nghệ sỹ dương cầm mà nói cũng giống như mất đi sinh mệnh.
Sau khi trở thành người tàn tật, tâm trạng của Thi Trường An cũng suy sụp, người vợ từng hẹn ước bất kể giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng mãi không xa rời cũng bắt đầu xa lánh chồng mình, đêm không về nhà, lao vào cuộc vui xa hoa.
Thi Trường An trả xong món nợ kếch xù của vợ, những gì anh nhận lại được cũng chỉ là sự phản bội, cuối cùng anh dành cả đời mình trong bệnh viện tâm thần.
Chỉ số bi tình hai sao.
Nhiệm vụ của hắn chính là thay đổi vận mệnh của Thi Trường An, trước khi cậu ta vào đại học.
Lục Thận Hành khép nghiền đôi mắt khô khốc, hắn mặc áo ngủ tơ tằm đen đi ra, đứng từ ban công nhìn xuống, xung quanh là núi rừng trùng điệp, không khí trong lành, phong cảnh thơ mộng.
Lát sau Lục Thận Hành đứng trước gương, người đàn ông trong gương kia đĩnh đạc tuấn lãng, mắt sáng mày kiếm, đường nét góc cạnh lạnh lùng lại rõ ràng, giống như được tinh tế khắc tạc nên, quanh thân tản ra khí tức uy nghiêm của kẻ địa vị cao.
Phun kem đánh răng trong miệng ra, Lục Thận Hành nhếch khóe miệng, cùng lúc đó người đàn ông trong gương cũng cười toe toét, vẻ nghiêm túc cứng nhắc dần biến mất, trở nên gợi cảm chói mắt hơn vài phần.
Quản gia khom lưng một góc 45 độ đứng ngoài cửa, cung kính nói, "Chào buổi sáng, thiếu gia."
Lục Thận Hành đi ra cửa sửa sang lại cổ áo, "Chào buổi sáng."
Quản gia có chút kỳ quái ngẩng đầu lên, lại cảm thấy do bản thân nghĩ nhiều.
Dưới lầu có hai thiếu niên đứng quy quy củ củ, là hai anh em sinh đôi, cùng một chiều cao, mặc cùng một bộ đồ học sinh, ngũ quan tinh xảo hay nốt ruồi ở khóe mắt cũng giống nhau như đúc.
Nhìn thấy Lục Thận Hành đi từ trên cầu thang xuống, trăm miệng một lời kêu, "Ba."
Lục Thận Hành đến gần một chút mới phát hiện đứa nhỏ bên trái tóc màu nâu, đôi mắt đen bóng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, đứa bên phải mái tóc như mực thuần màu đen, môi nhạt màu hơi mím, không dám nhìn hắn.
Tóc nâu là em trai Thi Trường Nhạc, tính cách hoạt bát rộng rãi, tóc đen là anh trai Thi Trường An, tính cách an tĩnh nội liễm. Lục Thận Hành tự nhắc nhở trong lòng, miệng hắn giần giật, thật không có cách nào phân biệt được mà.
Lỡ có ngày Thi Trường Nhạc nhuộm thành đầu đen, hoặc là Thi Trường An nhuộm thành màu nâu, hắn cũng sẽ nhận không ra.
Dựa vào tính cách cũng không được nốt, ai chắc được ngày nào Thi Trường Nhạc cũng sôi nổi hoạt bát?
Lục Thận Hành rối rắm nhìn nhiều hơn vài lần, hắn ừ một tiếng, "Ngồi xuống ăn sáng đi."
Quy định của Thi gia đặc biệt nghiêm khắc, Thi Trường An và Thi Trường Nhạc ngồi thẳng sống lưng, ngoan ngoãn dùng cơm, cử chỉ ưu nhã như hai tiểu vương tử.
Lục Thận Hành uống một ngụm sữa bò, trong hai đứa nhỏ nguyên chủ thích Thi Trường Nhạc biết làm nũng hơn, nên quan tâm cậu cũng nhiều hơn, còn Thi Trường An vốn hướng nội chịu nhiều lạnh nhạt hơn.
Lục Thận Hành đột nhiên hỏi đứa nhỏ bên phải, "Tay con còn đau không?"
Thi Trường An kinh ngạc ngước mắt nhìn, hàng mi cong dài khẽ run lên, ngượng ngùng nói, "Ba, bây giờ con không sao nữa rồi."
Ba còn chưa hỏi con, Thi Trường Nhạc phồng quai hàm ăn bánh mì, bất bình đá vào chân Thi Trường An.
Thi Trường An không để ý trên đùi bị đau, trộm nhìn người đàn ông đang ngồi đó, lặng yên không một tiếng động giấu cảm xúc dao động nổi lên dưới đáy lòng đi.
Quản gia đứng với vẻ mặt bình tĩnh hiểu rõ, hôm nay thiếu gia nói nhiều hơn, tâm tình rất tốt, xem ra có tiến triển tốt với Chu tiểu thư.
Sau khi ăn xong hai anh em xách cặp đến trường, Lục Thận Hành vuốt cằm, nhìn chằm chằm mông Thi Trường An như suy tư gì đó.
Thi Trường Nhạc đi cùng một đường với Thi Trường An, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, hai mắt lập tức tròn xoe, kinh ngạc nói, "Anh, hình như ba đứng nhìn chằm chằm mông anh kìa."
Thi Trường An sửng sốt, bên tai cậu đỏ ửng, "Em đừng có nói bậy, ba kiểm tra xem quần anh có dơ không."
"Ồ..." Thi Trường Nhạc hơi buồn bực bĩu môi, "Hôm nay ba bất công muốn chết, chỉ nói chuyện với anh, không để ý đến em gì hết, trước kia rõ ràng thích để ý em hơn." Một khắc sau, ánh mắt cậu ta chuyển đi, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta lớn lên giống nhau, chắc là ba nhận sai rồi, tưởng anh là em đó!"
"Ba đang nhìn Trường Nhạc, không phải Trường An!"
Tâm trí của mấy đứa nhỏ luôn nhảy loạn, hơn nữa cũng không có logic gì đáng nói, mặt mày Thi Trường Nhạc hớn hở, mừng rỡ lộ hết ra mặt.
Thi Trường An đứng bên cạnh mím môi không phản bác lại cậu em trai, hôm nay ba nhìn cậu hơn bảy lần, là thật sự đang nhìn cậu, nhiều hơn bao giờ hết.
Đây là bí mật của cậu, không muốn nói cho bất cứ ai biết.
Lục Thận Hành đứng trong không gian giả tưởng, hắn rời đi cùng với Trình Tự, đời này đến đời khác, mỗi lần gặp lại là một lần ngoài dự kiến. Có lẽ vẫn còn lần sau không hẹn mà gặp, cũng có thể không bao giờ gặp lại nhau.
"Ting, mời Lục tiên sinh đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo."
Nhiệm vụ quyển thứ ba không thất bại? Lục Thận Hành kiềm chế lời muốn hỏi ra khỏi miệng, hắn âm thầm nghĩ, hệ thống này chỉ biết hố hắn, không có khả năng cho hưởng điểm, vậy nhiệm vụ kia của hắn hẳn là hoàn thành thật.
Chẳng lẽ trước đây Trình Thiên Trăn có được Lạc Dương, nhưng lại chưa từng có được tình yêu, mà là do Trình Tự cho?
"Ting, hệ thống xuất hiện trục trặc, thông báo hoàn thành nhiệm vụ đã bị dời lại."
"Sửa được rồi?" Lục Thận Hành không yên tâm, "Đừng có chờ tao hoàn thành nhiệm vụ xong rồi mới nói hệ thống tê liệt."
"Ting, đếm ngược đến thế giới tiếp theo, ba, hai, một."
Lục Thận Hành tỉnh dậy trong tâm trạng cuồng bạo, trong khoảng không có một quyển sách, đây là tựa đề sách dài nhất hắn từng thấy, "Hào môn phong vân: Tiểu kiều thê của tộc trưởng đừng chạy." Đây cũng chính là nhiệm vụ của quyển thứ tư.
Hắn quét mắt nhìn trái phải, phòng ngủ rộng lớn trống trải, tông màu chủ đạo đen trắng, thoải mái lại đơn điệu.
Chủ nhân cơ thể này, Thi Trạch, cũng là nhân vật nam chính trong quyển sách, năm nay 28 tuổi và là tộc trưởng trẻ nhất của Thi gia. Người này từ khi sinh ra đến lúc chết đi sống cả một đời vinh hoa phú quý.
Toàn bộ cuốn sách là câu chuyện về nữ chính Chu Nhuế gả vào hào môn, cùng Thi Trạch phân ly lại đoàn tụ, cuối cùng nắm tay nhau đến già.
Lục Thận Hành xem lại cốt truyện cha của Thi Trạch chết bệnh trên giường, trước khi chết nói ra một đoạn truyện cũ rằng ông có người bạn cũ bị liên lụy mà chết, để lại hai đứa nhỏ trong cô nhi viện.
Tri Trạch đã hứa với cha mình nhận hai đứa nhỏ ở cô nhi viện về dưỡng dục thành người.
Bây giờ đã là năm thứ mười ba, cách năm năm nữa đến năm ước định.
Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là một trong hai đứa nhỏ, Thi Trường An, cũng là vai phụ xấu số nhất trong cuốn sách. Từ nhỏ thiếu niên đã thích chơi dương cầm, sau khi 18 tuổi rời Thi gia, đi theo dàn nhạc lưu diễn khắp các dịp lớn bé, đoạt vô số giải thưởng. Năm 25 tuổi gia nhập dàn nhạc Mỹ Hoa hàng đầu thế giới, trở thành một trong những nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng nhất thế giới.
Năm 35 tuổi, Thi Trường An kết hôn với người bạn cùng lớp đại học, vừa tân hôn không lâu, trong một lần tai nạn ngoài ý muốn trên đường cứu sống người vợ của mình mà mất đi đôi tay, đối với nghệ sỹ dương cầm mà nói cũng giống như mất đi sinh mệnh.
Sau khi trở thành người tàn tật, tâm trạng của Thi Trường An cũng suy sụp, người vợ từng hẹn ước bất kể giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng mãi không xa rời cũng bắt đầu xa lánh chồng mình, đêm không về nhà, lao vào cuộc vui xa hoa.
Thi Trường An trả xong món nợ kếch xù của vợ, những gì anh nhận lại được cũng chỉ là sự phản bội, cuối cùng anh dành cả đời mình trong bệnh viện tâm thần.
Chỉ số bi tình hai sao.
Nhiệm vụ của hắn chính là thay đổi vận mệnh của Thi Trường An, trước khi cậu ta vào đại học.
Lục Thận Hành khép nghiền đôi mắt khô khốc, hắn mặc áo ngủ tơ tằm đen đi ra, đứng từ ban công nhìn xuống, xung quanh là núi rừng trùng điệp, không khí trong lành, phong cảnh thơ mộng.
Lát sau Lục Thận Hành đứng trước gương, người đàn ông trong gương kia đĩnh đạc tuấn lãng, mắt sáng mày kiếm, đường nét góc cạnh lạnh lùng lại rõ ràng, giống như được tinh tế khắc tạc nên, quanh thân tản ra khí tức uy nghiêm của kẻ địa vị cao.
Phun kem đánh răng trong miệng ra, Lục Thận Hành nhếch khóe miệng, cùng lúc đó người đàn ông trong gương cũng cười toe toét, vẻ nghiêm túc cứng nhắc dần biến mất, trở nên gợi cảm chói mắt hơn vài phần.
Quản gia khom lưng một góc 45 độ đứng ngoài cửa, cung kính nói, "Chào buổi sáng, thiếu gia."
Lục Thận Hành đi ra cửa sửa sang lại cổ áo, "Chào buổi sáng."
Quản gia có chút kỳ quái ngẩng đầu lên, lại cảm thấy do bản thân nghĩ nhiều.
Dưới lầu có hai thiếu niên đứng quy quy củ củ, là hai anh em sinh đôi, cùng một chiều cao, mặc cùng một bộ đồ học sinh, ngũ quan tinh xảo hay nốt ruồi ở khóe mắt cũng giống nhau như đúc.
Nhìn thấy Lục Thận Hành đi từ trên cầu thang xuống, trăm miệng một lời kêu, "Ba."
Lục Thận Hành đến gần một chút mới phát hiện đứa nhỏ bên trái tóc màu nâu, đôi mắt đen bóng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, đứa bên phải mái tóc như mực thuần màu đen, môi nhạt màu hơi mím, không dám nhìn hắn.
Tóc nâu là em trai Thi Trường Nhạc, tính cách hoạt bát rộng rãi, tóc đen là anh trai Thi Trường An, tính cách an tĩnh nội liễm. Lục Thận Hành tự nhắc nhở trong lòng, miệng hắn giần giật, thật không có cách nào phân biệt được mà.
Lỡ có ngày Thi Trường Nhạc nhuộm thành đầu đen, hoặc là Thi Trường An nhuộm thành màu nâu, hắn cũng sẽ nhận không ra.
Dựa vào tính cách cũng không được nốt, ai chắc được ngày nào Thi Trường Nhạc cũng sôi nổi hoạt bát?
Lục Thận Hành rối rắm nhìn nhiều hơn vài lần, hắn ừ một tiếng, "Ngồi xuống ăn sáng đi."
Quy định của Thi gia đặc biệt nghiêm khắc, Thi Trường An và Thi Trường Nhạc ngồi thẳng sống lưng, ngoan ngoãn dùng cơm, cử chỉ ưu nhã như hai tiểu vương tử.
Lục Thận Hành uống một ngụm sữa bò, trong hai đứa nhỏ nguyên chủ thích Thi Trường Nhạc biết làm nũng hơn, nên quan tâm cậu cũng nhiều hơn, còn Thi Trường An vốn hướng nội chịu nhiều lạnh nhạt hơn.
Lục Thận Hành đột nhiên hỏi đứa nhỏ bên phải, "Tay con còn đau không?"
Thi Trường An kinh ngạc ngước mắt nhìn, hàng mi cong dài khẽ run lên, ngượng ngùng nói, "Ba, bây giờ con không sao nữa rồi."
Ba còn chưa hỏi con, Thi Trường Nhạc phồng quai hàm ăn bánh mì, bất bình đá vào chân Thi Trường An.
Thi Trường An không để ý trên đùi bị đau, trộm nhìn người đàn ông đang ngồi đó, lặng yên không một tiếng động giấu cảm xúc dao động nổi lên dưới đáy lòng đi.
Quản gia đứng với vẻ mặt bình tĩnh hiểu rõ, hôm nay thiếu gia nói nhiều hơn, tâm tình rất tốt, xem ra có tiến triển tốt với Chu tiểu thư.
Sau khi ăn xong hai anh em xách cặp đến trường, Lục Thận Hành vuốt cằm, nhìn chằm chằm mông Thi Trường An như suy tư gì đó.
Thi Trường Nhạc đi cùng một đường với Thi Trường An, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, hai mắt lập tức tròn xoe, kinh ngạc nói, "Anh, hình như ba đứng nhìn chằm chằm mông anh kìa."
Thi Trường An sửng sốt, bên tai cậu đỏ ửng, "Em đừng có nói bậy, ba kiểm tra xem quần anh có dơ không."
"Ồ..." Thi Trường Nhạc hơi buồn bực bĩu môi, "Hôm nay ba bất công muốn chết, chỉ nói chuyện với anh, không để ý đến em gì hết, trước kia rõ ràng thích để ý em hơn." Một khắc sau, ánh mắt cậu ta chuyển đi, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta lớn lên giống nhau, chắc là ba nhận sai rồi, tưởng anh là em đó!"
"Ba đang nhìn Trường Nhạc, không phải Trường An!"
Tâm trí của mấy đứa nhỏ luôn nhảy loạn, hơn nữa cũng không có logic gì đáng nói, mặt mày Thi Trường Nhạc hớn hở, mừng rỡ lộ hết ra mặt.
Thi Trường An đứng bên cạnh mím môi không phản bác lại cậu em trai, hôm nay ba nhìn cậu hơn bảy lần, là thật sự đang nhìn cậu, nhiều hơn bao giờ hết.
Đây là bí mật của cậu, không muốn nói cho bất cứ ai biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.